Vờ Ấu Trĩ - Trang 2
Chương 69: C69: Chương 69
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo nói muốn cướp vợ chưa cưới của anh trai ngày hôm qua.
Nhìn mặt đoán ý là một trong những năng lực cơ bản của kiểm sát viên, Trần Anh làm ngành này mười mấy năm, trong lòng đã tự rèn cho mình kỹ xảo nhìn người.
Cũng vì vậy khi con gái Dụ Liêm tìm ông ấy, khi cô hỏi thăm mình, đồng thời Trần Anh cũng quan sát cô, dáng vẻ nôn nóng và phẫn uất về vụ án năm đó của cha đều được ông thu hết vào mắt.
Thế nên ông mới yên tâm, kể chi tiết lại tất cả mọi chuyện mà mình biết năm đó cho cô nghe.
Trần Anh khẽ cười, vỗ vai Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ à, tạm dừng trước đã, cháu nhìn đằng sau thử xem."
Dụ Ấu Tri nghe lời quay đầu lại, sững sờ.
Anh quay lại từ lúc nào?
Hạ Minh Sầm đi tới, giơ tay, bàn tay đẩy nhẹ trán cô.
Anh lườm cô, giọng điệu cao ngạo nói: "Ai yêu em rất nhiều, tự cho là đúng."
Lúc này Dụ Ấu Tri cũng rất xấu hổ, lời này của anh, thể hiện rõ cô đang tự mình đa tình, cô ngượng ngùng mím môi, không phản bác lại.
Dù sao còn có người ngoài ở đây, hai người không rối rắm nhiều, quyết định trước tiên tạm biệt Trần Anh, trở về đóng cửa rồi tiếp tục thảo luận rốt cuộc có yêu nhiều hay không sau.
Trần Anh tiễn bọn họ ra cửa.
Dụ Ấu Tri muốn nhanh chóng đi tìm người tiếp theo, không chú ý Hạ Minh Sầm chậm lại phía sau vài bước.
Hạ Minh Sầm xoay người, lại đi đến trước mặt Trần Anh.
Trần Anh: "Còn có chuyện gì sao?"
"Vừa nãy chú có nói, đang suy xét đưa mẹ chú chuyển tới bệnh viện trong thành phố đúng không?"
Trần Anh gật đầu: "Ừ, chú định buổi chiều đi xem thử."
"Đúng lúc cháu có quen biết một bác sĩ, chuyên làm phẫu thuật ung bướu." Hạ Minh Sầm nói: "Cháu vừa hỏi thăm rồi, chú có thể thêm Wechat của cháu, đợt lát nữa cháu gửi danh thiếp người đó cho chú."
Trần Anh sửng sốt, không ngờ vừa nãy bản thân chỉ tiện miệng nói một câu, thế mà anh lại nhớ.
Ông nhìn Hạ Minh Sầm, hồi lâu mới trầm giọng nói: "... Cảm ơn cháu."
"Là cháu nên cảm ơn chú."
Hạ Minh Sầm khẽ nhếch môi, trịnh trọng nói: "Cảm ơn chú vẫn còn nhớ cha cô ấy, trước khi tìm được chú, cô ấy đã gặp rất nhiều trắc trở, may mà có chú, cảm xúc của cô ấy cuối cùng cũng tốt hơn."
Trần Anh đã lớn tuổi, không có hứng thú với loại hành vi liếc mắt đưa tình của người trẻ tuổi, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, nhưng đối với hành động vô cùng chu đáo lại không dễ phát giác mà chàng trai này vô tình bộc lộ ra, từ đáy lòng ông nảy sinh hảo cảm.
Tiểu Dụ nói anh là một người rất tốt.
Chỉ với những lời của Tiểu Dụ, đương nhiên ông ấy sẽ không tin, nhưng ông có thể nhìn ra từ những điều nhỏ bé không đáng kể này.
Trần Anh cảm thán nói: "Năm đó cha cháu suốt ngày nói muốn làm thông gia với Dụ Liêm, Dụ Liêm thì sống chết không muốn đồng ý, cũng không biết ông ấy ở trên trời nhìn thấy hai đứa bên nhau có vui hay không nữa."
Hạ Minh Sầm sửng sốt, Trần Anh nhìn thấy phản ứng của anh, không hiểu: "Sao thế? Cha cháu chưa từng nhắc với cháu à?"
Anh lắc đầu: "Chưa ạ."
Rõ ràng năm đó anh và Dụ Ấu Tri ở bên nhau, Hạ Chương là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Đó là bởi vì Dụ Liêm chết rồi, thế nên suy nghĩ của Hạ Chương mới thay đổi sao?
Hạ Minh Sầm trầm tư không nói, Trần Anh không biết hai người trẻ tuổi này đã xảy ra những chuyện gì, tiếp tục thở dài nói: "Suy cho cùng Dụ Liêm chỉ có một đứa con gái, nếu con gái thích, chú nghĩ làm cha có lẽ cũng không nỡ phản đối, nếu ông ấy còn sống, lúc này chắc cháu và Tiểu Dụ đã bàn đến chuyện kết hôn rồi đó."
