Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
Chương 24: Sao Giang Bạch Du yêu đương lại khó vậy chứ?
Đây là lần kiểm tra nhỏ cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, giáo viên các lớp có thể độc lập sắp xếp thời gian tiến hành thi. Bởi vì không phải là kỳ thi lớn nên sẽ được tổ chức ở lớp học ban đầu.
“Cậu, cậu làm gì vậy?”
Giang Bạch Du đang muốn nói lại do dự, Hạ Sàn chưa từng thấy cậu như vậy.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Giang Bạch Du nói: “Còn năm phút nữa là đến giờ thi, cậu đừng căng thẳng, phát huy bình thường là được rồi.”
Người căng thẳng rõ ràng không phải là mình. Hạ Sàn cong mắt, tiến đến trước mặt Giang Bạch Du, vỗ vỗ trước ngực cậu, “Cậu đừng căng thẳng.”
Trong mắt rõ ràng là giễu cợt.
Giang Bạch Du một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn đang muốn rút lại của hắn, áp chặt trái tim mình, nơi đó có một nguồn nhiệt ấm áp và nhịp đập mạnh mẽ.
Cậu nói: “Tôi lo chứ, chuyện này liên quan đến việc tôi có thể có bạn gái hay không.”
Mặt Hạ Sàn biến sắc, nhiệt độ cũng tăng lên, hắn rút tay vội vàng nói: “Tôi, tôi là nam.”
Lần này đổi lại Giang Bạch Du ghé sát vào trêu chọc, “Ồ? Cậu thừa nhận mình là bạn trai tôi rồi sao?”
Ý thức được mình bị Giang Bạch Du lừa gạt, Hạ Sàn hung dữ nói: “Nghĩ, nghĩ hay lắm.”
Hắn đẩy khuôn mặt không ngừng kề sát của Giang Bạch Du ra, người sau không cười nữa, lần thứ hai bắt lấy tay hắn, sau đó đặt lên miệng dưới sự che chắn của đống sách xếp thành núi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như lông hồng.
Lông mi Hạ Sàn rung động, ngón tay bất giác cuộn tròn.
Giang Bạch Du hạ hai tay đang nắm của bọn họ xuống dưới gầm bàn, “Tôi sẽ cho cậu tất cả vận may của mình. Làm bài thi thật tốt nhé, tôi tin tưởng cậu.”
Được lợi từ đường nét lập thể, lúc Giang Bạch Du không cười trông rất nghiêm túc, hơn nữa lúc này, đôi mắt sâu như vực tối đang hết lòng nhìn chằm chằm Hạ Sàn, Hạ Sàn kìm lòng không đậu gật đầu.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, có vài bạn học chuyên tiếng Anh thậm chí có thể nộp bài thi trước. Lần này Giang Bạch Du lại ngồi đến cuối cùng, mặc dù cậu đã sớm hoàn thành toàn bộ bài thi.
So ra mà nói Hạ Sàn không có thoải mái như vậy, hắn làm cẩn thận, mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới buông bút trong tay xuống.
Bài thi từ hàng cuối cùng lần lượt truyền về phía trước, Hạ Sàn xem qua bài thi một lần cuối cùng mới đưa cho người phía trước.
Kết quả có lẽ sẽ có vào ngày mai, Hạ Sàn khá tự tin với bài thi này.
Thi xong Giang Bạch Du cũng không hỏi hắn cái gì, chỉ là ngày hôm sau trước giờ học tiếng Anh cậu đến văn phòng một chuyến.
Giáo viên tiếng Anh kinh ngạc khi Giang Bạch Du chủ động tới lấy bài thi, đây là lần đầu tiên, tất cả giáo viên bộ môn đều nói Giang Bạch Du là một pho tượng Phật lớn của lớp bọn họ, tính tình nóng nảy, không ai dám chọc, người giang hồ đều phải gọi cậu một tiếng “Anh Giang”, hiện tại xem ra anh Giang rất gần gũi với mọi người, còn chủ động phục vụ lớp.
