Vị Hôn Phu Đến Đây Nào - Trang 2
Chương 56: 56: Vậy Em Phải Nói Lời Giữ Lời
Trans by MintwoooCuối cùng Giang Tùy Châu vẫn nằm xuống cùng cô.Mỗi lần đến kỳ sinh lý Quan Hề cực kỳ sợ lạnh, lúc ngủ phải chui vào trong lòng anh.Anh dựa vào gối đầu giường, một tay ôm cô ngủ, một tay khác cầm điện thoại liên hệ với cấp dưới.
Vừa rồi lúc anh nhận được tin nhắn của Quan Hề cũng ngay lập tức phóng từ công ty về, công việc vẫn dở dang ở đó, vẫn chưa xử lý xong.Quan Hề ngủ được một giấc, lúc tỉnh dậy cả người đã thoải mái hơn nhiều.
Cô thử động đậy một chút mới nhận ra mình đang ôm chặt Giang Tùy Châu, tay quấn ngang eo anh, chân cũng đè lên đùi anh.Mà bây giờ cái người bị cô ôm chặt kia đã bị ép ngủ mất rồi.Quan Hề cẩn thận rút tay với chân ra, cũng không nói gì mà chỉ nằm nghiêng ngắm anh.
Chắc do vừa tỉnh giấc ý thức còn hơi mơ hồ, Quan Hề nhìn gương mặt này thế mà trong đầu bỗng ùa về rất nhiều chuyện giữa cô và anh.Ví dụ như thời niên thiếu hai người chẳng ưa gì nhau, ví dụ như lúc cùng học ở nước ngoài cũng chẳng ho he gì đến nhau, hay ví dụ như sau khi cô về nước hai người động kinh cái liền dắt nhau lên giường...Nghĩ kỹ lại thì hai người bọn cô quen nhau lâu lắm rồi.Thật ra tính tình Giang Tùy Châu vẫn chẳng thay đổi gì, nhưng từ sau khi hai người xác định quan hệ nam nữ xong, cách anh đối xử với cô từ khinh thường trở thành muốn gì cho nấy.
Không cần biết ban đầu trong lòng anh nghĩ gì, quả thực lúc đó cách ứng xử của anh đúng là một vị hôn phu đủ tiêu chuẩn.Từ lúc đó đã đủ tiêu chuẩn rồi, không cần nói đến bây giờ.
Một người cuồng công việc như anh lại có thể nằm đây ngủ cùng cô thế này...Quan Hề thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình hơi tùy hứng.“Thở dài cái gì.” Người trước mặt bỗng mở miệng nói.Quan Hề: “Hóa ra anh đã tỉnh rồi.”Giang Tùy Châu mở mắt ra xoa đầu cô, giọng hơi khàn, “Vừa tỉnh, em không ngủ nữa à?”“Ngủ đủ rồi.”“Thế em thở dài cái gì?”Quan Hề ôm mặt, giả bộ si mê nói: “Không có gì, chẳng qua em đang cảm thán trước vẻ đẹp của anh, độ đẹp của anh suýt thì bằng em rồi.”Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi cong lên: “Sao nào, bụng không đau nữa hả?”“Không đau nữa, nghỉ ngơi chút là khỏe hơn nhiều.”“Thế thì tốt.”Giang Tùy Châu đứng dậy nhìn thời gian: “Anh đi gọi người mang đồ ăn đến, em cứ nằm đi.”“Được, vậy anh có phải đến công ty nữa không, bây giờ em không sao rồi, anh mà bận thì đi cũng được.”Giang Tùy Châu sững người, quay lại nhìn cô.Giang Tùy Châu quả rất bất ngờ, dù sao Quan Hề mà anh biết sẽ là người mà lúc anh bận sẽ nói một câu, rốt cuộc là “công việc quan trọng hay bạn gái anh quan trọng, có việc gì thì anh cũng phải lùi hết cho em”.Quan Hề thấy anh không có động tĩnh gì bèn lấy làm lạ hỏi: “Sao thế? Anh không đi đi.”Giang Tùy Châu: “Hôm nay em tri kỷ thật.”