Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vĩnh Sinh

Chương 185: Thiên hoàng kính



Phốc!
Vô số bạch quang từ trong miệng tiểu cô nương có bím tóc giống như con tằm, Thiên Tàm Nương Nương phun ra kết lại một chỗ, trong khoảng khắc cả Thái Nguyên Tiên Phủ giống như bị một cái kén khổng lồ bao trùm lấy, trông giống như một con nhộn có thân thể dài ngàn dặm.
Vô luận là ai đều bị cái kén nào bao bọc bên trong, phong tỏa hoàn toàn không gian này.
Mặc dù Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết, Già Lam, Long Huyên còn có một vài đệ tử khác thúc dục Bất Diệt Điện Phù tạo nên lôi đình thiểm điện, không ngừng bổ lên vách cái kén này nhưng vẫn không thể phá rách nó để thoát ra ngoài.
Thiên Tàm Nương Nương thân là một con yêu tằm, trải qua thiên tân vạn khổ, trải qua vô số ma kiếp, gặp không biết bao nhiêu tiên duyên, tu luyện gian khổ mới có thể luyện thành thần thông, rồi luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh trở thành tông chủ một tông. Chiêu nàng vừa xuất ra, những sợi tơ trắng mà nàng phun ra từ trong miệng chính là bổn mạng tàm ti của nàng, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, hấp thu rất nhiều linh khí đất trời, linh khí của Tiên Giới mới luyện thành hình dáng như bây giờ, không sợ nước lửa, không sợ đao kiếm, mỗi một sợi tơ lợi hại hơn bảo khí Thiên Kê Chí Dương Tác không biết bao nhiêu lần.
Tuy Bất Diệt Điện PHù, Hoàng Tuyền Đồ đều là những đạo khí có uy lực đủ sức phá vỡ được tàm ti nhưng mà người sử dụng có tu vi, pháp lực quá thấp. Với pháp lực của Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết, Già Lam kết hợp lại cũng không có khả năng phá vỡ.
Nếu như là cao thủ như Hoa Thiên Đô thì vật này cũng không trói buộc được hắn.
"Không xong!"
Thoáng cái bị phong tỏa, không thể thoát được thì sắc mặt của Phương Thanh Tuyết thay đổi, trở nên lạnh lẽo vô cùng, tựa hồ đang muốn dùng một phương pháp gì đó để liều mạng.
Có điều Thiên Tàm Nương Nương cũng không có ra tay đối phó với bọn họ, sau khi phong tỏa đường đi của bọn họ xong thì hai tay liên tục huy vũ, những sợi tơ còn thừa trong nháy mắt hợp lại thành một đại trận tỏa ra lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
"Cửu Thiên Chuyển Di!"
"Di Sơn Đảo Hải!"
"Đấu Chuyển Tinh Di!"
"Quá Khứ Vị Lai!"
Ba người Cửu Âm, Cửu Dương, Yêu Thần cũng đồng thời hô lê cùng với Thiên Tàm Nương Nương đọc ra bốn cấu châm ngôn, hàng ngàn, hàng vạn đại trận từ trong miệng bọn hắn bay ra, vô số phù chú hiện lên. Thậm chí trong đó còn có rất nhiều hư ảnh kim đan trôi nổi, tỏa ra pháp lực mạnh mẽ, lực lượng tràn ngập tính hủy diệt.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba Chân Không Nguyên Thần của Phong Bạch Vũ, nam tử cầm đại phủ, nữ tử cầm Đá Ngũ Sắc, viên cầu hai màu trắng đên đều bị bức trở về trong cơ thể hắn.
Lực lượng tứ đại ma đầu Trường Sinh Bí Cảnh liên thủ đủ để vây hãm hắn.
"Đây chính là các người muốn chết!" Lông mi, tóc của Phong Bạch Vũ đều dựng lên thẳng đứng. Bốn đại ma đầu đều không để ý đến hắn, tập trung tinh thần vận chuyển pháp lực, bốn người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, chính là bổn mạng tinh huyết của họ. Một ngụm máu phun ra cũng làm tổn hao pháp lực mà bọn họ khổ tu cả mười giáp.
