Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 38: Đừng làm tổn thương tôi



Tạ Tam Tư buồn ngủ không chịu nổi nên ngáp liên tục.
Quy định ở phòng vẽ tranh Nguyên Mộc rất nghiêm khắc, không quan tâm trình độ như thế nào, đều không được phép đi trễ về sớm, nếu như bị tóm được thì, ha ha.
Các phòng vẽ khác có quy định vô cùng lỏng lẻo, họ sẽ không yêu cầu bạn nộp 3 bức tranh mỗi ngày, mỗi tuần một bài kiểm tra nhỏ, mỗi tháng một kỳ kiểm tra lớn, cũng sẽ không dựa vào điểm số để sắp xếp lại phòng vẽ tranh.
Bình thường muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, càng không cần phải xin nghỉ phép, đâu có giống ở phòng vẽ Nguyên Mộc, lắm chuyện tới vậy.
Tạ Tam Tư lau đi vết nước trên khóe mắt, ôm tay áo như đang ở cữ, dựa tường nói: “Anh Tùy, có muốn nhờ lão Triệu sửa tranh cho anh không?”
“Sửa cái quần.”
Giang Tùy vác bảng vẽ đặt ra sau lưng, dựa vào tường: “Đã vẽ xong rồi.”
Sửa rồi thì đó đâu còn là tranh anh vẽ nữa?
“Bức tranh này không phải là bảo vật của anh sao, để lão Triệu sửa một chút thì có thể càng giống…”
Giọng nói của Tạ Tam Tư bỗng im bặt khi lật bảng vẽ ra nhìn, cậu ta hít một hơi thật sâu.
Đệch, đây là vẽ à? Đây căn bản là ảnh chụp.
Cô gái trong tranh có đường nét khuôn mặt ba chiều sống động, hai hàng lông mày như hàm chứa cả núi cao sông rộng, đôi mắt có thần quyến rũ, cực kỳ duyên dáng và sống động.
Đường nét không nhiều, chỉ có vài đường tượng trưng, còn lại chủ yếu là vết chà sát than chì.
Mờ ảo và sắc nét hòa quyện dàn trải trên toàn bộ bức tranh, chỗ nên mờ ảo thì mờ ảo, điểm cần sắc nét thì cực kỳ nổi bật, phong cách vẽ vừa nhẹ nhàng xinh đẹp vừa sống động.
Tạ Tam Tư cũng lần đầu nhìn thấy anh Tùy vẽ theo phong cách này.
Rất khác thường ngày.
“Đệch, đệch, đệch, giống y như đúc.”
Khuôn mặt Tạ Tam Tư dí sát lên giấy vẽ, kinh ngạc mở miệng: “Thật sự là giống như đúc.”
Cậu ta nhìn người thật rồi lại nhìn tranh vẽ, lắc đầu chép miệng: “Anh Tùy thật trâu bò.”
Giang Tùy xoay cây bút chì trong tay.
Phòng tranh trong nhà anh có rất nhiều tranh vẽ, có ký họa, phác họa, sơn dầu các thứ. Anh đã vẽ rất nhiều, nên toàn bộ dáng vẻ của cô đã khắc sâu trong đầu anh, ghi tạc trên ngòi bút, vậy thì có khó khăn gì đâu.
“Ơ.”
Tạ Tam Tư phát hiện có điều gì không đúng, cơ bản là tối nay Trần Ngộ không nhìn vào đâu cả, ánh mắt mơ màng, đầu óc lang thang khắp nơi.
Thế nhưng cô gái trong tranh thì……
Dường như đang nhìn chăm chú vào người vẽ tranh, ánh mắt ẩm ướt trong veo, đuôi lông mày đầy vẻ dịu dàng âu yếm.
Đó là loại cảm giác thân mật trong im lặng nhưng sâu sắc hơn bất cứ âm thanh nào.
“Anh Tùy, bức tranh của anh không phải vẽ tả thực mà là vẽ theo trí nhớ đúng không.”
Tạ Tam Tư cười khúc khích: “Trần Ngộ sao có thể có đôi mắt đầy tình cảm như vậy được.”
Giang Tùy: “……”
Tạ Tam Tư nghĩ đến gì đó, khuôn mặt trẻ con hưng phấn viết đầy mấy chữ hóng chuyện: “Chị ấy nhìn anh bằng ánh mắt này à.”
