Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Trang 2
Chương 53: Chương 53
Trò chuyện ở bãi đỗ xe bệnh viện một lúc lâu rồi mới đi đến Cục Cảnh Sát làm thủ tục, lúc hai người bước ra thì trời đã sập tối, đèn hai bên đường đều đã được bật lên, vài con thiêu thân bay dưới ánh đèn.
Trên sổ hộ khẩu mới còn nồng mùi khử ozon, Bạch Đường ôm trong lòng, mấy phút lại lật ra coi một lần, tay cứ vuốt v e dòng "Họ và tên: Tưởng Vân Thư" mãi, quả thật thích vô cùng.
Ảnh chụp cũng là Tưởng Vân Thư, tóc được vuốt lên lộ ra gương mặt góc cạnh, khóe mắt hơi cong cong, đôi môi khẽ mỉm cười, dịu dàng lịch thiệp, tự nhiên phóng khoáng, không giống với Tưởng Vân Tô, rất khác biệt.
Bạch Đường cứ nhìn tới nhìn lui alpha trên hình, hận không thể in hẳn hình ảnh này vào mắt, thay thế hoàn toàn cái tên yêu quái ác độc kia.
Tưởng Vân Thư lấy một thứ từ trong túi hồ sơ ra, nói: "Bạch Đường, đưa tôi một chút."
Bạch Đường ngoan ngoãn đưa qua, một vài giây sau, sổ hộ khẩu được trả về cho cậu, "Được rồi, cậu cầm đi."
Bạch Đường nhận lấy, cậu thấy cái tên cũ kia đã bị một miếng giấy trắng hình chữ nhật dán lên che hết lại.
"Lúc xé xuống sẽ không có dấu vết gì đâu." Tưởng Vân Thư đã lên mạng tìm hiểu, "Ngày mai tôi đi làm giấy chứng nhận mới thì xé xuống là được, làm xong thì lại dán lên."
Bạch Đường nhìn miếng giấy dán kia, đột nhiên muốn bật khóc, trong lòng vô cùng ấm áp hệt như có thứ gì đó nóng rực phá tan bức tường đá rồi lan tỏa khắp cơ thể, đôi mắt cậu chợt đỏ ửng, đành hít hít mũi muốn ngăn lại nước mắt, "... Cảm ơn anh, ảnh chụp đẹp lắm, thật sự rất đẹp trai."
Sau khi nói ra lời trong lòng thì cậu mới ý thức được dung mạo này vốn dĩ không phải là dáng vẻ thật sự của Tưởng Vân Thư, cậu cuống cuồng giải thích: "Em, em không có ý đó, em cũng không thấy Tưởng Vân Tô đẹp, là anh đẹp, hiện giờ rất đẹp trai."
"Tôi biết." Tưởng Vân Thư mỉm cười, "Đừng gấp."
Bạch Đường nhìn dáng vẻ dịu dàng trấn an của alpha, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ: Rốt cuộc đã có mấy người từng được Tưởng Vân Thư quan tâm, chăm sóc thế này đây?
Chắc là nhiều lắm, thuần thục như vậy, tỉ mỉ như vậy, mọi mặt đều chu đáo, không khiến người khác cảm thấy khó chịu, tất cả đều hoàn hảo, nhưng cậu nhớ rõ từng câu nói của Tưởng Vân Thư, cậu đều nhớ hết, alpha từng nói anh chỉ có hai người xem là thân thiết, một người là bạn thân có dáng vẻ giống bác sĩ Lâm, người còn lại là cậu.
Vậy thì.
Chu An thì sao? Chu An có dung mạo giống mình thì sao?
Tay Bạch Đường dừng trên đôi mắt của ảnh chụp, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, anh có chăm sóc cho bệnh nhân không ạ?"
Tưởng Vân Thư đáp ngay: "Đương nhiên là có rồi."
"Chu An thì sao." Trong giọng nói Bạch Đường xen lẫn chút gấp gáp mà cậu cũng không nhận ra, "Anh cũng sẽ chăm sóc cho Chu An luôn ạ?"
Tưởng Vân Thư không hiểu vì sao, anh trả lời đúng sự thật: "Đúng rồi."
