Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam
Chương 24: Ngoại truyện “Cỗ máy thời gian” [phần giữa]
6
Thấy tôi lùi về sau, em ngẩn người, vẻ mặt em đau khổ, cảm giác âm u cũng chưa phai hết.
– Omega kia là… bạn trên trường của anh Quan ạ? – Dường như em đã cố duy trì giọng điệu bình tĩnh, môi em miễn cường nở một nụ cười nữa.
Em hiểu lầm rồi.
Em vờ vịt cũng ổn, chỉ là tôi hiểu lòng em đang nghĩ gì mà.
Anh chủ nhiệm đúng là Omega thật, nhưng người lớn ra đường thì ai cũng tự trang bị thuốc ức chế cho chính mình hết. Gần đây tôi với anh dung dăng dung dẻ với nhau suốt, thi thoảng tôi quên mất việc anh là Omega.
Chưa kể hai người chúng tôi xã giao mà, chủ nhiệm có bạn trai rồi.
Có điều nhìn dáng vẻ này của em, chẳng biết ma xui quỷ khiến tôi im lặng.
Mãi một lúc sau, tôi lạnh nhạt ứng lời em:
– Anh chủ nhiệm… tốt lắm.
Em nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi cười – nụ cười càng lúc càng khó coi:
– Vậy… à.
Tôi ngạc nhiên. Phản ứng này của em nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhớ năm đó em hành động cảm tính lắm, hay tôi tránh em đủ lâu, đến mức chấp niệm của em mềm dần thành bất đắc dĩ không cam lòng?
Thế cũng được. Tôi tự nhắc chính mình.
Tôi cười xòa, chuyển chủ đề:
– Ừm… sau khi phân hóa xong em thay đổi nhiều thật, anh suýt không nhận ra em đấy, cao hơn anh rồi, ngạc nhiên chưa kìa.
Tôi nhớ lại chuyện kiếp trước, cảm xúc lẫn lộn, rồi nhẹ nhàng chêm thêm:
– Xem ra, em đã trở thành một cậu Alpha chững chạc, đủ khả năng che chở Omega của riêng mình rồi.
Chắc hẳn Thanh Nghiễn bên phía trời kia đã kết hôn xong xuôi với Phi Phi rồi nhỉ.
Còn tôi bên phía trời kia… chết một mình, chẳng biết có bị ai phát hiện ra không nữa.
Em nghe thế thì ngây người, ánh mắt không dám tin đây là lời tôi nói, lại man mác buồn. Em máy móc mấp môi:
– Omega?
Một giây kế tiếp em vội nói:
– Không! Em chỉ thích anh Quan, không có Omega nào hết! Em…
Giọng điệu em hèn mọn.
Tôi trơ mắt nhìn em đau đớn cúi đầu, rồi tôi khẽ cắn môi dưới.
Cảnh này… quen thuộc quá.
Em của kiếp trước, sau lần làm tình đầu tiên cũng sắt son hẹn thề như vậy, em nói em chỉ thích mỗi mình tôi, hai Alpha thì sao chứ.
Sau đó, vẫn là em của kiếp trước, lại bình thản chia sẻ với tôi, rằng em chọn Phi Phi, vì Phi Phi là Omega hợp em nhất.
Tôi biết trước chuyện sẽ đi về đâu, nên lúc nghe câu tỏ tình quen thuộc ấy, lòng tôi lặng như mặt hồ yên ả.
– Thanh Nghiễn, chúng ta đều là Alpha mà em. – Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, thấy ánh sáng trong mắt em tắt dần, tôi thở dài – Hai Alpha thì không nên quen nhau đâu em à.
Tôi uyển chuyển nói lại câu mà năm đó em nói với tôi, chẳng phải để xả giận hay giải hận gì, chỉ thuật lại một sự thật hiển nhiên mà thôi.
Tôi nghĩ, tôi đã hiểu lòng em khi ấy rồi.
Tôi chân thành chúc em hạnh phúc:
– Rồi em sẽ tìm được Omega của em thôi, tin anh. Hiện tại em chỉ hơi lẫn lộn tình cảm của em một chút, em cần thời gian để thích nghi.
Pheromone của em bắt đầu bất ổn, nhưng em vẫn kiểm soát nó thật tốt, vì tôi thấy tay em run khẽ khàng.
