Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 102



Edit: Lune
Giọng Criller nghe hơi trào phúng, ngữ điệu lúc nói câu này chẳng hề chập trùng nhưng lại chắc nịch cực kỳ, làm Nha Thấu chẳng biết nên tiếp lời thế nào.
Thái độ của hắn đã cho thấy rõ, hắn sẽ không lên bờ vì bất cứ người nào.
Nghĩ lại cũng phải, tộc Người cá hình như đều rất ghét lên đất liền, câu chuyện cổ tích cậu nghe từ nhỏ cũng không thích hợp để áp dụng lên người họ.
Criller sờ tới sờ lui, có vẻ hắn rất thích má của thiếu niên, mềm mềm, có thịt nhưng không béo, bóp nhẹ là lõm vào thành một cái hố nhỏ, cảm giác sờ vào thích vô cùng.
Nha Thấu bị hắn bóp lâu đến mức hơi khó chịu, cậu đẩy cánh tay hắn ra, chẳng những không đẩy ra được mà còn sờ thấy cơ bắp nhấp nhô trên cánh tay hắn, cảm giác hắn chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nhấc bổng cậu lên được ấy.
Cậu thoáng ủ rũ, mặt hơi xị xuống, nói như đang lầm bầm: "Thế thì thôi vậy."
"Chuyện em nghe hình như hơi khác."
Nha Thấu ngước mắt lên rồi lại nhanh chóng cụp xuống: "Khác chỗ nào? Anh có phải con người đâu, anh biết gì chứ."
Criller không giải thích mà chỉ đáp thuận theo lời cậu: "Ừ, ta không phải con người."
Ý hắn là dựa theo mối quan hệ vô cùng khốc liệt giữa hai tộc, trong những câu chuyện cổ tích kể cho trẻ con nghe thì cũng sẽ chỉ miêu tả bọn hắn thành quái vật biển đáng sợ cản trở hành trình của tàu thuyền, hại mạng người.
Bóp méo từ căn bản, đây mới là mục đích của họ.
Câu chuyện cổ tích thiếu niên kể khá đặc biệt, chỉ là dưới bối cảnh chung này lại trở nên quá ngây thơ và đơn thuần.
Nha Thấu xoa cái mũi ửng đỏ của mình, cậu định nói gì nữa thì bị Criller cắt ngang.
"Từ bỏ đuôi cá, vứt bỏ giọng nói, đi đứng trên bờ lại đau như dao cắt, những hành động này đều không hề khôn ngoan." Khóe miệng Criller khẽ nhếch: "Đây toàn là chuyện không thể."
Nha Thấu nhìn hắn tỏ ra khó hiểu: "Cái gì không thể?"
Criller: "Phù thủy không thể biến đuôi cá thành đôi chân."
Nha Thấu ủ rũ "ồ" một tiếng, lại nghĩ đến điều gì đó không đúng lắm: "Vậy Kaluya thì sao?"
Căn cứ theo những thông tin cậu tìm hiểu trước đó, Kaluya có thể sống ở nơi như rãnh biển thì rõ ràng bà ấy là người cá rồi, nếu không thể biến đuôi cá thành đôi chân, vậy phải giải thích chuyện đôi chân của bà ấy thế nào?
Cậu nhìn Criller chằm chằm, muốn có đáp án.
Criller im lặng vài giây: "Bà ấy từng bị bắt lên đất liền."
Lời vừa dứt, Nha Thấu đã đoán ra một vài chuyện.
"Phù thủy không thể nhưng con người thì có thể, chỉ là tỷ lệ thành công không đến một phần chục nghìn thôi." Ngón tay thon dài của Criller cong lại: "Từ khi bà ấy trở về, ta chưa từng thấy bà ấy cởi lớp áo choàng ngoài cùng ra."
Nha Thấu nhớ đến sự thù địch của Kaluya với thân phận loài người của mình lúc mới gặp, và cả cái áo choàng màu đen dài từ đầu đến chân kia nữa.
-- Bà ấy đang che giấu dấu vết trên người mình.
Criller cố ý chấm dứt chủ đề này, Nha Thấu cũng không mở miệng nữa.
