Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử
Chương 6
Hội thơ Nguyên Lâu mỗi năm đều có phần thưởng quý báu, năm nay là một đôi ngọc bội đồng tâm.
Nghe nói đó là ngọc thượng hạng, rất quý giá, ngay cả dây đỏ đeo ngọc cũng được chọn từ loại tơ tằm thượng hạng.
Thấy ta chăm chú ngắm nhìn ngọc bội, Tô Triệt hỏi:
“Muội thích không?”
Ta thoáng sững người, tuy từ nhỏ ở phủ Thừa tướng đã quen nhìn đồ quý giá, nhưng đôi ngọc bội này thực sự vừa thấy đã yêu.
“Thích.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, nhìn chàng nghiêm túc:
“Thái tử ca ca muốn giành nó cho muội sao?”
Tô Triệt nhìn nàng thiếu nữ chàng yêu quý đang tràn đầy ánh mắt vui mừng nhìn mình, sao có thể từ chối?
“Được, ta sẽ giành nó về cho muội.”
“Tử Cầm!”
Giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang sự dịu dàng giữa ta và Tô Triệt, ánh mắt ta lóe lên tia lạnh lùng, hôm nay là ngày các loại sói hổ đều tụ tập.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người đến là Tề Vương Tô Lâm, kẻ đã hợp mưu với An Ngữ Như hãm hại phủ Thừa tướng trong kiếp trước.
Hắn thấy ta thì vui mừng, nhưng khi trông thấy Tô Triệt, ánh mắt hắn thoáng lộ ra chút băng lãnh, dù cố gắng che giấu nhưng ta vẫn nhận ra được.
“Thái tử điện hạ vốn không thích những chỗ như thế này, hôm nay sao lại hạ mình đến đây?”
Chưa đợi Tô Triệt lên tiếng, ta đã nhanh chóng đáp:
“Là ta mời Thái tử ca ca đến, chỉ là góp vui thôi, Tề Vương điện hạ sẽ không để bụng chứ?”
Tô Lâm sững người, ngạc nhiên vì ta lại chủ động lên tiếng bênh vực Tô Triệt, một lúc sau mới nói:
“Tất nhiên là không.”
Nói xong, ánh mắt hắn liếc qua phía sau ta, trong khoảnh khắc lộ vẻ ngây ngẩn, ta biết, cá đã cắn câu.
“Vị cô nương này trước đây ta chưa từng gặp, không biết là tiểu thư nhà ai?”
Ta lạnh lùng cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào:
“Đây là cô nương mà phụ thân ta gặp khi cứu trợ tại Lân Châu, thấy nàng không nơi nương tựa nên đưa về phủ Thừa Tướng. Nàng họ An, tên là An Ngữ Như. An tỷ tỷ, đây là Tề Vương điện hạ.”
“Thì ra là vậy.”
Tô Lâm mỉm cười nói:
“An cô nương, kinh thành tuy tốt, nhưng xa xứ quê nhà, cô nương có quen không?”
An Ngữ Như thi lễ một cái, chỉ là học lễ nghi chưa lâu, nên động tác của nàng có phần gượng gạo:
“Bái kiến Vương gia, phủ Thừa tướng tiếp đãi chu đáo, cũng không có gì không quen thuộc.”
Hai người nói chuyện rất hợp ý, gần như là vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ.
Ta âm thầm cười lạnh, quả nhiên hai người này, đúng là “rắn chuột cùng ổ” dễ dàng tìm thấy điểm chung.
Ta kéo Tô Triệt đi sang chỗ khác, để lại cho bọn họ không gian riêng.
“Đây là kế hoạch của muội sao?” Tô Triệt hỏi, giọng mang theo chút nghi vấn.
Ta gật đầu:
“Thái tử ca ca, nếu có một ngày huynh phát hiện ra ta không hề thuần khiết, tốt đẹp như huynh nghĩ, huynh vẫn sẽ thích ta chứ?”