Lập tức trong lúc đó trời đất trở nên u ám, nhật nguyệt bị che mờ.
Một đoàn quang mang màu tuyết trắng, sền sệt bao trùm lấy Phong Bạch Vũ, xoay chuyển chầm chập, từ từ tiến vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ.
Giờ khắc này chưởng giáo Vũ Hóa Môn, Phong Bạch Vũ bị bốn đại ma đầu liên thủ tập kích thành công, dùng đại trận chuyển di hắn vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ!
Cũng bị khốn trụ trong đó!
"Chưởng giáo cứ đơn giản như vậy mà bị khốn trụ sao?"
"Không có khả năng! Làm sao có thể?"
"Bốn đại ma đầu liên thủ! Cho dù là người có pháp lực thần thông như chưởng giáo thì bị ám toán như vậy cũng không thể nào chống đỡ được! Giờ chúng ta cũng xong rồi! Liều mạng thôi!"
"Lấy cái gì để mà liều mạng đây? Trước mặt chúng ta đều là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, nói chạy trốn còn có chút cơ hội. Nhưng mà đối mặt với bốn người này, chúng ta cho dù có mạnh hơn gấp mười lần nữa cũng chỉ có một kết cục, chết!"
Thấy một màn này, đệ tử Vũ Hóa Môn đã hoàn toàn mất hết sĩ khí, cho dù là mạnh mẽ như Phương Thanh Tuyết cũng cảm thấy tương lai chỉ còn một màu u ám, không chút sinh cơ! Đúng là bọn họ không có chút cơ hội nào khi đối mặt với bốn cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh!
Sống lâu vô cùng! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Pháp lực thông thiên, có thể vận chuyển vũ trụ, tìm hiểu huyền diệu của thiên địa, biến hóa của bốn mùa, có rất nhiều loại thần thông, hùng cứ một phương, ai cũng không phải là người dễ đụng vào.
Đó là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh!
Chặn đánh giết một người hoặc là phong ấn một vị cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh là chuyện không thể nào. Cho dù là vài kiện đạo khí liên thủ cũng không thể nào hoàn toàn vây khốn được.
Huống chi là cao thủ như chưởng giáo Vũ Hóa Môn, Phong Bạch Vũ.
Là tôn sư của một phái đứng trong hàng ngữ mười đại môn phái tiên đạo, là thiên chi kiêu tử, truyền đại pháp cho mười mấy vạn đệ tử, truyền thừa mấy ngàn năm, mấy vạn năm. Một người như vậy làm sao có thể bị hại một cách dễ dàng được? Đánh lén?
Có thể nói cho dù khi bình thường, với lực lượng một mình Phong Bạch Vũ mà phải đối đầu cùng một lúc với bốn người Thiên Tàm Nương Nương, Yêu Thần Hạnh Vô Trần, Cửu Âm Thần Ma, Cửu Dương Thần Ma thì nếu hắn muốn liều mạng thì trong bốn người cũng phải chết mất hai người, hai người còn lại cũng phải trọng thương mới có thể giết được hoặc phong ấn cao thủ cấp bậc như hắn.
Cái giá phải trả thật sự quá lớn, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ lắm thì bình thường cũng không ai muốn ép cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh liều mạng.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nơi này là Thái Nguyên Tiên Phủ, là động phủ do Thái Nguyên Tiên Tôn tạo ra, là động phủ vô thượng có thể giam cầm được cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, không cho đi ra ngoài. Bốn đại cao thủ này cũng chỉ cần liều mạng đánh ra một kích, đẩy Phong Bạch Vũ vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ thì cũng có thể mượn lực lượng của tiên phủ mà vây khốn Phong Bạch Vũ, sau đó thì chuyện giải quyết mấy người Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết cũng dễ như trở bàn tay.
Thu thập được hai kiện đạo khí, không kém gì khai quật được một thượng cổ động phủ.
Thiên Tàm Nương Nương, Yêu Thần, Cửu Âm, Cửu Dương cũng đều là những người đã sống lâu muôn tuổi, còn không phải là cáo già sao? Tính toán rất kỹ càng, bỏ ít vốn nhất thu được lợi ích lớn nhất. Chộp lấy cơ hội này liên thủ cùng xuất động, có thể nó là rất chính xác.
