Về Người Tôi Yêu
Chương 68: Sự cố tám cọng lông
Buổi chiều, Lương Minh Nguyệt đi xã giao. Bữa ăn dinh dưỡng do dì nấu ăn nấu quá thanh đạm, ăn nhiều quá dễ bị lãnh đạm. Nghĩ về từ lãnh đạm này, Lương Tị chợt nghĩ đến cái người thể lực đang cường tráng kia, phì cười.
Dì nhỏ nói cô cả ngày buồn vui thất thường, tự dưng cái cười như dỡ hơi. Lương Tị hoàn toàn không thèm để ý, cô nổi hứng lên muốn ăn thứ gì đó thật cay! Bèn xúi dì nhỏ gọi điện đặt một phần lẩu Trùng Khánh.
Nửa tiếng sau, lẩu được giao đến, hai người khoanh chân ngồi ở bàn ăn sân sau ăn. Mẹ Lương thấy mùi quá nồng nên không cho họ ăn trong nhà.
Ba Lương cứ cách ba phút là lại đến một lần, ông không nói gì, chỉ đứng đó nhìn họ ăn. Lần thứ tư đến nữa, ông hỏi họ có biết ẩn tình của món lẩu không? Sau đó, không cần biết họ có muốn biết hay không, tự nói: “Ẩn tình đó là thức ăn thừa của thực khách sẽ được tái chế, lọc đi lọc lại…”
Dì nhỏ nghe không nổi nữa, “Anh rể, sao anh lại xấu tính như vậy?”
“Ba, ba phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy nhé, nhà hàng lẩu nhất định sẽ kiện ba.” Lương Tị nhúng lá sách bò, nói.
Ba Lương bị mất mặt, ngượng ngùng bỏ đi.
Lương Tị cay đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, lè lưỡi uống nước lạnh. Không hiểu vì sao, lúc này, một câu thoại tục tĩu không phù hợp trong bộ phim “Tuần Trăng Mật” của Pháp lại hiện lên trong đầu cô – Chỗ kín của cô ấy là một đường nứt nhỏ gọn ghẻ, kín đáo. Sau đó là cảnh tượng bẩn thỉu được thay thế — cô mặc một chiếc áo khoác da màu đen sáng bóng, vớ lưới đen, đi giày cao gót mười phân, tay cầm một chiếc roi da nhỏ, gọi Lý Thiên Thuỷ một cách gợi cảm và điên cuồng: “Come on baby! Hất mông nhỏ của anh lên nào!”
Cô cố nén cười, mình đang nghĩ những thứ điên rồ gì thế này?! Lắc đầu ném hình ảnh này đi, nhưng mọi chuyện không như ý, trong nháy mắt trong đầu cô lại hiện lên một câu văn trong tác phẩm ” Cuộc hội ngộ nhỏ” của Trương Ái Linh: Con thú uống nước suối trong hang tối, dùng lưỡi cuộn lên… Có một con vật đang nhấm nháp hạt nhân trong lỗ nhỏ của cô…
Advertisement
Cô đặt đũa xuống, ăn không vô nữa… Trong lòng cô bắt đầu tự thôi miên mình: Mình là con gái, mình là con gái, mình là con gái…
“Lòng vịt chín chưa?” Giọng nói háo hức của dì nhỏ đúng lúc cắt ngang sự thăng hoa của Lương Tị, cô vội vàng cầm đũa lên, nhanh chóng gắp một miếng ra, nói: “Chín rồi!” Rồi lại ăn tiếp.
Ba Lương lại quay lại, nhìn nồi lẩu sôi sùng sục và lá sách, rồi quay đầu lén nhìn vào nhà, vội vàng van xin: “Ba chỉ ăn một miếng lá sách thôi…”
“Nước miếng nước miếng… Trời ơi anh rể! Anh đứng xa cái bàn ra một chút đi.”
…
Thấy ông đáng thương, Lương Tị nhanh chóng nhúng lá sách rồi chấm vào nước chấm cho ông, vừa cho vào miệng, mẹ Lương đã mang cơm bát bảo còn sót lại lúc trưa đến… Ba Lương xoay lưng lại, vừa lén nhai vừa quay vào phòng khách.
Mẹ Lương ngồi vào bàn ăn cơm bát bảo, cằn nhằn họ không nên ăn lẩu, toàn là dầu thải, lát nữa sẽ đau bụng cho mà xem.
Còn Lương Tị thấy bà ăn cơm bát bảo mà mình mang về lúc trưa, cảm thấy được trân trọng, trong lòng hạnh phúc như muốn trào ra.
—
Sau bữa cơm chiều, dì nhỏ đi khiêu vũ ở quảng trường, ba Lương đang xem tin tức phát sóng, còn mẹ Lương thì đang nói về chuyện của nhà dì.
Lương Tị không trả lời, cô không thích xen vào chuyện của người khác, không phải cô sợ những lời phàn nàn và rắc rối, mà bởi vì cô không thể giúp được gì.
Dượng nhỏ đã nói với hai chị em cô từ lâu là ông ấy muốn họ hẹn chị dâu ra ngoài ăn cơm trò chuyện, trở về phòng Lương Minh Nguyệt liền giao chuyện này cho cô, nói chuyện của nhà người khác hoặc là mặc kệ, hoặc là phải giúp đến cùng. Nhưng hiển nhiên là họ không có khả năng giúp đến cùng.
Phía bên kia, Lý Thiên Thuỷ và Lương Minh Nguyệt sau khi xã giao xong cũng đi ra, vấn đề đất đai đã được giải quyết xong xuôi, chỉ còn lại quá trình thủ tục. Trên bàn ăn uống rượu là điều không thể tránh khỏi, anh không chỉ uống phần của mình mà còn uống luôn phần của Lương Minh Nguyệt. Anh muốn gửi cho Lương Tị một tin nhắn, nhưng câu từ không tốt, nên anh dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho cô, kêu cô đợi ở biệt thự, anh ngồi xe của chị cô về đó. Anh uống rượu nên không thể tự lái xe được.
