Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt - Trang 2
Chương 56
Edit + Beta: Súp Lơ
Trên màn hình lớn đằng sau người dẫn chương trình đang chiếu video giới thiệu tên bộ phim và đoạn cắt ngắn được chọn từ bộ phim đó, thêm cả tên của các diễn viên.
Video giới thiệu này do chương trình quay vào ngày một trước, những hình ảnh mới nhất của các bạn thí sinh và các khách mời.
Cố gắng hết sức tạo hình cổ trang cho nhân vật giống hệt bản gốc, những người đã xem và biết bộ phim này không thấy xa lạ gì, nhưng lần này hai gương mặt mặc bộ trang phục đó đổi thành hai gương mặt mới.
Tiếng thét của fan ở hiện trường còn chưa ngớt, ngọn đèn trên sân khấu dần tối xuống, hình ảnh trên màn hình lớn vừa chuyển, trên màn hình xuất hiện bối cảnh được dựng tạm thời để diễn viên diễn ở trường quay bên cạnh.
“Action!”
Bộ phim điện ảnh này thuộc thể loại tranh đấu quyền mưu, kể một câu chuyện lịch sử dài hơn hai trăm năm của triều đại nhà Minh, đằng sau một triều đại lớn phát triển đầy khí khái, dưới các bức tường cung cao sừng sững. Bên trong triều đình đấu tranh quyền lực liên miên, dùng đủ các thủ đoạn bẩn thỉu trong tối, cuộc đấu giữa mười hai hoạn quan triều đình trung thành với hoàng đế và bên nội các.
Hoàng đế là người Kinh Thành, mẹ đẻ hèn mọn, đến khi tiên đế tại vị cũng không được thương yêu. Còn hoàng hậu của tiên đế đã mất từ sớm, ông ta chỉ yêu thương hoàng quý phi, hoàng quý phi trẻ tuổi xinh đẹp, tiên đế cưng chiều yêu thương nàng đến cực điểm, nhưng đường duyên con cái mỏng, trong bụng mãi không thấy tin tức gì.
Tiên đế băng hà khi còn trẻ, trước khi đi không kịp chuẩn bị di chiếu, ngôi vị hoàng đế tạm thời để trống. Chỉ trong một ngày, trong cung mưa máu bay khắp trời, anh em trong nhà đánh nhau, cốt nhục tương tàn.
Hoàng quý phi lựa chọn hoàng đế hiện tại, hai người liên minh nhờ sự nâng đỡ và trợ giúp từ bên nhà mẹ đẻ nàng, giúp hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Vốn tưởng như vậy sẽ giúp nhà mẹ đẻ khống chế được triều đình, ai ngờ hoàng đế thay đổi dáng vẻ yếu đuối mềm mỏng lúc trước, lộ ra bản tính thật, giơ móng vuốt sói nhe răng nanh, bắt tay với đám mười hai người quan dương suy âm thịnh, bắt đầu chống đối lại nội các và gia đình nhà mẹ thái hậu.
Trên màn hình chiếu cảnh cảnh cung điện được chương trình tái hiện gần như không khác gì bản gốc, Ôn Lệ diễn vai thái hậu đang ngả lưng nghỉ ngơi trên giường nhỏ sau bức rèm che.
Đến khi một người hầu trong cung chạy chậm đến chỗ nàng, cong lưng nói nhỏ bên tai nàng: “Thái hậu, hoàng thượng đến.”
Thái hậu mở mắt, tiếng bước chân càng lúc càng gần, hoàng đế trẻ tuổi vén rèm đi nhanh vào.
Lúc đầu mới kế vị, thái độ hoàng đế đối với thái hậu coi như hiếu thuận, mà theo sự biến hóa của các thế lực trong triều đình, tranh chấp thế lực giữa mười hai hoạn quan và các bộ ban bên trong, rất khó để tiếp tục duy trì cảnh bằng mặt không bằng lòng giữa hai ‘Mẫu tử’.
Tống Nghiên diễn vai hoàng đế, khôi ngô sáng sủa, mặt mày như bức tranh, ngũ quan thâm thúy, đường cong góc cạnh rõ ràng, trên người mặc trang phục thường kết hợp với mũ trên đầu càng làm nổi bật sự uy nghiêm cao quý.
“Trương học sĩ đã nhận tội, buổi trưa hôm nay đã treo cổ tự vẫn trong nhà lao.” Hoàng đế mỉm cười, “Nhi tử biết trước kia Trương học sĩ là thầy vỡ lòng của thái tử và mẫu hậu, vì thế cố ý đến đây an ủi mẫu hậu, mong người nén bi thương, đừng suy nghĩ quá nhiều, tránh tổn hại đến long thể.”
Thái hậu ngồi dậy đánh giá hoàng đế, lời nói nhỏ nhẹ nhưng ngầm mỉa mai: “Ta vốn không hề biết cũng không ưu sầu, hoàng thượng lại cố ý đến đây báo cho ta biết, thật làm khó cho tấm lòng hiếu của ngài.”
Lúc này, màn ảnh đang quay đặc tả Ôn Lệ, dù nét mặt cô đang cười nhưng trong mắt chứa đầy hận ý. Mặc dù người thầy của mình bị hoàng đế do chính tay mình nâng đỡ đưa lên bức ép hại chết, dù đau lòng và phẫn nộ nhưng vẫn phải dùng ngữ khí cao ngạo ra vẻ mình không bị ảnh hưởng.
Với các diễn viên, đặc tả màn ảnh rất có tính thử thách trong việc khống chế cảm xúc và các cơ trên khuôn mặt. Chỉ cần một biểu cảm hơi không đúng thôi cũng có thể bị các chuyên gia trong ngành đánh giá sửa lỗi.
Tất cả mọi người bao gồm mấy giám khảo và các nhà phê bình đang quan sát cẩn thận.
Còn đối với các bạn diễn viên trẻ chưa thuần thục và chưa phát triển toàn diện, được một lần quan sát các diễn viên lâu năm nhiều kinh nghiệm diễn cảnh nội tâm nhân vật, là một cơ hội cực kỳ khó có được.
Đoạn diễn ngắn này mới mở màn được hai phút, tại nơi các khán giả xem lặng ngắt như tờ, bọn hỏi đã được hai diễn viên lôi kéo vào bộ phim. Mọi người cảm nhận được sự ngoan hiểm độc ác cùng với sự đắc ý của hoàng đế sau khi thắng lợi, và cả sự tức giận và bi thương của thái hậu sau khi thất bại.
Hoàng đế và thái hậu nói chuyện qua lại, ở trong mắt hoàng đế, tuổi của thái hậu và hắn không kém nhau bao nhiêu. Nếu đổi lại là một cô gái trong một gia đình bình thường, ở độ tuổi thiếu nữ rực rỡ đẹp nhất sẽ muốn cái gì mà thơ ca thi họa, tuổi nhỏ cần gì nghĩ đến chuyện lớn, học mấy cái thêu thùa, cứ ngây ngô chân thật, xinh đẹp động lòng người.
Mà nàng thì, trên người mặc bộ đồ của thái hậu, áo choàng dài rộng nặng trĩu, đeo trang sức châu báu quý giá, móng tay sơn màu đỏ, không cầm bút lông vẽ cũng không cầm kim chỉ thêu, hết lần này đến lần khác chỉ muốn nắm giữ quyền lực cao nhất. Nàng không màng đến tình yêu nam nữ, dưới thời đại đàn ông nắm quyền, lại cố tình dẫm lên đầu người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, không ngừng chà đạp vào tôn nghiêm và sự chân thành của hoàng đế.
