Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vị Hôn Phu Đến Đây Nào - Trang 2

Chương 34: 34: Em Chỉ Có Thể Là Quan Hề




Trans by MintwoooMười giờ tối, mưa giăng kín thành phố.Quan Hề kéo theo chiếc vali duy nhất từ hầm gửi xe bước lên nhà.
Đây là một căn nhà đứng tên cô, trang trí bày biện tỉ mỉ có thể vào ở luôn, nhưng cô chưa từng ở nhà này.
Nơi này không chỉ tích lại một tầng bụi còn không có bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào.Cô biết bản thân mình không thể ở nhà cũ một ngày nào nữa nên từ nay trở đi, cô bắt đầu sống một mình ở đây.Sau khi vào trong nhà Quan Hề liền đặt vali xuống gọi điện cho Dương Thanh.Dương Thanh là trợ lý hoạt động 24/24 của cô, vừa nhận điện thoại của cô xong cô ấy liền gọi luôn một dì giúp việc đến, cũng chuẩn bị tất cả các đồ dùng cần thiết mang đến nhà cho cô.Dương Thanh cùng dì giúp việc thu dọn bên ngoài xong liền gõ cửa phòng cô: “Giám đốc Quan, sau này chị định sống ở đây hả.”Quan Hề ngồi bên giường lạnh nhạt đáp: “Từ mai trở đi chị sẽ bàn giao lại tất cả các hạng mục trong công ty, những dự án trong tay chị cũng cần người tiếp quản.”Dương Thanh kinh ngạc: “Chị… chị có ý gì.”Quan Hề không nói gì, nhưng Dương Thanh rất rõ, cô ấy không cần hỏi cũng hiểu được điều gì đó, sắc mặt Dương Thanh tái xanh vội nói: “Quan tổng sẽ không đồng ý đâu.”Quan Hề: “Hôm nay bố không ở nhà, bằng không sao ông ấy lại để chị dọn ra ngoài.
Nhưng việc của chị chị sẽ tự quyết định, em cứ làm theo lời chị là được.”“Nhưng bên Quan tổng…”“Sau này chị sẽ giải thích.”Có những lúc trong lòng cô rối bời, cái gì cũng không cần nữa, ôm tâm lý vò đã sứt lại mẻ*.(*Sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu không những không cải thiện mà còn làm tình hình trở nên xấu hơn.)Sau khi Quan Hề ra quyết định này cả người liền nhẹ nhõm hẳn, cô bỗng cảm thấy bản thân mình dường như không còn phiền não nữa, không cần ôm khát vọng viển vông càng thư thái hơn.Một tối này Quan Hề tắt điện thoại, ngủ một giấc đàng hoàng.Ngày hôm sau, cô đến công ty xử lý việc bàn giao hạng mục, dưới trướng cô có cả một đoàn đội, dự án cũng có rất nhiều.
Nếu cô đã không muốn quản những việc này nữa thì phải sắp xếp ổn thỏa mỗi một hạng mục này sẽ do ai phụ trách thay.Buổi sáng cô mở một cuộc họp riêng với đoàn đội của mình, nhưng mới họp được một nửa Quan Hưng Hào liền nghe được phong thanh từ chỗ Dương Thanh, ông lôi luôn Quan Hề đang ở trong phòng họp ra nói chuyện.“Hề Hề, sao con không bàn bạc với bố một câu lại tự quyết định như vậy!” Trong phòng làm việc ông tức giận nói.Quan Hề: “Bố ạ, thật ra con không thích làm những công việc này, trước kia bố sắp xếp con vào vị trí này thì con đành tiếp quản nó, nhưng giờ không thể nữa rồi…”“Sao lại không thể, nếu con thật sự không muốn làm nữa thì hãy như trước kia, giữ lấy một vị trí, có việc gì cứ để đội ngũ của con xử lý là được.”“Nhưng mẹ không đồng ý phải không.”Quan Hưng Hào sững sờ: “Con…”“Hôm đó con đứng ngoài văn phòng đã nghe thấy hết rồi, nên con mới muốn dọn ra khỏi nhà, cũng không muốn ngây ngốc trong công ty nữa.” Quan Hề cảm thấy tâm tình mình lúc này đã tĩnh lặng như nước, “Bố ơi, trước kia vì không để mẹ cảm thấy con kém cỏi hơn Quan Oánh nên mới muốn cố gắng, nhưng giờ con không muốn làm vậy nữa.”Quan Hưng Hào vừa nghe thấy Quan Hề nhắc đến chuyện ở văn phòng hôm trước liền nhói lòng: “Hề Hề, mẹ con chỉ…”Ông muốn giải thích nhưng hình như chẳng có gì để giải thích cả.Quan Hưng Hào mấp máy khóe môi, nghẹn ngào nói: “Con phải biết rằng bố rất thương con…”“Ai da con biết mà.” Quan Hề cười nhạt, “Nên con mới không làm bố buồn phiền thêm nữa, hơn nữa sau này con có thể làm công việc mình thích cũng rất tốt, bố đừng rề rà mà ngăn cản con nha.”“Vậy sao con chuyển nhà mà không nói với bố một tiếng…”“Chuyện này mà nói với bố thì bố lại càng ngăn cản con, con đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Quan Hề đáp lời, “Con cảm thấy việc dọn ra ngoài ở cũng có nhiều chỗ hay, vốn con với Quan Oánh sống chung không hề hòa bình như mọi người thấy.
