Vờ Ấu Trĩ - Trang 2
Chương 19: C19: Chương 19
Hạ Minh Sầm trừng to mắt.
Dụ Ấu Tri mãi không dám mở mắt, lúc cô nói lời này, thực ra bản thân cũng không để trong lòng.
Hoàn toàn dựa vào dũng khí để nói, sâu trong đáy lòng xen lẫn các loại cảm xúc phức tạp, bởi vì nói dối mà sự chột dạ chiếm phần lớn, nhưng hoảng hốt và căng thẳng thì không thể phủ nhận,
Đây là lần đầu tiên cô nói dối như vậy, lời nói dối nghiêm trọng nhất mà cô từng nói trước đây là vì không làm tốt bài kiểm tra thế nên lừa cha mẹ nói là bài kiểm tra mất rồi.
Dụ Ấu Tri biết Hạ Minh Sầm không coi cô như con gái, ở trong lòng anh, cô không bằng Tịch Gia, thậm chí không bằng bất cứ nữ sinh nào trong trường.
Vậy thì nên để anh nhận thức được điểm này trước mới được.
Mà Hạ Minh Sầm cười lạnh hai tiếng, lập tức đứng dậy, cứ thế ném cô lại thư viện.
Dụ Ấu Tri không ngoài ý muốn, nếu bây giờ tiểu thiếu gia lập tức thay đổi thái độ với cô, vậy mới là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đầu mũi cô vẫn có chút đau xót, cho dù cô rất rõ bản thân đang nói dối.
Tâm ý là giả, nhưng lòng tự trọng lại có cảm giác bị đạp lên.
Từ đó về sau khi không có tiết cô vẫn tới thư viện, nhưng Hạ Minh Sầm không tới nữa, hai người lại quay lại kiểu chung sống nước sông không phạm nước giếng như trước đây.
Dần dần những người cảm thấy quan hệ của Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm trở nên tốt cũng không lấy chuyện này để nói nữa, vốn Tịch Gia còn hỏi Hạ Minh Sầm mấy lần, sau này cô ta thấy Hạ Minh Sầm lại không để ý Dụ Ấu Tri nên cũng yên tâm, không hỏi nữa, cô ta vẫn là người có mối quan hệ khác giới gần gũi nhất với Hạ Minh Sầm.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, đến kỳ nghỉ hè cuối tháng bảy, hàng chục trường đại học thiết lập quan hệ hợp tác với trường cô bắt đầu lần lượt xét tuyển hồ sơ, Dụ Ấu Tri không muốn ở lại nhà họ Hạ, vừa có thời gian đã chạy tới trường, cô tình nguyện ở trong phòng học không có người ngắm mùa hạ ngoài cửa sổ giết thời gian.
Nếu nói Dụ Ấu Tri là bởi vì ăn nhờ ở đậu nên không muốn trở về, thì Hạ Minh Sầm là thiếu gia duy nhất của nhà đó, nhưng đến kỳ nghỉ hè lại cũng không muốn về nhà.
Hôm đó Hạ Minh Sầm về trường mượn sân bóng chơi bóng rổ với các bạn, Dụ Ấu Tri mua chai nước định đi tìm anh.
Nhưng trên sân bóng rổ, cô không chỉ nhìn thấy Hạ Minh Sầm, còn có những nam sinh cùng lớp khác, còn nhìn thấy Tịch Gia, cô ta ngồi trên bậc thang, nhìn mấy nam sinh chơi bóng ở gần đó.
Một đám thiếu gia tiểu thư trường cấp ba tư thục, mỗi người đều mặc đồng phục may riêng đắt đỏ, cứ như quay phim thanh xuân vườn trường.
Dụ Ấu Tri không muốn so sánh với Tịch Gia, cũng tự biết không bằng cô ta, giữa cô và Tịch Gia, Hạ Minh Sầm căn bản không cần do dự phải thiên vị ai, nếu cô không biết tốt xấu đi qua xảy ra xung đột với Tịch Gia, tới lúc đó người xấu hổ chỉ có thể là bản thân.
Dụ Ấu Tri biết mình không thể dung nhập vào hoàn cảnh kia của bọn họ, hơn nữa bọn họ sẽ không cho phép cô gia nhập, giấu chai nước trên tay ra sau lưng, cô quyết định chỉ yên lặng nhìn qua lưới sắt.
