Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ
Chương 17: Kế hoạch
Chương 17. Kế hoạch
Gần đây Trương Thiều lại tìm được một đối tượng, là một đàn anh lớn hơn các nàng một khóa, trông rất đẹp trai thanh tú, rất có hơi thở nghệ thuật. Phương Phỉ thấy xong thì tấm tắc bảo lạ: "Không phải trước đó cậu ve vãn cậu nhóc đẹp trai sáng ngời kia sao? Sao đổi khẩu vị nhanh quá vậy, không nhìn ra là cậu thích loại này đó."
Trương Thiều liếc mắt xem thường: "Lúc ấy mình chỉ nói giỡn thôi, đàn em miệng còn hôi sữa, còn tính trẻ trâu thật sự không phải là khẩu vị của mình. Muốn tìm thì cũng phải tìm người thành thục trầm ổn, có nội hàm, thế mới là người hấp dẫn, như là anh yêu hiện tại của mình nè. Thật là một người quyến rũ, khiêm tốn dịu dàng hòa nhã, trời ơi, mình cảm giác tim mình đã trúng phải tiếng sét 10000 vôn rồi." Nghĩ đến người nọ thì mắt liền sáng lên, giả vờ làm Tây Thi đau ốm, lại như đang đau lòng che ngực mình lại.
Con gái đó mà, rất dễ dàng gán ghép người yêu của mình với hình mẫu lý tưởng mà mình nghĩ ra, thường xuyên nghĩ người yêu mình là hóa thân của sự hoàn mỹ, phẩm hạnh tốt đẹp. Theo thời gian dần qua, sự lý tưởng hóa dần dần biến mất thì mới bắt đầu nhìn thấy dáng vẻ thật của đối phương. Nếu như mộng tưởng bị hủy hoại nghiêm trọng, rất có thể sẽ sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ.
"Nè nè, ê gái, nước miếng của cậu sắp chảy xuống đất rồi kìa. Haha, nhìn mau, kia không phải là đàn anh đó sao?"
Trương Thiều nhanh chóng quay lưng lại, xoa xoa khóe miệng, lại nhanh chóng nhìn về Phương Phỉ chỉ, làm gì có ai!!!
"Chị hai à, cậu gạt mình sao, trước kia cậu đâu có vậy, cậu thay đổi rồi."
"Mình thay đổi sao?"
"Đúng vậy, trước kia tuy rằng cậu rất hướng ngoại nhưng chưa bao giờ có ý xấu đùa giỡn như thế, trước kia cậu vẫn khá là đứng đắn đó."
"Nếu muốn tìm lý do cho sự thay đổi này, thì hẳn từ sau khi cậu quen cô Tần đó."
Trương Thiều xoa cằm tự nghĩ, không biết nghĩ tới mà lại nở nụ cười xấu xa, "Đây là nhân cách khác của cậu bị áp lực từ người cô Tần trấn áp sao? Nói thế thì cô ấy hẳn rất gian xảo đúng không, nói mau, có phải cậu thường xuyên bị cô ấy đè ở dưới thân đúng không, kỹ thuật của cô ấy thế nào? Nhưng mà trông cậu có vẻ rất thoải mái nhỉ, có phải do mình nhìn lầm không ta, hình như ngực cậu lớn hơn ngực mình đó! Trước kia hình như bọn mình lớn bằng nhau mà, để mình sờ miếng coi." Nói xong liền vươn An Lộc Sơn chi trảo.
*An Lộc Sơn chi trảo: móng vuốt An Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên ngực của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ "Lộc Sơn chi trảo" hình thành.
Phương Phỉ nhanh tay chặn cặp móng vuốt kia, lui về phía sau một bước, hai tay nàng chống eo để mình trông có vẻ khí thế hơn, làm ra một tư thế uy nghiêm, nói: "Gan cậu càng ngày càng lớn đó, dám bắt lấy ngực chị đây..., có phải cậu muốn kỳ này bị rớt không?" Trương Thiều là người không thích đọc sách, cứ đến kỳ thi là lại năn nỉ Phương Phỉ để copy, cho nên Phương Phỉ mới có thêm một đàn em.