Nếu như bọn họ trực tiếp đi Vũ Hóa Môn mà cướp bảo vật thì chắc chắn là không thể cướp nổi. Vũ Hóa Thiên Cung chẳng khác nào một Thái Nguyên Tiên Phủ, chỉ sợ khi đó bọn họ cũng bị giam cầm.
Đây chính là địa lợi.
"Phương Hàn, giao ra Hoàng Tuyền Đồ ta chẳng những tha chết cho ngươi còn thu ngươi làm đệ tử, trợ giúp ngươi luyện thành kim đan, thế nào?" Sau khi chuyển di Phong Bạch Vũ vào trong Thái Nguyên Tiên Phủ, bốn đại ma đầu cũng không chút e ngại gì nữa, ánh mắt nhìn Phương Hàn giống như nhìn một con chuột vậy.
Đúng vậy! Hiện giờ mấy người Phương Hàn không khác gì những con chuột ở trước mặt bốn con mèo, không phải nói là bốn lão hổ. Bốn mãnh hổ đối mặt với những con chuột nhỏ đương nhiên không có gì phải lo lắng.
Yêu Thần Hạnh Vô Trần vung tay lên, chỉ vào Phương Hàn, cũng không có động thủ mà dùng lợi ích để chiêu dụ hắn. Những người này đều là những đệ tử ưu tú của Vũ Hóa Môn, nếu có thể thu làm môn hạ thì cũng là vinh dự cho tông phái của hắn.
"Phương Hàn, nhận ta làm sư phụ! Thiên Tàm Tông chúng ta mỹ nữ như mây, mỗi một người đều là tuyệt đại gia nhân, nếu như ngươi gia nhập tông phái của ta, ta cam đoan ngươi sẽ sung sướng suốt đời!" Thiên Tàm Nương Nương khẽ hô. Cửu Âm, Cửu Dương hai đại Ma Thần cũng đưa ra các điều kiện hấp dẫn.
Hiện tại chưởng giáo Vũ Hóa Môn đã bị phong ấn, bốn người giờ đây đều muốn có được Hoàng Tuyền Đồ. Bọn họ liên thủ với nhau cũng chỉ là tạm thời, không phải là đồng lòng với nhau, ai cũng suy nghĩ vì lợi ích của mình.
"A? Ở đây có tới bốn người, mà ta cũng chỉ có một Hoàng Tuyền Đồ, không biết nên giao cho ai đây?" Phương Hàn thấy vậy thì nhịn không được nói, "Không bằng bốn vị phân cao thấp một hồi đi, nếu như pháp lực au cao nhất thì ta cùng mấy vị sư tỷ sẽ đầu nhập làm môn hại của người đó, thế nào?"
"Ha ha ha ha ha!" Cửu Dương Ma Tần đột nhiên cười như điên chỉ vào Phương Hàn: "Tiểu gia hỏa này còn tưởng có thể khishc động bọn ta. Tưởng là chúng ta già đến mức hồ đồ hết rồi sao? Cũng không cần nói nhiều nữa! Chúng tiên cùng bắt mấy người này về đã rồi sau này phân chia sau! Tránh đêm dài lắm mộng!"
"Cũng tốt!" Thiền Tàm Nương Nương mỉm cười, giống như một tiểu cô nương có được một que kẹo hồ lô vô cùng ngọt ngào. Nếu như mà nàng đi trong thế tục thì chắc chắn không ai nghĩ một tiểu cô nương với dây buộc tóc màu hồng này lại là một lão yêu quái sống ngàn năm, là một Yêu Thần.
"Động thủ thôi!"
Yêu Thần lắc đầu: "Phương Hàn, ta đã cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc là ngươi không biết quý trọng, tận dụng cơ hội này, cơ hội cũng không có lần hai. Ngươi chỉ dùng có một chút thủ đoạn như vậy mà muốn khích chúng ta đánh nhanh sao? Thật là ngu ngốc!"
