Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử
Chương 9
Mẫu thân tức giận, đập bàn đứng dậy:
“Hay cho một kẻ lòng lang dạ sói! Từ khi ngươi vào phủ, ta có bao giờ bạc đãi ngươi? Dù chưa vào gia phả, nhưng đãi ngộ của ngươi không khác gì Tử Cầm. Vậy mà ngươi lại dám nói ra những lời này, ngươi thật sự nghĩ rằng Tướng phủ ta nợ ngươi sao?”
“Giống nhau? Lời này của phu nhân thật nực cười. Dù ta có ngoan ngoãn tới đâu, cũng không thể bằng nữ nhi ruột thịt của phu nhân. Tâm tư của phu nhân chỉ hướng về Tần Tử Cầm! Sao lại vậy? Muội ấy với Thái tử thân mật qua lại là tài tử giai nhân, còn ta nói vài câu với Tề Vương thì lại bị cho là không biết liêm sỉ?”
Ngọn lửa đã bùng lên, ta thấy thời cơ thích hợp bèn dịu giọng nói:
“An tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy? Tề Vương tuy là hoàng thân, nhưng hậu viện lại đông đúc thê thiếp, danh tiếng phong lưu cũng là điều ai ai cũng biết. Quả thật không phải lương duyên tốt. Mẫu thân lo lắng cho hạnh phúc cả đời của tỷ, chuyện này không thể qua loa được!”
An Ngữ Như b.ắ.n cho ta một cái nhìn khinh miệt:
“Muội muội? Nếu muội thật lòng coi ta là tỷ tỷ, thì đừng cản ta! Hay là các người chỉ là những kẻ giả tạo, không chịu được khi thấy ta sống tốt hơn các người?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lời lẽ của nàng đã hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng khi xưa, lộ rõ sự ngông cuồng:
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ không ở lại Tướng phủ lâu đâu. Chẳng bao lâu nữa, Tề Vương sẽ tới rước ta, ta sẽ là Vương phi, sẽ trở thành một trong những Vương phi cao quý nhất kinh thành!”
“Nói vậy đủ rồi, ta còn có hẹn uống trà với Tề Vương vào chiều nay, xin phép cáo từ.”
Nói xong, nàng quay người rời đi, kiêu ngạo chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi.
Mẫu thân giận không thôi, ra lệnh cho người đi mời phụ thân, muốn hỏi xem người mà ông đưa về rốt cuộc là loại người nào!
Ta vội vã an ủi mẫu thân:
“Mẫu thân, người hãy bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại thì chưa chắc đây đã là chuyện xấu.”
“Bình tĩnh? Là sao?” Mẫu thân nhìn ta đầy nghi hoặc.
“Mẫu thân nghĩ xem, Tề Vương có thân phận ra sao, còn An Ngữ Như lại là hạng người thế nào? Tề Vương sao có thể cưới một nữ nhân không có xuất thân gì để làm chính phi?”
“Hơn nữa, An Ngữ Như, nàng chưa về làm Vương phi mà đã lộ rõ tính tình. Thực ra từ trước đến nay, nàng ta chỉ là giả vờ mà thôi.”
Mẫu thân bớt giận nhưng vẫn không yên tâm:
“Nhưng nếu nàng ra ngoài làm tổn hại thanh danh Tướng phủ thì sao?”
“Mẫu thân cứ yên tâm. Hôm nay An Ngữ Như đã công khai cắt đứt với chúng ta, hiện giờ nàng nhất định sẽ gấp rút rời khỏi Tướng phủ. Nàng ta vô tình, chúng ta cũng chẳng cần giữ nghĩa. Tất nhiên nàng sẽ phải rời đi, nhưng chúng ta sẽ không để nàng đi dễ dàng như vậy.”
“Con định làm gì?” Mẫu thân lo lắng nắm lấy tay ta: “Tử Cầm, không cần vì một kẻ như vậy mà làm chuyện dại dột.”
“Mẫu thân cứ yên tâm, con không phải kẻ ngốc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cuối cùng, ta cũng trấn an được mẫu thân, rồi sai người chuẩn bị bữa tối.
Ngày hôm nay là bước khởi đầu, chẳng bao lâu nữa, vở kịch sẽ được khai màn.
