Về Người Tôi Yêu
Chương 45: C45: Anh yêu em
Đến nhà máy, Lương Tị đang ngâm nga một giai điệu đi lên tòa nhà văn phòng thì nhìn thấy Chu Toàn từ văn phòng tài vụ đi ra. Cô gọi cậu lại, Chu Toàn thấy cô đến, liền lấy giấy tờ hoàn trả từ trong cặp hồ sơ ra, bảo cô ký vào.
Lương Tị nhìn vào chi tiết của tờ hoàn trả, hỏi cậu: "Đã đổi nơi cung cấp đất sét rồi sao cậu?"
Chu Toàn nói rất mơ hồ, Lương Tị nghe mà bối rối, không biết đâu mà lần. Tóm lại là cậu khen đất sét này tốt và rẻ. Lương Tị khó hiểu, "Vậy tại sao lại ngưng?"
Hỏi đúng chỗ khiến Chu Toàn tức giận: "Chị gái con thích can thiệp vào mọi việc. Lo chuyện bên ngoài thôi không phải được rồi sao, đến chuyện mua bán nó cũng xen vào luôn? Cuối cùng thì mệt mỏi, về nhà kêu ca với ba mẹ, kết quả tốt thì nhờ công lao của nó, còn không tốt thì là do hai cậu cháu mình..."
Lương Tị trở lại văn phòng, không muốn nghe cậu phàn nàn nữa. Cô đoán có lẽ cậu đã lén thay đổi nơi hợp tác để nhận tiền hoa hồng, việc này bị Lương Minh Nguyệt bắt được.
Chu Toàn than thở vài câu cố lấy thể diện, rồi không nhắc tới nữa. Sau đó hỏi thêm vài câu về căn nhà, rồi đi ra.
Buổi chiều có người của một cửa hàng thịt trong thành phố đến tìm, nói một tháng nữa là Tết Trung thu, nếu cần, cửa hàng của họ có thể cung cấp một lô xúc xích với giá thấp.
Lương Tị ngay lập tức từ chối, danh tiếng của cửa hàng này không tốt, hạn sử dụng không rõ ràng.
Nghĩ đến quà tặng Tết Trung thu, cô lại đau đầu, năm nào cũng là bánh trung thu, trái cây, gạo, dầu ăn các thứ. Cô từng gợi ý rằng hay là tặng tiền hay phiếu mua sắm ở siêu thị gì đó, họ bớt được việc còn công nhân thì vui mừng. Lương Minh Nguyệt nhận xét cô là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Ngay trước khi tan sở, người bảo vệ nhận được một túi nông sản, gồm có khoai lang tươi, bắp tươi và đậu phộng mới tách hạt. Sau đó, cô nhận được một tin nhắn WeChat trên điện thoại, là bạn học nữ cô đã cho mượn tiền để đi khám bệnh cho con, cô ấy nói những thứ này là do ba cô ấy cho, đều là ruộng của nhà cô ấy trồng cả. Ba cô ấy sợ quấy rầy cô nên đã mang đến gửi ở chỗ bảo vệ.
Lương Tị trả lời, nói cô ấy khách sáo quá, lại hàn huyên vài câu về tình hình của đứa bé, nói nếu cần thì hãy liên lạc với cô.
Nhân viên bảo vệ giúp đặt nông sản vào cốp xe, Lương Tị lái xe về nhà. Trên đường về cô phải đi ngang qua cửa nhà Lý Thiên Thuỷ, lúc này trước nhà anh tập trung một nhóm người lớn tuổi rảnh rỗi, một trong số đó là Lý Thiên Thuỷ.
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cô đều rất phân vân. Nếu cứ lái xe đi mà không chào hỏi, người quen trong thị trấn sẽ nói: Nhìn này, có mấy đồng tiền thì đã hất mặt lên trời. Mất dạy, không lễ phép.
Còn dừng xe lại chào hỏi, nhiều người như vậy, cô không thể nào nhớ hết được tên của từng người một được. Nhưng cô vẫn chậm rãi dừng xe lại, cười nói: "Mọi người đều đang nói chuyện phiếm sao?"
Mọi người được quan tâm và tôn trọng, tất cả đều chào đón cô một cách nồng nhiệt, "Cô út về lại nội thành à?"
Sau đó có nhiều lời để nói hơn, có người hỏi cô tình hình sức khỏe của ba mẹ cô, Lương Tị đã trả lời từng câu một. Lý Thiên Thuỷ không bước đến, chỉ đứng trước cửa nhà mình.
