Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 43: Ghen
Không khí trong siêu thị lặng lẽ sôi sục.
Cô nhân viên trẻ lôi kéo đồng nghiệp của mình, trong mắt vù vù bay ra trái tim màu đỏ: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá à, tôi muốn xin số điện thoại của anh ấy!”
Đồng nghiệp lớn tuổi hơn một chút, gần ba mươi, trải đời nhiều hơn, bình tĩnh hơn cô ta phân tích sơ bộ: “Cả người chàng trai đó đều là đồ hiệu tức là trong nhà có tiền, nhìn tuổi chắc là học sinh cấp ba. Lúc này không đi học ở trường mà lại lang thang ngoài đường đi dạo, chắc chắn là một cậu ấm không tài không nghệ rồi.”
Cô nhân viên nhỏ mê trai: “Đẹp trai thì sao cũng được hết.”
Đồng nghiệp: “…….”
Cô nhân viên nhỏ được đồng nghiệp cỗ vũ nên chầm chậm bước tới và nói: “Xin chào…”
Vừa mới bắt đầu cô ta đã bị một giọng nói lười biếng mà dễ nghe cắt ngang: “Thạch Hỷ Chi Lang ở đâu vậy?”
“Hả?”
“Thạch, loại lớn đấy.”
Giang Tùy nhìn thấy nhân viên bán hàng há miệng ngây ngốc đứng đấy, không nhịn được nói: “Chị gái ơi, chị có nghe thấy không?”
Cô nhân viên nhỏ: “.…….”
Anh đẹp trai có biết nói chuyện không vậy, ai là chị gái? Tôi mới hai mươi thôi.
Cô nhân viên nhỏ vừa dẫn đường vừa nghĩ, chàng trai đẹp trai như vậy cũng ăn thạch à.
Quần áo đúng là hàng xịn.
Sạch sẽ lại gọn gàng, ngay cả giày cũng không bị bẩn.
Mùi trên người cũng thơm nữa.
Giang Tùy đi ngang qua một kệ chứa đồ, thoáng nhìn thấy thứ gì đó, anh dừng bước lấy hai cây bút bi.
Một cây có một quả táo đỏ nhỏ ở đầu bút, cây còn lại là một quả táo xanh.
Một đỏ và một xanh lá cây.
Giang Tùy cầm bút nhìn một hồi, cau mày bắt bẻ, đột nhiên hỏi nhân viên bán hàng: “Hợp không?”
Cô nhân viên nhỏ: “… Hợp.”
Chàng đẹp trai đặt cả hai chiếc bút vào trong xe đẩy, như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt trong nháy mắt đã ôn hòa hơn.
Hơi thở quanh người cũng không còn sự xa lánh mọi người nữa, thoáng chốc đã gần gũi hơn.
Trước mắt cô nhân viên nhỏ hiện ra mấy dòng chữ lớn.
Đồ đôi.
Có bạn gái rồi.
Anh đẹp trai rất chiều bạn gái, rất cưng, rất chiều.
Thích tuyên bố chủ quyền, thích khoe khoang.
Đệch, đệch, đệch đẹp trai như vậy mà đã có bạn gái rồi.
Ý, hình như câu này sai sai.
–
Một lúc sau, siêu thị lại có một anh đẹp trai nữa đến, cũng còn trẻ tuổi, trông quân tử lại nho nhã.
Dường như là người quen với anh đẹp trai lúc trước.
Mắt vừa liếc qua, chân đã nhấc lên, đi thẳng đến bên cạnh người kia.
Lúc này cô nhân viên nhỏ không tiến lên nữa mà đang sắp xếp mì ăn liền mà khách đã xới tung ở khu bán hạ giá: “Cũng có bạn gái rồi.”
Đồng nghiệp lại có cách nhìn không giống cô ta.
Anh chàng thứ hai này có lẽ không có chủ, nhưng càng khó theo đuổi hơn.
Đồng nghiệp đánh giá.
Cậu trai sắp quẹo vào thì nhận ra nên quay đầu lại nhìn, cười ôn hòa lễ phép với cô ta.
Cô ta nhạy cảm nhận ra, kiểu người ôn hòa như ngọc này, rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thân cận, dịu dịu dàng dàng, thật ra là người vô tình nhất, cũng khó nhìn thấu nhất.
Còn không bằng cái anh cao hơn chút kia, bướng bỉnh không chịu trói buộc, tuy rằng khó đến gần, nhưng ít nhất với người và việc đặc biệt thì anh sẽ rất đơn thuần.
Khi anh mua đồ ăn vặt, tìm đủ đồ chơi đầy màu sắc thì như biến thành một người khác.
Vô cùng đơn giản.
Mọi thứ trong lòng đều lộ ra ngoài, có thể nhìn thấu được.
–
Giang Tùy và Vu Kỳ không biết hai người họ đã bị người ta phân tích, họ đứng cạnh kệ chứa đồ, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
“Có việc à?” Giang Tùy hỏi.
“Có.” Vu Kỳ nói: “Có phải Trần Ngộ ở cùng với cậu không?”
Giang Tùy mượn ưu thế dáng người cao mà đưa mắt xuống nhìn cậu ấy: “Liên quan quái gì tới cậu.”
Vu Kỳ ngồi xổm xuống mở hộp dụng cụ ra, lấy một hộp màu sơn dầu từ trong ra: “Cậu đưa cái này cho cô ấy giúp tôi.”
Giang Tùy híp mắt, mẹ nó, tình huống gì đây?
Đã xảy ra chuyện gì mà ông đây không biết?
“Cô ấy nhờ tôi tìm hộ cô ấy.”
Vu Kỳ cầm hộp dụng cụ đứng dậy, bỏ hộp màu sơn dầu vào xe đẩy của Giang Tùy, làm ra vẻ muốn đi, lại bị một chân cản lại.
Giang Tùy khó chịu đè cậu ấy xuống, đè xuống thấp hết mức, tư thế như là chủ: “Cái này hiệu gì, bao nhiêu tiền? Một tệ rưỡi hay hai tệ?”
Vu Kỳ giật giật lông mày: “Cậu muốn trả tiền giùm cô ấy?”
Giang Tùy vừa định nói chuyện này liên quan mẹ gì đến cậu thì nghe cậu ấy nói một câu: “Hỏi ý kiến cô ấy chưa? Cô ấy chịu để cậu trả sao?”
“……”
Đệch, Giang Tùy đưa đầu lưỡi lên hàm răng, cười lạnh: “Đó là chuyện của tôi với cô ấy.”
Vu Kỳ biết rõ người anh em này lại ghen rồi.
Tựa như toàn bộ nam sinh trên thế giới này đều có ý đồ với người anh thích cả.
Tuy rằng người đó thật sự…
Thật sự tốt.
Vu Kỳ nhích ra chút, tránh xa sự cọc cằn mà Giang Tùy phóng ra: “Chuyện của Lưu Kha, tôi có nghe nói một chút.”
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào màu sơn dầu trong xe đẩy như nhìn kẻ thù: “Thì?”
“Cô ấy rất có thiên phú, cũng rất cố gắng.” Trong mắt Vu Kỳ hiện lên một chút tiếc nuối: “Chỉ là rất khó để đi tiếp nữa.”
Giang Tùy nhướng mày.
“Gặp tai nạn như vậy, học lại một năm, chỉ sợ……”
Vu Kỳ đột ngột bẻ cua: “Tháng sau sẽ thi chung.”
