Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt - Trang 2
Chương 5
Trong nhà chỉ có Ôn Lệ là nữ, còn lại đều là nam, không ai dám tranh sủng với cô, từ nhỏ Ôn Lệ đã ngẩng cao đầu nhìn người khác. Ông ngoại đối xử với cô vô cùng tốt, hai người cậu đối cô tốt không kém. Mặc dù ba con cô bình thường không gặp mặt nhau nhưng ông ấy thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây của cô thế nào. Còn có đứa em trai thối, ngoài miệng thì luôn nói chán ghét cô nọ nhưng lại chả bao giờ dám ngỗ nghịch với cô.
Nói Ôn Lệ là “công chúa nhỏ” thì có chút ra vẻ, nhưng ba chữ “nữ bá vương” thì cô chắc chắn gánh nổi.
Cô cứng rắn nói: “Không nói đấy.”
Dứt lời thì bấm kết thúc cuộc gọi.
Sau đó cô chột dạ nhìn sang Trương Sở Thụy: “Nếu chị muốn anh ấy đi, thì em sẽ liên hệ với ông chủ công ty anh ấy, Bách Sâm, dù sao em thân với anh ấy hơn.”
Mí mắt Trương Sở Thụy nhảy hai lần, không nhịn được nói: “Chịu em luôn, không thân với người chồng cùng hộ khẩu với mình mà lại đi thân với ông chủ của cậu ấy.”
Nói đi nói lại thì Bách Sâm được coi như là ông chủ của Tống Nghiên vì hợp đồng nghệ sĩ của Tống Nghiên kí với Bách Thạch. Vốn dĩ sau khi Tống Nghiên giải ước với Giải Trí Hoa Sâm – một công ty lớn ở trong nước thì tự lập phòng làm việc, Tống Nghiên cầm trong tay 26,18%, cũng là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, nhưng do anh chưa bao giờ đi giải quyết chuyện của công ty, nên cùng lắm anh chỉ là một CEO trên danh nghĩa, thực quyền ở trên tay Bách Sâm.
“Tụi em là bạn thân.”
Chuyện CEO chấp hành Truyền Thông Bách Thạch, Bách Sâm là bạn thân cô, ở trong giới không có mấy người biết nhưng Ôn Lệ cảm thấy chuyện này chả có gì để lừa gạt Trương Sở Thụy cả.
Lúc trước cô lừa cả nhà chạy qua nước ngoài làm thực tập sinh, bị người cậu không có tình người của cô thẳng tay xách về, ông cậu thay cô thanh toán tiền vi phạm hợp đồng nói, nếu cô không từ bỏ ý định làm minh tinh, thì tự mình trả số tiền vi phạm hợp đồng này, mặc kệ tương lai cô ở giới giải trí ra sao, thì đừng có mơ rằng mình sẽ nhận sự giúp đỡ từ gia đình.
Mà trong lúc đó, Trương Sở Thụy lại chịu kí với cô, giúp cô giải quyết tiền hợp đồng.
Tuy không biết Trương Sở Thụy có coi cô là em gái không, nhưng trong lòng cô đã xem Trương Sở Thụy là chị gái của mình rồi.
Ôn Lệ lại hỏi: “Hay là giờ em đi liên hệ với Bách Sâm nhé?”
Trương Sở Thụy nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau mới lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Thôi, chuyện này để qua một bên đi.”
“Ò.”
“Nhưng chị khuyên em phải nhanh chóng kêu Tống Nghiên về, hai em đi quay chương trình thực tế vợ chồng mà cứ tách ra như vậy, sao được chứ.” Trương Sở Thụy liếc cô, “Việc này chỉ cần làm nũng là có thể giải quyết, chả hiểu em ngoan cố cái gì nữa.”
Ôn Lệ vẫn như cũ nói: “Cả đời em chỉ làm nũng với ông ngoại thôi, cho nên em không biết cách làm nũng với người khác.”
Tất nhiên Trương Sở Thụy không tiếp thu cái lí do thoái thác vớ vẩn này của cô: “Tống Nghiên là chồng em, không phải người khác.”
Ôn Lệ im lặng không lên tiếng.
Trương Sở Thụy cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Sao mà hai người tới được với nhau hay vậy?”
Tuy rằng lúc đó Ôn Lệ bị chửi rất nhiều, nhưng hiệu ứng marketing cp vẫn còn, tạm coi như trong thời kì đỉnh cao của sự nghiệp. Còn Tống Nghiên, tuy anh không đi con đường lưu lượng nhưng lại có rất nhiều fan bạn gái trẻ tuổi, danh tiếng và duyên người qua đường đều rất cao. Ở các bảng xếp hạng trên weibo, số liệu còn hơn cả lưu lượng. Tình cảnh lúc đó của hai người thật sự không thích hợp để yêu đương.
Gánh một áp lực lớn như thế, không màng tới sự phản đối của hai công ty, trực tiếp công khai, không bao lâu sau tuyên bố kết hôn. Trả một cái giá lớn như thế rồi kết quả sau hai năm, danh hiệu vợ chồng hợp đồng lan truyền khắp nơi, tài khoản Weibo “Hôm nay Tống Nghiên và Ôn Lệ ly hôn chưa?” lập được khoảng 2 năm, đã có hơn 80 nghìn fan.
Sao nhìn trúng nhau được?
Không thể nói ra được, có lẽ do nhu cầu đôi bên, cô cần một người giúp cô khống chế dư luận, còn Tống Nghiên cần một người để kết hôn.
Ôn Lệ biết rõ nguyên nhân mình kết hôn, nhưng từ trước đến nay cô vẫn chưa hiểu lí do tại sao Tống Nghiên chịu đồng ý kết hôn.
Lúc ấy tai tiếng xào cp chưa xong, cô được mời tham gia một show thực tế.
Tống Nghiên là diễn viên điện ảnh, anh chưa từng tham gia vào lĩnh vực phim truyền hình, bình thường thì các TV show kiểu này anh sẽ không tham gia nhưng không hiểu sao ekip chương trình lại mời được anh, rồi để anh làm khách mời đặc biệt trong hoạt động ấy nữa chứ.