Nếu chị ấy đã hơn con phần máu mủ ruột thịt này vậy được thôi, con dọn đi.”Quan Hưng Hào bàng hoàng, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, ông định nói gì nhưng sự tình đã thành thế này, ông nói kiểu gì cũng sẽ làm Quan Hề bị tổn thương, hoặc thậm chí có thể… hận ông.Quan Hề không biết Quan Hưng Hào nghĩ nhiều như vậy, chuyện này còn chần chừ nữa sẽ ngày càng phức tạp.Sau khi mạnh mẽ khuyên Quan Hưng Hào rời đi, Quan Hề liền triệu tập mọi người lại tiếp tục cuộc họp.Bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.Nhưng hạng mục trong công ty có rất nhiều, hợp đồng khách hàng thủ tục nọ kia lại phức tạp không thể xử lý nhanh gọn trong một hai ngày được, nên mấy ngày nay hầu như Quan Hề đóng đô ở công ty.Buổi trưa hôm nay, cô vừa đi gặp một khách hàng về liền nhận được điện thoại của Giang Tùy Châu.Những hạng mục cô đã giao phó cho người khác chưa có cái nào liên quan đến Giang thị, hơn nữa lần này cô làm việc hết sức thầm lặng, nên chắc Giang Tùy Châu vẫn chưa biết việc cô đang làm đâu.Ngay cả việc cô để lại những hạng mục hợp tác với Giang thị lại sau cùng như thể đang kéo dài thời gian.Thấy Giang Tùy Châu gọi điện đến, Quan Hề do dự một hồi cuối cùng cũng tiếp máy: “Alo.”Giang Tùy Châu: “Không bận nữa?”Quan Hề: “… Vừa nghỉ trưa, em định ra ngoài ăn cơm.”Giang Tùy Châu: “Không ngờ có một ngày em lại bận đến mức không còn thời gian đi gặp người khác.”Quan Hề hừ một tiếng: “Anh khinh thường ai đấy hả.”Giang Tùy Châu: “Chiều nay có bận không? Không bận thì qua chỗ anh.”Quan Hề sững người, mau miệng đáp luôn: “Bận, bận lắm, không đến được đâu.”Giang Tùy Châu không ngờ cô từ chối dứt khoát như vậy, dạo này hai người chẳng mấy khi gặp nhau, thậm chí đến gọi điện thoại cũng ít, mà thạch cao bó trên chân anh vẫn chưa tháo được, đi lại không tiện nên hầu như không ra khỏi nhà.“Vậy tối nay…”“Tối nay em có việc rồi!” Quan Hề nói xong mới thấy bản thân phản ứng hơi thái quá, cô hít sâu một hơi, đợi giọng điệu bình thường lại mới nói tiếp: “Ây Giang tổng này, chân anh đã thành ra thế rồi không an vị ở nhà dưỡng thương đi còn lắm chuyện quá vậy.”Giang Tùy Châu nghe thế thì chỉ cười nhạt: “Là do em nhiều việc.”“Còn gì nữa, dạo này công ty bận tới tối tăm mặt mũi… Aizz, em còn chưa ăn cơm nữa, không nói chuyện với anh nữa.” Quan Hề nói, “Đợi khi nào em rỗi đến sủng hạnh anh sau nhé.”Giang Tùy Châu: “Ồ, nhiệt liệt hoan nghênh.”Quan Hề cười khoái chí, chào anh xong liền cúp luôn điện thoại, sau khi tắt máy rồi sắc mặt cô dần trở nên căng thẳng.Tuy ngoài mặt cô không chịu thừa nhận nhưng thâm tâm cô lại biết rõ bản thân đang giả bộ điều gì.Cô cực kỳ rõ ràng nguồn gốc mối quan hệ của hai người là gì, cũng cực kỳ rõ ràng sớm muộn gì anh cũng biết chuyện.
Nhưng cô vẫn đang kéo dài thời gian, cũng đang trốn tránh không dám gặp anh.Bỗng dưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô: Hóa ra, cô thực sự không nỡ rời xa anh.**Thật ra buổi chiều ở công ty không có việc gì gấp, Quan Hề nói mình bận nhiều việc cũng chỉ là viện cớ để không phải đối mặt với Giang Tùy Châu.Đang ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc thì cô nhận được điện thoại của Tạ Diên.“Alo.”“Quan Hề hả, bản thiết kế đã hoàn thành rồi.” Tạ Diên nói, “Lúc nào cô rảnh tôi mang qua cho cô xem, chúng ta gặp mặt trực tiếp sẽ dễ trao đổi hơn.”Phần thiết kế của dự án khu du lịch Nam Sơn do Tạ Diên đảm nhiệm, lần này cô đã nợ anh một ân tình, vốn đã muốn mời anh ăn bữa cơm, cũng để hồi báo lại Tạ thị cái ân tình này.