Hôm nay trong ván cờ này, cuối cùng hoàng đế cũng thấy được dưới vẻ bề ngoài cao ngạo của nàng, đâu đó còn chút yếu đuối, nàng có tình cảm của một người bình thường, thêm chút tính tình như những cô gái khác.
Hắn hận nàng kiêu ngạo ương ngạnh, không đối xử với hắn như một người đàn ông nhưng lại không nhịn được yêu thích vẻ đẹp kiêu căng của nàng, nguyện làm con rối thuộc hạ dưới tay nàng. Hiện giờ con rối muốn giãy ra khỏi lớp vỏ bọc đó, cơ thể thì đang liều chết kháng cự nhưng không hiểu sao trong lòng tránh không thoát.
Hoàng đế giật giật hầu kết, sửa lại giọng điệu trước đó, dịu dàng khuyên cản thái hậu, ngầm ra hiệu chỉ cần nàng buông tay không tranh giành quyền lực bên trong triều, nàng mãi mãi là chủ nhân của Nhân Thọ Cung, mẫu hậu của hắn, thái hậu Đại Minh.
Thái hậu vẫn đang chìm đắm trong sự thương tiếc thầy mình, lựa chọn cách nói cực kỳ châm chọc, nhìn hoàng đế với dáng vẻ từ trên cao xuống nói: “Mượn tay của mấy hoạn quan để đối phó trung thần, mấy lời nói đó của hoàng thượng theo ý ta hiểu thì còn không bằng mấy đứa trẻ ba tuổi kia.”
Hoàng đế bị chọc giận, nhíu chặt mày nắm chặt cổ tay thái hậu, cong lưng hung hăng ấn người xuống cái giường nhỏ.
Phòng bên sân khấu vốn đang im lặng bỗng xuất hiện một số tiếng hô kích động nhỏ.
Khác với khán giả vào xem, bên giám khảo tương đối bình tĩnh, có người cố ý nghiêng đầu nói chuyện với Vu Vĩ Quang: “Trước kia lúc xem không thấy kích thích như này, đạo diễn Vu, ông dám quay ghê đấy.”
Vẻ mặt Vu Vĩ Quang phức tạp, cười gượng hai tiếng.
Một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng rưỡi, nội dung chủ yếu nói về quyền mưu, toàn bộ các cảnh diễn tình cảm ngắn dài gộp lại còn không được một phần ba bộ phim. Mục đích xuất hiện đoạn diễn tình cảm cấm đoán này vì muốn châm chọc và phê phán quyền hành cao nhất vào các thời đại đó. Trong cung điện, nơi mà vô số người khát khao muốn vào, giới quý tộc phong kiến không thiếu những thứ dơ bẩn cặn bã. Vu Vĩ Quang làm đoạn này chỉ vì mục đích châm biếm hoàng quyền thời phong kiến.
Lúc ấy người xem đều tập trung vào hai chữ ‘Quyền mưu’ được tuyên truyền mạnh mẽ, nếu hôm nay không lấy đoạn này ra để gửi lời chào, ai sẽ dồn lực chú ý đến đoạn tình cảm cấm đoán này chứ.
Đâu ai ngờ hôm nay được hai người nhà Tống Nghiên diễn, biến nó thành tình yêu tuyệt mỹ đầy kích thích.
Không thể giải thích rõ ràng với người cùng ngành bên cạnh, Vu Vĩ Quang quay đầu nhìn Cừu Bình ngồi bên trái mình.
Kết quả Cừu Bình đang nghiêm túc nhìn chăm chú lên màn hình, ông ta nhỏ giọng gọi mấy tiếng, đối phương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
“……”
Bị hai người nhà Tống Nghiên hút vào trong nội dung bộ phim rồi?
Lúc này trong lều quay, đoạn diễn đang diễn đến phần cảm xúc đạt đến cao trào. Hoàng đế và thái hậu giương cung bạt kiếm, xé lớp ngụy trạng của nhau, những cung nữ hầu hạ trong cung không một ai dám vào điện, trong tẩm cung to như vậy cũng chỉ có hoàng đế và thái hậu đang tranh cãi kịch liệt, cãi từ việc các phe cánh thế lực đến hậu cung đời trước, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn đối phương.
Cả người hoàng đế cúi thấp dần xuống, lực trên tay càng lúc càng mạnh, thái hậu và hắn dựa vào rất gần nhau. Đến cuối cùng trong ánh mắt ngoan độc của hắn, nàng nhận ra một chút khát vọng khác thường.
Thái hậu giận dữ đến mức không gọi tôn xưng của hoàng đến, gọi hẳn tên của hắn, nhắc nhở hành vi bất kính hắn đang làm.
“Nàng gọi tên trẫm.”
“Gọi thì thế nào! Ngươi còn muốn giết ta!”
Bầu không khí vừa rồi đang hết sức căng thẳng, cuộc chiến tạm ngưng, nháy mắt mọi thứ trở nên mờ mịt.
Sự tàn ác tỏa ra từ người hoàng đế dần tiêu tan, ánh mắt hắn mềm mỏng, như đang thăm dò: “Nếu thái hậu đồng ý gọi lại một tiếng? Lần này gọi tên hiệu của trẫm, được không?”
Chỉ trong tích tắc ánh mắt Tống Nghiên trở nên mềm mại khác thường, như thể đã đợi được người mình yêu mong ngóng lâu ngày ngoái đầu lại nhìn mình. Sắc mặt Ôn Lệ hơi cứng lại, đại não trì hoãn trong giây lát, khi diễn đoạn này cảm xúc chuyển biến từ đê mê đến tức giận rồi cuối cùng là kinh ngạc. Bản gốc có co có dãn, trong lòng cô lúc nào cũng nhắc nhở bản thân để điều chỉnh giữ vững trạng thái thật tốt, cả người hòa vào vai diễn. Nhưng Tống Nghiên nhìn cô với ánh mắt nóng bỏngđó, cô không khống chế được biến từ thái hậu về Ôn Lệ.
Giống như buổi tối ngày hôm đó, khi cơ thể bị va chạm dẫn đến ý thức mơ hồ, cô bị bắt ép gọi một tiếng ‘đàn anh’. Rồi sau đó động tác của anh từ mưa to gió lớn đến mưa phùn gió nhẹ, thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Ôi chao, anh khống chế cảm xúc tốt thật đấy.
Quá trình tiến ra nhanh gọn thuận lợi không kém phần hiệu quả.
Ôn Lệ nghĩ mình còn phải luyện tập thêm nhiều hơn về phương diện này, về sau phải bảo Tống Nghiên dạy cô mới được.
“Hoàng thượng, ngài……”
“Tên ta, thái hậu gọi lại tên ta thêm một chữ nhỏ đằng sau, gia đình họ hàng con cái của Trương học sĩ, ta có thể tha cho bọn họ một còn đường sống.”
Lúc này không còn dùng cách gọi tôn quý, một chữ nhỏ có thể đổi được mạng sống của mấy chục người nhà của Trương học sĩ, làm hoàng đế như hắn đúng là vừa tùy hứng vừa điên rồ.
Hai người đối diện nhau, trong mắt thái hậu chứa đầy sự khó hiểu, thêm mấy phần không thể tưởng tượng nổi, mà trong mắt hoàng đến chỉ có sự lưu luyến, thêm mấy phần chờ mong.
“Cắt!”
Đạo diễn ở trường quay hô một tiếng, gọi luôn hồn của tất cả mọi người ở đây và cả bên phòng sân khấu quay về.
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ nhận ra mình đang quay chương trình truyền hình chứ không phải đang xem phim điện ảnh.
Người dẫn chương trình đang ngồi ở chỗ của mình, mãi đến khi bạn nhân viên bên cạnh nhắc nhở một câu mới cầm mic hỏi: “Diễn xong rồi sao? Vậy để tôi lên sân khấu?”