Giang Tùy ngẩn người, anh lấy lại bức tranh của mình, cụp mắt nhìn xuống, trong nhất thời vẻ mặt của anh rất khó đoán.

Tạ Tam Tư đang định nói gì đó thì lại thấy Anh Tùy đột nhiên đặt bức tranh sang một bên, nhanh chóng đi xem tranh của những người khác.
Sau khi nhìn quanh một vòng, anh với lấy bản vẽ, cúi người, tựa trán vào bức vẽ ngồi bất động.
Giang Tùy không tưởng tượng ra để vẽ.
Ánh mắt mà anh vẽ lên không phải do anh tưởng tượng ra, mà là ánh mắt cô đã từng nhìn anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Từ lúc đặt bút đến khi hoàn thành, anh không hề nghĩ nhiều đến vậy.
Cổ họng Giang Tùy khô khốc, yết hầu khó khăn chuyển động, anh trầm giọng cười.
Bả vai run lên vì cười.
“Đệch……”
Adrenalin trong anh đang tăng cao, trái tim đập dữ dội: “Đệch.”
Tạ Tam Tư liếc nhìn ánh mắt anh, kinh hãi đến nổi da gà khiến cậu ta liên tục xoa xoa cánh tay ngoài lớp quần áo.
Điên rồi, điên rồi, điên rồi.
“Đệch, Anh Tùy, Vu Kỳ……”
Trong lúc Tạ Tam Tư còn đang nói thì Giang Tùy bỗng ngẩng đầu, không khí xung quanh anh lập tức chuyển từ xuân sang đông, gió lạnh thổi vào mặt, bão tuyết sắp tới.

Trần Ngộ nhìn về phía trước nên không chú ý thấy Vu Kỳ đang đến gần.
Có lẽ là do không hài lòng về bức tranh nhưng không tìm ra vấn đề ở đâu nên mới trở nên bối rối như vậy.
Vu Kỳ đúng là có chuyện.
Bức tranh vẽ tả thực tối nay có mức độ hoàn thiện rất cao, nhưng cậu ấy vẫn chưa hài lòng, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó vẽ chưa tới.
Rõ ràng là mọi người xung quanh đều nói là rất giống, nhưng cậu ấy lại cảm thấy có chút khác biệt.
Rốt cuộc là khác ở đâu?
Vu Kỳ bước thêm vài bước tới gần cô gái rồi đứng lại bên cạnh cô, muốn quan sát thật cẩn thận tỷ lệ kết cấu trên khuôn mặt cô. Nhưng vừa bắt đầu quan sát thì cậu ấy lại mất tập trung lần thứ N trong tối nay.
Bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương bắn tới từ góc trái sau lưng khiến cậu ấy không thể lờ nó đi, sau đó bả vai lập tức bị ấn xuống.
“Bạn Vu.” Giang Tùy cười: “Cậu chắn tôi rồi.”
Vu Kỳ cố gắng gỡ bàn tay trên bả vai nhưng không được.
Giang Tùy vẫn ấn chặt không buông, nhìn qua thì cũng không dùng bao nhiêu sức nhưng lại có thể kiềm chế một người trong lòng bàn tay, anh vẫn cười nhưng trong mắt đều là sự lạnh lẽo: “Sao cậu không ngồi yên trên ghế của mình đi, chạy tới đây làm gì?”
Bả vai Vu Kỳ cảm nhận được một cơn đau nhói, cậu ấy khẽ cau mày, vẻ điềm đạm ấm áp trên mặt chậm rãi nhạt đi, để lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy.
Hai chàng trai với vẻ ngoài ưu tú như nhau, tài năng hội họa cũng xuất sắc như nhau lại đang đứng đối mặt, bầu không khí giữa bọn họ rất căng thẳng.
Triệu Thành Phong quát to: “Hai em đang làm cái gì vậy? Vẽ xong rồi à?”
Vu Kỳ lắc đầu, nói vẫn chưa vẽ xong.
Triệu Thành Phong nhìn cậu học trò bất cần chẳng thèm để mình vào mắt hét to: “Em vẽ xong rồi đúng không, qua xem tranh cho Vu Kỳ đi.”