Nhưng bây giờ… Cô không muốn làm việc ở Quan thị nữa, còn bàn chuyện công việc hạng mục làm gì.Quan Hề hơi ngại nên đành nói: “Bây giờ tôi đang rảnh, thế này đi, tôi mời anh ăn bữa cơm, tiện thể bàn luôn về bản thiết kế.”Tạ Diên hơi bất ngờ: “Bây giờ sao?”“Ừ, anh có rảnh không.”Tạ Diên: “Có.”“Vậy tôi đặt nhà hàng, lát gửi địa chỉ cho anh nhé.”“Được.”Liên quan đến bản thiết kế, Quan Hề đã nói chuyện trên Wechat với Tạ Diên rất nhiều, nên hôm nay khi chính mắt nhìn thấy bản thiết kế hoàn chỉnh trước mặt cô cực kỳ hài lòng.Duyệt xong một hồi Quan Hề nói: “Ừm, tôi cảm thấy rất đẹp, thật lòng cảm ơn anh.”Tạ Diên ngồi đối diện cô, thấy cô vừa lòng liền thoải mái hơn: “Bản này vẫn còn vài chi tiết nhỏ nữa, sau này còn phải xác nhận lại với cô.”Quan Hề lắc đầu: “Thật ra hôm nay tôi cũng định nói với anh, ừm… Dự án này về sau không phải do tôi phụ trách nữa, người kế nhiệm là ai tôi vẫn chưa quyết định được nhưng khi nào xác định được rồi thì phiền anh liên hệ với người đó.”Tạ Diên lấy làm lạ, rõ ràng Quan Hề rất để tâm đến dự án Nam Sơn này.
Bây giờ cô đột nhiên nói không làm nữa có cảm giác như đang phí hoài tâm huyết của mình.“Tôi có thể hỏi lý do không?”Quan Hề nhìn cửa kính bóng loáng trước mắt, cô im lặng một lúc mới hỏi một câu khá bất ngờ: “Tạ Diên, anh ở nhà họ Tạ có thoải mái không, có lúc nào anh cảm thấy rất tủi thân, cảm thấy bản thân thật thừa thãi không?”“…”Quan Hề sững sờ một lúc mới giật mình vội nói: “A, ngại quá, anh không cần trả lời đâu, tôi, tôi chỉ…”“Không sao.” Dường như Tạ Diên có thể đoán được vấn đề của cô, anh nói: “Tôi có thể hiểu ý của cô.”Ánh mắt Quan Hề khẽ sáng lên, giống lúc cô mới gặp Tạ Diên, vì người trước mắt đồng cảnh ngộ với mình nên cô mới có thể thả lỏng mà nói ra những câu hỏi từ tận đáy lòng.Cô cảm thấy hầu hết mọi người không thể hiểu nổi cảm xúc của cô, nhưng những người đã trải qua hoàn cảnh giống cô thì khác.“Thật ra rất ít người có thể coi nhẹ mối liên hệ máu mủ ruột thịt, không thoải mái, tủi thân, cảm thấy bản thân dư thừa… Âu cũng là những cảm xúc bình thường.”“Vậy khi anh có những cảm xúc này liệu có nghĩ sẽ rời xa ngôi nhà đó không.”“Có lẽ có, nhưng trong lòng cô lúc nào cũng phải rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.” Tạ Diên nhìn cô, ánh mắt như có thể nhìn thấu nỗi lòng cô, “Quan Hề, thật ra vốn dĩ chúng ta không hề giống nhau, từ nhỏ tôi đã biết mình là con nuôi, nên vẫn luôn rõ ràng bản thân phải làm những gì, phải chịu đựng những gì.
Nhưng cô thì khác, mãi sau này cô mới biết chuyện, thời thơ ấu của cô được sống trong sự cưng chiều của người nhà, nên sau khi biết sự thật rồi cô mới càng cảm thấy mất mát, mới không thể nào chịu đựng nổi những nỗi tủi hờn đó…”Quan Hề siết chặt thành cốc: “Ồ…”“Tôi nói rồi, trong lòng cô phải biết cái gì mới là quan trọng nhất.
Ví dụ nếu cô cảm thấy những lợi ích kia không hề quan trọng, những nỗi tủi thân kia cô không thể chịu đựng nổi thì cô cũng chẳng cần cố chấp bám trụ cái vị trí đó nữa.
Hãy quyết định làm sao để trái tim cô có thể vui vẻ hơn.” Tạ Diên nhìn thẳng mắt cô, anh nói tiếp: “Vậy nên, cô nói muốn từ bỏ dự án Nam Sơn này là do cô muốn thoát ra khỏi vùng an toàn của bản thân cô đúng không.”“Anh đừng kể cho ai hết!” Quan Hề bị anh đoán trúng liền căng thẳng, “Đừng kể cho Tống Lê!”Tạ Diên: “Cô muốn nói là đừng kể cho Giang Tùy Châu?”Quan Hề: “…”Khiếp, con người này khủng bố thật, đến cái này cũng đoán ra.Tạ Diên bật cười: “Cô yên tâm đi, tôi không nhiều chuyện vậy đâu.”Quan Hề thở phào một hơi: “Cảm ơn anh….”Hai người không nhắc đến vấn đề này nữa, chỉ vừa ăn vừa câu được câu chăng bàn bạc về tiến độ dự án.Có những lúc Tạ Diên âm thầm đánh giá Quan Hề, quả thực bây giờ dáng vẻ của cô đã khác hoàn toàn so với lần đầu anh gặp: vẻ đẹp rực rỡ kiêu sa mang đậm tính công kích.
