Vĩnh Sinh
Chương 238: Bảo bối của hải tặc
Hai các bách bảo nang này rất lớn, cũng không giống như bình thường, trông có vẻ bên trong chứa đựng rất nhiều thứ.
Trên bề mặt bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo có thêu một hình loan nguyệt, dùng mợi sợi tơ làm dây buộc kết thành một cái nút rất tinh xảo, tạo thành một trận pháp nho nhỏ.
Phương Hàn cũng không thèm để ý trận pháp là gì, tay trái chộp ra, tiểu trận pháp liền hóa thành tro bụi. Không ngờ hắn lại dùng bạo lực cường hành mở túi, Già Thiên Ma Thủ xuất ra, như một tay che trời, còn quan tâm gì đến mấy tiểu tiết này. Huống chi giờ đây ma thủ này đã dung hóa với máu huyết của Phương Hàn, được Ngũ Hành cương khí bồi bổ, dần dần sinh ra biến hóa, giúp cho Phương Hàn sử dụng nó càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Thoáng cái hắn đã mở được bách bảo nang ra, Tinh Vân Bảo Bảo vội vàng tiếng lên, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn vào bên trong.
Hô lạp hô lạp!
Bách bảo nang vừa mở ra thì một đạo kim quang từ bên trong đó vọt ra, hóa thành một nắm tay cực lớn đánh mạnh vào mắt của Tinh Vân Bảo Bảo, cũng may hắn giật mình nhảy giật lùi về, tranh thoát được.
Sau đó một luồng kim quang bay ra, thoáng cái hợp lại tạo thành một cực hàn toàn thân tỏa kim quang rực rỡ, làn dan sáng bóng loáng như được quét một lớp mỡ trâu, từng khối cơ bắp săn chắc nổi lên rõ ràng, trong rất mạnh mẽ. Một tay cự hán cầm một cây thiết trượng bằng sắt, tay còn lại cằm một thanh Nguyệt Nha sắc bén, không biết là binh khí gì, thoáng cái đã bổ về phía Phương Hàn.
Lực lượng cực lớn, không khí xung quanh bị đánh cho chấn động mạnh mẽ, tựa như thác nước từ trên ngàn trượng đổ xuống.
"Đây là vật gì? Con rối sao?" Phương Hàn liếc nhìn liền nhật ra kỳ thật bản thể của cự hán chỉ là một con rỗi nhỏ, lớn cỡ nắm tay mà thôi. Nhưng không ngờ lại huyễn hóa ra được một hình thù khổng lồ, uy lực mạnh mẽ khiến tâm thần của hắn rung động kịch liệt như vậy, mạnh hơn nhiều so với bất các loại con rối nào của các môn phái như Cơ Quan Thiết Ma, Kim Cương Ma.
Nhưng mà giờ đây cự hán này cũng không thể uy hiếp được Phương Hàn.
Tay trái của hắn chộp ra một trảo, trực tiếp bắt lấy cự hán này.
Cự hán này tựa hồ có chút sợ hãi, phát ra tiếng rít gào mãnh liệt, dần dần thu nhỏ lại.
Tựa hồ cảm nhận được tiếng rít gào của cự hán, từ trong bách bảo nang liên tiếp nhảy ra thêm mười bảy đạo kim quang nữa. Tạo mười bảy cái hóa thân khác nhau, tướng mạo cũng không giống với cự hán. Có người có lông mi dài vô cùng, có người có tay dài, có người có chân dài….
Tính cả kim nhân lúc trước bay ra thì tổng cộng có mười tám người.
Mười tám kim nhân này có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lại liên hợp với nhau tạo thành một đại trận, chậm rãi vây khốn bọn Phương Hàn vào trong.
"Lực lượng thật cường đại! Có điều con rối cuối cùng cũng chỉ là con rối!" Tay trái Phương Hàn khẽ động, lập tức xé tan đại trận, ma thủ tỏa ra một luồng hấp lực vô cùng cường đại, hút hết mười tám kim nhân lại, trấn áp bọn họ, ép mười tám kim nhân hiện ra bản thể của mình.
Những con rối này đều lớn cỡ nắm tay, tỏa ra mùi đan hương nhẹ nhàng. Các kim nhân này đều có đầu trọc lóc, bóng lưỡng, mặc bộ quần áo hở ngực, không giống như trang phục của Huyền Hoàng Đại Thế Giới.