Lương Minh Nguyệt bấm còi gọi anh, vì phép lịch sự, anh ngồi vào vị trí kế bên ghế lái. Sau khi trò chuyện vài câu về công việc, hai người không còn gì để nói với nhau nữa, Lý Thiên Thuỷ cảm thấy hơi khó chịu, anh muốn nhắm mắt ngủ một lát nhưng như vậy thì không lễ phép.
Lương Minh Nguyệt có phong cách lái xe rất đặc biệt, nếu không gấp gáp, chị sẽ lái xe chầm chậm, cho dù xe phía trước có lái chậm đến đâu, chị cũng thong thả lái chậm theo. Còn nếu có trường hợp khẩn cấp, chị sẽ chuyển làn đường, chị không hề lo là mình có đâm vào những chiếc xe khác hay không, chị có máu liều, chẳng ngán một ai. Chị chưa giành đường thua bao giờ, cũng chưa từng cãi thua ai.
Chị nhìn Lý Thiên Thủy, anh đang nhìn về phía trước, tay phải đang nắm chặt tay cầm trên nóc xe, chị hỏi: “Không thoải mái à?”
“Không có.” Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Minh Nguyệt không nói gì nữa, đạp chân ga vượt qua chiếc xe phía trước đang ngán đường chị. Lý Thiên Thuỷ mím chặt môi, cố nén cảm giác buồn nôn và tính toán xem phải mất bao lâu nữa mới đến biệt thự.
Lương Minh Nguyệt lại hỏi anh về công việc kinh doanh của anh, anh vừa trả lời, vừa dán mắt vào viên cảnh sát giao thông đang kiểm tra nồng độ cồn ở ngã tư phía trước. Anh chưa bao giờ trông mong bị cảnh sát giao thông kiểm tra đến vậy.
Quả nhiên cảnh sát giao thông đã ngăn họ lại, trong quá trình đo nồng độ cồn, anh thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện gửi tin nhắn cho Lương Tị kêu cô ra ngoài thì đem theo một chai nước. Sau khi xe khởi động trở lại, chạy được một lúc, nhìn thấy một bó hoa hướng dương rất đẹp được đặt trước một cửa hàng hoa bên đường, anh liền hỏi Lương Minh Nguyệt có tiện dừng lại không.
Lương Minh Nguyệt nháy mắt tấp vào lề, thấy anh mở cửa xe, đi qua dòng xe cộ, đến cửa hàng hoa đối diện mua một bó hoa hướng dương, sau đó chạy một mạch về.
Lương Minh Nguyệt khởi động xe, hỏi: “Là cho Lương Tị?”
“Đúng vậy, cô ấy thích hoa hướng dương.” Lý Thiên Thủy nói xong thì cúi đầu xuống ngửi hoa.
Lương Minh Nguyệt nhìn đi chỗ khác, sến quá! Nhưng một lúc sau, chị lại vô thức quan sát anh. Chị muốn tìm xem điểm thu hút ở anh là gì, Lương Tị thích gì ở anh?
Khi xe đến biệt thự, từ xa đã có thể nhìn thấy Lương Tị đang cầm một chai nước đứng đợi ở ven đường. Còn ở trong xe mà Lý Thiên Thuỷ đã ra hiệu chỉ cho cô hoa hướng dương trong tay, Lương Minh Nguyệt muốn nhắc nhở anh rằng người bên ngoài không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong xe. Sau khi nghĩ lại, chị không nói nữa, hai đứa này đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Đỗ xe xong, chị đi vào biệt thự, từ phòng trên lầu có thể nhìn rõ người đi đường bên ngoài, chị thấy hai người họ trước tiên là ôm nhau, sau đó siết qua siết lại, rồi Lý Thiên Thuỷ ôm eo Lương Tị, cằm tựa vào vai cô, đung đưa cơ thể…
Sến, sến vô cùng sến! Lương Minh Nguyệt không nhìn nổi nữa. Nhưng kỳ lạ là chị không hề dời mắt đi, mà rất tự nhiên đứng đó nhìn họ. Chị phải quan sát Lý Thiên Thuỷ một cách nghiêm túc để xem anh có đáng để giao phó hay không.
Không lâu sau Lương Tị đã lái xe đưa anh đi, không cần nghĩ cũng biết là đi đâu. Chị thay quần áo đi xuống nhà, ba mẹ và dì nhỏ đang thì thầm trong phòng khách, thấy chị đi xuống, dì lên tiếng trước, nói công việc của chị quá bận rộn… Nói qua nói lại một hồi, dì nói nếu Lương Tị yêu đương thuận lợi, sau này có kết hôn thì để đôi trẻ dọn đến đây ở cùng. Sự nghiệp của nhà trai đang khó khăn, cũng không có tiền mua nhà tân hôn, về đây ở náo nhiệt cũng tốt.
Lương Minh Nguyệt không nói tiếng nào.
Ba mẹ Lương cũng không nói lời nào, chỉ có dì nhỏ nói một mình, nói không phải là ở rể, chỉ đơn giản là sống ở đây, cho gia đình thêm náo nhiệt.
Lương Minh Nguyệt cũng hiểu, sau khi suy nghĩ, chị hỏi: “Vậy còn mẹ cậu ấy?”
Dì nhỏ nghĩ rất đơn giản: “Tất nhiên là mẹ cậu ấy cũng sẽ chuyển đến đây rồi.”
…
“Con không phản đối, chỉ cần bọn họ đồng ý.” Lương Minh Nguyệt không sao cả, nói.
