Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 9: Ngươi muốn chết!



“Lưu công tử, phiền ngươi đi thông báo với Hứa đại sư là chúng ta đã đến rồi.” Lăng Phi Vũ nhẹ giọng nhắc nhở.

Lưu Bảo Minh nhìn bàn tay thon dài trắng nõn mà hắn ta hằng mơ ước lại đang cầm cái móng lợn kia, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người các ngươi đợi ở đây!”

Vân Hạo bỗng nhận ra Lăng Phi Vũ đôi bàn tay ngọc ngà của nàng đã đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.

Vân Hạo cười thầm, nhưng trong lòng lại có chút cảm động, nữ nhân này ngay từ đầu đã nhấn mạnh hắn là vị hôn phu của nàng, thậm chí còn nắm lấy tay hắn để nhắc nhở Lưu Bảo Minh.

Sau khi Vân Hạo tiếp xúc với nàng nhiều hơn, hắn càng ngày càng cảm thấy hài lòng với vị hôn thê này của mình, trên đời có mấy người được như nàng chứ?

Đúng lúc Lăng Phi Vũ muốn rút tay lại, thì Vân Hạo lại giữ chặt lấy.

“Nàng đã đưa tay cho ta, vậy thì ta nhất định sẽ nắm thật chặt.” Vân Hạo cười nói.

Lăng Phi Vũ đỏ mặt và thì thầm: “Ngươi đã nói điều này với bao nhiêu nữ nhân rồi?”

Vân Hạo dõng dạc: “Đời này, ta chỉ có nàng.”

Lúc này Lưu Bảo Minh lại đi ra, nhìn thấy hai người còn nắm tay, tức giận nói: “Phi Vũ cô nương, tại sao nàng lại hết lòng vì Vân Hạo như vậy? Người nào ở thành Lưu Vân này cũng tốt hơn hắn. Ta ái mộ nàng đã lâu, bây giờ còn có thể luyện chế đan dược hoàng cấp trung tầng. Hứa sư phụ của ta còn là luyện đan sư số một thành Lưu Vân. Ta xuất sắc như vậy, tại sao nàng không muốn để ý ta một chút chứ?”

Đối với Lưu Bảo Minh thì mười Vân Hạo hay một trăm Vân Hạo đều không bằng một ngón tay của hắn ta.

Vân Hạo nghe thấy những lời ghen ghét của Lưu Bảo Minh, không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười xấu xa, thậm chí còn đưa tay ôm lấy eo Lăng Phi Vũ để chọc tức hắn ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Phi Vũ đỏ bừng, nàng hất tay hắn ra, nói rõ ràng với Lưu Bảo Minh: “Lưu công tử, xin hãy tôn trọng chút! Vân Hạo là vị hôn phu của ta, là phu quân mà ta muốn giao phó cả đời!”

“Nghe rõ chưa? Nếu chưa nghe rõ thì Phi Vũ, nàng nói lại lần nữa cho hắn nghe đi.” Vân Hạo mỉm cười, tiếp tục khiêu khích hắn ta.

Lưu Bảo Minh nghiến răng nghiến lợi: “Sư phụ của ta nói chờ luyện chế đan dược xong, sẽ cho các ngươi đi vào!”

Nói xong, hắn ta tức giận xoay người bỏ đi.

Vân Hạo vẫn còn muốn chọc tức nên đã gọi hắn ta lại: “Lưu Bảo Minh, ngươi có biết tại sao Phi Vũ lại một lòng với ta như vậy không?”

Lưu Bảo Minh đột nhiên quay đầu lại: “Nói!”

Vân Hạo đáp: “Bởi vì ngươi quá xấu.”

Lưu Bảo Minh sửng sốt một chút, sau đó hung hăng chửi bới: “Vân Hạo, mẹ kiếp ngươi dám chơi ta à?”

“Ta chỉ là nói sự thật thôi.” Vân Hạo bất đắc dĩ.

“Ngươi muốn chết!” Lưu Bảo Minh đang muốn ra tay.

“Được rồi!” Lăng Phi Vũ lạnh lùng hét lên, khí thế của Hóa Hải Cảnh bùng nổ, áp chế mùi thuốc súng giữa hai người.

Lưu Bảo Minh nhìn chằm chằm Vân Hạo nói: “Vân Hạo, ngươi chính là một kẻ bất tài vô dụng, chỉ có thể núp sau lưng nữ nhân.”

Dứt lời, hắn ta quay người rời đi.

“Nếu ngươi có một thê tử xinh đẹp như vậy, thì cũng thế thôi.” Vân Hạo đáp.

Lưu Bảo Minh tức giận đến mức suýt thì ngã.

