Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Chương 46: 46: Phía Dưới Núi Tuyết Hồng Nhạt
【Xin lỗi, không ngờ phòng livestream này lại buồn cười như vậy, trông Thợ săn tỏ ra khiếp sợ nhìn Lục chó trộm con non Ma cà rồng nhà người ta mà tôi buồn cười chết mất hahahaha.】
【Ha ha ha ha ha cười rách cả miệng, cảm giác như thanh niên Tóc Vàng kia có thể lăn ra ngất xỉu luôn ấy, các ông ở cùng một phe với nhau thật đấy à? Không bàn bạc với nhau trước khi tấn công hả? hahahah.】
【Các ông có thấy không, em bé đứng sau Lục chó ngoan ghê, chỉ muốn ôm muốn hôn cho cái!】
【Ờ mà nói đến phụ huynh của vợ, tôi nhớ quản gia gọi vợ là tiểu thiếu gia thì phải? Gọi là tiểu thiếu gia thì địa vị thân phận hẳn không thấp đâu, nếu phụ huynh không đến thì vợ sẽ bị bắt đến căn cứ Thợ săn, Ma cà rồng mà vào căn cứ Thợ săn chẳng phải sẽ bị bắt nạt à?】
【Chúng ta là phụ huynh của bé con mà.
Nếu tôi mà vào phó bản được, Lục Lâm An dám bắt nạt bé con nhà tôi thì người mẹ như tôi sẽ đánh chết hắn đầu tiên.】
【Chờ bà vào được phó bản rồi hãy nói, với lại bà ở ngoài vẫn mắng chửi thoải mái được.
Nhưng mà nói đến vấn đề chính thì vợ đang ở trong trang viên của thủ lĩnh Ma cà rồng, nên phụ huynh của em bé rất có thể là Vương thượng Ma cà rồng, không thì cũng là Thân vương nào đó.
Hơn nữa Thợ săn Tóc Vàng kia lúc nãy đã nói là quân tiếp viện của Ma cà rồng đã đến, nên có khi phụ huynh em bé cũng đang trên đường đến đây rồi.】
【Bắt đầu mong chờ cảnh tượng phụ huynh đến đánh kẻ trộm con con nhà mình! Mau đến nhanh lên! Nếu không đến là con non nhà các vị sẽ bị bắt đi đó!】
Tiếng kêu khiếp sợ của Tóc Vàng vang khắp khoảng đất trống, khiến những Thợ săn bị thương nặng đang nằm trên đất giật mình.
Vết thương trên người họ vốn do đám Ma cà rồng đáng ghét kia gây ra, hơn nữa họ còn chứng kiến cảnh đồng đội mình bị tàn sát sau khi lực lượng tiếp viện của Ma cà rồng xuất hiện.
Giờ lại bất ngờ nghe thấy đội trưởng hô to "Ma cà rồng" nên tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ma cà rồng sau lưng Lục Lâm An kia.
Nhưng Ma cà rồng trước mắt họ không giống đám Ma cà rồng kinh tởm tụ tập lại để hút cạn máu con người kia, cũng không giống đám Ma cà rồng hung dữ có răng nanh sắc nhọn có thể xé toạc đồng đội của họ bằng tay không, mà là một con Ma cà rồng nhỏ với mái tóc mềm mại, đang mím môi bất an nhìn về phía này.
Lúc nhận ra có nhiều Thợ săn đang nhìn mình, con Ma cà rồng nhỏ kia tức thì cứng cả người, sau đó lùi ra sau lưng Lục Lâm An, chỉ để lộ ra mấy cọng tóc vểnh trên đầu.
Có lẽ cậu cảm thấy ở phía sau vẫn chưa an toàn lắm nên duỗi tay ra khỏi mũ áo choàng, nắm lấy mép mũ rồi kéo xuống che đầu mình lại, cả người được bao kín mít.
Nhìn qua thì có vẻ con Ma cà rồng này rất nhát gan.
Vừa rồi nếu chỉ nhìn qua vẻ ngoài, hơn nữa đội trưởng không phát hiện ra thân phận của cậu thì có khi không ai ở đây nghĩ rằng cậu là Ma cà rồng.
Từ vóc dáng và vẻ ngoài cho đến tính nhát gan, hơn nữa còn bị bắt được dễ dàng như vậy, xét từ nhiều khía cạnh thì con Ma cà rồng trước mặt bọn họ chắc chắn là một con non.
Chỉ là...
Trọng điểm nằm ở hai chữ con non này!
Đừng vì thấy người ta đẹp mà bắt đến đây chứ trời ơi!