Mấy nam sinh đang chơi bóng vui vẻ, chơi tới lúc mọi người đều mệt thì sôi nổi đi tới một bên nghỉ ngơi, Tịch Gia đều đã mua nước cho bọn họ, mỗi người một chai, mấy nam sinh vây quanh nữ sinh duy nhất là Tịch Gia trò chuyện với cô ta như sao quanh trăng sáng.
Riêng chỉ còn lại Hạ Minh Sầm vẫn chưa chơi đủ, thiếu niên cao gầy một mình đứng trên sân bóng rổ rộng lớn, ném bóng vào rổ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực lúc chạng vạng.
Cô nhìn Hạ Minh Sầm đứng ném ở chỗ cách rổ bóng rất xa, khoảng cách đó đã không phải là ném ba điểm nữa, có khả năng là mười điểm luôn rồi.
Anh ném liên tục mấy lần đều không trúng, sắc mặt dần dần chuyển thành nhàm chán, nhưng mãi không từ bỏ, không ngừng điều chỉnh cảm giác tay, sau đó lại vươn tay, lần này quả bóng rất nể mặt, cứ như vậy chuẩn xác rơi thẳng vào rổ lưới.
Hạ Minh Sầm lập tức nở nụ cười, quay đầu hỏi những người khác, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng còn đem theo mấy phần đắc ý nhỏ không thể che giấu.
"Này, nhìn thấy chưa?"
Những người khác cũng rất nể mặt, lập tức ngẩng đầu, mặc kệ có nhìn thấy hay không vẫn nhất loạt khen nhiệt tình.
"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"
"Ngầu nha Minh Sầm!"
"Kỹ thuật này không đi NBA thì đáng tiếc."
Tịch Gia cũng khen anh đẹp trai, chạy qua đưa cho Hạ Minh Sầm chai nước.
Anh nhận lấy uống hai ngụm, Tịch Gia thấy anh vì uống nước mà ngửa cổ, hầu kết chuyển động, cắn môi, mềm giọng hỏi anh buổi tối có muốn đi chơi cùng nhau không.
"Chơi gì?"
Hạ Minh Sầm đối diện với Tịch Gia, giọng điệu và biểu cảm tản mạn tao nhã, Tịch Gia vẫn đang nói chuyện sắp xếp tối nay, nhưng tầm mắt anh lại đột nhiên xuyên qua Tịch Gia, phát hiện người nào đó ở đằng sau lưng cô ta.
Một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đứng bên ngoài lưới sắt, thấy anh nhìn qua hướng mình, cô hơi hoảng hốt, hấp tấp quay người đi chỗ khác, chai nước trên tay không còn gì che chắn.
Dụ Ấu Tri lúc này cũng phát hiện chai nước trên tay bị lộ, mục đích quả thực quá rõ ràng, không kịp nghĩ ngợi, cô lập tức bịt tai trộm chuông vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống ực ực hai ngụm lớn, sau đó cầm chai nước chạy đi.
Mà tiểu thiếu gia đã thu hết tất cả vào đáy mắt từ lâu thì ung dung thản nhiên nhướng mày nhẹ.
"Cậu cười gì thế?" Tịch Gia hỏi.
Hạ Minh Sầm đè độ cong khóe môi xuống, miễn cưỡng đáp: "Vừa nhìn thấy có con mèo hoang uống nước, bộ dáng rất buồn cười."
Tịch Gia quay đầu lại nhìn, không thấy bóng dáng mèo hoang, nhưng trường bọn họ quả thực có không ít mèo hoang, Hạ Minh Sầm nhìn thấy cũng không lạ.
Cô ta không rối rắm chuyện mèo hoang uống nước nữa, tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Có đi chơi không?"
"Không đi được." Hạ Minh Sầm nói: "Cha tôi kêu tôi tối nay về nhà, nếu không thì đừng về nữa."
Tịch Gia cũng biết từ sau khi anh nghỉ hè thì không về nhà ngủ được mấy lần, đoán chừng chú Hạ không nhịn nổi nữa rồi, thế nên mới sống chết gọi anh về nhà.