Hứa Minh tay trong tay với Trịnh Tuyết đi thảm đỏ cùng nhau, trước máy quay, hai người nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong hot search, anti của Ôn Lệ điên cuồng chửi bới, trào phúng cô dưới đề tài Minh Trịnh, họ lấy tấm ảnh trắng đen tự photoshop cùng với ảnh chụp chung của Hứa Minh và Trịnh Tuyết để làm đối lập. ‘Mỹ danh’ rằng: Kết cục của Tuesday.
Nhưng những người đó không biết, nghệ sĩ dù gọn gàng toả sáng cỡ nào thì họ cũng là người, cũng bị những câu thóa mạ, mắng chửi làm cho đau khổ tới tột đỉnh.
Ôn Lệ không thể nhờ cậu mình giúp đỡ, lúc trước đã nói rõ, nếu cô muốn làm nghệ sĩ thì phải chịu đựng được những lời khó nghe đó.
Nhưng Ôn Lệ không ngờ khả năng chịu đựng của mình kém như vậy.
Làm nghệ sĩ, không phải cô không có khả năng chịu đựng nhưng cô cảm thấy sự chênh lệch này quá lớn, lớn hơn cả sự chịu đựng của cô. Lúc vừa mới nổi, trong mấy tháng cô có thêm hơn 1 ngàn 1 triệu fans, có rất nhiều fan mới nhắn tin thổ lộ với cô. Mà chỉ vì Hứa Minh công bố tình cảm, cộng thêm dư luận lẫn lộn, mà những tin nhắn từ thổ lộ thành chửi mắng.
Cô vốn dĩ chỉ muốn lẳng lặng khóc một mình trong phòng hóa trang mà thôi, ai ngờ Tống Nghiên đi nhầm vào phòng.
Ôn Lệ vừa tức giận vừa xấu hổ, cô khóc rất xấu, mặt thì đầy nước mắt nước mũi, căn bản nhìn không nổi.
Cô dùng tay che gương mặt, vừa khóc thút thít vừa nói: “Đàn anh, anh có thể coi như không thấy được không?”
Kết quả người đàn ông này nói: “Hình như không ổn lắm.”
Haizzzz
Nếu lúc đó đổi thành Ôn Lệ đã được rèn luyện tâm thái như bây giờ, cô mặc kệ luôn đám anti fan đó, mấy người muốn mắng gì thì mắng, tôi mà khóc thì tôi thua, căn bản không cần thiết đi kí cái hợp đồng hôn nhân với Tống Nghiên…
Tất nhiên Ôn Lệ không thể nói thật, cô gãi gãi mặt: “…… Chắc do yêu tới mù quáng.”
Lúc đầu vì bị vẻ ngoài của đối phương mê hoặc, không thèm quan tâm gì cả mà đi công khai, công khai xong mới nhìn đối phương không mấy vừa mắt.
Cũng quá tùy hứng rồi đó.
May mà hai người đều là nghệ sĩ có nhan sắc đỉnh cao, dù chả có miếng cp cảm nào nhưng vẫn có fan nhan sắc ủng hộ, cho nên CP Muối mới không bị nguội lạnh.
Trương Sở Thụy lườm một cái: “Hai người giỏi đấy.”
Ôn Lệ “khụ” một tiếng: “Ờ, buổi chiều em còn phải thử lễ phục, em đi trước nha.”
“Đi đi.”
Một đường xuống lầu, xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở chỗ đỗ xe.
Sau khi lên xe cô phát hiện Văn Văn đang ngồi hàng ghế sau, trên ghế phụ là một nhân viên công tác đang khiêng cái camera.
Các show thực tế không kịch bản đều như vậy, chỉ có cách thu thập tài liệu sống thực tế càng nhiều càng tốt, mới có thể đảm bảo rằng show có đủ hiệu ứng đa dạng có thể bị cắt. Vì vậy, quay chụp từng phân đoạn là điều bắt buộc.
Ôn Lệ chào hỏi với người quay phim, Văn Văn đưa cho cô một hộp cơm trưa.
“Chị, buổi chiều đông người nên sẽ kẹt xe, chị chịu khó ăn ở trên xe nhé.”
Chuyện thường ở huyện, cô đã quen rồi.
Ôn Lệ mở hộp cơm trưa ra, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
Bông cải xào với nấm hương, thêm chút cơm và chút thịt ức gà.
Do tối qua cô tham ăn, lén lút ăn thêm một bữa khuya, chuyên gia dinh dưỡng lại cắt giảm khẩu phần ăn của cô.
Ôn Lệ: “Văn Văn, em ăn không?”
Văn Văn vỗ vỗ bụng: “Em ăn rồi, chị Đan dẫn em đi ăn buffet rồi.”
Gần như ngay lập tức, cô không thèm quản lí biểu cảm của mình, lập tức nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Làm nghệ sĩ chả tốt đẹp tí nào.
Người sáng suốt đều biết vì sao cô không vui, anh quay phim bỗng đặt một câu hỏi cũ mèm, kéo đề tài về người nào đó: “Cô Ôn không vui à? Có phải nhớ thầy Tống không?”
Quay bốn cặp vợ chồng, chỉ có cặp này là quay riêng lẻ, anh quay phim rảnh rảnh phải nhắc tới đối phương một xíu, nếu không thì quay thành show thực tế nói về cuộc sống cá nhân hằng ngày mất.
Ôn Lệ đáp theo bản năng: “Ai thèm nhớ anh ấy.”
Sau đó cô nhớ lại những lời này rất có thể sẽ lên TV, nghĩ nghĩ làm sao mới có thể cứu vớt lại một xíu, cô nhấp môi, cứng đờ nói: “Chỉ có một chút xíu thôi.”
Người quay phim sửng sốt, cười phá lên…
Ôn Lệ không biết anh quay phim này cười gì, cô vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhảm với người ta, tiện mồm hỏi thăm tình huống của ba cặp vợ chồng kia.
Chủ đề đầu có kịch bản là “bất ngờ”, còn phát huy như thế nào thì phải tùy theo các khách mời. Ba cặp vợ chồng khác, từng người từng người chuẩn bị những bất ngờ vui sướng, từ nhỏ đến lớn cho đối phương, chỉ có kế hoạch quay chụp của cô và Tống Nghiên là chậm chạp nên mãi mới không bắt đầu.
