Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời
Chương 11
Giản Tinh Mạn ngồi trên sô pha xem TV nhưng không hề tập trung, suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ. Lục Vãn ngồi sát bên cô, tay của hai người vẫn đang nắm chặt, làm bầu không khí xung quanh có chút ngượng ngùng.
Hình như có gì đó sai sai, cô chỉ muốn lừa gạt Lâm Hoa một chút cho yên chuyện, nên mới đồng ý để Lục Vãn giả làm bạn trai mình. Nhưng hiện giờ bọn họ đang ngồi trong nhà Lâm Hoa, tình huống này với suy nghĩ của cô dường như đang “trật bánh khỏi đường ray”[1].
[1] Không giống như dự định ban đầu.
Lâm Hoa rất niềm nở mời cô và Lục Vãn đến nhà hắn dùng cơm, chắc chắn Lục Vãn biết rõ cô không có tâm trạng nào ngồi xuống ăn cơm cùng với nhà Lâm Hoa, nhưng anh ấy vẫn đồng ý.
Thật sự cô không thể đoán ra được trong đầu Lục Vãn đang suy tính chuyện gì nữa.
Giản Tinh Mạn liếc liếc mắt nhìn qua anh, thấy anh đang rất chăm chú xem TV, trông bộ dáng khá nhàn nhã và vênh váo, khiến cô tự nhiên thấy không được vui, khóe môi mím nhẹ, định rút tay mình ra.
Cuối cùng thì tên này muốn gì đây hả?
Cô ngồi chỗ này thấp thỏm không yên “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, xém chút nữa bị bầu không khí nặng nề này ép tới nghẹt thở. Rồi nhìn anh lúc này đi, vui vẻ ngồi đây say sưa xem TV, vậy rốt cuộc anh muốn giúp cô, hay anh đang cố tình khiến cô ấm ức thêm đây hả?
Bàn tay nhỏ bé ngay lập tức bị bắt lại, bất luận cô giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, đôi mắt Giản Tinh Mạn dần hiện lên tia tức giận.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Vãn lạnh đến thấu xương, tay phải anh giữ chặt bàn tay đang lộn xộn của người ngồi cạnh, anh quay mặt lại rồi cúi đầu áp sát tai cô. “Đừng nhúc nhích, em nhìn đằng trước đi.”
Giọng anh khàn khàn ngầm che giấu đi sự lạnh lẽo bên trong, như cơn gió thổi giữa mùa đông giá rét, khiến cô mất hồn, ngồi im lặng ngừng hết cử động.
Vốn đang khó chịu do Lục Vãn bất thình lình kề sát mình, tâm trạng lo lắng không yên của Giản Tinh Mạn khi chứng kiến tình cảnh trước mắt trong phút chốc tan biến hết đi, chỉ còn lại trái tim đau đớn như kim đâm.
Trong phòng bếp, Sở Sở đứng trước bồn nước rửa rau củ, Lâm Hoa đang ngồi cạnh bên, tay đặt trên bàn còn cặp mắt hắn thì nhìn chăm chú vào bóng dáng cô vợ thân yêu, tình ý dâng lên trong đôi mắt như sắp tràn ra ngoài, hai người họ nhìn nhau, tình nồng ý đậm, nguyện cùng nhau qua hết năm tháng tĩnh lặng.
Trái tim Giản Tinh Mạn giống như bị một cây đao mạnh mẽ chém qua, đau đến không thở nổi.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cô quên luôn việc quay mặt sang hướng khác, mãi đến khi đụng phải tầm mắt của Lâm Hoa, thoáng chốc ngực cô thắt lại, hốc mắt nóng lên, cúi đầu vùi mặt mình vào cổ Lục Vãn.
Cô rất hâm mộ, hâm mộ Sở Sở có được tất cả tình yêu cùng sự dịu dàng của Lâm Hoa. Cô đã từng nghĩ vị trí đó chỉ dành cho cô, nhưng ai ngờ đấy chính là “mơ mộng hão huyền”, là ảo tưởng của chính cô mà thôi.