Giang Tùy làm như không nghe thấy.
Triệu Thành Phong làm ra vẻ muốn ra tay giết người.
Giang Tùy muốn nói chuyện với bạn học Tiểu Trần của anh, anh “hừ” một tiếng rồi lười biếng liếc nhìn bức tranh của Vu Kỳ: “Nhân trung hơi dài, cỡ 0.1cm.”
Vu Kỳ nheo mắt, tầm nhìn rơi vào cô gái rồi di chuyển về bức tranh mình đang vẽ hai lần. Sau đó cậu ấy im lặng ngồi về vị trí, cầm bảng vẽ và tẩy đi chỗ đó rồi vẽ lại.

Sắc mặt Giang Tùy rất tệ.
Trần Ngộ không để ý tới những người khác, mím môi hỏi: “Sao vậy?”
Giang Tùy không muốn nói.
Tạ Tam Tư đã biết đại khái nguyên nhân.
Kỹ thuật vẽ của Vu Kỳ không có gì phải bàn, nhưng khả năng nắm bắt các điểm trên khuôn mặt thì hơi kém, trung bình trung bình hơn 80 điểm và dưới 90 điểm.
Khi vẽ tranh chân dung tả thực, bất kể là nam hay nữ thì cậu ấy đều có thể vẽ rất tốt, còn có thể khiến người khác nhìn tranh và nói ra được điểm giống và khác nhau với người mẫu.
Lần này Vu Kỳ đã chia khối và dựng hình đạt đến hơn 90 điểm, ngoại trừ Anh Tùy thì không ai có thể nhìn ra nhân trung của bức tranh bị vẽ dài hơn.
Mọi người đều nói đã rất giống rồi.
Vu Kỳ đã có thể phá vỡ giới hạn trung bình của bản thân, có lẽ là vì đột nhiên hiểu ra, hoặc có thể là……vì đãi ngộ đặc biệt.
Anh Tùy đang ghen.
Nhưng lúc này vẫn có người không sợ chết thêm dầu vào lửa.
“Bức tranh của Vu Kỳ là giống nhất.”
“Đúng là rất giống, tôi thấy cậu ấy vẽ nhân trung rất đẹp, cũng không nhận ra là vẽ dài hơn, đó chẳng phải là Trần Ngộ sao, giống như vậy mà.”
“Cái gì mà dài hơn 0.1cm chứ, nhảm nhí thật, mắt thường sao có thể thấy được……”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa.”
Không khí kỳ quái bao trùm toàn bộ phòng vẽ tranh, duy trì chưa tới mười giây đã bị Vu Mập đánh vỡ.
“Trần Ngộ, cậu để em họ tôi tặng bức tranh này cho cậu đi.”
“……”
Tạ Tam Tư nơm nớp lo sợ, sợ rằng Anh Tùy sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ anh lại quay người rồi cúi đầu đến trước mặt cô gái thì thầm vài câu.
Trước sự chứng kiến của hơn 20 người trong cả phòng vẽ tranh, cùng với sự có mặt của một giáo viên.
Giang Tùy nhìn vầng sáng nhỏ trên đỉnh đầu cô gái: “Lát nữa tan học có vẽ nữa không?”
“Không vẽ nữa.” Trận Ngộ nói: “Tôi hơi đau đầu.”
“Vậy thì cùng nhau về.” Giang Tùy quay người rời đi.
Trần Ngộ muốn hỏi anh mấy giờ nhưng không kịp.
Tạ Tam Tư chen qua mấy người chạy lên phía trước: “Chị, của Anh Tùy mới là giống nhất.”
Trần Ngộ không phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Anh Tùy vẽ rất đẹp.” Tạ Tam Tư nói: “Không tin thì chị tự mình xem đi.”

Tan học, Trần Ngộ muốn xem tranh Giang Tùy vẽ.
Trước đây anh đã từng nói, khi cô làm người mẫu thì anh chắc chắn sẽ cố gắng thể hiện vượt xa bình thường. Sau đó sẽ tặng bức tranh cho cô làm bảo vật gia truyền, nhưng bây giờ anh lại lật mặt không nhận nợ.