“Tri kỷ không tốt hay sao, em quyết định rồi, về sau sẽ cố gắng càng tri kỷ hơn nữa ~”Giang Tùy Châu nghĩ ngợi: “Thôi, không cần gượng ép đâu.”“Sao lại là gượng ép, em không hề gượng ép chút nào!”“Dù gì em cũng chẳng kiên trì nổi mấy ngày đâu, việc gì phải thế.”“...”Việc gì?? Phải thế?Giang Nhị cẩu nhà anh có phải lại nổi bệnh cuồng ngược không hả! Tri kỷ quan tâm anh thế vậy mà còn lắm lời!Giang Tùy Châu nhìn vẻ mặt của Quan Hề kiểu “Muốn mắng người nhưng vừa mới bảo phải tri kỷ nên đành cố gắng ngậm quả đắng”, anh bật cười nói: “Lúc em nghỉ anh đã xử lý xong công việc rồi, lát nữa không cần đi đâu, ở nhà với em thôi.”Mắt Quan Hề sáng lên, cô nói theo: “Nhưng anh thật không có việc gì chứ, anh không cần gác hết công việc lại để ở cùng em đâu.”“Ừ, anh biết rồi.” Giang Tùy Châu khẽ nói: “Do anh nhất quyết phải ở lại.”“Chuẩn!”**Quan Hề lấy cớ bà dì đến thăm mà xin nghỉ ở nhà hai ngày, hai ngày này cô ở nhà họp video với mấy người Uông Thanh.Trong lúc họp Uông Thanh nói với cô tháng sau siêu sự kiện ngày lễ du lịch do trang web Du lịch Youtu tổ chức mời cô đến tham dự, còn hỏi cô có thể lên chia sẻ về chủ đề du lịch không.Lúc Quan Hề nghe thấy tin này cũng cứng đơ người: “Youtu?? Lên phát biểu?”“Ừ phải, ngày lễ du lịch hai năm mới tổ chức một lần, quy mô rất lớn, mấy vị blogger có tiếng đều đến hết, Triệu Hiểu Nhu ở công ty mình cũng đến đó.
Nhưng lúc đó sẽ có rất nhiều phóng viên và người của công ty lớn tham dự nên em phải chuẩn bị bài phát biểu thật tốt vào.”Năm nay Quan Hề mới chính thức làm một blogger du lịch đúng nghĩa, nên cô thật sự không biết mấy hoạt động thường xuyên của Youtu.“Ngày lễ du lịch ấy như thế nào.”“Cụ thể ra sao thì em lên mạng tra mấy video cũ xem, có quay lại đó.”“Được rồi.”Sau khi Quan Hề tắt cuộc họp cũng không lên mạng tra mà cô gọi luôn người vừa đi qua trước mặt cô, sếp lớn của Du lịch Youtu.“Giang tổng, anh qua đây một chút xem nào.”Trong tay Giang Tùy Châu còn cầm cốc nước thủy tinh ấm nóng: “Có chuyện gì.”Quan Hề: “Tháng sau Youtu tổ chức ngày lễ du lịch phải không.”Giang Tùy Châu gật đầu: “Mời em hả?”Quan Hề: “Còn phải nói sao, bây giờ không phải em đang là hoa đán của trang web nhà các anh à? Nhưng sao không thấy anh nhắc chuyện này với em.”“Chuyện này giao cho cấp dưới làm, anh không quản.”“Trước kia anh chưa tham dự bao giờ sao.”Giang Tùy Châu lắc đầu, vẻ mặt kia muốn nói “Tấm thân quý báu này của anh sẽ không đến mấy buổi lễ ồn ào đó đâu.”Quan Hề: “Được rồi được rồi...!Phí công hỏi anh.”Giang Tùy Châu ngồi xuống cạnh cô: “Em muốn biết cái gì.”“Em cứ lên mạng tìm mấy video trước của ngày lễ du lịch này mà xem nó ra làm sao thì hơn.
