Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam
Chương 17
Tôi ngây người ở bệnh viện một thời gian, chần chừ mãi mới dám về nhà. Nhưng mà em còn chưa về nhà nữa.
Gần đây, hễ ở một mình là tôi lại lôi thuốc lá ra hút.
Tôi vừa sờ hộp thuốc theo thói quen, bỗng nhớ tới lời dặn của bác sĩ.
– Tế bào ung thư phổi khởi phát do cậu hút thuốc nhiều quá… Cậu còn trẻ mà, mỗi ngày cậu hút bao nhiêu điếu vậy?
Tôi ngẫm một lúc, rồi thật thà nói một con số.
Bác sĩ trợn mắt nhìn tôi. Bác khắt khe nhắc tôi từ nay đừng động thêm một điếu nào nữa hết.
Tôi vâng dạ cực lẹ. Chỉ là thứ gây nghiện này, sao bảo bỏ là bỏ liền được chứ. Với lại, nicotine thật sự làm tê liệt mọi dây thần kinh căng thẳng của tôi, giải thoát tôi khỏi sự bế tắc, mệt mỏi trong ít chốc…
Haizz…
Tôi thở dài, ném hộp thuốc xuống.
Tôi mở tủ lạnh, lấy cây kem em mua sẵn mà nhét vào miệng.
Rõ ràng kem rất ngọt, cớ sao tôi lại thấy chua chát trong miệng nhỉ.
Tôi ăn hết cây kem ấy, em vẫn chưa về.
Hẳn em vẫn đang đắm chìm trong niềm hân hoan của việc cầu hồn cậu thành công.
Tôi không muốn ăn tối, đành lê chân về phòng, xếp đồ vào hành lý.
Tính ra thì đồ đạc của tôi không nhiều. Chắc là trước khi dọn đến, tôi cũng đoán được rằng tôi chẳng được ở lại lâu dài về sau.
Bức tranh màu biển kia vẫn được tôi nhét kĩ dưới một chiếc vali của mình, cứ như thể sự tồn tại của nó nhắc nhở tôi về một Thanh Nghiễn từng yêu tôi rất nhiều.
Tôi vuốt ve bức tranh ấy, nhớ lại thuở nó mới chỉ có dăm nét phác thảo.
– Đừng sờ vội, tranh sơn dầu đã vẽ xong đâu. – Em cản tay tôi lại, hớn hở – Anh Quan có thích không ạ? Có thích tới nỗi chẳng nỡ rời tay không?
Tôi đã chứng kiến từng nét được thêm vào tranh, tới khi nó hoàn thành, tôi vẫn luôn ngạc nhiên, ngưỡng mộ rằng em có thể vẽ tôi đẹp đẽ như vậy.
– Trông anh giống con quái vật ở hồ Loch Ness ha. – Nhìn em khoái chí, tôi trêu em… Thấy em dỗi liền, tôi vội chêm – Nhưng mà, anh thích lắm.
Em cười rạng rỡ, nhanh miệng hôn tôi một cái:
– Sao giờ mới nói!
Thời gian trôi nhanh quá, tranh đã nhòe mất rồi, ngón tay tôi lướt trên đó, lòng tôi tựa bức tường thô ráp, xấu xí.
Góc phải phía dưới là chữ kí của em, Thanh Nghiễn, nét chữ rồng bay phượng múa.
Bút tích mà Thanh Nghiễn của quá khứ để lại.
Thanh Nghiễn của quá khứ.
Tôi ngây người nhìn nét chữ ấy chằm chằm, rồi cúi đầu, khẽ hôn lên nó.
Mỗi lần tôi ngắm bức tranh này, tôi thấy… dường như em vẫn còn ở bên tôi.
Chợt tôi nghe tiếng then cửa được mở khóa. Tôi giật mình, vội nhét bức tranh vào đáy vali, chột dạ đứng dậy.
Ừ, Thanh Nghiễn về rồi.
Thanh Nghiễn của hiện tại.