Giang Tùy thiếu chút nữa phản ứng không kịp, đổi chủ để gượng gạo vậy sao? Nói một nửa là con mẹ nó có ý gì, khùng điên.
“Tranh màu nước của Trần Ngộ…”
Vu Kỳ đắn đo rồi nói: “Phối hợp màu sắc rất có phong cách của bản thân, nhưng mà cũng còn nhiều vấn đề lắm.”
Giang Tùy biết người cậu ấy nói là bạn Tiểu Trần nhà mình, cũng đồng ý với ý kiến này nhưng ngoài miệng lại không nhịn được mà bao che khuyết điểm: “Tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết hết vấn đề, với lại.”
Anh dừng lại một lúc, giữa lông mày hiện lên vẽ u ám và khinh thường: “Cậu quản tốt chuyện của cậu là được, đừng có lo chuyện của người khác, cậu không phải thiếu niên tiền phong đâu.”
Vu Kỳ: “……”
Trong mấy phút đã ghen hai lần, cô gái kia thích anh bạn này chỗ nào vậy? Thích ghen à?
Vu Kỳ gãi gãi lông mày, khẽ cười thầm
Đúng rồi, cô gái kia vẫn chưa nhận ra tâm tư của mình.
Trong đầu Vu Kỳ hiện lên mấy mẩu chuyện những ngày nay, cậu ấy phủ định suy nghĩ của một giây trước.
Cô nhận ra rồi.
Sao nhận ra được nhỉ, Vu Kỳ nghỉ một chút, nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cậu ấy biết rõ tại sao cô lại giấu đi.
Vẻ ngoài cô gái kia trông kiên cường lại lạnh nhạt, nhưng trong lòng mềm mại và phong phú, ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh. Là một người bình thường, không thích làm việc gì không nắm chắc, không thích mạo hiểm, cô muốn tự mình đi thăm dò, xác định xem.
Trước lúc đó cô sẽ không muốn để lộ ra.
–
Giang Tùy trở lại bến tàu với khuôn mặt như người chết.
Trần Ngộ kinh ngạc mở hai mắt, ai lại chọc ông lớn này tức giận rồi?
“Ầm”.
Một hộp màu sơn dầu ném lên trên hộp dụng cụ của cô, nó văng ra, lăn xuống đất.
Trần Ngộ không hiểu sao mình phải tiếp nhận cơn giận của chàng trai, mặt cô sầm xuống: “Cậu làm gì vậy?”
Giang Tùy đứng trước mặt cô, đứng trên cao nhìn xuống cô, quai hàm nghiến chặt.
Trần Ngộ không nói gì đối mặt với anh một hai giây.
Nguyên nhân tức giận liên quan tới tôi? Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn ở đây, cũng không đi đâu, cũng chẳng làm gì.
Ông lớn này tính tình vui vẻ thất thường, càng ngày càng biết quậy.
Cái kiểu cố tình gây chuyện ấy.
Trần Ngộ cúi đầu xuống, nhìn thấy màu sơn dầu ở bên chân, là màu đen, còn mới, trong đầu của cô nảy ra một suy đoán: “Cậu gặp Vu Kỳ rồi hả?”
Giang Tùy không nói một lời.
Giang Tùy vừa nhặt hộp màu sơn dầu lên, còn chưa thẳng lưng đã bị người khác cầm lấy.
Giang Tùy đưa hộp màu sơn dầu của anh cho cô: “Dùng của tôi.”
Nói xong lập tức ném màu sơn dầu đen vào trong túi, ném như ném rác, hành động thể hiện tâm trạng.
Trần Ngộ mở hộp màu sơn dầu ra, phát hiện từng ô vuông bên trong đều được đổ đầy màu sơn dầu, gần như nhiều như nhau.
Hộp và màu sơn dầu đều rất sạch sẽ, xung quanh ô vuông nhỏ cũng không dính chút màu sơn dầu nào, tất cả các góc cạnh đều được lau chùi, y như mới.
Mắc chứng OCD mà nhìn thấy nó sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu về thể xác lẫn tinh thần.
Trần Ngộ cảm giác hộp màu sơn đầu trong tay nặng ngàn cân, còn nóng phỏng tay, cô nhìn Giang Tùy: “Cậu biết mình đang làm gì không?”
Giang Tùy không cần nghĩ ngợi: “Ông đây không biết…”
Anh giương mắt, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã chạm vào ánh mắt trong trẻo của cô gái, hai chữ “Con khỉ” còn đang nghẹn lại trong cổ họng, rồi bị anh nuốt mất.
Trên mặt Trần Ngộ thoáng xuất hiện vẻ kỳ lạ, nhanh đến mức tưởng như là ảo giác.
“Tôi thấy cậu cũng không biết.”
Cô nhẹ giọng nói một cậu, ánh mắt rơi xuống chiếc hộp trắng ở cạnh chân: “Tôi nghe Vu Kỳ nói với Vu Miêu muốn đi mua màu sơn dầu, nên tôi bảo cậu ấy tiện lấy cho tôi một hộp màu đen.”
“Cái thứ đó cần mua làm gì?”
Giang Tùy ngồi xuống ghế: “Không phải là trộn màu xanh phổ với màu đỏ thẫm là ra rồi sao?”
Trần Ngộ bĩu môi: “Tôi phải dùng hai màu để chế ra một màu, vậy phí quá, còn phiền nữa, không bằng trực tiếp mua luôn.”
Giang Tùy thích nét mặt này của cô, đáng yêu muốn chết, nhưng vẫn còn tức giận nên anh móc một chai nước ngọt từ trong túi ra, mở nắp đưa qua cho cô: “Tôi không có sao? Đến nổi cậu phải tìm người khác mua giùm cậu?”
“Không chỉ màu sơn dầu trắng, những màu khác tôi cũng có cả đống, mặc cho cậu dùng. Nói tai này lọt qua tai kia, tôi phải làm sao để cậu xem trọng lời tôi nói đây?”
“……”
Trần Ngộ không nhận chai nước ngọt kia.
Giang Tùy đưa nước ngọt đến trước mặt cô: “Cầm lấy.”
–
Trần Ngộ nhận chai nước ngọt rồi uống luôn.
Nơi cuối cùng cái hộp sơn dầu kia đến là trong túi nilon của Tạ Tam Tư.
Giang Tùy đi bộ dọc kênh đào, vốn định đi dạo một lúc, nhưng kết quả chưa được ba phút đã quay về.
Cô gái một tay cầm lấy bảng kẹp giấy vẽ, một tay cầm bút chì, thỉnh thoảng còn nhìn về phía kênh đào xa xa.
Phần tóc mái hơi dài được kẹp sang một bên bằng kẹp tóc màu đen, các đường nét từ trán đến chóp mũi, rồi đến cằm đều rất mềm mại.
Giang Tùy đi đến đứng sau lưng cô: “Chưa từng ngồi tàu à?”
So với những chỗ khác, nét vẽ ở chỗ đó rõ ràng không được tự tin, đầy dấu vết bôi bôi, sửa sửa.
“Chưa từng.” Trần Ngộ nói.
Xe lửa còn chưa từng đi, huống chi là tàu thủy.
Trần Ngộ vừa dứt lời, trên giấy và bảng vẽ lập tức xuất hiện thêm một cái bóng mang theo hơi thở của chàng trai, bên tai là giọng nói rất thấp: “Ở đây vẽ sai rồi.”
Cô nhìn chỗ anh chỉ: “Sai rồi sao?”
“Ừ, sai rồi.” Giang Tùy thấy cô không hề động bút, nhếch môi: “Không biết sửa thế nào à?”