Thợ săn Tóc Vàng họ sặc sụa, dù thế nhưng vẫn chưa rút ngón tay đang chỉ vào Lục Lâm An về, đủ thấy được tâm trạng của gã đang lên xuống dữ dội như thế nào.
Lục Lâm An không thích người khác chỉ tay vào mình, hắn cau mày đập tay gã xuống: "Lúc trước tôi đã nói với anh rồi còn gì?"
Cuộc trò chuyện của hắn lúc trước không phải chỉ với mỗi cộng sự, mà còn là với những NPC khác cùng phe.
Cho nên hắn đã báo cáo từ sớm rồi, giờ nhắng lên với hắn làm gì?
"Hơn nữa anh còn bảo tôi đeo dụng cụ chống cắn cho em ấy còn gì." Lục Lâm An giương mắt nhìn gã, cuối cùng kết luận: "Tất cả những điều này đều từ miệng anh nói ra cả."
Thợ săn Tóc Vàng:...
Gã cẩn thận nhớ lại mấy câu đối thoại giữa mình với Lục Lâm An, cuối cùng đối chiếu con non Ma cà rồng đang lo lắng trước mặt với "Bắt được một con nhỏ" trong cuộc nói chuyện, trong giây lát gần như tắt thở, sụp đổ đến nơi.
"Ai biết được con anh bắt lại còn nhỏ thế này! Đây là con non đó, anh bắt trộm con non nhà người ta đến đây thì người nhà nó không đến tìm anh chắc?"
"Hơn nữa anh trộm đâu không trộm, lại đi trộm con non trong trang viên của Thủ lĩnh!"
"Anh biết tình hình bây giờ thế nào không? Quân tiếp viện Ma cà rồng đến rồi, điều này cũng có nghĩa là Thủ lĩnh Ma cà rồng cũng đã trở về.
Anh bắt lúc nào không bắt lại chọn lúc này, anh bắt con non nhà người ta về là định biến mình thành bia ngắm hả!?"
【Đúng đúng, trộm đâu không trộm lại đi trộm vợ tôi.】
【Thật ra Ma cà rồng đối với con non cũng không hẳn là tốt lắm, chẳng qua bọn họ cho mình là chủng tộc cao quý, cực kỳ giữ gìn thể diện, nên về cơ bản kẻ nào dám động đến con non của tộc họ đều sẽ bị đánh một trận.
Đại khái là mình bắt nạt thì được, nhưng kẻ khác thì không được.】
【Hành vi này của Lục Lâm An chẳng khác nào giơ tay tát thẳng vào mặt mấy lão già đó xong giở giọng trịch thượng nói xin lỗi, đám Ma cà rồng kia không nổi điên mới là lạ.】
Thợ săn Tóc Vàng bắt đầu nôn nóng.
Nếu là lúc bình thường thì chuyện bắt một con non về không có gì đáng nói, nhưng tình hình hiện giờ lại khác.
Bọn họ vất vả lắm mới bắt được thời điểm mà cả Vương thượng lẫn Thân vương không có ở đây để tiến hành đợt tấn công đầu tiên, nhưng kết quả là thông tin sai lệch, lực lượng tiếp viện đến quá nhanh, tình hình đảo ngược, bọn họ rơi vào thế bất lợi.
Bên họ thương vong nặng nề, đội quân thiện chiến hơn một trăm người mà giờ chỉ còn lại mười mấy người, hơn nữa vài người trong đó đã bị thương nặng, gần như đã không còn khả năng chiến đấu.
Giờ lại còn mang theo một con non Ma cà rồng về thì nhất định sẽ trở thành bia ngắm dễ thấy nhất trong lúc rút lui.
Trọng điểm là con non đó.
Nếu Lục Lâm An bắt một con Ma cà rồng trưởng thành thì tình hình có khi không nghiệm trọng đến vậy, ai dè hắn lại giỏi quá, nhoáng một cái bắt luôn con non nhà người ta về.
Điều này khiến việc họ rút lui khó khăn gấp bội.
Nếu có thêm một nhóm Ma cà rồng đến nữa thì với tình trạng cả đội còn mấy người thế này, bọn hắn hoàn toàn không đánh lại nổi.
Thợ săn Tóc Vàng che ngực, bước lên phía trước định kéo con Ma cà rồng nhỏ sau lưng Lục Lâm An kia ra, nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Lục Lâm An hất bỏ.
"Anh định làm gì!" Thợ săn Tóc Vàng nhìn hắn chằm chặp, cố gắng thể hiện uy quyền của đội trưởng.
Nhưng Lục Lâm An chẳng thèm để ý, hắn lạnh lùng nói: "Anh định làm gì mới đúng?"
