Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 34: Dỗ tôi đi



Chi nhánh nhà hàng Tây của nhà Vương Nhất Phàm khai trương, Giang Tùy dẫn Trần Ngộ đến đó.
Anh nói là có rất nhiều đồ ăn ngon, ăn thoải mái không mất tiền, hơn nữa bữa cơm ngày hôm nay Vương Nhất Phàm có dẫn theo một người.
Trần Ngộ ngồi ở ghế sau, không nói một lời.
“Cậu làm bản mặt đó cho ai xem vậy.” Giang Tùy cau mày: “Tôi đã làm gì cậu hả?”
Trần Ngộ đưa mắt nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe.
Chỗ ngồi bên cạnh trũng xuống, chàng trai ngồi dịch sang, mang theo mùi hương quen thuộc. Cô hạ cửa sổ xuống một chút.
Cơn gió giữa trưa mùa thu thổi vào làm rối mái tóc cô, cũng thổi bay đi mùi hương vương trên người cô.
Giang Tùy thấy cô gái tựa vào cửa xe đã mở hơn nửa, để lại một nửa khuôn mặt trái xoan được ánh nắng chiếu rọi, anh ngẩn người, khẽ nói: “Say xe à?”
Trần Ngộ cau mày: “Đừng nói nữa.”
Giang Tùy sầm mặt, giọng điệu của anh cũng theo lời nói của cô mà trở nên nóng nảy: “Đệch, cậu vừa phải thôi.”
Nghĩ đến gì đó, mắt anh lóe lên: “Cậu trách tôi đưa cậu đến chỗ Nhất Phàm sao?”
Không đợi cô nói, anh lập tức bùng nổ, tủi thân lại tức giận: “Tôi hỏi cậu rồi, lúc đó cậu nói được, có phải không?”
“Nếu cậu không muốn đi thì nói thẳng với tôi là được, cậu có bao giờ sợ hãi trước mặt tôi đâu, toàn là ngang ngược. Hiện giờ đã trên đường đi, cậu làm ra vẻ mặt đó, nói chuyện thì móc họng như vậy.”
Cuối cùng còn hờn dỗi mà mắng thêm: “Mẹ nó, tôi chẳng muốn ăn cơm nữa.”
Trần Ngộ: “…”
Bác Trương lái xe phía trước: “…”
Tạ Tam Tư nghe kịch: “…”
Buổi sáng thì không thể nhìn nổi, bây giờ thì nghe không vô.
Anh Tùy còn chưa yêu đương mà đã như vậy rồi, nếu yêu vào chắc còn dính hơn nữa quá, đệch.

Trong xe vô cùng áp lực.
Giang Tùy làm mặt như người chết, khí áp quanh người cực thấp, như đang lặng lẽ đưa tin: Tôi giận rồi, mau đến dỗ tôi đi.
Lặp lại liên tục, cái kiểu mà có bánh lăn ấy.
“Chẳng có ai mà tâm trạng lúc nào cũng tốt cả, đều phải có những lúc thăng trầm.”
Trần Ngộ nhịn rồi nhịn, cũng bắt đầu cáu lên: “Tôi không thể có lúc không vui à?”
“……”
Giang Tùy kinh ngạc, sau nửa ngày mới “đệch” một tiếng: “Làm gì mà không vui?”
Trần Ngộ lại im lặng.
Giang Tùy tức giận nói: “Lại cái tính này nữa.”
“Động chút là không lên tiếng.” Anh nghiến răng: “Cậu mà là con trai thì tôi đã đánh cậu từ lâu rồi đấy.”
Trần Ngộ vô cảm nhìn anh.
Giang Tùy nhìn vào cô hai ba giây thì nhìn đi chỗ khác, bực bội vò đầu bứt tai: “Vậy rốt cuộc là vì sao?”
Trần Ngộ thở dài: “Vu Kỳ nói mùa đông phải thi cuộc thi chung.”
Giang Tùy hung dữ trừng mắt: “Đệch, dáng vẻ chết tiệt này của cậu là vì tên kia à?”
Trần Ngộ giật giật khóe mắt, lộn xộn cái gì vậy trời, điên hả.
Cô hít sâu, hỏi đằng trước: “Bác Trương ơi, bác có dầu gió không ạ?”
“Có, có, có.”
Bác Trương lên tiếng, Tạ Tam Tư tìm giúp bác rồi đưa cho đằng sau, tiện nhìn luôn tình hình trước mắt.
Kết quả là thấy anh Tùy đang làm biểu cảm muốn ăn thịt người.
Mùi chua nồng nàn, chậc chậc chậc.
Tạ Tam Tư định nhân lúc đưa dầu gió cho Trần Ngộ mà trao đổi ánh mắt với cô.
Trần Ngộ cũng chẳng thèm nhướng mắt lên.
Tạ Tam Tư tặc lưỡi, phải rồi, hai người đều không ưa người khác phái, trừ nhau ra.
Duyên phận trời định.