Dì nhỏ rất vui, nói rằng chị sẽ sống ở tầng hai, còn Lương Tị và nhà chồng sẽ ở tầng ba, mỗi người đều có không gian riêng, quá ổn.
Lương Minh Nguyệt lại nói: “Con không phản đối, con ở tầng nào cũng được, chỉ cần không quấy rầy con là được.”
Dì nhỏ một lần nữa bị những lời tốt đẹp của Lương Minh Nguyệt làm cho kinh ngạc, vội hỏi cô có muốn ăn gì không? Lúc chiều bọn họ ăn lẩu Trùng Khánh, còn thua lại rất nhiều.
Lương Minh Nguyệt không khách sáo, nói dạ dày mình không thoải mái, muốn ăn một ít mì mềm.
“Mì ngon, ăn vào tốt cho dạ dày.” Dì nhỏ vào bếp nấu mì cho chị, miệng không ngừng nói thân thể là vốn liếng của cách mạng. Ba Lương cũng vội vàng lấy ra một túi thuốc bắc lớn, nói là nhờ người ở Bắc Kinh mang về, thuốc này chuyên dùng để trị bệnh dạ dày.
Nói cũng lạ, chị không có chút gắn bó nào với gia đình này nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ ra ngoài sống tự lập.
—
Lý Thiên Thuỷ vốn đã ngồi xe của Lương Minh Nguyệt, giờ lại tiếp tục bị kỹ năng lái xe của Lương Tị tàn phá, điều đầu tiên anh làm khi trở về căn hộ là nôn mửa. Sau khi nôn xong, anh đi tắm, đánh răng, mặc bộ quần áo ở nhà có thêu hình voi con tự chế, ỷ mình có rượu, đi vào bếp áp sát vào lưng Lương Tị, nói như để tranh công: “Anh đã uống năm ly rượu, hai trong số đó là uống cho chị em.”
“…Tội anh quá.” Lương Tị đang bận nấu mì cho anh.
Lý Thiên Thuỷ không nói nữa, anh ôm cô lắc nhẹ như thể đang thư giãn. Thật ra anh có thể uống rất tốt, hơn nữa trên bàn là rượu ngon mà Lương Minh Nguyệt cầm theo, chuẩn rượu tốt, thấm ít và nhanh tỉnh.
Ban đầu cả hai bỏ hút thuốc và uống rượu để chuẩn bị có con, nhưng sau đó họ đã thảo luận nghiêm túc và cảm thấy rằng để hưởng thụ thế giới hai người hai năm đã rồi hẵng sinh. Lương Tị cho mì vào nồi rồi hỏi anh: “Chị em có dễ gần không?”
“Chị của em làm nhầm nghề rồi.” Lý Thiên Thuỷ thò tay vào trong áo của cô, đẩy chiếc áo lót lên rồi dùng hai tay bóp lấy ngực cô, “Chị ấy nên đến tòa án.”
Lương Tị đẩy anh, “Anh... Em đang nấu mì cho anh mà.”
“Anh không ăn mì …” Lý Thiên Thuỷ mạnh dạn nói, “Anh muốn uống… sữa.”
Lương Tị cười lớn, bắt chước bộ dạng lắp bắp của anh, “Anh muốn uống…sữa.”
Lý Thiên Thuỷ chẳng ngại bị cô trêu, anh tựa cằm vào vai cô, dùng sức xo/a nắn bộ ngự/c của cô, tùy ý tạo thành nhiều hình dạng khác nhau.
Lương Tị nói anh b.ến thái. Lý Thiên Thuỷ kệ cô nói, mặt không đổi sắc.
Lương Tị không để ý tới anh, mì trong nồi đã sôi, cô múc mì ra, nói: “Tháng sau là sinh nhật mẹ em, đến lúc đó anh đến nhà em đi.”
“Có tiện không?”
“E hèm~ Em đã nói với ba, ba đồng ý.”
Lý Thiên Thuỷ lập tức vui vẻ lên, cầm lấy chén trong tay cô, “Để anh làm.”
Lương Tị buồn cười đứng ở một bên. Mặc dù anh muốn cô yên tâm giao lại mọi việc cho anh, nhưng trong thâm tâm cô biết anh không có nhiều tự tin và nắm chắc, vẫn cứ một mực gắng gượng.
Lý Thiên Thuỷ nói: “Anh nên mang quà gì đến?”
“Đừng lo, lát nữa em dẫn anh đi mua.”
“Anh có nên lấy chiếc vòng ngọc đó không?”
“Không được, lần đầu đến nhà em mà đã mang món quý như vậy, đến lúc đính hôn kết hôn thì lấy cái gì?” Lương Tị nói: “Yên tâm, em sẽ dẫn anh đi mua.”
“Được.” Lý Thiên Thủy chỉ vào trong nồi mì, “Anh có thể ăn tám chén!”
“Tám cái đầu của anh đó!”
Lý Thiên Thuỷ cười lớn.
“Ngốc gì đâu.” Lương Tị nói với anh, rồi nhìn những sợi tóc bạc trên đầu anh đã nhiều hơn gấp đôi, ứa nước mắt.
Lý Thiên Thủy ăn mì, Lương Tị hai tay chống má nhìn anh, “Muốn nhuộm tóc không?”
“Ừ, phải đi trước sinh nhật của mẹ em.” Lý Thiên Thuỷ nghiêm túc nói: “Nhà anh có bệnh tóc bạc sớm di truyền, ba anh cũng mắc bệnh này khi còn trẻ.”
Lương Tị gật đầu, biểu thị rằng cô tin điều đó.
“Anh không có nói dối, lát nữa tìm hình cho em xem…”
“Mau ăn đi.” Lương Tị giục anh.