Cô ta hơi thất vọng thở dài, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể để lần sau lại hẹn Hạ Minh Sầm.
-
Nước còn chưa tặng thành công đã bị bắt tại trận, Dụ Ấu Tri cảm thấy hôm nay biểu hiện của bản thân có hơi rách nát.
Từ đây về sau có lẽ tới ngày hết hạn xin vào đại học cô cũng không chắc có thể có tiến triển gì với Hạ Minh Sầm.
Cô ở trong phòng, đang ưu sầu không biết phải làm thế nào, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một hồi tiếng động, thuận theo cửa sổ nhìn ra ngoài, thế mà lại là Hạ Minh Sầm trở về nhà.
Không lâu sau trong nhà chuẩn bị cơm tối, Dụ Ấu Tri vẫn ở trong phòng mình như cũ, định đợi những người khác ăn xong rồi ra ăn.
Ở nhà này, Dụ Ấu Tri vẫn luôn không có mặt trên bàn ăn, không phải chú Hạ không cho cô ngồi ở bàn ăn, mà cô biết bản thân cho dù có ngồi vào bàn ăn thì vẫn là người ngoài trong cái nhà này, cô ngồi ở đó, sẽ chỉ khiến bản thân càng xấu hổ hơn, thế nên trước nay cô đều ăn một mình.
Cuối cùng đợi những người khác ăn xong, Dụ Ấu Tri mới đi ra từ trong phòng, kết quả không ngờ rằng đôi cha con Hạ Minh Sầm và Hạ Chương sau khi ăn xong chưa về phòng mình mà tiếp tục nói chuyện ở phòng khách.
Dụ Ấu Tri vừa vặn đụng phải hai cha con họ, giọng điệu Hạ Chương ôn hòa kêu cô mau tới phòng bếp lấy cơm, mà Hạ Minh Sầm chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Cô ở phòng bếp lấy cơm canh, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cha con họ.
Trước tiên Hạ Chương hỏi Hạ Minh Sầm chân làm sao, Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói hôm nay chơi bóng rổ không cẩn thận bị sái chân, Hạ Chương lại oán giận nói suốt ngày chơi bóng rổ, có thời gian thì không bằng nghĩ chuyện học đại học đi.
Sắc mặt Hạ Minh Sầm lạnh nhạt, không nói lời nào.
Hạ Chương lại hỏi: "Nghĩ tới học trường đại học nào chưa?"
"Chưa."
"Cha biết ngay mà, thôi, con không cần nghĩ. Trường học và chuyên ngành cứ để cha và mẹ con quyết định."
Hạ Minh Sầm đáp có lệ: "Ồ."
"Đợi con lấy được offer, ông con sẽ mua một căn nhà ở gần trường đại học cho con, về vấn đề tiền con không cần lo lắng, không đủ thì nói với nhà, không biết chăm sóc bản thân thế nào thì tìm bảo mẫu, bảo mẫu người Hoa bên đó khá nhiều."
"Vâng."
Hạ Chương cũng ừ một tiếng, do dự một hồi, vẫn nhắc tới chuyện mình lo lắng nhất.
"Đi qua bên đó đừng quan hệ trai gái linh tinh, cha không muốn con chưa học được gì đã cho mang về cho cha đứa cháu lai, nghe thấy không?"
Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười.
Hạ Chương không hiểu: "Con cười cái gì."
"Yên tâm đi." Hạ Minh Sầm thu lại nụ cười, nghiêng đầu nói: "Loại chuyện con riêng này, con sẽ không học theo cha đâu."
Hạ Chương nghe ra sự châm chọc của con trai, sắc mặt khó coi, đập bàn phẫn nộ nói: "Hạ Minh Sầm! Con nói chuyện với cha mình như vậy sao!"
Dụ Ấu Tri không muốn nghe nữa, vội vàng cầm cơm canh lên lầu.
Sau khi trốn vào phòng, cô vừa ăn cơm vừa nghĩ nếu như bản thân muốn đi nước ngoài học đại học vậy phải tốn bao nhiêu tiền.
Thành tích thì không đủ tốt, không giành được học bổng, vật giá nước ngoài lại cao, cho dù cô qua đó có thể vừa học vừa làm cũng sẽ sống rất vất vả.