“Nào tiếp theo chúng ta cùng mời Ôn Lệ, Tống Nghiên lên sân khấu!”
Ánh sáng màu trắng của đèn chiếu xuống từ bên lối đi của nơi dựng bối cảnh quay đến cửa vào lối đi lên sân khấu của phòng bên này, trên đường hai người bọn họ đi lên, giọng Ôn Lệ tỏ rõ sự lo lắng: “Tôi thật sự rất căng thẳng lo lắng, rõ ràng mình là khách mời nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang tham gia thi đấu ý.”
Tống Nghiên không nói gì hết, vươn tay từ trong tay áo của mình vào trong ống tay dài của cô. Trong chỗ cổ tay áo rộng thùng thình, anh men theo tìm được tay của cô, vỗ nhẹ lên đó, động viên cô trong lặng lẽ.
Đến lúc ánh đèn dừng trên người hai bọn họ, bấy giờ Tống Nghiên mới rút tay lại.
Ôn Lệ bĩu môi.
Sao phải giống như đang yêu đương vụng trộm thế? Nắm một cái quang minh chính đại thì bị gì.
Lúc nãy hai người đang ở trong phòng quay khác, giờ đây khi bước ra đứng trên sân khấu, nhìn không khác gì thái hậu và hoàng đế bước ra từ Tử Cấm Thành. Lần đầu tiên mọi người được xem ngay tại hiện trường diễn trực tiếp, có cảm giác rõ ràng, hóa ra vừa rồi bọn họ không phải đang xem một bộ phim mà chỉ đang xem một đoạn ngắn do các diễn viên diễn trong một phòng quay khác, diễn trong một bối cảnh được xây dựng tạm thời.
Tiếng vỗ tay ròn rã, các khán giả ngồi đây xem không cần nhìn diễn viên thông qua màn hình nữa.
Người dẫn chương trình đưa microphone cho Ôn Lệ và Tống Nghiên để hai người chào hỏi với mọi người trong đây.
Tạo hình cổ trang luôn là vũ khí hạng nặng mà Ôn Lệ dùng để hút fan, trong đó thích hợp với cô nhất là cách ăn mặc trang điểm kiểu cao quý giàu sang. Từ trên đầu xuống khuôn mặt cô đều đẹp không tả nổi, phần lớn các kiểu tóc thời cổ phải để lộ ra toàn bộ khuôn mặt cho nên nó có yêu cầu rất cao về hình dáng và các đường nét trên khuôn mặt của diễn viên. Dù trang điểm lộng lẫy, tô đậm các nét trên khuôn mặt nhưng nếu không có sự phối hợp của cô sẽ không tạo ra được cái đẹp xuất sắc.
Tống Nghiên thì càng khỏi phải nói, phải công nhận tạo hình cổ trang của anh ở tầm đỉnh cao nhưng đa số anh nhận toàn kịch bản hiện đại cho nên có thể được một lần nhìn thấy anh trong tạo hình này là chuyện không dễ dàng gì.
Sau khi gửi lời chào, tiếng thảo luận ở hiện trường bên tai không dứt, MC chương trình mời các giám khảo và các nhà phê bình đưa ra ý kiến.
Các khách mời đến đây không phải để dự thi, các nhà phê bình không phải người ngốc, đến phần này đương nhiên phải khen.
Ở mấy khách mời trước, mọi người trong nhóm đánh giá luôn khen kỹ thuật diễn xuất, lần này mic được giao vào tay của một ban nữ trẻ tuổi học ngành truyền thông, bạn nữ kia vừa đứng lên, mấp máy miệng nửa ngày mãi mới ngượng ngùng nói: “Ừm, tôi dồn tất cả sự chú ý lên mặt hai người họ, thật tình vừa rồi không để ý xem kỹ thuật diễn thế nào, xin lỗi.”
Cô ấy nói xong mấy lời này, không riêng gì những người ở dưới sân khấu đang cười mà hai khách mời đang đứng trên kia cũng không biết phải làm sao.
“Thật sự rất đẹp, tuyệt đẹp luôn, từng hình ảnh không khác gì một bức tranh, bối cảnh, tạo hình và cả giá trị nhan sắc của hai người.” Cô ấy hơi ngừng lại, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc để nói, “Tại chỗ này tôi bạo gan thay mặt cho tất cả các khán giả yêu thích xem phim cổ trang đưa ra đề nghị với các nhà sản xuất phim và đạo diễn, mọi bộ phim cổ trang sau này, không mong đạt đến mức tiêu chuẩn như hai thầy cô ở đây nhưng ít ra phải tìm được diễn viên có tạo hình cổ trang có đủ khả năng giữ bộ phim đó. Nếu nó là phim thần tượng, chắc chắn khán giả sẽ hướng đến cái đẹp đầu tiên, cảm ơn.”
Lời nói tuy sắc bén nhưng có tính chủ quan, nó phản ánh tâm lý người xem trong thị trường phim thần tượng bây giờ.
Mic được đưa đến tay người khác, một bạn nam.
“Kỹ thuật diễn trên màn ảnh, giá trị nhan sắc tương xứng với yêu cầu độ đẹp theo phim thần tượng, bất cả là mảng nào, đều đạt điểm tuyệt đối.”
Đánh giá cực kỳ cao, tuy rằng đã sớm biết đoạn này chủ yếu là khen thôi nhưng Ôn Lệ vẫn cảm thấy lâng lâng khi nghe mấy lời đó.
Sau khi người trong nhóm phê bình nói xong, giờ đến phiên giám khảo nói.
Đoạn ngắn này được chọn trong bản phim gốc do Vũ Vĩ Quang làm đạo diễn nên theo như thường lệ, ông ấy là người nói trước.
“Nói thật đối với đoạn diễn tình cảm này, nó không phải điểm mấu chốt trong phim của tôi. Thậm chí phải nói rằng tôi làm đạo diễn khi quay cảnh này, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ là muốn thể hiện sự phê phán và châm chọc qua đoạn này. Cho nên khi tất cả mọi người ở đây bao gồm cả chính tôi khi xem hai người diễn cảnh này biến nó thành kiểu tình yêu tuyệt mỹ, thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ đến.” Vu Vĩ Quang nói đến đây thì mỉm cười, “Quả nhiên, vợ chồng hợp tác có khác.”
Hợp tác tốt cho nhau thành tựu, bọn họ có sự ăn ý, hơn nữa tổ chương trình làm việc cực kỳ có tâm và rất cố gắng. Cho dù chỉ dựng bối cảnh tạm thời nhưng chương trình đã cố gắng hết sức, dùng một trăm phần trăm sức lực làm sao để nó giống bộ phim gốc nhất, cộng thêm khả năng diễn quá tốt, có bỏ ra sẽ lấy lại được, cảm xúc đi lên theo sự chất lượng. Ngay cả chỗ đoạn cuối lúc Ôn Lệ thoáng qua sự hoảng hốt nhưng rất nhanh đã lấy lại được trạng thái cũ. Với Vu Vĩ Quang, ông thấy việc ngoài ý này muốn mang lại hiệu quả tốt, bởi vì dưới tình thế bị đối phương vây lại còn được thấy tình cảm khác thường của hoàng đế, cô hoảng hốt trong vô thức, hoàn toàn thể hiện rõ tâm lý nhân vật.
Các fan CP dưới sân khấu phát ra những tiếng đồng ý nhỏ.
Một nhà sản xuất giơ tay lên: “Tôi có thể nói một câu không?”
MC nói: “Mời anh.”
Nhà sản xuất cầm mic, do dự ấp úng một lúc, cuối cùng chỉ nói đúng một câu: “Hợp tác đi, tôi nói thật đó, hai người muốn diễn thể loại nào tôi mua kịch bản loại đó, chỉ cần hai người đồng ý nhận.”