Giang Bạch Du cầm bài thi lên, không nhìn vẻ vui mừng trong mắt giáo viên tiếng Anh.
Bài thi bị xáo trộn, vừa đi vừa lật, mãi cho đến cửa phòng học mới lật đến tên người trong lòng.
Trong lòng Giang Bạch Du bỗng nhiên run lên, tên và thành tích xếp thành một hàng, gần như cùng lúc đó cậu nhìn thấy điểm được in bằng bút đỏ.
119。
Giang Bạch Du liếc nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh, nhưng cậu hoài nghi ông trời đang chơi cậu.
” Này, anh Giang, có điểm tiếng Anh rồi à?”
Bạn học ngồi ở hàng thứ nhất hỏi cậu, Giang Bạch Du chỉ rút bài thi của Hạ Sàn ra, sau đó ném phần còn lại lên bàn bạn học đang nói chuyện.
Một xấp bài thi rơi xuống bàn học phát ra tiếng vang nặng nề, tỏ rõ tâm tình Giang Bạch Du giờ phút này.
Cậu vừa đi vừa nghiên cứu, tính nhẩm điểm hai lần, đảm bảo rằng không bị tính sai.
Từ lúc đối phương vào phòng học Hạ Sàn đã chú ý tới, hắn cũng biết Giang Bạch Du cầm bài thi của mình, chờ Giang Bạch Du đi tới bên cạnh, hắn đứng lên khẩn cấp hỏi: “Bao, bao nhiêu điểm?”
Giang Bạch Du không nói gì đưa bài thi cho hắn, Hạ Sàn nhìn thoáng qua, ừ, cũng khá giống với dự đoán của hắn.
“Tốt, tốt lắm, tôi rất hài lòng.”
Học kỳ này tiếng Anh của hắn đang dần tiến bộ.
Thế nhưng, rất hiển nhiên, Giang Bạch Du không hài lòng, chỉ kém một điểm so với số điểm mà họ đã thỏa thuận.
Giang Bạch Du không nói một lời kéo ghế ngồi xuống, buồn bực.
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra, cậu không tin ông trời lại thật sự muốn trêu chọc cậu như vậy, nếu là sự thật thì đây sẽ là trở ngại lớn nhất cậu gặp phải từ khi sinh ra đến nay.
“Tôi không tin.” Giang Bạch Du ấy bài thi trên bàn Hạ Sàn về, bắt đầu kiểm tra lại từ câu hỏi đầu tiên.
Hạ Sàn không ngăn được, đành mặc cậu làm gì thì làm.
Cả tiết tiếng Anh Giang Bạch Du nhìn chằm chằm bài thi của Hạ Sàn, đầu cũng không ngẩng lên, Hạ Sàn đành phải dùng bài thi của Giang Bạch Du để nghe giảng.
Mãi cho đến khi tiết học kết thúc được mấy phút, Giang Bạch Du đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lấy bài thi trên bàn chạy ra ngoài, nổi lên cơn gió làm tóc Hạ Sàn rối tung.
Đây là lần thứ hai Giang Bạch Du vào văn phòng trong vòng một ngày, còn toàn là tìm giáo viên tiếng Anh, làm cho giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi được thương mà sợ.
“Bạn học Giang Bạch Du, em tìm cô có việc sao?” Cô giáo tiếng Anh ân cần hỏi, dù sao Giang Bạch Du cũng thi được hạng nhất.
Vẻ mặt Giang Bạch Du vẫn lãnh khốc, giống như cậu mới là giáo viên, ngồi trước mặt là học sinh của cậu, cậu trải bài thi trong tay ra trước mặt giáo viên, “Cô, đề này sửa sai rồi, Hạ Sàn điền đúng.”