Lý Thiên Thuỷ chỉ ăn hai chén nhỏ, vì nóng lòng chuyện kia nên anh không dám ăn quá nhiều, sau đó đánh răng qua loa rồi nằm dài trên giường.
Lương Tị cười như điên, anh lộ liễu quá rồi.
Lý Thiên Thuỷ lúng túng đứng dậy đi rửa chén, tự bắt bậc thang cho mình, “Anh vừa mới ăn cơm xong, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.” Nói xong thì mở cửa sổ ra.
Lương Tị hoàn toàn không có tâm trạng để nghe, cô cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, nghĩ đến cảnh mình lạnh lùng và ngổ ngáo vung roi da nhỏ. Thấy Lý Thiên Thuỷ dọn dẹp bếp xong đi ra, cô vỗ vào ghế sô pha nói đêm còn dài, chơi oẳn tù tì tí đi.
…
Lý Thiên Thuỷ tỏ ra không hề hứng thú, ngáp dài.
“Ai thua cởi qu/ần áo, ai bị cởi sạ/ch thì mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.” Lương Tị đặc ra quy tắc.
Lý Thiên Thuỷ ngáp một cái, ngồi xuống giả vờ giả vịt nói: “Làm vậy được không?”
Lương Tị đi lục tủ quần áo, mặc năm sáu lớp từ trong ra ngoài, cầm giấy bút ngồi xuống, ký tên đồng ý, ai chơi xấu là chó!
Lý Thiên Thuỷ sảng khoái đồng ý, đồng thời cũng tùy tiện mặc hai bộ quần áo vào, ngồi xuống, sau đó cả hai bắt đầu khoa tay múa chân. Lương Tị thua hai hiệp đầu tiên, cô vui vẻ cởi q/uần áo, ở hiệp thứ ba, cô ngồi xổm trên ghế sô pha, hà hơi vào tay mình, sau đó thắng liên tiếp ba hiệp.
Lý Thiên Thuỷ chỉ còn lại quần áo ở nhà và đồ lót trên người, nhưng anh không hề sợ hãi, cũng chỉ thua ba hiệp mà thôi. Khi thua một hiệp nữa, anh bị cởi s/ạch áo, tâm lý trở nên bất ổn, cũng ngồi xổm trên ghế sô pha giống như Lương Tị.
Lương Tị đã đưa ra lời giải thích cho hành vi này như sau: Chân không được chạm đất, vì có thổ khí, mà thổ khí có khả năng hủy hoại vận may nhất.
Lý Thiên Thuỷ cũng hà hơi vào tay, Lương Tị ngăn anh lại, làm vậy không đúng, anh phải hà hơi ba lần liên tiếp, anh hà hơi ba cái mà không thắng, em chặt đầu xuống cho anh luôn.
…
Lý Thiên Thuỷ sởn cả gai ốc, nhất quyết không chơi nữa. Lương Tị đang hứng, nói không chơi thì trở mặt. Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, và dưới hiệu lệnh của cô, anh hà hơi ba lần, kết quả, anh đã thắng hiệp này.
Anh rất đắc ý, nói: “Em đã cứu được cái đầu của mình.”
Lương Tị giơ tay ngăn anh nói tiếp, bắt đầu vận khí, miệng niệm một chuỗi tiếng rù rì, và rồi… cô thắng. Sau đó cô nhìn Lý Thiên Thuỷ, lời ít ý nhiều nói: “Cởi!”
…
Lý Thiên Thuỷ lề mề cả buổi, quay lưng lại, cởi quầ.n lót ra ném cho cô. Lương Tị móc ngón tay vào chiếc qu.ần lót còn ấm của anh, nhìn vào vị trí của em trai, trên đó có những đốm nhỏ, cô quăng lại, nói với anh: “Anh đến bệnh viện kiểm tra đi, bệnh di tinh không tốt đâu…”
Lý Thiên Thuỷ đi nhặt q.uần lót của mình, chơi với cô nữa thì anh là con chó! Lương Tị vươn tay tóm lấy anh, không hiểu sao lại túm được chiếc quần mặc ở nhà rộng thùng thình của anh, hơn nữa còn tuột xuống, khiến anh trần tru/ồng té ngã trên thảm.
Dù bị ngã nhưng Lý Thiên Thuỷ vẫn kiên quyết giữ vững phẩm giá của mình, dùng hai tay giữ chặt chiếc quần ở nhà. Lương Tị hỏi: “Anh có chơi hay không?”
“Không chơi.” Lý Thiên Thuỷ nằm trên thảm bò về phía trước.
Lương Tị dùng cả hai tay nắm chặt chiếc quần mặc ở nhà của anh, dùng sức kéo. Lý Thiên Thuỷ cũng dùng hết sức lật người lại, nhưng đã bị Lương Tị, người nhanh mắt và nhanh tay, túm một cái… Và rồi, một tiếng hét vang lên, anh theo bản năng lại nằm sấp xuống, mặc cho cái mông trần" trụi, anh không còn quan tâm đến phẩm giá của mình nữa.
Lương Tị bị tiếng hét của anh làm cho sửng sốt, và khi nhìn thấy trên tay mình có vài cọng…cong…đen, cứng, cô lập tức nằm sấp xuống xin lỗi anh, “Em xin lỗi, em không cố ý.”
Lý Thiên Thuỷ đau đến mức không thể nói nên lời, Lương Tị đếm từng cọng lông trên tay mình, tổng cộng có tám cọng, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.
Lý Thiên Thuỷ không quan tâm đến chiếc quần ở nhà đã bị kéo xuống một nửa, anh bò tới tìm quầ.n lót của mình, anh muốn mặc vào rồi về nhà. Lương Tị quỳ trên thảm, thận trọng nói: “Anh nên mặc quần vào rồi hẵng bò, nếu không chim anh sẽ bị kéo lê trên mặt đất… Vừa đau vừa bẩn…”
“A em xin lỗi – em xin lỗi – em xin lỗi mà!”