“Cô Ôn muốn có bất ngờ hay món quà gì từ thầy Tống không?”
Ôn Lệ không yêu cầu gì nói: “Chỉ cần anh ấy còn sống đã là bất ngờ cũng là món quá lớn nhất đối với tôi rồi.”
Cô chả có yêu cầu gì đối với Tống Nghiên, quan hệ của hai người là vợ chồng trên hợp đồng, tất nhiên cô sẽ không dùng những tiêu chuẩn kì vọng của người vợ bình thường với chồng mình rồi áp anh.
Anh còn sống là tốt lắm rồi, sợ lúc hai người còn ly hôn, “ầm” một tiếng cô thành quả phụ.
Người quay phim ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?”
Ôn Lệ cho rằng mình nói hơi trừu tượng, đáp án mơ hồ, nên anh quay phim mới không biết đáp sao.
Anh quay phim cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô Ôn rất biết nói chuyện.”
Ôn Lệ: “?”
Cô sẽ không ngờ tới anh quay phim đã nghĩ kĩ nên làm sao với cảnh này thay tổ hậu kì luôn rồi.
Anh nói ý tưởng này cho tổ đạo diễn nghe. Vào buổi tối, trên tài khoản Weibo chính thức của ‘Thế Gian Có Người’ đăng một bài viết.
—— “Chỉ cần anh còn tồn tại trên đời, thì đó là món quà lớn nhất đời em”.*
—— Trong lúc ghi hình, câu nói này đã khiến người quay phim cảm động.
(*) câu này chị Lệ nói theo kiểu bình thường, nhưng qua tay chú quay phim và tổ đạo diễn lại thành tình ý sâu sắc nên mình sửa chút cho nó thâm tình.
[Người này biết nói chuyện quá đi.]
[Rốt cuộc đây là danh ngôn tuyệt thế của vị khách mời nào vậy!!]
[Fan CP Muối biết đây chắc chắn không phải những lời mà Tam Lực và Mỹ Nhân có thể nói, ba cặp còn lại các người cứ bàn luận đi.]
[@Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, hai người mau nhìn xem người ta kìa!]
[Đừng có tag @Ôn Lệ Litchi và @Tống Nghiên được không? Các người cứ @Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, hai người họ sẽ tự ti đó. Ngoan, tui hỏng cần @Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, bọn họ không học được cái kiểu đó đâu.]
Chính chủ Ôn Lệ đang lướt weibo: “……”
Đây là tuyệt thế danh ngôn của Ôn Tam Lực cô đấy! Tuy rằng ý của cô không phải theo nghĩa mà quay phim hiểu nhưng nó không quan trọng, quan trọng đó là lời cô nói.
Ôn Lệ không rõ Tống Nghiên có nhìn thấy tin tức hay comment được tag hay không. Nhưng chắc là không đâu, dù sao tỉ lệ các nghệ sĩ nhiều fans nhìn thấy những tin tức hay comment tag đó là rất nhỏ.
Không thấy càng tốt, đỡ công cô tốn miệng lưỡi đi giải thích.
–
Thật tẻ nhạt khi quay phải ba ngày tư liệu sống, rõ ràng là show thực tế vợ chồng, thế mà qua đến bên Ôn Lệ lại thành cuộc sống hằng ngày của nữ nghệ sĩ.
Gần đây cô có vài quảng cáo, đại ngôn thương mại, tất cả đều quay ở Yến Thành hoặc ngoại ô xung quanh, có mấy kịch bản ở trong tay chị Đan, vẫn chưa quyết định nên diễn bộ nào. Chị Đan phải cãi cọ với đám tư bản, hai năm trước sự nghiệp mệt mỏi bận rộn, cả ngày phải làm việc 24/24, cả năm không có ngày nào là không ở đoàn phim, danh hiệu ‘nữ hoàng rating’ cô không dám nhận, dù sao cô không phải là người duy nhất có thể ổn định rating trong đám tiểu hoa đán, cho nên đây là kì nghỉ khó khăn lắm mới có được trong 1 năm của cô.
Quay mấy ngày, cô và người quay phim đã thân thiết với nhau.
Ôn Lệ cầu xin anh quay phim lúc đưa tư liệu sống nên chọn lựa kĩ một chút, sau khi show phát sóng, thì người xem chả quan tâm cô và Tống Nghiên có cảm giác cp gì đó hay không, mà chỉ chú ý gương mặt mỹ miều của cô là được.
“……” Anh quay phim dở khóc dở cười, “Cô Ôn à, buổi tối ngày mai phải livestream đấy, tôi không thể giúp cô tìm tư liệu sống được, cho nên cô phải tự cố lên.”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ ra có vụ livestream, đây là phân đoạn mùa hai tự thêm vào.
Ôn Lệ từng tham gia mấy phòng livestream bán hàng, nhưng tất cả đều của các chủ bá*, cô chỉ ngồi bên cạnh phụ trách nói khẩu hiệu, nói hai câu quảng cáo, giúp bốc thăm thưởng, cũng có phối hợp tuyên truyền sản phẩm, bên cạnh cũng sẽ có nhân viên công tác phụ trách cue lưu trình.
*chủ bá: chủ phòng livestream.
Cái phòng phát trực tiếp ấy đước ekip chương trình cố ý thiết kế để thỏa mãn tâm hồn khán giả, cho họ xem ‘cuộc sống thực’ của nghệ sĩ, ngay cả kịch bản cũng không có, mọi thứ là những sinh hoạt hằng ngày của khách mời.
Ôn Lệ thấy đau đầu.
Buổi chiều hôm sau, Ôn Lệ suy nghĩ về vụ livestream, lúc quay chụp quảng cáo nhãn hàng ở studio cũng nghĩ, ngồi xe về nhà cũng nghĩ, còn lo lắng sốt sắng nên tương tác với người xem như thế nào.
Người quay phim hôm nay mở họp, không ở trên xe. Ỷ không có camera, Ôn Lệ lên mạng xem đi xem lại các video của các võng hồng*, xem họ tương tác thế nào.
*võng hồng: người nổi tiếng trên mạng
Những người này lợi hại ghê, một miếng kịch bản cũng không có, vậy mà miệng có thể nói liên tục không ngừng nghỉ, lại không hề thấy tẻ nhạt.