Tuy giờ cậu đã có thêm rất nhiều tin tức nhưng lại không biết tin nào có ích cho nhiệm vụ cả, Nha Thấu đành phải sắp xếp từng cái một.
Hoàng thất Tây bộ ít ra cũng có hai người, còn Đông bộ chỉ có mỗi Criller.
Người thân của hắn đều đã chết hết trong lúc cứu hắn rồi, lúc Criller bị bắt lên bờ mới chỉ năm tuổi, tức là hắn đã sống một mình trong suốt mười sáu năm qua.
Mà cho dù vậy, hắn vẫn trở thành Vương Người cá, xét ở phương diện này thì quả thực là Criller rất giỏi, bỏ xa cậu cả mấy con phố ý chứ. Nha Thấu chớp mắt, trong lòng thấy khâm phục cực kỳ.
Cảm xúc của thiếu niên thay đổi rất rõ ràng, Criller không cần đoán cũng biết cậu đang nghĩ gì.
Kaluya nhờ thiếu niên ở bên hắn hôm nay, đương nhiên là Criller biết mục đích của bà.
Nhưng...
Criller cảm giác kỹ năng thiên phú của mình đang dần mất khống chế.
"Ngủ đi."
...
Một người một cá đều giả vờ đi ngủ.
Nha Thấu cách Criller một khoảng rất xa, đợi cậu nằm xuống xong, bên tai vang lên giọng nói nghiêm túc của Hệ thống Tình Yêu:【Thiếu chủ, cần tôi bổ túc cho ngài chút kiến thức liên quan đến người cá không?】
"Lúc trước 001 có phổ cập cho ta rồi."
【Không phải những phương diện thông thường.】Hệ thống Tình Yêu nói vô cùng uyển chuyển.
Hệ thống Tình Yêu đã nói như vậy, Nha Thấu từ chối nữa thì không hay lắm, hơn nữa chẳng hiểu sao cậu cảm giác được mấy lời Hệ thống Tình Yêu định nói rất quan trọng.
【Mùi trên người Criller mà ngài ngửi thấy trước đó là thứ chỉ tiết ra khi đến mùa sinh sản. Tộc người cá không đặt tên cho nó nhưng nó gần giống chất dẫn dụ trong ABO, càng nồng thì đại biểu người trong cuộc càng muốn giao phối với đối phương.】Hệ thống Tình Yêu nói:【Giao phối thì không cần tôi giải thích nữa nhỉ?】
Nha Thấu lắp bắp: "Không, không cần."
【Chỉ là mùi này không có gì phân chia A với O gì hết, cùng lắm chỉ dùng để áp chế bên bị chế ngự muốn chạy trốn khi giao phối thôi. Bên trong bụng dưới của người cá là cửa khoang, có thể chứa và giấu ***, lúc chuẩn bị xxx nó sẽ lõm xuống trước để *** có thể thuận lợi thò ra ngoài.】
【Mùa sinh sản thường kéo dài từ 3 đến 5 ngày, sẽ đạt đỉnh cao nhất vào ngày thứ hai, lúc này trong đầu người cá chỉ còn mỗi việc giao phối với đối phương, làm đối phương mang thai thôi.】
Nha Thấu trợn to hai mắt: "Nghe sợ thế."
May mà cậu không sinh em bé được.
【Ừm, nên tôi nói với thiếu chủ những điều này là mong ngài hãy tự bảo vệ mình cho tốt.】
Trong bóng tối, hình như người cá đuôi bạc kia đang lại gần từ phía sau.
Vỏ sò rất to, nhưng Criller lại cứ chen về phía cậu.
Thiếu niên loài người mà hắn mang về thơm chết đi được, chỉ nằm cạnh một lúc thôi mà cái mùi hương quyến rũ kia cứ không ngừng dụ dỗ hắn.
Tính cả đuôi thì gần như dài gấp đôi thiếu niên, giờ được ôm cậu vào lòng, tâm trạng người cá đuôi bạc cực kỳ vui vẻ.
Nếu thiếu niên chủ động bám dính lấy hắn giống bạch tuộc nhỏ như lúc đầu thì càng tốt.