Suy tư một lúc, tôi nghĩ mình không cần trấn an em nữa.
– Trước hết, chúng ta tạm đừng gặp nhau nữa nhé.
Cứ vậy đi.
Vai phụ xuống sàn từ sớm, phần còn lại chẳng cần tôi diễn nữa. Tôi chỉ là chất xúc tác thúc đẩy tuyến tình cảm này phát triển đúng hướng hơn thôi, sau đó kết cục của vai phụ tôi đây không còn thảm như trước nữa.
7
Sau đó một thời gian dài, tôi chẳng gặp lại em nữa.
Chắc em thấy mấy lời nói kia của tôi đỉnh quá, hoặc em tự nhận ra việc em thích tôi ấy chỉ sự cố chấp thời trai trẻ, em nghĩ kỹ càng rồi tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
Đôi khi rảnh quá tôi vẫn cảm thấy hơi buồn, nhưng tôi thà hấp thụ nỗi buồn man mác này còn hơn những thống khổ kiếp trước tôi nhận phải. Tâm trí tôi… nhờ lần sống lại này mà trở nên trầm lặng hơn nhiều.
À, tính ra, tuổi sinh lý của tôi ngoài ba mươi rồi ấy.
Dạo này, tôi dốc lòng học tập những kỹ thuật chụp ảnh, theo chân câu lạc bộ hoạt đông đó đây, góp mặt quay chụp vài tác phẩm. Nhiều bức ảnh chụp được những khoảnh khắc đẹp ngất ngây. Chờ tôi cảm nhận được niềm vui to lớn khi thỏa đam mê cả đời tôi, chuyện tình xưa cũ chẳng còn ảnh hưởng gì đến tôi.
Rồi một năm trôi qua.
Tôi không chủ động liên lạc với nhà em, nhà em chẳng buồn liên lạc với tôi.
Lúc tôi bình tĩnh nghĩ hết lại, tôi thấy chuyện kiếp trước của mình chỉ như một giấc mơ vậy.
Còn hiện tại mới là cuộc đời chân thật của tôi.
Không có em, không vướng bận, tôi nghiêm túc theo đuổi đam mê của mình, làm điều mình thích – tuy rằng vẫn thực hiện mong muốn của cha mẹ như cũ, ấy là cống hiến sức mình cho công ty nhà tôi sau khi tốt nghiệp, nhưng chuyện sẽ không như xưa nữa, tôi đã có sở trường của mình, cũng có thêm mấy người bạn.
Còn em, hẳn đã gặp Phi Phi của lòng em rồi.
Tôi có hơi lớn tuổi so với hầu hết các thành viên khác trong câu lạc bộ. Lúc tôi tốt nghiệp, các em tiếc tôi lắm, anh chủ nhiệm còn khóc cơ mà, tôi đành lau nước mắt cho anh, còn anh thút tha thút thít đòi mở tiệc tạm biệt tôi.
Tôi đáp: “Được đấy.” Còn lòng nghĩ cách chuẩn bị tiếp tục học cao học, chờ học kỳ mới thì tạo bất ngờ cho mọi người trong câu lạc bộ ha.
Tôi vẫn thích cuộc sống trên giảng đường của mình lắm, dù chẳng liên quan đến em nữa, nhưng lộ trình học vấn tôi đi vẫn như kiếp trước.
So với môi trường công sở, trên giảng đường thoải mái hơn nhiều. Tôi nghĩ, trước khi tôi đặt chân trên con đường cha mẹ tôi mong chờ, tôi sẽ cố hết sức tận hưởng tháng ngày ngồi trên ghế nhà trường.
Cũng không nói quá đến thế đâu nhỉ.
Tiệc tạm biệt này là đưa nhau đi hát, tôi không ngờ mình sẽ đi hát hò với đàn em trong câu lạc bộ. Trước đây tôi ít nghe người ta hát, lúc này tôi dứt khoát trở thành một thính giả yên tĩnh, vỗ tay tấm tắc cổ vũ các em.