Loại chuyện ra nước ngoài học đại học này, chỉ có hai loại người có thể giải quyết được, nếu không phải là thành tích tốt, thì là gia cảnh tốt, nhưng loại nào cô cũng không phải.
Nếu làm thủ tục khoản vay sinh viên, cô cũng không biết bản thân có thể kiếm được lại nhiều tiền như vậy không.
Lúc đầu không chịu cầu tiến, bỏ qua cơ hội tiếp tục học ở trường cấp ba công lập, hiện tại đã bị lỡ cả lớp 11 và lớp 12, nếu còn từ bỏ xét tuyển vào đại học nước ngoài rồi đi học lại lớp 12 để thích ứng lại với nền giáo dục định hướng thi cử trong nước, có lẽ thành tích của cô còn tệ hơn.
Nghĩ tới đây, Dụ Ấu Tri ăn cơm không nổi nữa, nằm gục lên bàn thở dài.
Cô lại nghĩ tới cuộc đối thoại của Hạ Chương và Hạ Minh Sầm.
Nói không hâm mộ là giả, nói không ghen tị càng là giả, Hạ Minh Sầm rõ ràng có điều kiện hậu đãi như vậy, cô không hiểu sao anh cứ phải phản nghịch làm gì.
Tiểu thiếu gia làm sao hiểu được điều kiện của anh khiến biết bao người bình thường nằm mơ cũng không với tới?
Có lẽ bởi vì sinh ra đã được thiên vị, thế nên mới không biết sợ như vậy, ngạo mạn khiến người ta chán ghét.
Thật sự muốn túm anh từ trên tầng mây xuống, khiến anh cũng trải nghiệm thử thế nào gọi là nỗi khổ nhân gian.
Loại suy nghĩ ác độc này lần nữa xông lên đầu, Dụ Ấu Tri mím môi, lẳng lặng ngồi một lúc, đợi dưới lầu không còn tiếng động, cha con Hạ Chương đã về phòng của mình, cô mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Đứng bên ngoài cửa phòng Hạ Minh Sầm, từ khi vào nhà họ Hạ, đây là lần đầu tiên cô chủ động gõ cửa phòng Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm mở cửa, thấy là Dụ Ấu Tri, có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Dụ Ấu Tri giơ hòm thuốc trong tay mình lên: "Đưa thuốc cho cậu."
"Tôi lại không bị bệnh, đưa thuốc gì."
"Chân cậu không phải bị trẹo sao?" Dụ Ấu Tri cúi đầu nhìn mắt cá chân anh một cái: "Sưng rồi."
"Chơi bóng rổ bị trẹo chân là chuyện bình thường, tôi cũng không khác người như vậy." Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn, thẳng thắn đuổi người: "Về phòng cậu đi, đừng làm phiền tôi."
Dụ Ấu Tri cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Bây giờ cậu không để ý chút bệnh vặt này, đợi lớn tuổi cẩn thận bại liệt đó."
Hạ Minh Sầm bị giọng điệu cố tình làm nghiêm trọng này của cô chọc cười.
"Tôi bại liệt liên quan gì đến cậu?"
Dụ Ấu Tri nhẹ giọng nói: "Dù không liên quan đến chuyện của tôi, tôi lo lắng không được sao?"
"..."
Hạ Minh Sầm mím môi, hầu kết động đậy, không nói ra lời.
Lời nói không cần quá rõ ràng, thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đều hiểu có ý gì.
Hai người cứ như vậy một đứng ngoài phòng, một đứng trong phòng giằng co, cuối cùng Dụ Ấu Tri không chịu được bầu không khí trầm mặc này trước, lúng túng nói: "Tôi giảm sưng cho cậu, nhanh lắm."
Hạ Minh Sầm nhíu mày, vươn tay: "Cậu đưa cho tôi, tôi tự làm."
"Tiểu thiếu gia cậu biết sao?" Dụ Ấu Tri nhíu mày: "Cẩn thận càng giảm càng sưng."
Cuối cùng Hạ Minh Sầm vẫn để Dụ Ấu Tri vào phòng mình.