Trong lúc nói chuyện, ma trảo khổng lồ màu đen của hắn lại xuất hiện, tỏa khí thế phô thiên cái địa mà đánh về phía bọn họ.
"Giết!"
Phương Hàn là người đầu tiên hô lên thật lớn! Liều mạng! Tập trung toàn bộ pháp lực của mình lên ma đao Huyết Thương Khung trong tay, chém về phía bàn tay khổng lồ của Yêu Thần, đạo đao khí mạnh mẽ mang theo khí tức hủy diệt, huyết tinh, phát ra tiếng gào thét rợn người, càng ngày càng lớn lến, lực sát thương cũng theo đó tăng lên.
"Chút tài mọn! Ta cũng tạm thu lấy thanh ma đao này vậy!" Yêu Thần mỉm cười, tay không ngừng biến ảo, khi thì ba ngón giữa uốn éo, khi thì ngón cái dựng đứng lên, khi thì chỉ có ngón giữa là dựng thẳng lên, trong sát na biến ảo ra cả trăm ngàn loại thủ ấn, trong sự biến ảo này thì đạo đạo lực lượng không ngừng đánh ra, phá tan đao mang sắc bén của ma đao Huyết Thương Khung, sau đó bắt lấy.
Một thanh bảo đao cực phẩm cứ như vậy bị Yêu Thần bắt lấy!
"Quả nhiên là đao tốt!" Yêu Thần bắt được muốn thi triển pháp lực luyện hóa tinh thần ấn ký của Phương hàn ở trên đao. Phương Hàn dùng pháp luyện lấy tinh thần để tế luyện pháp bảo. Khi tế luyện pháp bảo bằng phương pháp này, người bình thường rất khó có thể đoạt được, nhưng mà cao thủ như Yêu Thần thì không cần hao tốn chút công sức là có thể tế luyện được.
"Hừ! Dám đoạt lấy pháp bảo của đệ tử Vũ Hóa Môn, quả thực là chán sống rồi. Bốn người các ngươi tưởng rằng mình thông minh lắm sao, chuyển di một phân ảnh của ta tưởng rằng thật sự phong ấn được ta sao? Nếu như bị các ngươi phong ấn dễ dàng như vậy thì còn có thể làm chưởng giáo một môn phái sao? Làm sao có thể quản lý được quần tiên?"
Bá! Bá! Bá! Bá! Bá!
Đột nhiên trong lúc đó, một thanh âm vang vọng khắp không gian, là từ trong thông đạo truyền đến, cái kén do Thiên Tàm Nương Nương bố trí bị xé rách.
Một thiếu niên áo trắng trôi nổi giữa không trung, tay cầm một thanh trường kiếm. Thiếu niên đột nhiên vung tay lên, trường kiếm liền biến mất, sau đó một phần ngàn giây đột nhiên trên tay hắn xuất hiện bàn tay của Yêu Thần.
Phác xích!
Cổ tay của Yêu Thần cứ đơn giản như vậy mà bị chém xuống.
"Thuấn Sát Đại Pháp!"
"Ngươi! Phong Bạch Vũ!?" Thiên Tam Nương Nương sợ hãi than, "Vừa mới rồi là…?"
"Kia cũng chỉ là một ảnh tượng của ta dùng Thiên Hoàng Kính chế thành mà thôi! Cũng khó trách các ngươi bị mắc lừa, dù sao thì cũng không có ai biết bảo bối Thiên Hoàng Kính lại rơi vào trong tay ta!" Phong Bạch Vũ vung tay lên, một đoàn quang bồng bềnh bay ra, bên trong là một cái kính phiêu phù. Trên kính có điêu khắc các văn tự như rồng bay phượng múa, là văn tự thời thái cổ. "Có điều các ngươi đã tới đây rồi thì cũng nên lưu lại một cái gì đó đi!"
Trong khi nói truyện có bốn đạo kiếm quang chớp lên, chém lên trên thân thể bốn người.
Chiêu này của chưởng giáo Vũ Hóa Môn chính là dùng Thuấn Sát Đại Pháp!
Chương trước Chương tiếp
Loading...