"Chú làm đồng nghiệp với cha con bé mấy năm, ấn tượng với ông ấy rất sâu sắc." Trần Anh chìm vào hồi ức, cười nói: "Cái con người Dụ Liêm này nhìn có vẻ rất cố chấp, bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng thật sự là một người rất tốt. Lúc đó cả phòng bọn chú thì cha cháu có quan hệ tốt nhất với ông ấy, bọn chú thường nói đùa rằng Hạ Chương với Dụ Liêm là mặt nóng dán mông lạnh, một người không có đầu óc, một người không có hứng thú."
Chỉ bởi vì vụ án xây cầu qua sông, bạn cũ thành người dưng, cuối cùng âm dương cách biệt.
Bây giờ một người đã qua đời nhiều năm, một người lại từng bước thăng tiến.
Trần Anh thật sự cảm thấy không đáng cho Dụ Liêm, thừa nhận nói: "Năm đó thật sự chú cũng vì chuyện của Dụ Liêm mà oán trách ông ấy."
"Cháu hiểu." Hạ Minh Sầm bình tĩnh nói: "Có lẽ cha cháu không được chính trực như chú Dụ, nhưng cháu tin ông ấy làm việc có nguyên tắc."
Anh không có ý định biện luận thay cha, chân tướng năm đó còn chưa rõ, anh không thể dùng cách nghĩ chủ quan của mình để thay đổi cách nghĩ của người khác.
Anh bổ sung: "Chúng cháu sẽ tiếp tục điều tra."
Vẻ mặt Trần Anh dịu lại, gật đầu: "Ừ."
Hạ Minh Sầm chào tạm biệt, xoay người rời đi.
-
Một buổi chiều này tìm gặp bốn người, trừ Trần Anh ra, cha người khác đều né tránh không nói.
Tỉ lệ một phần tư, đã rất khả thi rồi, hiện tại chỉ đợi sau khi Trần Anh quay về gửi tài liệu tới thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự việc tạm thời kết thúc, Hạ Minh Sầm lái xe đưa Dụ Ấu Tri về nhà.
Xe lái tới dưới lầu nhà cô, anh đột nhiên nói: "Chiếc bật lửa của cha em ở chỗ em sao?"
"Ừ, sao thế?"
"Cho anh mượn, anh đem về thăm dò cha anh."
Dụ Ấu Tri trừng to mắt: "Nhưng hiện tại còn chưa có chứng cứ xác thực..."
"Anh biết, thế nên anh mới phải thăm dò ông ấy." Hạ Minh Sầm nói: "Nếu trong lòng ông ấy không có quỷ, vậy thì có ném chiếc bật lửa này tới trước mặt ông ấy cũng không sao."
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, còn hơn so với cô, bọn họ là cha con, cho dù có thăm dò một chút có lẽ cũng không có chuyện gì đâu.
"Vậy anh ở trong xe đợi em, em lên lầu lấy cho anh."
Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Vì sao không cho anh lên cùng?"
Dụ Ấu Tri sững sờ, cũng đúng nhỉ, dù sao đã quay lại rồi, anh hoàn toàn có thể lên nhà cùng cô, như vậy cô đỡ phải xuống lầu lần nữa.
Nhưng... cứ cảm thấy sẽ xảy ra gì đó.
Đặc biệt khi cả ngày hôm qua, hai phần ba thời gian đều trải qua trên giường.
"Hôm khác đi." Dụ Ấu Tri mất tự nhiên nói: "Nhà em bừa bộn lắm, đợi hôm này thu dọn sạch sẽ đã."
Đã là người trưởng thành, có những chuyện tuy nhìn thấu nhưng không chọc thủng cũng là một thú vui, Hạ Minh Sầm nhếch môi, không miễn cưỡng cô, nói: "Vậy em đi lấy đi, anh ở trên xe đợi em."
Dụ Ấu Tri như trút được gánh nặng, vội xuống xe lên lầu.
Không lâu sau cô cầm bật lửa trở lại, gõ cửa kính xe ra hiệu anh hạ kính xuống.
Thế nhưng người trong xe không có động tĩnh, cô chỉ có thể mở cửa xe ra ngồi vào, sau đó đưa bật lửa cho anh.
Bởi vì anh hút thuốc nên vừa cầm bật lửa lên, tay anh đã vô thức nghịch chiếc bật lửa.
Bật lửa được cô giữ gìn rất tốt, cộng thêm chiếc bật lửa này vốn được làm thủ công vô cùng tinh xảo, nhiều năm trôi qua, vẫn sáng bóng như mới.
Chiếc bật lửa màu bạc kim loại được những ngón tay mảnh khảnh của anh lật qua lật lại, Hạ Minh Sầm chơi đủ rồi, theo chỉ dẫn của Dụ Ấu Tri, mở nắp ra nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trên đó có khắc chữ "H".
Anh nhấn nút bật, không ngờ vẫn còn có thể lên lửa.
"Anh dùng xong rồi trả lại cho em."
"Không cần, để chỗ anh cũng được."
Tin tưởng anh như vậy?
Hạ Minh Sầm cố ý hỏi: "Không sợ anh bao che cha anh, lén xử lý chiếc bật lửa này sao?"