Trên người mười tám kim nhâ đều có khắc những văn tự kỳ lạ, cũng không biết là dùng tài liệu gì luyện chế thành, bất quá nhìn kỹ thì những con rối này rất lợi hại.
"Phương Hàn! Nếu như ta nhớ không lầm thì mười tám kim nhân này chính là pháp khí của Phật Môn ngoại vực, giống như Đại Phạm Quang Minh Thuyền, đều cực kỳ lợi hại. Bọn chúng được gọi là Thập Bát La Hán, có thể tự thôn phệ Thiên Ma, gia tăng lực lượng của bản thân, thôn phệ càng nhiều Thiên Ma thì lực lượng càng lớn." Từ sau khi Diêm mở được A Tỳ Môn chẳng những lực lượng tăng lên mà trí nhớ cũng hoàn thiện hơn rất nhiều.
"Đồ tốt! Có điều bây giờ không phải là lúc nghiên cứu bọn chúng. Để xem trong bách bảo nang còn có cái gì nữa." PHương Hàn thu mười tám con rối kim nhân này lại, lại tiếp tục kiểm tra bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo.
Lần này cũng không có đồ vật gì xông ra nữa.
Phương Hàn nhìn vào bên trong thì phát hiện ra được lượng lớn đan dược, toàn bộ đều là Nguyên Anh Đan, còn có Cửu Dương Thánh Thủy, Lục Dương Thánh Thủy, và lượng lớn pháp tinh ngọc thạch để bổ sung pháp lực, hơn nữa mỗi một khối tinh thạch đều có phẩm chất cực kỳ cao. Hiển nhiên là thánh vật để bổ sung pháp lực.
Cái này ngược lại không có gì, cũng không đáng chú ý. Chỉ là sau đó hắn lại phát hiện một quyển kiếm phổ bằng ngọc. Trên mặt ngọc có khắc rất nhiều hoa văn, vô số hình ảnh người cầm kiếm không ngừng chuyển động. Có hình người đan ngồi luyện khí, lại có hình người đang cầm kiếm chém giết bốn phương.
"Diễn Nguyệt Kiếm Phổ!"
Ở bên trên kiếm phổ có ghi mấy chữ to. Đây là một loại bí tịch tu luyện kiếm pháp. Trên đó còn có ghi một vài loại thần thông về kiếm, cách vận dụng kiếm thuật.
Có điều Phương Hàn không có hứng thú với kiếm thuật, hơn nữa hiện giờ hắn cũng không có thời gian phân tâm tu luyện mấy thần thông khác, cũng không thèm nhìn tiếp kiếm phổ nữa, lại lục xoát tìm kiếm các loại bảo bối khác.
Ở bên cạnh kiếm phổ này lại có tám mươi mốt bao kiếm, mỗi bao kiếm đều có một thanh bảo kiếm, trên chuôi của các thanh bảo kiếm này đều có khắc hình loan nguyệt.
Đằng sau tám mươi mốt thanh kiếm này là một tòa đại trận khổng lồ, bên trên mặt đại trận có trăm ngàn điểm sáng không ngừng lấp lấy, tỏa ra quang hoa sáng ngời. Ở phía dưới trận đồ là một con dấu đỏ như son, trên mặt con dấu có bốn chữ nhỏ: "Diễn Nguyệt Kiếm Đồ!"
"Hay! Không ngờ lại có một kiêm trận đầy đủ! Trận đồ đầy đủ! Muốn luyện được một cái như thế này không biết phải tốn hao bao nhiêu khí lực mới làm được?"
Phương Hàn xem xét, chỉ thấy đây chính là một kiếm trận có lực lượng vô cùng to lớn.
Diễn Nguyệt Kiếm Trận!
"Đồ tốt, đồ tốt!" Phương Hàn tấm tắc cảm thán, thầm than bốn mươi đạo tặc quả nhiên danh bất hư truyền. Tám mươi mốt thanh bảo kiếm, lại thêm trận đồ giúp gia tăng lực lượng thì uy lực mạnh mẽ đến mức nào. Chính hắn cũng không thể rõ ràng được, định khi nào có dịp sẽ thử một lần.
Như vật là đã kiểm kê xong bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo.
Tiếp theo chính là bách bảo nang của Diệt Tinh Đạo.