Gần đây câu lạc bộ vừa kết nạp một cậu Omega mới. Tôi thân với cậu ấy lắm, vì lúc cậu ấy vừa gia nhập là tôi toàn nhờ cậu ấy chỉnh máy móc suốt. Hôm nay cậu cũng ngồi gần tôi nhất, chưa kể lúc này tôi chợt nhận ra… hình như đêm nay cậu ấy quên xịt thuốc ức chế.
Hương mật đào nhàn nhạt tỏa khắp người cậu, pheromone không quá nồng, quanh tôi toàn mấy cô mấy cậu Beta, dường như… chỉ có mình tôi bị ảnh hưởng.
Tôi bồn chồn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mọi người vào chỗ hết rồi, giờ mà tôi đòi đổi chỗ thì hơi thô lỗ. Dần dà, cậu Omega kia lại gần tôi, cứ như cậu suýt tựa vào vai tôi luôn vậy.
Tôi không nhịn được nữa, đành ngăn cậu:
– Đàn em này…
Cậu mơ màng nhìn tôi, mắt cậu long lanh:
– Dạ, sao ạ, anh Quan Nghị?
Cậu không nhận ra à? Tôi định nhắc khéo thì điện thoại trong túi quần tôi đổ chuông.
Đúng lúc thật. Đáy lòng tôi nhẹ nhõm, tôi rút điện thoại ra, lịch sự đứng dậy, xin phép mọi người rồi rời khỏi hàng ghế.
Đến chỗ vắng người, tôi nhấn nhận cuộc gọi, tâm trạng vui vẻ của tôi biến mất ngay khi đầu bên kia vừa nói xong một câu:
– Quan à… cô là mẹ của Kỷ Thanh Nghiễn
Lâu rồi không nghe giọng nói này.
Tôi thở dài, bất giác cau mày.
Chỉ là giọng cô hôm nay nghe có vẻ chán nản, như đóa hoa héo úa vì thiếu nước, chẳng hề kiên cường như xưa, như kiếp trước.
Có điều, cô vẫn khiến tôi cảm thấy khó thở như cũ.
– Thanh Nghiễn nó… tự ý đề nghị phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể Alpha. Cô mạn phép hỏi ý cháu, rằng chúng ta gặp nhau trao đổi thêm được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại này sắp hết rồi. Mau để lại bình luận cho mình đi!
Thấy tôi lùi về sau, em ngẩn người, vẻ mặt em đau khổ, cảm giác âm u cũng chưa phai hết.
– Omega kia là… bạn trên trường của anh Quan ạ? – Dường như em đã cố duy trì giọng điệu bình tĩnh, môi em miễn cường nở một nụ cười nữa.
Em hiểu lầm rồi.
Em vờ vịt cũng ổn, chỉ là tôi hiểu lòng em đang nghĩ gì mà.
Anh chủ nhiệm đúng là Omega thật, nhưng người lớn ra đường thì ai cũng tự trang bị thuốc ức chế cho chính mình hết. Gần đây tôi với anh dung dăng dung dẻ với nhau suốt, thi thoảng tôi quên mất việc anh là Omega.
Chưa kể hai người chúng tôi xã giao mà, chủ nhiệm có bạn trai rồi.
Có điều nhìn dáng vẻ này của em, chẳng biết ma xui quỷ khiến tôi im lặng.
Mãi một lúc sau, tôi lạnh nhạt ứng lời em:
– Anh chủ nhiệm… tốt lắm.
Em nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi cười – nụ cười càng lúc càng khó coi:
– Vậy… à.
Tôi ngạc nhiên. Phản ứng này của em nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhớ năm đó em hành động cảm tính lắm, hay tôi tránh em đủ lâu, đến mức chấp niệm của em mềm dần thành bất đắc dĩ không cam lòng?
Thế cũng được. Tôi tự nhắc chính mình.
Tôi cười xòa, chuyển chủ đề:
– Ừm… sau khi phân hóa xong em thay đổi nhiều thật, anh suýt không nhận ra em đấy, cao hơn anh rồi, ngạc nhiên chưa kìa.
Tôi nhớ lại chuyện kiếp trước, cảm xúc lẫn lộn, rồi nhẹ nhàng chêm thêm:
– Xem ra, em đã trở thành một cậu Alpha chững chạc, đủ khả năng che chở Omega của riêng mình rồi.