"Giờ bỏ nó lại đây, chúng ta vẫn đi được! Chậm hơn tí nữa sẽ không kịp mất!"
Một Thợ săn Ma cà rồng tiêu chuẩn phải biết phân biệt tình huống, bỏ con non Ma cà rồng lại ở lại mới là lựa chọn đúng đắn nhất hiện tại.
"Không." Lục Lâm An từ chối: "Vất vả lắm tôi mới bắt được."
Giữa chừng còn trốn một lần, nếu không phải Ma cà rồng nhỏ này quá ngốc không biết che giấu động tĩnh của mình thì cũng chẳng bị bắt lại dễ như vậy.
"Hơn nữa..." Lục Lâm An tạm dừng rồi nói tiếp: "Em ấy muốn đi theo tôi."
"..."
Tóc Vàng chỉ cảm thấy vết thương trên người mình càng đau hơn, gã cố nhịn cơn giận, chỉ vào con Ma cà rồng nhỏ đang tỏ vẻ kháng cự kia mà gào: "Anh nhìn nó xem có chỗ nào giống muốn theo anh không hả!?"
"Chỗ nào cũng giống." Lục Lâm An ôm thiếu niên vào trong ngực, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu không muốn theo tôi thì sao em ấy lại trốn sau lưng tôi? Đã sợ đến thế mà vẫn không chịu đi, anh thử động não xem, rõ ràng là em ấy muốn đi theo tôi."
Thợ săn Tóc Vàng suýt nữa đã bị lý lẽ kỳ lạ của hắn thuyết phục, vừa cúi đầu đã bắt gặp ánh mắt ấm ức của Nha Thấu, suýt thì tắt thở.
Nha Thấu nhìn cái tay đang ôm mình, chỉ muốn cúi xuống cắn cho cái.
Mình trốn sau lưng hắn là vì ở đây toàn Thợ săn mình không biết, có lẽ Lục Lâm An sẽ không giết mình nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không giết mình, vậy nên trốn sau lưng hắn là một lựa chọn khá an toàn.
Hơn nữa cậu không đi không phải là vì không muốn đi! Mà là vì sợi xích bạc trên tay nên không thể thoát ra được!
Tên Lục Lâm An này thật đáng ghét!
【Má nó, trước nay tôi vẫn luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ tham gia mấy trò hề nhảy vào mắng mỏ ai cả, tôi tự nhận mình là một khán giả trong sạch trong khu Trốn thoát Kinh hoàng, nhưng mà giờ không nhịn nổi nữa, Lục chó à, tôi khuyên cậu đừng có làm mấy trò khùng điên nữa!】
【*Câm nín, đến khách quen ở phòng livestream của Lục Lâm An còn không chịu nổi, sao tôi không biết streamer nhà mình học nói dối không chớp mắt như thế từ bao giờ nhỉ.】
【Bé xinh đẹp kháng cự ra mặt thế kia mà còn "Muốn đi theo tôi", ông đây xấu hổ sắp chui xuống lỗ rồi đấy biết không.
Đã vậy tôi còn mới đề cử phòng livestream của Lục Lâm An với bạn xong, cậu ta vừa hỏi tôi là sao vừa vào đã thấy streamer đang ghẹo bé xinh đẹp.】
【Các ông các bà đều mong phụ huynh em bé tới, còn tôi thì mong lúc Lục chó chạy theo vợ.】
【Trên mặt Thợ săn Tóc Vàng thiếu điều viết chữ cạn lời lên thôi, thôi để tôi khen ông cho có nhé "Kỹ năng nói dối không chớp mắt đỉnh cao thế này chỉ có thể được chiêm ngưỡng trong phòng livestream của Lục Lâm An".】
Ngón tay của Lục Lâm An vẫn liên tục vu,ốt ve khuôn mặt thiếu niên trong ngực mình, cảm giác mịn màng khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay.
Đến khi hệ thống nhắc nhở nhiều lần rằng điểm phe phái đang giảm quá nhanh, hắn mỡi miễn cưỡng rút tay về, khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn: "Giờ không thể thả em ấy đi được."
Hắn cướp lời trước khi Tóc Vàng kịp mở miệng: "Tôi đã bắt em ấy đến đây rồi, lỡ em ấy ghi thù thì sau này phản công sẽ gây bất lợi với chúng ta.
Giờ tôi mang em ấy về còn có thể dùng làm con tin."
【Làm con tin...??】
【Lục chó mau im mồm đi! Cậu thế này thì còn lâu mới theo đuổi được vợ!】
【Lời như vậy có thể nói trước mặt vợ à?】
Nghe câu sau, Nha Thấu chỉ bĩu môi, trong lòng thấy khó chịu nhưng vẫn chẳng nói gì.