6
Mẫu thân quả thật tính tình có chút nóng nảy, nhưng từ sau khi An Ngữ Như cắt đứt quan hệ với chúng ta, nàng ta cũng không còn đến thỉnh an, vấn lễ mẫu thân ngày ba lần như trước nữa.
Ta nghe gia nhân báo lại từng chuyện về nàng, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo. An Ngữ Như thực sự không kiềm chế được lòng dạ, đến mức dễ dàng trao thân cho Tề Vương như vậy. Nàng tưởng rằng Tề Vương là kẻ có tình có nghĩa, sẽ có trách nhiệm hay sao? Chỉ e rằng nàng còn đang mong chờ một ngày mang thai, thật sự hóa phượng hoàng trên cành cao đây mà!
“Bọn chúng hẹn hò ở đâu?”
“Ở một căn nhà tranh bỏ hoang sau viện của chùa Vân An.”
“Cái gì?”
Ta không kìm được cơn giận dữ và kinh ngạc. Hai người này đúng là gan to bằng trời, dám làm chuyện dơ bẩn như vậy ngay tại nơi thánh địa của Phật gia! Thế nhưng, bình tĩnh suy ngẫm lại, đó cũng là nước cờ khôn ngoan của chúng – ai mà nghĩ rằng có người dám phạm vào điều cấm kỵ ngay dưới mắt Phật tổ cơ chứ?
Việc này nói dễ cũng dễ, chỉ cần dẫn theo người đến đó một lần là danh tiếng của An Ngữ Như sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng khó ở chỗ nàng ta vẫn là nghĩa nữ của phụ thân ta, nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tướng phủ. Còn một vấn đề nữa: đối tượng nàng ta gặp gỡ là Tề Vương – con cháu hoàng gia. Nếu để người ngoài nhúng tay, làm mất mặt hắn, e rằng mọi chuyện sẽ khó lòng kiểm soát.
Vì vậy, người đứng đầu dẫn dắt việc này tuyệt đối không thể là ta, nhưng để gây nên một cơn bão khắp kinh thành thì cần phải có nhiều người tham gia, hơn nữa, người lãnh đạo phải là người có thân phận cao quý, có uy thế.
Một kế hoạch nảy lên trong đầu ta…
“Hay cho một kẻ lòng lang dạ sói! Từ khi ngươi vào phủ, ta có bao giờ bạc đãi ngươi? Dù chưa vào gia phả, nhưng đãi ngộ của ngươi không khác gì Tử Cầm. Vậy mà ngươi lại dám nói ra những lời này, ngươi thật sự nghĩ rằng Tướng phủ ta nợ ngươi sao?”
“Giống nhau? Lời này của phu nhân thật nực cười. Dù ta có ngoan ngoãn tới đâu, cũng không thể bằng nữ nhi ruột thịt của phu nhân. Tâm tư của phu nhân chỉ hướng về Tần Tử Cầm! Sao lại vậy? Muội ấy với Thái tử thân mật qua lại là tài tử giai nhân, còn ta nói vài câu với Tề Vương thì lại bị cho là không biết liêm sỉ?”
Ngọn lửa đã bùng lên, ta thấy thời cơ thích hợp bèn dịu giọng nói:
“An tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy? Tề Vương tuy là hoàng thân, nhưng hậu viện lại đông đúc thê thiếp, danh tiếng phong lưu cũng là điều ai ai cũng biết. Quả thật không phải lương duyên tốt. Mẫu thân lo lắng cho hạnh phúc cả đời của tỷ, chuyện này không thể qua loa được!”
An Ngữ Như b.ắ.n cho ta một cái nhìn khinh miệt:
“Muội muội? Nếu muội thật lòng coi ta là tỷ tỷ, thì đừng cản ta! Hay là các người chỉ là những kẻ giả tạo, không chịu được khi thấy ta sống tốt hơn các người?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lời lẽ của nàng đã hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng khi xưa, lộ rõ sự ngông cuồng:
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ không ở lại Tướng phủ lâu đâu. Chẳng bao lâu nữa, Tề Vương sẽ tới rước ta, ta sẽ là Vương phi, sẽ trở thành một trong những Vương phi cao quý nhất kinh thành!”
“Nói vậy đủ rồi, ta còn có hẹn uống trà với Tề Vương vào chiều nay, xin phép cáo từ.”