Hắn càng dán sát vào, Nha Thấu sắp bị hắn chen ra đến rìa rồi, cái mông mấp mé ở mép vỏ sò, ngón tay trắng nõn chống lên ngực Criller ngăn hắn tiến lại gần, lại bị hắn cầm lấy kéo xuống, trở thành thứ duy nhất chắn ngang giữa hai người.
【Không quan tâm đến cốt truyện, chỉ thích xem bé xinh đẹp bị bắt nạt thôi hì hì.】
【Hết cách rồi, Boss mấy phó bản trước bị nhỏ tóm chặt, đừng nói là bắt nạt, cuối cùng còn cam tâm tình nguyện thả em ấy đi kìa. Nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi là Criller không phải hạng hiền lành gì, có khi lại thành người tạo ra bước ngoặt đầu tiên cũng nên, muốn thấy vợ bị đè xuống làm quá hu hu.】
【Giai đoạn này mà người cá không làm thì sẽ bị nghẹn hỏng mất đúng không? Bé con chịu nổi "thằng nhỏ" của hắn không vậy? Hu hu hu.】
Vảy ở đuôi cá hơi hé ra, chỗ vốn trơn nhẵn trở nên gai cực kỳ, đây là dấu hiệu quan trọng của người cá trong mùa sinh sản.
Đuôi cá đã chen giữa hai chân thiếu niên, còn muốn men theo đùi mà quấn lên, cọ làm chân cậu đau ơi là đau.
Criller vươn cánh tay ôm thiếu niên vào lòng, sau đó lăn trở lại vào sâu bên trong vỏ sò, tiện thể đóng vỏ sò lại.
Sau khi mất thị lực, Criller chỉ muốn vùi đầu vào cổ thiếu niên, môi không ngừng mơn trớn làn da mềm mại kia.
Hắn rất thích gáy của cậu, hết hôn rồi lại liếm chỗ đó.
Hệ thống Tình Yêu đột nhiên xen vào một câu:【Vì gần giống chất dẫn dụ nên người cá cũng rất thích cắn gáy của bạn tình, có điều do không có tuyến thể, mà người cá trong mùa sinh sản thường dễ mất khống chế nên cũng có trường hợp gáy bị cắn nát.】
Nha Thấu: !!
"Anh, anh buông ra."
Cậu vội vàng che gáy mình, hít sâu một hơi mới rặn ra được một câu: "Không phải anh nói là ngủ à?"
Criller không nói gì.
Nha Thấu quay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa, giọng hơi run run, cậu cố nén nỗi xấu hổ rồi nói: "Không phải anh nói sẽ không làm tôi à?"
Trong đầu cậu hiện giờ toàn là mấy lời Hệ thống Tình Yêu vừa nói, dù là do thời gian hay mục đích gì thì đều khiến cậu không chấp nhận được.
Ba đến năm ngày, cậu sẽ hỏng mất.
"Chỉ ôm em thôi." Criller trầm giọng nói: "Nếu ta muốn làm thì Nha Nha có trốn cũng không thoát đâu."
Criller cảm nhận được nhịp tim không ổn định của thiếu niên trong bóng tối: "Ngày mai đừng để ta bắt được."
Nha Thấu xấu hổ: "Ngủ!"
Trong bóng tối vang lên tiếng "ừm", hắn ôm thiếu niên vào lòng, như thể xác nhận điều gì đó mà hỏi: "Em có rời khỏi đây không?"
Nha Thấu lắc đầu: "... Không."
Hình như Criller có cười một tiếng, hoặc cũng có thể chỉ là phát ra tiếng không rõ nghĩa, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa.
Cậu càng lúc càng buồn ngủ, mí mắt díp lại, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng hình như còn nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
...
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc ngủ, cậu cảm thấy trước mắt mình rất sáng, mí mắt mỏng không thể che hoàn toàn ánh mặt trời, rất khó chịu.
Nha Thấu giơ tay lên che mắt, muốn đợi cho mắt thích ứng với ánh sáng rồi mới dậy.
Đột nhiên, đầu óc còn mơ màng do vừa mới ngủ dậy bắt đầu hoạt động, bé xinh đẹp đột ngột bật dậy, lại bị ánh sáng chói mắt kích thích mà ngã trở lại.