Khán giả dưới sân khấu lập tức hô lên hai chữ ‘Hợp tác’ so le không đồng đều nhau.
Vu Vĩ Quang ôm ngực cười vui vẻ, còn nhân tiện đánh mắt nhìn sang Cừu Bình ở cạnh.
Ánh mắt Cừu Bình luôn dừng trên người Ôn Lệ, chưa từng rời đi.
Đến đây, đằng sau bọn họ còn một số đoạn diễn nữa cần được tiếp tục, người dẫn chương trình mời hai người xuống dưới nghỉ ngơi, nhưng Ôn Lệ cầm mic giơ lên, mỉm cười nói: “Tôi có một số lời muốn nói với thầy Đoạn.”
“Thầy Đoạn, thầy cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”
Sắc mặt của Đoạn Hồng đang ngồi tại chỗ của mình không tốt lắm, tự nhiên được Ôn Lệ nhắc tới, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Thầy là diễn viên xuất thân chính quy, tôi tin rằng trong lòng thầy có những nhận xét chính xác.” Ôn Lệ bình thản nói, “Có rất nhiều diễn viên không phải xuất thân chính quy, bọn họ chưa từng được tiếp xúc với hệ thống đào tạo bài bản thế nên vì muốn diễn tốt một bộ phim, họ thường phải đi đường vòng rất dài, bỏ ra cố gắng và nỗ lực nhiều hơn. Hôm nay trên sân khấu này tôi muốn dùng chính mình làm ví dụ để nói thay các diễn viên dù không xuất thân chính quy nhưng lại có tình yêu tha thiết với nghề diễn viên, người chậm cần bắt đầu sớm, việc học chưa bao giờ là muộn. Chỉ sợ bản thân bạn không chịu khổ được, đối với một người diễn viên, có phải tốt nghiệp chính quy hay không hay thế nào đấy nó không phải là tiêu chuẩn để đánh giá xem họ có phải là diễn viên tốt hay không. Bạn có khả năng không, diễn được không, có thể khiến người xem đồng cảm với nhân vật bạn diễn không, đó mới là tiêu chuẩn đúng và quan trọng nhất.”
“Còn nữa, rất nhiều các diễn viên hợp tác với tôi đều diễn phim thần tượng, bọn họ rất giỏi, nếu tôi diễn phim thần tượng có thể khiến các khán giả thích xem những bộ phim đó và họ cảm thấy vui vẻ khi xem, thì đó mới chính là giá trị mà nó mang lại.”
Lúc cô nói đến mấy lời này, cô nhìn nhà sản xuất phim vừa đồng ý và nói tiếp lời Đoạn Hồng vừa nãy.
Một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và một chương trình cây nhà lá vườn, thanh cao hay phổ phông đại chúng, không cần phải dùng đến sự cao thấp để phân chia đia vị, chỉ cần khán giả thích xem, vui vẻ khi xem, thí đó là ý nghĩa nó tồn tại.
Dù bây giờ Ôn Lệ muốn chuyển hình nhưng tuyệt đối không bao giờ cô phủ nhận những giá trị khi mình tham gia diễn phim thần tượng, bởi chính những tác phẩm ấy đã nâng đỡ cô đến được vị trí ngày hôm nay.
Đoạn Hồng không nói gì, nhà sản xuất phim nào đó ngồi trong nhóm người phê bình cũng không nói gì.
Nếu như hôm nay Ôn Lệ làm không tốt, cho dù là tạm được, bọn họ sẽ có lý do dùng tất cả các tác phẩm phim thần tượng trước đấy của cô để phản kích lại rằng cô không xứng đứng ở chỗ đó.
Nhưng hiển nhiên Ôn Lệ không cho bọn họ cơ hội đó.
Hai ngày nay cô lôi kéo Tống Nghiên tập diễn từng chi tiết nhỏ, diễn đi diễn lại nhiều lần vì muốn có hiệu quả như hôm nay.
Bọn họ không thể không thừa nhận, Ôn Lệ là một diễn viên có thiên phú nhưng cũng rất cố gắng học hỏi và rèn luyện, cô khiến bọn họ phải ngậm miền.
Trong hoàn cảnh hiện thực khắc nghiệt kẻ giới phim ảnh, vẻ bề ngoài kết hợp với năng lực của cô, kỹ thuật diễn dần được cải thiện và tốt hơn. Cô biết ưu thế của mình ở đâu, khuyết điểm ở chỗ nào, không bao giờ lấy sự ưu tú xuất sắc hơn của các diễn viên xuất thân chính quy để làm cớ oán giận. Cô không coi nó là nguyên nhân mà cô phải nhận những sự nghi ngờ và thành kiến trên con đường phát triển của mình, mà cô sẽ cố gắng đi lấp đầy những chỗ trống đó, tranh thủ vượt qua bọn họ.
“Tam Lực đẹp trai!!!”
Dưới sân khấu có tiếng hô của fan.
Đáp trả xong, tâm trạng của Ôn Lệ rất tốt, cuối cùng tổng kết lại cho mình.
“Đương nhiên tôi còn phải đi một con đường rất dài nữa, tôi sẽ cố gắng noi theo những diễn viên xuất thân chính quy giỏi.” Ôn Lệ quay đầu nhìn Tống Nghiên, cười cười với anh, “Như thầy Tống đây chẳng hạn, vì muốn giúp tôi diễn đoạn ngắn này thật tốt, anh là một diễn viên chuyên nghiệp giỏi giang đã đồng hành và giúp tôi trong suốt hai ngày qua.”
Tống Nghiên nghe Ôn Lệ nói nhiều như vậy cũng có thể đoán được trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh mỉm cười: “Việc nên làm.”
“Oa oa oa oa!!!!!!!”
Lại là những tiếng thét chói tai đến từ các fan.
Mấy đạo diễn và nhà sản xuất ít khi tham gia các chương trình show truyền hình đều quay đầu nhìn đằng sau, hiển nhiên chưa từng thấy trường hợp nào xuất hiện những tiếng thét chói tai chỉ vì một câu nói.
MC chương trình rất hiểu, khoát tay nói: “Đây là niềm vui của các fan cp.” Anh ta ho giả mấy tiếng, nói với mọi người đang ngồi đây, “Tôi thay chương trình nói cho mọi người biết một chi tiết nhỏ, mọi người biết tại sao bạn diễn của các khách mời khác đều là những bạn diễn viên mới của chương trình mà chỉ có mình cô Ôn là không phải không? Không phải không có ai nguyện ý hợp tác cùng cô Ôn nhé, lúc ấy có rất nhiều bạn giơ tay nhiệt tình nhưng mà thấy Tống không để ý đến quy định của chương trình, tự mình để cử đó, ừ thì đạo diễn của của chúng tôi không dám đắc tội với thầy Tống nên chỉ có thể đồng ý thôi.”
Bất ngờ không kịp phòng ngừa bị lật tẩy, Ôn Lệ xấu hổ cười hai tiếng, định giải thích thay Tống Nghiên: “Không phải, chủ yếu thầy Tống có thể dạy tôi.”
Khác giả dưới sân khấu đâu thèm nghe cô giải thích.
“Oa!!!!!!”
“Là cơm chóa!!!!!”
Sau đó lại xuất hiện tiếng thét quen thuộc, một giọng nam rất lớn, thậm chí còn làm lu mờ giọng nói đã qua mic của Ôn Lệ.
“Tống Nghiên, anh thừa nhận đi do lòng dạ anh hẹp hòi không muốn nhìn vợ mình diễn tình cảm với người khác!”
Tống Nghiên: “……”
Tại sao lại là fan nam phổi lớn này.