Tóc Vàng cau mày, thấy Lục Lâm An nói cũng có lý.
Lục Lâm An nói tiếp: "Các anh đi trước đi, em ấy đi theo tôi, chúng ta đi tách ra."
Như vậy thì dù cho Ma cà rồng đuổi đến, phần lớn chỉ đuổi theo hắn.
Tóc Vàng day mi tâm, Thợ săn không được phép bỏ rơi đồng đội nên dù Lục Lâm An có làm quá đáng đến mấy gã vẫn không thể để hắn trở về một mình được.
"Vẫn đi cùng nhau đi."
"Tùy anh."
...
Vì sợi xích bạc trên tay nên Nha Thấu chỉ có thể theo sát sau lưng Lục Lâm An.
Lục Lâm An là người có sức chiến đấu cao nhất trong đội hiện giờ nên đi đầu, Nha Thấu theo ngay sau hắn, cảm nhận được ánh mắt của những Thợ săn phía sau đang đổ dồn vào người mình, mỗi bước đi đều khó khăn vô cùng.
Có lẽ cậu là Ma cà rồng duy nhất đi cùng nhóm Thợ săn mà chưa bị giết, Nha Thấu nhìn xác của Thợ săn với Ma cà rồng chồng chất xung quanh mà rưng rưng nước mắt.
Đội ngũ yên tĩnh đến lạ thường, còn hơi ngột ngạt, ai nấy đều cầm chặt vũ khí của mình, cảnh giác với quân tiếp viện của Ma cà rồng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trang viên rất rộng, bọn họ đã lẩn trốn cả ngày nên tiêu hao rất nhiều sức lực.
Thể lực của thiếu niên vốn không cao, đi được một lúc thì mệt đến mức ngồi xổm ở góc tường thở hổn hển.
Vừa nghe thấy tiếng thở kia, Lục Lâm An cảm thấy cơn khô nóng lại quay ngược về: "Lại quyến rũ người ta."
Nha Thấu:?
Nếu không phải giờ cậu đang mệt thở không ra hơi thì nhất định sẽ đứng dậy đấm cho tên này hai đấm.
Lục Lâm An nhìn ánh mắt không còn gì để nói của Nha Thấu, bèn hắng giọng: "Mệt rồi à?"
Nha Thấu chỉ thấy trong cổ họng mình có vị gỉ sắt, không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Lục Lâm An nhíu mày, hắn không ngờ sức khỏe của Ma cà rồng nhỏ này lại kém đến vậy, hắn khom người xuống bế cậu lên.
Hai chân Nha Thấu rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lượng khiến cậu hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Lục Lâm An.
Dù là Lục Lâm An hay nhóm Phương Chí cũng đều thích kiểu bế trẻ con thế này.
Lục Lâm An vỗ mông cậu, trầm giọng nói: "Ngồi yên."
Hắn vỗ không mạnh nhưng vị trí bị vỗ có hơi nhạy cảm.
Ngay cả khi cậu không nghe lời lúc nhỏ, người lớn trong nhà còn chẳng đánh vào đó, tự dưng bị đánh làm mặt Nha Thấu đỏ bừng, vùi đầu vào cổ hắn rì rầm.
Tuy thiếu niên hơi gầy nhưng những chỗ có thịt vẫn vừa mềm vừa mẩy, chỗ thịt mông đè trên cánh tay còn lõm cả vào.
"Mềm ghê."
Nha Thấu:!!!
Cậu run rẩy khóc với 001: "Hắn đánh ta kìa!"
001:【...】
Đau đầu quá trời ơi! Tại sao người nào người nấy trong khu Trốn thoát Kinh hoàng bọn họ đều như vậy thế!
【Phắc! Lục chó có phúc thế, vợ làm vậy là đang thưởng cho hắn đó!】
【 Cái phó bản chết tiệt này bị sao vậy?? Chưa gì đã có hai tên động tay động chân với vợ tôi rồi!!!】
【Chỉ dám nói không dám làm, miệng thì xoen xoét nhưng vừa thấy lưng trần đã chạy vội vào phòng tắm, giữ mặt mũi cho cậu nên tôi không nói là ai đâu?】
【Vợ ơi, sao em lại thưởng cho hắn ta vậy!! Để anh ôm em rồi em tựa vào cổ anh được không?】
Thiếu niên vùi đầu vào cổ Lục Lâm An, ở gần thế này nên Lục Lâm An có thể nghe rõ mấy lời lẩm bẩm của Ma cà rồng nhỏ này.