Sao dưới đáy biển lại có ánh nắng chói mắt như vậy?
Trước khi ngủ, cậu còn ở với Criller trong cung điện tối đen mà, nên không thể nào có ánh nắng được.
Vậy giờ cậu đang ở đâu?
Trong lòng bỗng dấy lên nỗi lo lắng với chuyện chưa biết sắp tới, mắt tạm thời vẫn chưa mở ra được nên cũng chưa thể phán đoán được tình cảnh của mình lúc này.
Bé xinh đẹp ngồi trong vỏ sò, cậu cúi đầu quay lưng về phía mặt trời, mái tóc mềm mại lên xuống lắc lư trong nước theo từng nhịp thở. Dưới mái tóc là cái cổ mảnh khảnh trắng nõn, được nắng chiếu rọi nên trông cậu càng trắng hơn, vừa mềm mại lại vừa yếu ớt.
Làn da sau gáy kéo dài xuống rồi dừng ở viền cổ áo, bóng tối bí ẩn bên dưới càng gợi lên sự tưởng tượng vô hạn của người ta.
Đầu ngón tay vẫn ửng đỏ, chỉ là không còn ấm áp như trước, như thể nằm cùng Criller lâu quá nên cũng nhiễm tập tính của hắn, sờ vào thấy lạnh buốt.
Mắt hơi khó chịu, ngón tay khẽ che lên mí mắt.
Nha Thấu bỗng hiểu được phần nào cảm nhận của Criller, tại sao hắn vẫn còn khúc mắc với việc mù lòa như vậy. Bởi vì đột nhiên không nhìn thấy gì quả thực là một chuyện làm người ta hoang mang tột độ. Chẳng bắt được cũng chẳng sờ được, không thể xác nhận hoàn cảnh mới có an toàn với mình hay không.
Cậu nhắm mắt lại, muốn xác nhận xem Criller có ở đây không nên khẽ gọi: "Criller."
Không ai đáp lại.
Hình như Criller không có ở đây, điều này khiến Nha Thấu càng hoảng hơn, cậu đành phải cầu cứu 001: "Giờ ta đang ở đâu?"
【Vẫn ở trong cung điện, chỉ là...】001 suy nghĩ một lúc nói:【Nhưng không phải cung điện ban đầu.】
Nó bổ sung:【Nhưng xét đến hiện tại thì ngài vẫn an toàn.】
Mấy lời này của 001 khiến đầu óc của đồ ngốc quay cuồng, cậu chẳng còn mấy sức lực để suy nghĩ nữa, sau khi được 001 trấn an thì mới bình tĩnh lại phần nào.
Sau khi mắt thích ứng với ánh sáng bên ngoài rồi, Nha Thấu bỏ tay ra, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vẫn là cung điện đó, cậu cũng vẫn ngồi trong vỏ sò khổng lồ, chỉ là không thấy bóng dáng Criller đâu nữa.
Hơn nữa vị trí của cậu cũng đã được thay đổi, chẳng biết vỏ sò đã được chuyển đến bên cửa sổ từ lúc nào.
Cửa sổ của tộc Người cá không phải bằng kính mà giống như tấm lụa họ tự dệt hơn.
Nha Thấu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh nắng dưới biển rực rỡ chói mắt, điều này vô cùng không hợp với đáy biển, khiến mọi thứ cậu nhìn thấy bây giờ trở nên cực kỳ quái dị.
Mà ánh nắng chỉ chiếu vào mỗi pchỗ cậu đang ngồi bên cửa sổ, còn những chỗ khác vì quá xa nên vẫn tối thui.
Cả cung điện này chỉ có chỗ cậu là có ánh sáng.
Giống như ánh đèn trên sân khấu kịch, còn cậu trở thành nhân vật chính của vở kịch hỗn loạn này.
Quan trọng nhất là phòng livestream vốn luôn nhộn nhịp cũng ngừng hiện bình luận mới.
Nha Thấu dằn sự hoang mang trong lòng cùng nỗi khủng hoảng mà những sự việc quái dị bất thường này mang lại xuống, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nghĩ xem giờ nên làm gì.