Giáo viên tiếng Anh đẩy kính lên nhìn kỹ hơn thì thấy điền chỗ trống hình như có sai sót, đáp án đúng là thêm chữ “s” vào sau từ, có thể là do khi viết có nhiều nét liên tiếp, chấm đề vội lên xem thành không có chữ S.
Giáo viên tiếng Anh áy náy cười cười, “Đúng là cô sửa sai, nhưng lần thi này không xếp hạng, cũng không có ảnh hưởng lớn, lần sau cô sẽ chú ý.”
Cô trả bài thi lại cho Giang Bạch Du, nào biết Giang Bạch Du không nhận, cậu nói: “Cô, cô cho thêm điểm đi.”
Cô giáo tiếng Anh có chút bất ngờ, cô cho rằng điểm này không ảnh hưởng gì, có thêm hay không cũng không sao cả.
Giang Bạch Du nghiêm mặt nói: “Cô nhất định phải thêm điểm này vào.” Rất có ý không thêm thì không đi.
“À, được, cộng thêm. “Cô giáo tiếng Anh không hiểu ra sao, cô lấy bút đỏ viết+1 vào phía sau 119, đang tính toán đóng nắp bút lại, lại nghe thấy giọng Giang Bạch Du,
“Cô viết thêm = 120.”
Thẳng đến trên bài thi triệt để xuất hiện con số 120,Giang Bạch Du mới hài lòng mà cầm lấy bài thi, chân thành cảm ơn giáo viên làm cho cô tiếng anh còn tưởng mình làm được việc siêu tốt gì.
Lần thứ hai nhìn thấy bài thi của mình là khi bước chân của Giang Bạch Du vô cùng tự tin và vui sướng đặt lên bàn của Hạ Sàn, tựa như đặt lễ vật.
Giang Bạch Du chỉ vào dãy số màu đỏ, “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Hạ Sàn nhìn mặt cậu, lại nhìn bài thi, ánh mắt sáng lên, “Ôi! sao, sao lại biến thành 120 rồi?”
Giang Bạch Du gõ lên con số kia, giống như đang nhắc nhở Hạ Sàn con số này quan trọng cỡ nào, “Đương nhiên phải là 120.”
Tôi muốn yêu đương không ai có thể ngăn cản được.
Hạ Sàn hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của cậu, hắn đang chìm đắm trong niềm vui bất ngờ.
Nhìn thấy suy nghĩ của người này hoàn toàn khác với mình, Giang Bạch Du nắm cổ tay Hạ Sàn, làm bộ muốn đi ra ngoài.
“Đi, đi đâu? “Hạ Sàn không hiểu.
Giang Bạch Du quay đầu nhíu mày, “Trốn học hẹn hò.”
Hạ Sàn lập tức hất tay cậu ra, dán mình vào ghế, “Ai, ai hẹn hò với cậu?”
Đây là muốn chơi xấu ư?
Giang Bạch Du cũng ngồi trở lại trên ghế, nhếch một chân, khoanh hai tay, dáng vẻ nắm chắc mười phần, “Này, 120, chính cậu đã hứa hẹn, nợ tôi không thể chối cãi được.”
Cậu như vậy hù dọa người khác còn được, đối với Hạ Sàn thì chẳng có nửa điểm uy lực. Đương nhiên, Hạ Sàn ở phương diện nào đó vẫn sợ Giang Bạch Du, ví dụ như bị cậu hôn là chân mềm nhũn, ngoài miệng Giang Bạch Du có thuốc tê sao?
“Tôi hứa, hứa hẹn cái gì? Tôi chỉ nói suy nghĩ một chút, lại, cũng không hứa với cậu. Hơn nữa, tôi, quỵt nợ thì làm sao?”
Làm sao đây? Đương nhiên là tha thứ cho cậu ấy rồi, dù sao cũng chạy không thoát.
Giang Bạch Du dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, “Được, đều do cậu, cậu suy nghĩ cho kỹ.”
Ít nhất hiện tại cậu xem như là bạn trai dự bị, hơn nữa còn là duy nhất.