Chẳng biết cậu nghe chỗ nào mà lại học được từ mới khác ngoài "biế.n thái".
"Không được nói bậy."
Rõ ràng Lục Lâm An là người đầu tiên nói mấy lời bậy bạ, giờ lại bảo cậu không được nói bậy.
Thứ ngang ngược!!
Thiếu niên bực tức há miệng cắn hắn, vì răng không nhọn nên chẳng khác gì gãi ngứa, gặm một lúc lâu cũng không cắn rách được lớp da ngoài cùng.
Điều này với Lục Lâm An khá là mới lạ, cảm giác ươn ướt từ cổ truyền đến khiến hắn không nhịn được mà giơ tay xoa đầu thiếu niên.
"Con non này chưa dậy thì xong à?" Một Thợ săn phía sau ngập ngừng lên tiếng.
Thợ săn có một sự bài xích bẩm sinh đối với Ma cà rồng, nhưng bất ngờ là cảm nhận của bọn hắn với Ma cà rồng nhỏ này khá tốt.
Có lẽ là vì trông cậu không giống đám Ma cà rồng trong ấn tượng của họ, ngoài con ngươi khác biệt ra thì nhìn không khác gì trẻ con loài người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Ma cà rồng có đôi con ngươi dựng thẳng màu lam, Thợ săn đi ngay phía sau không khỏi để ý đến cậu.
Y đã tận mắt trông thấy con Ma cà rồng nhỏ trước mặt há miệng cắn cổ Lục Lâm An nhưng Lục Lâm An không hề phản kháng.
Y còn nhớ, ngày đầu tiên Lục Lâm An được điều động đến đội của họ tham gia vào cuộc vây bắt vòng ngoài đã gi,ết chết mười mấy con Ma cà rồng có nồng độ máu đạt 50%.
Sau khi thấy cổ Lục Lâm An bị cắn nhưng lại không có gì xảy ra, cảm giác kỳ lạ kia của y càng đạt đến đỉnh điểm.
Ngay cả khi là con non thì chúng cũng có hai chiếc răng nanh sắc nhọn, chẳng qua không cứng và không sắc bằng Ma cà rồng trưởng thành mà thôi, chứ cắn rách da đâm thủng mạch máu vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ Ma cà rồng nhỏ mà Lục Lâm An đang bế, gặm suốt một hồi lâu cũng không rách nổi da.
"..."
Y bỗng nhiên hiểu ra tại sao Lục Lâm An cứ muốn bắt con non này về.
Lục Lâm An mặc cho Nha Thấu cắn cổ mình, "Ừ" một tiếng.
"Thế thì chắc nó không phải dòng thuần huyết rồi." Thợ săn nọ nói.
Ma cà rồng thuần huyết xưa nay mạnh vô cùng, bình thường muốn vây quét Ma cà rồng thuần huyết đều cần huy động tới ba đội binh lực.
Y chưa từng gặp Ma cà rồng thuần huyết nào đến cả răng còn không có.
Đúng lúc này, thiếu niên thuần huyết tức giận bất bình, lườm y một cái rồi tiếp tục gặm vào chỗ đang cắn dở.
Thợ săn duỗi tay ra định xem răng của Ma cà rồng nhỏ này, hơi tò mò: "Vậy bình thường nó ăn thế nào?"
Răng cùn thế kia, dù huyết phó chủ động tìm đến thì cũng có cắn rách được đâu?
Lục Lâm An ngoái đầu lại nhìn chằm chặp y, không trả lời câu hỏi của y mà híp mắt đầy nguy hiểm: "Cẩn thận tay cậu đấy."
"Đây là của tôi bắt về, cậu thích thì tự đi bắt đi, đừng đụng vào của tôi."
Đồng đội: "..."
Lục Lâm An đề phòng Ma cà rồng nhỏ bị đồng đội mình sờ nên cố tình ấn đầu cậu xuống.
Đây là khúc nhạc dạo ngắn xảy ra phía trước nên những Thợ săn ở hàng sau hoàn toàn không biết gì, bọn họ vẫn đang cầm vũ khí lặng lẽ bước đi.
Vì cố chịu cơn đau trên người nên trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Không biết vì lý do gì mà suốt quãng đường họ đi không đụng phải con Ma cà rồng nào, đi thẳng một mạch đến mép ranh giới của trang viên.
Chỉ cần đi tiếp 500m nữa là bọn hắn sẽ thoát khỏi nơi này, hệ số an toàn cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Trong đêm tối mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có những con dơi treo ngược bên cạnh đang lặng lẽ quan sát bọn họ.