Phương Hàn ngoại trừ phát hiện lượng lớn đan dượng, thánh thủy còn phát hiện thêm một kiện pháp bảo, là một cây cung khổng lồ! Ở trên cung lắp một mủi tên cực lớn. Trên cung như có vô số tinh tú hội tụ lại một chỗ, dây cung thì tỏa ra ánh sáng chói mắt như một tia chớp.
Mà mũi tên kia lại vô cùng đơn giản bình thường, không có chút gì đặc biệt.
"Đồ tốt. Đây chính là Lạc Tinh Cung và Xạ Tinh Tiễn, cũng là một kiện bảo khí tuyệt phẩm. Giá trị không dưới Đại Phạm Quang Minh Thuyền. Hơn nữa cung tiễn này không phải là pháp bảo phòng ngự, mà là một loại pháp bảo thuần túy để công kích, có thể dùng để bắn giết kẻ địch. Bốn mươi đạo tặc thật là giàu có, mặc dù không có đạo khí nhưng những pháp bảo của bọn chúng đều là tinh phẩm cả!"
Diêm hoan hô, tung tăng như một con chim sẻ.
"Thu lấy những vật này, sau này trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu, hiện giờ việc cần quan tâm là làm sao tìm được Ngũ Hành Linh Căn. Để xem tòa thần miếu nào ở đay chứa Ngũ Hành Linh Căn nào." Sau khi xem xét xong bách bảo nang, Phương Hàn lại mở địa đồ của Huyền Thiết Chân Nhân ra.
Những thứ này đều là bảo khí tuyệt phẩm mà người người mơ ước, nhưng mà Phương Hàn cũng không có thiếu đồ quý, hiện giờ việc cần kiếp đối với hắn là luyện tới cảnh giới Quy Nhất Cảnh, làm cho thực lực tăng vọt về chất. Nếu không thì có thêm nhiều bảo bối nữa cũng không có tác dụng gì.
Hoang Dã Thần Miếu có hơn mười vạn, thậm chí trăm vạn tòa, có lớn có nhỏ, nếu đi tìm từng tòa một là chuyện không có khả năng.
Mà địa đồ của Huyền Thiết chân nhân có ghi chú rất kỹ càng. Trên mặt bản đồ ghi đủ tất cả các loại ký hiệu các thần miếu. Có thần miếu đánh dấu màu hồng, tỏ vẻ ẩn giấu nguy hiểm.
Trong Hoang Dã Thần Miếu có tổng cộng hơn mười vạn tòa, thậm chí là trăm vạn tòa, trải dài trong rừng rậm vô biến, nếu như không có địa đồ dẫn đường thì việc tìm kiếm không khác gì mò kim đáy biển. Nhưng mà địa đồ này lại ghi rất rõ ràng, mục tiêu hiện rõ, chỉ cần bay thẳng tới là được.
Sau khi cẩn thận xem xét địa đồ, Phương Hàn bay lên, dò xét các tòa thần miếu xung quanh, kiểm tra đối chiếu với địa đồ.
"Đi! Chúng tay bay sâu vào trong!"
Phương Hàn bay ra khỏi thần miếu, lên trên trời, đứng giữa không trung nhìn xuống thấy một vùng đất vô số các tòa miếu, sừng sững trên mặt đất, không kém chút nào so với nhà cửa của Đại Huyền đế quốc. Thậm chí có thể tưởng tượng ra được nơi Hoang Dã Thần Miếu này thời kỳ hưng thịnh còn phồn vinh, náo nhiệt hơn Đại Huyền đế quốc nhiều.
Có thần miếu thật lớn, cao vút chìm trong mây như một quả núi, không biết lúc trước làm sao mà xây dựng được như vậy.
Khi Phương HÀn đang tìm kiếm Ngũ Hành Linh Căn trong thần miếu thì Mạnh Thiểu Bạch cũng đã trở về Vũ Hóa Môn, tạo nên một hồi sóng to gió lớn.
Nguyên lai Mạnh Thiểu Bạch khi đi du lịch thì cũng chỉ vừa luyện thành Quy Nhất Cảnh, mới ngưng tụ được bản mệnh phù lục của bản thân, không ngờ bây giờ trở lại đã luyện thành kim đan rồi. Nhưng sau khi trở về, lại tiếp tục tu luyện một thời gian nữa thì đột phá tới tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, Phong Hỏa Đại Kiếp.
Tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh không phải bình thường, phải tự mình vượt qua kiếp số, kim đan lại cô đọng thêm một lần nữa, chỉ cần có đủ lượng tinh khí khổng lồ là có thể luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng.
Trong mười tầng Thần Thông Bí Cảnh, thì tầng thứ tám, Phong Hỏa Đại Kiếp là nguy hiểm nhất, bởi vì nó là kiếp số. Kim đan dẫn phát hỏa kiếp, sau đó sẽ tiến vào trong đầu, thiêu đốt não hải. Còn phong kiếp thì sẽ thổi các loại tạp chất vào trong người qua các lỗ chân lông. Nếu như không chống đỡ được thì sẽ biến thành ro bụi, chết ngay lập tức.
Các cảnh giới khác, tu luyện không thành thì cũng không chết.
Nhưng mà tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh thì lại khác, không thành thì phải chết! Không ai may mắn thoát được cả.
Bao năm qua, có không biết bao nhiêu cao thủ Kim Đan Cảnh bị thất bại ở cửa ải này, bị phong kiếp, hỏa kiếp thiêu cháy thành tro bụi, người chết, đạo tiêu, hết thảy đều hóa thành hư ảo. Cửa ải này cũng là ác mộng đối với nhiều cao thủ. Ở cửa ải này, không có bất kỳ cao thủ nào có thể trợ giúp được, chỉ có thể dựa vào định lực, trí tuệ, dũng khí, còn có một chút vận khí của bản thân nữa mới có thể vượt qua.
Trong các chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, người vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp mà không chết cũng chỉ có một, đó chính là Hoa Thiên Đô. Kỳ thật thì mấy chục năm trước, Vũ Hóa Môn cũng không phải chỉ có mấy cao thủ Kim Đan Cảnh như Già Lam, Linh Tiêu, Vạn La, nhưng mấy người kia đều chết ở cửa ải Phong Hỏa Đại Kiếp này, làm cho Phong Bạch Vũ tiếc nuối không thôi.
Phong Hỏa Đại Kiếp bùng phát, thiêu đốt thân thể, linh hồn, thậm chí tất cả thần thông, kim đan đều tiêu tán hán, chỉ còn lại tro bụi mà thôi.
Hiện tại Mạnh Thiểu Bạch lại thành công vượt qua kiếp nạn, trở thành đệ nhất nhân dưới Hoa Thiên Đô.
Điều này khiến cho Vũ Hóa Môn rung động không thôi, so với việc Phương Hàn thắng được Vạn La, luyện ra lượng lớn Nguyên Anh Đan còn oanh động hơn nhiều. Dù sao thì Phương Hàn làm được mấy chuyện đó cũng là nhờ vào ngoại lực, bản thân tu vi của hắn cũng chỉ mới tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh, có rất nhiều lợi ích cho môn phái, có thể luyện chế linh khí, nhưng cũng không phải là người.
Lúc này, trên ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch có rất nhiều chân truyền đệ tử lui tới. Mà ngọn núi của hắn cũng không có một bóng cây, ngọn cỏ nào, không có cây cối, hay thực vật gì, chỉ có đá, nham thạch lởm chởm, cung điện cũng rất thô sơ.
Cả ngọn núi toát ra một luồng kiếm khí khắc nhiệt, diệt tuyệt, không có một chút sinh cơ nào. Mà luồng khí tức này cũng không giống ma đạo, ma đạo ngoài diệt tuyệt còn ẩn chứa khí tức giảo quyệt, mà của Mạnh Thiểu Bạch chỉ thuần túy là diệt tuyệt, tàn sát, càn quét mọi thứ, giết hết tất cả.
Tựa hồ là ngọn nguồn của hủy diệt.
Nhất là từ trong ngọn núi này tỏa ra những luồng kiếm quang rời rạc, mỗi một kiếm quang có hình dáng giống như những con cá, bơi qua bơi lại, vẫy đuôi đắc ý, tựa hồ ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch nuôi một đám "Kiếm Ngư".
Nhưng những chân truyền đệ tử khi đến gần ngọn núi của hắn, thấy được những kiếm quang rời rạc này thì sắc mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Bọn họ cũng biết, Mạnh Thiểu Bạch đã bố trí Vạn Kiếm Tuyệt Sát Trận trong ngọn núi của mình, chỉ cần có người cường hoành xông vào núi thì sẽ lọt vào vòng vây của vạn kiếm, chết dưới loạn kiếm phân thây.