Anh đã nghe những người xung quanh kể rất nhiều chuyện về cô, trong mắt mọi người, cô kiêu ngạo tùy hứng, cao cao tại thượng, không để người khác vào trong mắt.Nhưng đáng giá một con người phải nhìn trên nhiều góc độ, giống như bây giờ Tạ Diên cảm thấy, Quan Hề cũng chỉ là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ nhưng đôi lúc vẫn sẽ hoang mang lo sợ.**Tám giờ tối, nhà Giang Tùy Châu có người đến chơi.Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh bị thương, bà Lý Nguyên Oanh mẹ anh đến thăm.Giang Tùy Châu ngồi trên sô pha, sai người rót trà cho Lý Nguyên Oanh.
Hai người không nói nhiều, Giang Tùy Châu cũng không có tâm tư đón nhận sự quan tâm của mẹ, đối với anh lần này bà đến thăm cũng chỉ cho tròn trách nhiệm của người làm mẹ mà thôi.“Lần này chuyện liên quan đến Quan Hề con đã giải quyết một cách vô cùng thiếu lý trí.” Nói chuyện bâng quơ một hồi Lý Nguyên Anh liền nói.Giang Tùy Châu không đáp lời.Lý Nguyên Anh: “Con đã từng nghĩ đến việc nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con sẽ phải trá giá bằng cái mạng của con chưa? Có đáng không?”Giang Tùy Châu: “Tất nhiên con không thể để bản thân xảy ra việc đó.”Lý Nguyên Anh bật cười: “Tùy Châu, đây là việc có tính xác suất, mẹ nhớ trước kia con không bao giờ đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm.”Giang Tùy Châu nhấp một ngụm trà: “Mẹ muốn nói gì.”Lý Nguyên Anh: “Mẹ muốn nói là, lần trước bảo con chia tay đi con không chịu đã là việc vô cùng nguy hiểm, lần này lại càng hoang đường hơn.”“Quyết định của con mẹ không cần can thiệp quá nhiều, con tự biết chừng mực.”Bà Lý Nguyên Anh quả thực không cần can thiệp quá nhiều vào chuyện của Giang Tùy Châu, vì bà coi trọng năng lực của anh, nhiều lúc bà cũng chỉ im lặng quan sát rồi lạnh lùng phân tích chỉ bảo vài câu, “Tốt nhất con nên rõ ràng bản thân đang làm gì.”“Vâng.”Lý Nguyên Anh nâng chén trà lên uống, lát sau bà hỏi tiếp: “Gần đây Quan Hề có vẻ thân thiết với vị con nuôi nhà họ Tạ phải không?”Giang Tùy Châu ngạc nhiên, anh không chắc chắn hỏi lại: “Tạ Diên?”Thời gian gần đây nhà họ Tạ ngày càng nổi tiếng trong giới ở Đế đô, bản thân Tạ Diên cũng được mọi người săn đón nhiệt tình.
Nhắc đến nhà họ Tạ, suy nghĩ đầu tiên của nhiều người không phải là cậu con trai ruột kia mà lại là cậu con nuôi Tạ Diên.“Trước khi mẹ đến đây có đi ngang qua một nhà hàng, mẹ thấy Tạ Diên cùng Quan Hề đang ăn cơm ở đó.” Lý Nguyên Anh nhàn nhạt nói, “Nếu Quan Hề mà móc nối được với bên Tạ Diên thì cũng giúp ích cho con bé hơn.”Giang Tùy Châu lại sững sờ một hồi, anh hỏi lại: “Chỉ có hai người họ thôi sao.”Vấn đề hai mẹ con quan tâm lại khác nhau.Lý Nguyên Anh nhìn anh, gật đầu: “Phải.”Giang Tùy Châu nhíu mày, anh vẫn chưa quên lúc anh gọi cô đến nhà mình, cô nói mình đang bận không thoát thân nổi.……Quan Hề cảm thấy Tạ Diên là người làm việc gì cũng rõ ràng rành mạch, anh hiểu bản thân muốn cái gì, có thể chịu đựng cái gì.
Mà anh nói cũng không sai, bản chất hai người vốn chẳng giống nhau, cô không thể chấp nhận những bất công giống anh, nhẫn nhịn bao năm chỉ để sau này được thuận lợi hơn.Cô tùy hứng đã quen, nếu bắt cô phải thuần phục dưới chân Quan Oánh, phải cam chịu những lời nói kỳ quặc đó của chị ta thì cô không tài nào chịu nổi.