Thật ra Trần Ngộ cũng không nhất thiết phải xem, chỉ là dây cung trong đầu đã bị những lời nói của Tạ Tam Tư kéo căng, làm cách nào cũng không thể thả lỏng ra được, đốc thúc cô liều lĩnh làm loạn: “Tại sao không thể xem?”
Giang Tùy né tránh ánh mắt của cô: “Không có gì đẹp để xem đâu.”
Trần Ngộ muốn cầm bức tranh thì anh trực tiếp giơ lên cao rồi cúi đầu nhìn xuống, còn cau mày như đang mất kiên nhẫn.
“Không xem thì không xem, ai thèm.” Trần Ngộ nói xong bèn cầm theo túi xách quay lại phòng vẽ số một.
Giang Tùy nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của cô, lửa giận lại bùng lên, muốn trút ra nhưng không tìm được chỗ để phát tiết. Anh kìm nén đến mức sắc mặt lúc xanh lúc đen.
Tiếng hét của Triệu Thành Phòng truyền tới: “Giang Tùy, tới phòng làm việc của thầy.”
Giang Tùy vừa bước vào đã bị đòi tranh.
Triệu Thành Phong nhấp một hớp trà lạnh: “Em để lên bàn của thầy trước đi, lát nữa thầy sẽ dán lên tường.”
Giang Tùy lặng lẽ vuốt ve bức tranh trong tay hai lần rồi nói: “Cái này có gì đẹp đâu mà dán.”
“Được rồi, đừng có khiêm tốn nữa, tranh đẹp là tranh đẹp.” Triệu Thanh Phong nói: “Dán ở sảnh lớn để mọi người cùng học hỏi.”
Giang Tùy nhếch môi: “Em phải mang bức tranh này về.”
Triệu Thành Phong nói: “Sau kỳ tuyển sinh tập trung là có thể lấy về.”
“Ý của em là.” Giang Tùy nói: “Em không muốn dán bức tranh này lên tường.”
Triệu Thành Phong đặt tách trà lên mặt bàn: “Thằng nhóc này, em cứ nhất định phải làm chuyện khác người đúng không?”
Vẻ mặt Giang Tùy hoàn toàn vô tội: “Sao có thể, do da mặt em mỏng thôi.”
Triệu Thành Phong: “…”

Giang Tùy rời khỏi văn phòng, đi thẳng về phòng vẽ số một, khi nghe thấy tiếng nói bên trong thì anh dừng bước, xoay người dựa lưng vào tường, mũi giày tùy ý gõ lên mặt đất.
Trong phòng vang lên tiếng nói ôn hòa của Vu Kỳ: “Tôi đưa cậu tranh tôi vẽ, cậu có muốn không?”
Giang Tùy cong ngón tay gõ nhẹ lên bức tranh đang cuộn trong tay, khép mắt, chờ đợi câu trả lời của cô gái bên trong.
Nhưng rất lâu sau vẫn không có giọng nói thứ hai vang lên, anh chờ đợi vừa khó chịu vừa mệt mỏi, lặng lẽ tới gần cánh cửa rồi nhìn vào bên trong.
Cô gái đang đứng cạnh Vu Kỳ, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Vu Kỳ lại hỏi, âm thanh và giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: “Cậu có muốn không?”
Ánh mắt của cô gái hiện lên hai tia sáng dao động, muốn, không hay lắm, muốn, không hay lắm, muốn……
Cô đang đấu tranh.
Đệch!
Giang Tùy thấp giọng chửi, không kiềm chế nổi nữa, nhấc chân bước vào: “Cô ấy không muốn.”
Không đợi cô kịp lên tiếng, thì anh đã vỗ vỗ bả vai Vu Kỳ, cười hiền lành nói: “Bạn Vu, lão Triệu tìm cậu đấy.”
Thật trùng hợp, vỗ đúng vào chỗ anh đã ấn lúc trước.
Lại càng trùng hợp hơn là, lực tay còn lớn hơn cả lần trước.
Vu Kỳ hít một ngụm khí lạnh.
Giang Tùy làm như không chú ý tới dáng vẻ cứng ngắc của cậu ấy, lại vỗ thêm: “Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là muốn dán tranh của cậu lên tường đấy. Trong một thời gian ngắn mà cậu đã có mấy bức tranh được dán lên rồi, đến kỳ tuyển sinh tập trung năm sau chiến tích chắc chắn sẽ cực kỳ rực rỡ, đỉnh!”
