Việt Vô Cữu - Yên Hoa Tam Nguyệt
Chương 11: Phần 11
Ta hỏi:
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
Trích thị khẽ nói:
“Nô tỳ… nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ rời đi… xin phu nhân hãy thương yêu Yên Nhi, đối xử tốt với con bé.”
Ta cười lạnh:
“Yên Nhi là cháu gái ruột của ta, tất nhiên ta sẽ đối tốt với con bé!”
Cần gì một kẻ nô tài bỉ ổi như bà nhắc nhở!
Lời nói đến đây coi như đã xong.
Khi Yên Nhi tan học trở về, sắc mặt Trích thị thay đổi liên tục, cuối cùng không chống lại được tình yêu dành cho đệ đệ mình, đành nói với Yên Nhi những lời ta đã dặn.
Yên Nhi sắc mặt tái đi, khóc nức nở không muốn để bà ta rời đi.
Hồng Yến đứng bên khuyên nhủ:
“Tiểu thư không biết đấy thôi, nhũ mẫu của người là đi hưởng phúc, đoàn tụ với đệ đệ và đệ tức. Nếu người không để bà ấy đi, sau này bà ấy già mà không ai chăm sóc, chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Yên Nhi nước mắt lưng tròng, hỏi:
“Nhũ mẫu, có thật không? Nhũ mẫu chẳng phải từng nói sẽ không bao giờ rời xa con sao?”
Trích thị đau lòng đến cực điểm. Những năm qua, bà ta tuy có tật xấu trộm vặt, nhưng tình cảm dành cho Yên Nhi là thật.
Cuộc sống trong Bá phủ bao nhiêu thoải mái, bà ta thà c.h.ế.t cũng không muốn rời đi.
Nhưng đệ đệ là người bà ta yêu thương nhất, nên không dám chống lại ta, cuối cùng cắn răng nói:
“Hồng Yến cô nương nói đúng, nô tỳ… nô tỳ là đi hưởng phúc. Tiểu thư đừng bận tâm!”
Hồng Yến thuận thế nói:
“Nhũ mẫu sau này có thời gian, nhất định sẽ quay lại thăm tiểu thư. Tiểu thư yên tâm chờ đợi là được.”
Trích thị gật đầu miễn cưỡng, ôm chặt lấy Yên Nhi, rưng rưng nước mắt nói:
“Tiểu thư, sau này phải nghe lời phu nhân, sống thật tốt. Nhũ mẫu giờ phải đi rồi.”
20
Sau khi Trích nhũ mẫu rời đi, Yên Nhi khóc lớn một trận, đến khi ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt.
Ta để lại Dao Hoàng, cô nha hoàn dịu dàng và lanh lợi nhất trong số các nha hoàn, ở bên cạnh để an ủi con bé thật tốt.
Năm đó, trong khoảng thời gian tỷ tỷ ta lâm bệnh và qua đời, Trích nhũ mẫu là người duy nhất luôn ở bên Yên Nhi.
Một đứa trẻ nhỏ mất mẫu thân, giờ đây lại mất đi người nhũ mẫu thân cận, đó là một đả kích không nhỏ.
Nhưng ta tin con bé sẽ vượt qua.
Yên Nhi giờ đây không còn một mình nữa, con bé có ta, có Hựu ca nhi, có Triệu Ngọc Hoa, và cả tiên sinh dạy học, bạn bè ở nữ học.
Tương lai, thế giới của con bé sẽ ngày càng rộng lớn hơn, dần dần sẽ quên đi kẻ nô tài tâm địa hiểm độc kia.
Những ngày tiếp theo, Yên Nhi cả ngày buồn bã không vui.
Ta nói với con bé:
“Mẫu thân hiểu tình cảm của con dành cho Trích nhũ mẫu, nhưng trên đời không có bữa tiệc nào không tan. Trích nhũ mẫu là đi hưởng phúc, con nên vui mừng cho bà ấy.”
Yên Nhi đỏ mắt nói:
“Mẫu thân, sau khi mẫu thân con mất, Trích nhũ mẫu từng nói, con chỉ còn lại bà ấy… Giờ đây ngay cả bà ấy cũng không cần con nữa…”
Tim ta hơi đau nhói, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng nói:
“Sao con lại chỉ có bà ấy? Con còn có ta, còn có cha con, còn có nội tổ phụ, nội tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, còn có Hựu ca nhi.
Chúng ta đều là người thân của con, là những người yêu thương con nhất.”
Ta đặt tay lên vai Yên Nhi, khích lệ:
“Yên Nhi, cụ tổ ngoại của con là một đại tướng quân bảo vệ gia quốc, là anh hùng lớn! Con cũng là hổ nữ của nhà tướng, mẫu thân tin rằng con sẽ vượt qua mọi khó khăn.”
Yên Nhi ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Con bé gật đầu thật mạnh:
“Mẫu thân, con hiểu rồi.”
Yên Nhi sẽ dần dần trưởng thành.
Ta muốn dạy cho con bé không chỉ là sự chia ly, mà còn là cách trở nên kiên cường.
21
Yên Nhi rất nhanh đã vượt qua nỗi buồn, thậm chí thái độ của con bé với Hựu ca nhi cũng dần thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, ta thường xuyên dạy dỗ con bé, nói cho con biết tầm quan trọng của tình cảm huynh muội, đồng thời nghiêm túc làm rõ rằng sự ra đi của mẫu thân con bé hoàn toàn không liên quan đến Hựu ca nhi.
Đây thực sự là sự thật.
Những lời này không chỉ ta nói, mà Dao Hoàng cũng nói, và cả tiên sinh dạy học của con bé ở nữ học cũng nhắc nhở.
Dần dần, Yên Nhi xóa bỏ được sự dè chừng với Hựu ca nhi.
Hai tỷ đệ ngày càng thân thiết, không còn gì không nói với nhau, tình cảm như tay chân ruột thịt.