Sau khi hắn ta bỏ đi, Lăng Phi Vũ liền cười khúc khích: “So với ngươi, hắn ta quả thực khá xấu xí.”

“Ai ya, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng cười.” Vân Hạo kinh ngạc cảm thán.

Khi nàng nở nụ cười, dung nhan tuyệt sắc đó của nàng càng thêm kiều diễm, giống như trăm hoa đua nở, lại giống như một cầu vồng mù sương vậy.



Một cô nương xinh đẹp như thế khiến người khác nhớ mãi không quên cũng là chuyện bình thường!

Thấy dáng vẻ này của hắn, Lăng Phi Vũ nghiêm mặt nhắc nhở: “Lát nữa gặp Hứa đại sư, phải kiềm chế lời nói và hành động của mình một chút.”

………

“Vân Hạo, một mình ngươi vào đi!”

Hai tiếng rưỡi sau, một giọng nói cao cao tại thượng vang lên.

“Nhớ đừng nói lung tung.” Lăng Phi Vũ dặn dò.

Vân Hạo gật đầu, vừa bước vào cửa viện, hắn nhìn thấy linh dược đang được phơi khô đều là hàng hóa giá rẻ.

Thậm chí một số loại đan dược nên được để ở nơi khô ráo thoáng mát, cũng được đem ra phơi nắng.

Xem ra luyện đan sư số một thành Lưu Vân cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Mau cút vào trong!”

Hứa Ấn ở trong phòng hét lên thúc giục Vân Hạo.

Vân Hạo đẩy cửa bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, một luồng hơi nóng phả về phía hắn, giữa phòng là một cái lò luyện đan có ba chân và hai tay cầm.

Dưới lò luyện đan có ngọn lửa đang cháy từ từ, dưới đất còn ngổn ngang những cặn thuốc do luyện đan mà ra.

“Nếu ngươi còn dám nhìn xung quanh, lão tử sẽ đá bay ngươi ra ngoài!” Một lão nhân tóc tai khô xơ, hốc mắt lõm sâu, lên tiếng đe dọa.

Vân Hạo nhìn Hứa Ấn, phát hiện trên người ông ta tỏa ra mùi thối nát nồng nặc, có vẻ như ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Hứa Ấn từ lò luyện đan đi tới rồi nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Tại sao một hảo hán như Vân Thiên Khoát, lại sinh ra một phế vật như ngươi?”

“Dù sao ông ấy cũng có một nhi tử là ta, ngươi có nhi tử sao?” Vân Hạo cười nhạt đáp lại.

“Miệng lưỡi của ngươi cũng ngông cuồng như ông ta năm đó! Nhưng ngươi có biết, để có thể nhờ ta chữa bệnh cho ngươi, ông ta đã phải khom lưng cúi đầu như thế nào không, thật giống như một con chó hèn mọn vậy?” Ông ta cười lạnh, cố tình chọc tức Vận Hạo.

Ánh mắt Vân Hạo lạnh lẽo, tràn ngập sát ý điên cuồng, trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán, bản thân có thể đánh lén thành công được mấy phần.

Thấy Vân Hạo im lặng, Hứa Ấn cười lạnh một tiếng rồi lấy ra một bình ngọc ném cho hắn, nói: “Bệnh của ngươi rất nghiêm trọng, có thể chết bất cứ lúc nào. Uống thuốc này của ta, ngươi có thể bảo toàn tính mạng.”

“Ngươi còn chưa biết bệnh của ta là gì mà bắt ta uống thuốc?” Ánh mắt Vân Hạo sắc bén.

“Thuốc của ta có thể chữa bách bệnh, uống mau!” Hứa Ấn tức giận hét lên.

Vân Hạo liếc nhìn vô số cặn thuốc dưới lò luyện đan, hắn nhanh chóng phát hiện đối phương đang dùng hắn để thử nghiệm đan dược! .

Hứa Ấn vốn không có ý định chữa bệnh cho hắn, ngược lại còn nhân cơ hội này nhục mạ Vân Thiên Khoát rồi lợi dụng phụ thân của hắn đi đến mộ cổ Sinh Tử hái cỏ âm dương.

Cái gọi là thử nghiệm đan dược chính là dùng người để kiểm tra dược tính của đan dược.

Khi vừa bào chế ra một loại đan dược, hiệu quả của nó không hề ổn định, vì vậy để xác nhận được hiệu quả của nó, một số luyện đan sư thường tìm người sống để thử nghiệm đan dược!

Những người thử dược đa số đều chết.

