Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Chương 96
Hẳn là Kaluya đã phát hiện ra điều gì đó không ngờ được nên trong phút chốc không khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh bị phá vỡ, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Môi bà mấp máy, dường như muốn tiết lộ điều gì đó song cuối cùng lại nuốt ngược hết vào trong. Trong mắt ngoài kinh ngạc ra thì còn thêm chút nghiên cứu và trầm trọng.
Trên người phù thủy Kaluya vốn đã mang theo sự bí ẩn, khuôn mặt dưới mũ áo choàng đầy nếp nhăn, điềm tĩnh tự nhiên, là một sức mạnh khác với Criller.
Cảm giác bị người như vậy nhìn chằm chằm khiến Nha Thấu hơi căng thẳng, nhất là ánh mắt kiểu này của Kaluya làm cậu cứ thấy rờn rợn trong lòng.
Biểu cảm này của bà...
Đừng bảo là đã phát hiện ra thân phận người chơi của mình rồi nhé?
Đây là phó bản mới, ngay cả 001 cũng chưa nhập thông tin, cậu không biết quan hệ giữa NPC và Người chơi trong phó bản này thế nào, cũng không biết rốt cuộc mình là Người chơi hay NPC trong phó bản nữa.
Nha Thấu lắp bắp nói: "Sao, sao vậy ạ?"
Nghe thiếu niên nói, Kaluya mới ý thức được sự thất thố của mình, bà bỏ mũ áo choàng xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
"Không có gì." Kaluya nói: "Có thể để ta kiểm tra cơ thể cháu lại lần nữa không?"
Bà tạm ngừng: "Ta chỉ xem độc tố trong cơ thể cháu đã được lọc hết hay chưa thôi."
Một lý do rất thỏa đáng, đồ ngốc lập tức mắc lừa, vui vẻ đồng ý.
Kaluya đặt tay lên trán thiếu niên lần nữa, cẩn thận cảm nhận các chỉ số cơ thể cậu, qua hồi lâu sau mới thu tay về, chỉ có điều vẻ mặt còn nghiêm trọng hơn lúc nãy.
May mà bà đã quan sát biểu cảm của thiếu niên trước nên kịp thời đổi đề tài trước khi thiếu niên sinh nghi: "Cháu tên gì?"
Từ lúc ban đầu đến giờ, Kaluya chưa từng hỏi tên Nha Thấu, vậy mà bây giờ lại hỏi, tuy giọng nói vẫn khàn khàn như cũ nhưng chẳng hiểu sao Nha Thấu lại cảm giác khoảng cách đã biến mất, băng tuyết tan dần.
Nha Thấu nắm chặt vạt áo của mình: "Nha Nha ạ."
Phù thủy gật đầu, song không nói gì tiếp. Ánh mắt hờ hững quét qua Nha Thấu mang theo vẻ trầm tư khiến cho cậu càng thấy căng thẳng hơn.
Có điều cậu đã nhận được lời hứa của đối phương rồi nên hẳn là bà ấy sẽ không làm hại gì đến mình.
Nghĩ tới đây, Nha Thấu thầm nắm chặt tay, quyết định chủ động xuất kích.
Cậu ngồi trên vỏ sò, lúc này thấp hơn phù thủy một chút nên hơi phải ngẩng đầu lên: "Người cá có thể sống bao lâu vậy ạ?"
Nha Thấu có linh cảm rằng "Linh hồn bất diệt" rất quan trọng, nhưng cậu không dám mở miệng hỏi thẳng nên đành phải đi đường vòng.
Phù thủy giải thích: "Tuổi thọ của tộc người cá dài gấp hơn hai lần so với loài người, họ có thể sống ở đại dương lên đến hai trăm năm."
Hai trăm năm đã là một khoảng thời gian rất dài rồi.
Người cá có tuổi thọ dài hơn Loài người, cái giá tương ứng chính là không có linh hồn.