Không được, cô không thể livestream một mình được, quá xấu hổ.
Đầu tiên cô liên hệ ekip chương trình, họ cho biết sẽ không ép hai người phải có mặt, chỉ cần có một người tương tác là được.
Ôn Lệ không có biện pháp, chỉ có thể liên hệ Tống Nghiên, nếu hiện giờ anh ấy mua vé máy bay về Thượng Hải gấp thì mới kịp cứu trận.
Nhắn Wechat sợ anh không xem, Ôn Lệ trực tiếp gọi điện thoại.
Vừa gọi xong thì đầu bên kia đã bắt máy, cô nói thẳng: “Thầy Tống, anh thật sự nhẫn tâm để tôi livestream một mình tối nay à?”
Tống Nghiên bình tĩnh nói: “Xin lỗi, anh vừa có việc đột xuất nên không về kịp được.”
Tay Ôn Lệ nắm thành quyền.
“Được, anh muốn về hay không thì tùy.”
Cô lạnh lùng cúp điện thoại, không biết Tống Nghiên đang bật loa ngoài.
Trong phòng khách sạn, Tống Nghiên đang trong quá trình ghi hình, gương mặt anh khá bình tĩnh dù bị cúp điện thoại, nhưng các nhân viên công tác quay quanh không nhịn được mà hít hà một hơi.
Phó đạo diễn vò đầu, có chút bối rối: “Cô Ôn tức giận rồi à?”
Tống Nghiên cất điện thoại: “Chắc thế.”
“Vậy thấy Tống định biến bất ngờ vui vẻ thành bất ngờ sợ hãi sao?”
Anh cười nhẹ: “Có lẽ.”
Người đàn ông nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, hốc mắt sâu, lông mi rủ xuống che giấu tầm mắt.
Sắc đẹp đỉnh cao, khí chất thanh lãnh, kiên nhẫn đối đãi với nhân viên công tác, ngay cả vợ mình giận cũng không oán than ekip chương trình, phó đạo diễn nuốt nước miếng, cảm giác bản kế hoạch này của mình thật tội lỗi, biết rõ tình huống của hai vị này khác với ba cặp kia mà còn an bài cái kế hoạch này.
Kịch bản hai tập đầu là hai chữ ngạc nhiên, hồi trước người phụ trách quay chụp hỏi Ôn Lệ là muốn bất ngờ gì từ Tống Nghiên, kết quả trả lời là….
Còn sống.
Ekip chương trình cũng chẳng thể làm Tống Nghiên giả chết, sau đó sống lại trước mặt Ôn Lệ được.
Cho nên ekip chương trình nghĩ ra một kế hoạch, đó là đợi Ôn Lệ livestream được một nửa, Tống Nghiên đột ngột trở về, tiểu biệt thắng tân hôn, lúc đó hiệu quả bùng nổ mạnh.
Khó khăn lắm ekip chương trình mới nghĩ ra được ý tưởng này.
“Một vấn đề cuối cùng.” Nhân viên công tác cầm giấy nói, “Thầy Tống muốn nhận bất ngờ gì từ cô Ôn?”
Tống Nghiên phải chuẩn bị ‘bất ngờ’ cho Ôn Lệ trên đường đi, mà anh quay phim hôm nay phải đi họp nên tổ đạo diễn đã thảo luận, kịch bản phải làm ra sao, Ôn Lệ phải tạo ‘bất ngờ’ gì với Tống Nghiên”
Tống Nghiên phối hợp trả lời: “Muốn xem dánh vẻ khi cô ấy làm nũng.”
Nhân viên kinh ngạc: “Cô Ôn chưa làm nũng với thầy bao giờ sao?”
Anh lắc đầu: “Cô ấy thích tự mình giải quyết mọi chuyện, không muốn nhờ vả người khác.”
Giống như hai năm trước, rõ ràng hợp đồng này đối với cô chỉ có lợi chứ không hại, nhưng cô vẫn do dự rất lâu.
Phòng hóa trang, Ôn Lệ khóc như mưa, tay nắm chặt lễ phục, mặt mày lem luốc, nhỏ giọng cảnh giác hỏi anh: “…… Anh độc thân không?”
Cô gái này bị đối tượng lăng xê hại quá thảm, cho nên theo bản năng không tin tưởng tất cả đàn ông.
Tham gia show thực tế, chơi trò chơi còn hăng hơn khách mời nam, một ‘anh Tam Lực’ cả ngày bảo vệ các khách mời nữ cũng chỉ là một cô gái mới hơn 20 tuổi đầu.
Cô giống như một con mèo, cả người toàn gai nhựa, sợ bị anh lừa, may mắn Tống Nghiên có tiếng tốt ở trong giới nên cô tin tưởng anh chút xíu.
“Nếu tôi không độc thân, cần gì tìm người khác giới bác bỏ tin đồn tôi bị gay.”
“Vậy thì tốt.” Cô gật đầu
Chẳng qua tin là một chuyện, xa cách thì vẫn xa cách, cần cảnh giác vẫn cảnh giác, cô phân giới hạn rất rõ ràng.
“…… Tôi hứa sẽ không làm phiền anh.”
“Tôi cũng sẽ không cọ tài nguyên của anh, sau khi công khai thì chúng ta thân ai nấy lo, anh cứ yên tâm.”
Tổ đạo diễn cho anh xem những đoạn phim, tư liệu sống cá nhân của cô ở Yến Thành. Anh thấy giữa đôi mắt vốn đầy kiêu ngạo tự tin của cô, lộ ra vẻ hơi rụt rè, cứng đờ khi nói “Chỉ có một chút thôi”, hoặc câu “Anh ấy còn sống là bất ngờ lớn nhất”, Tống Nghiên biết rằng đấy không phải lời nói thật lòng, vì ở trước màn ảnh nên mới giả bộ nói vậy.
Đúng là rất biết nói chuyện, dù biết là giả nhưng vẫn làm người ta không chịu được.
Người đàn ông than nhẹ, giọng nói trầm vang mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Phỏng vấn tới đây được rồi, nếu không kịp chuyến bay về Yến Thành thì tôi thật sự phải quỳ xuống ván giặt đồ đấy.”