Trong phòng anh không có đồ gì nhiều, góc phòng đặt một cây đàn piano, trên tường treo mấy tấm poster, trên giá sách trừ sách còn có mấy món thủ công mỹ nghệ, trừ giường không dọn dẹp ra, tổng thể đều sạch sẽ ngăn nắp, là căn phòng của nam sinh bình thường.
Ai có thể tưởng tượng được có một ngày cô sẽ bước vào phòng Hạ Minh Sầm cơ chứ, Dụ Ấu Tri thu hồi tầm mắt, kêu Hạ Minh Sầm ngồi xuống giường.
Hạ Minh Sầm tùy tiện ngồi bên giường, Dụ Ấu Tri ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Tay cô mát lạnh, cho dù giờ thời tiết đang là giữa hè, Hạ Minh Sầm bị giật mình, vô thức co chân lại.
Kết quả anh trốn như vậy, Dụ Ấu Tri lại cho rằng anh ghét mình đụng vào anh.
Cô cáu kỉnh, tủi thân an ủi anh: "Yên tâm đi, cho dù tôi có suy nghĩ gì với cậu, tôi cũng đánh không lại cậu."
Hạ Minh Sầm trầm giọng uy hiếp: "Cậu dám có suy nghĩ thử xem."
"Đây không phải là chuyện tôi có thể khống chế." Dụ Ấu Tri nhẹ giọng nói: "Nếu tôi có thể khống chế, thích ai chứ sẽ không thích cậu."
Hạ Minh Sầm sững sờ, cắn chặt răng hàm hỏi: "Cậu là con gái sao? Nói những lời này mà không đỏ mặt à?"
Dụ Ấu Tri không nói chuyện, tiếp tục cẩn thận dùng tăm bông bôi thuốc giảm sưng lên mắt cá chân anh.
Cô khống chế lực rất tốt, Hạ Minh Sầm không có cảm giác khó chịu gì, cũng không bắt bẻ cô.
Cô tới khá đột ngột, điện thoại anh đặt trên tủ đầu giường bên kia nên không lấy được, không có gì làm, Hạ Minh Sầm bèn cúi đầu, nhìn cô bôi thuốc giảm sưng cho mình.
Tay Dụ Ấu Tri và tay Hạ Minh Sầm không giống nhau, tuy hai người đều có bàn tay dài trắng nõn, nhưng cảm giác tay Hạ Minh Sầm là thon dài, còn của Dụ Ấu Tri lại là mềm mại tinh tế, mềm tới mức giống như không có xương vậy.
Anh nhìn tay cô, lại thả tầm mắt lên đ ỉnh đầu cô, mái tóc đen dài xõa xuống, từ góc độ phía trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy lông mi cô rất dài, chóp mũi nhỏ nhắn hơi vểnh, còn có hai cánh môi không có huyết sắc.
Từ cánh môi đi xuống, là cổ áo hơi mở rộng, xương quai xanh lộ ra, cùng với hai chỗ lồi ra được bao phủ bởi một mảnh màu trắng.
Ánh mắt Hạ Minh Sầm tối lại, mạnh mẽ c ắn môi dưới, đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô, sau đó nhấc cả người cô từ dưới đất lên.
Dụ Ấu Tri không phản ứng kịp, bị anh nhấc cả người ném lên giường.
Hạ Minh Sầm đứng bật dậy khỏi giường.
Cô mờ mịt chớp mắt, hỏi: "Cậu sao thế?"
Hạ Minh Sầm trầm mặc một hồi, khi mở miệng, giọng nói trầm thấp của thiếu niên mang theo chút khàn khàn khó nói.
"Tôi biết phải bôi thuốc thế nào rồi, cậu để hòm thuốc lại rồi quay về đi."
"À."
Anh năm lần bảy lượt đuổi người, cô muốn kiên trì ở lại thì quá mặt dày rồi, có lẽ còn khiến anh phản cảm hơn.
"Đúng rồi." Dụ Ấu Tri đi tới cửa phòng, lại đột nhiên quay đầu. . truyện kiếm hiệp hay
Dường như theo phản xạ Hạ Minh Sầm lùi lại một bước, mày nhíu nhạt, âm thanh không kiên nhẫn: "Sao?"
Cô móc điện thoại từ túi ra đưa cho anh: "Hôm nay lúc cậu chơi bóng rổ, quả bóng ném từ chỗ rất xa đó, tôi quay lại giúp cậu rồi."