"Người cá tử vong, thế gian sẽ không còn dấu vết gì nữa, ngoài việc chúng ta còn nhớ ra thì sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì do họ để lại, ngoài ký ức thì không còn gì có thể chứng minh họ từng tồn tại." Phù thủy hơi phiền muộn: "Ngay cả về với cát bụi cũng không làm được."
Người cá tử vong chính là biến mất hoàn toàn.
Đây là một chủ đề khá nặng nề, hé lộ một góc về bí mật của Người cá, cho người ta một loại ảo giác: Chỉ cần lật mở từ góc này là có thể mở ra một trang sách thuộc về Người cá.
Nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều này.
Nha Thấu chớp mắt, chú ý đến một vấn đề khác: "Vậy có cách nào khiến người cá có được linh hồn không ạ?"
"Có chứ." Phù thủy hạ giọng nói: "Một mạng đổi một mạng, cướp linh hồn của người khác chuyển đến người mình là được."
Nha Thấu:!!
Giọng bà không cao, tốc độ nói cũng chậm nhưng lời nói lại vô cớ mang theo mùi máu tươi làm Nha Thấu đờ ra tại chỗ.
Biểu cảm sững sờ của thiếu niên quả thực quá đáng yêu, Kaluya không khỏi phì cười: "Trêu cháu thôi."
Nha Thấu vẫn chưa kịp phản ứng: "... Dạ?"
Phù thủy: "Ta nói là trêu cháu thôi, nếu chỉ cần cướp là được thì chúng ta đã cướp từ lâu rồi."
Linh hồn là một thứ hư vô mờ mịt, không có thực thể, bắt không được nắm cũng không được, chỉ dựa vào cướp đoạt là hoàn toàn vô dụng.
Nha Thấu khẽ "ồ" một tiếng: "Vậy cách thật sự là gì ạ?"
"Rất đơn giản." Phù thủy kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của thiếu niên, thái độ khác xa so với lúc trước.
"Chính là khiến một con người yêu mình, hết lòng hết dạ vì mình và tự nguyện chia sẻ linh hồn của bản thân với mình."
...
Vì Nha Thấu uống cạn lượng dịch dinh dưỡng của mấy ngày trong một hơi nên sau khi phù thủy nói xong đã đi nấu thêm.
Nha Thấu ngồi trong vỏ sò, níu lấy thứ giống tấm thảm mềm dưới mông.
Không còn là rong biển nữa, nhưng cũng không phải tấm chăn lông bọn cậu thường dùng, nó mềm ơi là mềm, ngồi thoải mái cực kỳ.
Cảm giác sờ vào rất thích, rõ ràng là thứ do Criller biến ra nhưng lại giống y như thật vậy.
Không biết Criller đi đâu rồi, cũng không biết khi nào hắn mới quay lại nữa, sau khi phù thủy rời đi, đám cá nhỏ đủ màu sắc phát sáng vốn ở trong hang động cũng bơi ra ngoài theo bà, khiến nơi này tối hẳn đi, chỉ con lại mấy viên ngọc trai tỏa ánh sáng yếu ớt.
Ngoài đại sảnh có ánh sáng, Nha Thấu sợ tối nên lúc này cũng chẳng ngủ được, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi ra khỏi vỏ sò, muốn đến chỗ có ánh sáng để chờ.
Một mình ở trong bóng tối hơi đáng sợ, hơn nữa bên ngoài hang động còn có một đám quái vật biển sâu có hình thù kỳ quái, chỉ một cái xúc tu thôi đã có thể hất văng cậu đi rồi.
Bóng tối sẽ sinh ra một số ý nghĩ không hay, trong đầu Nha Thấu toàn là đám quái vật bọn cậu gặp phải khi tiến vào rãnh biển.
Cậu đi về phía có ánh sáng, lại phát hiện ánh sáng này không phải đến từ đại sảnh mà là từ một hang động khác.