————
Trên màn hình lớn đằng sau người dẫn chương trình đang chiếu video giới thiệu tên bộ phim và đoạn cắt ngắn được chọn từ bộ phim đó, thêm cả tên của các diễn viên.
Video giới thiệu này do chương trình quay vào ngày một trước, những hình ảnh mới nhất của các bạn thí sinh và các khách mời.
Cố gắng hết sức tạo hình cổ trang cho nhân vật giống hệt bản gốc, những người đã xem và biết bộ phim này không thấy xa lạ gì, nhưng lần này hai gương mặt mặc bộ trang phục đó đổi thành hai gương mặt mới.
Tiếng thét của fan ở hiện trường còn chưa ngớt, ngọn đèn trên sân khấu dần tối xuống, hình ảnh trên màn hình lớn vừa chuyển, trên màn hình xuất hiện bối cảnh được dựng tạm thời để diễn viên diễn ở trường quay bên cạnh.
“Action!”
Bộ phim điện ảnh này thuộc thể loại tranh đấu quyền mưu, kể một câu chuyện lịch sử dài hơn hai trăm năm của triều đại nhà Minh, đằng sau một triều đại lớn phát triển đầy khí khái, dưới các bức tường cung cao sừng sững. Bên trong triều đình đấu tranh quyền lực liên miên, dùng đủ các thủ đoạn bẩn thỉu trong tối, cuộc đấu giữa mười hai hoạn quan triều đình trung thành với hoàng đế và bên nội các.
Hoàng đế là người Kinh Thành, mẹ đẻ hèn mọn, đến khi tiên đế tại vị cũng không được thương yêu. Còn hoàng hậu của tiên đế đã mất từ sớm, ông ta chỉ yêu thương hoàng quý phi, hoàng quý phi trẻ tuổi xinh đẹp, tiên đế cưng chiều yêu thương nàng đến cực điểm, nhưng đường duyên con cái mỏng, trong bụng mãi không thấy tin tức gì.
Tiên đế băng hà khi còn trẻ, trước khi đi không kịp chuẩn bị di chiếu, ngôi vị hoàng đế tạm thời để trống. Chỉ trong một ngày, trong cung mưa máu bay khắp trời, anh em trong nhà đánh nhau, cốt nhục tương tàn.
Hoàng quý phi lựa chọn hoàng đế hiện tại, hai người liên minh nhờ sự nâng đỡ và trợ giúp từ bên nhà mẹ đẻ nàng, giúp hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Vốn tưởng như vậy sẽ giúp nhà mẹ đẻ khống chế được triều đình, ai ngờ hoàng đế thay đổi dáng vẻ yếu đuối mềm mỏng lúc trước, lộ ra bản tính thật, giơ móng vuốt sói nhe răng nanh, bắt tay với đám mười hai người quan dương suy âm thịnh, bắt đầu chống đối lại nội các và gia đình nhà mẹ thái hậu.
Trên màn hình chiếu cảnh cảnh cung điện được chương trình tái hiện gần như không khác gì bản gốc, Ôn Lệ diễn vai thái hậu đang ngả lưng nghỉ ngơi trên giường nhỏ sau bức rèm che.
Đến khi một người hầu trong cung chạy chậm đến chỗ nàng, cong lưng nói nhỏ bên tai nàng: “Thái hậu, hoàng thượng đến.”
Thái hậu mở mắt, tiếng bước chân càng lúc càng gần, hoàng đế trẻ tuổi vén rèm đi nhanh vào.
Lúc đầu mới kế vị, thái độ hoàng đế đối với thái hậu coi như hiếu thuận, mà theo sự biến hóa của các thế lực trong triều đình, tranh chấp thế lực giữa mười hai hoạn quan và các bộ ban bên trong, rất khó để tiếp tục duy trì cảnh bằng mặt không bằng lòng giữa hai ‘Mẫu tử’.
Tống Nghiên diễn vai hoàng đế, khôi ngô sáng sủa, mặt mày như bức tranh, ngũ quan thâm thúy, đường cong góc cạnh rõ ràng, trên người mặc trang phục thường kết hợp với mũ trên đầu càng làm nổi bật sự uy nghiêm cao quý.
“Trương học sĩ đã nhận tội, buổi trưa hôm nay đã treo cổ tự vẫn trong nhà lao.” Hoàng đế mỉm cười, “Nhi tử biết trước kia Trương học sĩ là thầy vỡ lòng của thái tử và mẫu hậu, vì thế cố ý đến đây an ủi mẫu hậu, mong người nén bi thương, đừng suy nghĩ quá nhiều, tránh tổn hại đến long thể.”
Thái hậu ngồi dậy đánh giá hoàng đế, lời nói nhỏ nhẹ nhưng ngầm mỉa mai: “Ta vốn không hề biết cũng không ưu sầu, hoàng thượng lại cố ý đến đây báo cho ta biết, thật làm khó cho tấm lòng hiếu của ngài.”
Lúc này, màn ảnh đang quay đặc tả Ôn Lệ, dù nét mặt cô đang cười nhưng trong mắt chứa đầy hận ý. Mặc dù người thầy của mình bị hoàng đế do chính tay mình nâng đỡ đưa lên bức ép hại chết, dù đau lòng và phẫn nộ nhưng vẫn phải dùng ngữ khí cao ngạo ra vẻ mình không bị ảnh hưởng.
Với các diễn viên, đặc tả màn ảnh rất có tính thử thách trong việc khống chế cảm xúc và các cơ trên khuôn mặt. Chỉ cần một biểu cảm hơi không đúng thôi cũng có thể bị các chuyên gia trong ngành đánh giá sửa lỗi.
Tất cả mọi người bao gồm mấy giám khảo và các nhà phê bình đang quan sát cẩn thận.
Còn đối với các bạn diễn viên trẻ chưa thuần thục và chưa phát triển toàn diện, được một lần quan sát các diễn viên lâu năm nhiều kinh nghiệm diễn cảnh nội tâm nhân vật, là một cơ hội cực kỳ khó có được.
Đoạn diễn ngắn này mới mở màn được hai phút, tại nơi các khán giả xem lặng ngắt như tờ, bọn hỏi đã được hai diễn viên lôi kéo vào bộ phim. Mọi người cảm nhận được sự ngoan hiểm độc ác cùng với sự đắc ý của hoàng đế sau khi thắng lợi, và cả sự tức giận và bi thương của thái hậu sau khi thất bại.
Hoàng đế và thái hậu nói chuyện qua lại, ở trong mắt hoàng đế, tuổi của thái hậu và hắn không kém nhau bao nhiêu. Nếu đổi lại là một cô gái trong một gia đình bình thường, ở độ tuổi thiếu nữ rực rỡ đẹp nhất sẽ muốn cái gì mà thơ ca thi họa, tuổi nhỏ cần gì nghĩ đến chuyện lớn, học mấy cái thêu thùa, cứ ngây ngô chân thật, xinh đẹp động lòng người.
Mà nàng thì, trên người mặc bộ đồ của thái hậu, áo choàng dài rộng nặng trĩu, đeo trang sức châu báu quý giá, móng tay sơn màu đỏ, không cầm bút lông vẽ cũng không cầm kim chỉ thêu, hết lần này đến lần khác chỉ muốn nắm giữ quyền lực cao nhất. Nàng không màng đến tình yêu nam nữ, dưới thời đại đàn ông nắm quyền, lại cố tình dẫm lên đầu người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, không ngừng chà đạp vào tôn nghiêm và sự chân thành của hoàng đế.
Hôm nay trong ván cờ này, cuối cùng hoàng đế cũng thấy được dưới vẻ bề ngoài cao ngạo của nàng, đâu đó còn chút yếu đuối, nàng có tình cảm của một người bình thường, thêm chút tính tình như những cô gái khác.