"Meo ~"
Tiếng mèo kêu phát ra từ phía sau đội ngũ, Nha Thấu giật mình, giãy ra khỏi vòng tay của Lục Lâm An để nhìn ra sau, đúng lúc trông thấy con mèo đen trong lâu đài đang đứng ở cuối hàng.
Thật ra cậu không nhìn rõ trong bóng tối, nhưng đôi mắt xanh lục của nó thật sự rất nổi bật, Nha Thấu chỉ cần nhìn một cái là có thể dễ dàng tìm thấy vị trí của nó.
Không ngờ mèo đen đã đi theo suốt cả chặng đường, vậy mà không có Thợ săn nào phát hiện ra.
Đây là lần thứ hai nó kêu, gần như ngay khi tiếng mèo kêu vang lên, Nha Thấu lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên căng thẳng.
Một cơn gió lạnh thấu xương ập tới cuốn theo uy áp khủng khiếp, nó vừa đến gần đã khiến mười mấy Thợ săn phía sau run lẩy bẩy, những người bị thương nặng hơn thậm chí còn bất tỉnh ngay giây sau, ngã xuống đất không rõ sống hay chết.
Lúc này, cả đội chỉ còn lại bảy người vẫn đứng vững.
Sắc mặt Lục Lâm An trở nên nghiêm túc, hắn bế Nha Thấu nghiêng người tránh thoát, trở tay đỡ lấy đòn tấn công thứ hai.
Mục tiêu của kẻ tấn công là hắn, có lẽ là vì lo cho thiếu niên trong ngực hắn nên người kia không ra tay hạ sát.
Tóc Vàng tránh được một cách chật vật, nhưng chênh lệch đẳng cấp giữa bọn hắn quá lớn nên dù gã có nhanh đến đâu cũng không tránh khỏi bị thương.
Gã phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nơi vốn không có ai, lúc này lại xuất hiện một nhóm Ma cà rồng mặc áo choàng đen.
Người cầm đầu có mái tóc đen dài, đôi mắt đỏ như máu không hề có nhiệt độ, tựa như không gì có thể khơi dậy sự hứng thú của hắn.
Lúc hắn liếc qua đây như thể đang nhìn vật chết, hoặc đã tuyên án tử cho bọn họ.
Cơn gió vừa tấn công Lục Lâm An chính là tác phẩm của hắn.
Con mèo đen vẫn luôn đi theo họ đang vẫy đuôi đến bên cạnh hắn, "Meo" một tiếng rồi ngồi phục xuống.
Trong chớp mắt, cả đám Tóc Vàng đều hiểu ra.
Con mèo đen kia là Huyết sủng của Thủ lĩnh Ma cà rồng, ngay từ đầu Thủ lĩnh Ma cà rồng đã biết vị trí của bọn họ rồi, chẳng qua là chưa đến kịp thôi.
Còn phía sau hắn là một nhóm Ma cà rồng tóc đỏ và mắt đỏ, vài kẻ trong số đó còn cởi mũ trùm đầu xuống, mỉm cười vui vẻ nhìn bọn họ.
Tóc Vàng dĩ nhiên không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng đó là nụ cười thân thiện, gã bị nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, ngày khi bọn hắn xuất hiện, radar cảm nhận nguy hiểm của gã đã điên cuồng báo động, cuối cùng vượt quá khả năng chịu đựng của nó rồi nổ tung.
Gã cũng là một người có địa vị khá cao trong phe Thợ săn nên đương nhiên nhận ra những kẻ kia là ai.
—Thủ lĩnh Ma cà rồng, Vương thượng Ma cà rồng.
Còn tất cả những kẻ đứng sau hắn đều là Thân vương Ma cà rồng!
Lực lượng chiến đấu cao nhất của Ma cà rồng gần như đã tập trung hết ở đây, một đám Ma cà rồng thuần huyết chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã tạo ra áp lực khủng khiếp vô cùng.
Trán Tóc Vàng túa đầy mồ hôi.
Cho dù là cả đội ban đầu của bọn họ có hơn một trăm người đứng ở đây thì cũng chưa chắc đã toàn mạng thoát được.
Hai phe đối lập đứng nhìn nhau.
Vẻ mặt quản gia phẫn nộ cực kỳ, tay lão cầm một chiếc roi dài, chỉ cần Vương thượng ra lệnh là lão sẽ xé toạc kẻ đã bắt tiểu thiếu gia đi thành từng mảnh.
Đám Thân vương kia còn cố tình "À" một tiếng, đoạn chậm rãi nói: "Các ngươi định mang tiểu thiếu gia của chúng ta đi đâu?"