"Tội bao che cũng phải chịu trách nhiệm hình sự." Dụ Ấu Tri nghiêm túc nói: "Nếu tình tiết nghiêm trọng thì trên ba năm dưới mười năm, cảnh sát Hạ phải suy nghĩ kỹ nha."
Anh bật cười, cất bật lửa vào trong túi, thờ ơ nói: "So với tội bao che, anh càng muốn phạm tội khác hơn."
Dụ Ấu Tri bỗng trợn mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Anh đột nhiên vươn tay, kéo lấy gáy cô, rũ mắt, chuẩn xác hôn lên miệng cô một cái.
Không kịp đề phòng, Dụ Ấu Tri sững sờ nhìn anh.
Hạ Minh Sầm trầm giọng hỏi cô: "Thật sự không mời anh lên nhà ngồi sao?"
Mặc dù đối mặt với sự cám dỗ, Dụ Ấu Tri vẫn rất có nguyên tắc nói: "... Em nói để ngày khác mà, đợi em thu dọn nhà cửa gọn gàng đã, em nhất định sẽ mời anh tới nhà em làm khách."
Anh chớp mắt với cô, bình tĩnh từ chối: "Nhưng anh không muốn tới nhà em làm khách."
Nháy mắt Dụ Ấu Tri có hơi thất vọng, nhưng cô rất biết giả vờ, không biểu hiện ra ngoài.
"Ồ, không muốn thì thôi."
Thế nhưng không đợi cô thất vọng được mấy giây, Hạ Minh Sầm lại chầm chậm bổ sung: "Anh chỉ muốn tới nhà em làm..."
Dừng lại một chút, nụ cười trong đáy mắt anh càng sâu.
Thấy biểu cảm mờ mịt chờ đợi của cô, anh khẽ mở môi, nói thầm.
Tình.
...
Xe rời đi, Dụ Ấu Tri vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trên mặt nóng đến mức dọa người.
Đây là tội quấy rối đúng chứ, chắc chắn là đúng.
-
Sau khi Dụ Ấu Tri về nhà, Hạ Minh Sầm lái xe tới một chỗ khác.
Hiện tại anh ở một mình bên ngoài, ít khi về nhà, lần trước về nhà đã là mấy tháng trước, Dụ Ấu Tri lấy thân phận là vợ chưa cưới của anh trai anh tới thăm nhà, anh đáp ứng lời mời của Hạ Minh Lan, sau đó mới về nhà một chuyến.
Hồi tưởng về cảnh tượng lúc đó, sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám, không nhịn được mà trào phúng cười hai tiếng.
Lần này anh về không nói trước với người trong nhà, thế nên lúc tới trước nhà gõ cửa, sau khi dì giúp việc đang dọn dẹp ở phòng khách lầu một mở cửa nhìn thấy anh thì cầm cây lau nhà đứng sững người lúc lâu, cho rằng mình nhìn nhầm.
"Minh Sầm?"
Hạ Minh Sầm gọn gàng dứt khoát: "Vâng, cha cháu có nhà không?"
"Có, có, ở trên lầu hai." Dì giúp việc hoàn hồn: "Bây giờ cháu về là định..."
"Cháu có chuyện cần nói với ông ấy."
Hạ Minh Sầm trực tiếp thay giày muốn đi lên lầu.
Dì giúp việc thấy anh đi thẳng lên lầu hai, vội ngăn lại: "Minh Sầm à, hiện tại cha cháu còn chưa nguôi giận đâu, hay là cháu đợi hôm khác rồi về?"
Thế nhưng đã muộn một bước, Hạ Chương ở lầu hai nghe thấy động tĩnh dưới lầu, lúc này đã xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Minh Sầm, sắc mặt Hạ Chương gần như lập tức trầm xuống.
Ông mím môi không nói chuyện, ba bước xuống lầu, đợi khi cách anh đủ gần, giơ tay lên cho con trai một cái tát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tính tình Hạ Chương trước giờ hiền lành, có tức giận đi chăng nữa cũng sẽ không động chân động tay với người khác, từ trước tới giờ Hạ Minh Sầm càng chưa từng bị ông đánh.
Những người hiền lành khi tức giận thường đáng sợ hơn nhiều so với người bình thường, Hạ Chương đánh rất mạnh, dù vóc dáng thân hình Hạ Minh Sầm đã cao hơn cha cũng vẫn bị đánh lệch đầu qua một bên, trên một bên khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên dấu bàn tay.
Hạ Minh Sầm cứ bướng bỉnh nhận một cái tát cuồn cuộn phẫn nộ này như vậy, không nói năng gì.
Dì giúp việc hoảng hốt kêu một tiếng, vội vã muốn lên trước kiểm tra mặt Hạ Minh Sầm.
Thế nhưng Hạ Chương lại nói: "Không cần quan tâm đến nó, bà đi làm việc của bà đi."
Ông chủ đã mở lời, dì giúp việc chỉ có thể rời đi.
"Con còn dám quay về? Gây ra đại họa như thế con còn dám quay về?" Hạ Chương rống giận với anh: "Con có biết chỉ trong thời gian một ngày, tin đồn ở bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi không?"