Trần Ngộ vặn nắp dầu gió, đổ một chút lên trên đầu ngón trỏ, xoa xoa lên hai bên huyệt thái dương.
Cả mặt lập tức lạnh đi, cảm giác đau căng đầu cùng từ từ giảm bớt.
Trần Ngộ dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên tai vang lên giọng trầm thấp của chàng trai: “Mấy ngày tôi không tới phòng vẽ, cậu với Vu Kỳ đã làm trò gì vậy hả?”
“Chuyện kỳ thi chung, cậu muốn biết sao lại không hỏi tôi?”
Giang Tùy không được đáp lại, điều này hoàn toàn như đổ thêm dầu vào lửa, biểu cảm trên gương mặt anh có hơi đáng sợ.
Đúng lúc này, xe đột nhiên rẽ.
Trần Ngộ nghiêng người theo quán tính, không khống chế được mà ngã về phía Giang Tùy.
Cơ thể mất cân bằng khiến cô thấy không an toàn, tay cô quơ loạn xạ, vô thức đè xuống chân anh.
Giang Tùy phản ứng cực lớn, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế.
Trước tiên là một tiếng “đùng” vang lên, sau đó là tiếng rên rỉ đau đớn.
Giang Tùy ngồi xuống lại, hai tay ôm lấy cái đầu sắp nổ, tiếng chửi bới liên tục phun ra từ miệng anh, đau đến choáng váng.
Bác Trương sợ tới mức vội vàng dừng xe lại ven đường, quay đầu lại hỏi có sao không.
Tạ Tam Tư cũng bị dọa hét lên một tiếng, vừa rồi có gì vậy? Anh Tùy lại bị động kinh rồi hả?
Trần Ngộ vô tình chạm vào anh rồi à?
Úi chà.
Tạ Tam Tư cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
“À ừm” Tạ Tam Tư liếc nhìn vẻ mặt đầy lúng túng của Trần Ngộ, nói với anh Tùy: “U lên chưa?”
“Câm mẹ cậu đi.”
Giang Tùy cong người, thở hồng hộc, trái tim trong lồng ngực rung động kịch liệt, nhớ đến cái tay chống vào chân của anh, nho nhỏ mà mềm mại. Anh liếm môi rồi buông tay đang ôm đầu ra, thẳng người ngửa ra đằng sau một chút, yết hầu chuyển động lên xuống.
Chỗ da bị chạm vào như có điện chạy qua, cảm giác vừa tê dại vừa ngứa đến giờ vẫn còn cảm nhận rõ, vô cùng tra tấn người khác.
Giang Tùy đỏ mặt, nghiến chặt quai hàm, nhỏ giọng chửi rồi gãi mạnh chân, muốn dùng cảm giác đau đớn để che đi cảm giác này.
Trần Ngộ đã nhìn hết hoàn toàn cảnh này nên tưởng nhầm là anh ghét bỏ, bài xích cô, cô quay đầu sang đối diện với cửa sổ xe, nuốt câu ” không sao chứ” vào trong bụng.
Im lặng dị thường.
Giang Tùy trừng mắt với phía sau gáy của cô, tình huống hiện giờ là sao vậy?
Ông đây bị đụng đầu, vậy mà Bé Tóc Vàng không hỏi còn quay lưng với anh, có nhẫn tâm quá không vậy?
Giang Tùy chộp loạn xạ mấy sợi tóc trên trán, mi mắt khép hờ, đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, cả người u ám.