Nói xong, nàng quay người rời đi, kiêu ngạo chẳng khác gì một con công đang xòe đuôi.
Mẫu thân giận không thôi, ra lệnh cho người đi mời phụ thân, muốn hỏi xem người mà ông đưa về rốt cuộc là loại người nào!
Ta vội vã an ủi mẫu thân:
“Mẫu thân, người hãy bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại thì chưa chắc đây đã là chuyện xấu.”
“Bình tĩnh? Là sao?” Mẫu thân nhìn ta đầy nghi hoặc.
“Mẫu thân nghĩ xem, Tề Vương có thân phận ra sao, còn An Ngữ Như lại là hạng người thế nào? Tề Vương sao có thể cưới một nữ nhân không có xuất thân gì để làm chính phi?”
“Hơn nữa, An Ngữ Như, nàng chưa về làm Vương phi mà đã lộ rõ tính tình. Thực ra từ trước đến nay, nàng ta chỉ là giả vờ mà thôi.”
Mẫu thân bớt giận nhưng vẫn không yên tâm:
“Nhưng nếu nàng ra ngoài làm tổn hại thanh danh Tướng phủ thì sao?”
“Mẫu thân cứ yên tâm. Hôm nay An Ngữ Như đã công khai cắt đứt với chúng ta, hiện giờ nàng nhất định sẽ gấp rút rời khỏi Tướng phủ. Nàng ta vô tình, chúng ta cũng chẳng cần giữ nghĩa. Tất nhiên nàng sẽ phải rời đi, nhưng chúng ta sẽ không để nàng đi dễ dàng như vậy.”
“Con định làm gì?” Mẫu thân lo lắng nắm lấy tay ta: “Tử Cầm, không cần vì một kẻ như vậy mà làm chuyện dại dột.”
“Mẫu thân cứ yên tâm, con không phải kẻ ngốc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cuối cùng, ta cũng trấn an được mẫu thân, rồi sai người chuẩn bị bữa tối.
Ngày hôm nay là bước khởi đầu, chẳng bao lâu nữa, vở kịch sẽ được khai màn.
6
Mẫu thân quả thật tính tình có chút nóng nảy, nhưng từ sau khi An Ngữ Như cắt đứt quan hệ với chúng ta, nàng ta cũng không còn đến thỉnh an, vấn lễ mẫu thân ngày ba lần như trước nữa.
Ta nghe gia nhân báo lại từng chuyện về nàng, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo. An Ngữ Như thực sự không kiềm chế được lòng dạ, đến mức dễ dàng trao thân cho Tề Vương như vậy. Nàng tưởng rằng Tề Vương là kẻ có tình có nghĩa, sẽ có trách nhiệm hay sao? Chỉ e rằng nàng còn đang mong chờ một ngày mang thai, thật sự hóa phượng hoàng trên cành cao đây mà!
“Bọn chúng hẹn hò ở đâu?”
“Ở một căn nhà tranh bỏ hoang sau viện của chùa Vân An.”
“Cái gì?”
Ta không kìm được cơn giận dữ và kinh ngạc. Hai người này đúng là gan to bằng trời, dám làm chuyện dơ bẩn như vậy ngay tại nơi thánh địa của Phật gia! Thế nhưng, bình tĩnh suy ngẫm lại, đó cũng là nước cờ khôn ngoan của chúng – ai mà nghĩ rằng có người dám phạm vào điều cấm kỵ ngay dưới mắt Phật tổ cơ chứ?
Việc này nói dễ cũng dễ, chỉ cần dẫn theo người đến đó một lần là danh tiếng của An Ngữ Như sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng khó ở chỗ nàng ta vẫn là nghĩa nữ của phụ thân ta, nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tướng phủ. Còn một vấn đề nữa: đối tượng nàng ta gặp gỡ là Tề Vương – con cháu hoàng gia. Nếu để người ngoài nhúng tay, làm mất mặt hắn, e rằng mọi chuyện sẽ khó lòng kiểm soát.
Vì vậy, người đứng đầu dẫn dắt việc này tuyệt đối không thể là ta, nhưng để gây nên một cơn bão khắp kinh thành thì cần phải có nhiều người tham gia, hơn nữa, người lãnh đạo phải là người có thân phận cao quý, có uy thế.
Một kế hoạch nảy lên trong đầu ta…