Còn cả Ngụy Chiêu Mai, cô còn rất nhiều rất nhiều chấp niệm với bà… Nên cô hoàn toàn không muốn sống tiếp như trước kia nữa.Khu du lịch Nam Sơn còn liên quan đến bên Giang Tùy Châu, mà Quan Hề cũng phí rất nhiều tâm tư cho dự án này, sau này phải giao lại cho ai cô cũng phải suy nghĩ rất cẩn thận.
Nên phần thiết kế của Tạ Diên cô đành đích thân theo sát, hai ngày này cô cùng Tạ Diên đến tận nơi để giám sát, quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.Mà bên khác, thương thế của Giang Tùy Châu đã hồi phục, hôm nay anh đến bệnh viện tháo thạch cao.Trên đường về nhà, Giang Tùy Châu hỏi: “Hôm nay Quan Hề vẫn đi cùng Tạ Diên à?”Chu Hạo ngồi trên ghế lái phụ quay lại trả lời: “Người phụ trách bên Nam Sơn nói hôm nay Quan tiểu thư cùng anh Tạ đến đó từ sớm đến bốn giờ chiều nay mới rời đi.”Hôm qua Chu Hạo cũng bị hỏi câu này một lần, câu trả lời cũng gần giống nhau.Cậu ấy còn nhớ hôm qua sau khi nghe được câu trả lời này ngoài mặt sếp nhà mình không có phản ứng gì, nhưng ở bên sếp bao nhiêu năm trời, cậu lại rất rõ biểu tình như vậy là có ý gì, Giang Tùy Châu đang cực kỳ không hài lòng.
Nên hôm nay sau khi biết Quan Hề cùng Tạ Diên lại đến Nam Sơn, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy sếp nhà mình có thể sẽ càng mất hứng hơn.Bình thường Chu Hạo cũng hay tiếp xúc với Quan Hề, có lẽ thời gian lâu dễ khiến người ta có cảm tình, cậu ngẫm nghĩ một hồi liền lựa lời nói: “Quan tiểu thư rất coi trọng dự án Nam Sơn, không những mời được anh Tạ còn đích thân giám sát tiến độ.”Giang Tùy Châu nghe thế liền liếc nhìn cậu ấy, tim Chu Hạo nhói lên, vội quay đầu lại.Lời này của cậu ấy có vẻ đang giải thích hộ Quan Hề, nhưng nói là giải thích thì hơi sai sai, dù sao quan hệ mập mờ cần phải giải thích cho rõ mới đáng lo.Giang Tùy Châu không hỏi gì thêm, chỉ nói câu: “Đến công ty của Quan Hề.”Tài xế nhận lệnh, xoay vô lăng chuyển hướng đi.Xe chạy bon bon trên đường, Giang Tùy Châu nhắn tin cho Quan Hề: [Tối nay qua chỗ anh ăn cơm.]Lúc Quan Hề nhận được tin nhắn của anh cô đang cùng Tạ Diên ra khỏi phòng họp, thấy tin nhắn này liền nôn nóng, hai ngày nay tâm lý không dám đối mặt anh càng nghiêm trọng hơn.Cô vội nhắn lại: [Bận lắm, mấy ngày nữa em qua.]“Quan Hề.” Tạ Diên quay lại thấy cô vẫn đứng im liền hỏi: “Sao vậy?”Quan Hề giật mình: “Hả? Không có gì, đi thôi.”Tạ Diên: “Không sao đâu, nếu cô bận việc gì thì cứ đi cũng được.”Quan Hề lắc đầu: “Tôi nào có việc gì, hôm nay anh vất vả rồi, gần công ty có một nhà hàng rất ngon, tôi mời anh một bữa vậy.”Tạ Diên cười: “Hôm nay để tôi mời đi, không thể để con gái như cô mời cơm mãi được.”Quan Hề: “Do tôi đang có việc nhờ anh, chuyện nên làm mà.”….Giang Tùy Châu nhận được tin nhắn của Quan Hề xong cũng không trả lời lại, hai ngày nay tin nhắn anh nhận được từ Quan Hề chỉ có một nội dung: Bận.Nếu bận thật thì cũng không sao, đằng này anh biết Quan Hề không hề bận đến mức đó, hai ngày này lịch trình của cô cũng chỉ có mỗi việc bàn bạc với Tạ Diên về phần thiết kế của Nam Sơn.Trước hết không cần nói đến việc rõ ràng cô có thể giao việc này cho cấp dưới, cô đã tự làm thì chớ nhưng đến mức ăn một bữa cơm với anh hoặc đến nhà anh một chuyến cũng không có thời gian là sao.Trước giờ Giang Tùy Châu vốn không can thiệp vào việc xã giao của Quan Hề, cô có dự tính gì sắp xếp gì anh đều để cô thoải mái quyết định.Nhưng một khi đã liên quan đến Tạ Diên anh liền cảm thấy sự việc không còn bình thường nữa.Mấy người khác giới xung quanh Quan Hề không hề ít, nhưng người đáng để Quan Hề phản bác lại anh chỉ có một, là Tạ Diên.Quan Hề cảm thấy cô cùng Tạ Diên có hoàn cảnh giống nhau, nên mới đối xử với anh ta không giống bình thường.
