Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Trang 2
Chương 41: 41: Đai Kẹp Áo Sơ Mi
Edit: Lune
【Mẹ nó tên đàn ông thối, làm gì có ai vừa bắt đầu đã gọi người ta là bé yêu! Bà không đồng ý a a a a!】
【Thoa máu lên miệng mình, chó không chứ! Đừng bao giờ chơi với mấy kẻ thích dùng chiến thuật! Lòng dạ tên nào tên nấy đều bẩn như nhau, rồi đến lúc bị ăn sạch không còn tí cặn nào.】
【Nhìn bên ngoài thì đứng đắn lắm, đã thế còn trúng gu mị nữa, tóc bạc mắt vàng kim, không ngờ bên trong lại là loại người như vậy!】
【Xin lỗi nhé, tôi vẫn thích dáng vẻ lạnh lùng của anh lúc bóp cổ vợ tôi khi trước hơn.】
【??? Chẳng lẽ bây giờ không nên lo lắng cho Nha Nha hả? Đêm tối, trong rừng, cô nam quả nam ở cùng nhau, đã thế một người đang trong trạng thái không tỉnh táo, còn một người thì rõ ràng có ý đồ không trong sáng, thế này đang nguy hiểm quá còn gì!!? Vốn dĩ vợ mặc thế kia cứ lượn lờ trước mặt đã thấy ngứa ngáy khó chịu rồi, giờ chẳng phải là chờ bị lột sạch đồ rồi đè lên cây mà chơi hả?】
【...!Mẹ nó, ông nói hay lắm, rất có lý.】
Quần áo trên người Nha Thấu là trang phục đã được người hầu đặt sẵn bên cạnh.
Thân trên là áo sơ mi kiểu dáng rộng rãi, chất vải mềm mại, khá mỏng, nếu ở nơi có đủ ánh sáng thì còn có thể thấp thoáng trông thấy vòng eo thon bên trong.
Quần cũng không còn là kiểu bó sát như lúc mới đến nữa, mà là kiểu quần rộng hơn nhưng không hề lộ vẻ lôi thôi, càng tôn nên đôi chân dài thẳng tắp của cậu.
Nhất là lúc cậu ngồi lên đùi người đàn ông kia, quần bị kéo lên để lộ cổ chân nhỏ nhắn cùng một đoạn cẳng chân trắng như phát sáng.
Tổng thể trông giống như một hoàng tử sống trong lâu đài cổ, được bảo vệ bao bọc quá kỹ càng nên chẳng biết gì về thế giới bên ngoài.
Ngay cả khi nghe hắn nói, vẻ mặt của cậu vẫn ngơ ngác, như thể những gì nghe được vượt quá sự hiểu biết của cậu.
Người đàn ông rất kiên nhẫn, chậm rãi nói: "Bé yêu đang đói lắm mà phải không? Sao không lại đây?"
Dáng môi hắn rất đẹp, giờ lại dính thêm chút máu, lúc nói chuyện đôi môi khẽ mở ra đóng vào trông cực kỳ hấp dẫn.
Thả dây dài để câu cá lớn, hắn chưa bao giờ làm chuyện ép buộc ai cả.
Người đàn ông có thừa sự kiên nhẫn lẫn thời gian để chờ thiếu niên chủ động đến.
Đang uống máu thì bị bắt ngừng, bụng Nha Thấu vẫn đang réo òng ọc, hai chiếc răng nanh nhỏ chưa phát triển hết cũng ngứa ngáy, đang liên tục gào thét muốn nhào vào người trước mặt.
Nhưng giờ có một việc quan trọng hơn ăn no.
"Tên tôi là Nha Nha." Cậu chậm chạp sửa lời hắn: "Không phải bé yêu."
Dáng vẻ mơ màng nghiêm túc sửa lại lời của cậu thật sự quá đáng yêu, ánh mắt người đàn ông hiện lên ý cười, bước lại gần cậu: "Ừm, Nha Nha."
Lúc người đàn ông gọi tên cậu, âm cuối nghe quyến luyến vô cùng, khiến thiếu niên vốn đang mơ màng lại càng hoang mang.
Thiếu niên vừa hút máu xong nên môi rất đỏ, khóe môi còn dính chút máu, thoạt nhìn giống như một bức tranh sơn dầu diễm lệ.
Đôi môi hé mở, từ góc độ của người đàn ông có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại, vừa ướt át lại vừa đỏ thắm.
Mắt người đàn ông tối lại, hắn hơi khom người, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Vậy em có muốn không?"
Chỉ cần thiếu niên ngửa đầu lên là có thể đạt được thứ mình muốn.
Máu đang ở ngay trước mặt, quanh chóp mũi của Nha Thấu đầy mùi hương hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì sốt ruột, trong cặp mắt to tròn ngập tràn khao khát.
Nhưng...
"Không đúng." Thiếu niên đẩy hắn ra: "Anh trai dặn không được làm vậy."
Đột nhiên bị đẩy ra, người đàn ông kia cũng không giận: "Anh trai?"