Bạch Đường lập tức im lặng, sổ hộ khẩu bị đóng lại ôm trong lòng, cậu cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Vân Thư đợi một hồi cũng không thấy omega nói chuyện, anh hỏi: "Cậu sao vậy?"
Bạch Đường chỉnh đốn lại tâm tình, ngẩng đầu lên miễn cưỡng mỉm cười với anh: "Không có gì ạ."
Mặc dù nói vậy nhưng suốt đường đi Bạch Đường vẫn luôn yên lặng, ánh đèn ngoài cửa xe ánh vào mắt cậu, bóng hàng mi cứ xuất hiện rồi biến mất.
Tưởng Vân Thư nhìn qua kính xe vài lần, thật ra lông mi Bạch Đường không tính là dày, cũng không quá cong nhưng lại rất dài và đen, làm nổi bật gương mặt như được nước rửa qua, vô cùng tinh xảo.
Cả đoạn đường đều im lặng.
Khi về đến nhà, chưa mở cửa ra mà hai người đã ngửi được một mùi chua nhè nhẹ bay ra từ khe cửa.
Tưởng Vân Thư canh giờ, thấy không thể về nhà kịp để ăn tối nên đã nhờ dì giúp việc sắc thuốc bắc, vậy thì vừa về tới nhà là có thể uống được ngay.
Bạch Đường khịt mũi đi vào nhà bếp xem thử, cậu thấy một cái nồi gốm được đặt trên bếp, bên trên còn tỏa ra hơi nóng, cậu tưởng alpha bị bệnh nên quay đầu hỏi ngay, giọng nói vô cùng lo lắng, "Bác sĩ Tưởng sao lại uống thuốc ạ?"
Tưởng Vân Thư để chìa khóa xe lên tủ giày, nhạt giọng nói: "Là cho cậu uống đó."
"Dạ?" Bạch Đường ngỡ mình nghe nhầm, một lúc lâu mới "À" lên.
Tưởng Vân Thư xắn tay áo sơ mi lên, cánh tay rắn chắc lộ ra, anh đeo găng tay cách nhiệt vào, cầm lấy quai nồi nghiêng xuống, nước thuốc màu nâu đen được đổ vào trong chén, anh xoay người định đưa cho Bạch Đường thì phát hiện người đã sớm mất dạng, có điều xui xẻo là cái đuôi vẫy tới vẫy lui sau sô pha đã bán đứng họ.
Bạch Đường biết nếu liên quan đến vấn đề sức khỏe thì alpha rất kiên quyết, cậu cũng biết mình không trốn được, nhưng mà không biết vì sao tâm trạng cậu có chút khó chịu, vừa uất ức vừa tủi thân, nhưng cũng không giống vậy, nói tóm lại là không được vui lắm, thế nên lúc này cậu có chút nghịch ngợm không muốn nghe lời alpha, muốn dùng hành động để kháng nghị.
"Lúc cậu đi học tôi có đưa bệnh án cậu tới đông y." Tưởng Vân Thư vòng ra sau sô pha bắt được một người một cún, "Phải bồi bổ khí huyết, thận, lá lách, ít nhất một tuần uống ba lần, còn phải thường xuyên tập thể dục nữa."
Sức khỏe của Bạch Đường vẫn rất yếu, có lần anh nhìn thấy Bạch Đường ngồi xổm dưới đất chơi với Đường Đen, chỉ mới ngồi có một chút, khoảng chừng mười mấy giây thôi nhưng lúc đứng lên thì cơ thể mềm nhũn ngã xuống sô pha, cậu nói lúc ấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng không thể khống chế cơ thể, bởi vậy nên eo còn bị va đập bầm một mảng. Thể chất cũng yếu, mới chạy vài vòng với Đường Đen trong vườn hoa mà quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, cả người mệt mỏi mất sức.
Đối diện với Tưởng Vân Thư, Bạch Đường đã không còn rụt người hay câu nệ như trước, thỉnh thoảng còn giống hệt như mèo con mà vươn móng ——— cậu ủ rũ lắc đầu không muốn: "Em không muốn uống đâu, đắng quá em uống không được."