Chắc hẳn Thanh Nghiễn bên phía trời kia đã kết hôn xong xuôi với Phi Phi rồi nhỉ.
Còn tôi bên phía trời kia… chết một mình, chẳng biết có bị ai phát hiện ra không nữa.
Em nghe thế thì ngây người, ánh mắt không dám tin đây là lời tôi nói, lại man mác buồn. Em máy móc mấp môi:
– Omega?
Một giây kế tiếp em vội nói:
– Không! Em chỉ thích anh Quan, không có Omega nào hết! Em…
Giọng điệu em hèn mọn.
Tôi trơ mắt nhìn em đau đớn cúi đầu, rồi tôi khẽ cắn môi dưới.
Cảnh này… quen thuộc quá.
Em của kiếp trước, sau lần làm tình đầu tiên cũng sắt son hẹn thề như vậy, em nói em chỉ thích mỗi mình tôi, hai Alpha thì sao chứ.
Sau đó, vẫn là em của kiếp trước, lại bình thản chia sẻ với tôi, rằng em chọn Phi Phi, vì Phi Phi là Omega hợp em nhất.
Tôi biết trước chuyện sẽ đi về đâu, nên lúc nghe câu tỏ tình quen thuộc ấy, lòng tôi lặng như mặt hồ yên ả.
– Thanh Nghiễn, chúng ta đều là Alpha mà em. – Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, thấy ánh sáng trong mắt em tắt dần, tôi thở dài – Hai Alpha thì không nên quen nhau đâu em à.
Tôi uyển chuyển nói lại câu mà năm đó em nói với tôi, chẳng phải để xả giận hay giải hận gì, chỉ thuật lại một sự thật hiển nhiên mà thôi.
Tôi nghĩ, tôi đã hiểu lòng em khi ấy rồi.
Tôi chân thành chúc em hạnh phúc:
– Rồi em sẽ tìm được Omega của em thôi, tin anh. Hiện tại em chỉ hơi lẫn lộn tình cảm của em một chút, em cần thời gian để thích nghi.
Pheromone của em bắt đầu bất ổn, nhưng em vẫn kiểm soát nó thật tốt, vì tôi thấy tay em run khẽ khàng.
Suy tư một lúc, tôi nghĩ mình không cần trấn an em nữa.
– Trước hết, chúng ta tạm đừng gặp nhau nữa nhé.
Cứ vậy đi.
Vai phụ xuống sàn từ sớm, phần còn lại chẳng cần tôi diễn nữa. Tôi chỉ là chất xúc tác thúc đẩy tuyến tình cảm này phát triển đúng hướng hơn thôi, sau đó kết cục của vai phụ tôi đây không còn thảm như trước nữa.
7
Sau đó một thời gian dài, tôi chẳng gặp lại em nữa.
Chắc em thấy mấy lời nói kia của tôi đỉnh quá, hoặc em tự nhận ra việc em thích tôi ấy chỉ sự cố chấp thời trai trẻ, em nghĩ kỹ càng rồi tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
Đôi khi rảnh quá tôi vẫn cảm thấy hơi buồn, nhưng tôi thà hấp thụ nỗi buồn man mác này còn hơn những thống khổ kiếp trước tôi nhận phải. Tâm trí tôi… nhờ lần sống lại này mà trở nên trầm lặng hơn nhiều.
À, tính ra, tuổi sinh lý của tôi ngoài ba mươi rồi ấy.
Dạo này, tôi dốc lòng học tập những kỹ thuật chụp ảnh, theo chân câu lạc bộ hoạt đông đó đây, góp mặt quay chụp vài tác phẩm. Nhiều bức ảnh chụp được những khoảnh khắc đẹp ngất ngây. Chờ tôi cảm nhận được niềm vui to lớn khi thỏa đam mê cả đời tôi, chuyện tình xưa cũ chẳng còn ảnh hưởng gì đến tôi.
Rồi một năm trôi qua.
Tôi không chủ động liên lạc với nhà em, nhà em chẳng buồn liên lạc với tôi.
Lúc tôi bình tĩnh nghĩ hết lại, tôi thấy chuyện kiếp trước của mình chỉ như một giấc mơ vậy.
Còn hiện tại mới là cuộc đời chân thật của tôi.