Đợi xe của cô rời đi, mọi người bàn tán sau lưng rằng con gái út nhà họ Lương dễ tính hơn con gái lớn. Cô con gái lớn không được, gặp mọi người trên đường không hề chào hỏi, không lễ phép.
Về đến nhà, Lương Tị liền gửi tin nhắn cho anh: Sao anh không đem bình giữ nhiệt ra đó đứng luôn?"
Lý Thiên Thuỷ trả lời: Hàng xóm xung quanh biết anh trở về nên đến tìm anh thăm hỏi.
Lương Tị hỏi: Anh ngủ chưa?
Lý Thiên Thuỷ trả lời: Anh dọn dẹp nhà cửa, bận rộn cả ngày.
Lương Tị trả lời: Ừ, buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút.
Lý Thiên Thuỷ quanh vào nhà, anh đeo kính râm, lái chiếc xe máy vừa mới sửa xong đến quán trà trong nội thành.
Anh đến quán trà đã định, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung, vuốt phẳng góc áo rồi mở cửa đi vào.
Anh đến sớm mười lăm phút, ngồi đợi một lúc thì Lương Minh Nguyệt mới xuất hiện. Chị chào anh trước rồi hỏi: "Tôi không đến muộn chứ?"
"Không, tôi cũng vừa mới đến đây." Lý Thiên Thuỷ đứng dậy.
Lương Minh Nguyệt ra hiệu cho anh ngồi, chính mình ngồi xuống, sau đó thẳng thắn nói: "Tôi là người nói chuyện không thích vòng vo, nếu có gì khó chịu hoặc phản cảm, mong anh thông cảm."
"Tôi nói thẳng." Lương Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, không khách khí lắm, "Dựa vào sự tin tưởng của tôi đối với anh, tôi để em gái tôi đi Tân Cương cùng anh, nếu đổi lại là người đàn ông khác, tôi sẽ không yên tâm. Nhưng Lý Thiên Thủy, anh không biết tình hình của mình như thế nào sao? Nếu trước đây tôi nói tôi rất xem trọng anh, nhưng sáng nay khi nhìn thấy anh ngồi trong xe của em tôi rời khỏi khách sạn, sự tôn trọng dành cho anh đã không còn nữa."
"Chúng ta là bạn học cũ, anh so với em gái của tôi lớn hơn sáu bảy tuổi, nếu là đàn ông thì anh cũng nên để ý một chút, ít nhất là không nên vừa xuống máy bay là đã đưa em của tôi đi..." Lương Minh Nguyệt ngại nói đi thuê phòng khó nghe, nói không nên lời.
"Em gái tôi là một người rất tốt bụng. Sở dĩ nó vẫn tốt bụng cho đến tận bây giờ, nói trắng ra là vì nó chưa từng chịu cảnh nghèo khổ, khó khăn, thiếu thốn tiền bạc. Chị em chúng tôi giận nhau, tôi có thể mua một chiếc túi để dỗ dành nó. Nhưng anh thì không thể, bởi vì gia cảnh của anh quá khác biệt, hai người không thể sống cùng nhau lâu dài."
Xuôi tai cũng được, khó nghe cũng được, Lương Minh Nguyệt đều nói đơn giản một lượt. Chị cũng bận rộn, nếu như buổi sáng không thấy bọn họ ra khỏi khách sạn, lại nhận được điện thoại của mẹ Lương, chị cũng sẽ không tốn thời gian mà ngồi đây nói chuyện tào lao. Chị không nói thêm nói bớt, chị chỉ nói thẳng sự thật ra, không chỉ chị phản đối mà cả gia đình chị đều phản đối.
Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, thì sự hợp tác của họ sẽ chấm dứt, chị sẽ không gửi một món hàng hóa nào đến Tân Cương nữa.
Chị không hề cảm thấy những gì mình nói là khó nghe, và chị cũng không quan tâm liệu mình có làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không. Anh đã làm điều không tử tế này, có bị tổn thương lòng tự trọng cũng phải ráng mà chịu.
Từ lúc chị ngồi xuống nói xong và đứng dậy cũng chỉ mất mười phút, Lý Thiên Thuỷ hoàn toàn không có chỗ để nói. Chị rất bận, có hẹn ăn tối với người ta.