Hiện tại chồng lên quá khứ, tôi nhớ ra vị Alpha trưởng thành đứng trước mặt tôi đây đã được người em thương nhận lời kết hôn.
– Chào em, Thanh Nghiễn. – Tôi nén lòng khó chịu, mở lời với em.
– Quan Nghị phải đi rồi à? – Em cau mày hỏi tôi, giọng điệu trầm thấp như trước, chắc em bị mất hứng.
Tôi cúi đầu, nhìn vali mình đang dọn. Ở đây lâu thế mà đồ của tôi chỉ gói gọn trong một chiếc vali này thôi.
Tôi thở hắt ra, dáng vẻ giấu giếm kéo phéc-mơ-tuya của vali lại, bình tình nói tiếp:
– Ừ, anh muốn dọn ra ngoài.
Cạch!
Tiếng cửa đóng.
Em đứng ở huyền quan mãi rồi mới cử động thêm, tiếng em thay dép vọng lại, giống như em đang lo lắng vậy.
– Đang ở cũng ổn mà, sao tự dưng dọn ra? – Em lại gần tôi, giọng điệu chậm rãi hỏi.
Nghe có vẻ không vui, lí do không vui – chắc là không nỡ xa tôi.
Tôi không nhịn được, ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt em.
Thấy em bất ngờ, thậm chí ánh mắt em nhìn tôi u ám, khóe miệng thường cong nay mím chặt, dường như em bực lắm.
Hình như tôi từng thấy vẻ mặt này trước đây rồi.
Đúng rồi, ấy là lúc em vừa phân hóa thành Alpha, rồi cố ý chạy qua kí túc xá của tôi tìm tôi…
Thế nên tôi vô thức lẩm bẩm tiếng lòng của mình:
– Em sắp kết hôn rồi.
Lời vừa thoát khỏi miệng, tôi hối hận.
Cùng lúc đó, tôi phát hiện vẻ mặt u ám của em dịu bớt. Em cau mày, thu hồi luồn pheromone tỏa bức bách của Alpha lại, vẻ mặt trở nên hoang mang.
– Tôi…
Lòng tôi run rẩy một lúc, đáp lại lòng tôi là một tiếng mơ hồ như này.
Tôi hơi thất vọng song cũng bình tĩnh lại.
Cả ngày hôm nay tôi đã gặp nhiều chuyện kích động, tôi như được khoác thêm một lớp áo giáp cứng cáp, bất cứ thái độ gì của em… cũng không thể tổn thương tôi được nữa.
– Em sắp kết hôn rồi. – Tôi đứng dậy, đối diện với em, giọng điệu bình tĩnh mà nói tiếp – Em biết đấy… Anh nên dọn đi thôi.
Tôi chẳng muốn diễn nữa. Tôi thấy mệt lắm rồi.
Em đứng trước mặt tôi, ngơ ngác, chần chừ, mặt tái, tai ửng đỏ không biết vì sao.
Môi em mấp máy song không một lời nói nào tuôn ra.
Em… đang lưu luyến tôi ư?
Đáy lòng tôi được an ủi không rõ vì sao, nhưng lại thương em nhiều hơn.
Đằng nào, tôi cũng đi nhanh thôi.
Tôi sờ em đang gần tôi trong gang tấc, tay tôi lướt trên gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này, lướt đến khóe mắt em, tôi thấy em khẽ run một chút, nhưng mà… em không hề né tránh tôi.
Tôi bồi hồi thu tay lại.
Ánh mắt em dõi thep ngón tay tôi, tôi vừa thu tay xong, đôi mày em cau chặt, vẻ mặt càng thêm hoang mang.
Tôi nói:
– Anh vẫn luôn tự hỏi…
Ngực tôi đau nhói, chắc do căn bệnh nan y – tôi nghĩ thế.
– Sao em…
Tôi chỉ, đơn giản hỏi một chuyện tôi vẫn luôn mơ hồ.
– Lại thích…
Tôi chỉ thắc mắc thôi, không có ý chất vấn em đâu.