Mà Ôn Lệ không hề hay biết những điều này. Buổi tối, sau khi thấy tín hiệu OK từ đạo diễn, cô kiên cường bắt đầu phòng livestream.
“Chào mọi người, hôm nay thầy Tống không ở nhà, chúng ta cùng high nào!”
Nói Ôn Lệ là “công chúa nhỏ” thì có chút ra vẻ, nhưng ba chữ “nữ bá vương” thì cô chắc chắn gánh nổi.
Cô cứng rắn nói: “Không nói đấy.”
Dứt lời thì bấm kết thúc cuộc gọi.
Sau đó cô chột dạ nhìn sang Trương Sở Thụy: “Nếu chị muốn anh ấy đi, thì em sẽ liên hệ với ông chủ công ty anh ấy, Bách Sâm, dù sao em thân với anh ấy hơn.”
Mí mắt Trương Sở Thụy nhảy hai lần, không nhịn được nói: “Chịu em luôn, không thân với người chồng cùng hộ khẩu với mình mà lại đi thân với ông chủ của cậu ấy.”
Nói đi nói lại thì Bách Sâm được coi như là ông chủ của Tống Nghiên vì hợp đồng nghệ sĩ của Tống Nghiên kí với Bách Thạch. Vốn dĩ sau khi Tống Nghiên giải ước với Giải Trí Hoa Sâm – một công ty lớn ở trong nước thì tự lập phòng làm việc, Tống Nghiên cầm trong tay 26,18%, cũng là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, nhưng do anh chưa bao giờ đi giải quyết chuyện của công ty, nên cùng lắm anh chỉ là một CEO trên danh nghĩa, thực quyền ở trên tay Bách Sâm.
“Tụi em là bạn thân.”
Chuyện CEO chấp hành Truyền Thông Bách Thạch, Bách Sâm là bạn thân cô, ở trong giới không có mấy người biết nhưng Ôn Lệ cảm thấy chuyện này chả có gì để lừa gạt Trương Sở Thụy cả.
Lúc trước cô lừa cả nhà chạy qua nước ngoài làm thực tập sinh, bị người cậu không có tình người của cô thẳng tay xách về, ông cậu thay cô thanh toán tiền vi phạm hợp đồng nói, nếu cô không từ bỏ ý định làm minh tinh, thì tự mình trả số tiền vi phạm hợp đồng này, mặc kệ tương lai cô ở giới giải trí ra sao, thì đừng có mơ rằng mình sẽ nhận sự giúp đỡ từ gia đình.
Mà trong lúc đó, Trương Sở Thụy lại chịu kí với cô, giúp cô giải quyết tiền hợp đồng.
Tuy không biết Trương Sở Thụy có coi cô là em gái không, nhưng trong lòng cô đã xem Trương Sở Thụy là chị gái của mình rồi.
Ôn Lệ lại hỏi: “Hay là giờ em đi liên hệ với Bách Sâm nhé?”
Trương Sở Thụy nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau mới lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Thôi, chuyện này để qua một bên đi.”
“Ò.”
“Nhưng chị khuyên em phải nhanh chóng kêu Tống Nghiên về, hai em đi quay chương trình thực tế vợ chồng mà cứ tách ra như vậy, sao được chứ.” Trương Sở Thụy liếc cô, “Việc này chỉ cần làm nũng là có thể giải quyết, chả hiểu em ngoan cố cái gì nữa.”
Ôn Lệ vẫn như cũ nói: “Cả đời em chỉ làm nũng với ông ngoại thôi, cho nên em không biết cách làm nũng với người khác.”
Tất nhiên Trương Sở Thụy không tiếp thu cái lí do thoái thác vớ vẩn này của cô: “Tống Nghiên là chồng em, không phải người khác.”
Ôn Lệ im lặng không lên tiếng.
Trương Sở Thụy cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Sao mà hai người tới được với nhau hay vậy?”
Tuy rằng lúc đó Ôn Lệ bị chửi rất nhiều, nhưng hiệu ứng marketing cp vẫn còn, tạm coi như trong thời kì đỉnh cao của sự nghiệp. Còn Tống Nghiên, tuy anh không đi con đường lưu lượng nhưng lại có rất nhiều fan bạn gái trẻ tuổi, danh tiếng và duyên người qua đường đều rất cao. Ở các bảng xếp hạng trên weibo, số liệu còn hơn cả lưu lượng. Tình cảnh lúc đó của hai người thật sự không thích hợp để yêu đương.
Gánh một áp lực lớn như thế, không màng tới sự phản đối của hai công ty, trực tiếp công khai, không bao lâu sau tuyên bố kết hôn. Trả một cái giá lớn như thế rồi kết quả sau hai năm, danh hiệu vợ chồng hợp đồng lan truyền khắp nơi, tài khoản Weibo “Hôm nay Tống Nghiên và Ôn Lệ ly hôn chưa?” lập được khoảng 2 năm, đã có hơn 80 nghìn fan.
Sao nhìn trúng nhau được?
Không thể nói ra được, có lẽ do nhu cầu đôi bên, cô cần một người giúp cô khống chế dư luận, còn Tống Nghiên cần một người để kết hôn.
Ôn Lệ biết rõ nguyên nhân mình kết hôn, nhưng từ trước đến nay cô vẫn chưa hiểu lí do tại sao Tống Nghiên chịu đồng ý kết hôn.
Lúc ấy tai tiếng xào cp chưa xong, cô được mời tham gia một show thực tế.
Tống Nghiên là diễn viên điện ảnh, anh chưa từng tham gia vào lĩnh vực phim truyền hình, bình thường thì các TV show kiểu này anh sẽ không tham gia nhưng không hiểu sao ekip chương trình lại mời được anh, rồi để anh làm khách mời đặc biệt trong hoạt động ấy nữa chứ.
Hứa Minh tay trong tay với Trịnh Tuyết đi thảm đỏ cùng nhau, trước máy quay, hai người nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong hot search, anti của Ôn Lệ điên cuồng chửi bới, trào phúng cô dưới đề tài Minh Trịnh, họ lấy tấm ảnh trắng đen tự photoshop cùng với ảnh chụp chung của Hứa Minh và Trịnh Tuyết để làm đối lập. ‘Mỹ danh’ rằng: Kết cục của Tuesday.