Trần Ngộ không nói chuyện.
Giang Tùy túm lấy bút chì của cô, tặc lưỡi nói: “Không biết thì nói không biết, tôi đâu có cười cậu.”
Trần Ngộ liếc anh: “Cậu sẽ cười.”
Giang Tùy: “…”
–
Trần Ngộ vẽ sai kết cấu của tàu, Giang Tùy đã sửa lại cho cô, hơn nữa còn nói cho cô biết rất nhiều điều mở rộng hơn.
Ví dụ như dù là vẽ tả thực hay vẽ mô phỏng bằng màu nước thì khuôn đều rất quan trọng.
Tỉ lệ chính xác là cơ bản, tiếp đó là sự thoải mái, cuối cùng là hài hòa, thống nhất và đẹp.
Lại ví dụ như cảm giác ngồi tàu là cảm giác gì, trong khoang tàu có những đồ vật gì, kết cấu bên trong trông như thế nào.
Boong tàu dùng để làm gì, buồm được căng lên làm sao.
Khi gió biển thổi vào mặt sẽ có cảm giác gì, mặt trời mọc trên biển sẽ trông đồ sộ ra sao.
Đợi đã.
Giang Tùy nói rồi lại nói, tốc độ nói cũng chậm lại, giọng điệu cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt dính vào đôi mi thỉnh thoảng chớp chớp của cô.
Trần Ngộ đang thất thần, cô nghe những gì Giang Tùy nói, hình ảnh cũng hiện ra.
“Trải nghiệm nhiều mới có lợi cho việc vẽ tranh, chẳng trách có người thích làm họa sĩ tự do, vừa đi vừa nhìn vừa vẽ, thích thật.”
Giang Tùy nghe được điều cô khát khao, anh dụ dỗ nói: “Sang năm thi tốt nghiệp xong, tụi mình đi du lịch đi.”
Trần Ngộ quay đầu: “Du lịch?”
“Đúng vậy.” Giang Tùy nhìn chằm chằm cô, giọng điệu lười nhác, đôi mắt lại sâu không thấy đáy, như chứa một vòng xoáy bên trong: “Có đi không?”
Mi mắt Trần Ngộ run lên, rất bình tĩnh: “Nói sau đi.”
“Thi xong rồi, cái gì cũng dễ nói.” Cô cầm lại cây bút chì của mình, đầu ngón tay trùng hợp nắm vào nơi anh đã chạm vào, chạm vào một khoảng ấm áp: “Thi không tốt thì không còn gì để nói.”
Giang Tùy cười bằng giọng mũi: “Thành tích văn hóa của tôi một lời khó nói hết, tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì hả.”
Câu này anh nói rất nhỏ, anh cũng sợ.
Cái học viện Mỹ Thuật rách kia, điểm môn văn hóa có thể bức chết người khác.
Sang năm sau đợt tuyển sinh thống nhất, anh sẽ trở lại trường học, thời gian cách ngày thi tốt nghiệp cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, đến lúc ôn tập, e là anh phải học tới chết mất.
Bằng không thì còn có thể làm sao đây?
Cô gái muốn đi, anh chắc chắn phải đi theo.
–
Giang Tùy xách túi đồ ăn đến trước ghế của cô: “Ăn không?”
Trần Ngộ nói: “Vẽ quá kém, không đáng được ăn.”
Giang Tùy: “……”
Được rồi, không ăn thì không ăn, để cô đem về cũng được.
Còn có cây bút bi quả táo đỏ nhỏ.
Trần Ngộ đã vẽ xong, chuẩn bị trộn màu sơn đầu và quét màu, Giang Tùy cản lại.
“Đừng có quét bằng màu lam.”
Giang Tùy nhanh chóng ném cọ màu nước của mình vào thùng nước, rửa và lau khô, sau đó phối với màu trên bảng pha màu của cô: “Dùng màu này.”
“Mặt trời đã ngả về Tây, mặt sông có hơi ố vàng.”
Trần Ngộ liếc nhìn rồi khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn dòng ánh sáng lăn tăn trên dòng nước, cô nhớ rõ khi học tiết đầu tiên của vẽ màu nước, thầy Triệu có nói.
Thầy Triệu nói cảm nhận màu sắc mỗi người sinh ra đều không giống nhau, có người cảm nhận màu sắc rất tốt, có người cảm nhận màu sắc không tốt.
Nhưng không sao, vì cảm nhận màu sắc sau này có thể đạt được qua huấn luyện.
Tiết thứ nhất thầy ấy không dạy gì cả, chỉ để mọi người tự tìm một bức tranh mẫu, tự mô phỏng theo để vẽ, cảm nhận màu sắc của bức vẽ, phân tích nó, rồi điều chỉnh nó.
Hiện giờ tiếp xúc với vẽ màu nước được hơn nửa tháng rồi, vẫn chưa tốt lên được.
Thầy Triệu từng chỉ dẫn cô vẽ màu nước rồi, nói cảm nhận màu sắc của cô không tệ, nhưng vấn đề nhỏ khá nhiều, còn có tâm lý phụ thuộc rất nhiều với những màu cơ bản.
“Màu sơn dầu của màu nước không giống tranh sơn dầu, nó không có tính che phủ, vì vậy em phải cố gắng dùng cọ vẽ chuẩn xác hết mức có thể.”
“Nếu như em sửa chữa và bôi lên chỗ này nhiều lần, màu ở đây sẽ bị bẩn hết.”
“Cố gắng hết mức để một nét vẽ là một lớp.”
Đây là điều mà thầy Triệu đã nhấn mạnh không chỉ một lần, Trần Ngộ đập đập cọ vẽ màu nước: “Giang Tùy, cậu nói xem tôi có thể học vẽ màu nước giỏi được không?”
Giang Tùy nhướng mày, sao mà còn uất ức nữa vậy, anh gõ vào bảng vẽ của cô: “Đang vẽ thực đấy bà cô ơi, mặt trời mà lặn thì màu sắc lại thay đổi, cậu tranh thủ thời gian vẽ đi, nhanh lên.”
Trần Ngộ hít sâu, vứt bỏ suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu quét màu.
–
Hiện giờ tranh Giang Tùy vẽ đã có thay đổi so với lúc trước, càng lúc càng súc tích, dù là vẽ phác họa hay vẽ màu nước cũng thế.
Dường như vẽ không bao nhiêu nét là đã ra được hiệu ứng của cả bức tranh rồi.
Trên thực tế anh hoàn toàn không tốn quá nhiều thời gian.
Khi Trần Ngộ vẫn còn đang vẽ tổng thể của tàu, còn chưa vẽ đến chi tiết, Giang Tùy đã đặt bút xuống, cằn nhằn linh tinh bên tai cô.
“Cậu mới vẽ có một ít mà cả bảng màu không có chỗ nào sạch, có thể dọn một chút không, đừng có bừa bộn như vậy?”
Trần Ngộ dừng bút lại.
Giang Tùy thoáng nhìn, sao lại không vẽ nữa rồi, yếu ớt vậy sao?
Anh thở dài: “Tôi đang nói về cây cọ lớn mà cậu dùng để trộn màu, không phải nói đến phương pháp vẽ của cậu, cậu đã kiềm chế cách vẽ hơn nhiều rồi.”
Thật ra Trần Ngộ không tức giận, chỉ là cô nhớ Tiểu Kha.