– Phi Phi?
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra, em Kỷ cũng đáng thương mà.
Gần đây, hễ ở một mình là tôi lại lôi thuốc lá ra hút.
Tôi vừa sờ hộp thuốc theo thói quen, bỗng nhớ tới lời dặn của bác sĩ.
– Tế bào ung thư phổi khởi phát do cậu hút thuốc nhiều quá… Cậu còn trẻ mà, mỗi ngày cậu hút bao nhiêu điếu vậy?
Tôi ngẫm một lúc, rồi thật thà nói một con số.
Bác sĩ trợn mắt nhìn tôi. Bác khắt khe nhắc tôi từ nay đừng động thêm một điếu nào nữa hết.
Tôi vâng dạ cực lẹ. Chỉ là thứ gây nghiện này, sao bảo bỏ là bỏ liền được chứ. Với lại, nicotine thật sự làm tê liệt mọi dây thần kinh căng thẳng của tôi, giải thoát tôi khỏi sự bế tắc, mệt mỏi trong ít chốc…
Haizz…
Tôi thở dài, ném hộp thuốc xuống.
Tôi mở tủ lạnh, lấy cây kem em mua sẵn mà nhét vào miệng.
Rõ ràng kem rất ngọt, cớ sao tôi lại thấy chua chát trong miệng nhỉ.
Tôi ăn hết cây kem ấy, em vẫn chưa về.
Hẳn em vẫn đang đắm chìm trong niềm hân hoan của việc cầu hồn cậu thành công.
Tôi không muốn ăn tối, đành lê chân về phòng, xếp đồ vào hành lý.
Tính ra thì đồ đạc của tôi không nhiều. Chắc là trước khi dọn đến, tôi cũng đoán được rằng tôi chẳng được ở lại lâu dài về sau.
Bức tranh màu biển kia vẫn được tôi nhét kĩ dưới một chiếc vali của mình, cứ như thể sự tồn tại của nó nhắc nhở tôi về một Thanh Nghiễn từng yêu tôi rất nhiều.
Tôi vuốt ve bức tranh ấy, nhớ lại thuở nó mới chỉ có dăm nét phác thảo.
– Đừng sờ vội, tranh sơn dầu đã vẽ xong đâu. – Em cản tay tôi lại, hớn hở – Anh Quan có thích không ạ? Có thích tới nỗi chẳng nỡ rời tay không?
Tôi đã chứng kiến từng nét được thêm vào tranh, tới khi nó hoàn thành, tôi vẫn luôn ngạc nhiên, ngưỡng mộ rằng em có thể vẽ tôi đẹp đẽ như vậy.
– Trông anh giống con quái vật ở hồ Loch Ness ha. – Nhìn em khoái chí, tôi trêu em… Thấy em dỗi liền, tôi vội chêm – Nhưng mà, anh thích lắm.
Em cười rạng rỡ, nhanh miệng hôn tôi một cái:
– Sao giờ mới nói!
Thời gian trôi nhanh quá, tranh đã nhòe mất rồi, ngón tay tôi lướt trên đó, lòng tôi tựa bức tường thô ráp, xấu xí.
Góc phải phía dưới là chữ kí của em, Thanh Nghiễn, nét chữ rồng bay phượng múa.
Bút tích mà Thanh Nghiễn của quá khứ để lại.
Thanh Nghiễn của quá khứ.
Tôi ngây người nhìn nét chữ ấy chằm chằm, rồi cúi đầu, khẽ hôn lên nó.
Mỗi lần tôi ngắm bức tranh này, tôi thấy… dường như em vẫn còn ở bên tôi.
Chợt tôi nghe tiếng then cửa được mở khóa. Tôi giật mình, vội nhét bức tranh vào đáy vali, chột dạ đứng dậy.
Ừ, Thanh Nghiễn về rồi.
Thanh Nghiễn của hiện tại.
Hiện tại chồng lên quá khứ, tôi nhớ ra vị Alpha trưởng thành đứng trước mặt tôi đây đã được người em thương nhận lời kết hôn.