Ánh mắt cậu đảo quanh một lượt, nhờ nguồn sáng chỗ mình để nhìn kỹ lại lần nữa.
Xung quanh là một mảnh hỗn loạn, ngọc trai rơi vãi khắp nơi, nôi và đồ chơi của em bé vứt bừa bãi một bên, trông cứ như cung điện này vừa trải qua một trận đại chiến vậy.
Mà những cái nôi quen thuộc kia nhìn còn rất mới, không có dấu vết bị nước biển làm mục nát như cậu từng thấy trước đó.
Tình huống hiện giờ là thế nào?
Còn Criller đi đâu rồi?
Nha Thấu vừa chống tay định bò xuống thì bỗng nghe thấy có tiếng vỡ vụn của thứ gì đó vang lên trong bóng tối.
Có người!
Hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thiếu niên còn chưa biết tình hình hiện tại thế nào, thấy vậy thì cả người lập tức căng cứng hết lên, bàn chân vừa mới chạm đất lập tức rụt về, ngón chân cuộn tròn lại, cả người co rúm lại như con tôm nhỏ.
【Sức tấn công của đối phương có vẻ khá mạnh.】001 nhìn báo cáo kiểm tra được, giọng điệu có phần nghiêm trọng.
Nghe 001 nói, Nha Thấu chớp mắt mấy cái.
Giờ cậu đang ngồi ở nơi duy nhất có ánh sáng trong cung điện, nếu đối phương có sức tấn công mạnh thì lúc này mình chính là bia ngắm bắt mắt nhất rồi.


Đang nghĩ lung tung thì trong bóng tối lại vang lên tiếng động, hình như có thứ gì đó đâm vào cột, nghe âm thanh thì có vẻ như đâm khá mạnh, thứ trong bóng tối còn nức nở một tiếng.
Rất ngắn, cũng rất non nớt, nghe giống như tiếng trẻ con.
Nhưng ngắn quá nên Nha Thấu không thể xác định được là có phải hay không.
Chưa yên tĩnh được mấy giây thì thứ trong bóng tối kia hình như lại đâm vào cái gì đó, nhưng lần này không phát ra tiếng nức nở như trước nữa.
Có vẻ như nó đang cố gắng chịu đựng, giống như đứa bé mới tập đi đang loạng choạng trong bóng tối nên đâm vào không ít chỗ.
Nha Thấu ngồi đếm, cuối cùng đếm đến lần thứ mười thì thấy nó rốt cuộc không nhịn được nữa mà rên một tiếng đầy đau đớn.
Sau tiếng rên này, trong bóng tối không còn vang lên tiếng động nào, mà thứ kia cũng không tiếp tục di chuyển nữa.
Nha Thấu mím môi, gác lại suy nghĩ rối bời của mình.
Sức tấn công của đối phương khá mạnh, bây giờ mình đang ở nơi duy nhất có nguồn sáng nhưng nó lại không phát hiện ra ngay mà vẫn tiếp tục lần mò trong bóng tối, cả mười lần mà không có lấy một lần đến gần.
Thường sẽ có hai trường hợp: Một là nó không thèm để ý đến mình, cho rằng mình không thể đe dọa được gì đến nó; còn một trường hợp nữa là nó không nhìn thấy cậu.
Nha Thấu khựng lại, đột nhiên nghĩ đến Criller bị mù đã biến mất từ lúc cậu tỉnh dậy.
Sức tấn công mạnh, không nhìn thấy cậu, những điều này đều khớp với hắn, nhưng Criller thời kỳ trưởng thành vẫn có thể bắt được cậu ngay cả khi mù thì không thể nào không nhận ra cậu được.
Cái nôi rất mới, kiến trúc nơi này trông cũng rất mới, giống như mới xây dựng xong từ rất lâu trước đây.
... Rất lâu trước đây?
Trong phút chốc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, vì phỏng đoán này mà hai mắt thiếu niên trợn to.
Criller thời kỳ trưởng thành có thể nhận ra cậu, vậy còn thời kỳ chưa trưởng thành thì sao?
Nha Thấu tạm thời nén suy nghĩ này xuống, cậu đột ngột đứng lên như muốn chứng minh điều gì đó, làm 001 giật nảy mình.