Tiểu Kha nói cô ấy vẽ tranh quá kiềm hãm, không phóng khoáng, mà cô thì quá phóng khoáng, lại không kiềm được.
Hiện giờ cô đã kiềm được, mà Tiểu Kha lại tạm thời không vẽ nữa.
Cảm giác cuộc sống không như trước nữa xông thẳng lên đầu, lan rộng ra tất cả xương cốt, tứ chi.
–
Khi Trần Ngộ tĩnh táo lại, Giang Tùy không biết đã đi đâu rửa sạch bảng pha màu của mình để cho cô dùng.
“Một bảng của cậu không đủ dùng, vậy cho cậu bảng này đi, sau này tôi chuẩn bị cho mình cái khác.”
Giang Tùy nói rất tự nhiên: “Vẽ nhanh đi, nhanh lên, nhanh lên.”
Vừa nói còn vừa đá vô ghế của cô.
Tâm trạng vừa mới dâng lên trong lòng Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói: “Cậu vẽ xong thì đi chơi đi.”
“Chơi cái quần, không thấy những người khác quay quanh bờ hồ vẽ tranh sao?” Giang Tùy hoàn toàn không cáu kỉnh, trên mặt còn treo nụ cười: “Được đấy, còn muốn đuổi tôi đi.”
Anh mở hộp kẹo Doublemint ra: “Vẽ đi, tôi xem”
Trần Ngộ biết rõ Giang Tùy nói được làm được, quả nhiên khi cô vẽ tranh anh bèn đem ghế tới.
Ngồi bên cạnh cô, nửa thân trên còn hơi nghiêng về phía trước.
Quá gần.
Như là lúc nào cũng có thể tựa vào cánh tay của cô vậy.
Trần Ngộ nhìn thoáng qua chàng trai đang xem cô vẽ. Trong hơi thở tất cả đều là mùi bạc hà mà anh thở ra.
“Màu sẵn có, màu cảnh vật, những thứ cơ bản này, tôi không nói nữa.”
Giang Tùy thổi bong bóng, giọng điệu tản mạn: “Khi cậu dùng màu cảnh vật phải chú ý tỉ lệ màu cảnh vật, bởi vì chuyện này liên quan đến cảm nhận vật mà cậu vẽ.”
“Nói cách khách, một quả táo đỏ đặt trên vải màu xanh lam, thì chỗ màu cảnh vật chỉ cần thêm một chút màu xanh lam là được rồi.”
“Nhưng nếu một quả cầu kim loại đặt trên tấm vải xanh lam, vậy thì màu cảnh vật là màu xanh lam thuần, bởi vì cảm nhận của chúng khác nhau, xảy ra phản xạ cũng không giống nhau.”
“……”
Giang Tùy nói đến cuống họng cũng khô rồi, anh nhổ kẹo cao su ra, nhưng không nhận được chút phản ứng nào, huyệt thái dương của anh giật giật: “Tổ tông ơi, cậu có nghe không vậy?”
Hỏi một đằng, Trần Ngộ đáp một nẻo: “Rốt cuộc Tiểu Kha nói gì với cậu?”
Câu hỏi không liên quan này khiến tim Giang Tùy ngừng một nhịp, anh im lặng một lúc, giật nhẹ môi, cười phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Im lặng lây lan như bệnh, hiện tại đến phiên Trần Ngộ, lần này còn lâu gấp đôi của anh.
Giang Tùy nhắm mắt lại, tần suất trái tim đập quá nhanh, vang lên bịch bịch.
Mẹ nó, thấy hơi thẹn rồi.
Ngay khi tai anh sắp đỏ bừng thì nghe được giọng của cô gái nhỏ: “Có phải cậu ấy nhờ cậu dạy tôi vẽ tranh, giúp tôi hoàn thành ước mơ học viện Mỹ Thuật không?”
Giang Tùy không nói phải, cũng chẳng nói không phải, chỉ nhìn cô.
Trần Ngộ xoay người đi rửa cọ, không nhìn anh nữa: “Không thể nói, đúng không?”
“Bạn tốt của cậu hy vọng tôi giữ bí mật, tôi không thể nuốt lời.”
Dưới mắt Giang Tùy là phần gáy trắng chói mắt của cô gái: “Nhưng mà…”
Ngay lúc cô nhìn qua, anh nhướn mày: “Bí mật này có thời hạn đấy.”
Trần Ngộ há to miệng, muốn nói gì đó.
Giang Tùy đã mở miệng trước cô: “Khi đến thời hạn, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Vứt mồi nhử ra.
–
Trần Ngộ lại đi rửa cọ vẽ, hàng mi che đi đôi mắt cô.
Phút chốc Giang Tùy lại gọi cô: “Trần Ngộ, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Rất ít khi anh gọi tên cô, gọi như vậy lộ ra sự chính thức và trịnh trọng.
Trần Ngộ vung cọ vẽ trong thùng nước mạnh đến mức vài giọt nước bắn lên phần quần ở đùi, cô đứng thẳng người, mím môi: “Tôi đang vẽ.”
Bình thường cô sẽ nói là “Cậu hỏi đi”, hoặc sẽ làm như không nghe thấy, không để ý.
Hiện giờ trả lời mơ hồ mang theo vài phần trốn tránh.
Giang Tùy không cảm nhận được, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Chuyện này nói lớn không lớn, chỉ một bức tranh, một câu nói, nói nhỏ không nhỏ, liên quan đến nửa đời sau của anh.
Vốn Giang Tùy còn tưởng rằng bạn thân tốt nhất của cô gái gặp chuyện không may, tâm trạng cô không tốt, khó chịu, gần đây không thích hợp lôi chuyện đó ra, bản thân thầm quan sát trước, cố gắng có lẽ phát hiện ra vài dấu vết để lại.
Kết quả ngược lại, chẳng nhìn ra cái quái gì.
Sự kiên nhẫn của Giang Tùy từ từ bị mài mòn, anh liếm đôi môi khô: “Bức tranh phác họa cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Trần Ngộ cầm cọ vẽ lấy một ít màu sơn dầu xanh biếc từ trong hộp ra, quét lên trên giấy: “Chưa xem.”
Giang Tùy xoa xoa đầu ngón tay, hỏi ra sự nghi ngờ của bản thân: “Bức tranh kia ở trong nhà cậu hai ngày liền, cậu cũng không xem?”
Vẻ mặt Trần Ngộ vẫn như thường: “Tiểu Kha xảy ra chuyện, tôi nào nhớ đến mà xem.”
Giang Tùy lại hỏi: “Chưa xem mà đã đưa lại cho tôi rồi? Đứt dây thần kinh rồi hả?”
Trần Ngộ không nói.
Hiếm khi cô không đáp trả lại, mới mẻ vô cùng.
Giang Tùy dí sát vào cô gái, ánh mắt hôn lên từng tấc trên gương mặt cô, cổ họng khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Thật sự chưa xem?”
Hô hấp Trần Ngộ bỗng dừng lại, bút cũng dừng lại, dừng lại trước tờ giấy vẽ một tấc.
Dường như thế giới đang bị đóng băng, rơi vào vĩnh hằng.
Đây chỉ là ảo giác.
Bởi vì cách đó không xa vang lên một loạt tiếng bước chân vui vẻ.
“Trần Ngộ, Trần Ngộ, cho tôi mượn chút màu……”
Phan Lâm Lâm cười hì hì chạy tới, đụng phải ánh mắt sắc bén như dao, lạnh thấu xương của Giang Tùy nên vô cùng hoảng sợ, mặt cô ta trắng bệch, cả người run rẩy.