Nhưng những người đó không biết, nghệ sĩ dù gọn gàng toả sáng cỡ nào thì họ cũng là người, cũng bị những câu thóa mạ, mắng chửi làm cho đau khổ tới tột đỉnh.
Ôn Lệ không thể nhờ cậu mình giúp đỡ, lúc trước đã nói rõ, nếu cô muốn làm nghệ sĩ thì phải chịu đựng được những lời khó nghe đó.
Nhưng Ôn Lệ không ngờ khả năng chịu đựng của mình kém như vậy.
Làm nghệ sĩ, không phải cô không có khả năng chịu đựng nhưng cô cảm thấy sự chênh lệch này quá lớn, lớn hơn cả sự chịu đựng của cô. Lúc vừa mới nổi, trong mấy tháng cô có thêm hơn 1 ngàn 1 triệu fans, có rất nhiều fan mới nhắn tin thổ lộ với cô. Mà chỉ vì Hứa Minh công bố tình cảm, cộng thêm dư luận lẫn lộn, mà những tin nhắn từ thổ lộ thành chửi mắng.
Cô vốn dĩ chỉ muốn lẳng lặng khóc một mình trong phòng hóa trang mà thôi, ai ngờ Tống Nghiên đi nhầm vào phòng.
Ôn Lệ vừa tức giận vừa xấu hổ, cô khóc rất xấu, mặt thì đầy nước mắt nước mũi, căn bản nhìn không nổi.
Cô dùng tay che gương mặt, vừa khóc thút thít vừa nói: “Đàn anh, anh có thể coi như không thấy được không?”
Kết quả người đàn ông này nói: “Hình như không ổn lắm.”
Haizzzz
Nếu lúc đó đổi thành Ôn Lệ đã được rèn luyện tâm thái như bây giờ, cô mặc kệ luôn đám anti fan đó, mấy người muốn mắng gì thì mắng, tôi mà khóc thì tôi thua, căn bản không cần thiết đi kí cái hợp đồng hôn nhân với Tống Nghiên…
Tất nhiên Ôn Lệ không thể nói thật, cô gãi gãi mặt: “…… Chắc do yêu tới mù quáng.”
Lúc đầu vì bị vẻ ngoài của đối phương mê hoặc, không thèm quan tâm gì cả mà đi công khai, công khai xong mới nhìn đối phương không mấy vừa mắt.
Cũng quá tùy hứng rồi đó.
May mà hai người đều là nghệ sĩ có nhan sắc đỉnh cao, dù chả có miếng cp cảm nào nhưng vẫn có fan nhan sắc ủng hộ, cho nên CP Muối mới không bị nguội lạnh.
Trương Sở Thụy lườm một cái: “Hai người giỏi đấy.”
Ôn Lệ “khụ” một tiếng: “Ờ, buổi chiều em còn phải thử lễ phục, em đi trước nha.”
“Đi đi.”
Một đường xuống lầu, xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở chỗ đỗ xe.
Sau khi lên xe cô phát hiện Văn Văn đang ngồi hàng ghế sau, trên ghế phụ là một nhân viên công tác đang khiêng cái camera.
Các show thực tế không kịch bản đều như vậy, chỉ có cách thu thập tài liệu sống thực tế càng nhiều càng tốt, mới có thể đảm bảo rằng show có đủ hiệu ứng đa dạng có thể bị cắt. Vì vậy, quay chụp từng phân đoạn là điều bắt buộc.
Ôn Lệ chào hỏi với người quay phim, Văn Văn đưa cho cô một hộp cơm trưa.
“Chị, buổi chiều đông người nên sẽ kẹt xe, chị chịu khó ăn ở trên xe nhé.”
Chuyện thường ở huyện, cô đã quen rồi.
Ôn Lệ mở hộp cơm trưa ra, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
Bông cải xào với nấm hương, thêm chút cơm và chút thịt ức gà.
Do tối qua cô tham ăn, lén lút ăn thêm một bữa khuya, chuyên gia dinh dưỡng lại cắt giảm khẩu phần ăn của cô.
Ôn Lệ: “Văn Văn, em ăn không?”
Văn Văn vỗ vỗ bụng: “Em ăn rồi, chị Đan dẫn em đi ăn buffet rồi.”
Gần như ngay lập tức, cô không thèm quản lí biểu cảm của mình, lập tức nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Làm nghệ sĩ chả tốt đẹp tí nào.
Người sáng suốt đều biết vì sao cô không vui, anh quay phim bỗng đặt một câu hỏi cũ mèm, kéo đề tài về người nào đó: “Cô Ôn không vui à? Có phải nhớ thầy Tống không?”
Quay bốn cặp vợ chồng, chỉ có cặp này là quay riêng lẻ, anh quay phim rảnh rảnh phải nhắc tới đối phương một xíu, nếu không thì quay thành show thực tế nói về cuộc sống cá nhân hằng ngày mất.
Ôn Lệ đáp theo bản năng: “Ai thèm nhớ anh ấy.”
Sau đó cô nhớ lại những lời này rất có thể sẽ lên TV, nghĩ nghĩ làm sao mới có thể cứu vớt lại một xíu, cô nhấp môi, cứng đờ nói: “Chỉ có một chút xíu thôi.”
Người quay phim sửng sốt, cười phá lên…
Ôn Lệ không biết anh quay phim này cười gì, cô vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhảm với người ta, tiện mồm hỏi thăm tình huống của ba cặp vợ chồng kia.
Chủ đề đầu có kịch bản là “bất ngờ”, còn phát huy như thế nào thì phải tùy theo các khách mời. Ba cặp vợ chồng khác, từng người từng người chuẩn bị những bất ngờ vui sướng, từ nhỏ đến lớn cho đối phương, chỉ có kế hoạch quay chụp của cô và Tống Nghiên là chậm chạp nên mãi mới không bắt đầu.
“Cô Ôn muốn có bất ngờ hay món quà gì từ thầy Tống không?”
Ôn Lệ không yêu cầu gì nói: “Chỉ cần anh ấy còn sống đã là bất ngờ cũng là món quá lớn nhất đối với tôi rồi.”