Dì nhỏ nói cô cả ngày buồn vui thất thường, tự dưng cái cười như dỡ hơi. Lương Tị hoàn toàn không thèm để ý, cô nổi hứng lên muốn ăn thứ gì đó thật cay! Bèn xúi dì nhỏ gọi điện đặt một phần lẩu Trùng Khánh.
Nửa tiếng sau, lẩu được giao đến, hai người khoanh chân ngồi ở bàn ăn sân sau ăn. Mẹ Lương thấy mùi quá nồng nên không cho họ ăn trong nhà.
Ba Lương cứ cách ba phút là lại đến một lần, ông không nói gì, chỉ đứng đó nhìn họ ăn. Lần thứ tư đến nữa, ông hỏi họ có biết ẩn tình của món lẩu không? Sau đó, không cần biết họ có muốn biết hay không, tự nói: “Ẩn tình đó là thức ăn thừa của thực khách sẽ được tái chế, lọc đi lọc lại…”
Dì nhỏ nghe không nổi nữa, “Anh rể, sao anh lại xấu tính như vậy?”
“Ba, ba phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy nhé, nhà hàng lẩu nhất định sẽ kiện ba.” Lương Tị nhúng lá sách bò, nói.
Ba Lương bị mất mặt, ngượng ngùng bỏ đi.
Lương Tị cay đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, lè lưỡi uống nước lạnh. Không hiểu vì sao, lúc này, một câu thoại tục tĩu không phù hợp trong bộ phim “Tuần Trăng Mật” của Pháp lại hiện lên trong đầu cô – Chỗ kín của cô ấy là một đường nứt nhỏ gọn ghẻ, kín đáo. Sau đó là cảnh tượng bẩn thỉu được thay thế — cô mặc một chiếc áo khoác da màu đen sáng bóng, vớ lưới đen, đi giày cao gót mười phân, tay cầm một chiếc roi da nhỏ, gọi Lý Thiên Thuỷ một cách gợi cảm và điên cuồng: “Come on baby! Hất mông nhỏ của anh lên nào!”
Cô cố nén cười, mình đang nghĩ những thứ điên rồ gì thế này?! Lắc đầu ném hình ảnh này đi, nhưng mọi chuyện không như ý, trong nháy mắt trong đầu cô lại hiện lên một câu văn trong tác phẩm ” Cuộc hội ngộ nhỏ” của Trương Ái Linh: Con thú uống nước suối trong hang tối, dùng lưỡi cuộn lên… Có một con vật đang nhấm nháp hạt nhân trong lỗ nhỏ của cô…
Advertisement
Cô đặt đũa xuống, ăn không vô nữa… Trong lòng cô bắt đầu tự thôi miên mình: Mình là con gái, mình là con gái, mình là con gái…
“Lòng vịt chín chưa?” Giọng nói háo hức của dì nhỏ đúng lúc cắt ngang sự thăng hoa của Lương Tị, cô vội vàng cầm đũa lên, nhanh chóng gắp một miếng ra, nói: “Chín rồi!” Rồi lại ăn tiếp.
Ba Lương lại quay lại, nhìn nồi lẩu sôi sùng sục và lá sách, rồi quay đầu lén nhìn vào nhà, vội vàng van xin: “Ba chỉ ăn một miếng lá sách thôi…”
“Nước miếng nước miếng… Trời ơi anh rể! Anh đứng xa cái bàn ra một chút đi.”
…
Thấy ông đáng thương, Lương Tị nhanh chóng nhúng lá sách rồi chấm vào nước chấm cho ông, vừa cho vào miệng, mẹ Lương đã mang cơm bát bảo còn sót lại lúc trưa đến… Ba Lương xoay lưng lại, vừa lén nhai vừa quay vào phòng khách.
Mẹ Lương ngồi vào bàn ăn cơm bát bảo, cằn nhằn họ không nên ăn lẩu, toàn là dầu thải, lát nữa sẽ đau bụng cho mà xem.
Còn Lương Tị thấy bà ăn cơm bát bảo mà mình mang về lúc trưa, cảm thấy được trân trọng, trong lòng hạnh phúc như muốn trào ra.
—
Sau bữa cơm chiều, dì nhỏ đi khiêu vũ ở quảng trường, ba Lương đang xem tin tức phát sóng, còn mẹ Lương thì đang nói về chuyện của nhà dì.
Lương Tị không trả lời, cô không thích xen vào chuyện của người khác, không phải cô sợ những lời phàn nàn và rắc rối, mà bởi vì cô không thể giúp được gì.
Dượng nhỏ đã nói với hai chị em cô từ lâu là ông ấy muốn họ hẹn chị dâu ra ngoài ăn cơm trò chuyện, trở về phòng Lương Minh Nguyệt liền giao chuyện này cho cô, nói chuyện của nhà người khác hoặc là mặc kệ, hoặc là phải giúp đến cùng. Nhưng hiển nhiên là họ không có khả năng giúp đến cùng.
Phía bên kia, Lý Thiên Thuỷ và Lương Minh Nguyệt sau khi xã giao xong cũng đi ra, vấn đề đất đai đã được giải quyết xong xuôi, chỉ còn lại quá trình thủ tục. Trên bàn ăn uống rượu là điều không thể tránh khỏi, anh không chỉ uống phần của mình mà còn uống luôn phần của Lương Minh Nguyệt. Anh muốn gửi cho Lương Tị một tin nhắn, nhưng câu từ không tốt, nên anh dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho cô, kêu cô đợi ở biệt thự, anh ngồi xe của chị cô về đó. Anh uống rượu nên không thể tự lái xe được.