“Bye bye.”
Cô nhân viên trẻ lôi kéo đồng nghiệp của mình, trong mắt vù vù bay ra trái tim màu đỏ: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá à, tôi muốn xin số điện thoại của anh ấy!”
Đồng nghiệp lớn tuổi hơn một chút, gần ba mươi, trải đời nhiều hơn, bình tĩnh hơn cô ta phân tích sơ bộ: “Cả người chàng trai đó đều là đồ hiệu tức là trong nhà có tiền, nhìn tuổi chắc là học sinh cấp ba. Lúc này không đi học ở trường mà lại lang thang ngoài đường đi dạo, chắc chắn là một cậu ấm không tài không nghệ rồi.”
Cô nhân viên nhỏ mê trai: “Đẹp trai thì sao cũng được hết.”
Đồng nghiệp: “…….”
Cô nhân viên nhỏ được đồng nghiệp cỗ vũ nên chầm chậm bước tới và nói: “Xin chào…”
Vừa mới bắt đầu cô ta đã bị một giọng nói lười biếng mà dễ nghe cắt ngang: “Thạch Hỷ Chi Lang ở đâu vậy?”
“Hả?”
“Thạch, loại lớn đấy.”
Giang Tùy nhìn thấy nhân viên bán hàng há miệng ngây ngốc đứng đấy, không nhịn được nói: “Chị gái ơi, chị có nghe thấy không?”
Cô nhân viên nhỏ: “.…….”
Anh đẹp trai có biết nói chuyện không vậy, ai là chị gái? Tôi mới hai mươi thôi.
Cô nhân viên nhỏ vừa dẫn đường vừa nghĩ, chàng trai đẹp trai như vậy cũng ăn thạch à.
Quần áo đúng là hàng xịn.
Sạch sẽ lại gọn gàng, ngay cả giày cũng không bị bẩn.
Mùi trên người cũng thơm nữa.
Giang Tùy đi ngang qua một kệ chứa đồ, thoáng nhìn thấy thứ gì đó, anh dừng bước lấy hai cây bút bi.
Một cây có một quả táo đỏ nhỏ ở đầu bút, cây còn lại là một quả táo xanh.
Một đỏ và một xanh lá cây.
Giang Tùy cầm bút nhìn một hồi, cau mày bắt bẻ, đột nhiên hỏi nhân viên bán hàng: “Hợp không?”
Cô nhân viên nhỏ: “… Hợp.”
Chàng đẹp trai đặt cả hai chiếc bút vào trong xe đẩy, như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt trong nháy mắt đã ôn hòa hơn.
Hơi thở quanh người cũng không còn sự xa lánh mọi người nữa, thoáng chốc đã gần gũi hơn.
Trước mắt cô nhân viên nhỏ hiện ra mấy dòng chữ lớn.
Đồ đôi.
Có bạn gái rồi.
Anh đẹp trai rất chiều bạn gái, rất cưng, rất chiều.
Thích tuyên bố chủ quyền, thích khoe khoang.
Đệch, đệch, đệch đẹp trai như vậy mà đã có bạn gái rồi.
Ý, hình như câu này sai sai.
–
Một lúc sau, siêu thị lại có một anh đẹp trai nữa đến, cũng còn trẻ tuổi, trông quân tử lại nho nhã.
Dường như là người quen với anh đẹp trai lúc trước.
Mắt vừa liếc qua, chân đã nhấc lên, đi thẳng đến bên cạnh người kia.
Lúc này cô nhân viên nhỏ không tiến lên nữa mà đang sắp xếp mì ăn liền mà khách đã xới tung ở khu bán hạ giá: “Cũng có bạn gái rồi.”
Đồng nghiệp lại có cách nhìn không giống cô ta.
Anh chàng thứ hai này có lẽ không có chủ, nhưng càng khó theo đuổi hơn.
Đồng nghiệp đánh giá.
Cậu trai sắp quẹo vào thì nhận ra nên quay đầu lại nhìn, cười ôn hòa lễ phép với cô ta.
Cô ta nhạy cảm nhận ra, kiểu người ôn hòa như ngọc này, rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thân cận, dịu dịu dàng dàng, thật ra là người vô tình nhất, cũng khó nhìn thấu nhất.
Còn không bằng cái anh cao hơn chút kia, bướng bỉnh không chịu trói buộc, tuy rằng khó đến gần, nhưng ít nhất với người và việc đặc biệt thì anh sẽ rất đơn thuần.
Khi anh mua đồ ăn vặt, tìm đủ đồ chơi đầy màu sắc thì như biến thành một người khác.
Vô cùng đơn giản.
Mọi thứ trong lòng đều lộ ra ngoài, có thể nhìn thấu được.
–
Giang Tùy và Vu Kỳ không biết hai người họ đã bị người ta phân tích, họ đứng cạnh kệ chứa đồ, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
“Có việc à?” Giang Tùy hỏi.
“Có.” Vu Kỳ nói: “Có phải Trần Ngộ ở cùng với cậu không?”
Giang Tùy mượn ưu thế dáng người cao mà đưa mắt xuống nhìn cậu ấy: “Liên quan quái gì tới cậu.”
Vu Kỳ ngồi xổm xuống mở hộp dụng cụ ra, lấy một hộp màu sơn dầu từ trong ra: “Cậu đưa cái này cho cô ấy giúp tôi.”
Giang Tùy híp mắt, mẹ nó, tình huống gì đây?
Đã xảy ra chuyện gì mà ông đây không biết?
“Cô ấy nhờ tôi tìm hộ cô ấy.”
Vu Kỳ cầm hộp dụng cụ đứng dậy, bỏ hộp màu sơn dầu vào xe đẩy của Giang Tùy, làm ra vẻ muốn đi, lại bị một chân cản lại.
Giang Tùy khó chịu đè cậu ấy xuống, đè xuống thấp hết mức, tư thế như là chủ: “Cái này hiệu gì, bao nhiêu tiền? Một tệ rưỡi hay hai tệ?”
Vu Kỳ giật giật lông mày: “Cậu muốn trả tiền giùm cô ấy?”
Giang Tùy vừa định nói chuyện này liên quan mẹ gì đến cậu thì nghe cậu ấy nói một câu: “Hỏi ý kiến cô ấy chưa? Cô ấy chịu để cậu trả sao?”
“……”
Đệch, Giang Tùy đưa đầu lưỡi lên hàm răng, cười lạnh: “Đó là chuyện của tôi với cô ấy.”
Vu Kỳ biết rõ người anh em này lại ghen rồi.
Tựa như toàn bộ nam sinh trên thế giới này đều có ý đồ với người anh thích cả.
Tuy rằng người đó thật sự…
Thật sự tốt.
Vu Kỳ nhích ra chút, tránh xa sự cọc cằn mà Giang Tùy phóng ra: “Chuyện của Lưu Kha, tôi có nghe nói một chút.”
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào màu sơn dầu trong xe đẩy như nhìn kẻ thù: “Thì?”
“Cô ấy rất có thiên phú, cũng rất cố gắng.” Trong mắt Vu Kỳ hiện lên một chút tiếc nuối: “Chỉ là rất khó để đi tiếp nữa.”
Giang Tùy nhướng mày.
“Gặp tai nạn như vậy, học lại một năm, chỉ sợ……”
Vu Kỳ đột ngột bẻ cua: “Tháng sau sẽ thi chung.”
Giang Tùy thiếu chút nữa phản ứng không kịp, đổi chủ để gượng gạo vậy sao? Nói một nửa là con mẹ nó có ý gì, khùng điên.