Ở trong mắt Lâm Hoa, cô chỉ như một cô em gái, không hơn không kém.
Bàn tay to lớn của Lục Vãn nắm chặt lại thành quyền, từ từ đưa tay ôm người kia vào lòng, khuôn mặt anh cúi xuống không có chút cảm xúc nào, thần sắc mù mịt trong đáy mắt anh như muốn đem mọi thứ trước mặt mình cắn xé cho hả cơn giận.
Tinh Tinh của anh lại khóc, khóc trong vòng tay anh, nhưng nhờ vậy anh mới có thể ôm cô, cũng tốt.
Lục Vãn ngẩng mặt lên nhìn vào tủ kính phía trước anh, trên đó hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng kia đang cười nói nhìn trộm bọn anh. Anh không nhịn được mà khóe môi kéo ra một nụ cười, tựa như tên ác ma chăm biếm nhìn lại hai người kia, tay anh tăng thêm lực ôm chặt cô vào ngực mình.
Không ai được phép cướp Tinh Tinh ra khỏi vòng tay anh.
Lâm Hoa lơ đãng nhìn hai người đang ôm ấp ngoài phòng khách, khuỷu tay huých nhẹ vợ mình, rồi nói. “Nhìn xem có giống tụi mình hồi trước không?”
Sở Sở nâng mắt, khóe môi kéo nhẹ, đôi tay đang rửa rau cũng ngưng lại. “Anh đừng có rình trộm nhà người khác nữa, mau giúp em rửa rau đi nè, cứ lề mề làm hai người nhà Tinh Mạn đói thì không hay đâu đó.”
Lâm Hoa cười cười tiếp nhận nhiệm vụ cô giao, còn nói thêm một câu. “Tiểu nhân xin tuân lệnh!” Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng hôn lên mặt cô vợ nhỏ một cái chụt, bắt đầu rửa rau. Mặt Sở Sở đỏ ửng lên, mắt nhìn ngoài phòng khách, hành động vừa rồi của chồng cô chưa bị họ phát hiện, tay đánh nhẹ lên vai hắn một cái, xoay người bắt đầu nấu ăn.
Hình như có gì đó sai sai, cô chỉ muốn lừa gạt Lâm Hoa một chút cho yên chuyện, nên mới đồng ý để Lục Vãn giả làm bạn trai mình. Nhưng hiện giờ bọn họ đang ngồi trong nhà Lâm Hoa, tình huống này với suy nghĩ của cô dường như đang “trật bánh khỏi đường ray”[1].
[1] Không giống như dự định ban đầu.
Lâm Hoa rất niềm nở mời cô và Lục Vãn đến nhà hắn dùng cơm, chắc chắn Lục Vãn biết rõ cô không có tâm trạng nào ngồi xuống ăn cơm cùng với nhà Lâm Hoa, nhưng anh ấy vẫn đồng ý.
Thật sự cô không thể đoán ra được trong đầu Lục Vãn đang suy tính chuyện gì nữa.
Giản Tinh Mạn liếc liếc mắt nhìn qua anh, thấy anh đang rất chăm chú xem TV, trông bộ dáng khá nhàn nhã và vênh váo, khiến cô tự nhiên thấy không được vui, khóe môi mím nhẹ, định rút tay mình ra.
Cuối cùng thì tên này muốn gì đây hả?
Cô ngồi chỗ này thấp thỏm không yên “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, xém chút nữa bị bầu không khí nặng nề này ép tới nghẹt thở. Rồi nhìn anh lúc này đi, vui vẻ ngồi đây say sưa xem TV, vậy rốt cuộc anh muốn giúp cô, hay anh đang cố tình khiến cô ấm ức thêm đây hả?
Bàn tay nhỏ bé ngay lập tức bị bắt lại, bất luận cô giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, đôi mắt Giản Tinh Mạn dần hiện lên tia tức giận.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Vãn lạnh đến thấu xương, tay phải anh giữ chặt bàn tay đang lộn xộn của người ngồi cạnh, anh quay mặt lại rồi cúi đầu áp sát tai cô. “Đừng nhúc nhích, em nhìn đằng trước đi.”