Đã thế bên người của các anh còn bảo em lên chia sẻ cái gì đó, em cũng phải xem mấy người trước kia nói những gì.”Giang Tùy Châu ồ một tiếng, anh cầm điện thoại lên đưa liên hệ của một người cho Quan Hề: “Trần Phàm là người phụ trách sự kiện này, hỏi thẳng cậu ấy đi, anh sẽ nhắc trước cậu ấy cho.”Quan Hề cũng không hề khách khí lập tức gửi lời mời kết bạn cho người kia: “Không nói sớm.”**Dạo này Quan Hề không có lịch công tác nước ngoài, trước mắt ngoại trừ phải đăng mấy video và chia sẻ vài tấm ảnh cho các fan ra cũng chỉ phải chuẩn bị cho ngày lễ du lịch vào tháng sau.Nên mấy ngày này cô rất rảnh, thường đi chơi cùng Lãng Ninh Y.
Hôm nay sau khi họp ở công ty xong, cô lên luôn xe của Ngụy Tu Dương cùng cậu ấy đến nhà của Lãng Ninh Y.Xe bắt đầu chạy ra khỏi bãi đỗ xe, Quan Hề thắt dây an toàn xong thuận miệng hỏi: “Dạo gần đây cậu toàn ở nước ngoài thôi hả? Ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu, đang bận làm gì đấy.”Ngụy Tu Dương đáp: “Thì có mấy dự án ở nước ngoài thôi, đi đi về về phiền lắm, em sống luôn ở Mỹ một thời gian.”“Hử, chỉ có thế thôi sao?” Ánh mắt Quan Hề mang theo vẻ hóng chuyện nhìn sang.Ngụy Tu Dương sững người: “Chỉ có thế thôi...!Chị thì sao, dạo này quan hệ với Giang Tùy Châu vẫn tốt chứ?”“Rất tốt nhé.” Quan Hề đáp, “Ngụy Tu Dương, có phải cậu giấu chị cái gì không, cậu với cô bạn gái nào đó vẫn giấu giấu diếm diếm không thể nói ra hả.”Ngụy Tu Dương suýt thì đạp thẳng vào phanh xe: “Chị nói cái gì...”Quan Hề hơi nhếch mày: “Chuyện này cậu có gì mà phải giấu chị, nếu không phải mấy ngày trước Lãng Ninh Y nói với chị thì chị còn không biết mình có một cô em dâu đâu.”“Chị đừng nghe Lãng Ninh Y nói bừa.” Ngụy Tu Dương lập tức nói, nhưng nói xong lại nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình gấp gáp quá.
Cậu sững người, bất đắc dĩ vuốt mi, cậu vội vã giải thích cái gì chứ…“Ý của em là, Lãng Ninh Y làm ăn không đến nơi đến chốn nghe người ta đồn thổi chị đừng tin.
Nếu thật sự có gì đó chẳng lẽ em lại không nói cho hai người biết hay sao.”Quan Hề xoa cằm: “Cũng phải… Nhưng cho dù không đến với nhau thì cũng không đến mức một thân một mình thế này chứ?”Ngụy Tu Dương nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt: “Người phụ trách của công ty đối tác, chưa đến với nhau, chẳng qua do cô ấy tỏ tình xong mọi người đồn thổi ra thôi.”“Trời ơi, sao còn đợi để người khác tỏ tình thế hả.”Ngụy Tu Dương: “Không thì sao, em không có ý gì với cô ấy.”“Sao cậu lại kén tắm thế nhỉ, cứ chọn tới chọn lui nữa không khéo chị nghi ngờ cậu có vấn đề về giới tính thật đấy.” Quan Hề nói, “Nhưng cậu yên tâm đi, chị nghĩ thoáng lắm, cậu mà thích con trai thật chị vẫn có thể chấp nhận được.”Ngụy Tu Dương không còn gì để nói lườm cô: “Cái suy nghĩ vớ vẩn gì thế hả, chị lo chuyện của chị với Giang Tùy Châu đi, lo chuyện của em làm gì.”Quan Hề: “Úi trời… Chị với Giang Tùy Châu, xem ra dạo này em đã chấp nhận anh ấy rồi nhỉ, thế mà không mắng anh ấy cơ đấy.”Ngụy Tu Dương khẽ hừ một tiếng: “Mắng có tác dụng sao, đằng nào chị chả ở bên anh ấy.
