Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Trang 2
Chương 57: Chương 57
Sáng sớm, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thoáng qua hai ba bóng chim.
Dưới giường đặt hai đôi dép lê ngay ngắn, một trắng một đen. Trên giường, hai người vẫn còn ngủ say, alpha nằm ngửa, omega nằm nghiêng, mỗi người chiếm một bên, ở giữa cách khoảng nửa người, tư thế ngủ không hề lộn xộn.
Thứ duy nhất vượt qua chỉ là một ngón tay của Bạch Đường đang đặt trên chăn Tưởng Vân Thư mà thôi.
Đúng bảy giờ, điện thoại bị đè dưới người Tưởng Vân Thư bắt đầu rung lên, anh đưa tay lần mò tìm kiếm rồi mở mắt ra tắt chuông báo thức, sau đó ngồi dậy bắt đầu quá trình tỉnh táo.
Bạch Đường ngủ rất say, mái tóc đen che đi gương mặt, một bàn tay nắm lại để trước ngực, khẽ khàng hô hấp.
Mười phút trôi qua, Tưởng Vân Thư đã khởi động xong, anh chạm vào ngón tay của Bạch Đường rồi chỉnh điều hòa cao hơn một chút, lúc đang khẽ vén màn lên thì điện thoại lại đột ngột rung lên.
Anh nhanh tay lẹ mắt bấm nhận nhưng lại không nói gì, đến khi ra tới cửa thì mới "Alo" một tiếng.
Tần Chung Nam: "Nãy giờ làm gì vậy?"
Tưởng Vân Thư nói đúng sự thật: "Bạch Đường còn đang ngủ, tôi sợ đánh thức em ấy."
Tần Chung Nam lập tức phản ứng lại, kéo dài giọng: "Ồ ~ chỉ là bạn cùng chung chăn gối thôi hả."
Tưởng Vân Thư: "..."
"Được rồi," Tần Chung Nam nói, "Nói chính sự nè, anh đọc báo chưa? Một dự luật bốn năm trước mới được thông qua rồi."
Tưởng Vân Thư còn chưa trả lời thì Tần Chung Nam đã nói tiếp: "À, bốn năm trước anh còn chưa tới thế giới này nữa, anh đi đọc tin trước đi."
Tưởng Vân Thư mở một ứng dụng đọc tin tức ra, ấn vào "《 Điều 367 Bộ luật Hình sự (Mười ba) sửa đổi 》", phía sau đó kèm thêm chữ "Hot".
Dưới phần bình luận gần như đều là alpha và một bộ phận beta, đã quấy thành vũng nước đục.
Tưởng Vân Thư ấn vào đọc kĩ: "Bạo lực, hi3p d@m hoặc các thủ đoạn c**ng bức omega khác, hình phạt thấp nhất là một năm được tăng lên thành ba năm, bản án tối thiểu từ ba năm đến tám năm tù giam."
Theo anh biết, lúc trước ở thế giới này nếu alpha phạm tội c**ng bức thì phí bồi thường rất thấp, với lại rất hiếm khi bị trừng trị nghiêm minh. Đa số alpha đều có quyền có thế, sau khi xảy ra sự việc thì sẽ dùng một số tiền lớn để an ủi omega bị tổn thương rồi giành được sự thông cảm của nạn nhân, một điều nhịn chín điều lành.
Tần Chung Nam nói: "Năm năm trước Uông Sở Quân đại diện đưa ra dự luật này, con gái của ông ta là omega bị c**ng hi3p đến rối loạn tinh thần, kẻ phạm tội thì chỉ đi tù có một năm hai tháng, lúc ấy náo loạn đến gà bay chó sủa, mà dự luật này vẫn cứ được thảo luận trong bốn năm liền, xem xét rồi phủ quyết, may là hôm nay cũng được thông qua rồi.
Tưởng Vân Thư nói: "Là một chuyện tốt."
