Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 12
Mục Nhan buồn cười nhìn vẻ mặt đói khát của ba đứa nhỏ, nhưng cô chỉ nhìn xung quanh chứ không nói lời nào.
Cuối cùng, vẫn là ba đứa nhỏ không nhịn được nữa!
Ba đứa nhỏ di chuyển bước chân một cách nhẹ nhàng rồi đứng thành một vòng tròn trước mặt Mục Nhan.
“Mẹ ơi, đồ bên kia thơm quá!” Diệp Vũ Thánh dùng hết sức kìm nén, cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.
“Hơn nữa nhìn có vẻ rất ngon.” Diệp Vũ Triết lập tức nói, lúc này cậu chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một từ, đó chính là “ăn”.
Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, cậu quay đầu và nói: “Ăn no rồi chúng ta mới có sức đi làm nhiệm vụ!”
Ba đứa nhỏ nói những lời khác nhau, đôi mắt to ướt át, trông vô cùng thành khẩn.
Dưới ánh mắt như vậy, Mục Nhan thật sự không thể kiên trì quá mười giây, nhưng cô cũng chưa quên, mình đến là để ghi hình cho chương trình.
Dưới ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, cô mở miệng: “Hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ, đợi làm xong nhiệm vụ, mẹ sẽ dẫn các con đi ăn ngon.”
Nên để cho các con trai của cô hiểu được rằng mọi việc đều có thứ tự ưu tiên, hiện tại điều quan trọng nhất với bọn họ chính là hoàn thành nhiệm vụ ghi hình chương trình.
“Vâng ạ!” Diệp Vũ Triết có chút mất mát, nhưng rất nhanh cậu lại lên tinh thần.
“Vậy bây giờ chúng ta xem bản đồ trước đi.” Dứt lời, Mục Nhan mở bản đồ ra, sau đó cô ngồi xổm xuống để ba đứa nhỏ có thể nhìn thấy.
Mục Nhan nhìn bản đồ, lại nhìn xung quanh, muốn tìm ra nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Vũ Hành nhanh tay lẹ mắt chỉ vào một cửa hàng rồi nói: “Mẹ nhìn xem, có một lá cờ nhỏ ở cửa hàng đó.”
Thứ mà Diệp Vũ Hành chỉ là một cửa hàng có mặt tiền lớn hơn những cửa hàng khác rất nhiều, còn có một lá cờ nhỏ màu đỏ được treo bên ngoài cửa lớn.
Không thể nghi ngờ, chắc chắn cửa hàng này chính là mục tiêu trong nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ.
“Mẹ, chúng ta đi thôi!” Sau khi xác định, hai người Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết lập tức kéo Mục Nhan đi về phía cửa hàng.
Diệp Vũ Hành vẫn chậm rãi đi theo phía sau, khi thấy mẹ và các anh đã cách mình khá xa thì lúc này cậu mới nâng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ của mình đuổi theo.
“Tiệm ăn vặt Hoàng Thành Thổ Bối.”
Đứng trước cửa, Diệp Vũ Thánh mở miệng đọc tên cửa hàng.
Mục Nhan nghe vậy thì không nhịn được cười: “Vũ Thánh, không phải Thổ Bối, là Bá (*).”
(*): chữ 坝 là sự kết hợp của chữ 士 với chữ 贝.
“Con biết rồi.” Diệp Vũ Thánh đáp, ánh mắt cậu nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó giống như che giấu mà lôi kéo Mục Nhan vào cửa.
Khi bốn người bước vào cửa đã là hơn ba giờ chiều, lúc này khách trong cửa hàng không quá nhiều, vậy nên mục tiêu của bốn người rất rõ ràng, hầu như ánh mắt của mọi người trong cửa hàng đều đổ dồn lên người bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ cùng camera phía sau, mỗi vị khách đều có phản ứng khác nhau, có người dùng đồ vật che mặt, có người trực tiếp lấy di động ra chụp ảnh, tuy nhiên, rõ ràng thì mọi người vẫn có vài phần tò mò với Mục Nhan xinh đẹp và bộ ba đáng yêu.
Ba đứa nhỏ không bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, sau khi cả ba tiến vào thì đi thẳng đến quầy order.
Đứng trước quầy order chính là bà chủ của cửa hàng.
Bởi vì tổ tiết mục đã liên hệ từ sớm, nên cô ấy biết hôm nay trong số những người đến cửa hàng bọn họ ghi hình cho chương trình còn có ba nhóc sinh ba.
“Dì ơi, đây có phải nơi làm nhiệm vụ không ạ?” Nhón chân, bám vào quầy, Diệp Vũ Thánh nũng nịu hỏi, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành từ phía sau bước đến cũng làm động tác giống anh trai nhà mình.