Em có mắng cũng không cứu vãn được.”“Thế hả, nếu mắng không cứu vãn được thì đừng mắng người ta nữa.” Quan Hề vui vẻ nói, “Anh ấy tốt lắm, chắc giữa hai người có hiểu lầm gì đó.”Ngụy Tu Dương: “Trước kia lúc chị mở miệng câu nào là mắng anh ta câu đó sao không bảo là có hiểu lầm gì?”Quan Hề: “Ôi dào người lớn rồi đừng nhắc đến chuyện cũ nữa được không, bây giờ bọn chị tốt lắm.
Em xem, em là em trai chị, anh ấy là bạn trai chị, về sau hai người cứ hễ gặp nhau lại quay ra mắng mỏ có phải không tốt không.”Ngoài mặt Ngụy Tu Dương vẫn làm ra vẻ không sao chỉ hơi khó chịu nhưng trong lòng lại chìm xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe Quan Hề nói tốt về Giang Tùy Châu trước mặt mình.Trước kia lúc cậu cảm thấy quan hệ giữa hai người không phải yêu thích lẫn nhau vẫn còn nhen nhóm chút tâm tư.
Nhưng bây giờ… Nếu cô mà thích Giang Tùy Châu thật, cậu chẳng còn tư cách gì nữa rồi.Việc cậu rời đi vẫn là đúng đắn.Kể từ lần trước sau khi Giang Tùy Châu bóc mẽ ra cái bí mật cậu giấu trong lòng bấy lâu, cậu đã có ý khiến bản thân rời đi thật xa.Không phải cậu sợ Giang Tùy Châu, mà sợ lời anh ta nói trở thành sự thật.
Một khi Quan Hề mà biết được những tâm tư kia của cậu, lấy tính tình của cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi, từ đó cắt đứt liên hệ với cậu.Cậu không muốn thấy kết quả đó, nên cậu tình nguyện rời đi, tình nguyện đè nén toàn bộ tâm tư của mình xuống.
Giang Tùy Châu nói cũng đúng, vốn dĩ đã không có khả năng, việc gì phải phá vỡ mối quan hệ tạo dựng ngần ấy năm trời, cá chết lưới rách…Chỉ đành buông tha cho chấp niệm của cậu thôi.“Hôm qua Lãng Ninh Y bảo đến nhà ăn gì nhỉ?” Ngụy Tu Dương cất gọn những suy nghĩ kia đi, chuyển đề tài câu chuyện.“Ninh Y ấy hả, bảo là bố cô ấy mới mang từ nước ngoài về một bình rượu quý hiếm có khó tìm… Không phải cậu bảo chỉ ở trong nước một tháng rồi lại đi sao, cô ấy nhân lúc cậu ở đây chiêu đãi một bữa.”Ngụy Tu Dương bật cười, đáp như thường lệ: “Cũng coi như có tâm nhỉ.”…Quả thực Lãng Ninh Y đã chuẩn bị rượu ngon để tiếp đãi các cô, ba người ở nhà cô ấy vừa uống rượu vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến tối.Cả ba người đều đã uống rượu không thể lái xe nên sau khi Giang Tùy Châu biết chuyện anh bèn đến nhà Lãng Ninh Y đón Quan Hề về.“Vậy mình đi trước nhé, Ngụy Tu Dương cậu nhớ gọi taxi đấy.” Quan Hề đứng cũng chẳng vững đành dán mặt vào cánh tay của Giang Tùy Châu, vẫy tay chào hai người trong nhà.Giang Tùy Châu nhìn Ngụy Tu Dương, cậu ấy cũng đang nhìn anh, nhưng hai người rất ăn ý không nói với nhau câu nào.Quan Hề: “Cậu đơ ra đó làm gì, có nghe thấy không hả, gọi taxi hoặc là gọi người nhà đến đón cậu.”Ngụy Tu Dương thôi không nhìn nữa: “Biết rồi, chị về đi.”