Sau khi lên xe, chị nghe điện thoại và ra hiệu cho tài xế đến khách sạn đã hẹn để giải quyết việc mở rộng hoặc di dời nhà xưởng. Chị muốn chuyển đi, và đã nhắm đến một mảnh đất trong thành phố, đang nhờ người tìm hiểu giá cả.
Ngay khi chị đang sắp xếp lại mọi thứ trong đầu thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ Lương, bà cũng hỏi chị về việc di dời nhà xưởng. Chị đáp lại vài câu, nói bà đừng lo lắng về những điều này, hãy chăm sóc sức khoẻ của mình trước.
Sau khi cúp điện thoại, chị có chút bực bội, thật ra từ tận đáy lòng chị, chị không thể thân thiết với người vừa rồi nổi. Thậm chí đối với chị, gia đình đó chỉ là một vật trang trí, chỉ để cho có mà thôi.
Từ khi còn nhỏ, chị đã biết nhà họ Lương liên tiếp nhận hai chị em của chị là với mục đích nuôi con dưỡng già, và mục đích này cũng rất rõ ràng. Chị sẽ không làm đẹp vấn đề này bằng cách tự lừa dối mình như Lương Tị đã làm. Lương Tị chỉ nhìn vào những thứ mơ mộng và xa xôi, bỏ qua mớ hỗn độn trước mắt. Nếu đem một đống phân để ở trước mặt con bé và bắt con bé phải ăn, con bé sẽ điểm tô cho nó trở thành một đống sô cô la.
Đương nhiên chị cũng rất biết ơn, nếu không phải được bọn họ nhận nuôi, không biết bây giờ chị đã đi về đâu. Chỉ là chị biết ơn, nhưng về mặt tình cảm, chị không thể tự mình hầu hạ họ như Lương Tị mà không có lấy một câu phàn nàn nào.
Cũng không phải là không có tình cảm, chỉ là không có mạnh mẽ như vậy mà thôi. Dù sao thì họ cũng là người thân duy nhất của chị trên thế giới này.
Chị đã từng tự hỏi liệu có phải mình là một người không có trái tim hay không. Chị cảm thấy mình chưa bao giờ thật sự buồn, cũng như chưa bao giờ thật sự hạnh phúc, nếu có thì cũng chỉ trong chốc lát.
Khi ba Lương bệnh tình nguy kịch phải làm phẫu thuật, chị cũng rất buồn và bối rối; khi Lương Tị bám lấy chị, theo phía sau gọi chị và chia sẻ những thứ mình xem là bảo bối với chị, mặc dù thấy rất phiền nhưng đồng thời, chị cũng cảm nhận được một niềm vui thật sự.
Nếu được yêu cầu xếp hạng người trong gia đình của mình, chị sẽ xếp Lương Tị lên hàng đầu. Bởi vì suốt thời thơ ấu, Lương Tị luôn đi theo sau chị, gọi chị, chị, chị ơi, bị đánh bị mắng cũng không chịu đi, một mực đi theo chị một cách dè dặt và đáng thương.
Nhân tiện, nhớ lại, chị đã từng cảm thấy vô cùng đau buồn, đó là năm Lương Tị tự tử. Khi đó ba mẹ Lương cũng rất đau buồn, ba Lương nói rằng ông không hiểu, làm thế nào mà người thường tỏ ra tự tin và vui vẻ, còn sợ đau như bé út, lại có can đảm tự cắt vào cổ tay mình một vết thật sâu?
Họ không hiểu, nhưng Lương Minh Nguyệt hiểu, chị hiểu tại sao đứa em gái bám lấy chị như một cái đuôi nhỏ lại có can đảm cắt cổ tay mình.
Nếu nói người trên đời này có tình cảm thuần khiết nhất, chân thành tha thiết nhất mà không cần hồi đáp thì người đó chính là em gái Lương Tị của chị.
Đang lúc suy nghĩ thì điện thoại trong túi xách rung lên, chị lấy ra xem, là tin nhắn của Lý Thiên Thủy, chỉ có một câu: Chị em hai người giận nhau, cô ấy nguyện ý cúi đầu không phải vì chị mua túi, mà là bởi vì chị là chị của cô ấy.
Lương Minh Nguyệt đóng điện thoại lại không trả lời.
Nếu mẹ Lương không gọi cho chị, chị sẽ không hẹn Lý Thiên Thuỷ ra ngoài hôm nay, ít nhất là không khẩn trương như vậy. Chị không thích mẹ Lương tự cho mình là đúng, có chuyện gì cũng không nói thẳng, nhất định phải dùng miệng người khác nói ra. Quan hệ của Lương Tị với Tưởng Kình cũng vậy, mẹ Lương không ưa nhà họ Tưởng, nhưng bà không nói ra, cũng không để cho ba Lương nói, bà sẽ nói bóng nói gió với chị. Lời hay ý đẹp: Các con là chị em, có thể nói chuyện tâm sự với nhau.
Trên thực tế, bà sợ mình xen vào sẽ bị phàn nàn, sau này Lương Tị sẽ oán hận họ.
Trước đây chị không hiểu, ba Lương mẹ Lương cũng không biểu hiện rõ ràng, nhưng mấy năm nay họ lần lượt già yếu, cần người chăm sóc nên mới đặc biệt cẩn trọng trong lời nói và việc làm như vậy. So với chính họ, cuộc sống của họ phụ thuộc vào Lương Tị nhiều hơn. Đối với việc này chị cũng không có gì đặc biệt phản cảm, bởi vì từ đầu đến cuối chị đều biết mục đích nhà họ Lương nhận chị làm con nuôi.
- -
Lương Tị đỡ mẹ Lương vào phòng tắm rồi để bà đứng trong bồn, cầm vòi sen tắm cho bà. Tắm rửa xong, cô lấy khăn tắm mà ba Lương đưa lau người cho bà, mặc quần áo sạch rồi đỡ bà lên giường trong phòng ngủ.
Sau đó cô về phòng tắm của mình tắm rửa, lúc tắm cho mẹ Lương đã làm nước bắn tung tóe khắp người. Kỳ thật cô làm những việc này cũng không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn có một chút vui sướng được người nhà cần đến. Thỉnh thoảng khi Lương Minh Nguyệt về nhà vào buổi tối, cô cũng sẽ rời giường nấu món gì đó cho chị ăn.
Lương Minh Nguyệt thường vừa ăn vừa nói, chị nói cô là một người có tính cách cho đi điển hình.
Cô còn cố tình tìm kiếm trên Internet để tìm hiểu "tính cách cho đi" là gì, sau khi đọc xong, cô mới bác bỏ Lương Minh Nguyệt rằng mình không phải là người cho đi. Sau đó thì lải nhải, nói sau này chị ăn cơm cô nấu mà còn nói cô như vậy thì cô sẽ không nấu cho người không biết điều là chị nữa.
Sau khi tắm xong, cô đi ra nằm trên giường, do dự nên ngồi đó viết tiểu thuyết hay tán gẫu với Lý Thiên Thuỷ? Nghĩ xong thì nhắn tin, hỏi anh: Anh ngủ chưa?
Bên kia rất lâu cũng không có trả lời lại.
Cô tưởng anh đã ngủ nên đi ra phòng khách pha cà phê, định quay lại viết tiểu thuyết. Ba Lương bị chứng mất ngủ vào ban đêm, thường phải thức đến 12 giờ đêm mới ngủ được. Ông ngồi đó xem TV, nói với cô: "Đã tối rồi, không được uống cà phê nhiều."
"Dạ, con uống một chút thôi." Lương Tị chiếu lệ nói, bưng cà phê trở về phòng ngủ.
Khi trở lại, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn: Anh chưa ngủ, anh đang ở khu đông.
Lương Tị hỏi ngay: Khu đông nào?
Lý Thiên Thuỷ: Cổng chính khu em đang ở.
Lương Tị nhanh chóng thay quần áo, lên chiếc xe thăng bằng của mình đi thẳng đến cổng khu dân cư. Cô thoáng nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ đang đứng ở bên cạnh cổng, trông rất nổi bật.
Cô chạy về phía anh, vui vẻ nhảy đến trước mặt anh kêu "Anh".
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, xoa bóp mặt cô, không nói gì.
Lương Tị hỏi anh: "Sao anh đến được đây?"
Lý Thiên Thuỷ chỉ chiếc xe máy phía sau, Lương Tị che mặt cười lớn, chiếc xe lớn như vậy mà cô không nhìn thấy. Cô hỏi: "Anh đến đây làm việc à?"
"Không, anh đến gặp em." Lý Thiên Thủy vươn hai tay ra, "Ôm một cái nào."
Lương Tị ôm anh, "Hôm nay anh không ngủ bù sao?"
"Anh không buồn ngủ."
Lương Tị không hỏi nữa, cảm thấy giọng nói của anh mệt mỏi và có gì đó không ổn.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô một lúc, sau đó hỏi cô: "Anh chở em đi hóng gió một vòng nhé?"
"Được."
Lý Thiên Thuỷ đưa nón bảo hiểm cho cô, Lương Tị bắt chước nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, ngồi lên ôm chặt lấy eo anh. Lý Thiên Thuỷ đưa cô đi vài vòng không mục đích, cuối cùng dừng lại trước một quảng trường ồn ào, có một nhóm người đang nhảy múa.
Anh dẫn Lương Tị đến xem, sau đó đợi lúc họ nhảy những bước đơn giản thì vào nhảy cùng. Lương Tị thấy anh nhảy vụng về nhưng lại rất nghiêm túc, không hiểu sao lại cảm thấy buồn.
Không phải cô buồn, mà là cô nắm bắt được nỗi buồn của Lý Thiên Thuỷ, cô cảm thấy buồn cho nỗi buồn của anh.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn anh vụng về nhảy. Cô chợt cảm thấy mình thật may mắn và cũng thật biết ơn, may mắn vì đã gặp được anh ở độ tuổi trưởng thành, và biết ơn những món quà mà năm tháng đã mang lại cho cô. Giờ đây, cô đã biết cách đối xử tôn trọng và dịu dàng đối với điểm yếu mà đối phương vô tình để lộ. Ví dụ, khi anh buồn, đừng quấy rầy anh, hãy để anh yên lặng tiếp thu nó.
Nếu như lùi về hai năm trước, khi nhạy cảm nắm bắt được nỗi buồn của đối phương, nhất định cô sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc: Tại sao anh buồn? Rốt cuộc thì tại sao anh lại buồn vậy chứ?
Nào có lý do gì? Buồn thì buồn vậy thôi.
Cô nghĩ mà cũng thấy cảm động theo, hóa ra gặp được một người tốt, cô sẽ bị ảnh hưởng, sẽ tinh tế và trưởng thành hơn. Lòng cô bỗng thấy ấm áp, dù sự thay đổi tâm trạng lúc này không hề hợp với hoàn cảnh.
Lý Thiên Thuỷ nhảy xong thì trở lại, hỏi cô: "Thấy thế nào?"
Lương Tị khịt mũi, "Khoe mẽ."
Lý Thiên Thuỷ cười lớn, đặt tay cô lên đùi mình, im lặng nhìn đài phun nước ở trung tâm quảng trường.
Lương Tị tựa cằm lên vai anh, lặng lẽ cùng anh ngắm đài phun nước.
Lý Thiên Thuỷ xoay đầu hôn cô, sau đó nắm lấy tay cô cắn một cái, nói muốn nếm thử thịt của cô. Nói xong thì bật cười.
Lương Tị khẽ mắng anh, cũng há miệng cắn anh một cái.
Lý Thiên Thuỷ gọi cô một cách dịu dàng: "Em này."
Lương Tị trả lời: "Ừ, sao anh?"
Dường như Lý Thiên Thuỷ đã đưa ra một quyết định khó khăn, anh nói một cách chân thành và trang trọng: "Anh yêu em."
"Điên rồi hả, đột nhiên thổ lộ tình cảm là sao?" Lương Tị ảo não, "Trong lúc em còn đang mang dép kẹp nữa chứ."
Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, không quan tâm đến điều này.
Lương Tị chạm vào anh, "Anh trai, anh đến đây để nhảy và tỏ tình với em à?"
"Ừ, không được sao?"
"Em cũng yêu anh." Lương Tị ngẩng đầu nhìn anh, cũng thành khẩn cùng nghiêm túc đáp lại.
Nhóm nhảy quảng trường đã nhảy xong, mọi người hối hả rời đi. Lý Thiên Thuỷ đáp lại với đôi mắt đỏ hoe, "Cảm ơn em."
"Cảm ơn về điều gì?"
"Cảm ơn em đã yêu một người bình thường như anh." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị cười anh, "Ngốc quá." Nói xong, cô nhìn mọi người rời đi, thản nhiên nói: "Anh không hề tầm thường chút nào. Anh là người mà em vô cùng yêu quý và trân trọng."
"Chúng ta có nên tìm một nơi lãng mạn để nói những điều này không?"
"Không cần đâu, ở đây rất lãng mạn."