"Nếu không phải anh con hành động nhanh chóng, video vừa bị tung ra không lâu đã tìm người xóa đi, còn giúp con xử lý những cục diện rối rắm kia, trấn an từng vị khách thì ngày mai ta xem con còn đi làm ở Cục cảnh sát thế nào! Đừng nói đến việc báo án hành vi của con bất chính, chỉ cần ghi tội hoặc khiến con tạm thời cách chức, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết con rồi con có biết không?"
Hạ Chương nói đến đây, không khỏi lộ ra biểu cảm đau khổ với anh.
Con trai ông là con cưng của trời, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, ông cho anh điều kiện vật chất và hoàn cảnh giáo dục tốt nhất, gửi anh tới trường đại học hàng đầu ở nước ngoài để học tập.
Sao lại trở nên như thế này?
Anh làm công việc cảnh sát từ mức thấp nhất, vì điều tra phá án bắt tội phạm, dẫn đến cánh tay trái mãi mãi chịu tổn thương, những tin đồn thất thiệt hiện tại đã nói anh tới mức thậm tệ, ngay cả người cha như ông nghe được cũng cảm thấy tim lạnh toát, vừa tức vừa thương.
Hạ Chương thở dài nặng nề nói: "Ông cố con gọi điện tới hỏi tiệc đính hôn có thuận lợi hay không, cha cũng không biết nên trả lời ông ấy như thế nào, đến lúc đó nếu ông ấy gọi con đến từ đường quỳ, thì con cứ đợi quỳ gãy đầu gối đi."
Thế nhưng Hạ Minh Sầm nghe xong thì không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Những người đó biết con và Hạ Minh Lan đánh nhau vì Dụ Ấu Tri không?"
Hạ Chương hơi sững sờ, không ngờ thứ con trai quan tâm nhất lại là cái này.
Bị người bên ngoài chỉ mũi đem ra làm trò cười nói rằng ngay cả chị dâu mình anh cũng ham muốn, anh không hề để ý, chuyện anh để ý chỉ là những người đó có biết "chị dâu" anh là ai không, những lời khó nghe đó có truyền tới tai cô không, có tổn thương đến cô không."
"... Anh con đã tìm người ép xuống rồi, tạm thời không ai biết Ấu Tri là ai." Giọng điệu Hạ Chương phức tạp, đưa ra điểm hài lòng duy nhất trong vấn đề này: "Anh em các con xem như có chút ăn ý, biết chuyện này không thể để con gái ra gánh vác."
Bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thói đời là vậy, hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái, gọi là phong lưu, gọi là đa tình, gọi là nổi giận vì mỹ nhân.
Mà một cô gái khiến hai người đàn ông động chân động tay vì cô ấy, gọi là không biết liêm sỉ, gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt, gọi là thứ bại hoại thuần phong mỹ tục dụ dỗ đàn ông.
Hai cha con lâm vào trầm tư, Hạ Chương lại thở dài, cảm xúc còn lại chỉ là thất vọng sâu sắc với con trai.
Dấu tay trên mặt con trai nhìn mà thấy ghê người, ông né tránh ánh mắt, không nỡ nhìn nữa.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng quản anh, càng chưa từng đánh anh, đây là lần đầu tiên.
"Con có thể hút thuốc chứ?" Đột nhiên Hạ Minh Sầm nói.
Hạ Chương không nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Hạ Minh Sầm không cố ý đi chỗ khác hút, hai chân bước lên bậc thang, tay chống vào lan can, trực tiếp móc chiếc bật lửa và thuốc trong túi ra.
Chiếc bật lửa màu bạc khiến người ta chú ý, vẻ mặt Hạ Chương nháy mắt căng thẳng, hỏi anh: "Chiếc bật lửa này của con ở đâu ra?"
"Của cha Dụ Ấu Tri, cô ấy không hút thuốc, nên cho con."
Sau khi cắn điếu thuốc châm lửa, Hạ Minh Sầm cũng không vội cất bật lửa đi, tiếp tục tùy ý chơi đùa trong tay.
Xuyên qua làn khói mỏng, Hạ Minh Sầm thấy ánh mắt Hạ Chương vẫn dừng trên bật lửa.
"Cha."
Hạ Chương hoàn hồn: "Sao?"
"Hôm nay ở khách sạn con gặp được đồng nghiệp năm đó cùng làm việc ở viện kiểm sát với cha." Hạ Minh Sầm thờ ơ nói: "Lúc nói chuyện ông ấy có nói cho con một việc."
Vẻ mặt Hạ Chương khẽ đổi: "Chuyện gì?"
"Ông ấy nói năm đó cha luôn muốn làm thông gia với chú Dụ."
Hạ Chương sửng sốt, nháy mắt biểu cảm trở nên hoảng hốt.
"Vậy vì sao lúc đầu khi con và Dụ Ấu Tri ở bên nhau, cha lại phản đối kịch liệt như vậy?"
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm bình tĩnh, con người đen nhánh nhìn thẳng Hạ Chương.
"Là vì chú Hạ qua đời rồi sao?"