Kháp Phùng Xuân:
Hai ngày trước bị cảm, không gửi lời chúc Trung thu cho mọi người, vậy chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ..
“Cậu, cậu làm gì vậy?”
Giang Bạch Du đang muốn nói lại do dự, Hạ Sàn chưa từng thấy cậu như vậy.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Giang Bạch Du nói: “Còn năm phút nữa là đến giờ thi, cậu đừng căng thẳng, phát huy bình thường là được rồi.”
Người căng thẳng rõ ràng không phải là mình. Hạ Sàn cong mắt, tiến đến trước mặt Giang Bạch Du, vỗ vỗ trước ngực cậu, “Cậu đừng căng thẳng.”
Trong mắt rõ ràng là giễu cợt.
Giang Bạch Du một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn đang muốn rút lại của hắn, áp chặt trái tim mình, nơi đó có một nguồn nhiệt ấm áp và nhịp đập mạnh mẽ.
Cậu nói: “Tôi lo chứ, chuyện này liên quan đến việc tôi có thể có bạn gái hay không.”
Mặt Hạ Sàn biến sắc, nhiệt độ cũng tăng lên, hắn rút tay vội vàng nói: “Tôi, tôi là nam.”
Lần này đổi lại Giang Bạch Du ghé sát vào trêu chọc, “Ồ? Cậu thừa nhận mình là bạn trai tôi rồi sao?”
Ý thức được mình bị Giang Bạch Du lừa gạt, Hạ Sàn hung dữ nói: “Nghĩ, nghĩ hay lắm.”
Hắn đẩy khuôn mặt không ngừng kề sát của Giang Bạch Du ra, người sau không cười nữa, lần thứ hai bắt lấy tay hắn, sau đó đặt lên miệng dưới sự che chắn của đống sách xếp thành núi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như lông hồng.
Lông mi Hạ Sàn rung động, ngón tay bất giác cuộn tròn.
Giang Bạch Du hạ hai tay đang nắm của bọn họ xuống dưới gầm bàn, “Tôi sẽ cho cậu tất cả vận may của mình. Làm bài thi thật tốt nhé, tôi tin tưởng cậu.”
Được lợi từ đường nét lập thể, lúc Giang Bạch Du không cười trông rất nghiêm túc, hơn nữa lúc này, đôi mắt sâu như vực tối đang hết lòng nhìn chằm chằm Hạ Sàn, Hạ Sàn kìm lòng không đậu gật đầu.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, có vài bạn học chuyên tiếng Anh thậm chí có thể nộp bài thi trước. Lần này Giang Bạch Du lại ngồi đến cuối cùng, mặc dù cậu đã sớm hoàn thành toàn bộ bài thi.
So ra mà nói Hạ Sàn không có thoải mái như vậy, hắn làm cẩn thận, mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới buông bút trong tay xuống.
Bài thi từ hàng cuối cùng lần lượt truyền về phía trước, Hạ Sàn xem qua bài thi một lần cuối cùng mới đưa cho người phía trước.
Kết quả có lẽ sẽ có vào ngày mai, Hạ Sàn khá tự tin với bài thi này.
Thi xong Giang Bạch Du cũng không hỏi hắn cái gì, chỉ là ngày hôm sau trước giờ học tiếng Anh cậu đến văn phòng một chuyến.
Giáo viên tiếng Anh kinh ngạc khi Giang Bạch Du chủ động tới lấy bài thi, đây là lần đầu tiên, tất cả giáo viên bộ môn đều nói Giang Bạch Du là một pho tượng Phật lớn của lớp bọn họ, tính tình nóng nảy, không ai dám chọc, người giang hồ đều phải gọi cậu một tiếng “Anh Giang”, hiện tại xem ra anh Giang rất gần gũi với mọi người, còn chủ động phục vụ lớp.
Giang Bạch Du cầm bài thi lên, không nhìn vẻ vui mừng trong mắt giáo viên tiếng Anh.