"Đúng vậy," Tần Chung Nam chỉ thiếu ngửa mặt lên trời cười ha ha, anh ta thật sự rất vui, phấn đấu ngày đêm chỉ vì điều này, cuối cùng tiến độ mục tiêu cũng đã nhích về phía trước, sao không thể không mừng cho được, anh ta lại nói, "Bạch Đường định học đại học nào?"
Tưởng Vân Thư: "Tôi không biết, chắc trong lòng em ấy cũng đã có mục tiêu rồi, tôi định đợi thêm vài ngày nữa rồi mới hỏi em ấy."
"Ừ." Tần Chung Nam nói, "Sợ anh không biết, nhất định phải chọn trường có truyền thống học tập với kỷ luật tốt, nếu không rất dễ xảy ra chuyện."
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Vân Thư vào nhà vệ sinh tự thoa thuốc cho mình, thật sự rất ngứa, lúc tối khó khăn lắm anh mới ngủ được, vừa muốn gãi vừa muốn trở người, thế nhưng lại không dám lộn xộn sợ làm ồn đến Bạch Đường.
Anh không nhịn được mà dùng tăm bông đã thấm thuốc cọ cọ, đã hết sức, đang lúc gian nan xoay người định thoa sau lưng thì cửa phòng đối diện mở ra.
Một cái đầu ló ra, mái tóc lộn xộn do mới ngủ dậy của Bạch Đường đã được một cái kẹp tóc màu bí đỏ kẹp lên, sắc mặt phấn khởi, tinh thần hăng hái, nụ cười tỏa sáng, lúc đối diện với Tưởng Vân Thư, hai mắt cậu sáng lên, gọi ngay: "Bác sĩ Tưởng!"
Tưởng Vân Thư tránh ra một chút, chào lại: "Chào buổi sáng, cậu muốn rửa mặt hả?"
Ngó qua thân trên tr@n trụi của alpha, Bạch Đường có chút mất tự nhiên, nhanh như chuồn chuồn lướt mà liếc mắt qua chỗ khác, khuôn mặt khẽ ửng hồng, cậu chầm chậm đi tới trước cửa nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng bác sĩ Tưởng, em rửa mặt ở phòng rồi."
Đêm qua là đêm đầu tiên cậu cùng chung chăn gối với alpha, vốn nghĩ cho dù hai tuần qua cậu rất mệt mỏi do không ngủ được nhưng cũng sẽ không thể an tâm mà ngủ ngay lập tức như thế.
Ai ngờ mới nằm xuống giường thì đã ngủ như chết rồi.
Hóa ra cảm giác an toàn mà Tưởng Vân Thư mang đến đã sớm lấn át đi nỗi sợ hãi từ thân thể này.
Cũng không biết tư thế ngủ của cậu có đem lại ấn tượng xấu cho Tưởng Vân Thư không nữa.
Trong lòng cậu lo lắng, thấp thỏm hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, hôm qua anh ngủ ngon không ạ? Em có, có quấy rầy anh không?"
Tưởng Vân Thư lắc đầu, "Không có quấy rầy tôi, cậu ngủ ngoan lắm, nguyên đêm không động đậy gì nhiều." Ban đầu anh còn sợ omega đá chăn nên nửa đêm thức dậy hai ba lần, ai ngờ tư thế ngủ của Bạch Đường lại giống y hệt lúc chuẩn bị ngủ, hoàn toàn không thay đổi gì cả.
Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm rồi cười hi hi, cậu chú ý tới lọ Calamine trong tay alpha nên đưa tay ra hỏi: "Em giúp anh nhé?"
Tưởng Vân Thư đưa lọ thuốc qua rồi xoay lưng lại, "Dưới bếp đang nấu thuốc, lát nhớ uống trước khi ăn sáng."
Động tác Bạch Đường khựng lại, sau đó vừa thoa vừa uất ức khóc lóc: "Đắng lắm, em uống xong nôn mất!"
Tưởng Vân Thư im lặng vài giây rồi dỗ dành: "Tôi có mua kẹo trái cây rồi, ăn ngon lắm."
Dưới lầu.