“Được ~” Quan Hề quay đầu vỗ vai Giang Tùy Châu, “Giang Tùy Châu anh cõng em đi.”Giang Tùy Châu đỡ người cô: “Em đứng vững trước đã.”“Ồ!”Giang Tùy Châu thấy cô đứng vững rồi mới quay lưng lại: “Lên nào.”“Ok luôn ~”Sau khi Giang Tùy Châu cõng Quan Hề lên liền khẽ gật đầu chào hai người trong nhà rồi quay người đi mất.Anh đúng là cõng Quan Hề thành quen rồi, lần này cho dù cô uống hơi nhiều, làm loạn đủ kiểu trên lưng anh cũng không biến sắc.“Hôm nay em không nói với anh là em ở cùng Ngụy Tu Dương.” Sau khi lên xe Giang Tùy Châu nói.Quan Hề: “Em chưa nói hả? Ờ… Thế giờ em nói cho, chẳng qua là cậu ấy từ nước ngoài về, ba người chúng em lâu rồi chưa gặp nhau mới rủ nhau đến nhà Lãng Ninh Y ăn bữa cơm thôi mà.”Giang Tùy Châu: “Dạo này cậu ấy ở nước ngoài à?”“Phải, hơn nữa hình như mấy năm tới cũng sẽ ở nước ngoài thường xuyên hơn.”Giang Tùy Châu: “Coi như khá thông minh.”“Hử? Thông minh cái gì?”“Không có gì.” Giang Tùy Châu vươn người ra thắt dây an toàn giúp cô.Quan Hề nhân cơ hội này vòng tay ôm cổ anh, khóa chặt anh ở trước mặt cô: “Giang Tùy Châu, có phải anh không thích Ngụy Tu Dương không?”Giang Tùy Châu nói thẳng: “Không thích.”“Không thể vì em mà thích một chút thôi sao, bây giờ tuy cậu ấy cũng không phải là em họ của em nữa nhưng dù sao cậu ấy cũng chơi với em từ nhỏ mà.”“Em thấy cậu ấy quan trọng với em đến đâu?” Giang Tùy Châu nhíu mày, vẻ mặt hơi không hài lòng.Quan Hề sững sờ, cái nét mặt cái thái độ này của Giang Tùy Châu sao kỳ lạ thế nhỉ.Cô nghi ngờ hỏi: “Không phải anh ghen với cậu ấy đấy chứ.”Giang Tùy Châu im lặng nhìn cô.Quan Hề trợn mắt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được sáp lại gần mặt anh hôn một cái: “Nhị cẩu ~~ Sao anh lại ghen với cậu ấy chứ, có phải chỉ cần là đàn ông thì ai anh cũng ghen không ~ Sao tự dưng anh lại dễ thương thế này ~~”Giang Tùy Châu: “Cất hai chữ kia đi.”“Hai chữ nào cơ? Nhị cẩu á? Em thấy dễ thương mà ~ Không cất đâu ~ Không đổi đâu ~” Quan Hề nhích lại gần cọ trên mặt anh, “Ngụy Tu Dương là em trai em mà, anh không cần ăn giấm đâu nha ~ Anh mà ăn giấm này thì em còn nhiều anh trai lắm đó, anh không ăn hết nổi đâu ~”Giang Tùy Châu bị cô cọ đến hết bực luôn: “Thế hả.”“Thế đấy ~” Quan Hề thơm lung tung trên mặt anh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa không cần ăn giấm của người khác đâu, vì em thích anh nhất rồi ~ người của cả thế giới ở đây em cũng thích anh nhất ~ mãi mãi thích anh nhất ~”Giang Tùy Châu sững người, lúc anh nhìn cô lần nữa ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Quan Hề em chắc chắn chưa.”“Chắc chắn mà ~~”Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên, anh cúi đầu hôn lên mũi cô, thấp giọng nói: “Vậy em phải nói lời giữ lời.”.