Mà cái không bình thường này lại khiến anh cảm thấy không thoải mái.Xe đã gần đến công ty của Quan Hề, đúng lúc đang định rẽ vào công ty Chu Hạo bỗng kêu tài xế dừng xe lại.“Giang tổng.”Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cậu ta.Chu Hạo chỉ anh nhìn ngoài cửa sổ: “Quan tiểu thư đang ở bên kia.”Giang Tùy Châu theo tầm mắt của Chu Hạo liền nhìn thấy cách đó không xa, Quan Hề đang cùng Tạ Diên đi vào một nhà hàng, sau đó liền khuất tầm mắt.Giang Tùy Châu im lặng một hồi mới thôi không nhìn nữa.“Quay về.”**Ngày hôm sau.Vì phải mở một cuộc họp nên hai giờ chiều Quan Hề phải có mặt ở công ty.
Lúc họp xong Dương Thanh liền vội chạy theo báo với cô: “Hôm nay Giang tổng tới công ty mình.”Quan Hề sững người, cô cực kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Anh ấy đến làm gì? Anh ấy biết rồi sao?”Dương Thanh: “Chắc là chưa biết, mấy dự án chị đã bàn giao đều là việc nội bộ, không liên quan đến bên Giang thị.
Hơn nữa hôm nay Giang tổng đến để ký một dự án khác với công ty mình.”Quan Hề thở phào một hơi: “Thế hả.”Nhưng chân anh đã đỡ chưa? Còn chạy lung tung vậy…Quan Hề về phòng làm việc.Một lát sau, có người gõ cửa, Dương Thanh mở cửa bước vào: “Giám đốc Quan, Giang tổng hỏi chị có rảnh không tiếp anh ấy một lúc.”Người đang ngồi ở sau bàn làm việc phát ngốc – Quan Hề ngơ ngác một hồi, cô còn chưa nói gì đã thấy người đứng sau Dương Thanh.Nói là hỏi xem có rảnh không nhưng kết quả anh lại chẳng cần hỏi han gì, cứ thế xông thẳng vào.“……”Sau khi bước vào, Giang Tùy Châu ra hiệu cho Dương Thanh, cô ấy liền ngoan ngoãn rời đi, còn rất tâm lý đóng cửa lại cho hai người.
Giang Tùy Châu bước vào phòng làm việc của cô mà tự tại như ở nhà mình, tự ngồi xuống sô pha để tiếp khách trong phòng rót một cốc nước uống.“Xem ra gần đây em nỗ lực ghê nhỉ.”“Chân anh đã khỏi chưa?”Hai người cùng mở miệng hỏi.Tuy trước kia cô có suy nghĩ muốn trốn tránh anh, nhưng bây giờ người đã tìm đến tận cửa, Quan Hề cũng không thể đuổi anh ra ngoài được.
Cô đứng dậy bước đến chỗ anh, vẻ mặt như chưa xảy ra chuyện gì: “Chân anh chắc mới tháo thạch cao đúng không?”Giang Tùy Châu nhìn cô: “Em còn biết cơ à.”“…… Cũng biết chút, nhưng vừa mới tháo thạch cao thì anh nên ở nhà bồi bổ thêm.” Quan Hề nói, “Anh đúng là cuồng công việc, lúc này còn ra ngoài xông pha.”Giang Tùy Châu uống một ngụm nước, anh đặt cốc xuống: “Anh ra ngoài xem xem, em bận đến mức nào.”“…”Giang Tùy Châu nhìn cô, lúc anh nói chuyện vẫn rất ung dung: “Vì Tạ Diên mà bơ anh bao nhiêu lần rồi, em xem có hợp lý không.”“Em, em có…” Còn chưa nói xong Quan Hề liền nhận ra có người bên Nam Sơn đã báo lại cho anh rồi.Hai ngày nay quả thực cô luôn đi cùng Tạ Diên, vốn đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng cô lại từ chối anh vài lần.“Sao lại nói vì Tạ Diên, em vì công việc, vì công việc anh hiểu không.” Quan Hề chột dạ, không phải vì Tạ Diên chột dạ, mà vì cô đã viện cớ để từ chối anh.Giang Tùy Châu nhíu mày, anh nói thẳng: “Công việc này không cần em đích thân làm, trước giờ em cũng chưa từng nhiệt tình thế này.”“Lần này em muốn đích thân làm đấy, sao nào, không được à.”“Em thích ở cùng Tạ Diên đến vậy sao.” Bỗng Giang Tùy Châu hỏi câu.Quan Hề sững sờ.Giang Tùy Châu nhớ lại khung cảnh hôm qua nhìn thấy, trong lòng anh chợt cảm thấy bực bội, lời nói ra cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa: “Quan Hề, về quan hệ của chúng ta em cần hiểu rõ điều này.