Vu Kỳ nhìn về phía tranh của anh: “Tại sao của cậu không……”
Giang Tùy nhún vai: “Tôi vẽ xấu.”
Vu Kỳ: “…”

Người vừa rời đi, bầu không khí lập tức xuất hiện thay đổi rất vi diệu.
Nhưng không thay đổi theo hướng tốt lên, mà là theo chiều hướng ngày một tệ hơn.
Giang Tùy nhìn cô gái vẫn không để ý tới anh mà đang tự mình thu dọn ba lô, anh nheo mắt: “Cậu giận tôi à?”
Không có câu trả lời.
Giang Tùy vừa đến gần thì cô đã kéo khóa ba lô rồi cầm ra ngoài.
“Đang nói chuyện với cậu đấy.”
Giang Tùy níu lấy cánh tay cô, năm ngón tay siết chặt.
Trần Ngộ lạnh lùng liếc anh.
Giang Tùy giật mình, tay hơi thả lỏng, khi anh còn chưa kịp phản ứng cô đã đi mất.
“Không phải chỉ là tranh vẽ thôi sao.”
Giang Tùy nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Không xem không được à? Sao cứ nhất định phải xem chứ?”
“Đã vẽ đôi mắt thành như thế, có thể để cậu xem được sao? Cậu xem rồi thì chẳng phải… mẹ nó.”
Giang Tùy đuổi theo ra ngoài, mới phát hiện trong đám người quây quanh phía sau lão Triệu ở phía trước có cái đầu của Bé Tóc Vàng, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Người vẫn còn trong phòng vẽ tranh, chưa chạy xuống tầng là được.
Tiếp theo, anh cần phải nghĩ cách dỗ cô, Giang Tùy xoa xoa thái dương, phải dỗ thế nào đây.

Triệu Thành Phong đang sửa tranh cho Thái Tú, thầy ấy giữ lại một số phần, nói là xử lý không tệ, không cần động đến.
Lời này khiến đám người phía sau rất ngưỡng mộ, khi lão Triệu sửa tranh cho mọi người thì thường xuyên xóa bỏ cả mảng lớn, thậm chí có khi còn xóa hết.
Chẳng khác gì lão Triệu vẽ lại một bức tranh mới, không liên quan gì đến bọn họ.
Chỉ có vẽ tốt, vẽ ra chỗ khiến lão Triệu hài lòng mới có thể được thầy ấy giữ lại.
Như thế mới coi là do mình vẽ.
“Chú ý con mắt bên phải.” Triệu Thành Phong dùng ngòi bút phác thẳng lên tranh.
“Đây là một hình cầu, cần phải vẽ thành một chỉnh thể không bị vỡ nát.” Chỉ vài nét bút rải rác, thể tích của nhãn cầu đã xuất hiện.
Thái Tú cắn môi, bản thân cô ấy chỉ chú ý vào chi tiết của đôi mắt, không để ý đến thể tích của nhãn cầu.
Mấy cô gái líu ríu, trên khuôn mặt là tuổi trẻ căng tràn, vừa ngây thơ vừa rực rỡ.
“Rốt cuộc phải làm sao mới vẽ được cái mũi ạ?”
“Thực ra em thấy vẽ sống mũi không thành vấn đề, nhưng đến lỗ mũi thì đúng là, mỗi lần em vẽ đều là hai cái lỗ đen, xấu chết đi được.”
“Sống mũi mà không đẹp nữa thì lỗ mũi và phần tối của mũi đều cực kỳ khó vẽ.”
“Chỉ có mình tôi không vẽ được lỗ tai thôi à?”
“Cậu không cô đơn đâu, tôi cũng vậy.”
Triệu Thành Phong nói: “Nền tảng không vững thì bất kể là mũi hay tai cũng không dám vẽ, vẽ không đẹp đều là do chưa nắm chắc được kết cấu.”
“Thầy ơi, vậy phải làm thế nào ạ?”
“Vẽ nhiều hơn, quan sát nhiều hơn.”
“Lông mày thì sao ạ?”
“Mô phỏng, quan sát.”