Trên bề mặt bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo có thêu một hình loan nguyệt, dùng mợi sợi tơ làm dây buộc kết thành một cái nút rất tinh xảo, tạo thành một trận pháp nho nhỏ.
Phương Hàn cũng không thèm để ý trận pháp là gì, tay trái chộp ra, tiểu trận pháp liền hóa thành tro bụi. Không ngờ hắn lại dùng bạo lực cường hành mở túi, Già Thiên Ma Thủ xuất ra, như một tay che trời, còn quan tâm gì đến mấy tiểu tiết này. Huống chi giờ đây ma thủ này đã dung hóa với máu huyết của Phương Hàn, được Ngũ Hành cương khí bồi bổ, dần dần sinh ra biến hóa, giúp cho Phương Hàn sử dụng nó càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Thoáng cái hắn đã mở được bách bảo nang ra, Tinh Vân Bảo Bảo vội vàng tiếng lên, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn vào bên trong.
Hô lạp hô lạp!
Bách bảo nang vừa mở ra thì một đạo kim quang từ bên trong đó vọt ra, hóa thành một nắm tay cực lớn đánh mạnh vào mắt của Tinh Vân Bảo Bảo, cũng may hắn giật mình nhảy giật lùi về, tranh thoát được.
Sau đó một luồng kim quang bay ra, thoáng cái hợp lại tạo thành một cực hàn toàn thân tỏa kim quang rực rỡ, làn dan sáng bóng loáng như được quét một lớp mỡ trâu, từng khối cơ bắp săn chắc nổi lên rõ ràng, trong rất mạnh mẽ. Một tay cự hán cầm một cây thiết trượng bằng sắt, tay còn lại cằm một thanh Nguyệt Nha sắc bén, không biết là binh khí gì, thoáng cái đã bổ về phía Phương Hàn.
Lực lượng cực lớn, không khí xung quanh bị đánh cho chấn động mạnh mẽ, tựa như thác nước từ trên ngàn trượng đổ xuống.
"Đây là vật gì? Con rối sao?" Phương Hàn liếc nhìn liền nhật ra kỳ thật bản thể của cự hán chỉ là một con rỗi nhỏ, lớn cỡ nắm tay mà thôi. Nhưng không ngờ lại huyễn hóa ra được một hình thù khổng lồ, uy lực mạnh mẽ khiến tâm thần của hắn rung động kịch liệt như vậy, mạnh hơn nhiều so với bất các loại con rối nào của các môn phái như Cơ Quan Thiết Ma, Kim Cương Ma.
Nhưng mà giờ đây cự hán này cũng không thể uy hiếp được Phương Hàn.
Tay trái của hắn chộp ra một trảo, trực tiếp bắt lấy cự hán này.
Cự hán này tựa hồ có chút sợ hãi, phát ra tiếng rít gào mãnh liệt, dần dần thu nhỏ lại.
Tựa hồ cảm nhận được tiếng rít gào của cự hán, từ trong bách bảo nang liên tiếp nhảy ra thêm mười bảy đạo kim quang nữa. Tạo mười bảy cái hóa thân khác nhau, tướng mạo cũng không giống với cự hán. Có người có lông mi dài vô cùng, có người có tay dài, có người có chân dài….
Tính cả kim nhân lúc trước bay ra thì tổng cộng có mười tám người.
Mười tám kim nhân này có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lại liên hợp với nhau tạo thành một đại trận, chậm rãi vây khốn bọn Phương Hàn vào trong.
"Lực lượng thật cường đại! Có điều con rối cuối cùng cũng chỉ là con rối!" Tay trái Phương Hàn khẽ động, lập tức xé tan đại trận, ma thủ tỏa ra một luồng hấp lực vô cùng cường đại, hút hết mười tám kim nhân lại, trấn áp bọn họ, ép mười tám kim nhân hiện ra bản thể của mình.
Những con rối này đều lớn cỡ nắm tay, tỏa ra mùi đan hương nhẹ nhàng. Các kim nhân này đều có đầu trọc lóc, bóng lưỡng, mặc bộ quần áo hở ngực, không giống như trang phục của Huyền Hoàng Đại Thế Giới.
Trên người mười tám kim nhâ đều có khắc những văn tự kỳ lạ, cũng không biết là dùng tài liệu gì luyện chế thành, bất quá nhìn kỹ thì những con rối này rất lợi hại.