“Tranh màu nước của Trần Ngộ…”
Vu Kỳ đắn đo rồi nói: “Phối hợp màu sắc rất có phong cách của bản thân, nhưng mà cũng còn nhiều vấn đề lắm.”
Giang Tùy biết người cậu ấy nói là bạn Tiểu Trần nhà mình, cũng đồng ý với ý kiến này nhưng ngoài miệng lại không nhịn được mà bao che khuyết điểm: “Tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết hết vấn đề, với lại.”
Anh dừng lại một lúc, giữa lông mày hiện lên vẽ u ám và khinh thường: “Cậu quản tốt chuyện của cậu là được, đừng có lo chuyện của người khác, cậu không phải thiếu niên tiền phong đâu.”
Vu Kỳ: “……”
Trong mấy phút đã ghen hai lần, cô gái kia thích anh bạn này chỗ nào vậy? Thích ghen à?
Vu Kỳ gãi gãi lông mày, khẽ cười thầm
Đúng rồi, cô gái kia vẫn chưa nhận ra tâm tư của mình.
Trong đầu Vu Kỳ hiện lên mấy mẩu chuyện những ngày nay, cậu ấy phủ định suy nghĩ của một giây trước.
Cô nhận ra rồi.
Sao nhận ra được nhỉ, Vu Kỳ nghỉ một chút, nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cậu ấy biết rõ tại sao cô lại giấu đi.
Vẻ ngoài cô gái kia trông kiên cường lại lạnh nhạt, nhưng trong lòng mềm mại và phong phú, ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh. Là một người bình thường, không thích làm việc gì không nắm chắc, không thích mạo hiểm, cô muốn tự mình đi thăm dò, xác định xem.
Trước lúc đó cô sẽ không muốn để lộ ra.
–
Giang Tùy trở lại bến tàu với khuôn mặt như người chết.
Trần Ngộ kinh ngạc mở hai mắt, ai lại chọc ông lớn này tức giận rồi?
“Ầm”.
Một hộp màu sơn dầu ném lên trên hộp dụng cụ của cô, nó văng ra, lăn xuống đất.
Trần Ngộ không hiểu sao mình phải tiếp nhận cơn giận của chàng trai, mặt cô sầm xuống: “Cậu làm gì vậy?”
Giang Tùy đứng trước mặt cô, đứng trên cao nhìn xuống cô, quai hàm nghiến chặt.
Trần Ngộ không nói gì đối mặt với anh một hai giây.
Nguyên nhân tức giận liên quan tới tôi? Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn ở đây, cũng không đi đâu, cũng chẳng làm gì.
Ông lớn này tính tình vui vẻ thất thường, càng ngày càng biết quậy.
Cái kiểu cố tình gây chuyện ấy.
Trần Ngộ cúi đầu xuống, nhìn thấy màu sơn dầu ở bên chân, là màu đen, còn mới, trong đầu của cô nảy ra một suy đoán: “Cậu gặp Vu Kỳ rồi hả?”
Giang Tùy không nói một lời.
Giang Tùy vừa nhặt hộp màu sơn dầu lên, còn chưa thẳng lưng đã bị người khác cầm lấy.
Giang Tùy đưa hộp màu sơn dầu của anh cho cô: “Dùng của tôi.”
Nói xong lập tức ném màu sơn dầu đen vào trong túi, ném như ném rác, hành động thể hiện tâm trạng.
Trần Ngộ mở hộp màu sơn dầu ra, phát hiện từng ô vuông bên trong đều được đổ đầy màu sơn dầu, gần như nhiều như nhau.
Hộp và màu sơn dầu đều rất sạch sẽ, xung quanh ô vuông nhỏ cũng không dính chút màu sơn dầu nào, tất cả các góc cạnh đều được lau chùi, y như mới.
Mắc chứng OCD mà nhìn thấy nó sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu về thể xác lẫn tinh thần.
Trần Ngộ cảm giác hộp màu sơn đầu trong tay nặng ngàn cân, còn nóng phỏng tay, cô nhìn Giang Tùy: “Cậu biết mình đang làm gì không?”
Giang Tùy không cần nghĩ ngợi: “Ông đây không biết…”
Anh giương mắt, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã chạm vào ánh mắt trong trẻo của cô gái, hai chữ “Con khỉ” còn đang nghẹn lại trong cổ họng, rồi bị anh nuốt mất.
Trên mặt Trần Ngộ thoáng xuất hiện vẻ kỳ lạ, nhanh đến mức tưởng như là ảo giác.
“Tôi thấy cậu cũng không biết.”
Cô nhẹ giọng nói một cậu, ánh mắt rơi xuống chiếc hộp trắng ở cạnh chân: “Tôi nghe Vu Kỳ nói với Vu Miêu muốn đi mua màu sơn dầu, nên tôi bảo cậu ấy tiện lấy cho tôi một hộp màu đen.”
“Cái thứ đó cần mua làm gì?”
Giang Tùy ngồi xuống ghế: “Không phải là trộn màu xanh phổ với màu đỏ thẫm là ra rồi sao?”
Trần Ngộ bĩu môi: “Tôi phải dùng hai màu để chế ra một màu, vậy phí quá, còn phiền nữa, không bằng trực tiếp mua luôn.”
Giang Tùy thích nét mặt này của cô, đáng yêu muốn chết, nhưng vẫn còn tức giận nên anh móc một chai nước ngọt từ trong túi ra, mở nắp đưa qua cho cô: “Tôi không có sao? Đến nổi cậu phải tìm người khác mua giùm cậu?”
“Không chỉ màu sơn dầu trắng, những màu khác tôi cũng có cả đống, mặc cho cậu dùng. Nói tai này lọt qua tai kia, tôi phải làm sao để cậu xem trọng lời tôi nói đây?”
“……”
Trần Ngộ không nhận chai nước ngọt kia.
Giang Tùy đưa nước ngọt đến trước mặt cô: “Cầm lấy.”
–
Trần Ngộ nhận chai nước ngọt rồi uống luôn.
Nơi cuối cùng cái hộp sơn dầu kia đến là trong túi nilon của Tạ Tam Tư.
Giang Tùy đi bộ dọc kênh đào, vốn định đi dạo một lúc, nhưng kết quả chưa được ba phút đã quay về.
Cô gái một tay cầm lấy bảng kẹp giấy vẽ, một tay cầm bút chì, thỉnh thoảng còn nhìn về phía kênh đào xa xa.
Phần tóc mái hơi dài được kẹp sang một bên bằng kẹp tóc màu đen, các đường nét từ trán đến chóp mũi, rồi đến cằm đều rất mềm mại.
Giang Tùy đi đến đứng sau lưng cô: “Chưa từng ngồi tàu à?”
So với những chỗ khác, nét vẽ ở chỗ đó rõ ràng không được tự tin, đầy dấu vết bôi bôi, sửa sửa.
“Chưa từng.” Trần Ngộ nói.
Xe lửa còn chưa từng đi, huống chi là tàu thủy.
Trần Ngộ vừa dứt lời, trên giấy và bảng vẽ lập tức xuất hiện thêm một cái bóng mang theo hơi thở của chàng trai, bên tai là giọng nói rất thấp: “Ở đây vẽ sai rồi.”
Cô nhìn chỗ anh chỉ: “Sai rồi sao?”
“Ừ, sai rồi.” Giang Tùy thấy cô không hề động bút, nhếch môi: “Không biết sửa thế nào à?”