Hắn hận nàng kiêu ngạo ương ngạnh, không đối xử với hắn như một người đàn ông nhưng lại không nhịn được yêu thích vẻ đẹp kiêu căng của nàng, nguyện làm con rối thuộc hạ dưới tay nàng. Hiện giờ con rối muốn giãy ra khỏi lớp vỏ bọc đó, cơ thể thì đang liều chết kháng cự nhưng không hiểu sao trong lòng tránh không thoát.
Hoàng đế giật giật hầu kết, sửa lại giọng điệu trước đó, dịu dàng khuyên cản thái hậu, ngầm ra hiệu chỉ cần nàng buông tay không tranh giành quyền lực bên trong triều, nàng mãi mãi là chủ nhân của Nhân Thọ Cung, mẫu hậu của hắn, thái hậu Đại Minh.
Thái hậu vẫn đang chìm đắm trong sự thương tiếc thầy mình, lựa chọn cách nói cực kỳ châm chọc, nhìn hoàng đế với dáng vẻ từ trên cao xuống nói: “Mượn tay của mấy hoạn quan để đối phó trung thần, mấy lời nói đó của hoàng thượng theo ý ta hiểu thì còn không bằng mấy đứa trẻ ba tuổi kia.”
Hoàng đế bị chọc giận, nhíu chặt mày nắm chặt cổ tay thái hậu, cong lưng hung hăng ấn người xuống cái giường nhỏ.
Phòng bên sân khấu vốn đang im lặng bỗng xuất hiện một số tiếng hô kích động nhỏ.
Khác với khán giả vào xem, bên giám khảo tương đối bình tĩnh, có người cố ý nghiêng đầu nói chuyện với Vu Vĩ Quang: “Trước kia lúc xem không thấy kích thích như này, đạo diễn Vu, ông dám quay ghê đấy.”
Vẻ mặt Vu Vĩ Quang phức tạp, cười gượng hai tiếng.
Một bộ phim điện ảnh dài hai tiếng rưỡi, nội dung chủ yếu nói về quyền mưu, toàn bộ các cảnh diễn tình cảm ngắn dài gộp lại còn không được một phần ba bộ phim. Mục đích xuất hiện đoạn diễn tình cảm cấm đoán này vì muốn châm chọc và phê phán quyền hành cao nhất vào các thời đại đó. Trong cung điện, nơi mà vô số người khát khao muốn vào, giới quý tộc phong kiến không thiếu những thứ dơ bẩn cặn bã. Vu Vĩ Quang làm đoạn này chỉ vì mục đích châm biếm hoàng quyền thời phong kiến.
Lúc ấy người xem đều tập trung vào hai chữ ‘Quyền mưu’ được tuyên truyền mạnh mẽ, nếu hôm nay không lấy đoạn này ra để gửi lời chào, ai sẽ dồn lực chú ý đến đoạn tình cảm cấm đoán này chứ.
Đâu ai ngờ hôm nay được hai người nhà Tống Nghiên diễn, biến nó thành tình yêu tuyệt mỹ đầy kích thích.
Không thể giải thích rõ ràng với người cùng ngành bên cạnh, Vu Vĩ Quang quay đầu nhìn Cừu Bình ngồi bên trái mình.
Kết quả Cừu Bình đang nghiêm túc nhìn chăm chú lên màn hình, ông ta nhỏ giọng gọi mấy tiếng, đối phương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
“……”
Bị hai người nhà Tống Nghiên hút vào trong nội dung bộ phim rồi?
Lúc này trong lều quay, đoạn diễn đang diễn đến phần cảm xúc đạt đến cao trào. Hoàng đế và thái hậu giương cung bạt kiếm, xé lớp ngụy trạng của nhau, những cung nữ hầu hạ trong cung không một ai dám vào điện, trong tẩm cung to như vậy cũng chỉ có hoàng đế và thái hậu đang tranh cãi kịch liệt, cãi từ việc các phe cánh thế lực đến hậu cung đời trước, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn đối phương.
Cả người hoàng đế cúi thấp dần xuống, lực trên tay càng lúc càng mạnh, thái hậu và hắn dựa vào rất gần nhau. Đến cuối cùng trong ánh mắt ngoan độc của hắn, nàng nhận ra một chút khát vọng khác thường.
Thái hậu giận dữ đến mức không gọi tôn xưng của hoàng đến, gọi hẳn tên của hắn, nhắc nhở hành vi bất kính hắn đang làm.
“Nàng gọi tên trẫm.”
“Gọi thì thế nào! Ngươi còn muốn giết ta!”
Bầu không khí vừa rồi đang hết sức căng thẳng, cuộc chiến tạm ngưng, nháy mắt mọi thứ trở nên mờ mịt.
Sự tàn ác tỏa ra từ người hoàng đế dần tiêu tan, ánh mắt hắn mềm mỏng, như đang thăm dò: “Nếu thái hậu đồng ý gọi lại một tiếng? Lần này gọi tên hiệu của trẫm, được không?”
Chỉ trong tích tắc ánh mắt Tống Nghiên trở nên mềm mại khác thường, như thể đã đợi được người mình yêu mong ngóng lâu ngày ngoái đầu lại nhìn mình. Sắc mặt Ôn Lệ hơi cứng lại, đại não trì hoãn trong giây lát, khi diễn đoạn này cảm xúc chuyển biến từ đê mê đến tức giận rồi cuối cùng là kinh ngạc. Bản gốc có co có dãn, trong lòng cô lúc nào cũng nhắc nhở bản thân để điều chỉnh giữ vững trạng thái thật tốt, cả người hòa vào vai diễn. Nhưng Tống Nghiên nhìn cô với ánh mắt nóng bỏngđó, cô không khống chế được biến từ thái hậu về Ôn Lệ.
Giống như buổi tối ngày hôm đó, khi cơ thể bị va chạm dẫn đến ý thức mơ hồ, cô bị bắt ép gọi một tiếng ‘đàn anh’. Rồi sau đó động tác của anh từ mưa to gió lớn đến mưa phùn gió nhẹ, thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Ôi chao, anh khống chế cảm xúc tốt thật đấy.
Quá trình tiến ra nhanh gọn thuận lợi không kém phần hiệu quả.
Ôn Lệ nghĩ mình còn phải luyện tập thêm nhiều hơn về phương diện này, về sau phải bảo Tống Nghiên dạy cô mới được.
“Hoàng thượng, ngài……”
“Tên ta, thái hậu gọi lại tên ta thêm một chữ nhỏ đằng sau, gia đình họ hàng con cái của Trương học sĩ, ta có thể tha cho bọn họ một còn đường sống.”
Lúc này không còn dùng cách gọi tôn quý, một chữ nhỏ có thể đổi được mạng sống của mấy chục người nhà của Trương học sĩ, làm hoàng đế như hắn đúng là vừa tùy hứng vừa điên rồ.
Hai người đối diện nhau, trong mắt thái hậu chứa đầy sự khó hiểu, thêm mấy phần không thể tưởng tượng nổi, mà trong mắt hoàng đến chỉ có sự lưu luyến, thêm mấy phần chờ mong.
“Cắt!”
Đạo diễn ở trường quay hô một tiếng, gọi luôn hồn của tất cả mọi người ở đây và cả bên phòng sân khấu quay về.
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ nhận ra mình đang quay chương trình truyền hình chứ không phải đang xem phim điện ảnh.
Người dẫn chương trình đang ngồi ở chỗ của mình, mãi đến khi bạn nhân viên bên cạnh nhắc nhở một câu mới cầm mic hỏi: “Diễn xong rồi sao? Vậy để tôi lên sân khấu?”