"Phương Hàn! Nếu như ta nhớ không lầm thì mười tám kim nhân này chính là pháp khí của Phật Môn ngoại vực, giống như Đại Phạm Quang Minh Thuyền, đều cực kỳ lợi hại. Bọn chúng được gọi là Thập Bát La Hán, có thể tự thôn phệ Thiên Ma, gia tăng lực lượng của bản thân, thôn phệ càng nhiều Thiên Ma thì lực lượng càng lớn." Từ sau khi Diêm mở được A Tỳ Môn chẳng những lực lượng tăng lên mà trí nhớ cũng hoàn thiện hơn rất nhiều.
"Đồ tốt! Có điều bây giờ không phải là lúc nghiên cứu bọn chúng. Để xem trong bách bảo nang còn có cái gì nữa." PHương Hàn thu mười tám con rối kim nhân này lại, lại tiếp tục kiểm tra bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo.
Lần này cũng không có đồ vật gì xông ra nữa.
Phương Hàn nhìn vào bên trong thì phát hiện ra được lượng lớn đan dược, toàn bộ đều là Nguyên Anh Đan, còn có Cửu Dương Thánh Thủy, Lục Dương Thánh Thủy, và lượng lớn pháp tinh ngọc thạch để bổ sung pháp lực, hơn nữa mỗi một khối tinh thạch đều có phẩm chất cực kỳ cao. Hiển nhiên là thánh vật để bổ sung pháp lực.
Cái này ngược lại không có gì, cũng không đáng chú ý. Chỉ là sau đó hắn lại phát hiện một quyển kiếm phổ bằng ngọc. Trên mặt ngọc có khắc rất nhiều hoa văn, vô số hình ảnh người cầm kiếm không ngừng chuyển động. Có hình người đan ngồi luyện khí, lại có hình người đang cầm kiếm chém giết bốn phương.
"Diễn Nguyệt Kiếm Phổ!"
Ở bên trên kiếm phổ có ghi mấy chữ to. Đây là một loại bí tịch tu luyện kiếm pháp. Trên đó còn có ghi một vài loại thần thông về kiếm, cách vận dụng kiếm thuật.
Có điều Phương Hàn không có hứng thú với kiếm thuật, hơn nữa hiện giờ hắn cũng không có thời gian phân tâm tu luyện mấy thần thông khác, cũng không thèm nhìn tiếp kiếm phổ nữa, lại lục xoát tìm kiếm các loại bảo bối khác.
Ở bên cạnh kiếm phổ này lại có tám mươi mốt bao kiếm, mỗi bao kiếm đều có một thanh bảo kiếm, trên chuôi của các thanh bảo kiếm này đều có khắc hình loan nguyệt.
Đằng sau tám mươi mốt thanh kiếm này là một tòa đại trận khổng lồ, bên trên mặt đại trận có trăm ngàn điểm sáng không ngừng lấp lấy, tỏa ra quang hoa sáng ngời. Ở phía dưới trận đồ là một con dấu đỏ như son, trên mặt con dấu có bốn chữ nhỏ: "Diễn Nguyệt Kiếm Đồ!"
"Hay! Không ngờ lại có một kiêm trận đầy đủ! Trận đồ đầy đủ! Muốn luyện được một cái như thế này không biết phải tốn hao bao nhiêu khí lực mới làm được?"
Phương Hàn xem xét, chỉ thấy đây chính là một kiếm trận có lực lượng vô cùng to lớn.
Diễn Nguyệt Kiếm Trận!
"Đồ tốt, đồ tốt!" Phương Hàn tấm tắc cảm thán, thầm than bốn mươi đạo tặc quả nhiên danh bất hư truyền. Tám mươi mốt thanh bảo kiếm, lại thêm trận đồ giúp gia tăng lực lượng thì uy lực mạnh mẽ đến mức nào. Chính hắn cũng không thể rõ ràng được, định khi nào có dịp sẽ thử một lần.
Như vật là đã kiểm kê xong bách bảo nang của Thứ Nguyệt Đạo.
Tiếp theo chính là bách bảo nang của Diệt Tinh Đạo.
