Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 41: Anh đây đẹp trai mà
Ngày đó một mình Giang Tùy đi vào phòng bệnh rồi ở đó gần mười phút mới đi ra.
Trần Ngộ nhìn biểu cảm của anh và Tiểu Kha, không hề thu hoạch được gì, cô cũng không rõ bọn họ nói gì.
Không đời nào hai người đó sẽ nói cho cô biết, nếu không họ đã không nói chuyện riêng rồi.
Trần Ngộ bỏ thời gian suy nghĩ vấn đề này, cũng có những suy nghĩ lung tung, nhưng rồi lại chẳng nghĩ ra được, hai ngày sau Lưu Kha đã chuyển viện rồi.
“Chân cô ấy thiếu chút nữa đã bị gãy, tay thì bó bột, trên đầu còn có vết thương, tại sao lại chuyển viện vào lúc này chứ?”
Trần Ngộ ngồi ở bến tàu của kênh đào, thì thào tự nói: “Không nghĩ ra được.”
Giang Tùy từ từ nói: “Tôi thấy là cậu đang không nghĩ ra được, tại sao cô ấy lại gạt cậu.”
Trần Ngộ bị đâm vào tim, trừng mắt nhìn.
Giang Tùy bị trừng mà buồn cười: “Còn không cho nói à.”
Trần Ngộ không cảm xúc: “Cậu đi tìm Tạ Tam Tư đi, đừng đi chung với tôi.”
“Không muốn.” Giang Tùy nói.
–
Giang Tùy nhớ lại cảnh tượng ngày ấy trong phòng bệnh, những lời của Lưu Kha nói với anh như đang dặn dò chuyện hậu sự.
Anh không dám nói cho bạn học Tiểu Trần, sợ dọa cô.
Lỡ như không có chuyện gì xảy ra với Lưu Kha, cô ấy chỉ đi sang một thành phố khác thì giao ước của cô ấy với bạn Tiểu Trần của anh vẫn còn.
Các cô vẫn là bạn thân tốt nhất.
Danh hiệu này anh sẽ không giành đâu, anh muốn vị trí bạn trai cơ, không xung đột với nhau.
Giang Tùy nghĩ vậy, nghiễm nhiên anh đã quên bình thường anh đều ghen với Lưu Kha.
–
Ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp đổ một lớp màu vàng lên trên kênh đào.
Toàn bộ hai ba mươi người của phòng vẽ đều đến bến tàu vẽ phác họa, ai mua ghế xếp rồi thì ngồi ghế xếp, ai không có thì tìm đại một chỗ để ngồi.
Vẽ tả thực bằng màu nước, phải xách cái này, mang cái kia, rất phiền nhưng cũng thật mới lạ.
Trần Ngộ lắc thùng nước, ánh mắt nhìn về một hướng.
Giang Tùy nhìn theo hướng ánh mắt của cô, anh thấy một bạn nữ không biết tên là gì đang mở một cái túi lớn, lấy bảng vẽ của mình ra, anh nhíu mày: “Đó là túi đựng bảng vẽ.”
“Tôi biết mà.” Trần Ngộ nói: “Đi thi phải đem theo đúng không?”
Giang Tùy “ừm” rồi nói: “Bảng kẹp giấy vẽ chỉ sử dụng lúc bình thường, khi thi phải dùng bảng vẽ, đương nhiên dùng bảng vẽ sẽ phải dùng cả giá vẽ, loại có thể gấp lại được đấy. Ngoài ra còn cả đống đồ linh tinh khác, đều có thể nhét vào trong túi kia, chỉ cần xách theo hộp dụng cụ nữa là được, rất tiện lợi.”
Trần Ngộ nhìn thấy nữ sinh kia lấy một cái giá vẽ từ trong cái túi dài ra.
“Cái đó có đắt không?”
“Không đắt.” Giang Tùy dịch cái ghế, kéo đến gần cô hơn: “Lúc nào rảnh chúng ta cùng đi mua?”
Trần Ngộ không nói chuyện mà liếc anh với ánh mắt không rõ là có ý gì.