“Nào tiếp theo chúng ta cùng mời Ôn Lệ, Tống Nghiên lên sân khấu!”
Ánh sáng màu trắng của đèn chiếu xuống từ bên lối đi của nơi dựng bối cảnh quay đến cửa vào lối đi lên sân khấu của phòng bên này, trên đường hai người bọn họ đi lên, giọng Ôn Lệ tỏ rõ sự lo lắng: “Tôi thật sự rất căng thẳng lo lắng, rõ ràng mình là khách mời nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang tham gia thi đấu ý.”
Tống Nghiên không nói gì hết, vươn tay từ trong tay áo của mình vào trong ống tay dài của cô. Trong chỗ cổ tay áo rộng thùng thình, anh men theo tìm được tay của cô, vỗ nhẹ lên đó, động viên cô trong lặng lẽ.
Đến lúc ánh đèn dừng trên người hai bọn họ, bấy giờ Tống Nghiên mới rút tay lại.
Ôn Lệ bĩu môi.
Sao phải giống như đang yêu đương vụng trộm thế? Nắm một cái quang minh chính đại thì bị gì.
Lúc nãy hai người đang ở trong phòng quay khác, giờ đây khi bước ra đứng trên sân khấu, nhìn không khác gì thái hậu và hoàng đế bước ra từ Tử Cấm Thành. Lần đầu tiên mọi người được xem ngay tại hiện trường diễn trực tiếp, có cảm giác rõ ràng, hóa ra vừa rồi bọn họ không phải đang xem một bộ phim mà chỉ đang xem một đoạn ngắn do các diễn viên diễn trong một phòng quay khác, diễn trong một bối cảnh được xây dựng tạm thời.
Tiếng vỗ tay ròn rã, các khán giả ngồi đây xem không cần nhìn diễn viên thông qua màn hình nữa.
Người dẫn chương trình đưa microphone cho Ôn Lệ và Tống Nghiên để hai người chào hỏi với mọi người trong đây.
Tạo hình cổ trang luôn là vũ khí hạng nặng mà Ôn Lệ dùng để hút fan, trong đó thích hợp với cô nhất là cách ăn mặc trang điểm kiểu cao quý giàu sang. Từ trên đầu xuống khuôn mặt cô đều đẹp không tả nổi, phần lớn các kiểu tóc thời cổ phải để lộ ra toàn bộ khuôn mặt cho nên nó có yêu cầu rất cao về hình dáng và các đường nét trên khuôn mặt của diễn viên. Dù trang điểm lộng lẫy, tô đậm các nét trên khuôn mặt nhưng nếu không có sự phối hợp của cô sẽ không tạo ra được cái đẹp xuất sắc.
Tống Nghiên thì càng khỏi phải nói, phải công nhận tạo hình cổ trang của anh ở tầm đỉnh cao nhưng đa số anh nhận toàn kịch bản hiện đại cho nên có thể được một lần nhìn thấy anh trong tạo hình này là chuyện không dễ dàng gì.
Sau khi gửi lời chào, tiếng thảo luận ở hiện trường bên tai không dứt, MC chương trình mời các giám khảo và các nhà phê bình đưa ra ý kiến.
Các khách mời đến đây không phải để dự thi, các nhà phê bình không phải người ngốc, đến phần này đương nhiên phải khen.
Ở mấy khách mời trước, mọi người trong nhóm đánh giá luôn khen kỹ thuật diễn xuất, lần này mic được giao vào tay của một ban nữ trẻ tuổi học ngành truyền thông, bạn nữ kia vừa đứng lên, mấp máy miệng nửa ngày mãi mới ngượng ngùng nói: “Ừm, tôi dồn tất cả sự chú ý lên mặt hai người họ, thật tình vừa rồi không để ý xem kỹ thuật diễn thế nào, xin lỗi.”
Cô ấy nói xong mấy lời này, không riêng gì những người ở dưới sân khấu đang cười mà hai khách mời đang đứng trên kia cũng không biết phải làm sao.
“Thật sự rất đẹp, tuyệt đẹp luôn, từng hình ảnh không khác gì một bức tranh, bối cảnh, tạo hình và cả giá trị nhan sắc của hai người.” Cô ấy hơi ngừng lại, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc để nói, “Tại chỗ này tôi bạo gan thay mặt cho tất cả các khán giả yêu thích xem phim cổ trang đưa ra đề nghị với các nhà sản xuất phim và đạo diễn, mọi bộ phim cổ trang sau này, không mong đạt đến mức tiêu chuẩn như hai thầy cô ở đây nhưng ít ra phải tìm được diễn viên có tạo hình cổ trang có đủ khả năng giữ bộ phim đó. Nếu nó là phim thần tượng, chắc chắn khán giả sẽ hướng đến cái đẹp đầu tiên, cảm ơn.”
Lời nói tuy sắc bén nhưng có tính chủ quan, nó phản ánh tâm lý người xem trong thị trường phim thần tượng bây giờ.
Mic được đưa đến tay người khác, một bạn nam.
“Kỹ thuật diễn trên màn ảnh, giá trị nhan sắc tương xứng với yêu cầu độ đẹp theo phim thần tượng, bất cả là mảng nào, đều đạt điểm tuyệt đối.”
Đánh giá cực kỳ cao, tuy rằng đã sớm biết đoạn này chủ yếu là khen thôi nhưng Ôn Lệ vẫn cảm thấy lâng lâng khi nghe mấy lời đó.
Sau khi người trong nhóm phê bình nói xong, giờ đến phiên giám khảo nói.
Đoạn ngắn này được chọn trong bản phim gốc do Vũ Vĩ Quang làm đạo diễn nên theo như thường lệ, ông ấy là người nói trước.
“Nói thật đối với đoạn diễn tình cảm này, nó không phải điểm mấu chốt trong phim của tôi. Thậm chí phải nói rằng tôi làm đạo diễn khi quay cảnh này, trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ là muốn thể hiện sự phê phán và châm chọc qua đoạn này. Cho nên khi tất cả mọi người ở đây bao gồm cả chính tôi khi xem hai người diễn cảnh này biến nó thành kiểu tình yêu tuyệt mỹ, thật sự chưa bao giờ tôi nghĩ đến.” Vu Vĩ Quang nói đến đây thì mỉm cười, “Quả nhiên, vợ chồng hợp tác có khác.”
Hợp tác tốt cho nhau thành tựu, bọn họ có sự ăn ý, hơn nữa tổ chương trình làm việc cực kỳ có tâm và rất cố gắng. Cho dù chỉ dựng bối cảnh tạm thời nhưng chương trình đã cố gắng hết sức, dùng một trăm phần trăm sức lực làm sao để nó giống bộ phim gốc nhất, cộng thêm khả năng diễn quá tốt, có bỏ ra sẽ lấy lại được, cảm xúc đi lên theo sự chất lượng. Ngay cả chỗ đoạn cuối lúc Ôn Lệ thoáng qua sự hoảng hốt nhưng rất nhanh đã lấy lại được trạng thái cũ. Với Vu Vĩ Quang, ông thấy việc ngoài ý này muốn mang lại hiệu quả tốt, bởi vì dưới tình thế bị đối phương vây lại còn được thấy tình cảm khác thường của hoàng đế, cô hoảng hốt trong vô thức, hoàn toàn thể hiện rõ tâm lý nhân vật.
Các fan CP dưới sân khấu phát ra những tiếng đồng ý nhỏ.
Một nhà sản xuất giơ tay lên: “Tôi có thể nói một câu không?”
MC nói: “Mời anh.”
Nhà sản xuất cầm mic, do dự ấp úng một lúc, cuối cùng chỉ nói đúng một câu: “Hợp tác đi, tôi nói thật đó, hai người muốn diễn thể loại nào tôi mua kịch bản loại đó, chỉ cần hai người đồng ý nhận.”