Bây giờ địa vị của em với những lợi ích mà em sẽ đạt được đều trực tiếp liên quan tới anh, em phải biết giữa chúng ta không thể chấp nhận được người ngoài xen vào.”“… Sau đó thì sao.”Ánh mắt Giang Tùy Châu sắc lạnh, anh trầm giọng nói: “Sau đó, em không thể vì những yếu tố không quan trọng mà nảy sinh cảm tình hoặc quan tâm đến người khác.”Địa vị của em với những lợi ích mà em sẽ đạt được đều trực tiếp liên quan tới anh, cũng phải… Hai người ở bên nhau chính vì mối quan hệ này.Quan Hề đáp lại: “Vậy nếu như, giữa chúng ta không còn mối quan hệ trong nhà nữa thì sao.”Giang Tùy Châu ngẩn người: “Em nói gì?”Quan Hề nhìn anh, trong lòng rối bời, giống như mấy ngày qua cô tìm đủ mọi cách để trốn tránh anh đều thành công cốc.“Ý của anh có phải là em không có địa vị kia nữa thì chúng ta cũng không còn liên hệ gì nữa, đã vậy thì anh cũng nên chia tay em luôn đúng không? Anh có thể để em yêu đương với người khác rồi đúng không?”Giang Tùy Châu: “Quan Hề!”Trong đầu Quan Hề ong ong từng trận, cơn tức khiến cô mất tự chủ lao đến cửa phòng làm việc, mở toang cánh cửa ra: “Đi ra ngoài đi! Em rất bận, không muốn nói chuyện với anh nữa!”Giang Tùy Châu đứng dậy bước đến bên cô, anh đóng cánh cửa phòng lại.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt cũng ngập tràn giận dữ: “Bây giờ em đã tính đến chuyện yêu đương với người khác?”“Vậy nếu như em chẳng còn gì cả, nếu như em không còn là Quan Hề nữa, anh còn ở bên em không.”Giang Tùy Châu cảm thấy kỳ lạ: “Sao em lại không còn gì, sao em lại không phải Quan Hề.”“Em hỏi anh có hay không.”Giang Tùy Châu: “Không có loại nếu như này, em chỉ có thể là Quan Hề, không thể là người khác.”Quan Hề nhìn chằm chằm anh, đúng, anh là Giang Tùy Châu, thế giới của anh không có nếu như không có những chuyện may rủi, anh muốn một thế giới hoàn hảo không tì vết, không phải là thế giới tình cảm đến bạc đầu răng long.Nhưng….
Chẳng phải cô cũng giống anh sao, không biết từ lúc nào cô lại coi trọng đoạn tình cảm này…Vì suy nghĩ này của mình mà Quan Hề nổi da gà, cô khẽ cười một tiếng, hất tay anh ra: “Anh không đi thì em đi, em còn có việc.”Cô tức đến mức bỏ đi, nhưng cũng vì muốn trốn tránh anh.Quan Hề kích động chạy ra ngoài, không hề có ý muốn nán lại thêm một giây phút nào.Vào trong thang máy, cô ấn luôn xuống tầng hầm B2.Rõ ràng cô biết chuyện xảy ra hôm nay là tất yếu, cũng biết đây là cách giải quyết hợp lý nhất, hai người quen biết ra sao và vì sao lại trở thành hôn phu hôn thê không phải rất hiển nhiên sao.
Nếu cô không phải Quan Hề của trước kia, cô dựa vào đâu mà có tư cách đứng cạnh anh.Đây là điều bình thường…Thang máy đi xuống.Quan Hề không ngừng lặp lại với bản thân đây là điều bình thường, tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng thân thể lại không kiểm soát nổi.
Cô cảm thấy khí huyết toàn thân không tài nào lưu thông, sự khó chịu bứt rứt trong lồng ngực không ngừng tràn ra ngoài, cực kỳ không thoải mái, làm cô đang trong cơn tức giận cực điểm cảm thấy ngỡ ngàng khó hiểu.Tinh…Thang máy đã xuống bãi đỗ xe, Quan Hề vừa bước một chân ra ngoài, người từ trước đến giờ giẫm trên đôi giày cao gót như đi trên đất bằng như cô thế mà lại khuỵu xuống.Nhưng cô không hề kêu đau một tiếng nào, chỉ khom người xoa mắt cá chân hơi sưng đau, đợi một lúc lại hiên ngang đứng thẳng người.Không xui xẻo đến thế, chỉ là sưng một chút mà thôi, vẫn đi tiếp được.Quan Hề đi đến xe của mình, mặt không đổi sắc ngồi vào ghế lái, điện thoại trong tay cô không ngừng rung, cô nhìn màn hình, là Giang Tùy Châu gọi cho cô.Cô cầm điện thoại lên, tức giận ngắt luôn máy!Cô không muốn nghe anh nói gì hết!Nhưng Giang Tùy Châu lại gọi cho cô hết lần này đến lần khác, cô bèn chặn luôn số của anh.Kết quả vừa chặn xong điện thoại lại rung một hồi.Quan Hề định ngắt máy luôn, ai dè lại nhìn thấy hai chữ ông nội, ngón tay của cô bỗng khựng lại.Cô cố gắng trấn tĩnh, mấy giây sau mới nhận điện thoại.