Bạch Đường nhanh chóng đeo lên gương mặt đau khổ, cả khuôn mặt đều nhăn lại, cậu buông chén ra, đầu lưỡi còn vương vị đắng chát, "A!"
Tưởng Vân Thư đã xé vỏ một viên kẹo xoài đợi sẵn bên cạnh, lúc Bạch Đường than vãn thì nhẹ nhàng bỏ vào miệng cậu.
Sau khi ăn sáng xong, hai người lần lượt trở về thư phòng riêng để bắt đầu bế quan.
Tưởng Vân Thư đếm đếm ngày, đã ba tháng rồi Bạch Đường chưa đến kỳ ph@t tình, anh có hỏi Lâm Bạch Trú thì cậu ta cũng không có biện pháp, nói trình độ y học hiện giờ tạm thời không thể chữa trị tuyến thể phát d*c không bình thường được, chỉ có thể dựa vào pheromone của alpha mà từ từ lành lại.
Thất thần.
Tưởng Vân Thư lại tập trung sự chú ý lên đề bài.
Anh nhớ lại cái hôm đánh dấu tạm thời cho Bạch Đường, do không có kỹ thuật nên trên giường bệnh nở ra vài đóa huyết hoa đỏ thẫm, sau khi về nhà thì anh lập tức học ngay những kiến thức và kỹ thuật đánh dấu, đọc một lượt mười mấy cuốn giáo dục giới tính cho học sinh trung học cơ sở.
Anh nghĩ, nếu mà còn chưa đến, với trí nhớ hiện giờ của anh thì sắp quên tới nơi rồi.
Ai ngờ, khi Bạch Đường thật sự bước vào kỳ ph@t tình, anh lại đứng trong phòng tràn ngập vị ngọt sữa đặc, không biết bắt đầu từ đâu.
Hôm đó Bạch Đường buồn ngủ rất sớm, còn chưa tới 10 giờ thì cậu đã chạy đến, hai mắt díu vào nhau, "Bác sĩ Tưởng ơi, em buồn ngủ quá."
"Được rồi." Tưởng Vân Thư nói, "Cậu ngủ trước đi, lát nữa tôi ngủ."
Mấy phút sau, khi anh cầm theo mấy tờ đề vào phòng thì Bạch Đường đã ngủ rồi, một chân trơn mịn còn ló ra ngoài.
Tưởng Vân Thư chỉnh đèn tối xuống như bình thường, ngồi bên cạnh giường bắt đầu chiến đấu tiếp, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nói mớ của Bạch Đường.
Hai người cũng không để ý lắm chuyện buồn ngủ sớm này.
Tưởng Vân Thư không biết pheromone mất khống chế từ lúc nào, anh chỉ biết vị sữa đặc ngọt lịm từ bốn phương tám hướng đột nhiên ập đến, anh chỉ ngẩn ra một giây rồi cũng không quản tiếng động lớn, nhanh chóng mở tủ đầu giường lấy một miếng dán ức chế vào thuốc ức chế ra.
Lạch cạch, thế nhưng Bạch Đường cũng không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy cả.
Anh cau mày, nhẹ nhàng đánh thức cậu, "Bạch Đường, dậy đi, cậu tới kỳ ph@t tình rồi."
"Ưm", Mí mắt Bạch Đường động đậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, khi nhìn thấy alpha thì con ngươi chợt co lại.
Tưởng Vân Thư nói: "Là tôi, đừng sợ."
Hiện giờ là trước kỳ ph@t tình, omega còn giữ lại một chút lý trí.
Làn da trắng nõn của Bạch Đường đã ửng đỏ, cậu ngơ ngác nhận ra cơ thể mình có chút khác thường, sau đó hoảng hốt lùi nhanh vào trong góc, lấy chăn bao bọc người mình lại, cuộn người thành một cục, chỉ lộ ra đôi mắt ướt át.
"Em, em tới kỳ ph@t tình rồi." Bạch Đường bị dọa cho tỉnh người, giọng cậu run rẩy, "Nhưng mà em không cảm nhận được dấu hiệu gì hết."