Giang Tùy sửng sốt, nín thở dưới ánh mắt này, sau lưng cứng đờ, khóe môi anh khẽ nhúc nhích, lười nhác cười: “Mua hai cái có thể mặc cả.”
“Ồ.”
Trần Ngộ không nhìn anh nữa, Tiểu Kha đã đi rồi, giờ cô làm gì cũng không có bạn làm cùng nữa.
Hiện giờ cái tên bên cạnh này đã trở thành sự lựa chọn duy nhất của cô.
Chuyện mà cô chưa từng ngờ tới.
Nghĩ tới đây, Trần Ngộ bỗng có cảm giác bản thân đã đi vào một khu rừng tối tăm và sâu thẳm.
Không nhìn rõ được phía trước có gì, chẳng biết dưới chân có cạm bẫy hay không, cũng không rõ điểm cuối của khu rừng này ở đâu. Cô có hơi sợ, có hơi khoanh tay chịu trói.
Còn một chút cảm giác kỳ lạ không có cách nào dừng lại được.
Giang Tùy thấy cô gái mở hộp màu sơn dầu ra rồi đóng lại, lại mở ra, dáng vẻ không tập trung, anh bắt lấy cánh tay cô: “Hộp màu sơn dầu này chọc cậu giận à?”
Vừa nói xong, cánh tay cô đã thoát khỏi những ngón tay anh, biên độ cử động rất lớn, thiếu chút nữa đã đánh vào cằm của anh.
Làm cái gì đấy?
Ông đây bị ghét bỏ rồi hả?
Gân xanh trên thái dương Giang Tùy bắt đầu giật giật, lửa giận xông lên tới đỉnh đầu, cháy rực lên mắt anh. Nhưng trong giây phút anh vừa nhấc mí mắt lên thì bỗng nhiên đông cứng lại.
Cô gái rũ mi xuống, đôi mi cong cong khẽ rung rung, khuôn mặt trái xoan nhỏ hơi ửng hồng.
Ánh nắng chiếu lên tựa như một lớp sơn dầu quét lên một miếng sứ trắng, kỹ xảo hoàn toàn tự nhiên.
Sạch sẽ lại xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Giang Tùy nhìn mãi, cổ họng anh khẽ cuộn lên xuống.
Lúc trước không có thế này, anh có sờ đầu cô, bóp mặt cô, cô cũng không đỏ mặt.
Chứ đừng nói chi đến việc anh thường xuyên nắm tay cô dù không có việc gì cả.
Nhưng mà hiện tại cô thế này là…
Giang Tùy thở chậm lại, vô thức nghiêng người về trước, đến sát bên cạnh cô gái, đáy mắt như có gì đó đang sôi trào, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn: “Bạn Tiểu Trần à, mặt cậu đỏ quá.”
Trần Ngộ cầm nắp hộp màu sơn dầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Do phơi nắng đấy.”
“Phải không?”
Giang Tùy không quan tâm mà cười cười: “Thế sao cậu không nhìn tôi?”
Trần Ngộ nghiêm cứng mặt: “Không có gì đẹp.”
“Sao lại không.” Giang Tùy nói: “Anh đây đẹp trai mà.”
Trần Ngộ: “…”
“Mặt đỏ hơn rồi.” Giang Tùy nhìn cô, phát ra tiếng cười nhẹ: “Nắng cũng đâu có gắt lắm.”
“Tôi đi nhà vệ sinh.”
Trần Ngộ ném hộp màu sơn dầu xuống đất, đứng dậy rời đi.
Sau lưng truyền đến tiếng của chàng trai: “Đi sai hướng rồi.”
Trần Ngộ dừng lại, cô nhìn phương hướng, đứng tại chỗ mím môi một lúc rồi quay đầu đi hướng bên kia.
Cả đoạn đường cô đều rũ mắt, cau mày lại, dáng vẻ như vừa rơi vào một câu đố bí ẩn.
Giang Tùy “chậc” một tiếng, chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm theo cô gái, nhìn thế nào cũng không đủ, mãi chẳng chán.