Cảm giác này khá quen thuộc, rất giống trong phó bản trước lúc cậu đi tìm manh mối trong Điện thờ lại gặp một căn phòng tối khác, sau đó bị đẩy vào bên trong.
Nha Thấu cảnh giác quay đầu nhìn phía sau, không thấy thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thận trọng quan sát một lúc ở cửa hang, chờ 001 xác nhận không có nguy hiểm gì mới bước vào.
Hang động này tốt hơn cái hang Nha Thấu ở lúc nãy nhiều, rộng rãi, vì có nhiều ngọc trai nên trong hang động sáng bừng.
Nha Thấu chỉ muốn tìm chỗ sáng để chờ thôi, cho nên sau khi vào trong cũng chỉ ngồi xổm ở cửa hang, không dám đi sâu vào trong.
Lúc phù thủy Kaluya đến thì thấy ngay cảnh này, thiếu niên ngồi xổm dưới đất đóng giả một cây nấm đang trưởng thành, bà ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của đối phương.
Bà đưa dịch dinh dưỡng đã điều chế xong vào tay cậu, sau khi nghe cậu nói lý do tại sao lại đến đây, bà thấy hơi áy náy: "Là ta suy nghĩ chưa chu đáo."
Nha Thấu vội vàng xua tay, vừa định nói không sao thì Kaluya đã mở miệng trước: "Cháu sợ tối lắm à?"
Nha Thấu chần chờ gật đầu, không nói tiếp nữa.
Kaluya tôn trọng sự riêng tư của đối phương, nếu cậu không muốn nói thì bà sẽ không ép cậu.
Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Bà chuyển sang chủ đề khác, giơ tay chỉ vào phía sau cậu: "Muốn vào xem thử không? Đây vốn là phòng của Criller."
Liên quan đến Vương Người cá, chắc chắn sẽ có rất nhiều thông tin phó bản.
Kaluya lớn tuổi rồi, vẫn chưa quen với đôi chân lắm nên đi hơi chậm. Nha Thấu cũng không vội, ngoan ngoãn đi theo sau bà.
Bà vừa đi vừa nói: "Đây là nơi Criller ở để điều trị đôi mắt cùng các vết thương trên người sau khi được cứu về."
Kaluya nói không ngừng, tạo cho Nha Thấu một ảo giác người mẹ già đang nhìn con dâu do con trai mình dẫn về, sau đó bà mẹ già nắm tay con dâu, cho con dâu xem ảnh của con trai mình hồi nhỏ, đồng thời kể từng câu chuyện đi kèm với mỗi tấm ảnh.
Bà cung cấp rất nhiều tin tức, gần như đã kể lại toàn bộ thông tin liên quan đến Criller mà mình biết, cậu chưa từng nghe qua những điều này ở cung điện Người cá, Kaluya nói những chuyện này với cậu chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác được công nhận thành đồng loại.
Nha Thấu thấy hơi kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không nói ra được.
Trên vách tường trong hang có treo một bức bích họa, là một Người cá nhỏ đuôi bạc mắt vàng.
— Là Criller lúc nhỏ.
Tộc Người cá có nền văn minh của riêng mình, cũng có phương pháp có thể ghi chép văn tự và hình ảnh, Nha Thấu chưa từng tiếp xúc nên không hiểu lắm, cậu cảm thấy chất liệu của bức bích họa này hơi giống vảy cá.
Sáng long lanh, rất trơn, sắc thái có thể lưu giữ rất lâu, cho nên đã qua nhiều năm rồi mà màu sắc vẫn còn tươi tắn sống động, nhóc Người cá như sống lại, đôi mắt màu vàng đang quan sát hai người xông vào kia.
Màu vàng cũng chia làm nhiều loại, màu mắt của Criller là màu vàng nhạt giống với Ly Vân, nhóc Người cá còn bé trông không hung hãn như bây giờ, lúc xị mặt cũng không làm người ta thấy dữ dằn.
Bích họa chỉ có một bức này, nhìn màu mắt thì chắc là hồi Criller chưa bị bắt lên bờ.