Phương Hàn ngoại trừ phát hiện lượng lớn đan dượng, thánh thủy còn phát hiện thêm một kiện pháp bảo, là một cây cung khổng lồ! Ở trên cung lắp một mủi tên cực lớn. Trên cung như có vô số tinh tú hội tụ lại một chỗ, dây cung thì tỏa ra ánh sáng chói mắt như một tia chớp.
Mà mũi tên kia lại vô cùng đơn giản bình thường, không có chút gì đặc biệt.
"Đồ tốt. Đây chính là Lạc Tinh Cung và Xạ Tinh Tiễn, cũng là một kiện bảo khí tuyệt phẩm. Giá trị không dưới Đại Phạm Quang Minh Thuyền. Hơn nữa cung tiễn này không phải là pháp bảo phòng ngự, mà là một loại pháp bảo thuần túy để công kích, có thể dùng để bắn giết kẻ địch. Bốn mươi đạo tặc thật là giàu có, mặc dù không có đạo khí nhưng những pháp bảo của bọn chúng đều là tinh phẩm cả!"
Diêm hoan hô, tung tăng như một con chim sẻ.
"Thu lấy những vật này, sau này trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu, hiện giờ việc cần quan tâm là làm sao tìm được Ngũ Hành Linh Căn. Để xem tòa thần miếu nào ở đay chứa Ngũ Hành Linh Căn nào." Sau khi xem xét xong bách bảo nang, Phương Hàn lại mở địa đồ của Huyền Thiết Chân Nhân ra.
Những thứ này đều là bảo khí tuyệt phẩm mà người người mơ ước, nhưng mà Phương Hàn cũng không có thiếu đồ quý, hiện giờ việc cần kiếp đối với hắn là luyện tới cảnh giới Quy Nhất Cảnh, làm cho thực lực tăng vọt về chất. Nếu không thì có thêm nhiều bảo bối nữa cũng không có tác dụng gì.
Hoang Dã Thần Miếu có hơn mười vạn, thậm chí trăm vạn tòa, có lớn có nhỏ, nếu đi tìm từng tòa một là chuyện không có khả năng.
Mà địa đồ của Huyền Thiết chân nhân có ghi chú rất kỹ càng. Trên mặt bản đồ ghi đủ tất cả các loại ký hiệu các thần miếu. Có thần miếu đánh dấu màu hồng, tỏ vẻ ẩn giấu nguy hiểm.
Trong Hoang Dã Thần Miếu có tổng cộng hơn mười vạn tòa, thậm chí là trăm vạn tòa, trải dài trong rừng rậm vô biến, nếu như không có địa đồ dẫn đường thì việc tìm kiếm không khác gì mò kim đáy biển. Nhưng mà địa đồ này lại ghi rất rõ ràng, mục tiêu hiện rõ, chỉ cần bay thẳng tới là được.
Sau khi cẩn thận xem xét địa đồ, Phương Hàn bay lên, dò xét các tòa thần miếu xung quanh, kiểm tra đối chiếu với địa đồ.
"Đi! Chúng tay bay sâu vào trong!"
Phương Hàn bay ra khỏi thần miếu, lên trên trời, đứng giữa không trung nhìn xuống thấy một vùng đất vô số các tòa miếu, sừng sững trên mặt đất, không kém chút nào so với nhà cửa của Đại Huyền đế quốc. Thậm chí có thể tưởng tượng ra được nơi Hoang Dã Thần Miếu này thời kỳ hưng thịnh còn phồn vinh, náo nhiệt hơn Đại Huyền đế quốc nhiều.
Có thần miếu thật lớn, cao vút chìm trong mây như một quả núi, không biết lúc trước làm sao mà xây dựng được như vậy.
Khi Phương HÀn đang tìm kiếm Ngũ Hành Linh Căn trong thần miếu thì Mạnh Thiểu Bạch cũng đã trở về Vũ Hóa Môn, tạo nên một hồi sóng to gió lớn.
Nguyên lai Mạnh Thiểu Bạch khi đi du lịch thì cũng chỉ vừa luyện thành Quy Nhất Cảnh, mới ngưng tụ được bản mệnh phù lục của bản thân, không ngờ bây giờ trở lại đã luyện thành kim đan rồi. Nhưng sau khi trở về, lại tiếp tục tu luyện một thời gian nữa thì đột phá tới tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, Phong Hỏa Đại Kiếp.
Tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh không phải bình thường, phải tự mình vượt qua kiếp số, kim đan lại cô đọng thêm một lần nữa, chỉ cần có đủ lượng tinh khí khổng lồ là có thể luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng.