Thấy trước mặt mình xuất hiện ba khuôn mặt nhỏ đáng yêu, bà chủ có cảm giác lòng mình mềm đi không ít.
Bà chủ lại nhìn Mục Nhan ở phía sau, thầm cảm thán một tiếng trong lòng, đúng thật là người có phúc, sau đó cô ấy cười nói: “Dì có thể nói cho các cháu biết nhiệm vụ, nhưng mỗi người các cháu có thể thơm dì một cái được không?”
“Mẹ nói không thể tùy tiện thơm người khác!” Diệp Vũ Thánh hơi rối rắm, cậu muốn nhanh chóng giúp mẹ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mẹ từng nói không thể tùy tiện thơm người khác thì phải làm sao?
Dứt lời, Diệp Vũ Thánh quay đầu lại nhìn Mục Nhan, trong mắt cậu tràn đầy suy nghĩ: “Mẹ ơi phải làm sao bây giờ?”.
Mục Nhan thấy thế thì tiến lên trước “ngăn cản” bà chủ trêu chọc mấy đứa con trai của mình: “Bà chủ, người làm nhiệm vụ là tôi, hay là, tôi thơm cô một cái nhé?”
Bà chủ bị lời nói giải vây của Mục Nhan làm cho bật cười, nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của ba đứa nhỏ, cô ấy lập tức vui vẻ.
Trêu đùa trẻ nhỏ đúng là rất thú vị!
Dưới ánh mắt trông mong của bọn nhỏ, cô ấy khẽ ho một tiếng rồi nói: “Vậy các cháu thơm mẹ của mình đi! Thơm xong dì sẽ nói nhiệm vụ cho các cháu.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe thấy vậy, ánh mắt chúng lập tức bừng sáng.
“Mẹ, mau ngồi xổm xuống.” Diệp Vũ Triết vội vàng thúc giục Mục Nhan.
Mục Nhan theo lời ngồi xổm xuống, cô vừa cúi người, ba đứa nhỏ giống như pháo đốt chạy vọt đến, sau đó mỗi đứa để lại một cái thơm ướt nhẹp ở trên mặt Mục Nhan.
Thơm xong, ba cái đầu nhỏ đồng loạt nhìn về phía bà chủ.
Bà chủ thấy thế thì cười đầy thiện ý và bắt đầu nói ra nhiệm vụ.
Thật ra thì nhiệm vụ Mục Nhan phải làm cũng rất đơn giản, cô cần lựa chọn món ăn đặc trưng tại cửa hàng để tiến hành cải tiến và phải khiến cho khách hàng cũ ăn mà nhận ra được đây là phiên bản mới, ngoài ra còn phải nhận được sự chấp thuận của khách hàng về phiên bản mới của món ăn, nếu số lượng khách đạt tới mười người, nghĩa là nhiệm vụ đã thành công.
Sau khi tiếp nhận, bà chủ trực tiếp đưa cho Mục Nhan một bản thực đơn của cửa hàng, để cô lựa chọn những món ăn đặc trưng cần cải tiến.
Mì nước ngọt, mì cay Thành Đô, mì thịt bò.
Dimsum chiên, sườn non hấp, phổi phu thê (*).
(*) Phổi phu thê là một món ăn phổ biến ở Tứ Xuyên, được phục vụ lạnh hoặc ở nhiệt độ phòng, được làm từ thịt bò và nội tạng bò cắt lát mỏng. Các thành phần phổ biến trong phiên bản hiện đại bao gồm tim, lưỡi và ba chỉ bò, cùng một lượng lớn các loại gia vị khác nhau, bao gồm cả hạt tiêu Tứ Xuyên.
Canh đậu, mỳ lạnh Xuyên Bắc, bánh nướng đường đỏ.
……
Thoạt nhìn, có thể nói đây đều là các món ăn vặt bản địa tại Thành Đô.
Thật ra Mục Nhan đã được ăn phần lớn các món ăn đó ở các nơi khác, thậm chí còn làm thử dựa theo các công thức trên mạng, nhưng cô lại chưa từng ăn tại địa phương.
Rất nhanh, Mục Nhan đã chọn được món ăn đặc trưng mà mình muốn cải tiến — mì cay Thành Đô.
Bởi vì trước đó khi sáng tạo cô cũng từng cải tiến một chút dựa theo khẩu vị địa phương của Thành Đô, sau khi cải tiến thì mì cay Thành Đô được xem là món mì tương đối yêu thích của cô.
Nhưng trước khi chính thức bắt đầu, Mục Nhan dự định ăn thử một bát mì cay Thành Đô của cửa hàng này.