"Đánh không lại Ma cà rồng trưởng thành thì đi trộm con non nhà bọn ta, hơi vô đạo đức đấy nhỉ?"
Thủ lĩnh Ma cà rồng vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt hắn liếc một lượt rồi dừng trên người Lục Lâm An.
Không, cụ thể là dừng trên người thiếu niên đang ở trong ngực Lục Lâm An.
Sau đó hắn vươn tay về phía Lục Lâm An, bờ môi mỏng khẽ mở: "Con người, trả con non nhà ta đây."
Tóc Vàng:!!!
Tiên sư mày Lục Lâm An! Mắt nhìn người của mày khá vl, con Ma cà rồng mày bắt về không chỉ là con non mà còn là một con non có thân phận không hề tầm thường!
Đm mày giỏi!
...
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha (chỗ này đã lược bỏ một trăm chữ ha) Thợ săn Tóc Vàng, tuy tôi không biết tên anh nhưng anh là người duy nhất làm tôi cười trong khoảng thời gian này đó.
Nếu anh là streamer, tôi nhất định sẽ tặng quà cho anh.】
【Nhìn vẻ mặt của anh ta là tôi biết anh ta đang chửi thế nào trong lòng rồi, thương thay cho NPC Thợ săn này bị Người chơi Lục Lâm An hãm hại.】
【Phụ huynh đến rồi!! Cuối cùng phụ huynh cũng đến rồi! A a a a đánh nhau đi!】
【Toàn bộ đều là Ma cà rồng thuần huyết, rõ là một thế trận áp đảo, nếu không phải vì lo lắng cho Nha Nha còn trong tay Lục Lâm An thì có khi đã lao đến tấn công rồi.
Chà, nghĩ lại thì hình như Nha Nha thành con tin thật rồi kìa, không biết bước tiếp theo có phải là dùng con tin để uy hiếp không nhỉ?】
【Tóc Vàng: Lúc thấy toàn bộ đều là Thân vương Ma cà rồng, còn có cả Thủ lĩnh Ma cà rồng đích thân đến tôi đã ngu người hồi lâu, tổ sư nó anh bắt trúng tiểu thiếu gia nhà người ta rồi!!】
Giờ Tóc Vàng đang rất suy sụp, áp lực từ Vương thượng Ma cà rồng và các Thân vương khiến gã không thể thở nổi.
Gã đã nghĩ rằng thân phận của con non Ma cà rồng này sẽ rất đặc biệt, dù sao thì cậu sống trang viên nên thân phận chắc chắn không tầm thường, có thể là họ hàng với một Thân vương Ma cà rồng nào đó, hoặc thậm chí là có tí liên quan đến Vương thượng Ma cà rồng chẳng hạn.
Nhưng vừa rồi Vương thượng Ma cà rồng đã nói gì ấy nhỉ, "Con non nhà ta"! Thân phận này không tầm thường đến mức có quan hệ gần gũi với Thủ lĩnh Ma cà rồng luôn rồi!
Quân tiếp viện của Ma cà rồng cũng chẳng phải loại Ma cà rồng có nồng độ máu cao, ở đây không có lấy một tên máu lai nào hết, đm toàn bộ đều là thuần huyết!
Giờ thì đánh kiểu gì đây? Bọn họ sẽ chết sạch ở đây mất!
Đáng lẽ vừa rồi gã không nên mềm lòng mới đúng!
Đám Thân vương kia đánh cái ngáp, bắt đầu khởi động tay chân: "Nhân lúc bọn ta không có mặt thì tấn công trang viên, bắt cóc con non, giờ nên chặt tay hay chặt chân các ngươi thì tốt hơn nhỉ?"
Tóc Vàng nuốt nước bọt, giơ vũ khí lên, tuy biết mình hoàn toàn không có cơ hội thắng, nhưng là Thợ săn, gã không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn hắn được.
Nếu trước mặt chỉ có mình Vương thượng Ma cà rồng thì Lục Lâm An còn có thể đánh ngang ngửa, nhưng giờ còn thêm mười mấy Thân vương Ma cà rồng thì Lục Lâm An chỉ có thể miễn cưỡng thoát thân, chứ không thể đưa cả Ma cà rồng nhỏ kia theo được.
Lucifer nhìn thấy sợi xích bạc đang trói trên tay bé con nhà mình, con ngươi dựng thẳng co lại.
"Con người đáng chết."
Làm thành kho máu di động là tốt nhất.
Đôi mắt đỏ rực của Lucifer lóe sáng, biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hắn xuất hiện trước mặt Lục Lâm An, trong mắt ngập lửa giận, không gian bỗng chốc bị bóp méo theo phía hắn vươn tay, lao thẳng vào mắt Lục Lâm An.