Cô chả có yêu cầu gì đối với Tống Nghiên, quan hệ của hai người là vợ chồng trên hợp đồng, tất nhiên cô sẽ không dùng những tiêu chuẩn kì vọng của người vợ bình thường với chồng mình rồi áp anh.
Anh còn sống là tốt lắm rồi, sợ lúc hai người còn ly hôn, “ầm” một tiếng cô thành quả phụ.
Người quay phim ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?”
Ôn Lệ cho rằng mình nói hơi trừu tượng, đáp án mơ hồ, nên anh quay phim mới không biết đáp sao.
Anh quay phim cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô Ôn rất biết nói chuyện.”
Ôn Lệ: “?”
Cô sẽ không ngờ tới anh quay phim đã nghĩ kĩ nên làm sao với cảnh này thay tổ hậu kì luôn rồi.
Anh nói ý tưởng này cho tổ đạo diễn nghe. Vào buổi tối, trên tài khoản Weibo chính thức của ‘Thế Gian Có Người’ đăng một bài viết.
—— “Chỉ cần anh còn tồn tại trên đời, thì đó là món quà lớn nhất đời em”.*
—— Trong lúc ghi hình, câu nói này đã khiến người quay phim cảm động.
(*) câu này chị Lệ nói theo kiểu bình thường, nhưng qua tay chú quay phim và tổ đạo diễn lại thành tình ý sâu sắc nên mình sửa chút cho nó thâm tình.
[Người này biết nói chuyện quá đi.]
[Rốt cuộc đây là danh ngôn tuyệt thế của vị khách mời nào vậy!!]
[Fan CP Muối biết đây chắc chắn không phải những lời mà Tam Lực và Mỹ Nhân có thể nói, ba cặp còn lại các người cứ bàn luận đi.]
[@Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, hai người mau nhìn xem người ta kìa!]
[Đừng có tag @Ôn Lệ Litchi và @Tống Nghiên được không? Các người cứ @Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, hai người họ sẽ tự ti đó. Ngoan, tui hỏng cần @Ôn Lệ Litchi @Tống Nghiên, bọn họ không học được cái kiểu đó đâu.]
Chính chủ Ôn Lệ đang lướt weibo: “……”
Đây là tuyệt thế danh ngôn của Ôn Tam Lực cô đấy! Tuy rằng ý của cô không phải theo nghĩa mà quay phim hiểu nhưng nó không quan trọng, quan trọng đó là lời cô nói.
Ôn Lệ không rõ Tống Nghiên có nhìn thấy tin tức hay comment được tag hay không. Nhưng chắc là không đâu, dù sao tỉ lệ các nghệ sĩ nhiều fans nhìn thấy những tin tức hay comment tag đó là rất nhỏ.
Không thấy càng tốt, đỡ công cô tốn miệng lưỡi đi giải thích.
–
Thật tẻ nhạt khi quay phải ba ngày tư liệu sống, rõ ràng là show thực tế vợ chồng, thế mà qua đến bên Ôn Lệ lại thành cuộc sống hằng ngày của nữ nghệ sĩ.
Gần đây cô có vài quảng cáo, đại ngôn thương mại, tất cả đều quay ở Yến Thành hoặc ngoại ô xung quanh, có mấy kịch bản ở trong tay chị Đan, vẫn chưa quyết định nên diễn bộ nào. Chị Đan phải cãi cọ với đám tư bản, hai năm trước sự nghiệp mệt mỏi bận rộn, cả ngày phải làm việc 24/24, cả năm không có ngày nào là không ở đoàn phim, danh hiệu ‘nữ hoàng rating’ cô không dám nhận, dù sao cô không phải là người duy nhất có thể ổn định rating trong đám tiểu hoa đán, cho nên đây là kì nghỉ khó khăn lắm mới có được trong 1 năm của cô.
Quay mấy ngày, cô và người quay phim đã thân thiết với nhau.
Ôn Lệ cầu xin anh quay phim lúc đưa tư liệu sống nên chọn lựa kĩ một chút, sau khi show phát sóng, thì người xem chả quan tâm cô và Tống Nghiên có cảm giác cp gì đó hay không, mà chỉ chú ý gương mặt mỹ miều của cô là được.
“……” Anh quay phim dở khóc dở cười, “Cô Ôn à, buổi tối ngày mai phải livestream đấy, tôi không thể giúp cô tìm tư liệu sống được, cho nên cô phải tự cố lên.”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ ra có vụ livestream, đây là phân đoạn mùa hai tự thêm vào.
Ôn Lệ từng tham gia mấy phòng livestream bán hàng, nhưng tất cả đều của các chủ bá*, cô chỉ ngồi bên cạnh phụ trách nói khẩu hiệu, nói hai câu quảng cáo, giúp bốc thăm thưởng, cũng có phối hợp tuyên truyền sản phẩm, bên cạnh cũng sẽ có nhân viên công tác phụ trách cue lưu trình.
*chủ bá: chủ phòng livestream.
Cái phòng phát trực tiếp ấy đước ekip chương trình cố ý thiết kế để thỏa mãn tâm hồn khán giả, cho họ xem ‘cuộc sống thực’ của nghệ sĩ, ngay cả kịch bản cũng không có, mọi thứ là những sinh hoạt hằng ngày của khách mời.
Ôn Lệ thấy đau đầu.
Buổi chiều hôm sau, Ôn Lệ suy nghĩ về vụ livestream, lúc quay chụp quảng cáo nhãn hàng ở studio cũng nghĩ, ngồi xe về nhà cũng nghĩ, còn lo lắng sốt sắng nên tương tác với người xem như thế nào.
Người quay phim hôm nay mở họp, không ở trên xe. Ỷ không có camera, Ôn Lệ lên mạng xem đi xem lại các video của các võng hồng*, xem họ tương tác thế nào.
*võng hồng: người nổi tiếng trên mạng
Những người này lợi hại ghê, một miếng kịch bản cũng không có, vậy mà miệng có thể nói liên tục không ngừng nghỉ, lại không hề thấy tẻ nhạt.
Không được, cô không thể livestream một mình được, quá xấu hổ.
Đầu tiên cô liên hệ ekip chương trình, họ cho biết sẽ không ép hai người phải có mặt, chỉ cần có một người tương tác là được.