Tưởng Vân Thư đã sớm có chuẩn bị, anh lấy một túi trần bì nhỏ ra đặt vào lòng bàn tay Bạch Đường, "Đừng uống nguội."
Nhưng ở trước mặt Tưởng Vân Thư, Bạch Đường vẫn rất ngoan ngoãn, cậu mếu máo cầm lấy, bóp mũi, tự khích lệ tinh thần rồi uống một hơi.
Tưởng Vân Thư nhận lấy cái chén không, buồn cười nhìn omega bỏ hết trần bì vào miệng rồi do chua quá mà rùng mình một cái, anh cầm chén bỏ vào tủ khử trùng.
Đợi đến khi khuôn mặt Bạch Đường không còn nhăn nữa, anh mới thuật lại lời của Chu Triêu Vũ rồi đưa ra ý kiến của mình: "Tôi cũng thấy chúng ta không cần làm huấn luyện tưởng tượng nữa, bây giờ khi tôi chạm vào cậu cũng không còn bài xích như trước, hôm nay ở trên đường tôi có chạm vào tai cậu, cậu có nhớ không?"
Nhắc tới cái này, tai Bạch Đường liền theo ảnh hưởng tâm lý mà có chút ngứa ngứa, cậu tưởng tượng ra hình ảnh Đường Đen nhúc nhích lỗ tai, mà cậu lại không được, "... Nhớ ạ."
"Vậy ý cậu thế nào?"
Dĩ nhiên Bạch Đường cũng không muốn tiếp tục, bây giờ chỉ cần nhắc tới năm chữ "giảm mẫn cảm tưởng tượng" là cậu đã nghĩ ngay đến nội dung buổi huấn luyện chiều nay, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Có thể nói sở dĩ cậu kiên trì như vậy hoàn toàn là vì Tưởng Vân Thư, cậu rất để tâm đ ến Tưởng Vân Thư, rất để tâm đ ến cái nhìn của Tưởng Vân Thư đối với cậu.
Cũng có thể nói nếu như không có Tưởng Vân Thư thì cậu sẽ thả mình chìm sâu vào vũng bùn, dù sao cậu cũng đã đủ tan nát, đủ dơ bẩn rồi, không muốn cũng không cần ngoi lên cho ai xem nữa.
"Đàn anh nói vậy thật sao ạ?"
"Ừm." Tưởng Vân Thư đáp, "Tôi không gạt cậu."
Bạch Đường nhỏ giọng thương lượng: "Vậy, em không đi nữa có được không ạ?"
Tưởng Vân Thư nói: "Được chứ."
"Vậy anh có thấy em" Bạch Đường cúi đầu không dám nhìn vào mắt alpha, thấp thỏm nói, "Thấy em không biết cầu tiến, dễ dàng bỏ cuộc không ạ."
Tưởng Vân Thư nhíu mày, "Không có."
Bạch Đường cứ vuốt lông trên móng Đường Đen, khuôn mặt vùi vào đầu gối, cậu chợt nhận ra hiện giờ thứ cậu sợ hãi nhất không phải là Tưởng Vân Tô mà là sợ Tưởng Vân Thư thấy cậu không tốt, "Anh sẽ thất vọng về em sao ạ? Hay là, hay là để em tiếp tục nhé? Em thật sự rất cố gắng để tốt lên, em không có..."
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến sức lực khiến người khác yên lòng, cậu nuốt lại những lời sắp nói, ngẩng mặt lên đối diện với alpha đang ngồi khuỵu xuống.
Tưởng Vân Thư xoa đầu cậu, "Tôi mới không báo trước mà đặt tay lên đầu cậu, cậu có bị giật mình không?"
Bạch Đường ngẩn người trả lời, "Dạ không, à có một chút, tim mới đập mạnh một cái, nhưng mà em biết là anh nên..."
"Nên," Mái tóc mềm mại len giữa ngón tay, Tưởng Vân Thư chắc chắn nói, "Chúng ta không cần đi huấn luyện nữa, giai đoạn giảm mẫn cảm đã hoàn thành rồi, cậu làm tốt lắm."