Khán giả dưới sân khấu lập tức hô lên hai chữ ‘Hợp tác’ so le không đồng đều nhau.
Vu Vĩ Quang ôm ngực cười vui vẻ, còn nhân tiện đánh mắt nhìn sang Cừu Bình ở cạnh.
Ánh mắt Cừu Bình luôn dừng trên người Ôn Lệ, chưa từng rời đi.
Đến đây, đằng sau bọn họ còn một số đoạn diễn nữa cần được tiếp tục, người dẫn chương trình mời hai người xuống dưới nghỉ ngơi, nhưng Ôn Lệ cầm mic giơ lên, mỉm cười nói: “Tôi có một số lời muốn nói với thầy Đoạn.”
“Thầy Đoạn, thầy cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”
Sắc mặt của Đoạn Hồng đang ngồi tại chỗ của mình không tốt lắm, tự nhiên được Ôn Lệ nhắc tới, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Thầy là diễn viên xuất thân chính quy, tôi tin rằng trong lòng thầy có những nhận xét chính xác.” Ôn Lệ bình thản nói, “Có rất nhiều diễn viên không phải xuất thân chính quy, bọn họ chưa từng được tiếp xúc với hệ thống đào tạo bài bản thế nên vì muốn diễn tốt một bộ phim, họ thường phải đi đường vòng rất dài, bỏ ra cố gắng và nỗ lực nhiều hơn. Hôm nay trên sân khấu này tôi muốn dùng chính mình làm ví dụ để nói thay các diễn viên dù không xuất thân chính quy nhưng lại có tình yêu tha thiết với nghề diễn viên, người chậm cần bắt đầu sớm, việc học chưa bao giờ là muộn. Chỉ sợ bản thân bạn không chịu khổ được, đối với một người diễn viên, có phải tốt nghiệp chính quy hay không hay thế nào đấy nó không phải là tiêu chuẩn để đánh giá xem họ có phải là diễn viên tốt hay không. Bạn có khả năng không, diễn được không, có thể khiến người xem đồng cảm với nhân vật bạn diễn không, đó mới là tiêu chuẩn đúng và quan trọng nhất.”
“Còn nữa, rất nhiều các diễn viên hợp tác với tôi đều diễn phim thần tượng, bọn họ rất giỏi, nếu tôi diễn phim thần tượng có thể khiến các khán giả thích xem những bộ phim đó và họ cảm thấy vui vẻ khi xem, thì đó mới chính là giá trị mà nó mang lại.”
Lúc cô nói đến mấy lời này, cô nhìn nhà sản xuất phim vừa đồng ý và nói tiếp lời Đoạn Hồng vừa nãy.
Một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và một chương trình cây nhà lá vườn, thanh cao hay phổ phông đại chúng, không cần phải dùng đến sự cao thấp để phân chia đia vị, chỉ cần khán giả thích xem, vui vẻ khi xem, thí đó là ý nghĩa nó tồn tại.
Dù bây giờ Ôn Lệ muốn chuyển hình nhưng tuyệt đối không bao giờ cô phủ nhận những giá trị khi mình tham gia diễn phim thần tượng, bởi chính những tác phẩm ấy đã nâng đỡ cô đến được vị trí ngày hôm nay.
Đoạn Hồng không nói gì, nhà sản xuất phim nào đó ngồi trong nhóm người phê bình cũng không nói gì.
Nếu như hôm nay Ôn Lệ làm không tốt, cho dù là tạm được, bọn họ sẽ có lý do dùng tất cả các tác phẩm phim thần tượng trước đấy của cô để phản kích lại rằng cô không xứng đứng ở chỗ đó.
Nhưng hiển nhiên Ôn Lệ không cho bọn họ cơ hội đó.
Hai ngày nay cô lôi kéo Tống Nghiên tập diễn từng chi tiết nhỏ, diễn đi diễn lại nhiều lần vì muốn có hiệu quả như hôm nay.
Bọn họ không thể không thừa nhận, Ôn Lệ là một diễn viên có thiên phú nhưng cũng rất cố gắng học hỏi và rèn luyện, cô khiến bọn họ phải ngậm miền.
Trong hoàn cảnh hiện thực khắc nghiệt kẻ giới phim ảnh, vẻ bề ngoài kết hợp với năng lực của cô, kỹ thuật diễn dần được cải thiện và tốt hơn. Cô biết ưu thế của mình ở đâu, khuyết điểm ở chỗ nào, không bao giờ lấy sự ưu tú xuất sắc hơn của các diễn viên xuất thân chính quy để làm cớ oán giận. Cô không coi nó là nguyên nhân mà cô phải nhận những sự nghi ngờ và thành kiến trên con đường phát triển của mình, mà cô sẽ cố gắng đi lấp đầy những chỗ trống đó, tranh thủ vượt qua bọn họ.
“Tam Lực đẹp trai!!!”
Dưới sân khấu có tiếng hô của fan.
Đáp trả xong, tâm trạng của Ôn Lệ rất tốt, cuối cùng tổng kết lại cho mình.
“Đương nhiên tôi còn phải đi một con đường rất dài nữa, tôi sẽ cố gắng noi theo những diễn viên xuất thân chính quy giỏi.” Ôn Lệ quay đầu nhìn Tống Nghiên, cười cười với anh, “Như thầy Tống đây chẳng hạn, vì muốn giúp tôi diễn đoạn ngắn này thật tốt, anh là một diễn viên chuyên nghiệp giỏi giang đã đồng hành và giúp tôi trong suốt hai ngày qua.”
Tống Nghiên nghe Ôn Lệ nói nhiều như vậy cũng có thể đoán được trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh mỉm cười: “Việc nên làm.”
“Oa oa oa oa!!!!!!!”
Lại là những tiếng thét chói tai đến từ các fan.
Mấy đạo diễn và nhà sản xuất ít khi tham gia các chương trình show truyền hình đều quay đầu nhìn đằng sau, hiển nhiên chưa từng thấy trường hợp nào xuất hiện những tiếng thét chói tai chỉ vì một câu nói.
MC chương trình rất hiểu, khoát tay nói: “Đây là niềm vui của các fan cp.” Anh ta ho giả mấy tiếng, nói với mọi người đang ngồi đây, “Tôi thay chương trình nói cho mọi người biết một chi tiết nhỏ, mọi người biết tại sao bạn diễn của các khách mời khác đều là những bạn diễn viên mới của chương trình mà chỉ có mình cô Ôn là không phải không? Không phải không có ai nguyện ý hợp tác cùng cô Ôn nhé, lúc ấy có rất nhiều bạn giơ tay nhiệt tình nhưng mà thấy Tống không để ý đến quy định của chương trình, tự mình để cử đó, ừ thì đạo diễn của của chúng tôi không dám đắc tội với thầy Tống nên chỉ có thể đồng ý thôi.”
Bất ngờ không kịp phòng ngừa bị lật tẩy, Ôn Lệ xấu hổ cười hai tiếng, định giải thích thay Tống Nghiên: “Không phải, chủ yếu thầy Tống có thể dạy tôi.”
Khác giả dưới sân khấu đâu thèm nghe cô giải thích.
“Oa!!!!!!”
“Là cơm chóa!!!!!”
Sau đó lại xuất hiện tiếng thét quen thuộc, một giọng nam rất lớn, thậm chí còn làm lu mờ giọng nói đã qua mic của Ôn Lệ.
“Tống Nghiên, anh thừa nhận đi do lòng dạ anh hẹp hòi không muốn nhìn vợ mình diễn tình cảm với người khác!”
Tống Nghiên: “……”
Tại sao lại là fan nam phổi lớn này.
————