Hứa Ấn chăm chú nhìn Vân Hạo, khóa chặt hắn vào trong tầm mắt, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Vân Hạo cố gắng nghĩ ra biện pháp xoay chuyển tình thế, để ông ta không ra tay được với mình, hắn trước tiên bình tĩnh mở bình ngọc trong tay ra, lập tức ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc.

Vân Hạo đổ đan dược vào tay, đồng tử chợt co rút.



Bích Huyết Trúc Thể Đan!?

Đây là đan dược hoàng cấp tốt nhất, do hắn ở kiếp trước chế tạo ra để tôi luyện thân thể cho Thương Dao!

Rõ ràng hắn chỉ truyền công thức này lại cho Thương Dao, tại sao Hứa Ấn lại có?

“Mau uống đi!” Hứa Ấn hung hăng thúc giục.

“Uống cái rắm!”

Vân Hạo mắng một tiếng, sau đó siết chặt tay trực tiếp nghiền nát đan dược thành bột phấn bay ra ngoài.

Vân Hạo nín thở, nhanh chóng lùi lại.

Hứa Ấn nhìn thấy Vân Hạo phá hủy đan dược, trong lòng tức giận, không nhịn được mà hít sâu vài cái sau đó hai mắt liền đỏ ngầu!

Đây là đan dược mà ông ta phải trải qua vô vàn cay đắng, tiêu tốn không biết bao nhiêu dược liệu và lò luyện đan mới có thể luyện chế ra được.

Thế mà lại bị Vân Hạo dễ dàng phá hủy như vậy sao?

“Tiểu súc sinh, đây là do ngươi muốn chết!” Hứa Ấn gầm lên giận dữ.

Vân Hạo cách đó mấy trượng, lạnh lùng nói: “Đan độc (1) trong người ngươi bây giờ đã nhiều vô số kể, nếu không muốn chết thì đừng có mà vận chuyển nguyên khí!”

(1)Đan độc là khí độc được sản sinh trong quá trình luyện chế đan dược.

Hứa Ấn không nghe thấy, chỉ một lòng muốn giết hắn, nên đã lao thẳng phía trước như mãnh hổ.

Vân Hạo vẫn đứng đó, vẻ mặt tràn đầy sự giễu cợt.

Quả nhiên Hứa Ấn đi được vài bước, ông ta cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã thẳng xuống đất, trên mặt xuất hiện lên những đốm màu đen, cơn đau dữ dội từ hàng nghìn tĩnh mạch dội tới khiến ông ta phải la hét.

Vân Hạo lạnh lùng nhìn Hứa Ấn đang nằm trên mặt đất như một con chó sắp chết, ngay từ giây phút bước vào đại điện, hắn đã phát hiện ra đan độc đã ngấm vào trong xương tủy của ông ta.

Hứa Ấn vốn đã bệnh nặng, lại hít phải bột cặn thuốc của Bích Huyết Trúc Thể Đan còn sót lại chắc chắn sẽ khiến bệnh tình của ông ta ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ cần ông ta vận chuyển nguyên khí, đan độc nhất định sẽ bộc phát.

“Vân Hạo... cứu ta... cầu xin ngươi... ta không muốn chết, làm ơn.”

Kẻ vừa rồi còn cao cao tại thượng muốn đánh chết hắn, bây giờ lại cầu xin hắn như một con chó.

“Muốn sống à?” Vân Hạo cúi đầu nhìn đối phương, cười hỏi.

“Cứu ta...” Hứa Ấn vô cùng thống khổ, Vân Hạo có thể nhìn ra chất độc trong người ông ta chứng tỏ hắn có biện pháp có thể cứu người.

Vân Hạo lạnh lùng, ngón ra tràn ra một tia nguyên khí, sau đó những đốm đen trên người Hứa Ấn lập tức biến mất, toàn thân ông ta hồi phục được mấy phần tinh lực, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.

Hứa Ấn chật vật đứng dậy, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Điều đáng hận nhất chính là Vân Hạo nắm trong tay quyền sinh sát của ông ta.

Chỉ là tại sao một tên phế vật như Vân Hạo lại có thể làm được điều đó?

Lúc này, trong lòng Hứa Ấn lại dấy lên một tia hy vọng rằng Vân Hạo có thể giúp ông ta chữa khỏi đan độc đã hành hạ ông ta hơn mười năm qua!

“Vân Hạo, chỉ cần ngươi giúp ta chữa khỏi đan độc này, xem như ta nợ ngươi một ân tình!” Ánh mắt Hứa Ấn chợt lóe lên, thấp giọng nói.

Vân Hạo thờ ơ, nghe vậy mỉa mai nói: “Ân tình của ngươi còn không đáng một xu!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...