Lương Minh Nguyệt bấm còi gọi anh, vì phép lịch sự, anh ngồi vào vị trí kế bên ghế lái. Sau khi trò chuyện vài câu về công việc, hai người không còn gì để nói với nhau nữa, Lý Thiên Thuỷ cảm thấy hơi khó chịu, anh muốn nhắm mắt ngủ một lát nhưng như vậy thì không lễ phép.
Lương Minh Nguyệt có phong cách lái xe rất đặc biệt, nếu không gấp gáp, chị sẽ lái xe chầm chậm, cho dù xe phía trước có lái chậm đến đâu, chị cũng thong thả lái chậm theo. Còn nếu có trường hợp khẩn cấp, chị sẽ chuyển làn đường, chị không hề lo là mình có đâm vào những chiếc xe khác hay không, chị có máu liều, chẳng ngán một ai. Chị chưa giành đường thua bao giờ, cũng chưa từng cãi thua ai.
Chị nhìn Lý Thiên Thủy, anh đang nhìn về phía trước, tay phải đang nắm chặt tay cầm trên nóc xe, chị hỏi: “Không thoải mái à?”
“Không có.” Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Minh Nguyệt không nói gì nữa, đạp chân ga vượt qua chiếc xe phía trước đang ngán đường chị. Lý Thiên Thuỷ mím chặt môi, cố nén cảm giác buồn nôn và tính toán xem phải mất bao lâu nữa mới đến biệt thự.
Lương Minh Nguyệt lại hỏi anh về công việc kinh doanh của anh, anh vừa trả lời, vừa dán mắt vào viên cảnh sát giao thông đang kiểm tra nồng độ cồn ở ngã tư phía trước. Anh chưa bao giờ trông mong bị cảnh sát giao thông kiểm tra đến vậy.
Quả nhiên cảnh sát giao thông đã ngăn họ lại, trong quá trình đo nồng độ cồn, anh thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện gửi tin nhắn cho Lương Tị kêu cô ra ngoài thì đem theo một chai nước. Sau khi xe khởi động trở lại, chạy được một lúc, nhìn thấy một bó hoa hướng dương rất đẹp được đặt trước một cửa hàng hoa bên đường, anh liền hỏi Lương Minh Nguyệt có tiện dừng lại không.
Lương Minh Nguyệt nháy mắt tấp vào lề, thấy anh mở cửa xe, đi qua dòng xe cộ, đến cửa hàng hoa đối diện mua một bó hoa hướng dương, sau đó chạy một mạch về.
Lương Minh Nguyệt khởi động xe, hỏi: “Là cho Lương Tị?”
“Đúng vậy, cô ấy thích hoa hướng dương.” Lý Thiên Thủy nói xong thì cúi đầu xuống ngửi hoa.
Lương Minh Nguyệt nhìn đi chỗ khác, sến quá! Nhưng một lúc sau, chị lại vô thức quan sát anh. Chị muốn tìm xem điểm thu hút ở anh là gì, Lương Tị thích gì ở anh?
Khi xe đến biệt thự, từ xa đã có thể nhìn thấy Lương Tị đang cầm một chai nước đứng đợi ở ven đường. Còn ở trong xe mà Lý Thiên Thuỷ đã ra hiệu chỉ cho cô hoa hướng dương trong tay, Lương Minh Nguyệt muốn nhắc nhở anh rằng người bên ngoài không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong xe. Sau khi nghĩ lại, chị không nói nữa, hai đứa này đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Đỗ xe xong, chị đi vào biệt thự, từ phòng trên lầu có thể nhìn rõ người đi đường bên ngoài, chị thấy hai người họ trước tiên là ôm nhau, sau đó siết qua siết lại, rồi Lý Thiên Thuỷ ôm eo Lương Tị, cằm tựa vào vai cô, đung đưa cơ thể…
Sến, sến vô cùng sến! Lương Minh Nguyệt không nhìn nổi nữa. Nhưng kỳ lạ là chị không hề dời mắt đi, mà rất tự nhiên đứng đó nhìn họ. Chị phải quan sát Lý Thiên Thuỷ một cách nghiêm túc để xem anh có đáng để giao phó hay không.
Không lâu sau Lương Tị đã lái xe đưa anh đi, không cần nghĩ cũng biết là đi đâu. Chị thay quần áo đi xuống nhà, ba mẹ và dì nhỏ đang thì thầm trong phòng khách, thấy chị đi xuống, dì lên tiếng trước, nói công việc của chị quá bận rộn… Nói qua nói lại một hồi, dì nói nếu Lương Tị yêu đương thuận lợi, sau này có kết hôn thì để đôi trẻ dọn đến đây ở cùng. Sự nghiệp của nhà trai đang khó khăn, cũng không có tiền mua nhà tân hôn, về đây ở náo nhiệt cũng tốt.
Lương Minh Nguyệt không nói tiếng nào.
Ba mẹ Lương cũng không nói lời nào, chỉ có dì nhỏ nói một mình, nói không phải là ở rể, chỉ đơn giản là sống ở đây, cho gia đình thêm náo nhiệt.
Lương Minh Nguyệt cũng hiểu, sau khi suy nghĩ, chị hỏi: “Vậy còn mẹ cậu ấy?”
Dì nhỏ nghĩ rất đơn giản: “Tất nhiên là mẹ cậu ấy cũng sẽ chuyển đến đây rồi.”
…
“Con không phản đối, chỉ cần bọn họ đồng ý.” Lương Minh Nguyệt không sao cả, nói.
Dì nhỏ rất vui, nói rằng chị sẽ sống ở tầng hai, còn Lương Tị và nhà chồng sẽ ở tầng ba, mỗi người đều có không gian riêng, quá ổn.