“……”
Trần Ngộ cao 1m6, dáng người không cao, phía trước còn có hai cô gái cao hơn cô một đoạn khiến cô phải kiễng chân lên nhìn, khăn quàng cổ phía sau bỗng bị kéo lại.
Giọng nói bị đè thấp của chàng trai vang lên bên tai: “Đi thôi.”
“Tôi đang xem tranh.” Trần Ngộ hất bàn tay đang túm khăn quàng cổ của cô ra.
Ngay sau đó balo bị kéo lấy, cô bị sức lực kia lôi ra khỏi khu vực tụ tập.
“Buông ra.” Trần Ngộ tức giận, cau mày nói: “Giang Tùy, cậu buông tay, tôi tự đi được.”
Vẻ mặt Giang Tùy khá thoải mái: “Không.”
Có người nhìn qua, rồi nói với người khác, cứ người này truyền cho người kia.
Chẳng mấy chốc đã tạo nên một trận xôn xao nhỏ.
Không hiểu do đâu, nhưng Trần Ngộ có một loại cảm giác kỳ lạ rằng việc trong nhà không nên truyền ra bên ngoài. Cô ngừng giãy dụa, để mặc Giang Tùy kéo balo sau lưng cô đi.
Giang Tùy lại có chút do dự, khóe mắt liên tục dò xét quan sát, tại sao đột nhiên lại cư xử như thế?
Chuyện không bình thường ắt có biến.
Quản nhiên, vừa ra khỏi cổng Giang Tùy lập tức nhìn thấy cô dùng sức giật balo lại rồi gạt tay anh ra.
Một âm thanh giòn tan vang lên, mu bàn tay anh tê dại một hồi.
Anh bị đánh.
Anh bị đánh, còn không thể đánh lại.
Không những không thể đánh lại, mà anh còn đau lòng cô gái đánh anh có bị đau tay hay không.
Giang Tùy ngớ người tại chỗ như một thằng ngốc.
Trần Ngộ đeo lại balo lên lưng, sắc mặt cực kỳ tệ: “Tranh cậu vẽ thì không cho tôi xem, cũng không cho tôi nhận tranh Vu Kỳ vẽ, bây giờ còn không cho tôi xem tranh người khác vẽ nữa, sao cậu quản nhiều vậy? Không thấy cậu quản hơi rộng à?”
Giang Tùy bị tấn công bất ngờ, cả người đều choáng váng.
Anh xoa xoa mu bàn tay vừa bị đánh, không giận mà còn mỉm cười, nỗi ấm ức xông thẳng lên đầu như cỏ dại tràn lan: “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Trần Ngộ: “……”
Cậu ấm ức cái gì hả, lại là lỗi của tôi à?
Trần Ngộ cười lạnh, quay người xuống tầng mà không thèm nhìn lại.
Nhưng cô lại bị kéo về.
Lần này không phải là balo, cũng không phải khăn quàng cổ, mà là mũ áo bông của cô.
Từ sáng đến tối, không phải kéo cái này thì là túm cái kia.
Trần Ngộ thật sự nổi giận rồi.
Cô xoay người, cơn tức giận vọt lên đỉnh đầu, nhưng một giây trước khi nó bộc phát thì đã bị bức tranh được cuộn lại đưa tới trước mắt ngăn lại.
Giang Tùy thấy cô gái sững sờ, lập tức đưa bức tranh cho cô: “Cầm lấy.”
Trần Ngộ ngẩng đầu.
“Không phải cậu muốn xem à?”
Trong hành lang mờ tối, Giang Tùy đối mặt với cô: “Cầm về từ từ xem.”
Anh dừng lại một chút: “Xem xong rồi……”
Trần Ngộ đợi cả nửa ngày, vẫn không đợi được nửa câu sau: “Rồi sao?”
“Xem xong rồi” Giang Tùy lại ngừng, thời gian ngắn hơn lần trước một chút, anh cụp mắt, giọng điệu thản nhiên: “Thì nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu.”
“Được, tôi sẽ nói cho cậu biết suy nghĩ của tôi.” Trần Ngộ cầm lấy bức tranh.
Giang Tùy nhân cơ hội cô đang cất tranh vào ngăn nhỏ cạnh balo, anh khom lưng, cúi đầu tới gần, thổi hơi bên tai cô: “Đừng làm tổn thương tôi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...