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo nói muốn cướp vợ chưa cưới của anh trai ngày hôm qua.
Nhìn mặt đoán ý là một trong những năng lực cơ bản của kiểm sát viên, Trần Anh làm ngành này mười mấy năm, trong lòng đã tự rèn cho mình kỹ xảo nhìn người.
Cũng vì vậy khi con gái Dụ Liêm tìm ông ấy, khi cô hỏi thăm mình, đồng thời Trần Anh cũng quan sát cô, dáng vẻ nôn nóng và phẫn uất về vụ án năm đó của cha đều được ông thu hết vào mắt.
Thế nên ông mới yên tâm, kể chi tiết lại tất cả mọi chuyện mà mình biết năm đó cho cô nghe.
Trần Anh khẽ cười, vỗ vai Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ à, tạm dừng trước đã, cháu nhìn đằng sau thử xem."
Dụ Ấu Tri nghe lời quay đầu lại, sững sờ.
Anh quay lại từ lúc nào?
Hạ Minh Sầm đi tới, giơ tay, bàn tay đẩy nhẹ trán cô.
Anh lườm cô, giọng điệu cao ngạo nói: "Ai yêu em rất nhiều, tự cho là đúng."
Lúc này Dụ Ấu Tri cũng rất xấu hổ, lời này của anh, thể hiện rõ cô đang tự mình đa tình, cô ngượng ngùng mím môi, không phản bác lại.
Dù sao còn có người ngoài ở đây, hai người không rối rắm nhiều, quyết định trước tiên tạm biệt Trần Anh, trở về đóng cửa rồi tiếp tục thảo luận rốt cuộc có yêu nhiều hay không sau.
Trần Anh tiễn bọn họ ra cửa.
Dụ Ấu Tri muốn nhanh chóng đi tìm người tiếp theo, không chú ý Hạ Minh Sầm chậm lại phía sau vài bước.
Hạ Minh Sầm xoay người, lại đi đến trước mặt Trần Anh.
Trần Anh: "Còn có chuyện gì sao?"
"Vừa nãy chú có nói, đang suy xét đưa mẹ chú chuyển tới bệnh viện trong thành phố đúng không?"
Trần Anh gật đầu: "Ừ, chú định buổi chiều đi xem thử."
"Đúng lúc cháu có quen biết một bác sĩ, chuyên làm phẫu thuật ung bướu." Hạ Minh Sầm nói: "Cháu vừa hỏi thăm rồi, chú có thể thêm Wechat của cháu, đợt lát nữa cháu gửi danh thiếp người đó cho chú."
Trần Anh sửng sốt, không ngờ vừa nãy bản thân chỉ tiện miệng nói một câu, thế mà anh lại nhớ.
Ông nhìn Hạ Minh Sầm, hồi lâu mới trầm giọng nói: "... Cảm ơn cháu."
"Là cháu nên cảm ơn chú."
Hạ Minh Sầm khẽ nhếch môi, trịnh trọng nói: "Cảm ơn chú vẫn còn nhớ cha cô ấy, trước khi tìm được chú, cô ấy đã gặp rất nhiều trắc trở, may mà có chú, cảm xúc của cô ấy cuối cùng cũng tốt hơn."
Trần Anh đã lớn tuổi, không có hứng thú với loại hành vi liếc mắt đưa tình của người trẻ tuổi, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, nhưng đối với hành động vô cùng chu đáo lại không dễ phát giác mà chàng trai này vô tình bộc lộ ra, từ đáy lòng ông nảy sinh hảo cảm.
Tiểu Dụ nói anh là một người rất tốt.
Chỉ với những lời của Tiểu Dụ, đương nhiên ông ấy sẽ không tin, nhưng ông có thể nhìn ra từ những điều nhỏ bé không đáng kể này.
Trần Anh cảm thán nói: "Năm đó cha cháu suốt ngày nói muốn làm thông gia với Dụ Liêm, Dụ Liêm thì sống chết không muốn đồng ý, cũng không biết ông ấy ở trên trời nhìn thấy hai đứa bên nhau có vui hay không nữa."
Hạ Minh Sầm sửng sốt, Trần Anh nhìn thấy phản ứng của anh, không hiểu: "Sao thế? Cha cháu chưa từng nhắc với cháu à?"
Anh lắc đầu: "Chưa ạ."
Rõ ràng năm đó anh và Dụ Ấu Tri ở bên nhau, Hạ Chương là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Đó là bởi vì Dụ Liêm chết rồi, thế nên suy nghĩ của Hạ Chương mới thay đổi sao?
Hạ Minh Sầm trầm tư không nói, Trần Anh không biết hai người trẻ tuổi này đã xảy ra những chuyện gì, tiếp tục thở dài nói: "Suy cho cùng Dụ Liêm chỉ có một đứa con gái, nếu con gái thích, chú nghĩ làm cha có lẽ cũng không nỡ phản đối, nếu ông ấy còn sống, lúc này chắc cháu và Tiểu Dụ đã bàn đến chuyện kết hôn rồi đó."