Tưởng Vân Thư chú ý đến mảng ẩm ướt trên giường, anh ngồi xuống mép giường, "Không sao hết, là chuyện tốt đó, có nghĩa là tuyến thể cậu phát triển tốt hơn rồi."
Anh lại hỏi: "Cậu có nhớ tôi là ai không?"
Bạch Đường chậm chạp nhìn qua anh rồi khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Là thiên sứ, bác sĩ Tưởng ạ."
"Ừm." Tưởng Vân Thư đưa tay về phía cậu, thả ra một chút pheromone để trấn an, "Cậu biết tôi sẽ không tổn thương cậu mà, lại đây đi."
Bạch Đường cắn chăn, từng đợt lửa dục đánh ập vào, trong đầu vô thức xuất hiện vài đoạn ký ức mình từng bị bạo hành đẫm máu, cậu khẽ nức nở, cả người run rẩy.
Tưởng Vân Thư cũng không chịu nổi, anh biết kỳ ph@t tình là một trở ngại rất lớn đối với Bạch Đường, nhất định tên cặn bã Tưởng Vân Tô này đã làm không ít chuyện súc sinh với Bạch Đường trong khoảng thời gian ấy.
Thế nên anh vẫn kiên nhẫn vươn tay ra, thấy omega không còn chút sức lực thì nói: "Bạch Đường, nắm tay nhé? Nắm tay có được không?"
Bạch Đường nhìn chằm chằm lòng bàn tay của alpha, chậm chạp không nhúc nhích.
Cậu biết đặt tay lên tay alpha có nghĩa là gì.
Tưởng Vân Thư muốn đánh dấu cậu.
Trước mắt bỗng dưng xuất hiện khuôn mặt nham hiểm hung ác của Tưởng Vân Tô, Bạch Đường lập tức bị dọa sợ, vội vàng tìm kiếm cánh chim của Tưởng Vân Thư, cậu nức nở bất chấp tất cả mà vươn cổ tay mảnh khảnh từ trong chăn ra, thế nhưng lúc sắp chạm vào thì đầu ngón tay lại rụt về, dường như muốn bỏ cuộc nhưng rồi lại được alpha nắm lấy bao lại trong lòng bàn tay.
Tưởng Vân Thư quỳ lên giường kéo omega yếu ớt lại gần mình.
Bạch Đường vùi mặt vào vai alpha, trên chóp mũi quẩn quanh pheromone thanh khiết thoải mái của anh.
Pheromone ôn hòa nhưng mạnh mẽ của alpha bao bọc lấy cậu, cảm giác căng thẳng, sợ hãi và nhịp tim của Bạch Đường dần dịu xuống. Có thể nói khi ph@t tình là khoảng thời gian mẫn cảm và yếu ớt nhất của omega, họ sẽ thiếu cảm giác an toàn cực điểm, một chút lo lắng thôi cũng sẽ phóng đại lên mấy chục lần.
Nhưng Bạch Đường phát hiện, chỉ cần Tưởng Vân Thư ở bên cạnh thì cậu sẽ cảm thấy vô cùng an toàn.
Cảm giác này Bạch Đường chưa từng có bao giờ, tuy lạ lẫm nhưng khó thể kháng cự, cậu thoải mái rên một tiếng, cánh tay ôm lấy cổ alpha, vô thức ngẩng đầu muốn xin một nụ hôn dịu dàng từ alpha.
Bạch Đường rất lưu luyến những cái ôm như thế, cũng vô cùng ỷ lại người cho cậu cái ôm như vậy, cậu chỉ mong trong lòng Tưởng Vân Thư chỉ có cậu mà thôi.
Cậu chợt hiểu ra, hình như mình thích Tưởng Vân Thư mất rồi.
Nhưng mà cùng lúc đó.
Một suy nghĩ khác chợt xuất hiện chặt đứt hết những vọng tưởng tươi đẹp của cậu.
Cậu xứng sao?
Cả người cậu mang thương tổn, vỡ nát, mang theo vô số vết thương và đánh dấu của một alpha khác.
Cậu dơ bẩn.