Trần Ngộ không nói chuyện.
Giang Tùy túm lấy bút chì của cô, tặc lưỡi nói: “Không biết thì nói không biết, tôi đâu có cười cậu.”
Trần Ngộ liếc anh: “Cậu sẽ cười.”
Giang Tùy: “…”
–
Trần Ngộ vẽ sai kết cấu của tàu, Giang Tùy đã sửa lại cho cô, hơn nữa còn nói cho cô biết rất nhiều điều mở rộng hơn.
Ví dụ như dù là vẽ tả thực hay vẽ mô phỏng bằng màu nước thì khuôn đều rất quan trọng.
Tỉ lệ chính xác là cơ bản, tiếp đó là sự thoải mái, cuối cùng là hài hòa, thống nhất và đẹp.
Lại ví dụ như cảm giác ngồi tàu là cảm giác gì, trong khoang tàu có những đồ vật gì, kết cấu bên trong trông như thế nào.
Boong tàu dùng để làm gì, buồm được căng lên làm sao.
Khi gió biển thổi vào mặt sẽ có cảm giác gì, mặt trời mọc trên biển sẽ trông đồ sộ ra sao.
Đợi đã.
Giang Tùy nói rồi lại nói, tốc độ nói cũng chậm lại, giọng điệu cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt dính vào đôi mi thỉnh thoảng chớp chớp của cô.
Trần Ngộ đang thất thần, cô nghe những gì Giang Tùy nói, hình ảnh cũng hiện ra.
“Trải nghiệm nhiều mới có lợi cho việc vẽ tranh, chẳng trách có người thích làm họa sĩ tự do, vừa đi vừa nhìn vừa vẽ, thích thật.”
Giang Tùy nghe được điều cô khát khao, anh dụ dỗ nói: “Sang năm thi tốt nghiệp xong, tụi mình đi du lịch đi.”
Trần Ngộ quay đầu: “Du lịch?”
“Đúng vậy.” Giang Tùy nhìn chằm chằm cô, giọng điệu lười nhác, đôi mắt lại sâu không thấy đáy, như chứa một vòng xoáy bên trong: “Có đi không?”
Mi mắt Trần Ngộ run lên, rất bình tĩnh: “Nói sau đi.”
“Thi xong rồi, cái gì cũng dễ nói.” Cô cầm lại cây bút chì của mình, đầu ngón tay trùng hợp nắm vào nơi anh đã chạm vào, chạm vào một khoảng ấm áp: “Thi không tốt thì không còn gì để nói.”
Giang Tùy cười bằng giọng mũi: “Thành tích văn hóa của tôi một lời khó nói hết, tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì hả.”
Câu này anh nói rất nhỏ, anh cũng sợ.
Cái học viện Mỹ Thuật rách kia, điểm môn văn hóa có thể bức chết người khác.
Sang năm sau đợt tuyển sinh thống nhất, anh sẽ trở lại trường học, thời gian cách ngày thi tốt nghiệp cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, đến lúc ôn tập, e là anh phải học tới chết mất.
Bằng không thì còn có thể làm sao đây?
Cô gái muốn đi, anh chắc chắn phải đi theo.
–
Giang Tùy xách túi đồ ăn đến trước ghế của cô: “Ăn không?”
Trần Ngộ nói: “Vẽ quá kém, không đáng được ăn.”
Giang Tùy: “……”
Được rồi, không ăn thì không ăn, để cô đem về cũng được.
Còn có cây bút bi quả táo đỏ nhỏ.
Trần Ngộ đã vẽ xong, chuẩn bị trộn màu sơn đầu và quét màu, Giang Tùy cản lại.
“Đừng có quét bằng màu lam.”
Giang Tùy nhanh chóng ném cọ màu nước của mình vào thùng nước, rửa và lau khô, sau đó phối với màu trên bảng pha màu của cô: “Dùng màu này.”
“Mặt trời đã ngả về Tây, mặt sông có hơi ố vàng.”
Trần Ngộ liếc nhìn rồi khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn dòng ánh sáng lăn tăn trên dòng nước, cô nhớ rõ khi học tiết đầu tiên của vẽ màu nước, thầy Triệu có nói.
Thầy Triệu nói cảm nhận màu sắc mỗi người sinh ra đều không giống nhau, có người cảm nhận màu sắc rất tốt, có người cảm nhận màu sắc không tốt.
Nhưng không sao, vì cảm nhận màu sắc sau này có thể đạt được qua huấn luyện.
Tiết thứ nhất thầy ấy không dạy gì cả, chỉ để mọi người tự tìm một bức tranh mẫu, tự mô phỏng theo để vẽ, cảm nhận màu sắc của bức vẽ, phân tích nó, rồi điều chỉnh nó.
Hiện giờ tiếp xúc với vẽ màu nước được hơn nửa tháng rồi, vẫn chưa tốt lên được.
Thầy Triệu từng chỉ dẫn cô vẽ màu nước rồi, nói cảm nhận màu sắc của cô không tệ, nhưng vấn đề nhỏ khá nhiều, còn có tâm lý phụ thuộc rất nhiều với những màu cơ bản.
“Màu sơn dầu của màu nước không giống tranh sơn dầu, nó không có tính che phủ, vì vậy em phải cố gắng dùng cọ vẽ chuẩn xác hết mức có thể.”
“Nếu như em sửa chữa và bôi lên chỗ này nhiều lần, màu ở đây sẽ bị bẩn hết.”
“Cố gắng hết mức để một nét vẽ là một lớp.”
Đây là điều mà thầy Triệu đã nhấn mạnh không chỉ một lần, Trần Ngộ đập đập cọ vẽ màu nước: “Giang Tùy, cậu nói xem tôi có thể học vẽ màu nước giỏi được không?”
Giang Tùy nhướng mày, sao mà còn uất ức nữa vậy, anh gõ vào bảng vẽ của cô: “Đang vẽ thực đấy bà cô ơi, mặt trời mà lặn thì màu sắc lại thay đổi, cậu tranh thủ thời gian vẽ đi, nhanh lên.”
Trần Ngộ hít sâu, vứt bỏ suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu quét màu.
–
Hiện giờ tranh Giang Tùy vẽ đã có thay đổi so với lúc trước, càng lúc càng súc tích, dù là vẽ phác họa hay vẽ màu nước cũng thế.
Dường như vẽ không bao nhiêu nét là đã ra được hiệu ứng của cả bức tranh rồi.
Trên thực tế anh hoàn toàn không tốn quá nhiều thời gian.
Khi Trần Ngộ vẫn còn đang vẽ tổng thể của tàu, còn chưa vẽ đến chi tiết, Giang Tùy đã đặt bút xuống, cằn nhằn linh tinh bên tai cô.
“Cậu mới vẽ có một ít mà cả bảng màu không có chỗ nào sạch, có thể dọn một chút không, đừng có bừa bộn như vậy?”
Trần Ngộ dừng bút lại.
Giang Tùy thoáng nhìn, sao lại không vẽ nữa rồi, yếu ớt vậy sao?
Anh thở dài: “Tôi đang nói về cây cọ lớn mà cậu dùng để trộn màu, không phải nói đến phương pháp vẽ của cậu, cậu đã kiềm chế cách vẽ hơn nhiều rồi.”
Thật ra Trần Ngộ không tức giận, chỉ là cô nhớ Tiểu Kha.
Tiểu Kha nói cô ấy vẽ tranh quá kiềm hãm, không phóng khoáng, mà cô thì quá phóng khoáng, lại không kiềm được.