"Chú làm đồng nghiệp với cha con bé mấy năm, ấn tượng với ông ấy rất sâu sắc." Trần Anh chìm vào hồi ức, cười nói: "Cái con người Dụ Liêm này nhìn có vẻ rất cố chấp, bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng thật sự là một người rất tốt. Lúc đó cả phòng bọn chú thì cha cháu có quan hệ tốt nhất với ông ấy, bọn chú thường nói đùa rằng Hạ Chương với Dụ Liêm là mặt nóng dán mông lạnh, một người không có đầu óc, một người không có hứng thú."
Chỉ bởi vì vụ án xây cầu qua sông, bạn cũ thành người dưng, cuối cùng âm dương cách biệt.
Bây giờ một người đã qua đời nhiều năm, một người lại từng bước thăng tiến.
Trần Anh thật sự cảm thấy không đáng cho Dụ Liêm, thừa nhận nói: "Năm đó thật sự chú cũng vì chuyện của Dụ Liêm mà oán trách ông ấy."
"Cháu hiểu." Hạ Minh Sầm bình tĩnh nói: "Có lẽ cha cháu không được chính trực như chú Dụ, nhưng cháu tin ông ấy làm việc có nguyên tắc."
Anh không có ý định biện luận thay cha, chân tướng năm đó còn chưa rõ, anh không thể dùng cách nghĩ chủ quan của mình để thay đổi cách nghĩ của người khác.
Anh bổ sung: "Chúng cháu sẽ tiếp tục điều tra."
Vẻ mặt Trần Anh dịu lại, gật đầu: "Ừ."
Hạ Minh Sầm chào tạm biệt, xoay người rời đi.
-
Một buổi chiều này tìm gặp bốn người, trừ Trần Anh ra, cha người khác đều né tránh không nói.
Tỉ lệ một phần tư, đã rất khả thi rồi, hiện tại chỉ đợi sau khi Trần Anh quay về gửi tài liệu tới thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự việc tạm thời kết thúc, Hạ Minh Sầm lái xe đưa Dụ Ấu Tri về nhà.
Xe lái tới dưới lầu nhà cô, anh đột nhiên nói: "Chiếc bật lửa của cha em ở chỗ em sao?"
"Ừ, sao thế?"
"Cho anh mượn, anh đem về thăm dò cha anh."
Dụ Ấu Tri trừng to mắt: "Nhưng hiện tại còn chưa có chứng cứ xác thực..."
"Anh biết, thế nên anh mới phải thăm dò ông ấy." Hạ Minh Sầm nói: "Nếu trong lòng ông ấy không có quỷ, vậy thì có ném chiếc bật lửa này tới trước mặt ông ấy cũng không sao."
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, còn hơn so với cô, bọn họ là cha con, cho dù có thăm dò một chút có lẽ cũng không có chuyện gì đâu.
"Vậy anh ở trong xe đợi em, em lên lầu lấy cho anh."
Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Vì sao không cho anh lên cùng?"
Dụ Ấu Tri sững sờ, cũng đúng nhỉ, dù sao đã quay lại rồi, anh hoàn toàn có thể lên nhà cùng cô, như vậy cô đỡ phải xuống lầu lần nữa.
Nhưng... cứ cảm thấy sẽ xảy ra gì đó.
Đặc biệt khi cả ngày hôm qua, hai phần ba thời gian đều trải qua trên giường.
"Hôm khác đi." Dụ Ấu Tri mất tự nhiên nói: "Nhà em bừa bộn lắm, đợi hôm này thu dọn sạch sẽ đã."
Đã là người trưởng thành, có những chuyện tuy nhìn thấu nhưng không chọc thủng cũng là một thú vui, Hạ Minh Sầm nhếch môi, không miễn cưỡng cô, nói: "Vậy em đi lấy đi, anh ở trên xe đợi em."
Dụ Ấu Tri như trút được gánh nặng, vội xuống xe lên lầu.
Không lâu sau cô cầm bật lửa trở lại, gõ cửa kính xe ra hiệu anh hạ kính xuống.
Thế nhưng người trong xe không có động tĩnh, cô chỉ có thể mở cửa xe ra ngồi vào, sau đó đưa bật lửa cho anh.
Bởi vì anh hút thuốc nên vừa cầm bật lửa lên, tay anh đã vô thức nghịch chiếc bật lửa.
Bật lửa được cô giữ gìn rất tốt, cộng thêm chiếc bật lửa này vốn được làm thủ công vô cùng tinh xảo, nhiều năm trôi qua, vẫn sáng bóng như mới.
Chiếc bật lửa màu bạc kim loại được những ngón tay mảnh khảnh của anh lật qua lật lại, Hạ Minh Sầm chơi đủ rồi, theo chỉ dẫn của Dụ Ấu Tri, mở nắp ra nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trên đó có khắc chữ "H".
Anh nhấn nút bật, không ngờ vẫn còn có thể lên lửa.
"Anh dùng xong rồi trả lại cho em."
"Không cần, để chỗ anh cũng được."
Tin tưởng anh như vậy?
Hạ Minh Sầm cố ý hỏi: "Không sợ anh bao che cha anh, lén xử lý chiếc bật lửa này sao?"