Lương Minh Nguyệt lại nói: “Con không phản đối, con ở tầng nào cũng được, chỉ cần không quấy rầy con là được.”
Dì nhỏ một lần nữa bị những lời tốt đẹp của Lương Minh Nguyệt làm cho kinh ngạc, vội hỏi cô có muốn ăn gì không? Lúc chiều bọn họ ăn lẩu Trùng Khánh, còn thua lại rất nhiều.
Lương Minh Nguyệt không khách sáo, nói dạ dày mình không thoải mái, muốn ăn một ít mì mềm.
“Mì ngon, ăn vào tốt cho dạ dày.” Dì nhỏ vào bếp nấu mì cho chị, miệng không ngừng nói thân thể là vốn liếng của cách mạng. Ba Lương cũng vội vàng lấy ra một túi thuốc bắc lớn, nói là nhờ người ở Bắc Kinh mang về, thuốc này chuyên dùng để trị bệnh dạ dày.
Nói cũng lạ, chị không có chút gắn bó nào với gia đình này nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ ra ngoài sống tự lập.
—
Lý Thiên Thuỷ vốn đã ngồi xe của Lương Minh Nguyệt, giờ lại tiếp tục bị kỹ năng lái xe của Lương Tị tàn phá, điều đầu tiên anh làm khi trở về căn hộ là nôn mửa. Sau khi nôn xong, anh đi tắm, đánh răng, mặc bộ quần áo ở nhà có thêu hình voi con tự chế, ỷ mình có rượu, đi vào bếp áp sát vào lưng Lương Tị, nói như để tranh công: “Anh đã uống năm ly rượu, hai trong số đó là uống cho chị em.”
“…Tội anh quá.” Lương Tị đang bận nấu mì cho anh.
Lý Thiên Thuỷ không nói nữa, anh ôm cô lắc nhẹ như thể đang thư giãn. Thật ra anh có thể uống rất tốt, hơn nữa trên bàn là rượu ngon mà Lương Minh Nguyệt cầm theo, chuẩn rượu tốt, thấm ít và nhanh tỉnh.
Ban đầu cả hai bỏ hút thuốc và uống rượu để chuẩn bị có con, nhưng sau đó họ đã thảo luận nghiêm túc và cảm thấy rằng để hưởng thụ thế giới hai người hai năm đã rồi hẵng sinh. Lương Tị cho mì vào nồi rồi hỏi anh: “Chị em có dễ gần không?”
“Chị của em làm nhầm nghề rồi.” Lý Thiên Thuỷ thò tay vào trong áo của cô, đẩy chiếc áo lót lên rồi dùng hai tay bóp lấy ngực cô, “Chị ấy nên đến tòa án.”
Lương Tị đẩy anh, “Anh... Em đang nấu mì cho anh mà.”
“Anh không ăn mì …” Lý Thiên Thuỷ mạnh dạn nói, “Anh muốn uống… sữa.”
Lương Tị cười lớn, bắt chước bộ dạng lắp bắp của anh, “Anh muốn uống…sữa.”
Lý Thiên Thuỷ chẳng ngại bị cô trêu, anh tựa cằm vào vai cô, dùng sức xo/a nắn bộ ngự/c của cô, tùy ý tạo thành nhiều hình dạng khác nhau.
Lương Tị nói anh b.ến thái. Lý Thiên Thuỷ kệ cô nói, mặt không đổi sắc.
Lương Tị không để ý tới anh, mì trong nồi đã sôi, cô múc mì ra, nói: “Tháng sau là sinh nhật mẹ em, đến lúc đó anh đến nhà em đi.”
“Có tiện không?”
“E hèm~ Em đã nói với ba, ba đồng ý.”
Lý Thiên Thuỷ lập tức vui vẻ lên, cầm lấy chén trong tay cô, “Để anh làm.”
Lương Tị buồn cười đứng ở một bên. Mặc dù anh muốn cô yên tâm giao lại mọi việc cho anh, nhưng trong thâm tâm cô biết anh không có nhiều tự tin và nắm chắc, vẫn cứ một mực gắng gượng.
Lý Thiên Thuỷ nói: “Anh nên mang quà gì đến?”
“Đừng lo, lát nữa em dẫn anh đi mua.”
“Anh có nên lấy chiếc vòng ngọc đó không?”
“Không được, lần đầu đến nhà em mà đã mang món quý như vậy, đến lúc đính hôn kết hôn thì lấy cái gì?” Lương Tị nói: “Yên tâm, em sẽ dẫn anh đi mua.”
“Được.” Lý Thiên Thủy chỉ vào trong nồi mì, “Anh có thể ăn tám chén!”
“Tám cái đầu của anh đó!”
Lý Thiên Thuỷ cười lớn.
“Ngốc gì đâu.” Lương Tị nói với anh, rồi nhìn những sợi tóc bạc trên đầu anh đã nhiều hơn gấp đôi, ứa nước mắt.
Lý Thiên Thủy ăn mì, Lương Tị hai tay chống má nhìn anh, “Muốn nhuộm tóc không?”
“Ừ, phải đi trước sinh nhật của mẹ em.” Lý Thiên Thuỷ nghiêm túc nói: “Nhà anh có bệnh tóc bạc sớm di truyền, ba anh cũng mắc bệnh này khi còn trẻ.”
Lương Tị gật đầu, biểu thị rằng cô tin điều đó.
“Anh không có nói dối, lát nữa tìm hình cho em xem…”
“Mau ăn đi.” Lương Tị giục anh.
Lý Thiên Thuỷ chỉ ăn hai chén nhỏ, vì nóng lòng chuyện kia nên anh không dám ăn quá nhiều, sau đó đánh răng qua loa rồi nằm dài trên giường.