Nha Thấu nuốt nước bọt, nói: "Anh trai từng dặn, một mình ra ngoài không được tùy tiện cắn miệng người khác, cũng không được tùy tiện cho người lạ hôn."
"..."
Nha Thấu lẩm bẩm gì đó, còn hơi phàn nàn: "Sao anh cũng giống bọn họ vậy, đều muốn hôn tôi."
"...! Bọn họ?" Người đàn ông khựng lại, trông lại càng không ai dám đến gần, lúc lên tiếng lần nữa, trong lời nói của hắn đã có thêm chút cảm xúc không rõ ràng: "Trước tôi, cũng có người muốn hôn em sao?"
Nha Thấu ngoan ngoãn gật đầu.
Đây không phải là câu trả lời mà hắn muốn nghe.
Người đàn ông tiếp tục hỏi: "Huyết phó của em à?"
"Không phải." Nha Thấu đập vai hắn một cái: "Đã nói là tôi không có Huyết phó rồi."
"Vậy họ đã hôn em chưa?"
Nha Thấu hiện giờ không nghĩ được mấy vấn đề phức tạp: "Không biết nữa."
【Đang nói Hứa Dã với Phương Chí nhỉ, hai người họ hết dụ dỗ lại chặn người trong phòng tắm muốn hôn nhưng có thành công đâu.
Vậy mà một người đến tên còn chưa nói như anh nghĩ mình có thể thành công được chắc?】
【Tôi đã nói rồi, trong phó bản trước vợ xoay bọn hắn như chong chóng không cho hôn thì làm sao vừa vào phó bản này đã bị người khác hôn được! Làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng vợ sẽ bị chịt chứ hu hu.】
【Vừa nghe nói lúc trước có người muốn hôn vợ cái mà mặt mũi đen thui, chết cười cả nhà ạ.】
【Vợ không hợp tác, hỏi không ra đáp án, chắc sốt ruột muốn chết rồi nhỉ hì hì.】
Thiếu niên nói xong câu đó thì im lặng, không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của người đàn ông về "bọn họ" nữa.
Chỉ có tiếng bụng réo vang rõ mồn một trong bóng tối.
Nhìn vẻ mặt người đàn ông chẳng biết hắn có đang nổi giận hay không, nhưng bộ dạng không được ăn của thiếu niên quá đáng thương, hắn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bất lực đưa tay ra.
Được uống máu lần nữa, thiếu niên vui vẻ thấy rõ, cậu nắm chặt cánh tay kia như sợ hắn lại rút về.
Động tác này đã xoa dịu sự khó chịu trong lòng người đàn ông, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ma cà rồng nhỏ đang ăn.
Dạ dày của Ma cà rồng non rất nhỏ, chỉ uống một lúc đã no.
Khác với những Ma cà rồng khác khi mới hút máu không kiềm chế được mà hút cạn máu của con người, thiếu niên không hề tham lam, khi no rồi thì tự động bỏ tay ra, chép miệng một cái, nom thỏa mãn cực kỳ, cảm giác như đôi cánh nhỏ chưa mọc ra kia cũng đang vẫy vẫy.
Mấy ngụm máu đã no căng, dù có mang về nhà thì chắc cũng rất dễ nuôi, người đàn ông thản nhiên suy nghĩ.
"No rồi à?" Hắn hỏi.
Thiếu niên vui vẻ "ừm ừm" hai tiếng.
Người đàn ông chậm rãi hỏi tiếp: "Vậy đến lượt tôi rồi đúng không?"
Chủ đề đột nhiên nhảy vọt, Nha Thấu không hiểu thế nào, khẽ hả một tiếng tỏ ý thắc mắc: "Gì cơ?"
"Tôi không phải Huyết phó của em nên không có nghĩa vụ cho em ăn, nhưng giờ em đã uống máu của tôi rồi, khiến tôi hơi chóng mặt.
Chẳng lẽ em không nên làm gì để bù đắp cho tôi à?"
Vẻ mặt hắn tái nhợt, nói xong còn ho hai tiếng, kết hợp với mái tóc bạc của hắn quả thật là có cảm giác yếu ớt.
Nha Thấu bị lừa đến quay cuồng, trong nhận thức của cậu quả thật có chuyện con người nếu bị mất máu nhiều quá có thể dẫn đến mất mạng.
Nghĩ như vậy, thiếu niên tỏ ra hơi áy náy: "Tôi uống hết nhiều máu của anh lắm à?"
Ít, thậm chí còn chưa bằng một nửa lượng máu của ma cà rồng bình thường, nhưng muốn bắt được cá lớn thì phải thả dây câu dài, hơn nữa con cá nhỏ ngây thơ này đang bắt đầu vẫy đuôi bơi tới rồi.
Người đàn ông khẽ đáp "ừ".
Nha Thấu càng áy náy hơn: "Vậy tôi phải bù đắp cho anh thế nào? Anh nói đi, tôi nhất định sẽ làm."
Cậu nghĩ một lúc, còn tự cho là mình thông minh mà bổ sung một câu: "Chỉ cần không quá đáng quá là được."
Con cá nhỏ ngây thơ mắc câu rồi.