"Tội bao che cũng phải chịu trách nhiệm hình sự." Dụ Ấu Tri nghiêm túc nói: "Nếu tình tiết nghiêm trọng thì trên ba năm dưới mười năm, cảnh sát Hạ phải suy nghĩ kỹ nha."
Anh bật cười, cất bật lửa vào trong túi, thờ ơ nói: "So với tội bao che, anh càng muốn phạm tội khác hơn."
Dụ Ấu Tri bỗng trợn mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Anh đột nhiên vươn tay, kéo lấy gáy cô, rũ mắt, chuẩn xác hôn lên miệng cô một cái.
Không kịp đề phòng, Dụ Ấu Tri sững sờ nhìn anh.
Hạ Minh Sầm trầm giọng hỏi cô: "Thật sự không mời anh lên nhà ngồi sao?"
Mặc dù đối mặt với sự cám dỗ, Dụ Ấu Tri vẫn rất có nguyên tắc nói: "... Em nói để ngày khác mà, đợi em thu dọn nhà cửa gọn gàng đã, em nhất định sẽ mời anh tới nhà em làm khách."
Anh chớp mắt với cô, bình tĩnh từ chối: "Nhưng anh không muốn tới nhà em làm khách."
Nháy mắt Dụ Ấu Tri có hơi thất vọng, nhưng cô rất biết giả vờ, không biểu hiện ra ngoài.
"Ồ, không muốn thì thôi."
Thế nhưng không đợi cô thất vọng được mấy giây, Hạ Minh Sầm lại chầm chậm bổ sung: "Anh chỉ muốn tới nhà em làm..."
Dừng lại một chút, nụ cười trong đáy mắt anh càng sâu.
Thấy biểu cảm mờ mịt chờ đợi của cô, anh khẽ mở môi, nói thầm.
Tình.
...
Xe rời đi, Dụ Ấu Tri vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trên mặt nóng đến mức dọa người.
Đây là tội quấy rối đúng chứ, chắc chắn là đúng.
-
Sau khi Dụ Ấu Tri về nhà, Hạ Minh Sầm lái xe tới một chỗ khác.
Hiện tại anh ở một mình bên ngoài, ít khi về nhà, lần trước về nhà đã là mấy tháng trước, Dụ Ấu Tri lấy thân phận là vợ chưa cưới của anh trai anh tới thăm nhà, anh đáp ứng lời mời của Hạ Minh Lan, sau đó mới về nhà một chuyến.
Hồi tưởng về cảnh tượng lúc đó, sắc mặt Hạ Minh Sầm u ám, không nhịn được mà trào phúng cười hai tiếng.
Lần này anh về không nói trước với người trong nhà, thế nên lúc tới trước nhà gõ cửa, sau khi dì giúp việc đang dọn dẹp ở phòng khách lầu một mở cửa nhìn thấy anh thì cầm cây lau nhà đứng sững người lúc lâu, cho rằng mình nhìn nhầm.
"Minh Sầm?"
Hạ Minh Sầm gọn gàng dứt khoát: "Vâng, cha cháu có nhà không?"
"Có, có, ở trên lầu hai." Dì giúp việc hoàn hồn: "Bây giờ cháu về là định..."
"Cháu có chuyện cần nói với ông ấy."
Hạ Minh Sầm trực tiếp thay giày muốn đi lên lầu.
Dì giúp việc thấy anh đi thẳng lên lầu hai, vội ngăn lại: "Minh Sầm à, hiện tại cha cháu còn chưa nguôi giận đâu, hay là cháu đợi hôm khác rồi về?"
Thế nhưng đã muộn một bước, Hạ Chương ở lầu hai nghe thấy động tĩnh dưới lầu, lúc này đã xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Minh Sầm, sắc mặt Hạ Chương gần như lập tức trầm xuống.
Ông mím môi không nói chuyện, ba bước xuống lầu, đợi khi cách anh đủ gần, giơ tay lên cho con trai một cái tát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tính tình Hạ Chương trước giờ hiền lành, có tức giận đi chăng nữa cũng sẽ không động chân động tay với người khác, từ trước tới giờ Hạ Minh Sầm càng chưa từng bị ông đánh.
Những người hiền lành khi tức giận thường đáng sợ hơn nhiều so với người bình thường, Hạ Chương đánh rất mạnh, dù vóc dáng thân hình Hạ Minh Sầm đã cao hơn cha cũng vẫn bị đánh lệch đầu qua một bên, trên một bên khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên dấu bàn tay.
Hạ Minh Sầm cứ bướng bỉnh nhận một cái tát cuồn cuộn phẫn nộ này như vậy, không nói năng gì.
Dì giúp việc hoảng hốt kêu một tiếng, vội vã muốn lên trước kiểm tra mặt Hạ Minh Sầm.
Thế nhưng Hạ Chương lại nói: "Không cần quan tâm đến nó, bà đi làm việc của bà đi."
Ông chủ đã mở lời, dì giúp việc chỉ có thể rời đi.
"Con còn dám quay về? Gây ra đại họa như thế con còn dám quay về?" Hạ Chương rống giận với anh: "Con có biết chỉ trong thời gian một ngày, tin đồn ở bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi không?"