Càng nhìn càng thấy mẹ nó đáng yêu quá.
Tình cảm tuổi trẻ thật đơn thuần và rực cháy như mặt trời đỏ rực rỡ giữa mùa hè nóng bức, hoặc như mùa xuân xanh biếc tràn trề, đầy sức sống.
–
Tạ Tam Tư vui vẻ chạy tới: “Anh Tùy, anh cãi nhau với Trần Ngộ à?”
“Cãi con khỉ.” Giang Tùy nói: “Tôi nào dám chọc cô ấy chứ.”
Tạ Tam Tư tin, dù sao anh Tùy cũng dính người lắm.
“Hai người yên lặng ở chỗ này ngắm cảnh, gió nhẹ thổi qua, không nóng cũng không lạnh, vừa đẹp. Cũng sẽ không có ai đến tụ tập với hai người.”
Tạ Tam Tư tặc lưỡi: “Anh Tùy, anh mua đồ ăn cho Trần Ngộ chưa đấy?”
Mí mắt Giang Tùy khẽ nhúc nhích.
Đồ ăn? Quên mất rồi, đệch, anh bị gì vậy, chuyện này mà cũng quên được, vênh váo quá rồi ư?
“Chưa mua à?” Tạ Tam Tư cười hì hì: “Em mua rồi, anh lấy một ít đưa cho cô ấy ăn đi.”
Cậu ta muốn lật xem bảng kẹp giấy vẽ của Trần Ngộ, muốn nhìn xem bên trong có đặt bản ký họa nào hay không, nhưng bảng kẹp giấy vẽ đã bị một cánh tay khác cầm lấy trước.
Giang Tùy gõ bảng kẹp giấy vẽ lên trên mặt của cậu ta: “Để cô ấy ăn đồ mà cậu mua sao?”
Tạ Tam Tư gật đầu ừm ừm: “Đều là bạn mà.”
Giang Tùy không mặn không nhạt nói ra một câu: “Ai là bạn với cậu chứ?”
Tạ Tam Tư: “…”
Điên.
Giang Tùy đứng dậy: “Cậu trông đồ, đừng lục lọi lung tung.”
Tạ Tam Tư nhanh mồm nhanh mép, biết rõ còn cố hỏi: “Anh Tùy à, đi mua đồ ăn cho chị gái xinh đẹp hả.”
“Cút.”
Giang Tùy đạp cậu ta một cú rồi nhét tay vào trong túi áo khoác màu đen, lười biếng bước thẳng đi.
–
Một lúc sau Trần Ngộ đã trở về, phát hiện Tạ Tam Tư đang ngồi ở ghế, không thấy bóng dáng chàng trai đâu.
Tạ Tam Tư không đợi cô hỏi đã nói: “Anh Tùy đi mua đồ ăn rồi.”
Trần Ngộ ngạc nhiên: “Mua đồ ăn?”
“Vâng vâng.” Tạ Tam Tư nói: “Ngồi ở đây vẽ màu nước phơi nắng cả ngày đấy, nên phải ăn chút gì đó để giết thời gian.”
Trần Ngộ cạn lời.
Tạ Tam Tư khục khục hai tiếng: “À, chị ơi, Lưu Kha đi rồi, chị còn có bọn em mà.”
Nói xong cậu ta có hơi ngại ngùng, cậu ta gãi đầu, gương mặt trẻ con không còn nụ cười toe toét như ngày thường, chỉ còn sự nghiêm túc: “Bọn em đều ở bên cạnh chị”
Trần Ngộ sờ lên bảng kẹp giấy vẽ của mình, giọng điệu tùy ý: “Bọn em?”
“Thì em, Phong Thuận, Kim Nguyên.”
Tạ Tam Tư đang do dự có nên nói thêm hay không, chợt đối diện với ánh mắt của cô gái, phút chốc như được ban phúc: “Đương nhiên còn có anh Tùy.”
Trần Ngộ không lộ ra biểu cảm gì, tựa như không để trong lòng.
Khóe miệng Tạ Tam Tư cũng không kiềm được mà giật giật.