Lời nói của ta làm Tô Triệt chấn động, trong đầu chàng chỉ vang lên ba chữ “thích ta” mãi không dứt, rồi sau đó giọng nói đầy kiên định của chàng cất lên:
“Sẽ thích!”
Chỉ một chữ “sẽ” đã cho ta niềm khích lệ và dũng khí lớn lao. Nụ cười của ta không còn chút do dự nào, ta có thể bộc lộ toàn bộ con người mình trước mặt chàng, dù tốt hay xấu, thì ta biết rằng chàng sẽ không rời bỏ ta.
Tô Triệt đoán không sai, mục đích của ta chính là muốn để Tô Lâm và An Ngữ Như gần gũi nhau.
An Ngữ Như vốn là một nữ nhân tham vọng, nếu chọn lang quân, người đầu tiên nàng hướng đến chắc chắn là Tô Triệt. Chỉ là Tô Triệt không có cảm tình với nàng, thậm chí còn chán ghét, nên Tề Vương trở thành mục tiêu kế tiếp của nàng.
Tề Vương địa vị tôn quý, là long phượng quý nhân, tướng mạo đoan chính, chắc chắn An Ngữ Như không thể không hài lòng.
Về phần Tô Lâm, hắn cũng đầy tham vọng như An Ngữ Như. Bề ngoài, hắn là người nho nhã khiêm tốn, nhưng thực ra là một kẻ rất tự cao.
Hắn mang đặc điểm thường thấy ở nam nhân: đam mê sắc đẹp, thích theo đuổi mỹ nhân. An Ngữ Như tuy xuất thân thấp kém, nhưng nhan sắc thì vượt trội, kết hợp với vẻ yếu đuối, vô tội, dễ dàng khơi gợi bản năng bảo vệ của nam nhân.
Một người như nàng, chính là mẫu người mà Tô Lâm thích. Mục tiêu của ta là đưa An Ngữ Như đến bên hắn, hơn nữa, ta muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ giữa nàng ta và phủ Thừa tướng.
Nghe nói đó là ngọc thượng hạng, rất quý giá, ngay cả dây đỏ đeo ngọc cũng được chọn từ loại tơ tằm thượng hạng.
Thấy ta chăm chú ngắm nhìn ngọc bội, Tô Triệt hỏi:
“Muội thích không?”
Ta thoáng sững người, tuy từ nhỏ ở phủ Thừa tướng đã quen nhìn đồ quý giá, nhưng đôi ngọc bội này thực sự vừa thấy đã yêu.
“Thích.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, nhìn chàng nghiêm túc:
“Thái tử ca ca muốn giành nó cho muội sao?”
Tô Triệt nhìn nàng thiếu nữ chàng yêu quý đang tràn đầy ánh mắt vui mừng nhìn mình, sao có thể từ chối?
“Được, ta sẽ giành nó về cho muội.”
“Tử Cầm!”
Giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang sự dịu dàng giữa ta và Tô Triệt, ánh mắt ta lóe lên tia lạnh lùng, hôm nay là ngày các loại sói hổ đều tụ tập.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người đến là Tề Vương Tô Lâm, kẻ đã hợp mưu với An Ngữ Như hãm hại phủ Thừa tướng trong kiếp trước.
Hắn thấy ta thì vui mừng, nhưng khi trông thấy Tô Triệt, ánh mắt hắn thoáng lộ ra chút băng lãnh, dù cố gắng che giấu nhưng ta vẫn nhận ra được.
“Thái tử điện hạ vốn không thích những chỗ như thế này, hôm nay sao lại hạ mình đến đây?”
Chưa đợi Tô Triệt lên tiếng, ta đã nhanh chóng đáp:
“Là ta mời Thái tử ca ca đến, chỉ là góp vui thôi, Tề Vương điện hạ sẽ không để bụng chứ?”