Không có em, không vướng bận, tôi nghiêm túc theo đuổi đam mê của mình, làm điều mình thích – tuy rằng vẫn thực hiện mong muốn của cha mẹ như cũ, ấy là cống hiến sức mình cho công ty nhà tôi sau khi tốt nghiệp, nhưng chuyện sẽ không như xưa nữa, tôi đã có sở trường của mình, cũng có thêm mấy người bạn.
Còn em, hẳn đã gặp Phi Phi của lòng em rồi.
Tôi có hơi lớn tuổi so với hầu hết các thành viên khác trong câu lạc bộ. Lúc tôi tốt nghiệp, các em tiếc tôi lắm, anh chủ nhiệm còn khóc cơ mà, tôi đành lau nước mắt cho anh, còn anh thút tha thút thít đòi mở tiệc tạm biệt tôi.
Tôi đáp: “Được đấy.” Còn lòng nghĩ cách chuẩn bị tiếp tục học cao học, chờ học kỳ mới thì tạo bất ngờ cho mọi người trong câu lạc bộ ha.
Tôi vẫn thích cuộc sống trên giảng đường của mình lắm, dù chẳng liên quan đến em nữa, nhưng lộ trình học vấn tôi đi vẫn như kiếp trước.
So với môi trường công sở, trên giảng đường thoải mái hơn nhiều. Tôi nghĩ, trước khi tôi đặt chân trên con đường cha mẹ tôi mong chờ, tôi sẽ cố hết sức tận hưởng tháng ngày ngồi trên ghế nhà trường.
Cũng không nói quá đến thế đâu nhỉ.
Tiệc tạm biệt này là đưa nhau đi hát, tôi không ngờ mình sẽ đi hát hò với đàn em trong câu lạc bộ. Trước đây tôi ít nghe người ta hát, lúc này tôi dứt khoát trở thành một thính giả yên tĩnh, vỗ tay tấm tắc cổ vũ các em.
Gần đây câu lạc bộ vừa kết nạp một cậu Omega mới. Tôi thân với cậu ấy lắm, vì lúc cậu ấy vừa gia nhập là tôi toàn nhờ cậu ấy chỉnh máy móc suốt. Hôm nay cậu cũng ngồi gần tôi nhất, chưa kể lúc này tôi chợt nhận ra… hình như đêm nay cậu ấy quên xịt thuốc ức chế.
Hương mật đào nhàn nhạt tỏa khắp người cậu, pheromone không quá nồng, quanh tôi toàn mấy cô mấy cậu Beta, dường như… chỉ có mình tôi bị ảnh hưởng.
Tôi bồn chồn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mọi người vào chỗ hết rồi, giờ mà tôi đòi đổi chỗ thì hơi thô lỗ. Dần dà, cậu Omega kia lại gần tôi, cứ như cậu suýt tựa vào vai tôi luôn vậy.
Tôi không nhịn được nữa, đành ngăn cậu:
– Đàn em này…
Cậu mơ màng nhìn tôi, mắt cậu long lanh:
– Dạ, sao ạ, anh Quan Nghị?
Cậu không nhận ra à? Tôi định nhắc khéo thì điện thoại trong túi quần tôi đổ chuông.
Đúng lúc thật. Đáy lòng tôi nhẹ nhõm, tôi rút điện thoại ra, lịch sự đứng dậy, xin phép mọi người rồi rời khỏi hàng ghế.
Đến chỗ vắng người, tôi nhấn nhận cuộc gọi, tâm trạng vui vẻ của tôi biến mất ngay khi đầu bên kia vừa nói xong một câu:
– Quan à… cô là mẹ của Kỷ Thanh Nghiễn
Lâu rồi không nghe giọng nói này.
Tôi thở dài, bất giác cau mày.
Chỉ là giọng cô hôm nay nghe có vẻ chán nản, như đóa hoa héo úa vì thiếu nước, chẳng hề kiên cường như xưa, như kiếp trước.
Có điều, cô vẫn khiến tôi cảm thấy khó thở như cũ.
– Thanh Nghiễn nó… tự ý đề nghị phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể Alpha. Cô mạn phép hỏi ý cháu, rằng chúng ta gặp nhau trao đổi thêm được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại này sắp hết rồi. Mau để lại bình luận cho mình đi!