Vị này cuối cùng cũng điên rồi.
Trần Ngộ nhìn biểu cảm của anh và Tiểu Kha, không hề thu hoạch được gì, cô cũng không rõ bọn họ nói gì.
Không đời nào hai người đó sẽ nói cho cô biết, nếu không họ đã không nói chuyện riêng rồi.
Trần Ngộ bỏ thời gian suy nghĩ vấn đề này, cũng có những suy nghĩ lung tung, nhưng rồi lại chẳng nghĩ ra được, hai ngày sau Lưu Kha đã chuyển viện rồi.
“Chân cô ấy thiếu chút nữa đã bị gãy, tay thì bó bột, trên đầu còn có vết thương, tại sao lại chuyển viện vào lúc này chứ?”
Trần Ngộ ngồi ở bến tàu của kênh đào, thì thào tự nói: “Không nghĩ ra được.”
Giang Tùy từ từ nói: “Tôi thấy là cậu đang không nghĩ ra được, tại sao cô ấy lại gạt cậu.”
Trần Ngộ bị đâm vào tim, trừng mắt nhìn.
Giang Tùy bị trừng mà buồn cười: “Còn không cho nói à.”
Trần Ngộ không cảm xúc: “Cậu đi tìm Tạ Tam Tư đi, đừng đi chung với tôi.”
“Không muốn.” Giang Tùy nói.
–
Giang Tùy nhớ lại cảnh tượng ngày ấy trong phòng bệnh, những lời của Lưu Kha nói với anh như đang dặn dò chuyện hậu sự.
Anh không dám nói cho bạn học Tiểu Trần, sợ dọa cô.
Lỡ như không có chuyện gì xảy ra với Lưu Kha, cô ấy chỉ đi sang một thành phố khác thì giao ước của cô ấy với bạn Tiểu Trần của anh vẫn còn.
Các cô vẫn là bạn thân tốt nhất.
Danh hiệu này anh sẽ không giành đâu, anh muốn vị trí bạn trai cơ, không xung đột với nhau.
Giang Tùy nghĩ vậy, nghiễm nhiên anh đã quên bình thường anh đều ghen với Lưu Kha.
–
Ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp đổ một lớp màu vàng lên trên kênh đào.
Toàn bộ hai ba mươi người của phòng vẽ đều đến bến tàu vẽ phác họa, ai mua ghế xếp rồi thì ngồi ghế xếp, ai không có thì tìm đại một chỗ để ngồi.
Vẽ tả thực bằng màu nước, phải xách cái này, mang cái kia, rất phiền nhưng cũng thật mới lạ.
Trần Ngộ lắc thùng nước, ánh mắt nhìn về một hướng.
Giang Tùy nhìn theo hướng ánh mắt của cô, anh thấy một bạn nữ không biết tên là gì đang mở một cái túi lớn, lấy bảng vẽ của mình ra, anh nhíu mày: “Đó là túi đựng bảng vẽ.”
“Tôi biết mà.” Trần Ngộ nói: “Đi thi phải đem theo đúng không?”
Giang Tùy “ừm” rồi nói: “Bảng kẹp giấy vẽ chỉ sử dụng lúc bình thường, khi thi phải dùng bảng vẽ, đương nhiên dùng bảng vẽ sẽ phải dùng cả giá vẽ, loại có thể gấp lại được đấy. Ngoài ra còn cả đống đồ linh tinh khác, đều có thể nhét vào trong túi kia, chỉ cần xách theo hộp dụng cụ nữa là được, rất tiện lợi.”
Trần Ngộ nhìn thấy nữ sinh kia lấy một cái giá vẽ từ trong cái túi dài ra.
“Cái đó có đắt không?”
“Không đắt.” Giang Tùy dịch cái ghế, kéo đến gần cô hơn: “Lúc nào rảnh chúng ta cùng đi mua?”
Trần Ngộ không nói chuyện mà liếc anh với ánh mắt không rõ là có ý gì.