"Nếu không phải anh con hành động nhanh chóng, video vừa bị tung ra không lâu đã tìm người xóa đi, còn giúp con xử lý những cục diện rối rắm kia, trấn an từng vị khách thì ngày mai ta xem con còn đi làm ở Cục cảnh sát thế nào! Đừng nói đến việc báo án hành vi của con bất chính, chỉ cần ghi tội hoặc khiến con tạm thời cách chức, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết con rồi con có biết không?"
Hạ Chương nói đến đây, không khỏi lộ ra biểu cảm đau khổ với anh.
Con trai ông là con cưng của trời, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, ông cho anh điều kiện vật chất và hoàn cảnh giáo dục tốt nhất, gửi anh tới trường đại học hàng đầu ở nước ngoài để học tập.
Sao lại trở nên như thế này?
Anh làm công việc cảnh sát từ mức thấp nhất, vì điều tra phá án bắt tội phạm, dẫn đến cánh tay trái mãi mãi chịu tổn thương, những tin đồn thất thiệt hiện tại đã nói anh tới mức thậm tệ, ngay cả người cha như ông nghe được cũng cảm thấy tim lạnh toát, vừa tức vừa thương.
Hạ Chương thở dài nặng nề nói: "Ông cố con gọi điện tới hỏi tiệc đính hôn có thuận lợi hay không, cha cũng không biết nên trả lời ông ấy như thế nào, đến lúc đó nếu ông ấy gọi con đến từ đường quỳ, thì con cứ đợi quỳ gãy đầu gối đi."
Thế nhưng Hạ Minh Sầm nghe xong thì không có phản ứng gì, chỉ hỏi: "Những người đó biết con và Hạ Minh Lan đánh nhau vì Dụ Ấu Tri không?"
Hạ Chương hơi sững sờ, không ngờ thứ con trai quan tâm nhất lại là cái này.
Bị người bên ngoài chỉ mũi đem ra làm trò cười nói rằng ngay cả chị dâu mình anh cũng ham muốn, anh không hề để ý, chuyện anh để ý chỉ là những người đó có biết "chị dâu" anh là ai không, những lời khó nghe đó có truyền tới tai cô không, có tổn thương đến cô không."
"... Anh con đã tìm người ép xuống rồi, tạm thời không ai biết Ấu Tri là ai." Giọng điệu Hạ Chương phức tạp, đưa ra điểm hài lòng duy nhất trong vấn đề này: "Anh em các con xem như có chút ăn ý, biết chuyện này không thể để con gái ra gánh vác."
Bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thói đời là vậy, hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái, gọi là phong lưu, gọi là đa tình, gọi là nổi giận vì mỹ nhân.
Mà một cô gái khiến hai người đàn ông động chân động tay vì cô ấy, gọi là không biết liêm sỉ, gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt, gọi là thứ bại hoại thuần phong mỹ tục dụ dỗ đàn ông.
Hai cha con lâm vào trầm tư, Hạ Chương lại thở dài, cảm xúc còn lại chỉ là thất vọng sâu sắc với con trai.
Dấu tay trên mặt con trai nhìn mà thấy ghê người, ông né tránh ánh mắt, không nỡ nhìn nữa.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng quản anh, càng chưa từng đánh anh, đây là lần đầu tiên.
"Con có thể hút thuốc chứ?" Đột nhiên Hạ Minh Sầm nói.
Hạ Chương không nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Hạ Minh Sầm không cố ý đi chỗ khác hút, hai chân bước lên bậc thang, tay chống vào lan can, trực tiếp móc chiếc bật lửa và thuốc trong túi ra.
Chiếc bật lửa màu bạc khiến người ta chú ý, vẻ mặt Hạ Chương nháy mắt căng thẳng, hỏi anh: "Chiếc bật lửa này của con ở đâu ra?"
"Của cha Dụ Ấu Tri, cô ấy không hút thuốc, nên cho con."
Sau khi cắn điếu thuốc châm lửa, Hạ Minh Sầm cũng không vội cất bật lửa đi, tiếp tục tùy ý chơi đùa trong tay.
Xuyên qua làn khói mỏng, Hạ Minh Sầm thấy ánh mắt Hạ Chương vẫn dừng trên bật lửa.
"Cha."
Hạ Chương hoàn hồn: "Sao?"
"Hôm nay ở khách sạn con gặp được đồng nghiệp năm đó cùng làm việc ở viện kiểm sát với cha." Hạ Minh Sầm thờ ơ nói: "Lúc nói chuyện ông ấy có nói cho con một việc."
Vẻ mặt Hạ Chương khẽ đổi: "Chuyện gì?"
"Ông ấy nói năm đó cha luôn muốn làm thông gia với chú Dụ."
Hạ Chương sửng sốt, nháy mắt biểu cảm trở nên hoảng hốt.
"Vậy vì sao lúc đầu khi con và Dụ Ấu Tri ở bên nhau, cha lại phản đối kịch liệt như vậy?"
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm bình tĩnh, con người đen nhánh nhìn thẳng Hạ Chương.
"Là vì chú Hạ qua đời rồi sao?"