Người đàn ông cong môi, mái tóc dài màu bạc xõa xuống, cọ vào người làm Nha Thấu thấy ngưa ngứa.
Lời hắn nói chứa đầy hàm ý mờ ám: "Để tôi làm lại những gì em đã làm với tôi là được."
Mình đã làm gì với anh ta nhỉ? Nha Thấu vắt óc suy nghĩ.
Hình như mỗi hút máu.
Yêu cầu này có vẻ không quá đáng lắm, chỉ đơn giản là cho người khác hút ít máu mà thôi, mất máu nhiều thì phải bổ máu, điều này cậu vẫn hiểu.
Nghĩ đến đây, Nha Thấu hít mũi, đồng ý yêu cầu này.
Gần như ngay khi cậu đồng ý, cả người cậu đã bị bế lên.
Là tư thế mặt đối mặt, mông cậu được một tay người đàn ông kia nâng lên, trọng lượng cả cơ thể đều dồn vào đó, hai chân không có điểm tựa phải quấn quanh eo người kia.
Chẳng qua bị người ta bế lên đột ngột, cảm giác mất trọng lượng bất ngờ khiến thiếu niên hoảng hốt, vội ôm chặt cổ người đàn ông bên dưới.
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, người đàn ông kia vùi mặt vào cổ cậu như chẳng hề gấp gáp, mà trái lại bàn tay của hắn còn sờ lên eo cậu, muốn kéo vạt áo ra khỏi cạp quần.
Nha Thấu cuống quít đè tay hắn lại: "Tôi có làm vậy với anh đâu."
"Ừm, tôi chỉ muốn kiểm tra tình trạng cánh phát triển giúp em thôi mà." Người đàn ông khẽ cười: "Hay là Nha Nha muốn cởi quần áo?"
Cậu không muốn, nhưng cậu cũng không biết tại sao lại phải để người đàn ông trước mặt kiểm tra cánh của mình, thiếu niên ngập ngừng không nói.
Người đàn ông cảm nhận được có thứ gì đó cản trở động tác kéo vạt áo ra, hắn nhướng mày, ấn nhẹ vào bắp đùi cậu: "Em đeo đai kẹp áo sơ mi à?"
Hình dạng của chỗ gồ lên ở đùi đúng là đai kẹp áo sơ mi.
Đai kẹp áo sơ mi vốn được dùng để ngăn áo sơ mi bị cuộn lên khi mặc, giúp áo quần trông gọn gàng hơn, nhưng dưới hoàn cảnh này, nó lại có vẻ gợi cảm khó hiểu.
"Ừm." Nha Thấu mím môi, nhỏ giọng nói: "Nên anh không được cho tay vào sờ đâu, mãi tôi mới mặc xong đó."
"Anh mà làm nó rối lên thì tôi sẽ giận đấy."
Người đàn ông không khỏi bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ thiếu niên nổi giận, tính cách ngoan hiền thế này, có phải lúc nổi giận cũng chỉ biết cau mày, đến nói nặng cũng không, hoàn toàn không có tí sức đe dọa nào.
Hắn bị hình ảnh mình tưởng tượng ra làm cho bật cười: "Được rồi, tôi không cho tay vào đâu."
Người đàn ông kia đồng ý ngay mà không cần cậu nài ép nhiều.
Nha Thấu được hắn ôm trong ngực, bị đôi mắt vàng sáng kia nhìn chăm chú đến mức cảm thấy bối rối.
Sau khi ăn no, cậu cũng tỉnh táo lại được phần nào.
Tuy vẫn chưa thể hiểu rõ tình trạng hiện tại nhưng cậu cũng biết rằng cứ ở đây mãi thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Mới định nói gì thì cảm giác được người đàn ông đang sờ vào lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa phần xươ.ng bướm.
Mặc dù đầu ngón tay của người đàn ông hơi lành lạnh nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn qua lớp vải áo.
Cách một lớp vải, vết sẹo trên lưng không rõ lắm nhưng có thể nhận ra được cánh của thiếu niên không phải bị chặt đứt.
Cánh cũng giống như răng, vì không được cung cấp đủ máu nên bị suy dinh dưỡng không mọc ra được.
Sau khi xác nhận xong, hắn vùi đầu vào cổ thiếu niên, ngay cạnh môi hắn là cái cổ trắng nõn mảnh khảng của cậu, chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn được.
Thiếu niên bị giam trong vòng tay hắn, ngồi trên đùi mình, đang nhìn mình với ánh mắt ngơ ngác vô tội.
Và hắn cũng đã làm vậy thật, hết ngậm lại mút, để lại những dấu đỏ nhỏ vụn rải rác.
"Bé yêu, em thơm quá, theo tôi về được không?"
Máy truyền tin bỗng kết nối, bên kia truyền đến giọng nói không rõ cảm xúc của Thi Lâu.
"Nha Nha, cậu đang làm gì thế?"
Hắn tạm dừng, nghe thấy tiếng thở gấp của một người đàn ông khác bên cạnh, giọng hắn trầm xuống.
"Giờ bên cạnh cậu còn có ai nữa?"
...
Đai kẹp áo sơ mi mlem zlllllllll.