Nghe được yêu cầu của Mục Nhan, bà chủ trực tiếp đồng ý, cô ấy lập tức kêu đầu bếp làm một bát, ngoài ra cũng lấy thêm một số đồ ăn vặt.
Đương nhiên, những thứ đó được chuẩn bị cho ba đứa nhỏ.
“Các bảo bối, cái này cho các cháu ăn.” Bà chủ ân cần nói với ba đứa nhỏ.
“Cảm ơn dì ạ.” Sau khi được Mục Nhan đồng ý, ba đứa nhỏ lập tức nói lời cảm ơn.
Đến khi đồ ăn được đưa lên, ba đứa nhỏ tay trái một xiên, tay phải một xiên, ăn rất vui vẻ.
Mà Mục Nhan cũng nếm thử món mì cay Thành Đô của cửa hàng này.
Là một trong số các món ăn đặc sắc nhất của cửa hàng, hương vị của món mì cay Thành Đô này đương nhiên không tệ.
Ngay khi đưa vào miệng, hai mắt Mục Nhan lập tức bừng sáng.
Sợi mì mảnh, nước sốt đậm đà thơm ngon, mặn nhạt thích hợp, còn mang theo chút vị cay nhè nhẹ, khiến người ta ăn xong miếng đầu tiên lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Sau đó khi nhìn thấy dáng vẻ khao khát của ba đứa nhỏ, Mục Nhan chia số mì cay Thành Đô còn lại cho ba đứa, rồi mới chuẩn bị đi theo bà chủ ra sau bếp.
“Ba người các con ở bên ngoài giúp bà chủ tiếp đón khách được chứ?” Mục Nhan nhìn ba đứa nhỏ đang vùi đầu ăn uống rồi bất đắc dĩ hỏi.
“Tạm biệt mẹ.” Ba người đồng thanh nói, ở trước mặt thức ăn ngon, cả ba lựa chọn ở lại sảnh trước.
Ừm, giúp dì tiếp đón khách, thuận tiện… ăn vài món ngon ha ha.
“Yên tâm đi! Bọn trẻ ở trong tiệm sẽ không có vấn đề gì đâu.” Bà chủ vội vàng nói, cô ấy cũng có dự định để ba đứa nhỏ đón khách cho cửa hàng.
Bộ ba này thật sự rất thích hợp để đón khách.
Mục Nhan ở bên cạnh im lặng một hồi, con trai của cô vì ăn mà “vứt bỏ” cô, cô có thể làm gì bây giờ?
Lúc này, ở sau bếp.
Tất cả các đầu bếp đều đang bận rộn, nhìn bà chủ dẫn theo Mục Nhan tiến vào, bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua, chào hỏi một tiếng rồi tiếp tục bận việc của mình.
Dù sao cũng sắp đến giờ cao điểm, mọi người đều vội đến mức luống cuống tay chân, bọn họ có thể chuẩn bị gia vị nước sốt sớm để tiết kiệm được nhiều thời gian.
Lúc này bà chủ dẫn Mục Nhan đến bên cạnh một đầu bếp mập mạp rồi nói: “Đây là đầu bếp làm mì cay Thành Đô trong cửa hàng chúng tôi, mì cay Thành Đô phiên bản cải tiến của cô phải được anh ta chấp thuận mới có thể xuất hiện trên bảng hiệu của cửa hàng chúng tôi.”
Sau đó, bà chủ mau chóng rời khỏi bếp và để lại không gian cho hai người.
Đi trêu chọc bọn trẻ thôi!
“Tất cả nguyên liệu đều đã chuẩn bị sẵn cho cô, cô bắt tay vào làm đi!” Đầu bếp béo nhìn Mục Nhan, lại nhìn người quay phim ở bên cạnh rồi trực tiếp nói, sau đó anh ta đứng sang một bên để quan sát.
Anh ta vẫn có chút nghi ngờ tay nghề nấu nướng của những “đầu bếp” làm chương trình ẩm thực kiểu này, đặc biệt là Mục Nhan, lúc này nhìn dáng vẻ cô gọn gàng mỹ lệ, căn bản không giống một đầu bếp chút nào.
Trong lòng anh ta càng cho rằng, đối phương đến đây để diễn!
Mục Nhan cũng không biết suy nghĩ của vị đầu bếp béo này, cô nhìn nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng và bắt đầu rửa tay, đeo tạp dề, đội mũ.
Sau khi làm xong mọi việc, Mục Nhan lập tức lấy bột, bắt đầu nhào bột.
Nhìn động tác của Mục Nhan, ánh mắt đầu bếp béo hơi lóe lên, động tác nhào bột cũng khá chuyên nghiệp đấy.