Trong mười tầng Thần Thông Bí Cảnh, thì tầng thứ tám, Phong Hỏa Đại Kiếp là nguy hiểm nhất, bởi vì nó là kiếp số. Kim đan dẫn phát hỏa kiếp, sau đó sẽ tiến vào trong đầu, thiêu đốt não hải. Còn phong kiếp thì sẽ thổi các loại tạp chất vào trong người qua các lỗ chân lông. Nếu như không chống đỡ được thì sẽ biến thành ro bụi, chết ngay lập tức.
Các cảnh giới khác, tu luyện không thành thì cũng không chết.
Nhưng mà tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh thì lại khác, không thành thì phải chết! Không ai may mắn thoát được cả.
Bao năm qua, có không biết bao nhiêu cao thủ Kim Đan Cảnh bị thất bại ở cửa ải này, bị phong kiếp, hỏa kiếp thiêu cháy thành tro bụi, người chết, đạo tiêu, hết thảy đều hóa thành hư ảo. Cửa ải này cũng là ác mộng đối với nhiều cao thủ. Ở cửa ải này, không có bất kỳ cao thủ nào có thể trợ giúp được, chỉ có thể dựa vào định lực, trí tuệ, dũng khí, còn có một chút vận khí của bản thân nữa mới có thể vượt qua.
Trong các chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, người vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp mà không chết cũng chỉ có một, đó chính là Hoa Thiên Đô. Kỳ thật thì mấy chục năm trước, Vũ Hóa Môn cũng không phải chỉ có mấy cao thủ Kim Đan Cảnh như Già Lam, Linh Tiêu, Vạn La, nhưng mấy người kia đều chết ở cửa ải Phong Hỏa Đại Kiếp này, làm cho Phong Bạch Vũ tiếc nuối không thôi.
Phong Hỏa Đại Kiếp bùng phát, thiêu đốt thân thể, linh hồn, thậm chí tất cả thần thông, kim đan đều tiêu tán hán, chỉ còn lại tro bụi mà thôi.
Hiện tại Mạnh Thiểu Bạch lại thành công vượt qua kiếp nạn, trở thành đệ nhất nhân dưới Hoa Thiên Đô.
Điều này khiến cho Vũ Hóa Môn rung động không thôi, so với việc Phương Hàn thắng được Vạn La, luyện ra lượng lớn Nguyên Anh Đan còn oanh động hơn nhiều. Dù sao thì Phương Hàn làm được mấy chuyện đó cũng là nhờ vào ngoại lực, bản thân tu vi của hắn cũng chỉ mới tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh, có rất nhiều lợi ích cho môn phái, có thể luyện chế linh khí, nhưng cũng không phải là người.
Lúc này, trên ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch có rất nhiều chân truyền đệ tử lui tới. Mà ngọn núi của hắn cũng không có một bóng cây, ngọn cỏ nào, không có cây cối, hay thực vật gì, chỉ có đá, nham thạch lởm chởm, cung điện cũng rất thô sơ.
Cả ngọn núi toát ra một luồng kiếm khí khắc nhiệt, diệt tuyệt, không có một chút sinh cơ nào. Mà luồng khí tức này cũng không giống ma đạo, ma đạo ngoài diệt tuyệt còn ẩn chứa khí tức giảo quyệt, mà của Mạnh Thiểu Bạch chỉ thuần túy là diệt tuyệt, tàn sát, càn quét mọi thứ, giết hết tất cả.
Tựa hồ là ngọn nguồn của hủy diệt.
Nhất là từ trong ngọn núi này tỏa ra những luồng kiếm quang rời rạc, mỗi một kiếm quang có hình dáng giống như những con cá, bơi qua bơi lại, vẫy đuôi đắc ý, tựa hồ ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch nuôi một đám "Kiếm Ngư".
Nhưng những chân truyền đệ tử khi đến gần ngọn núi của hắn, thấy được những kiếm quang rời rạc này thì sắc mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Bọn họ cũng biết, Mạnh Thiểu Bạch đã bố trí Vạn Kiếm Tuyệt Sát Trận trong ngọn núi của mình, chỉ cần có người cường hoành xông vào núi thì sẽ lọt vào vòng vây của vạn kiếm, chết dưới loạn kiếm phân thây.