Cậu hoàn toàn trở thành bia ngắm, chờ trong chốc lát, trong bóng tối vẫn không có bất cứ tiếng động nào vang lên.
Nha Thấu mím môi, khẽ gọi một tiếng rất nhẹ về phía bóng tối, giọng điệu có phần không chắc chắn: "Criller?"
Thứ trong bóng tối vẫn không nhúc nhích, mỗi tội Nha Thấu lại có 001 chẳng khác nào bug này.
001 phát hiện nước bên kia có dòng chảy, điều này có nghĩa là thứ kia đã di chuyển, nó lập tức nói với ký chủ:【Ký chủ, thứ kia có phản ứng.】
Nhưng phản ứng không lớn lắm.
Có vẻ như hiện giờ mình đang bị vây hãm trong một hoàn cảnh khá vô lý, dựa theo mấy hướng dẫn phó bản cậu từng xem qua trên diễn đàn lúc trước thì sinh vật duy nhất trong cung điện này rất có thể là mấu chốt để phá vỡ cục diện.
Có nên đánh cược không đây?
Nha Thấu xuống khỏi vỏ sò.
Cậu không đi giày mà giẫm chân trần trên mặt đất lạnh buốt, nước biển dịu dàng vờn quanh chân cậu, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại theo động tác của cậu giống như một vật trang trí.
Nha Thấu đi đến rìa bóng tối, sau khi đã quen với chỗ sáng thì trong bóng tối lại thành nhìn không rõ, cậu thử gọi thêm tiếng nữa: "Criller."
Lần này phản ứng trong bóng tối lớn hơn nhiều, không cần 001 nói thì Nha Thấu cũng nhận ra được.
Những điều này càng chứng minh suy nghĩ của cậu là đúng, Nha Thấu nắm chặt áo mình, nhấc chân bước vào bóng tối.
...
Chờ đến khi quen với bóng tối rồi, Nha Thấu mới phát hiện nơi đây không đáng sợ như mình nghĩ.
Giống hệt cung điện trước khi cậu ngủ, chỉ có vài chỗ bày biện là hơi khác một chút.
Ở đây rải rác nhiều thứ của trẻ con loài người hơn, thình lình xuất hiện ở đây thành ra lại không hợp với chỗ sáng bên kia chút nào.
Mà sinh vật không rõ được 001 đánh giá là có sức tấn công mạnh giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu, Nha Thấu ngạc nhiên hỏi: "Đi rồi à?"
【Không, dưới gầm bàn.】
Cái bàn ở đây không giống trong thế giới loài người, nó cũng được làm từ vỏ sò lớn, chỉ là phía trên được phủ thêm một tấm lụa màu đen, không vén lên thì hoàn toàn không thấy được bên dưới thế nào.
Nha Thấu đi qua, trước tiên là đi một vòng dọc theo mép bàn, đến phía bên kia thì phát hiện ra cái vây màu bạc.
Cái vây vẫn đang run rẩy, chủ nhân của nó dường như đang rất căng thẳng và sợ hãi.
Thú vị ghê, trước giờ toàn là mình sợ ai kia, giờ đến lượt ai kia rồi.
Nha Thấu ngồi thụp xuống, xốc tấm lụa đen lên, lập tức đối diện với một nhóc người cá có đôi mắt đỏ hoe dưới gầm bàn.
Nhìn khuôn mặt thì đúng là Criller thật, chỉ là giờ vẫn chưa nảy nở, trông còn non nớt lắm.
Vảy trên đuôi cá bạc đã bị nhổ sạch, vì vừa nãy đụng lung tung nên giờ đang rỉ máu, nó đang cắn chặt răng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Đây là lúc Criller vừa được cứu về, vảy cá bị nhổ sạch không còn cái nào.
Vảy cá có tác dụng bảo vệ cơ thể, giảm lực cản, không có vảy cá sẽ dễ bị vi khuẩn xâm nhập, dần dần sẽ chết.
Cậu không biết cụ thể đã xảy ra những gì nhưng chắc không khác với suy nghĩ của cậu là mấy.