Sau khi nhào bột, cô bắt đầu dùng chày cán bột để cán bột thành từng miếng mỏng, rắc bột mì sạch lên trên, sau đó gấp bột lại, cắt thành các kích cỡ đồng đều, cuối cùng để qua một bên theo các phần tương đồng, rồi lại rắc bột mì lên.
Từng sợi mì cứ thế được làm thành.
Sau khi đã có một lượng mì tươi đáng kể, cô chỉ giữ lại một phần, phần còn lại được Mục Nhan bọc lại bằng màng bọc thực phẩm rồi đặt vào tủ bảo quản đồ tươi ở bên cạnh.
Với số mì sợi trong tay, Mục Nhan sẽ làm một phần mì cay Thành Đô cho đầu bếp béo.
Trước tiên đun sôi nước, đặt một lớp vải lồng vào nồi, trải mì lên trên, hấp trong mười phút.
Trong khi hấp mì sợi, Mục Nhan đã chuẩn bị xong nhân thịt heo, rau xà lách, cà rốt, nấm hương, giá đỗ, rau mầm, lạc, đậu, dầu đỏ, tỏi thái, gừng băm, ớt cay, mỡ heo…
Sau khi hấp mì xong, sắp xếp lại và đặt sang một bên để nguội, Mục Nhan làm nóng nồi và bắt đầu chuẩn bị gia vị.
Mục Nhan cho mỡ heo vào đáy nồi, đợi mỡ heo chảy ra thì cho tỏi thái, gừng băm, ớt cay, sau khi dậy mùi thơm, lại cho nhân thịt heo vào nồi xào qua, khi đã chuyển màu thì cô bắt đầu cho cà rốt thái hạt, nấm hương, giá đỗ, rau mầm, lạc, đậu vào xào tiếp.
Sau khi xào xong, cô thêm gia vị, dầu đỏ, muối, cốt gà, một chút dầu mè, nước tương, gia vị nước sốt được hình thành, nồi đã sẵn sàng và nguyên liệu cơ bản cũng chuẩn bị xong.
Tiếp theo bắt đầu nấu mì, trụng mì sợi trong nước sôi, đồng thời khi mì sợi gần chín thì cô cho rau xà lách vào, vớt ra cho vào tô, rưới phần nước sốt trước đó lên mì.
Nước sốt nóng được rưới lên bề mặt mì, ngay lập tức có mùi thơm xộc thẳng vào mũi những người có mặt tại hiện trường.
Nhìn lại món mì đã nấu, trong tô sứ trắng, lớp trên cùng là các món ăn kèm có màu sắc rực rỡ khiến cả bát mì tươi sáng hơn, rau xà lách xanh mướt ở bên cạnh có tác dụng làm nổi bật lên các nguyên liệu chính, chỉ cần nhìn vào là có cảm giác sảng khoái, khiến người ta không thể không mở miệng ăn.
Người quay phim theo sát Mục Nhan càng cẩn thận quay cận cảnh món ăn này.
Thật sự quá đẹp!
“Xong rồi!” Mục Nhan nhìn đầu bếp béo ở bên cạnh rồi nói, sau đó cô lấy đũa và bát đưa tới trước mặt đầu bếp béo.
Trong lòng đầu bếp béo cũng có phần bị cảm hoá bởi tay nghề của Mục Nhan, ngửi thấy mùi thơm từ chóp mũi, anh ta tiếp nhận bát đũa, sau đó dùng đũa trộn đều mì và các nguyên liệu bên dưới.
Tiếp theo anh ta “hút” một tiếng, gắp miếng mì đầu tiên rồi đưa vào trong miệng.
Sau khi ăn miếng đầu tiên, đầu bếp béo lập tức ăn miếng thứ hai mà không quan tâm đến việc mình còn phải đánh giá.
Trong góc bếp, đột nhiên chỉ còn lại tiếng đầu bếp béo ăn mì.
Mấy người quay phim đứng bên cạnh nhìn cảnh này thì cổ họng của họ cũng không tự chủ được mà cử động.
Nhìn đối phương ăn cũng cảm thấy ngon miệng!
Liên tục ăn mấy miếng, lúc này đầu bếp béo mới dừng lại, giơ ngón tay cái về phía Mục Nhan và nói: “Cô đã vượt qua bài kiểm tra.”
Nói xong, anh ta quay lưng lại, trực tiếp giải quyết hết bát mì của Mục Nhan.
Ngay cả chút nguyên liệu dưới đáy bát, anh ta cũng không để sót lại chút nào.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sảnh, bà chủ nhận được tin thì lập tức sai nhân viên treo một tấm biển ở cổng lớn và trong cửa hàng.
Đề cử ngày hôm nay: Mì cay Thành Đô.