– Chào em, Thanh Nghiễn. – Tôi nén lòng khó chịu, mở lời với em.
– Quan Nghị phải đi rồi à? – Em cau mày hỏi tôi, giọng điệu trầm thấp như trước, chắc em bị mất hứng.
Tôi cúi đầu, nhìn vali mình đang dọn. Ở đây lâu thế mà đồ của tôi chỉ gói gọn trong một chiếc vali này thôi.
Tôi thở hắt ra, dáng vẻ giấu giếm kéo phéc-mơ-tuya của vali lại, bình tình nói tiếp:
– Ừ, anh muốn dọn ra ngoài.
Cạch!
Tiếng cửa đóng.
Em đứng ở huyền quan mãi rồi mới cử động thêm, tiếng em thay dép vọng lại, giống như em đang lo lắng vậy.
– Đang ở cũng ổn mà, sao tự dưng dọn ra? – Em lại gần tôi, giọng điệu chậm rãi hỏi.
Nghe có vẻ không vui, lí do không vui – chắc là không nỡ xa tôi.
Tôi không nhịn được, ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt em.
Thấy em bất ngờ, thậm chí ánh mắt em nhìn tôi u ám, khóe miệng thường cong nay mím chặt, dường như em bực lắm.
Hình như tôi từng thấy vẻ mặt này trước đây rồi.
Đúng rồi, ấy là lúc em vừa phân hóa thành Alpha, rồi cố ý chạy qua kí túc xá của tôi tìm tôi…
Thế nên tôi vô thức lẩm bẩm tiếng lòng của mình:
– Em sắp kết hôn rồi.
Lời vừa thoát khỏi miệng, tôi hối hận.
Cùng lúc đó, tôi phát hiện vẻ mặt u ám của em dịu bớt. Em cau mày, thu hồi luồn pheromone tỏa bức bách của Alpha lại, vẻ mặt trở nên hoang mang.
– Tôi…
Lòng tôi run rẩy một lúc, đáp lại lòng tôi là một tiếng mơ hồ như này.
Tôi hơi thất vọng song cũng bình tĩnh lại.
Cả ngày hôm nay tôi đã gặp nhiều chuyện kích động, tôi như được khoác thêm một lớp áo giáp cứng cáp, bất cứ thái độ gì của em… cũng không thể tổn thương tôi được nữa.
– Em sắp kết hôn rồi. – Tôi đứng dậy, đối diện với em, giọng điệu bình tĩnh mà nói tiếp – Em biết đấy… Anh nên dọn đi thôi.
Tôi chẳng muốn diễn nữa. Tôi thấy mệt lắm rồi.
Em đứng trước mặt tôi, ngơ ngác, chần chừ, mặt tái, tai ửng đỏ không biết vì sao.
Môi em mấp máy song không một lời nói nào tuôn ra.
Em… đang lưu luyến tôi ư?
Đáy lòng tôi được an ủi không rõ vì sao, nhưng lại thương em nhiều hơn.
Đằng nào, tôi cũng đi nhanh thôi.
Tôi sờ em đang gần tôi trong gang tấc, tay tôi lướt trên gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này, lướt đến khóe mắt em, tôi thấy em khẽ run một chút, nhưng mà… em không hề né tránh tôi.
Tôi bồi hồi thu tay lại.
Ánh mắt em dõi thep ngón tay tôi, tôi vừa thu tay xong, đôi mày em cau chặt, vẻ mặt càng thêm hoang mang.
Tôi nói:
– Anh vẫn luôn tự hỏi…
Ngực tôi đau nhói, chắc do căn bệnh nan y – tôi nghĩ thế.
– Sao em…
Tôi chỉ, đơn giản hỏi một chuyện tôi vẫn luôn mơ hồ.
– Lại thích…
Tôi chỉ thắc mắc thôi, không có ý chất vấn em đâu.
– Phi Phi?
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra, em Kỷ cũng đáng thương mà.