Bài thi bị xáo trộn, vừa đi vừa lật, mãi cho đến cửa phòng học mới lật đến tên người trong lòng.
Trong lòng Giang Bạch Du bỗng nhiên run lên, tên và thành tích xếp thành một hàng, gần như cùng lúc đó cậu nhìn thấy điểm được in bằng bút đỏ.
119。
Giang Bạch Du liếc nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh, nhưng cậu hoài nghi ông trời đang chơi cậu.
” Này, anh Giang, có điểm tiếng Anh rồi à?”
Bạn học ngồi ở hàng thứ nhất hỏi cậu, Giang Bạch Du chỉ rút bài thi của Hạ Sàn ra, sau đó ném phần còn lại lên bàn bạn học đang nói chuyện.
Một xấp bài thi rơi xuống bàn học phát ra tiếng vang nặng nề, tỏ rõ tâm tình Giang Bạch Du giờ phút này.
Cậu vừa đi vừa nghiên cứu, tính nhẩm điểm hai lần, đảm bảo rằng không bị tính sai.
Từ lúc đối phương vào phòng học Hạ Sàn đã chú ý tới, hắn cũng biết Giang Bạch Du cầm bài thi của mình, chờ Giang Bạch Du đi tới bên cạnh, hắn đứng lên khẩn cấp hỏi: “Bao, bao nhiêu điểm?”
Giang Bạch Du không nói gì đưa bài thi cho hắn, Hạ Sàn nhìn thoáng qua, ừ, cũng khá giống với dự đoán của hắn.
“Tốt, tốt lắm, tôi rất hài lòng.”
Học kỳ này tiếng Anh của hắn đang dần tiến bộ.
Thế nhưng, rất hiển nhiên, Giang Bạch Du không hài lòng, chỉ kém một điểm so với số điểm mà họ đã thỏa thuận.
Giang Bạch Du không nói một lời kéo ghế ngồi xuống, buồn bực.
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra, cậu không tin ông trời lại thật sự muốn trêu chọc cậu như vậy, nếu là sự thật thì đây sẽ là trở ngại lớn nhất cậu gặp phải từ khi sinh ra đến nay.
“Tôi không tin.” Giang Bạch Du ấy bài thi trên bàn Hạ Sàn về, bắt đầu kiểm tra lại từ câu hỏi đầu tiên.
Hạ Sàn không ngăn được, đành mặc cậu làm gì thì làm.
Cả tiết tiếng Anh Giang Bạch Du nhìn chằm chằm bài thi của Hạ Sàn, đầu cũng không ngẩng lên, Hạ Sàn đành phải dùng bài thi của Giang Bạch Du để nghe giảng.
Mãi cho đến khi tiết học kết thúc được mấy phút, Giang Bạch Du đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lấy bài thi trên bàn chạy ra ngoài, nổi lên cơn gió làm tóc Hạ Sàn rối tung.
Đây là lần thứ hai Giang Bạch Du vào văn phòng trong vòng một ngày, còn toàn là tìm giáo viên tiếng Anh, làm cho giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi được thương mà sợ.
“Bạn học Giang Bạch Du, em tìm cô có việc sao?” Cô giáo tiếng Anh ân cần hỏi, dù sao Giang Bạch Du cũng thi được hạng nhất.
Vẻ mặt Giang Bạch Du vẫn lãnh khốc, giống như cậu mới là giáo viên, ngồi trước mặt là học sinh của cậu, cậu trải bài thi trong tay ra trước mặt giáo viên, “Cô, đề này sửa sai rồi, Hạ Sàn điền đúng.”
Giáo viên tiếng Anh đẩy kính lên nhìn kỹ hơn thì thấy điền chỗ trống hình như có sai sót, đáp án đúng là thêm chữ “s” vào sau từ, có thể là do khi viết có nhiều nét liên tiếp, chấm đề vội lên xem thành không có chữ S.