Giang Tùy sửng sốt, nín thở dưới ánh mắt này, sau lưng cứng đờ, khóe môi anh khẽ nhúc nhích, lười nhác cười: “Mua hai cái có thể mặc cả.”
“Ồ.”
Trần Ngộ không nhìn anh nữa, Tiểu Kha đã đi rồi, giờ cô làm gì cũng không có bạn làm cùng nữa.
Hiện giờ cái tên bên cạnh này đã trở thành sự lựa chọn duy nhất của cô.
Chuyện mà cô chưa từng ngờ tới.
Nghĩ tới đây, Trần Ngộ bỗng có cảm giác bản thân đã đi vào một khu rừng tối tăm và sâu thẳm.
Không nhìn rõ được phía trước có gì, chẳng biết dưới chân có cạm bẫy hay không, cũng không rõ điểm cuối của khu rừng này ở đâu. Cô có hơi sợ, có hơi khoanh tay chịu trói.
Còn một chút cảm giác kỳ lạ không có cách nào dừng lại được.
Giang Tùy thấy cô gái mở hộp màu sơn dầu ra rồi đóng lại, lại mở ra, dáng vẻ không tập trung, anh bắt lấy cánh tay cô: “Hộp màu sơn dầu này chọc cậu giận à?”
Vừa nói xong, cánh tay cô đã thoát khỏi những ngón tay anh, biên độ cử động rất lớn, thiếu chút nữa đã đánh vào cằm của anh.
Làm cái gì đấy?
Ông đây bị ghét bỏ rồi hả?
Gân xanh trên thái dương Giang Tùy bắt đầu giật giật, lửa giận xông lên tới đỉnh đầu, cháy rực lên mắt anh. Nhưng trong giây phút anh vừa nhấc mí mắt lên thì bỗng nhiên đông cứng lại.
Cô gái rũ mi xuống, đôi mi cong cong khẽ rung rung, khuôn mặt trái xoan nhỏ hơi ửng hồng.
Ánh nắng chiếu lên tựa như một lớp sơn dầu quét lên một miếng sứ trắng, kỹ xảo hoàn toàn tự nhiên.
Sạch sẽ lại xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Giang Tùy nhìn mãi, cổ họng anh khẽ cuộn lên xuống.
Lúc trước không có thế này, anh có sờ đầu cô, bóp mặt cô, cô cũng không đỏ mặt.
Chứ đừng nói chi đến việc anh thường xuyên nắm tay cô dù không có việc gì cả.
Nhưng mà hiện tại cô thế này là…
Giang Tùy thở chậm lại, vô thức nghiêng người về trước, đến sát bên cạnh cô gái, đáy mắt như có gì đó đang sôi trào, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn: “Bạn Tiểu Trần à, mặt cậu đỏ quá.”
Trần Ngộ cầm nắp hộp màu sơn dầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Do phơi nắng đấy.”
“Phải không?”
Giang Tùy không quan tâm mà cười cười: “Thế sao cậu không nhìn tôi?”
Trần Ngộ nghiêm cứng mặt: “Không có gì đẹp.”
“Sao lại không.” Giang Tùy nói: “Anh đây đẹp trai mà.”
Trần Ngộ: “…”
“Mặt đỏ hơn rồi.” Giang Tùy nhìn cô, phát ra tiếng cười nhẹ: “Nắng cũng đâu có gắt lắm.”
“Tôi đi nhà vệ sinh.”
Trần Ngộ ném hộp màu sơn dầu xuống đất, đứng dậy rời đi.
Sau lưng truyền đến tiếng của chàng trai: “Đi sai hướng rồi.”
Trần Ngộ dừng lại, cô nhìn phương hướng, đứng tại chỗ mím môi một lúc rồi quay đầu đi hướng bên kia.
Cả đoạn đường cô đều rũ mắt, cau mày lại, dáng vẻ như vừa rơi vào một câu đố bí ẩn.
Giang Tùy “chậc” một tiếng, chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm theo cô gái, nhìn thế nào cũng không đủ, mãi chẳng chán.
Càng nhìn càng thấy mẹ nó đáng yêu quá.