Hạ Minh Sầm nhận lấy điện thoại của cô.
Video không tính là rõ nét, hơn nữa còn hơi rung, nhưng đã ghi lại toàn bộ dáng vẻ khi anh ném bóng vào rổ.
Dưới ánh chiều tà, quả bóng rời khỏi tay anh, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, tiếp theo chuẩn xác rơi vào rổ.
Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, trên mặt là nụ cười hiếm thấy, giống như tảng băng ngàn năm cuối cùng cũng bị mặt trời làm tan chảy, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên hỏi bọn họ đã nhìn thấy tư thế ném bóng đẹp trai vô cùng của mình vừa nãy chưa.
Hạ Minh Sầm cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết khi anh ném bóng đám người đó đều đang nói chuyện, không có ai thấy anh.
Không biết thử bao nhiêu lần mới ném thành công vào rổ, trừ bản thân anh ra, anh vốn cho rằng không còn ai nhìn thấy, nói không tiếc nuối là giả.
Nhưng vậy mà cô còn quay lại được.
Hạ Minh Sầm xem mấy lần, sau đó nghiêm mặt, đè giọng hỏi cô: "... Cậu quay tôi làm gì?"
"Tôi cảm thấy cậu như vậy rất đẹp trai, thế nên bèn quay lại."
Hạ Minh Sầm mở miệng, xấu hổ rũ mắt xuống, lông mi dài chớp hai cái, lại chất vấn cô: "Ai cho phép cậu quay?"
Dụ Ấu Tri nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng nghĩ tiểu thiếu gia thật khó hầu hạ, mím môi, nhỏ giọng thoả hiệp: "Vậy tôi xóa nó đi vậy."
Anh thấp giọng nói: "Cậu thích xóa hay không cũng được."
"Vậy rốt cuộc có cần xóa không thế?"
"Tùy cậu."
Dụ Ấu Tri nói: Vậy thì tôi không xóa."
Hạ Minh Sầm dùng khoang mũi ừ một tiếng.
Dụ Ấu Tri chuẩn bị về phòng, đi tới cửa Hạ Minh Sầm lại gọi cô lại.
Anh hất cằm, chỉ quần áo trên người cô hỏi: "Lúc bình thường ở nhà cậu đều mặc cái này sao?"
Dụ Ấu Tri cúi đầu nhìn áo T-shirt trên người mình, gật đầu: "Ừ, sao thế?"
"Lúc ở cùng Hạ Minh Lan cũng mặc cái này?"
Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, gật đầu lần nữa: "Từng mặc mấy lần."
Trầm mặc vài giây, anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Cậu là con gái sao?"
Dụ Ấu Tri khó hiểu, hỏi ngược lại: "Tôi có phải con gái không cậu không nhìn ra sao?"
"Tôi nhìn ra." Anh khoanh tay dựa vào cửa phòng, nghiêng đầu trả lời.
Dụ Ấu Tri càng khó hiểu: "Vậy cậu còn hỏi gì?"
Hạ Minh Sầm nhếch môi, khom eo nhìn thẳng cô, con ngươi đen kịt thâm thúy lưu luyến trên mặt cô chốc lát, sau đó chầm chậm kéo dài âm thanh nói: "Thế nên lần sau nhớ mặc đồ có cổ áo nhỏ một chút, đừng để tôi nhìn thấy nữa, hiểu không?"
Dụ Ấu Tri còn chưa hiểu anh có ý gì, Hạ Minh Sầm đã đóng cửa phòng lại, vô tình nhốt cô bên ngoài.
Cô đực mặt ra bên ngoài cửa phòng nửa ngày, rốt cuộc ý thức được cái gì, cả người như nhúng nước sôi, nháy mắt toàn thân nóng phát đỏ, hai tay lúc này mới hậu tri hậu giác nắm chặt cổ áo, đáng tiếc giờ đã muộn rồi.
"Hạ Minh Sầm!!"
- ---------
Lời tác giả:
Nếu đây là truyện thanh xuân vườn trường, thiết lập nhân vật của tiểu thiếu gia và tiểu Dụ sẽ là [Tên trẻ trâu tsundere ngây thơ X thỏ trắng hai mặt ương bướng]