"Còn nữa, là ai thường xuyên bị đè, cậu mới là người bị đè, cả nhà cậu đều bị đè." Nàng tuyệt không sẽ không thừa nhận chuyện mình bị đè trước mặt đàn em đâu! Rất ảnh hưởng đến hình tượng lão đại uy nghiêm của nàng đó!
"Dạ dạ, lão đại của chúng ta là ai chứ, cô Tần mới là vạn năm thụ." Vì để thuận lợi qua môn, Trương Thiều không thể không khuất phục trước uy nghiêm của Phương Phỉ, cô ơi, em xin lỗi. ಥ‿ಥ
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Từ lúc quen A Cẩn tới nay thì ở trên giường nàng vẫn luôn bị đè tới mức không thể lật người, bây giờ lại bị Trương Thiều vạch trần, thật là quá mất mặt. Không được, mình phải chấn chỉnh thê cương. Nhưng phải làm thế nào? Có rồi, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cái ý tưởng không thể tả được, hừ hừ, ai bảo cô ăn hiếp em làm gì, hổ không gầm cô lại tưởng em là Hello Kitty.
Phương Phỉ lợi dụng các mối quan hệ để có được lịch dạy của Ngọc Cẩn, nhìn kỹ thì phát hiện buổi chiều ngày mai Ngọc Cẩn sẽ dạy môn Hình thái của khiêu vũ. Haha, lần này em sẽ khiến cô trốn không thoát khỏi bàn tay em, em cũng không tin là cô có thể đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.
Sau khi hạ quyết tâm, Phương Phỉ liền lẻn vào phòng học trước 20 phút để chuẩn bị. Trong phòng học im ắng, không có một bóng người, chỉ có âm thanh điều hòa rất nhỏ. Đây là một giảng đường hình bậc thang, có thể chứa được từ 100 đến 200 người, hai bên cửa lớp học là cửa sổ trong suốt kéo dài xuống sàn, rèm cửa được kéo hờ để đón ánh nắng vào. Hai bên bảng đen đều có máy chiếu để thuận tiện cho việc giảng dạy. Phương Phỉ nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng chọn được nơi lý tưởng của mình, dưới bàn giáo viên...
Chui vào dưới bàn, nơi này cũng khá rộng, có thể chứa được một người. Tiếp theo thì nên làm gì đây? Không có kinh nghiệm, mà chuyện này cũng khó tìm người để thảo luận, hay là hỏi Trương Thiều? Thôi, nhớ lại trí tưởng tượng phong phú của cậu ta thì nói không chừng sẽ cho một ý tưởng bay cao bay xa, tốt nhất là tự lực cánh sinh vậy.
Phương Phỉ thấp thỏm bấm vào trang web mà trước đó nàng né như là né virus, sau đó bên trong lập tức phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nàng sợ tới mức lập tức đóng lại, chột dạ ló đầu ra ngó nhìn xung quanh xem có ai không. Hơi muốn đánh trống lui quân rồi, xấu hổ gần chết. Phương Phỉ che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại. Nhưng lại nghĩ đến cảnh A Cẩn năm lần bảy lượt làm trò trước mặt mọi người thì nàng liền nghiến răng nghiến lợi, bằng bất cứ giá nào, ta cũng muốn Cẩn mỹ nhân bị đùa giỡn đến mức không thể khống chế ở trước mặt người khác. Nhưng mà Phương Phỉ đã quên, người ngoài hành tinh rốt cuộc vẫn là người ngoài hành tinh, cô ấy sẽ không bị ràng buộc bởi những điều đó.
Phương Phỉ mặt đỏ tai hồng xem hết video, cũng không quên bình phẩm kết luận, thứ của tên đàn ông kia vừa nhỏ vừa ngắn vừa đen thui hệt như cục than, vẫn là của nhà nàng đẹp hơn.
Không lâu sau thì mọi người lục tục đến lớp, bắt đầu trở nên ồn ào lên.