Tô Lâm sững người, ngạc nhiên vì ta lại chủ động lên tiếng bênh vực Tô Triệt, một lúc sau mới nói:
“Tất nhiên là không.”
Nói xong, ánh mắt hắn liếc qua phía sau ta, trong khoảnh khắc lộ vẻ ngây ngẩn, ta biết, cá đã cắn câu.
“Vị cô nương này trước đây ta chưa từng gặp, không biết là tiểu thư nhà ai?”
Ta lạnh lùng cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào:
“Đây là cô nương mà phụ thân ta gặp khi cứu trợ tại Lân Châu, thấy nàng không nơi nương tựa nên đưa về phủ Thừa Tướng. Nàng họ An, tên là An Ngữ Như. An tỷ tỷ, đây là Tề Vương điện hạ.”
“Thì ra là vậy.”
Tô Lâm mỉm cười nói:
“An cô nương, kinh thành tuy tốt, nhưng xa xứ quê nhà, cô nương có quen không?”
An Ngữ Như thi lễ một cái, chỉ là học lễ nghi chưa lâu, nên động tác của nàng có phần gượng gạo:
“Bái kiến Vương gia, phủ Thừa tướng tiếp đãi chu đáo, cũng không có gì không quen thuộc.”
Hai người nói chuyện rất hợp ý, gần như là vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ.
Ta âm thầm cười lạnh, quả nhiên hai người này, đúng là “rắn chuột cùng ổ” dễ dàng tìm thấy điểm chung.
Ta kéo Tô Triệt đi sang chỗ khác, để lại cho bọn họ không gian riêng.
“Đây là kế hoạch của muội sao?” Tô Triệt hỏi, giọng mang theo chút nghi vấn.
Ta gật đầu:
“Thái tử ca ca, nếu có một ngày huynh phát hiện ra ta không hề thuần khiết, tốt đẹp như huynh nghĩ, huynh vẫn sẽ thích ta chứ?”
Lời nói của ta làm Tô Triệt chấn động, trong đầu chàng chỉ vang lên ba chữ “thích ta” mãi không dứt, rồi sau đó giọng nói đầy kiên định của chàng cất lên:
“Sẽ thích!”
Chỉ một chữ “sẽ” đã cho ta niềm khích lệ và dũng khí lớn lao. Nụ cười của ta không còn chút do dự nào, ta có thể bộc lộ toàn bộ con người mình trước mặt chàng, dù tốt hay xấu, thì ta biết rằng chàng sẽ không rời bỏ ta.
Tô Triệt đoán không sai, mục đích của ta chính là muốn để Tô Lâm và An Ngữ Như gần gũi nhau.
An Ngữ Như vốn là một nữ nhân tham vọng, nếu chọn lang quân, người đầu tiên nàng hướng đến chắc chắn là Tô Triệt. Chỉ là Tô Triệt không có cảm tình với nàng, thậm chí còn chán ghét, nên Tề Vương trở thành mục tiêu kế tiếp của nàng.
Tề Vương địa vị tôn quý, là long phượng quý nhân, tướng mạo đoan chính, chắc chắn An Ngữ Như không thể không hài lòng.
Về phần Tô Lâm, hắn cũng đầy tham vọng như An Ngữ Như. Bề ngoài, hắn là người nho nhã khiêm tốn, nhưng thực ra là một kẻ rất tự cao.
Hắn mang đặc điểm thường thấy ở nam nhân: đam mê sắc đẹp, thích theo đuổi mỹ nhân. An Ngữ Như tuy xuất thân thấp kém, nhưng nhan sắc thì vượt trội, kết hợp với vẻ yếu đuối, vô tội, dễ dàng khơi gợi bản năng bảo vệ của nam nhân.
Một người như nàng, chính là mẫu người mà Tô Lâm thích. Mục tiêu của ta là đưa An Ngữ Như đến bên hắn, hơn nữa, ta muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ giữa nàng ta và phủ Thừa tướng.