Hắn cố ý giảm bớt sức mạnh, bảo đảm áp lực gây ra sẽ không tổn thương đến bé con ngực Lục Lâm An.
Gió xoáy thổi tung áo choàng của Lucifer.
Lục Lâm An không hề động đậy, ngay khi ngón tay của Lucifer chỉ còn cách mắt hắn khoảng 2cm, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, không gian phía sau Lucifer cũng bị bóp méo, tay trái Lục Lâm An giơ khẩu súng bạc lên, nhắm thẳng vào tim Lucifer rồi bắn một phát.
Lục Lâm An cũng không phải chỉ dựa vào mỗi cái miệng để leo lên bảng vàng, ra tay tàn nhẫn chính xác, tốc độ rút súng nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
Hai kẻ nắm giữ không gian đụng vào nhau, một là Người chơi trên Bảng Vàng, một là Thủ lĩnh Ma cà rồng, không gian ở giữa qua lại như con thoi khiến Ma cà rồng và Thợ săn xung quanh đều cảm thấy khó chịu.
Càng không cần phải nói đến Nha Thấu đang được Lục Lâm An ôm trong ngực tham gia trực tiếp vào trận chiến.
Chiếc áo choàng đen đã cản phần lớn áp lực giúp cậu, chẳng qua lần đầu thử bước nhảy không gian nên cậu vẫn thấy đầu óc choáng váng, bụng dạ nôn nao.
Lục Lâm An vừa giao chiến với Thủ lĩnh Ma cà rồng, vừa để ý đến Ma cà rồng nhỏ trong ngực mình.
Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, sau khi tránh được đòn tấn công của Lucifer, hắn lập tức đặt cậu xuống.
Bên tai là những tiếng kêu la đau đớn của Tóc Vàng và những Thợ săn khác, bọn họ bị đám Thân vương Ma cà rồng treo ngược lên, có một người trong đó còn bị bẻ gãy chân một cách kỳ lạ.
Hắn không nói gì, cấp tốc ném ra một đạo cụ dựng lên một bức tường vô hình xung quanh.
Tường chắn cấp S chỉ có thể chặn được Thủ lĩnh Ma cà rồng trong một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Lục Lâm An cắt đứt sợi xích buộc tay hai người rồi nhanh chóng đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay Ma cà rồng nhỏ.
Sau đó, hắn liếc thoáng qua Thủ lĩnh Ma cà rồng ngoài tường chắn, cười khiêu khích rồi khẽ cắn một cái vào má Ma cà rồng nhỏ.
Đến khi thiếu niên sắp khóc rồi hắn mới nhả ra, cười nói: "Gặp lại sau."
Cắn má bé con ngay trước mặt Thủ lĩnh Ma cà rồng, tường chắn vô hình vốn có thể trụ vững thêm vài giây liền vỡ vụn, những ngọn gió hóa thành vô số con dao nhắm thẳng vào tim Lục Lâm An.
Lần này Lucifer không nương tay nữa, cơn giận dữ từ Thủ lĩnh Ma cà rồng khiến toàn bộ Thân vương quỳ xụp xuống.
"Chết đi!"
Lục Lâm An cười khẽ, kích hoạt kỹ năng thiên phú, toàn bộ không gian rơi vào trạng thái ngưng động, ngay sau đó hắn cùng những Thợ săn còn lại biến mất tại chỗ.
Nha Thấu che mặt đứng im.
Bởi vì câu nói cuối cùng của Lục Lâm An trước khi biến mất là:
"Mong rằng lần sau gặp lại có thể cho anh nhìn phía dưới núi tuyết hồng nhạt của em."
...
Lời tác giả:
Đỉnh núi tuyết là đầu ti, phía dưới của (núi) tuyết là...!Nháy mắt, cả nhà hiểu mà đúng hông? Mọi người cứ đổi thanh điệu của chữ tuyết thành thanh 2 là hiểu ngay mà...
...
Giải thích:
Tuyết (雪 - xuě - thanh 3) nếu đổi thanh điệu của xuě sang thanh 2 thì sẽ thành xué (穴) (là huyệt mà các bác hay đọc h văn bên koanchay gặp đó) nghĩa là lỗ.
Túm cái quần là ông An bảo lần sau gặp lại thì cho anh nhìn cúc hoa màu hồng nhạt của bé Nha Nha =))
Sau mà thấy nhắc đến núi tuyết, đỉnh núi tuyết, phía dưới núi tuyết là hiểu đang cảnh 18+ không cần sub nhen =)).