“Ông nội ạ.”Quan Hồng: “Hề Hề à? Con có chuyện gì vậy hả? Nếu bố con mà không bảo ông, nếu ông mà không đến công ty hỏi thăm một bận thì ông còn không biết con lén làm những chuyện như vậy đâu, rốt cuộc là con đang nghĩ gì đấy hả?”Quan Hề bị Quan Hồng xả cho một tràng đến đơ người: “Ông nội, con thực sự muốn làm một công việc khác…”“Con đừng nói này nói nọ, con dừng ngay lại cho ông…”Quan Hề còn chưa nói xong đầu kia liền vang lên giọng của bà nội Thôi Minh Châu: “Ông nói nhỏ một chút thì chết ai, hung hăng như vậy làm gì, đưa tôi nói cho.”Bên kia vang lên một loạt tiếng động, rốt cuộc điện thoại đã đến tay của Thôi Minh Châu: “Hề Hề này, bố con vừa bảo con chuyển ra ngoài sống, đứa bé này…”Hình như Thôi Minh Châu đổi chỗ nói chuyện, bà nhỏ giọng nói: “Ai da, trước kia bà đã bảo Oánh Oánh mà trở về chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Hay con qua đây ở với ông bà nội đi, một mình con sống bên ngoài bất tiện biết bao.”Hai ông bà nhà họ Quan rất yêu chiều các cháu, đặc biệt là các cháu gái, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều vô hạn, tuy ông bà biết Quan Hề chỉ là cháu nuôi nhưng trước giờ chưa từng phân biệt đối xử.Khi Quan Oánh trở về tất nhiên khiến hai ông bà vui vẻ, nhưng dù sao Quan Oánh cũng mất tích hơn hai mươi năm trời, về rồi lại thân thiết với nhà họ Ngụy hơn, quan hệ với hai ông bà cũng chỉ dừng ở mức lễ phép đạm bạc.
Nên thật lòng mà nói, Quan Hề đã ở bên ông bà từ nhỏ chắc chắn sẽ có tình cảm sâu đậm hơn Quan Oánh.Trước kia hai ông bà định sẽ đối xử với hai cô cháu gái như nhau, không thể để một trong hai người cảm thấy bất công, nên ông bà rất ít khi can dự vào chuyện giữa hai đứa trẻ.

Nhưng ai mà ngờ được bên Quan Hề lại xảy ra vấn đề, trong lúc ông bà còn chưa biết gì hết cháu gái lại muốn rời khỏi Quan thị.Quan Hề nghe thấy giọng nói thân quen của bà Thôi Minh Châu mắt liền đỏ hoe: “Bà nội ơi, con sống ở đó rất tốt, con mà về sống với ông bà hai người lại quản nọ quản kia, lại bắt con về nhà đúng giờ.”Thôi Minh Châu: “Không cần lo, về sau bà không quản con nữa được không, con qua đây ở đi.
Còn nữa, sao con lại giao hết công việc trên tay đi vậy, con bé này vừa gặp khó khăn liền muốn nhượng hết cổ phần đi hay sao? Bà nội biết con rất tủi thân, Hề Hề à, ông bà nội đều coi con như cháu gái ruột của mình, lời này không phải nói suông, con không cần nghĩ ngợi lung tung làm gì.
Con đừng tức giận với Oánh Oánh, cả với mẹ con nữa, nhé.”……Ông bà nội thay nhau dỗ cô, luân phiên đổi điện thoại.Mũi Quan Hề chua xót, giọng nói nghẹn ngào, “… Con biết rồi bà ạ, bà đừng nói nữa, hai ngày nữa con qua thăm ông bà.”“Đừng để hai ngày nữa, hôm nay đến luôn đi, bố mẹ con với Oánh Oánh cũng đang ở đây, chúng ta ba mặt một lời nói thẳng luôn, bố con cũng bảo có chuyện quan trọng cần nói, con mau đến đi nhé.”Quan Hề nghe thấy Ngụy Chiêu Mai với Quan Oánh cũng ở đó liền đau đầu, không vui nói: “Chuyện gì vậy ạ? Những gì nên nói con đã nói hết với bố rồi.”“Bà cũng không biết nữa, nhưng con cứ đến đi.
Ngoan nào, chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt, tranh chấp nhiều không hay đâu, đến đi, nhất định bà nội sẽ làm chủ cho con.”Quan Hề tạm biệt ông bà nội xong liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng ông bà nội đã nói đến thế rồi cô cũng không tiện từ chối nữa.
Chỉ đành gác chuyện của Giang Tùy Châu sang một bên, lái xe đến nhà ông bà nội.Nửa tiếng sau, cô đến nơi.Quan Hề đỗ xe xong liền đi vào, không ngờ lại gặp Dương Minh Trí ở đây.“Chú Dương ạ? Sao hôm nay chú cũng đến vậy?”Dường như Dương Minh Trí biết chắc cô sẽ đến: “Chú vừa mới đến.”“Chú đến thăm ông bà nội ạ?”Dương Minh Trí không trả lời, ông chỉ nói: “Hề Hề, chúng ta vào trong thôi.”

.


Chương trước Chương tiếp
Loading...