Giáo viên tiếng Anh áy náy cười cười, “Đúng là cô sửa sai, nhưng lần thi này không xếp hạng, cũng không có ảnh hưởng lớn, lần sau cô sẽ chú ý.”
Cô trả bài thi lại cho Giang Bạch Du, nào biết Giang Bạch Du không nhận, cậu nói: “Cô, cô cho thêm điểm đi.”
Cô giáo tiếng Anh có chút bất ngờ, cô cho rằng điểm này không ảnh hưởng gì, có thêm hay không cũng không sao cả.
Giang Bạch Du nghiêm mặt nói: “Cô nhất định phải thêm điểm này vào.” Rất có ý không thêm thì không đi.
“À, được, cộng thêm. “Cô giáo tiếng Anh không hiểu ra sao, cô lấy bút đỏ viết+1 vào phía sau 119, đang tính toán đóng nắp bút lại, lại nghe thấy giọng Giang Bạch Du,
“Cô viết thêm = 120.”
Thẳng đến trên bài thi triệt để xuất hiện con số 120,Giang Bạch Du mới hài lòng mà cầm lấy bài thi, chân thành cảm ơn giáo viên làm cho cô tiếng anh còn tưởng mình làm được việc siêu tốt gì.
Lần thứ hai nhìn thấy bài thi của mình là khi bước chân của Giang Bạch Du vô cùng tự tin và vui sướng đặt lên bàn của Hạ Sàn, tựa như đặt lễ vật.
Giang Bạch Du chỉ vào dãy số màu đỏ, “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Hạ Sàn nhìn mặt cậu, lại nhìn bài thi, ánh mắt sáng lên, “Ôi! sao, sao lại biến thành 120 rồi?”
Giang Bạch Du gõ lên con số kia, giống như đang nhắc nhở Hạ Sàn con số này quan trọng cỡ nào, “Đương nhiên phải là 120.”
Tôi muốn yêu đương không ai có thể ngăn cản được.
Hạ Sàn hoàn toàn không hiểu ý trong lời nói của cậu, hắn đang chìm đắm trong niềm vui bất ngờ.
Nhìn thấy suy nghĩ của người này hoàn toàn khác với mình, Giang Bạch Du nắm cổ tay Hạ Sàn, làm bộ muốn đi ra ngoài.
“Đi, đi đâu? “Hạ Sàn không hiểu.
Giang Bạch Du quay đầu nhíu mày, “Trốn học hẹn hò.”
Hạ Sàn lập tức hất tay cậu ra, dán mình vào ghế, “Ai, ai hẹn hò với cậu?”
Đây là muốn chơi xấu ư?
Giang Bạch Du cũng ngồi trở lại trên ghế, nhếch một chân, khoanh hai tay, dáng vẻ nắm chắc mười phần, “Này, 120, chính cậu đã hứa hẹn, nợ tôi không thể chối cãi được.”
Cậu như vậy hù dọa người khác còn được, đối với Hạ Sàn thì chẳng có nửa điểm uy lực. Đương nhiên, Hạ Sàn ở phương diện nào đó vẫn sợ Giang Bạch Du, ví dụ như bị cậu hôn là chân mềm nhũn, ngoài miệng Giang Bạch Du có thuốc tê sao?
“Tôi hứa, hứa hẹn cái gì? Tôi chỉ nói suy nghĩ một chút, lại, cũng không hứa với cậu. Hơn nữa, tôi, quỵt nợ thì làm sao?”
Làm sao đây? Đương nhiên là tha thứ cho cậu ấy rồi, dù sao cũng chạy không thoát.
Giang Bạch Du dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, “Được, đều do cậu, cậu suy nghĩ cho kỹ.”
Ít nhất hiện tại cậu xem như là bạn trai dự bị, hơn nữa còn là duy nhất.
Kháp Phùng Xuân:
Hai ngày trước bị cảm, không gửi lời chúc Trung thu cho mọi người, vậy chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ..