Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 54: Đại học, mong được chỉ bảo nhiều hơn
Ngày hôm sau Trần Ngộ không chơi với bạn trai mình. Cô ngủ mê man cả ngày, sau đó còn bị bố mẹ kéo sang nhà họ hàng ăn cơm trong trạng thái tiều tụy uể oải.
Người họ hàng hỏi cô thi thế nào, có ổn không.
“Ổn.” Mẹ Trần kiêu ngạo nói: “A Ngộ đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Học Viện Mỹ Thuật tốt nhất cả nước. Bài thi chuyên ngành đã qua thì bài thi văn hóa không thành vấn đề.”
“Cho dù có lùi 1 vạn bước, coi như bài thi văn hóa có vấn đề ngoài ý muốn thì con bé vẫn đỗ kỳ tuyển sinh tập trung. Năm nay con bé đứng thứ hai toàn quốc thì các trường trong tỉnh chẳng phải đều tùy ý cho con bé lựa chọn à.”
Người họ hàng nói: “Không phải đứng đầu à.”
Mẹ Trần không vui, không đứng đầu thì làm sao, người đứng đầu là con rể tương lai của bà, cũng coi như là một nửa con trai rồi, còn không phải đều là của nhà bà sao.
Nghĩ vậy nên bà nói: “Đứng đầu là bạn trai của A Ngộ.”
Trên bàn lập tức trở nên hoàn toàn yên lặng.
Buổi sáng khi Trần Ngộ về nhà, cô đã nói chuyện của mình và Giang Tùy cho bố mẹ nghe. Ngoài miệng bố cô cũng chẳng tỏ vẻ gì, nhưng mẹ cô thì không phải người có đầu óc đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, nói cũng đã nói rồi nên cũng chẳng phải là vấn đề nữa.
Cô muốn cùng Giang Tùy xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, chứ không phải tùy tiện qua lại và nhanh chóng đổi bạn trai.
–
Em họ vốn đang định giới thiệu anh em của mình cho chị họ, gẩy gẩy đũa, xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Chị, không phải chị nói học cấp ba thì không yêu đương à?”
Trần Ngộ cười khẽ: “Tốt nghiệp rồi mới quen.”
Em họ bối rối: “Nhưng hôm qua chị vừa mới thi xong mà.”
Trần Ngộ nhướng mày: “Tối qua mới xác định quan hệ.”
Em họ: “…”
Mặt mũi cậu em đầy vẻ đờ đẫn, tốc độ thế à?
Nụ cười bên khóe môi Trần Ngộ càng sâu hơn, đương nhiên phải nhanh rồi. Chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt như vậy, nếu đã bước vào thế giới của cô thì không thể thả ra được.
–
Cơm nước xong chẳng bao lâu em họ đã kéo Trần Ngộ vào phòng mình: “Chị, anh em của em muốn thách đấu với bạn trai chị, thi tính nhẩm.”
Trần Ngộ: “???”
Tính nhẩm? Muốn ép chết bạn trai cô à?
Điện thoại di động trong túi Trần Ngộ đúng lúc kêu lên, cô đi đến cửa sổ để nghe điện thoại.
Giọng nói uể oải của Giang Tùy truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Ăn xong chưa?’
Trần Ngộ nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ chống trộm: “Ừ.”
Giang Tùy thấp giọng nói: “Vậy còn có thể ra ngoài không?”
Trần Ngộ hơi mím môi: “Không thể.”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ.” Giang Tùy lẩm bẩm: “Bạn trai cậu nhớ cậu rồi.”
Trần Ngộ xoa xoa vành tai nóng bừng: “Buổi sáng vừa mới tách ra mà.”
“Đã tách ra cả một ngày rồi, lâu như vậy.” Giang Tùy thở dài: “Đối với tôi đã là yêu xa rồi.”
Trần Ngộ: “……”
“Chị, là bạn trai của chị à?”
Em họ tiến lại gần, nhảy tưng tưng hét vào trong điện thoại: “Này, đằng đó đó! Tôi sẽ không chấp nhận người anh rể này đâu đấy! Nhất định không! Tuyệt đối không!”
Giang Tùy bật cười: “Đệch, ai vậy, em họ cậu à?”
“Cậu nói cho thằng bé biết, tên anh rể nó có hai chữ, không phải là đằng đó đó mà là đằng đó.”
Trần Ngộ nhếch môi.
–
Giang Tùy đối với chuyện của cô gái nhà mình thì nhỏ mọn một cách khác thường, nhưng cũng chưa đến mức tức giận với một thằng nhóc. Mới qua vài ngày, anh đã mua cho em họ của cô một bộ mô hình, bảo cô mang tới cho thằng bé.
Cho dù có nhận hay không thì anh cũng vẫn là anh rể của thằng bé.
Nhưng khi bộ mô hình kia được gửi tới, em họ cô đã trực tiếp khuất phục, chấp nhận có lỗi với anh em của mình. Kiếp sau đành làm trâu làm ngựa để bù đắp, còn kiếp này cậu nhóc chỉ cần mô hình thôi.
Trần Ngộ kể chuyện này cho Giang Tùy: “Một bộ mô hình đã có thể mua chuộc được thằng nhóc.”
Giang Tùy biết đại khái chuyện xảy ra, mặt tối sầm lại: “Nếu biết trước thằng nhóc muốn đào góc tường của tôi thì một cọng lông của cái mô hình tôi cũng không mua nhé.”
Nói xong anh quay sang bóp cằm cô gái: “Còn cậu nữa, sao đến cả học sinh tiểu học mà cũng trêu ghẹo thế hả.”
Trần Ngộ đẩy tay anh ra nhưng lại bị anh ôm mặt, kéo đến hôn một cái.
Cô yên tĩnh ngay lập tức.
Giang Tùy không hề lùi lại mà còn lưu luyến cọ cọ lên bờ môi mềm mại của cô, chỉ kém việc cạy mở răng môi cô để đánh chiếm bên trong thôi: “Cậu biết chơi bowling không?”
Trần Ngộ ngây người: “Không biết.”
“Tôi dạy cậu.” Giang Tùy khẽ liếm môi dưới của cô, tiếng thở gấp thỏa mãn mơ hồ từ trong cổ họng bật ra: “Bọn Tam Tư đã hẹn rồi, bảo tôi đưa người nhà theo, cậu đi không?”
Trái tim Trần Ngộ đập rộn lên, cô đẩy anh ra, hít sâu một hơi để cố gắng trấn an bản thân mình: “Vương Nhất Phàm vẫn chơi nổi à?”
Tổn thương tinh thần mà Uông Nguyệt gây ra cho cậu ấy e là không hề nhỏ.
“Có thể.” Giang Tùy liếm môi, lười biếng cười: “Cậu ấy bình thường lại rồi.”
Trần Ngộ xoa xoa khuôn mặt: “Vậy đi thôi.”
Giang Tùy kéo tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve rồi nhìn thẳng vào cô: “Hôn cái nữa đi.”
“Không hôn nữa.” Trần Ngộ dứt khoát từ chối.
“Ồ…” Giang Tùy cúi đầu, giọng điệu ấm ức kéo dài: “Không hôn nữa à.”
Vậy mà giây tiếp theo anh đã ngước đôi mắt lên và nói: “Vậy thơm má cái đi.”
Trần Ngộ: “…”
–
Khi đến nơi, Trần Ngộ mang khuôn mặt lạnh lùng đi phía trước, Giang Tùy đi theo sau, hơi khom người, lẩm bẩm trong miệng.
“Được rồi, tôi sai rồi, là tôi lừa cậu, tôi không giữ lời, lời tôi nói ra đều là nói nhảm.”
“Tôi hôn cậu thêm mấy lần, còn không phải là vì cậu ngoan quá à.”
“Lúc hôn cậu, cậu nằm trong ngực tôi, hơi thở mềm nhẹ như vậy, một người trưởng thành thân thể khỏe mạnh như tôi không thể kiềm chế được nên mới…”
Đột nhiên Trần Ngộ quay đầu, Giang Tùy lập tức không nói nữa, còn lui về phía sau nửa bước.
Toàn bộ cảnh tượng này bị Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên ra ngoài mua nước bắt gặp.
“Quá chó rồi.”
Tạ Tam Tư không thể nhìn được nữa nên đành che mặt: “Thật sự là quá chó má mà.”
“Mặc dù anh Tùy đã bắt đầu chó từ năm ngoái rồi, tôi cũng đã chứng kiến không ít, nhưng vẫn sốc trước hình tượng hôm nay.”
Rõ ràng Trương Kim Nguyên cũng kinh hoảng không nhẹ, biểu cảm hết sức phức tạp.
Cậu ta thử đưa ra một giả thuyết, giả sử bản thân có thể theo đuổi được nàng tiên nhỏ Trần Ngộ thì e là cũng không chó đến mức như anh Tùy.
Anh Tùy quả đúng là anh Tùy.
“Có phải anh Tùy bị đột biến gen không?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, hưng phấn như phát hiện ra một lục địa mới, nói: “Hay là nói, kiếp trước anh ấy chính là con chó lớn của Trần Ngộ?”
Trương Kim Nguyên nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: “Nói to lên, để cho anh Tùy nghe nữa.”
Tạ Tam Tư rụt cổ: “Tôi không dám.”
Trương Kim Nguyên nhìn về cách đó không xa, anh Tùy vẫn đang cúi đầu nói gì đó, giống như nhận lỗi, cũng giống như đang nũng nịu lấy lòng, điều này thật hiếm thấy. Cũng chỉ ở trước mặt Trần Ngộ mới có thể xuất hiện tình huống thế này thôi, cậu ta tặc lưỡi: “Có thể chó một cách cam tâm tình nguyện như vậy, còn có thể vì cái gì nữa, chỉ có thể là vì yêu thôi.”
“Ai yêu đương mà không phải vì yêu chứ?” Tạ Tam Tư không đồng ý với cách nói này của cậu ta: “Tôi đã thấy nhiều cặp đôi rồi, nhưng cũng chưa từng gặp ai chó được như anh Tùy.”
Trương Kim Nguyên trầm ngâm một lúc: “Vậy thì là yêu nhiều lắm rồi.”
Tạ Tam Tư dừng lại một lát, cũng không phản đối cách nói này, cậu ta gãi gãi đầu: “Kim Nguyên, cậu nói xem Trần Ngộ có vì anh Tùy quá chó, quá bám người, đến cuối cùng không chịu được mà chia tay anh ấy không?”
Trương Kim Nguyên làm ra vẻ cao nhân đắc đạo: “Cậu không phải là cá, làm sao hiểu được niềm vui của cá chứ.”
Tạ Tam Tư tặc lưỡi: “Học sinh giỏi Nguyên cưng, cậu hiểu biết như vậy, tại sao đã tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn chưa có mối tình đầu thế?”
Trương Kim Nguyên: “……”
“Tôi không muốn có à? Là tại tôi không muốn có chắc? Trong số những cô gái theo đuổi tôi, không ai có thể khiến con nai con trong tôi chạy loạn hết, tôi có thể làm gì đây hả? Ngoại trừ chờ đợi ra tôi còn có thể làm gì nữa chứ?”
Cậu ta đã phải chịu đựng nỗi đau thương khó tả này quá lâu rồi, dơ tay ra chỉ: “Tôi thích người như thế kia kìa.”
Tạ Tam Tư nắm lấy ngón tay đang chỉ của cậu ta.
Sắc mặt Trương Kim Nguyên tái nhợt: “Đệch, mẹ nó sao đột nhiên cậu lại gay thế hả?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, gay mẹ nhà cậu, không thấy anh Tùy đã phát hiện ra chúng ta rồi à, hơn nữa còn nghe được lời cậu nói rồi ư?
Nếu để anh ấy nhìn thấy hướng ngón tay cậu đang chỉ, anh đây sợ là cậu sẽ chết yểu tại chỗ luôn đấy.
–
Chuyện tình cảm của anh Tùy nở hoa thì Tạ Tam Tư là người cảm động nhất trong đám ba người.
Bữa cơm chia tay đêm đó, suýt nữa cậu ta đã bị sự lạnh lẽo của anh Tùy dọa chết.
Sau đó một màn kinh điển đã xuất hiện.
Nhưng điều kịch tính nhất không phải cái này, mà là trong phòng riêng lúc đó không mấy ai có điện thoại di động và tất cả đều đang choáng váng.
Chỉ có Vu Kỳ chụp lại được hình ảnh kia, sau đó cậu ấy còn tìm đến chỗ Tạ Tam Tư, nói rằng điện thoại của Trần Ngộ không thể gửi hình ảnh được nên muốn cậu ta giữ hình trước, sau này có cơ hội sẽ gửi cho cô sau.
Cậu ấy cũng không cố ý nhấn mạnh rằng đừng để anh Tùy biết.
Lúc đó, Tạ Tam Tư còn hỏi Vu Kỳ, hỏi cậu ấy có tâm trạng thế nào khi chụp bức ảnh đó.
Không phải cậu ta muốn hóng chuyện, mà thật sự là do tò mò, phải rộng lượng đến mức nào mới có thể làm ra được việc như vậy.
Vu Kỳ cười cười, nói một câu.
——Dáng vẻ rung động của cô ấy rất xinh đẹp, tôi lưu lại để cô ấy làm kỷ niệm thôi, cô ấy xem được sẽ rất vui.
Chỉ có vậy thôi.
Cái gì vậy, tôi yêu tình yêu của cậu à?
Tạ Tam Tư xúc động thở dài, cảm thán một hồi, sau đó ngậm kẹo mút đi tới, hướng về phía nhân vật nữ chính trong câu chuyện vừa rồi gọi: “Chị dâu.”
Tay Trần Ngộ run lên, quả bóng trơn nhẵn trượt khỏi tay, hoàn hảo tránh được tất cả những con ki gỗ.
“…….”
Giang Tùy liếc qua.
Tạ Tam Tư vội nói: “Chị dâu, là lỗi của em, dọa chị mất rồi.”
Trần Ngộ cau mày: “Có thể đổi cách xưng hô được không?”
Tạ Tam Tư liếc mắt nhìn anh Tùy, có thể không?
Giang Tùy uống phần nước trái cây còn lại mà cô gái vừa uống, răng cắn vào ống hút mà cô vừa ngậm, dáng vẻ chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
Tạ Tam Tư vừa thấy phản ứng này của anh Tùy là đã biết câu trả lời, cậu ta ngậm que kẹo, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Chị dâu không thích sao?”
“Nhưng cái này không được đâu, bạn gái của anh Tùy thì chính là chị dâu của chúng em rồi.”
Trần Ngộ đổi người quyết định: “Giang Tùy.”
“Ừm?”
Giang Tùy khịt mũi, bày ra vẻ mặt vô tội “Tôi không biết gì cả”.
Trần Ngộ im lặng nhìn anh một lát rồi thở dài: “… Bỏ đi, không có gì, cậu dạy tôi thêm nữa đi.”
–
Giang Tùy tay nắm tay dạy cô gái, nhưng tế bào vận động của cô thật sự không ổn, dạy cả nửa ngày vẫn không ném trúng một con ki nào cả.
Trần Ngộ nản lòng: “Các bước ném của tôi không sai mà.”
Giang Tùy dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô: “Không sai.”
Trần Ngộ lại nói: “Tư thế đứng cũng không sai.”
“Đúng vậy.” Giang Tùy gật gật đầu, ngữ khí cũng không dám quá nặng nề: “Không sai.”
“Cách ném hoàn toàn giống y như của cậu.”
Trần Ngộ rất buồn bực: “Vậy tại sao cậu có thể ném một lần đổ cả mười ki, còn bóng của tôi lại luôn lăn sang một bên?”
Lần đầu tiên dạy học Giang Tùy đã bị đánh trọng thương: “…”
Vấn đề này có hơi bí bách.
Người bình thường dạy tới mức này, cho dù không thể đánh đổ toàn bộ ki cũng không thể không trúng nổi một cái.
Thầy Giang tỏ vẻ bất lực, không thể trả lời được.
Nhưng anh vẫn có lời muốn nói.
“Bowling không đơn giản như vậy đâu.” Giang Tùy thấp giọng an ủi: “Tôi chơi nhiều năm rồi mới có thể ném được như vậy, cậu mới chơi ngày đầu tiên, thế đã là rất tốt rồi.”
“Trước hết cậu đừng chơi nữa, nghỉ ngơi ăn gì đó đi.”
Trần Ngộ lại cầm một quả bóng lên: “Cậu đi đi, tôi luyện tập thêm.”
Giang Tùy nheo mắt, vẫn còn muốn luyện tập nữa à? Đừng mà, nếu còn luyện nữa thì e là lòng tự trọng của cô gái sẽ bị đánh vỡ tan tành mất.
Anh cúi người, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Một mình tôi đi làm sao được?”
Trần Ngộ nói ngắn gọn: “Dùng chân.”
“Chân tôi không nghe lời tôi, nó chạy theo cậu mất rồi.” Giang Tùy nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng không đập loạn.
Trần Ngộ: “…….”
–
Tạ Tam Tư nhìn các đôi nam thanh nữ tú tụ tập gần đó: “Cho nên, con trai chúng ta phải có ít nhất một kỹ năng. Nói nhẹ nhàng là để nâng cao sức hút của bản thân, làm phong phú chính mình, còn nói to lớn hơn là có thể giúp chúng ta tìm được một người vợ, gia đình hòa thuận thì vạn sự đều hưng thịnh.”
Không ai chú ý đến cậu ta.
Lời của một kẻ độc thân thì có sức thuyết phục cái quái gì.
Trương Kim Nguyên đá đá ông lớn họ Vương: “Bạn gái cũ của cậu không đi tìm cậu nữa chứ?”
Vương Nhất Phàm vốn đang hưng phấn chơi game, một người một súng đi bắn quái, khi nghe thấy câu hỏi này thì khuôn mặt lập tức trầm xuống: “Cả nhà cô ấy đều đã chuyển đi rồi.”
Trương Kim Nguyên bóc một gói mơ ra ăn: “Quá hoang tưởng về mặt tình cảm, là một quả bom nổ chậm.”
Vương Nhất Phàm lạnh lùng nói: “Đừng nổ đến chỗ tôi là được.”
“Lần này cậu quá thê thảm rồi, cơ thể không bị thương đúng là quá may mắn.” Trương Kim Nguyên nhổ hạt mơ ra rồi nói: “Tâm thần có vấn đề, nếu có đâm cậu một dao thì cũng không cần phải vào tù.”
“Đáng sợ nhất là đánh thuốc mê khiến cậu bất tỉnh, nhốt cậu trong phòng tối. Đừng nghĩ đó chỉ là chuyện tưởng tượng, mấy kẻ cố chấp cuồng theo dõi hoàn toàn có thể làm ra được đấy.”
Ông lớn như Vương Nhất Phàm cũng không nhịn được rùng mình: “Đệch, cậu đừng nói nữa.”
“Uông Nguyệt đã theo dõi cậu sáu năm rồi, dựa vào hành vi tự do phóng túng của cậu thì cũng sẽ không chú ý tới kiểu con gái yếu đuối như cô ấy, nên cô ấy có rất nhiều cơ hội để ra tay, cậu nên biết ơn vì cô ấy đã không giết mình đi.”
Trương Kim Nguyên nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của người anh em nhà mình, lắc đầu nói: “Cậu còn dám tiếp nhận sự theo đuổi của con gái nữa thì có khả năng sẽ gặp phải loại mắc bệnh tâm thần đó đấy.”
Vương Nhất Phàm kéo kéo tóc, khuyên tai trên tai cũng không lấp lánh nữa, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Độc thân mười năm hả?” Trương Kim Nguyên hô lên: “Tam Tư, nghe thấy không, làm chứng nhé.”
Tay Tạ Tam Tư làm ra ký hiệu ‘ok’: “Ô kê.”
Sau đó cậu ta còn kêu lên: “Anh Tùy, chị dâu, Nhất Phàm nói cậu ấy sẽ độc thân mười năm!”
“…….”
Khuôn mặt Vương Nhất Phàm méo mó, ông đây chỉ đang dùng phép ẩn dụ thôi mà.
–
Mấy người Giang Tùy thi đấu kiếm điểm, cuối cùng đổi được một món quà nhỏ.
Bọn họ đều nhường cho Trần Ngộ chọn.
Tất cả đều cho rằng cô sẽ chọn một con búp bê.
Con gái mà, chẳng phải đều thích những con búp bê mềm mại, có thể ôm có thể bóp, còn rất đáng yêu nữa.
Kết quả là cô lại chọn một món đồ trang trí hình con ki.
Giang Tùy vuốt sợi tóc trên đầu vai cô: “Sao cậu lại chọn món này?”
Trần Ngộ bình thản nói: “Cậu thích.”
Giang Tùy ngây người, sau đó đắc ý liếc nhìn ba người anh em của mình.
Ba người Trương Kim Nguyên đen mặt. Được rồi, được rồi, được rồi, chúng tôi biết vợ anh nuông chiều anh rồi, chúng tôi tuyệt đối không ghen tị!
–
Lúc ăn cơm, mấy người bắt đầu quậy phá, Tạ Tam Tư bắt đầu trước, ai bảo cậu ta là người cha già trong số mấy người ngồi đây chứ.
“Chị dâu, anh Tùy của em bình thường mặc dù thích vờ vịt, nhưng anh ấy cũng thật sự rất trâu bò. Trước đây anh ấy đều không quan tâm đến các cô gái, đương nhiên hiện tại cũng không quan tâm mà chỉ để ý mình chị.”
Tạ Tam Tư gãi đầu: “Gì nhỉ, em muốn nói với chị là, anh Tùy lần đầu tiên yêu đương, nếu có chỗ nào làm chưa tốt thì xin chị hãy thông cảm cho anh ấy.”
Nói xong cậu ta uống một hơi hết sạch.
Trần Ngộ giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem mình có nên uống cạn hay không thì đã thấy Vương Nhất Phàm đứng dậy, cô nhanh chóng rút tay đang cầm ly về.
Vương Nhất Phàm coi như là người từng trải trong tình yêu, hẳn là sẽ có không ít kinh nghiệm để chia sẻ, nhưng cậu ấy cũng không nhiều lời, thật sự là không có mặt mũi.
Không lâu trước đó, cậu ấy mới bị bịp, bản thân có nhiều bạn gái như vậy nhưng vẫn bị lừa thê thảm.
Vậy nên Vương Nhất Phàm cũng không nói về lịch sử tình trường của mình nữa mà chỉ ngắn gọn: “Chị dâu, nếu ngày nào đó anh Tùy làm chuyện xấu, khiến chị ấm ức thì chị cứ nói với chúng em, chúng em sẽ lập tức đứng ra đòi lại công bằng cho chị.”
Đề tài vừa đổi, đôi mắt hồ ly thường ngày hôm nay chỉ có sự chân thành và trang nghiêm: “Nhưng nếu anh Tùy không làm chuyện xấu mà chỉ là hiểu lầm, vậy chị hãy cho anh ấy một cơ hội để giải thích.”
Cũng cạn luôn.
Trương Kim Nguyên nhe răng nanh, vẫn cười rạng rỡ như trước: “Vậy chị dâu, từ nay về sau em giao anh Tùy cho chị nhé.”
Sau đó cậu ta cũng uống một hơi cạn sạch, nhìn rõ đáy ly.
Giang Tùy im lặng vuốt ve miệng ly một lúc rồi bật cười nói: “Mẹ nó, mấy cậu đang làm gì vậy, ủy thác à?”
“Những lời này không thể đợi đến lúc tôi và chị dâu các cậu kết hôn rồi nói sao?”
Dạy dỗ xong anh liền quay đầu nhìn về cô gái vẫn chậm chạp chưa lên tiếng, trong đầu đã có chút hoảng hốt. Không biết ý cô thế nào khi anh thể hiện lập trường như vậy, anh khàn giọng nói: “Nghe thấy không, cậu phải chăm sóc tôi thật tốt đấy.”
Trần Ngộ còn đang chìm trong cảm xúc ngưỡng mộ Giang Tùy, cũng vui thay cho anh vì có thể quen được ba người anh em như vậy.
Giang Tùy càng hoảng hốt hơn, cảm giác lan ra toàn thân khiến tay chân anh có chút cứng ngắc, nhíu chặt mày: “Vợ ơi, đang gọi cậu đấy.”
Trần Ngộ vô thức đáp lại: “Ừm.”
Giang Tùy vui vẻ, âm thanh càng trầm hơn: “Sau này tôi giao bản thân mình cho cậu đấy.”
Mi mắt Trần Ngộ khẽ động: “Ăn cơm của cậu đi, nói ít thôi.”
Giang Tùy thổi hơi bên tai cô: “Cậu ngại à?”
Kết quả là bị đạp một cái.
“Được rồi, đều là người nhà cả, đừng ngại.”
Tay trái Giang Tùy ôm eo thon của cô, tay còn lại nâng ly rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Trần Ngộ uống cùng Giang Tùy mấy ly về sau, không nhịn được kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu uống nhiều vậy làm gì?”
Mắt Giang Tùy khép hờ, môi mỏng khẽ nhếch: “Vui.”
Anh liếc nhìn vẻ mặt không vui của cô, nghiêng đầu cọ cọ: “Tôi uống thêm một ly nữa, chỉ một ly nữa thôi.”
“Đợi tôi say rồi, cậu phải chăm sóc tôi đó.”
Vừa nói xong thì nửa người trên đã nghiêng sang.
Thể chất của chàng trai trẻ rất mạnh mẽ, đè Trần Ngộ nghiêng hẳn về một bên, cô đẩy anh: “Ngồi đàng hoàng.”
“Không muốn,” Giang Tùy ôm cô, tiếng thì thầm bật ra từ cổ họng: “Tôi chỉ muốn như vậy thôi.”
Trần Ngộ lại đẩy.
Giang Tùy như con gấu lớn cứ quấn lấy cô.
Hai anh chàng độc thân đối diện và anh chàng còn lại mới thất tình, cả ba người đều muốn lật bàn, mẹ nó, còn uống được nữa không?
Quá đáng, cực kỳ quá đáng!
–
Tháng Tám, Trần Ngộ và Giang Tùy tới phòng vẽ tranh một chuyến.
Năm ngoái những học sinh tốt nghiệp đậu đại học cũng tới, nhưng tiếc là Trần Ngộ không gặp được họ, cô vào phòng vẽ tranh khá muộn.
Trần Ngộ đứng trong siêu thị: “Năm ngoái những người đó đã mua gì vậy?”
Giang Tùy uể oải đẩy xe hàng: “Hình như là kẹo.”
Trần Ngộ dừng bước: “Đều là kẹo hết à?”
“Ừ.” Giang Tùy gãi lông mày: “Kỳ nghỉ hè không chỉ có mỗi học sinh tập huấn mà còn có một số học sinh lớp dưới nữa, rất đông người, mua những cái khác thì không tiện, chỉ có kẹo là dễ nhất, mỗi người một nắm.”
Trần Ngộ suy nghĩ: “Vậy chúng ta cũng mua kẹo.”
Giang Tùy không có ý kiến, đi theo cô tìm kẹo: “Cậu có cảm thấy thời gian trôi rất nhanh không?”
Vào tầm này năm ngoái, anh còn chưa quen biết cô.
“Có.” Trần Ngộ vừa đi vừa nói: “Hôm trước tôi gọi điện thoại cho Tiểu Kha cũng có nói, cảm giác như chuyện vẽ khối hình học là chuyện mới gần đây.”
Ký ức của Giang Tùy bị cô khơi ra: “Nói đến vẽ khối hình học, lúc đầu cậu vẽ… nói thế nào nhỉ, hoàn toàn là lãng phí giấy vẽ.”
Trần Ngộ không nhanh không chậm đánh trả: “Dù sao cũng tốt hơn cậu, chẳng vẽ được mấy nét bút, ngày nào cũng đeo tai nghe nghe nhạc, trông rất trẩu.”
“Cậu để tâm đến anh trai như vậy cơ à.” Giang Tùy cười: “Đã thích từ lâu rồi phải không?”
Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Không hề.”
“Nói có đi.” Giang Tùy dùng một tay giữ chặt gáy cô, đẩy cô sang một bên: “Anh trai mua kẹo cho cậu ăn.”
Trần Ngộ bỗng kéo Giang Tùy vào kệ hàng bên trong.
Giang Tùy cúi đầu nhìn cô hốt hoảng: “Hai chúng ta giống đang yêu đương vụng trộm ấy, cậu là phụ nữ đã có gia đình, còn tôi là tình nhân cậu bao nuôi.”
Trần Ngộ cẩn thận quan sát xung quanh, Giang Tùy cũng học theo cô, ghé bên cái đầu nhỏ đang ló ra, trêu chọc nói: “Chồng cậu tới rồi à?”
Trần Ngộ trợn mắt: “Là dì út của tôi.”
Giang Tùy thôi không trêu đùa nữa: “Vậy tôi đi chào hỏi.”
“Đừng đi.” Trần Ngộ nói: “Miệng bà ấy là to nhất trong ba chị em của mẹ tôi, nếu bị bà ấy nhìn thấy thì trong hôm nay, họ hàng trong nhà đều sẽ biết, toàn bộ đấy.”
Giang Tùy cau mày: “Vậy thì càng phải đi chào hỏi.”
–
Chào hỏi thì chắc chắn là không chào được rồi.
Giang Tùy chỉ đang trêu cô gái thôi, loại chuyện gặp họ hàng này không thể tùy tiện được.
Trần Ngộ cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bọn họ gặp mặt lúc này.
Dì út không chỉ đơn giản là lắm mồm, mà bà ấy sẽ dùng mọi cách để thăm dò thông tin cá nhân của Giang Tùy. Thông qua mối quan hệ của mình để điều tra về sản nghiệp của gia đình anh, triển vọng tương lai, bất động sản, còn có chuyện cô gả đi thì có thể kiếm được bao nhiêu tài sản sau khi kết hôn.
Hậu quả đáng sợ như vậy đấy.
Vì dì út đang ở trong siêu thị nên Trần Ngộ cũng từ bỏ suy nghĩ đi dạo mà vội vàng cùng Giang Tùy đi mua kẹo rồi rời đi.
Mặt trời nóng rực, khó chịu muốn chết.
Trên đường tới phòng vẽ tranh, Trần Ngộ đã ăn hết hai que kem, còn muốn ăn que thứ ba nhưng Giang Tùy không cho.
“Càng ăn thì càng khát.”
Giang Tùy đưa nước cho cô: “Cậu uống cái này đi.”
Trần Ngộ dừng xe uống nước, sau đó chậm rãi đạp xe về phía trước, mang theo một thân đầy mồ hôi đến phòng vẽ tranh: “Cậu lên đi, tôi ở đây đợi.”
Giang Tùy cong ngón tay gạt mồ hôi trên chóp mũi cô: “Cậu chắc chứ? Nếu cậu không vào thì tôi cũng không vào.”
“Lão Triệu còn đang chờ học trò đắc ý nhất của mình đấy.”
Trần Ngộ nghiến răng, đành phải bò lên.
Năm ngoái, việc leo lên leo xuống trên cầu thang không tốn chút sức nào, nhưng năm nay mới leo được bốn tầng cô đã thở dốc.
Cô dựa vào lan can thở hổn hển: “Mới có một năm mà thể chất của tôi đã kém như vậy, y như người đến tuổi trung niên ấy.”
Giang Tùy không nghĩ ngợi nhiều: “Cậu chỉ béo lên thôi.”
Trần Ngộ khựng lại: “Tôi béo?”
Giang Tùy lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt hơi thay đổi, xong rồi, nói ra điều không nên nói. Anh chán nản cau mày, đang định dỗ cô thì đã nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu bóp eo, giật mình lẩm bẩm: “Hình như béo lên rồi.”
“…….”
Giang Tùy nghiêng đầu, mím môi nhịn cười, sau khi ho khan vài tiếng mới quay đầu lại: “So với đợt tập huấn cuối năm ngoái thì cậu béo hơn thôi, thật ra như bây giờ rất vừa vặn.”
“Năm ngoái, cổ tay của cậu rất nhỏ.”
Anh ra hiệu: “Quá gầy, lúc cầm tay cậu tôi còn sợ mình sẽ làm gãy nữa.”
Trần Ngộ không nghe lời Giang Tùy nói, cô lao lên tầng, tự nhủ: “Phải kiềm chế một chút, sau mười giờ tối không được ăn nữa, kẹo cũng không thể ăn…”
Giang Tùy đau đầu bóp trán, không thể hiểu nổi thế giới của con gái.
–
Triệu Thành Phòng vừa tiễn một vài học sinh, ly trà còn chưa uống hết đã thấy có thêm hai người nữa.
Thầy ấy nghe được chuyện xảy ra ở phòng riêng đêm đó, được các học sinh miêu tả lại vô cùng sống động, như thể đang tái hiện lại cảnh tượng lúc đó vậy.
Bây giờ nhìn hai đứa nhỏ này, Triệu Thành Phong có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chỉ nói với hai người rằng, bất kể sau này có theo nghề gì thì cũng đừng từ bỏ hội họa.
Hiếm khi có được hai hạt giống tốt.
Khi Trần Ngộ bước ra khỏi văn phòng lại bắt gặp nhóm học sinh cùng khóa năm ngoái, là người quen, dáng vẻ phân phát kẹo giống như chia kẹo cưới vậy.
Chỉ thiếu mỗi câu nói “Chúc các cậu sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp”.
Trần Ngộ không muốn đi từng phòng vẽ nhỏ, cô chỉ đến phòng vẽ số Một, nơi cô đã ngồi lâu nhất.
Vừa bước vào đã nghe thấy một loạt tiếng hét.
Có người của phòng vẽ số một, cũng có người từ phòng vẽ khác vì hiếu kỳ đến hóng chuyện.
Tất cả đều là nữ sinh.
Trần Ngộ nhìn Giang Tùy đang lười biếng dựa vào cửa rồi đứng thẳng dậy.
Chân dài của Giang Tùy căng thẳng, anh cũng đứng thẳng lên.
Ánh mắt của nhóm nữ sinh vẫn không hề di chuyển chút nào.
Khóe miệng Trần Ngộ trùng xuống, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong trẻo đã kết thêm một tầng sương giá.
Giang Tùy bước nhanh đến, vén vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên cổ cô: “Đi thôi.”
Tiếng la hét càng vang dội hơn.
Có học sinh tập huấn to gan, tính cách cởi mở mạnh dạn hét lên: “Đàn chị, xin dừng bước!”
“Xin hỏi phải làm sao mới có thể theo đuổi được người bạn trai đẹp trai như của chị ạ?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng em cũng muốn có một người bạn trai như thế.”
“Chị dạy chúng em theo đuổi đi.”
Đối diện với từng khuôn mặt ngây ngô và hâm mộ, Trần Ngộ còn chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã vang lên tiếng nói: “Là tôi theo đuổi đàn chị của các cô.”
Trần Ngộ ngây người nhìn Giang Tùy.
“Đệch.”
Yết hầu Giang Tùy khẽ động, cảm giác khô nóng khó nhịn, anh nhanh chóng yêu cầu sáu bảy cô gái tạm thời ra ngoài một chút, rồi vội vàng đóng cửa lại, chặn những ánh mắt tò mò ở bên ngoài.
Sau đó anh quay lại trước mặt cô gái, cúi người hôn cô, dịu dàng cọ xát một lát rồi mới cúi đầu, khàn giọng cầu xin.
“Mở miệng ra, để tôi vào trong.”
Đầu óc Trần Ngộ hoàn toàn trống rỗng: “Vậy cậu đừng cắn tôi.”
“Không cắn.” Giang Tùy nói.
Lần này anh thật sự nói được làm được, không cắn cô mà chỉ kéo dài nụ hôn sâu.
Toàn thân Trần Ngộ nóng bừng mềm nhũn, cô hơi thiếu dưỡng khí nên đứng không vững, chỉ có thế túm lấy Giang Tùy, hô hấp tràn ngập mùi hương của anh.
“Sao cậu lại… sao lại hôn lâu như vậy…”
Hô hấp đứt quãng, Trần Ngộ thở hổn hển, hai gò má và cần cổ đỏ ửng cả lên.
“Bạn trai lâu một chút thật tốt.”
Giang Tùy chống lên trán cô gái nhỏ, nhìn cô động lòng mà hai mắt đỏ bừng ướt át.
“Từ khoảnh khắc tôi thích cậu thì đã muốn hôn cậu trong phòng vẽ tranh rồi.”
Dừng lại một chút, anh bật cười: “Còn muốn làm thế này nữa.”
Dứt lời anh lập tức hôn lên cổ cô, cắn một cái rồi để lại một dấu ấn nho nhỏ.
Vẫn là cắn, chỉ là đổi chỗ mà thôi.
Trần Ngộ cảm thấy Giang Tùy thật chó quá.
–
Vào ngày báo danh nhập học, Trần Ngộ tự mình đến thành phố T, cô không cho bố mẹ đi cùng mà một mình ngồi tàu, toàn bộ hành trình đều điềm tĩnh và tỉnh táo.
Khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng Học viện Mỹ Thuật, cái gì mà điềm tĩnh, cái gì mà tỉnh táo đều biến mất.
Nhưng thật ra Trần Ngộ đã đoán được rồi, anh chàng này sống chết không chịu nói rõ đã nộp hồ sơ vào trường nào ở tỉnh.
Hôm nay cũng không tới ga tàu tiễn cô.
Nhưng có nghĩ thế nào cũng không bằng khi tận mắt nhìn thấy nó thật sự đang diễn ra.
Trần Ngộ muốn hỏi Giang Tuỳ nộp hồ sơ lúc nào, làm cách nào để thầy Triệu giúp anh giấu giếm.
Còn nữa, Học viện Mỹ Thuật thi tuyển sinh độc lập hai ngày, mùng 2 và mùng 3, anh thi ngày nào, đi bằng cách nào, có phải lén đi theo cô hay không.
Nhưng cô chỉ kéo vali hành lý bước từng bước qua đó, dừng lại ở khoảng cách 3-5 bước chân, ngước lên nhìn anh chăm chú, mắt trừng đến đau nhức mới mở miệng hỏi anh một câu.
“Cậu tới Học viện Mỹ Thuật làm gì?”
Giang Tùy nhìn cô thật sâu: “Đến cùng bạn gái theo đuổi ước mơ.”
Hốc mắt Trần Ngộ lập tức nóng lên, mở miệng nói: “Nếu thất bại thì sao?”
“Có tôi ở đây, sẽ không thất bại.”
Giang Tùy nhếch môi, mỉm cười giang rộng vòng tay với cô: “Bạn gái, nghệ thuật gia tương lai, bốn năm đại học mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Kết thúc một giai đoạn tuyệt đẹp là bắt đầu một giai đoạn mới tuyệt vời hơn.
Người họ hàng hỏi cô thi thế nào, có ổn không.
“Ổn.” Mẹ Trần kiêu ngạo nói: “A Ngộ đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Học Viện Mỹ Thuật tốt nhất cả nước. Bài thi chuyên ngành đã qua thì bài thi văn hóa không thành vấn đề.”
“Cho dù có lùi 1 vạn bước, coi như bài thi văn hóa có vấn đề ngoài ý muốn thì con bé vẫn đỗ kỳ tuyển sinh tập trung. Năm nay con bé đứng thứ hai toàn quốc thì các trường trong tỉnh chẳng phải đều tùy ý cho con bé lựa chọn à.”
Người họ hàng nói: “Không phải đứng đầu à.”
Mẹ Trần không vui, không đứng đầu thì làm sao, người đứng đầu là con rể tương lai của bà, cũng coi như là một nửa con trai rồi, còn không phải đều là của nhà bà sao.
Nghĩ vậy nên bà nói: “Đứng đầu là bạn trai của A Ngộ.”
Trên bàn lập tức trở nên hoàn toàn yên lặng.
Buổi sáng khi Trần Ngộ về nhà, cô đã nói chuyện của mình và Giang Tùy cho bố mẹ nghe. Ngoài miệng bố cô cũng chẳng tỏ vẻ gì, nhưng mẹ cô thì không phải người có đầu óc đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, nói cũng đã nói rồi nên cũng chẳng phải là vấn đề nữa.
Cô muốn cùng Giang Tùy xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, chứ không phải tùy tiện qua lại và nhanh chóng đổi bạn trai.
–
Em họ vốn đang định giới thiệu anh em của mình cho chị họ, gẩy gẩy đũa, xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Chị, không phải chị nói học cấp ba thì không yêu đương à?”
Trần Ngộ cười khẽ: “Tốt nghiệp rồi mới quen.”
Em họ bối rối: “Nhưng hôm qua chị vừa mới thi xong mà.”
Trần Ngộ nhướng mày: “Tối qua mới xác định quan hệ.”
Em họ: “…”
Mặt mũi cậu em đầy vẻ đờ đẫn, tốc độ thế à?
Nụ cười bên khóe môi Trần Ngộ càng sâu hơn, đương nhiên phải nhanh rồi. Chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt như vậy, nếu đã bước vào thế giới của cô thì không thể thả ra được.
–
Cơm nước xong chẳng bao lâu em họ đã kéo Trần Ngộ vào phòng mình: “Chị, anh em của em muốn thách đấu với bạn trai chị, thi tính nhẩm.”
Trần Ngộ: “???”
Tính nhẩm? Muốn ép chết bạn trai cô à?
Điện thoại di động trong túi Trần Ngộ đúng lúc kêu lên, cô đi đến cửa sổ để nghe điện thoại.
Giọng nói uể oải của Giang Tùy truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Ăn xong chưa?’
Trần Ngộ nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ chống trộm: “Ừ.”
Giang Tùy thấp giọng nói: “Vậy còn có thể ra ngoài không?”
Trần Ngộ hơi mím môi: “Không thể.”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ.” Giang Tùy lẩm bẩm: “Bạn trai cậu nhớ cậu rồi.”
Trần Ngộ xoa xoa vành tai nóng bừng: “Buổi sáng vừa mới tách ra mà.”
“Đã tách ra cả một ngày rồi, lâu như vậy.” Giang Tùy thở dài: “Đối với tôi đã là yêu xa rồi.”
Trần Ngộ: “……”
“Chị, là bạn trai của chị à?”
Em họ tiến lại gần, nhảy tưng tưng hét vào trong điện thoại: “Này, đằng đó đó! Tôi sẽ không chấp nhận người anh rể này đâu đấy! Nhất định không! Tuyệt đối không!”
Giang Tùy bật cười: “Đệch, ai vậy, em họ cậu à?”
“Cậu nói cho thằng bé biết, tên anh rể nó có hai chữ, không phải là đằng đó đó mà là đằng đó.”
Trần Ngộ nhếch môi.
–
Giang Tùy đối với chuyện của cô gái nhà mình thì nhỏ mọn một cách khác thường, nhưng cũng chưa đến mức tức giận với một thằng nhóc. Mới qua vài ngày, anh đã mua cho em họ của cô một bộ mô hình, bảo cô mang tới cho thằng bé.
Cho dù có nhận hay không thì anh cũng vẫn là anh rể của thằng bé.
Nhưng khi bộ mô hình kia được gửi tới, em họ cô đã trực tiếp khuất phục, chấp nhận có lỗi với anh em của mình. Kiếp sau đành làm trâu làm ngựa để bù đắp, còn kiếp này cậu nhóc chỉ cần mô hình thôi.
Trần Ngộ kể chuyện này cho Giang Tùy: “Một bộ mô hình đã có thể mua chuộc được thằng nhóc.”
Giang Tùy biết đại khái chuyện xảy ra, mặt tối sầm lại: “Nếu biết trước thằng nhóc muốn đào góc tường của tôi thì một cọng lông của cái mô hình tôi cũng không mua nhé.”
Nói xong anh quay sang bóp cằm cô gái: “Còn cậu nữa, sao đến cả học sinh tiểu học mà cũng trêu ghẹo thế hả.”
Trần Ngộ đẩy tay anh ra nhưng lại bị anh ôm mặt, kéo đến hôn một cái.
Cô yên tĩnh ngay lập tức.
Giang Tùy không hề lùi lại mà còn lưu luyến cọ cọ lên bờ môi mềm mại của cô, chỉ kém việc cạy mở răng môi cô để đánh chiếm bên trong thôi: “Cậu biết chơi bowling không?”
Trần Ngộ ngây người: “Không biết.”
“Tôi dạy cậu.” Giang Tùy khẽ liếm môi dưới của cô, tiếng thở gấp thỏa mãn mơ hồ từ trong cổ họng bật ra: “Bọn Tam Tư đã hẹn rồi, bảo tôi đưa người nhà theo, cậu đi không?”
Trái tim Trần Ngộ đập rộn lên, cô đẩy anh ra, hít sâu một hơi để cố gắng trấn an bản thân mình: “Vương Nhất Phàm vẫn chơi nổi à?”
Tổn thương tinh thần mà Uông Nguyệt gây ra cho cậu ấy e là không hề nhỏ.
“Có thể.” Giang Tùy liếm môi, lười biếng cười: “Cậu ấy bình thường lại rồi.”
Trần Ngộ xoa xoa khuôn mặt: “Vậy đi thôi.”
Giang Tùy kéo tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình mà vuốt ve rồi nhìn thẳng vào cô: “Hôn cái nữa đi.”
“Không hôn nữa.” Trần Ngộ dứt khoát từ chối.
“Ồ…” Giang Tùy cúi đầu, giọng điệu ấm ức kéo dài: “Không hôn nữa à.”
Vậy mà giây tiếp theo anh đã ngước đôi mắt lên và nói: “Vậy thơm má cái đi.”
Trần Ngộ: “…”
–
Khi đến nơi, Trần Ngộ mang khuôn mặt lạnh lùng đi phía trước, Giang Tùy đi theo sau, hơi khom người, lẩm bẩm trong miệng.
“Được rồi, tôi sai rồi, là tôi lừa cậu, tôi không giữ lời, lời tôi nói ra đều là nói nhảm.”
“Tôi hôn cậu thêm mấy lần, còn không phải là vì cậu ngoan quá à.”
“Lúc hôn cậu, cậu nằm trong ngực tôi, hơi thở mềm nhẹ như vậy, một người trưởng thành thân thể khỏe mạnh như tôi không thể kiềm chế được nên mới…”
Đột nhiên Trần Ngộ quay đầu, Giang Tùy lập tức không nói nữa, còn lui về phía sau nửa bước.
Toàn bộ cảnh tượng này bị Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên ra ngoài mua nước bắt gặp.
“Quá chó rồi.”
Tạ Tam Tư không thể nhìn được nữa nên đành che mặt: “Thật sự là quá chó má mà.”
“Mặc dù anh Tùy đã bắt đầu chó từ năm ngoái rồi, tôi cũng đã chứng kiến không ít, nhưng vẫn sốc trước hình tượng hôm nay.”
Rõ ràng Trương Kim Nguyên cũng kinh hoảng không nhẹ, biểu cảm hết sức phức tạp.
Cậu ta thử đưa ra một giả thuyết, giả sử bản thân có thể theo đuổi được nàng tiên nhỏ Trần Ngộ thì e là cũng không chó đến mức như anh Tùy.
Anh Tùy quả đúng là anh Tùy.
“Có phải anh Tùy bị đột biến gen không?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, hưng phấn như phát hiện ra một lục địa mới, nói: “Hay là nói, kiếp trước anh ấy chính là con chó lớn của Trần Ngộ?”
Trương Kim Nguyên nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: “Nói to lên, để cho anh Tùy nghe nữa.”
Tạ Tam Tư rụt cổ: “Tôi không dám.”
Trương Kim Nguyên nhìn về cách đó không xa, anh Tùy vẫn đang cúi đầu nói gì đó, giống như nhận lỗi, cũng giống như đang nũng nịu lấy lòng, điều này thật hiếm thấy. Cũng chỉ ở trước mặt Trần Ngộ mới có thể xuất hiện tình huống thế này thôi, cậu ta tặc lưỡi: “Có thể chó một cách cam tâm tình nguyện như vậy, còn có thể vì cái gì nữa, chỉ có thể là vì yêu thôi.”
“Ai yêu đương mà không phải vì yêu chứ?” Tạ Tam Tư không đồng ý với cách nói này của cậu ta: “Tôi đã thấy nhiều cặp đôi rồi, nhưng cũng chưa từng gặp ai chó được như anh Tùy.”
Trương Kim Nguyên trầm ngâm một lúc: “Vậy thì là yêu nhiều lắm rồi.”
Tạ Tam Tư dừng lại một lát, cũng không phản đối cách nói này, cậu ta gãi gãi đầu: “Kim Nguyên, cậu nói xem Trần Ngộ có vì anh Tùy quá chó, quá bám người, đến cuối cùng không chịu được mà chia tay anh ấy không?”
Trương Kim Nguyên làm ra vẻ cao nhân đắc đạo: “Cậu không phải là cá, làm sao hiểu được niềm vui của cá chứ.”
Tạ Tam Tư tặc lưỡi: “Học sinh giỏi Nguyên cưng, cậu hiểu biết như vậy, tại sao đã tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn chưa có mối tình đầu thế?”
Trương Kim Nguyên: “……”
“Tôi không muốn có à? Là tại tôi không muốn có chắc? Trong số những cô gái theo đuổi tôi, không ai có thể khiến con nai con trong tôi chạy loạn hết, tôi có thể làm gì đây hả? Ngoại trừ chờ đợi ra tôi còn có thể làm gì nữa chứ?”
Cậu ta đã phải chịu đựng nỗi đau thương khó tả này quá lâu rồi, dơ tay ra chỉ: “Tôi thích người như thế kia kìa.”
Tạ Tam Tư nắm lấy ngón tay đang chỉ của cậu ta.
Sắc mặt Trương Kim Nguyên tái nhợt: “Đệch, mẹ nó sao đột nhiên cậu lại gay thế hả?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, gay mẹ nhà cậu, không thấy anh Tùy đã phát hiện ra chúng ta rồi à, hơn nữa còn nghe được lời cậu nói rồi ư?
Nếu để anh ấy nhìn thấy hướng ngón tay cậu đang chỉ, anh đây sợ là cậu sẽ chết yểu tại chỗ luôn đấy.
–
Chuyện tình cảm của anh Tùy nở hoa thì Tạ Tam Tư là người cảm động nhất trong đám ba người.
Bữa cơm chia tay đêm đó, suýt nữa cậu ta đã bị sự lạnh lẽo của anh Tùy dọa chết.
Sau đó một màn kinh điển đã xuất hiện.
Nhưng điều kịch tính nhất không phải cái này, mà là trong phòng riêng lúc đó không mấy ai có điện thoại di động và tất cả đều đang choáng váng.
Chỉ có Vu Kỳ chụp lại được hình ảnh kia, sau đó cậu ấy còn tìm đến chỗ Tạ Tam Tư, nói rằng điện thoại của Trần Ngộ không thể gửi hình ảnh được nên muốn cậu ta giữ hình trước, sau này có cơ hội sẽ gửi cho cô sau.
Cậu ấy cũng không cố ý nhấn mạnh rằng đừng để anh Tùy biết.
Lúc đó, Tạ Tam Tư còn hỏi Vu Kỳ, hỏi cậu ấy có tâm trạng thế nào khi chụp bức ảnh đó.
Không phải cậu ta muốn hóng chuyện, mà thật sự là do tò mò, phải rộng lượng đến mức nào mới có thể làm ra được việc như vậy.
Vu Kỳ cười cười, nói một câu.
——Dáng vẻ rung động của cô ấy rất xinh đẹp, tôi lưu lại để cô ấy làm kỷ niệm thôi, cô ấy xem được sẽ rất vui.
Chỉ có vậy thôi.
Cái gì vậy, tôi yêu tình yêu của cậu à?
Tạ Tam Tư xúc động thở dài, cảm thán một hồi, sau đó ngậm kẹo mút đi tới, hướng về phía nhân vật nữ chính trong câu chuyện vừa rồi gọi: “Chị dâu.”
Tay Trần Ngộ run lên, quả bóng trơn nhẵn trượt khỏi tay, hoàn hảo tránh được tất cả những con ki gỗ.
“…….”
Giang Tùy liếc qua.
Tạ Tam Tư vội nói: “Chị dâu, là lỗi của em, dọa chị mất rồi.”
Trần Ngộ cau mày: “Có thể đổi cách xưng hô được không?”
Tạ Tam Tư liếc mắt nhìn anh Tùy, có thể không?
Giang Tùy uống phần nước trái cây còn lại mà cô gái vừa uống, răng cắn vào ống hút mà cô vừa ngậm, dáng vẻ chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
Tạ Tam Tư vừa thấy phản ứng này của anh Tùy là đã biết câu trả lời, cậu ta ngậm que kẹo, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Chị dâu không thích sao?”
“Nhưng cái này không được đâu, bạn gái của anh Tùy thì chính là chị dâu của chúng em rồi.”
Trần Ngộ đổi người quyết định: “Giang Tùy.”
“Ừm?”
Giang Tùy khịt mũi, bày ra vẻ mặt vô tội “Tôi không biết gì cả”.
Trần Ngộ im lặng nhìn anh một lát rồi thở dài: “… Bỏ đi, không có gì, cậu dạy tôi thêm nữa đi.”
–
Giang Tùy tay nắm tay dạy cô gái, nhưng tế bào vận động của cô thật sự không ổn, dạy cả nửa ngày vẫn không ném trúng một con ki nào cả.
Trần Ngộ nản lòng: “Các bước ném của tôi không sai mà.”
Giang Tùy dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô: “Không sai.”
Trần Ngộ lại nói: “Tư thế đứng cũng không sai.”
“Đúng vậy.” Giang Tùy gật gật đầu, ngữ khí cũng không dám quá nặng nề: “Không sai.”
“Cách ném hoàn toàn giống y như của cậu.”
Trần Ngộ rất buồn bực: “Vậy tại sao cậu có thể ném một lần đổ cả mười ki, còn bóng của tôi lại luôn lăn sang một bên?”
Lần đầu tiên dạy học Giang Tùy đã bị đánh trọng thương: “…”
Vấn đề này có hơi bí bách.
Người bình thường dạy tới mức này, cho dù không thể đánh đổ toàn bộ ki cũng không thể không trúng nổi một cái.
Thầy Giang tỏ vẻ bất lực, không thể trả lời được.
Nhưng anh vẫn có lời muốn nói.
“Bowling không đơn giản như vậy đâu.” Giang Tùy thấp giọng an ủi: “Tôi chơi nhiều năm rồi mới có thể ném được như vậy, cậu mới chơi ngày đầu tiên, thế đã là rất tốt rồi.”
“Trước hết cậu đừng chơi nữa, nghỉ ngơi ăn gì đó đi.”
Trần Ngộ lại cầm một quả bóng lên: “Cậu đi đi, tôi luyện tập thêm.”
Giang Tùy nheo mắt, vẫn còn muốn luyện tập nữa à? Đừng mà, nếu còn luyện nữa thì e là lòng tự trọng của cô gái sẽ bị đánh vỡ tan tành mất.
Anh cúi người, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Một mình tôi đi làm sao được?”
Trần Ngộ nói ngắn gọn: “Dùng chân.”
“Chân tôi không nghe lời tôi, nó chạy theo cậu mất rồi.” Giang Tùy nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng không đập loạn.
Trần Ngộ: “…….”
–
Tạ Tam Tư nhìn các đôi nam thanh nữ tú tụ tập gần đó: “Cho nên, con trai chúng ta phải có ít nhất một kỹ năng. Nói nhẹ nhàng là để nâng cao sức hút của bản thân, làm phong phú chính mình, còn nói to lớn hơn là có thể giúp chúng ta tìm được một người vợ, gia đình hòa thuận thì vạn sự đều hưng thịnh.”
Không ai chú ý đến cậu ta.
Lời của một kẻ độc thân thì có sức thuyết phục cái quái gì.
Trương Kim Nguyên đá đá ông lớn họ Vương: “Bạn gái cũ của cậu không đi tìm cậu nữa chứ?”
Vương Nhất Phàm vốn đang hưng phấn chơi game, một người một súng đi bắn quái, khi nghe thấy câu hỏi này thì khuôn mặt lập tức trầm xuống: “Cả nhà cô ấy đều đã chuyển đi rồi.”
Trương Kim Nguyên bóc một gói mơ ra ăn: “Quá hoang tưởng về mặt tình cảm, là một quả bom nổ chậm.”
Vương Nhất Phàm lạnh lùng nói: “Đừng nổ đến chỗ tôi là được.”
“Lần này cậu quá thê thảm rồi, cơ thể không bị thương đúng là quá may mắn.” Trương Kim Nguyên nhổ hạt mơ ra rồi nói: “Tâm thần có vấn đề, nếu có đâm cậu một dao thì cũng không cần phải vào tù.”
“Đáng sợ nhất là đánh thuốc mê khiến cậu bất tỉnh, nhốt cậu trong phòng tối. Đừng nghĩ đó chỉ là chuyện tưởng tượng, mấy kẻ cố chấp cuồng theo dõi hoàn toàn có thể làm ra được đấy.”
Ông lớn như Vương Nhất Phàm cũng không nhịn được rùng mình: “Đệch, cậu đừng nói nữa.”
“Uông Nguyệt đã theo dõi cậu sáu năm rồi, dựa vào hành vi tự do phóng túng của cậu thì cũng sẽ không chú ý tới kiểu con gái yếu đuối như cô ấy, nên cô ấy có rất nhiều cơ hội để ra tay, cậu nên biết ơn vì cô ấy đã không giết mình đi.”
Trương Kim Nguyên nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của người anh em nhà mình, lắc đầu nói: “Cậu còn dám tiếp nhận sự theo đuổi của con gái nữa thì có khả năng sẽ gặp phải loại mắc bệnh tâm thần đó đấy.”
Vương Nhất Phàm kéo kéo tóc, khuyên tai trên tai cũng không lấp lánh nữa, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Độc thân mười năm hả?” Trương Kim Nguyên hô lên: “Tam Tư, nghe thấy không, làm chứng nhé.”
Tay Tạ Tam Tư làm ra ký hiệu ‘ok’: “Ô kê.”
Sau đó cậu ta còn kêu lên: “Anh Tùy, chị dâu, Nhất Phàm nói cậu ấy sẽ độc thân mười năm!”
“…….”
Khuôn mặt Vương Nhất Phàm méo mó, ông đây chỉ đang dùng phép ẩn dụ thôi mà.
–
Mấy người Giang Tùy thi đấu kiếm điểm, cuối cùng đổi được một món quà nhỏ.
Bọn họ đều nhường cho Trần Ngộ chọn.
Tất cả đều cho rằng cô sẽ chọn một con búp bê.
Con gái mà, chẳng phải đều thích những con búp bê mềm mại, có thể ôm có thể bóp, còn rất đáng yêu nữa.
Kết quả là cô lại chọn một món đồ trang trí hình con ki.
Giang Tùy vuốt sợi tóc trên đầu vai cô: “Sao cậu lại chọn món này?”
Trần Ngộ bình thản nói: “Cậu thích.”
Giang Tùy ngây người, sau đó đắc ý liếc nhìn ba người anh em của mình.
Ba người Trương Kim Nguyên đen mặt. Được rồi, được rồi, được rồi, chúng tôi biết vợ anh nuông chiều anh rồi, chúng tôi tuyệt đối không ghen tị!
–
Lúc ăn cơm, mấy người bắt đầu quậy phá, Tạ Tam Tư bắt đầu trước, ai bảo cậu ta là người cha già trong số mấy người ngồi đây chứ.
“Chị dâu, anh Tùy của em bình thường mặc dù thích vờ vịt, nhưng anh ấy cũng thật sự rất trâu bò. Trước đây anh ấy đều không quan tâm đến các cô gái, đương nhiên hiện tại cũng không quan tâm mà chỉ để ý mình chị.”
Tạ Tam Tư gãi đầu: “Gì nhỉ, em muốn nói với chị là, anh Tùy lần đầu tiên yêu đương, nếu có chỗ nào làm chưa tốt thì xin chị hãy thông cảm cho anh ấy.”
Nói xong cậu ta uống một hơi hết sạch.
Trần Ngộ giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem mình có nên uống cạn hay không thì đã thấy Vương Nhất Phàm đứng dậy, cô nhanh chóng rút tay đang cầm ly về.
Vương Nhất Phàm coi như là người từng trải trong tình yêu, hẳn là sẽ có không ít kinh nghiệm để chia sẻ, nhưng cậu ấy cũng không nhiều lời, thật sự là không có mặt mũi.
Không lâu trước đó, cậu ấy mới bị bịp, bản thân có nhiều bạn gái như vậy nhưng vẫn bị lừa thê thảm.
Vậy nên Vương Nhất Phàm cũng không nói về lịch sử tình trường của mình nữa mà chỉ ngắn gọn: “Chị dâu, nếu ngày nào đó anh Tùy làm chuyện xấu, khiến chị ấm ức thì chị cứ nói với chúng em, chúng em sẽ lập tức đứng ra đòi lại công bằng cho chị.”
Đề tài vừa đổi, đôi mắt hồ ly thường ngày hôm nay chỉ có sự chân thành và trang nghiêm: “Nhưng nếu anh Tùy không làm chuyện xấu mà chỉ là hiểu lầm, vậy chị hãy cho anh ấy một cơ hội để giải thích.”
Cũng cạn luôn.
Trương Kim Nguyên nhe răng nanh, vẫn cười rạng rỡ như trước: “Vậy chị dâu, từ nay về sau em giao anh Tùy cho chị nhé.”
Sau đó cậu ta cũng uống một hơi cạn sạch, nhìn rõ đáy ly.
Giang Tùy im lặng vuốt ve miệng ly một lúc rồi bật cười nói: “Mẹ nó, mấy cậu đang làm gì vậy, ủy thác à?”
“Những lời này không thể đợi đến lúc tôi và chị dâu các cậu kết hôn rồi nói sao?”
Dạy dỗ xong anh liền quay đầu nhìn về cô gái vẫn chậm chạp chưa lên tiếng, trong đầu đã có chút hoảng hốt. Không biết ý cô thế nào khi anh thể hiện lập trường như vậy, anh khàn giọng nói: “Nghe thấy không, cậu phải chăm sóc tôi thật tốt đấy.”
Trần Ngộ còn đang chìm trong cảm xúc ngưỡng mộ Giang Tùy, cũng vui thay cho anh vì có thể quen được ba người anh em như vậy.
Giang Tùy càng hoảng hốt hơn, cảm giác lan ra toàn thân khiến tay chân anh có chút cứng ngắc, nhíu chặt mày: “Vợ ơi, đang gọi cậu đấy.”
Trần Ngộ vô thức đáp lại: “Ừm.”
Giang Tùy vui vẻ, âm thanh càng trầm hơn: “Sau này tôi giao bản thân mình cho cậu đấy.”
Mi mắt Trần Ngộ khẽ động: “Ăn cơm của cậu đi, nói ít thôi.”
Giang Tùy thổi hơi bên tai cô: “Cậu ngại à?”
Kết quả là bị đạp một cái.
“Được rồi, đều là người nhà cả, đừng ngại.”
Tay trái Giang Tùy ôm eo thon của cô, tay còn lại nâng ly rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Trần Ngộ uống cùng Giang Tùy mấy ly về sau, không nhịn được kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu uống nhiều vậy làm gì?”
Mắt Giang Tùy khép hờ, môi mỏng khẽ nhếch: “Vui.”
Anh liếc nhìn vẻ mặt không vui của cô, nghiêng đầu cọ cọ: “Tôi uống thêm một ly nữa, chỉ một ly nữa thôi.”
“Đợi tôi say rồi, cậu phải chăm sóc tôi đó.”
Vừa nói xong thì nửa người trên đã nghiêng sang.
Thể chất của chàng trai trẻ rất mạnh mẽ, đè Trần Ngộ nghiêng hẳn về một bên, cô đẩy anh: “Ngồi đàng hoàng.”
“Không muốn,” Giang Tùy ôm cô, tiếng thì thầm bật ra từ cổ họng: “Tôi chỉ muốn như vậy thôi.”
Trần Ngộ lại đẩy.
Giang Tùy như con gấu lớn cứ quấn lấy cô.
Hai anh chàng độc thân đối diện và anh chàng còn lại mới thất tình, cả ba người đều muốn lật bàn, mẹ nó, còn uống được nữa không?
Quá đáng, cực kỳ quá đáng!
–
Tháng Tám, Trần Ngộ và Giang Tùy tới phòng vẽ tranh một chuyến.
Năm ngoái những học sinh tốt nghiệp đậu đại học cũng tới, nhưng tiếc là Trần Ngộ không gặp được họ, cô vào phòng vẽ tranh khá muộn.
Trần Ngộ đứng trong siêu thị: “Năm ngoái những người đó đã mua gì vậy?”
Giang Tùy uể oải đẩy xe hàng: “Hình như là kẹo.”
Trần Ngộ dừng bước: “Đều là kẹo hết à?”
“Ừ.” Giang Tùy gãi lông mày: “Kỳ nghỉ hè không chỉ có mỗi học sinh tập huấn mà còn có một số học sinh lớp dưới nữa, rất đông người, mua những cái khác thì không tiện, chỉ có kẹo là dễ nhất, mỗi người một nắm.”
Trần Ngộ suy nghĩ: “Vậy chúng ta cũng mua kẹo.”
Giang Tùy không có ý kiến, đi theo cô tìm kẹo: “Cậu có cảm thấy thời gian trôi rất nhanh không?”
Vào tầm này năm ngoái, anh còn chưa quen biết cô.
“Có.” Trần Ngộ vừa đi vừa nói: “Hôm trước tôi gọi điện thoại cho Tiểu Kha cũng có nói, cảm giác như chuyện vẽ khối hình học là chuyện mới gần đây.”
Ký ức của Giang Tùy bị cô khơi ra: “Nói đến vẽ khối hình học, lúc đầu cậu vẽ… nói thế nào nhỉ, hoàn toàn là lãng phí giấy vẽ.”
Trần Ngộ không nhanh không chậm đánh trả: “Dù sao cũng tốt hơn cậu, chẳng vẽ được mấy nét bút, ngày nào cũng đeo tai nghe nghe nhạc, trông rất trẩu.”
“Cậu để tâm đến anh trai như vậy cơ à.” Giang Tùy cười: “Đã thích từ lâu rồi phải không?”
Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Không hề.”
“Nói có đi.” Giang Tùy dùng một tay giữ chặt gáy cô, đẩy cô sang một bên: “Anh trai mua kẹo cho cậu ăn.”
Trần Ngộ bỗng kéo Giang Tùy vào kệ hàng bên trong.
Giang Tùy cúi đầu nhìn cô hốt hoảng: “Hai chúng ta giống đang yêu đương vụng trộm ấy, cậu là phụ nữ đã có gia đình, còn tôi là tình nhân cậu bao nuôi.”
Trần Ngộ cẩn thận quan sát xung quanh, Giang Tùy cũng học theo cô, ghé bên cái đầu nhỏ đang ló ra, trêu chọc nói: “Chồng cậu tới rồi à?”
Trần Ngộ trợn mắt: “Là dì út của tôi.”
Giang Tùy thôi không trêu đùa nữa: “Vậy tôi đi chào hỏi.”
“Đừng đi.” Trần Ngộ nói: “Miệng bà ấy là to nhất trong ba chị em của mẹ tôi, nếu bị bà ấy nhìn thấy thì trong hôm nay, họ hàng trong nhà đều sẽ biết, toàn bộ đấy.”
Giang Tùy cau mày: “Vậy thì càng phải đi chào hỏi.”
–
Chào hỏi thì chắc chắn là không chào được rồi.
Giang Tùy chỉ đang trêu cô gái thôi, loại chuyện gặp họ hàng này không thể tùy tiện được.
Trần Ngộ cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bọn họ gặp mặt lúc này.
Dì út không chỉ đơn giản là lắm mồm, mà bà ấy sẽ dùng mọi cách để thăm dò thông tin cá nhân của Giang Tùy. Thông qua mối quan hệ của mình để điều tra về sản nghiệp của gia đình anh, triển vọng tương lai, bất động sản, còn có chuyện cô gả đi thì có thể kiếm được bao nhiêu tài sản sau khi kết hôn.
Hậu quả đáng sợ như vậy đấy.
Vì dì út đang ở trong siêu thị nên Trần Ngộ cũng từ bỏ suy nghĩ đi dạo mà vội vàng cùng Giang Tùy đi mua kẹo rồi rời đi.
Mặt trời nóng rực, khó chịu muốn chết.
Trên đường tới phòng vẽ tranh, Trần Ngộ đã ăn hết hai que kem, còn muốn ăn que thứ ba nhưng Giang Tùy không cho.
“Càng ăn thì càng khát.”
Giang Tùy đưa nước cho cô: “Cậu uống cái này đi.”
Trần Ngộ dừng xe uống nước, sau đó chậm rãi đạp xe về phía trước, mang theo một thân đầy mồ hôi đến phòng vẽ tranh: “Cậu lên đi, tôi ở đây đợi.”
Giang Tùy cong ngón tay gạt mồ hôi trên chóp mũi cô: “Cậu chắc chứ? Nếu cậu không vào thì tôi cũng không vào.”
“Lão Triệu còn đang chờ học trò đắc ý nhất của mình đấy.”
Trần Ngộ nghiến răng, đành phải bò lên.
Năm ngoái, việc leo lên leo xuống trên cầu thang không tốn chút sức nào, nhưng năm nay mới leo được bốn tầng cô đã thở dốc.
Cô dựa vào lan can thở hổn hển: “Mới có một năm mà thể chất của tôi đã kém như vậy, y như người đến tuổi trung niên ấy.”
Giang Tùy không nghĩ ngợi nhiều: “Cậu chỉ béo lên thôi.”
Trần Ngộ khựng lại: “Tôi béo?”
Giang Tùy lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt hơi thay đổi, xong rồi, nói ra điều không nên nói. Anh chán nản cau mày, đang định dỗ cô thì đã nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu bóp eo, giật mình lẩm bẩm: “Hình như béo lên rồi.”
“…….”
Giang Tùy nghiêng đầu, mím môi nhịn cười, sau khi ho khan vài tiếng mới quay đầu lại: “So với đợt tập huấn cuối năm ngoái thì cậu béo hơn thôi, thật ra như bây giờ rất vừa vặn.”
“Năm ngoái, cổ tay của cậu rất nhỏ.”
Anh ra hiệu: “Quá gầy, lúc cầm tay cậu tôi còn sợ mình sẽ làm gãy nữa.”
Trần Ngộ không nghe lời Giang Tùy nói, cô lao lên tầng, tự nhủ: “Phải kiềm chế một chút, sau mười giờ tối không được ăn nữa, kẹo cũng không thể ăn…”
Giang Tùy đau đầu bóp trán, không thể hiểu nổi thế giới của con gái.
–
Triệu Thành Phòng vừa tiễn một vài học sinh, ly trà còn chưa uống hết đã thấy có thêm hai người nữa.
Thầy ấy nghe được chuyện xảy ra ở phòng riêng đêm đó, được các học sinh miêu tả lại vô cùng sống động, như thể đang tái hiện lại cảnh tượng lúc đó vậy.
Bây giờ nhìn hai đứa nhỏ này, Triệu Thành Phong có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chỉ nói với hai người rằng, bất kể sau này có theo nghề gì thì cũng đừng từ bỏ hội họa.
Hiếm khi có được hai hạt giống tốt.
Khi Trần Ngộ bước ra khỏi văn phòng lại bắt gặp nhóm học sinh cùng khóa năm ngoái, là người quen, dáng vẻ phân phát kẹo giống như chia kẹo cưới vậy.
Chỉ thiếu mỗi câu nói “Chúc các cậu sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp”.
Trần Ngộ không muốn đi từng phòng vẽ nhỏ, cô chỉ đến phòng vẽ số Một, nơi cô đã ngồi lâu nhất.
Vừa bước vào đã nghe thấy một loạt tiếng hét.
Có người của phòng vẽ số một, cũng có người từ phòng vẽ khác vì hiếu kỳ đến hóng chuyện.
Tất cả đều là nữ sinh.
Trần Ngộ nhìn Giang Tùy đang lười biếng dựa vào cửa rồi đứng thẳng dậy.
Chân dài của Giang Tùy căng thẳng, anh cũng đứng thẳng lên.
Ánh mắt của nhóm nữ sinh vẫn không hề di chuyển chút nào.
Khóe miệng Trần Ngộ trùng xuống, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong trẻo đã kết thêm một tầng sương giá.
Giang Tùy bước nhanh đến, vén vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên cổ cô: “Đi thôi.”
Tiếng la hét càng vang dội hơn.
Có học sinh tập huấn to gan, tính cách cởi mở mạnh dạn hét lên: “Đàn chị, xin dừng bước!”
“Xin hỏi phải làm sao mới có thể theo đuổi được người bạn trai đẹp trai như của chị ạ?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng em cũng muốn có một người bạn trai như thế.”
“Chị dạy chúng em theo đuổi đi.”
Đối diện với từng khuôn mặt ngây ngô và hâm mộ, Trần Ngộ còn chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã vang lên tiếng nói: “Là tôi theo đuổi đàn chị của các cô.”
Trần Ngộ ngây người nhìn Giang Tùy.
“Đệch.”
Yết hầu Giang Tùy khẽ động, cảm giác khô nóng khó nhịn, anh nhanh chóng yêu cầu sáu bảy cô gái tạm thời ra ngoài một chút, rồi vội vàng đóng cửa lại, chặn những ánh mắt tò mò ở bên ngoài.
Sau đó anh quay lại trước mặt cô gái, cúi người hôn cô, dịu dàng cọ xát một lát rồi mới cúi đầu, khàn giọng cầu xin.
“Mở miệng ra, để tôi vào trong.”
Đầu óc Trần Ngộ hoàn toàn trống rỗng: “Vậy cậu đừng cắn tôi.”
“Không cắn.” Giang Tùy nói.
Lần này anh thật sự nói được làm được, không cắn cô mà chỉ kéo dài nụ hôn sâu.
Toàn thân Trần Ngộ nóng bừng mềm nhũn, cô hơi thiếu dưỡng khí nên đứng không vững, chỉ có thế túm lấy Giang Tùy, hô hấp tràn ngập mùi hương của anh.
“Sao cậu lại… sao lại hôn lâu như vậy…”
Hô hấp đứt quãng, Trần Ngộ thở hổn hển, hai gò má và cần cổ đỏ ửng cả lên.
“Bạn trai lâu một chút thật tốt.”
Giang Tùy chống lên trán cô gái nhỏ, nhìn cô động lòng mà hai mắt đỏ bừng ướt át.
“Từ khoảnh khắc tôi thích cậu thì đã muốn hôn cậu trong phòng vẽ tranh rồi.”
Dừng lại một chút, anh bật cười: “Còn muốn làm thế này nữa.”
Dứt lời anh lập tức hôn lên cổ cô, cắn một cái rồi để lại một dấu ấn nho nhỏ.
Vẫn là cắn, chỉ là đổi chỗ mà thôi.
Trần Ngộ cảm thấy Giang Tùy thật chó quá.
–
Vào ngày báo danh nhập học, Trần Ngộ tự mình đến thành phố T, cô không cho bố mẹ đi cùng mà một mình ngồi tàu, toàn bộ hành trình đều điềm tĩnh và tỉnh táo.
Khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng Học viện Mỹ Thuật, cái gì mà điềm tĩnh, cái gì mà tỉnh táo đều biến mất.
Nhưng thật ra Trần Ngộ đã đoán được rồi, anh chàng này sống chết không chịu nói rõ đã nộp hồ sơ vào trường nào ở tỉnh.
Hôm nay cũng không tới ga tàu tiễn cô.
Nhưng có nghĩ thế nào cũng không bằng khi tận mắt nhìn thấy nó thật sự đang diễn ra.
Trần Ngộ muốn hỏi Giang Tuỳ nộp hồ sơ lúc nào, làm cách nào để thầy Triệu giúp anh giấu giếm.
Còn nữa, Học viện Mỹ Thuật thi tuyển sinh độc lập hai ngày, mùng 2 và mùng 3, anh thi ngày nào, đi bằng cách nào, có phải lén đi theo cô hay không.
Nhưng cô chỉ kéo vali hành lý bước từng bước qua đó, dừng lại ở khoảng cách 3-5 bước chân, ngước lên nhìn anh chăm chú, mắt trừng đến đau nhức mới mở miệng hỏi anh một câu.
“Cậu tới Học viện Mỹ Thuật làm gì?”
Giang Tùy nhìn cô thật sâu: “Đến cùng bạn gái theo đuổi ước mơ.”
Hốc mắt Trần Ngộ lập tức nóng lên, mở miệng nói: “Nếu thất bại thì sao?”
“Có tôi ở đây, sẽ không thất bại.”
Giang Tùy nhếch môi, mỉm cười giang rộng vòng tay với cô: “Bạn gái, nghệ thuật gia tương lai, bốn năm đại học mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Kết thúc một giai đoạn tuyệt đẹp là bắt đầu một giai đoạn mới tuyệt vời hơn.