Trong phút chốc Nha Thấu thấy hơi nghẹn lòng, tận mắt nhìn thấy khác hẳn với những gì mình nghe được. Hẳn đây là thời điểm nhóc người cá mới được cứu về, vẫn còn bé, đồng tử cũng chưa đổi màu, váng óng đẹp vô cùng, nhưng bên trong lại đầy hận ý lẫn sợ hãi.
Hắn chưa mạnh như lúc trưởng thành, không nhận ra người tới là ai nên chỉ có thể nhìm chằm chằm về phía này.
Criller hồi nhỏ chưa xấu tính như sau này, trông cậu nhóc thảm đến mức làm Nha Thấu tạm thời không biết phải làm sao.
Nên làm như thế nào đây?
Nha Thấu không rõ lắm.
Nhìn bộ dạng này thì rõ ràng là Criller bé không biết cậu, cho nên đây không phải là Criller trưởng thành bị thu nhỏ lại.
Lúc thiếu niên chưa nghĩ ra thì nhóc người cá đã mở miệng trước, giọng run run hỏi cậu: "Ngươi là ai?"
Nha Thấu khá là khó xử với câu hỏi này, nên trả lời thế nào nhỉ?
Cậu lắp bắp: "Tôi, tôi cũng không biết."
001:【Ký chủ, ngài có thể nói thẳng tên mà.】
Nha Thấu kịp phản ứng, nói tên mình cho nó biết: "Em có muốn ra đây không? Đuôi của em đang chảy máu kìa."
Câu nói này hệt như chọc vào ống thở của nhóc người cá, nó đột ngột tỏ ra hung dữ, quẫy đuôi bỏ chạy, nào ngờ vừa xoay người thì đâm luôn vào cái cột chống bàn, phát ra tiếng rầm rõ mạnh.
Nha Thấu ngây như phỗng: "..."
Cậu lặng lẽ chui vào, ôm lấy nhóc người cá này lên, cố gắng tránh cái đuôi đang bị chảy máu rồi đưa nó ra ngoài.
Đưa ra ngoài rồi Nha Thấu mới thấy hối hận, giờ cậu không có thuốc, Criller bé lại bị thương nặng thế này, mà cậu cũng chẳng có cách nào đổi lấy thuốc được.
Cậu vừa nghĩ xong thì trên bàn lập tức xuất hiện mấy cái chai thuốc, cái vỏ giống y như cái bình sứ trắng mà Criller đưa cho cậu.
Xong rồi, càng ngày càng kỳ quái.
Rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu?
Nha Thấu định ôm nó về chỗ vỏ sò, nào ngờ nhóc người cá bị đụng ngất giữa chừng tỉnh lại, cảm giác được có người đang ôm mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức giãy giụa muốn xuống.
Criller bé giãy không ra, nó hốt hoảng nhắm thứ ở ngay trước mặt mình rồi cắn một cái.
Thiếu niên đang ôm nó rên khẽ một tiếng, cánh tay thoáng buông lỏng, nhóc người cá lập tức bơi ra ngoài.
Trên cánh tay trắng nõn có thêm một dấu răng rất mờ, Nha Thấu khẽ hít vào một hơi.
Criller bé không nhìn thấy, cũng không biết mình cắn trúng cái gì, chỉ nghe thấy tiếng hít vào của người ôm mình, trong phút chốc nó thấy hơi hối hận, muốn lại gần xem thế nào, ai ngờ bơi xiêu vẹo suýt nữa lại ngã.
Lúc sắp ngã xuống thì được người ta bế lên, lần này thì cậu ta không dám giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để người nọ đặt lên bàn.
Thực ra răng nhóc người cá chưa mọc đủ, mà cũng may chưa mọc xong nên Nha Thấu mới không bị đau lắm.
Nhưng mà...
"Sao em lại cắn anh?"
Cậu nhỏ giọng chất vấn làm nhóc người cá hơi chột dạ, cái đuôi cá trụi vảy lộ ra ngoài, nó không nhìn thấy, cũng không biết người kia sẽ có cái nhìn thế nào nên muốn co đuôi giấu ra sau.
Nha Thấu đè nó lại: "Nói chuyện."
Criller bé mím môi:
"Bẩn, bẩn lắm."
"... Đừng ôm ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...