Lương Tị cười như điên, anh lộ liễu quá rồi.
Lý Thiên Thuỷ lúng túng đứng dậy đi rửa chén, tự bắt bậc thang cho mình, “Anh vừa mới ăn cơm xong, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.” Nói xong thì mở cửa sổ ra.
Lương Tị hoàn toàn không có tâm trạng để nghe, cô cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, nghĩ đến cảnh mình lạnh lùng và ngổ ngáo vung roi da nhỏ. Thấy Lý Thiên Thuỷ dọn dẹp bếp xong đi ra, cô vỗ vào ghế sô pha nói đêm còn dài, chơi oẳn tù tì tí đi.
…
Lý Thiên Thuỷ tỏ ra không hề hứng thú, ngáp dài.
“Ai thua cởi qu/ần áo, ai bị cởi sạ/ch thì mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.” Lương Tị đặc ra quy tắc.
Lý Thiên Thuỷ ngáp một cái, ngồi xuống giả vờ giả vịt nói: “Làm vậy được không?”
Lương Tị đi lục tủ quần áo, mặc năm sáu lớp từ trong ra ngoài, cầm giấy bút ngồi xuống, ký tên đồng ý, ai chơi xấu là chó!
Lý Thiên Thuỷ sảng khoái đồng ý, đồng thời cũng tùy tiện mặc hai bộ quần áo vào, ngồi xuống, sau đó cả hai bắt đầu khoa tay múa chân. Lương Tị thua hai hiệp đầu tiên, cô vui vẻ cởi q/uần áo, ở hiệp thứ ba, cô ngồi xổm trên ghế sô pha, hà hơi vào tay mình, sau đó thắng liên tiếp ba hiệp.
Lý Thiên Thuỷ chỉ còn lại quần áo ở nhà và đồ lót trên người, nhưng anh không hề sợ hãi, cũng chỉ thua ba hiệp mà thôi. Khi thua một hiệp nữa, anh bị cởi s/ạch áo, tâm lý trở nên bất ổn, cũng ngồi xổm trên ghế sô pha giống như Lương Tị.
Lương Tị đã đưa ra lời giải thích cho hành vi này như sau: Chân không được chạm đất, vì có thổ khí, mà thổ khí có khả năng hủy hoại vận may nhất.
Lý Thiên Thuỷ cũng hà hơi vào tay, Lương Tị ngăn anh lại, làm vậy không đúng, anh phải hà hơi ba lần liên tiếp, anh hà hơi ba cái mà không thắng, em chặt đầu xuống cho anh luôn.
…
Lý Thiên Thuỷ sởn cả gai ốc, nhất quyết không chơi nữa. Lương Tị đang hứng, nói không chơi thì trở mặt. Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, và dưới hiệu lệnh của cô, anh hà hơi ba lần, kết quả, anh đã thắng hiệp này.
Anh rất đắc ý, nói: “Em đã cứu được cái đầu của mình.”
Lương Tị giơ tay ngăn anh nói tiếp, bắt đầu vận khí, miệng niệm một chuỗi tiếng rù rì, và rồi… cô thắng. Sau đó cô nhìn Lý Thiên Thuỷ, lời ít ý nhiều nói: “Cởi!”
…
Lý Thiên Thuỷ lề mề cả buổi, quay lưng lại, cởi quầ.n lót ra ném cho cô. Lương Tị móc ngón tay vào chiếc qu.ần lót còn ấm của anh, nhìn vào vị trí của em trai, trên đó có những đốm nhỏ, cô quăng lại, nói với anh: “Anh đến bệnh viện kiểm tra đi, bệnh di tinh không tốt đâu…”
Lý Thiên Thuỷ đi nhặt q.uần lót của mình, chơi với cô nữa thì anh là con chó! Lương Tị vươn tay tóm lấy anh, không hiểu sao lại túm được chiếc quần mặc ở nhà rộng thùng thình của anh, hơn nữa còn tuột xuống, khiến anh trần tru/ồng té ngã trên thảm.
Dù bị ngã nhưng Lý Thiên Thuỷ vẫn kiên quyết giữ vững phẩm giá của mình, dùng hai tay giữ chặt chiếc quần ở nhà. Lương Tị hỏi: “Anh có chơi hay không?”
“Không chơi.” Lý Thiên Thuỷ nằm trên thảm bò về phía trước.
Lương Tị dùng cả hai tay nắm chặt chiếc quần mặc ở nhà của anh, dùng sức kéo. Lý Thiên Thuỷ cũng dùng hết sức lật người lại, nhưng đã bị Lương Tị, người nhanh mắt và nhanh tay, túm một cái… Và rồi, một tiếng hét vang lên, anh theo bản năng lại nằm sấp xuống, mặc cho cái mông trần" trụi, anh không còn quan tâm đến phẩm giá của mình nữa.
Lương Tị bị tiếng hét của anh làm cho sửng sốt, và khi nhìn thấy trên tay mình có vài cọng…cong…đen, cứng, cô lập tức nằm sấp xuống xin lỗi anh, “Em xin lỗi, em không cố ý.”
Lý Thiên Thuỷ đau đến mức không thể nói nên lời, Lương Tị đếm từng cọng lông trên tay mình, tổng cộng có tám cọng, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.
Lý Thiên Thuỷ không quan tâm đến chiếc quần ở nhà đã bị kéo xuống một nửa, anh bò tới tìm quầ.n lót của mình, anh muốn mặc vào rồi về nhà. Lương Tị quỳ trên thảm, thận trọng nói: “Anh nên mặc quần vào rồi hẵng bò, nếu không chim anh sẽ bị kéo lê trên mặt đất… Vừa đau vừa bẩn…”
“A em xin lỗi – em xin lỗi – em xin lỗi mà!”