Người cá nhỏ hoàn toàn khác với Criller bây giờ, trong lòng Nha Thấu hơi phức tạp.
Tiếng phù thủy dần dừng lại, bà khẽ giơ tay lên, vỏ sò khổng lồ vốn đang ở bên kia tự động bay tới.
"Nha Nha."
Kaluya đột nhiên gọi cậu.
Nha Thấu nghi hoặc quay đầu lại: "Sao vậy ạ?"
Kaluya nói: "Ngày mai xin nhờ cả vào cháu."
Cậu đã nhận được lời hứa của phù thủy nên sẽ không làm trái với điều đã đồng ý, Nha Thấu gật đầu, lại nghĩ đến điều gì đó mà nhỏ giọng hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào ạ?"
"Thời gian không cố định, nhưng sau mười hai giờ trưa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
Năm nào cũng vậy.
Mùa sinh sản của Người cá kích thích hormone trong cơ thể, cơ thể vốn ổn định mất đi sự cân bằng, phần dư thừa ra chạy loạn khắp nơi trong cơ thể nên mắt mới gặp vấn đề.
Kaluya đưa cho thiếu niên một viên ngọc trai: "Vào thời khắc then chốt, cái này sẽ bảo vệ cháu."
...
Ngọc trai chuyển đến dọn đi thực sự rất phiền phức, hơn nữa vỏ sò cũng đã được mang qua rồi nên Nha Thấu nghiễm nhiên được sắp xếp ngủ trong hang động này luôn, chờ Criller đến đón mình về.
Nhưng cậu đã nói chuyện xong với Kaluya lâu rồi mà mãi không thấy Criller về.
Thời gian chờ đợi quá lâu, cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt của Nha Thấu bắt đầu díu lại, có lúc sắp ngủ lại đột ngột giật mình tỉnh dậy, tim đập nhanh, qua một lúc mới chậm rãi trở lại bình thường
Cuối cùng khi cậu sắp ngủ, Người cá đuôi bạc kia mới xuất hiện.
Criller bơi tới, bị người nằm trong vỏ sò thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Nha Thấu phát hiện có người đến gần mình, cậu cố gắng mở hé mắt ra để nhìn, chu môi nói: "Sao giờ anh mới về vậy."
Do buồn ngủ nên giọng cậu hơi ngân dài, mỗi chữ nhả ra như dính vào nhau, nghe như đang làm nũng.
Criller ngồi bên cạnh thiếu niên, định giơ tay ra vớt thiếu niên trong vỏ sò ra ngoài: "Đang chờ ta à?"
Nha Thấu khẽ "ừm" một tiếng rồi đẩy bàn tay của hắn ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh đừng lại gần tôi."
Bị đẩy ra khiến Criller không vui, giọng hắn trầm thấp: "Tại sao?"
"Trên người anh toàn mùi gì ý."
Sau khi ra ngoài một chuyến, mùi trên người Criller càng trở nên rõ rệt. Lúc hắn đến gần, mùi đó quấn quanh chân của thiếu niên rồi len lỏi dần lên trên theo từng đường nét cơ thể.
Nha Thấu buộc phải co người lại thành con tôm, muốn cản thứ kia lại gần.
Criller khựng lại: "Ngửi thấy à?"
Nha Thấu không trả lời, thẳng thừng đạp qua: "Anh đừng có quấn chân tôi, khó chịu."
Giọng điệu khá dữ dằn, nhưng cũng gián tiếp chứng minh cậu quả thật có ngửi thấy.
Trong đôi mắt xám của Criller cuồn cuộn cảm xúc, không biết đang nghĩ gì, hắn không màng sự chống cự của cậu mà cưỡng ép chen vào trong vỏ sò.
Những ngón tay mảnh khảnh với màng dính trong suốt ở kẽ ngón tay móc lấy mép vỏ sò rồi khép nó lại, bên trong lập tức chìm vào bóng tối.