Hiện giờ cô đã kiềm được, mà Tiểu Kha lại tạm thời không vẽ nữa.
Cảm giác cuộc sống không như trước nữa xông thẳng lên đầu, lan rộng ra tất cả xương cốt, tứ chi.
–
Khi Trần Ngộ tĩnh táo lại, Giang Tùy không biết đã đi đâu rửa sạch bảng pha màu của mình để cho cô dùng.
“Một bảng của cậu không đủ dùng, vậy cho cậu bảng này đi, sau này tôi chuẩn bị cho mình cái khác.”
Giang Tùy nói rất tự nhiên: “Vẽ nhanh đi, nhanh lên, nhanh lên.”
Vừa nói còn vừa đá vô ghế của cô.
Tâm trạng vừa mới dâng lên trong lòng Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói: “Cậu vẽ xong thì đi chơi đi.”
“Chơi cái quần, không thấy những người khác quay quanh bờ hồ vẽ tranh sao?” Giang Tùy hoàn toàn không cáu kỉnh, trên mặt còn treo nụ cười: “Được đấy, còn muốn đuổi tôi đi.”
Anh mở hộp kẹo Doublemint ra: “Vẽ đi, tôi xem”
Trần Ngộ biết rõ Giang Tùy nói được làm được, quả nhiên khi cô vẽ tranh anh bèn đem ghế tới.
Ngồi bên cạnh cô, nửa thân trên còn hơi nghiêng về phía trước.
Quá gần.
Như là lúc nào cũng có thể tựa vào cánh tay của cô vậy.
Trần Ngộ nhìn thoáng qua chàng trai đang xem cô vẽ. Trong hơi thở tất cả đều là mùi bạc hà mà anh thở ra.
“Màu sẵn có, màu cảnh vật, những thứ cơ bản này, tôi không nói nữa.”
Giang Tùy thổi bong bóng, giọng điệu tản mạn: “Khi cậu dùng màu cảnh vật phải chú ý tỉ lệ màu cảnh vật, bởi vì chuyện này liên quan đến cảm nhận vật mà cậu vẽ.”
“Nói cách khách, một quả táo đỏ đặt trên vải màu xanh lam, thì chỗ màu cảnh vật chỉ cần thêm một chút màu xanh lam là được rồi.”
“Nhưng nếu một quả cầu kim loại đặt trên tấm vải xanh lam, vậy thì màu cảnh vật là màu xanh lam thuần, bởi vì cảm nhận của chúng khác nhau, xảy ra phản xạ cũng không giống nhau.”
“……”
Giang Tùy nói đến cuống họng cũng khô rồi, anh nhổ kẹo cao su ra, nhưng không nhận được chút phản ứng nào, huyệt thái dương của anh giật giật: “Tổ tông ơi, cậu có nghe không vậy?”
Hỏi một đằng, Trần Ngộ đáp một nẻo: “Rốt cuộc Tiểu Kha nói gì với cậu?”
Câu hỏi không liên quan này khiến tim Giang Tùy ngừng một nhịp, anh im lặng một lúc, giật nhẹ môi, cười phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Im lặng lây lan như bệnh, hiện tại đến phiên Trần Ngộ, lần này còn lâu gấp đôi của anh.
Giang Tùy nhắm mắt lại, tần suất trái tim đập quá nhanh, vang lên bịch bịch.
Mẹ nó, thấy hơi thẹn rồi.
Ngay khi tai anh sắp đỏ bừng thì nghe được giọng của cô gái nhỏ: “Có phải cậu ấy nhờ cậu dạy tôi vẽ tranh, giúp tôi hoàn thành ước mơ học viện Mỹ Thuật không?”
Giang Tùy không nói phải, cũng chẳng nói không phải, chỉ nhìn cô.
Trần Ngộ xoay người đi rửa cọ, không nhìn anh nữa: “Không thể nói, đúng không?”
“Bạn tốt của cậu hy vọng tôi giữ bí mật, tôi không thể nuốt lời.”
Dưới mắt Giang Tùy là phần gáy trắng chói mắt của cô gái: “Nhưng mà…”
Ngay lúc cô nhìn qua, anh nhướn mày: “Bí mật này có thời hạn đấy.”
Trần Ngộ há to miệng, muốn nói gì đó.
Giang Tùy đã mở miệng trước cô: “Khi đến thời hạn, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Vứt mồi nhử ra.
–
Trần Ngộ lại đi rửa cọ vẽ, hàng mi che đi đôi mắt cô.
Phút chốc Giang Tùy lại gọi cô: “Trần Ngộ, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Rất ít khi anh gọi tên cô, gọi như vậy lộ ra sự chính thức và trịnh trọng.
Trần Ngộ vung cọ vẽ trong thùng nước mạnh đến mức vài giọt nước bắn lên phần quần ở đùi, cô đứng thẳng người, mím môi: “Tôi đang vẽ.”
Bình thường cô sẽ nói là “Cậu hỏi đi”, hoặc sẽ làm như không nghe thấy, không để ý.
Hiện giờ trả lời mơ hồ mang theo vài phần trốn tránh.
Giang Tùy không cảm nhận được, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Chuyện này nói lớn không lớn, chỉ một bức tranh, một câu nói, nói nhỏ không nhỏ, liên quan đến nửa đời sau của anh.
Vốn Giang Tùy còn tưởng rằng bạn thân tốt nhất của cô gái gặp chuyện không may, tâm trạng cô không tốt, khó chịu, gần đây không thích hợp lôi chuyện đó ra, bản thân thầm quan sát trước, cố gắng có lẽ phát hiện ra vài dấu vết để lại.
Kết quả ngược lại, chẳng nhìn ra cái quái gì.
Sự kiên nhẫn của Giang Tùy từ từ bị mài mòn, anh liếm đôi môi khô: “Bức tranh phác họa cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Trần Ngộ cầm cọ vẽ lấy một ít màu sơn dầu xanh biếc từ trong hộp ra, quét lên trên giấy: “Chưa xem.”
Giang Tùy xoa xoa đầu ngón tay, hỏi ra sự nghi ngờ của bản thân: “Bức tranh kia ở trong nhà cậu hai ngày liền, cậu cũng không xem?”
Vẻ mặt Trần Ngộ vẫn như thường: “Tiểu Kha xảy ra chuyện, tôi nào nhớ đến mà xem.”
Giang Tùy lại hỏi: “Chưa xem mà đã đưa lại cho tôi rồi? Đứt dây thần kinh rồi hả?”
Trần Ngộ không nói.
Hiếm khi cô không đáp trả lại, mới mẻ vô cùng.
Giang Tùy dí sát vào cô gái, ánh mắt hôn lên từng tấc trên gương mặt cô, cổ họng khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Thật sự chưa xem?”
Hô hấp Trần Ngộ bỗng dừng lại, bút cũng dừng lại, dừng lại trước tờ giấy vẽ một tấc.
Dường như thế giới đang bị đóng băng, rơi vào vĩnh hằng.
Đây chỉ là ảo giác.
Bởi vì cách đó không xa vang lên một loạt tiếng bước chân vui vẻ.
“Trần Ngộ, Trần Ngộ, cho tôi mượn chút màu……”
Phan Lâm Lâm cười hì hì chạy tới, đụng phải ánh mắt sắc bén như dao, lạnh thấu xương của Giang Tùy nên vô cùng hoảng sợ, mặt cô ta trắng bệch, cả người run rẩy.
“Bye bye.”