Giọng anh khàn khàn ngầm che giấu đi sự lạnh lẽo bên trong, như cơn gió thổi giữa mùa đông giá rét, khiến cô mất hồn, ngồi im lặng ngừng hết cử động.
Vốn đang khó chịu do Lục Vãn bất thình lình kề sát mình, tâm trạng lo lắng không yên của Giản Tinh Mạn khi chứng kiến tình cảnh trước mắt trong phút chốc tan biến hết đi, chỉ còn lại trái tim đau đớn như kim đâm.
Trong phòng bếp, Sở Sở đứng trước bồn nước rửa rau củ, Lâm Hoa đang ngồi cạnh bên, tay đặt trên bàn còn cặp mắt hắn thì nhìn chăm chú vào bóng dáng cô vợ thân yêu, tình ý dâng lên trong đôi mắt như sắp tràn ra ngoài, hai người họ nhìn nhau, tình nồng ý đậm, nguyện cùng nhau qua hết năm tháng tĩnh lặng.
Trái tim Giản Tinh Mạn giống như bị một cây đao mạnh mẽ chém qua, đau đến không thở nổi.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cô quên luôn việc quay mặt sang hướng khác, mãi đến khi đụng phải tầm mắt của Lâm Hoa, thoáng chốc ngực cô thắt lại, hốc mắt nóng lên, cúi đầu vùi mặt mình vào cổ Lục Vãn.
Cô rất hâm mộ, hâm mộ Sở Sở có được tất cả tình yêu cùng sự dịu dàng của Lâm Hoa. Cô đã từng nghĩ vị trí đó chỉ dành cho cô, nhưng ai ngờ đấy chính là “mơ mộng hão huyền”, là ảo tưởng của chính cô mà thôi.
Ở trong mắt Lâm Hoa, cô chỉ như một cô em gái, không hơn không kém.
Bàn tay to lớn của Lục Vãn nắm chặt lại thành quyền, từ từ đưa tay ôm người kia vào lòng, khuôn mặt anh cúi xuống không có chút cảm xúc nào, thần sắc mù mịt trong đáy mắt anh như muốn đem mọi thứ trước mặt mình cắn xé cho hả cơn giận.
Tinh Tinh của anh lại khóc, khóc trong vòng tay anh, nhưng nhờ vậy anh mới có thể ôm cô, cũng tốt.
Lục Vãn ngẩng mặt lên nhìn vào tủ kính phía trước anh, trên đó hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng kia đang cười nói nhìn trộm bọn anh. Anh không nhịn được mà khóe môi kéo ra một nụ cười, tựa như tên ác ma chăm biếm nhìn lại hai người kia, tay anh tăng thêm lực ôm chặt cô vào ngực mình.
Không ai được phép cướp Tinh Tinh ra khỏi vòng tay anh.
Lâm Hoa lơ đãng nhìn hai người đang ôm ấp ngoài phòng khách, khuỷu tay huých nhẹ vợ mình, rồi nói. “Nhìn xem có giống tụi mình hồi trước không?”
Sở Sở nâng mắt, khóe môi kéo nhẹ, đôi tay đang rửa rau cũng ngưng lại. “Anh đừng có rình trộm nhà người khác nữa, mau giúp em rửa rau đi nè, cứ lề mề làm hai người nhà Tinh Mạn đói thì không hay đâu đó.”
Lâm Hoa cười cười tiếp nhận nhiệm vụ cô giao, còn nói thêm một câu. “Tiểu nhân xin tuân lệnh!” Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng hôn lên mặt cô vợ nhỏ một cái chụt, bắt đầu rửa rau. Mặt Sở Sở đỏ ửng lên, mắt nhìn ngoài phòng khách, hành động vừa rồi của chồng cô chưa bị họ phát hiện, tay đánh nhẹ lên vai hắn một cái, xoay người bắt đầu nấu ăn.