Ôn Lệ không có biện pháp, chỉ có thể liên hệ Tống Nghiên, nếu hiện giờ anh ấy mua vé máy bay về Thượng Hải gấp thì mới kịp cứu trận.
Nhắn Wechat sợ anh không xem, Ôn Lệ trực tiếp gọi điện thoại.
Vừa gọi xong thì đầu bên kia đã bắt máy, cô nói thẳng: “Thầy Tống, anh thật sự nhẫn tâm để tôi livestream một mình tối nay à?”
Tống Nghiên bình tĩnh nói: “Xin lỗi, anh vừa có việc đột xuất nên không về kịp được.”
Tay Ôn Lệ nắm thành quyền.
“Được, anh muốn về hay không thì tùy.”
Cô lạnh lùng cúp điện thoại, không biết Tống Nghiên đang bật loa ngoài.
Trong phòng khách sạn, Tống Nghiên đang trong quá trình ghi hình, gương mặt anh khá bình tĩnh dù bị cúp điện thoại, nhưng các nhân viên công tác quay quanh không nhịn được mà hít hà một hơi.
Phó đạo diễn vò đầu, có chút bối rối: “Cô Ôn tức giận rồi à?”
Tống Nghiên cất điện thoại: “Chắc thế.”
“Vậy thấy Tống định biến bất ngờ vui vẻ thành bất ngờ sợ hãi sao?”
Anh cười nhẹ: “Có lẽ.”
Người đàn ông nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, hốc mắt sâu, lông mi rủ xuống che giấu tầm mắt.
Sắc đẹp đỉnh cao, khí chất thanh lãnh, kiên nhẫn đối đãi với nhân viên công tác, ngay cả vợ mình giận cũng không oán than ekip chương trình, phó đạo diễn nuốt nước miếng, cảm giác bản kế hoạch này của mình thật tội lỗi, biết rõ tình huống của hai vị này khác với ba cặp kia mà còn an bài cái kế hoạch này.
Kịch bản hai tập đầu là hai chữ ngạc nhiên, hồi trước người phụ trách quay chụp hỏi Ôn Lệ là muốn bất ngờ gì từ Tống Nghiên, kết quả trả lời là….
Còn sống.
Ekip chương trình cũng chẳng thể làm Tống Nghiên giả chết, sau đó sống lại trước mặt Ôn Lệ được.
Cho nên ekip chương trình nghĩ ra một kế hoạch, đó là đợi Ôn Lệ livestream được một nửa, Tống Nghiên đột ngột trở về, tiểu biệt thắng tân hôn, lúc đó hiệu quả bùng nổ mạnh.
Khó khăn lắm ekip chương trình mới nghĩ ra được ý tưởng này.
“Một vấn đề cuối cùng.” Nhân viên công tác cầm giấy nói, “Thầy Tống muốn nhận bất ngờ gì từ cô Ôn?”
Tống Nghiên phải chuẩn bị ‘bất ngờ’ cho Ôn Lệ trên đường đi, mà anh quay phim hôm nay phải đi họp nên tổ đạo diễn đã thảo luận, kịch bản phải làm ra sao, Ôn Lệ phải tạo ‘bất ngờ’ gì với Tống Nghiên”
Tống Nghiên phối hợp trả lời: “Muốn xem dánh vẻ khi cô ấy làm nũng.”
Nhân viên kinh ngạc: “Cô Ôn chưa làm nũng với thầy bao giờ sao?”
Anh lắc đầu: “Cô ấy thích tự mình giải quyết mọi chuyện, không muốn nhờ vả người khác.”
Giống như hai năm trước, rõ ràng hợp đồng này đối với cô chỉ có lợi chứ không hại, nhưng cô vẫn do dự rất lâu.
Phòng hóa trang, Ôn Lệ khóc như mưa, tay nắm chặt lễ phục, mặt mày lem luốc, nhỏ giọng cảnh giác hỏi anh: “…… Anh độc thân không?”
Cô gái này bị đối tượng lăng xê hại quá thảm, cho nên theo bản năng không tin tưởng tất cả đàn ông.
Tham gia show thực tế, chơi trò chơi còn hăng hơn khách mời nam, một ‘anh Tam Lực’ cả ngày bảo vệ các khách mời nữ cũng chỉ là một cô gái mới hơn 20 tuổi đầu.
Cô giống như một con mèo, cả người toàn gai nhựa, sợ bị anh lừa, may mắn Tống Nghiên có tiếng tốt ở trong giới nên cô tin tưởng anh chút xíu.
“Nếu tôi không độc thân, cần gì tìm người khác giới bác bỏ tin đồn tôi bị gay.”
“Vậy thì tốt.” Cô gật đầu
Chẳng qua tin là một chuyện, xa cách thì vẫn xa cách, cần cảnh giác vẫn cảnh giác, cô phân giới hạn rất rõ ràng.
“…… Tôi hứa sẽ không làm phiền anh.”
“Tôi cũng sẽ không cọ tài nguyên của anh, sau khi công khai thì chúng ta thân ai nấy lo, anh cứ yên tâm.”
Tổ đạo diễn cho anh xem những đoạn phim, tư liệu sống cá nhân của cô ở Yến Thành. Anh thấy giữa đôi mắt vốn đầy kiêu ngạo tự tin của cô, lộ ra vẻ hơi rụt rè, cứng đờ khi nói “Chỉ có một chút thôi”, hoặc câu “Anh ấy còn sống là bất ngờ lớn nhất”, Tống Nghiên biết rằng đấy không phải lời nói thật lòng, vì ở trước màn ảnh nên mới giả bộ nói vậy.
Đúng là rất biết nói chuyện, dù biết là giả nhưng vẫn làm người ta không chịu được.
Người đàn ông than nhẹ, giọng nói trầm vang mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Phỏng vấn tới đây được rồi, nếu không kịp chuyến bay về Yến Thành thì tôi thật sự phải quỳ xuống ván giặt đồ đấy.”
Mà Ôn Lệ không hề hay biết những điều này. Buổi tối, sau khi thấy tín hiệu OK từ đạo diễn, cô kiên cường bắt đầu phòng livestream.
“Chào mọi người, hôm nay thầy Tống không ở nhà, chúng ta cùng high nào!”