Tình cảm tuổi trẻ thật đơn thuần và rực cháy như mặt trời đỏ rực rỡ giữa mùa hè nóng bức, hoặc như mùa xuân xanh biếc tràn trề, đầy sức sống.
–
Tạ Tam Tư vui vẻ chạy tới: “Anh Tùy, anh cãi nhau với Trần Ngộ à?”
“Cãi con khỉ.” Giang Tùy nói: “Tôi nào dám chọc cô ấy chứ.”
Tạ Tam Tư tin, dù sao anh Tùy cũng dính người lắm.
“Hai người yên lặng ở chỗ này ngắm cảnh, gió nhẹ thổi qua, không nóng cũng không lạnh, vừa đẹp. Cũng sẽ không có ai đến tụ tập với hai người.”
Tạ Tam Tư tặc lưỡi: “Anh Tùy, anh mua đồ ăn cho Trần Ngộ chưa đấy?”
Mí mắt Giang Tùy khẽ nhúc nhích.
Đồ ăn? Quên mất rồi, đệch, anh bị gì vậy, chuyện này mà cũng quên được, vênh váo quá rồi ư?
“Chưa mua à?” Tạ Tam Tư cười hì hì: “Em mua rồi, anh lấy một ít đưa cho cô ấy ăn đi.”
Cậu ta muốn lật xem bảng kẹp giấy vẽ của Trần Ngộ, muốn nhìn xem bên trong có đặt bản ký họa nào hay không, nhưng bảng kẹp giấy vẽ đã bị một cánh tay khác cầm lấy trước.
Giang Tùy gõ bảng kẹp giấy vẽ lên trên mặt của cậu ta: “Để cô ấy ăn đồ mà cậu mua sao?”
Tạ Tam Tư gật đầu ừm ừm: “Đều là bạn mà.”
Giang Tùy không mặn không nhạt nói ra một câu: “Ai là bạn với cậu chứ?”
Tạ Tam Tư: “…”
Điên.
Giang Tùy đứng dậy: “Cậu trông đồ, đừng lục lọi lung tung.”
Tạ Tam Tư nhanh mồm nhanh mép, biết rõ còn cố hỏi: “Anh Tùy à, đi mua đồ ăn cho chị gái xinh đẹp hả.”
“Cút.”
Giang Tùy đạp cậu ta một cú rồi nhét tay vào trong túi áo khoác màu đen, lười biếng bước thẳng đi.
–
Một lúc sau Trần Ngộ đã trở về, phát hiện Tạ Tam Tư đang ngồi ở ghế, không thấy bóng dáng chàng trai đâu.
Tạ Tam Tư không đợi cô hỏi đã nói: “Anh Tùy đi mua đồ ăn rồi.”
Trần Ngộ ngạc nhiên: “Mua đồ ăn?”
“Vâng vâng.” Tạ Tam Tư nói: “Ngồi ở đây vẽ màu nước phơi nắng cả ngày đấy, nên phải ăn chút gì đó để giết thời gian.”
Trần Ngộ cạn lời.
Tạ Tam Tư khục khục hai tiếng: “À, chị ơi, Lưu Kha đi rồi, chị còn có bọn em mà.”
Nói xong cậu ta có hơi ngại ngùng, cậu ta gãi đầu, gương mặt trẻ con không còn nụ cười toe toét như ngày thường, chỉ còn sự nghiêm túc: “Bọn em đều ở bên cạnh chị”
Trần Ngộ sờ lên bảng kẹp giấy vẽ của mình, giọng điệu tùy ý: “Bọn em?”
“Thì em, Phong Thuận, Kim Nguyên.”
Tạ Tam Tư đang do dự có nên nói thêm hay không, chợt đối diện với ánh mắt của cô gái, phút chốc như được ban phúc: “Đương nhiên còn có anh Tùy.”
Trần Ngộ không lộ ra biểu cảm gì, tựa như không để trong lòng.
Khóe miệng Tạ Tam Tư cũng không kiềm được mà giật giật.
Vị này cuối cùng cũng điên rồi.