“Reng reng reng.”
Đột nhiên điện thoại bác Trương reo lên, Trương Kim Nguyên gọi tới, hỏi bọn họ tới đâu rồi.
Tạ Tam Tư nhận điện thoại: “Đang ở đường Trường Khánh.”
Cậu ta thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn: “Còn khoảng mười phút nữa.”
“Vậy tôi nói với Phong Thuận, bảo phòng bếp chuẩn bị một chút.” Trương Kim Nguyên hỏi: “Trần Ngộ đến cùng mấy cậu à?”
Tạ Tam Tư cách điện thoại còn có thể nghe được mùi nhiều chuyện trong lời của cậu ta.
Dường như Trương Kim Nguyên phát hiện người trong cuộc đang ngồi cùng chiếc xe với Tạ Tam Tư, nói trong điện thoại không tiện, nên không bàn vào đề tài này mà bắt đầu nói mấy lời chê bai không ăn khớp đâu vào đâu.
“Tên Nhất Phàm kia đúng là buồn nôn chết tôi rồi. Đệch, tôi còn ở đây mà lại hôn môi với nữ sinh cậu ấy đưa tới, tôi còn nhìn thấy cả đầu lưỡi, tôi chỉ hận không thể chọc mù hai mắt mình…”
Tạ Tam Tư muốn nghe đầy đủ, nhưng hiện giờ trong xe yên tĩnh chết người còn giọng nói của Trương Kim Nguyên vang lên như xài loa phóng thanh, khiến cậu ta lúng túng không thua gì đang xem phim nóng mà bị ba mẹ gõ cửa cả.
“Dừng lại, dừng lại đi, qua rồi nói.”
Tạ Tam Tư cúp điện thoại, đưa di động trả lại cho bác Trương, quay đầu định giải cứu sự nặng nề phía sau: “Anh Tùy, nếu không thì em ra sau ngồi, để em xem cục u của anh xem sao nhé?”
Trên mặt Giang Tùy giăng đầy mây đen: “Xem cái quần.”
“Nói thật đấy, không giỡn đâu Anh Tùy.” Tạ Tam Tư rất nghiêm túc nói: “Đầu không giống những chỗ khác, bị đập vào rắc rối lắm, nhất là chỗ đỉnh đầu, rất mềm yếu.”
“Trước kia ông nội em từng nói với em, có người đi đường không để ý rồi đụng đầu vào cột điện. Lúc ấy không có sao, trở về còn ăn uống tiệc tùng, tất cả đều bình thường, đêm đến thì không ổn.”
Giang Tùy nhướn mi, sao tôi nhớ là cậu nói khi cậu còn chưa ra đời ông nội của cậu đã qua đời rồi?
Tạ Tam Tư to gan lớn mật từ chối trả lời, tiếp tục nói: “Người đó đã chết khi còn chưa tới được bệnh viện đó.”
Bác Trương lập tức lên tiếng, giọng nói già nua, cảm giác trầm đượm như chứa đựng những điều muôn màu mà bác đã trải qua trong cuộc đời, cùng với sự thử thách của thời gian: “Đúng vậy đó, đầu bị đập không phải là chuyện đùa đâu.”
“Không sao thì tốt, lỡ có chuyện gì nói đi là đi ngay, ôi.”
Giang Tùy muốn trợn trắng mắt, mẹ nó hai người hùa nhau làm cái quái gì vậy?
Tạ Tam Tư và bác Trương đều ra vẻ như muốn ra đằng sau ngồi.
Giang Tùy đạp lên chỗ ngồi phía trước, xanh mặt quát: “Xem con khỉ, ngồi đàng hoàng hết cho tôi đi!”
Bỗng chốc bên trái vang lên một giọng nói mát lạnh như nước mùa thu: “Tôi xem giúp cậu.”
Giang Tùy sững sờ, anh lướt nhìn người con gái bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã dời ánh mắt khỏi cửa sổ mà chuyển sang đối diện với anh, cười xùy: “Ai cần cậu lo chứ.”

Khóe miệng Tạ Tam Tư run mạnh, không nhìn nổi vẻ mạnh miệng kiêu ngạo của Anh Tùy, cậu ta nắm lấy cửa xe, làm người tốt đến cùng: “Em đi mua nước.’
“Bác Trương, cháu mù đường, về lại không tìm được xe, bác đi chung với cháu đi.”
“Được.” Bác Trương cũng xuống xe,
Sau khi một trái một phải “ầm”, “ầm” hai tiếng, trong xe rơi vào yên tĩnh hoàn toàn.
Trần Ngộ xoay người: “Cúi đầu thấp chút đi.”
Giang Tùy lười biếng: “Thấp rồi.”
“Thấp chút nữa.” Trần Ngộ ngước cổ: “Như thế tôi không thấy được.”
Trong tầm nhìn của Giang Tùy, cổ áo len mỏng màu tím nhạt của cô gái không lớn cũng không nhỏ, dán vào cái cổ trắng như tuyết. Anh nhướng mắt lên, mắt híp híp, lướt qua xương quai xanh như ẩn như hiện của cô, chóp mũi dường như ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô bay qua.
Đệch.
Giang Tùy lập tức quay đầu đi, nuốt một cái, uể oải hỏi: “Cậu không thể ngồi thẳng lên chút sao?”
Trần Ngộ còn chưa vén tóc của chàng trai, khi cô còn đang do dự, đấu tranh, đang chuẩn bị tâm lý được một nửa thì lại nghe anh tạt cho một gáo nước, mặt lập tức lạnh đi: “Không xem nữa.”
“Cậu nói gì?”
Giang Tùy đột ngột nhìn chằm chằm cô, quai hàm giật giật, nghiến răng: “Nếu không phải do cậu thì tôi sẽ bị đụng đầu sao?”
Trần Ngộ bị anh nhìn với ánh mắt bạc tình, im lặng một lúc.
Giang Tùy tự giễu trong lòng, không làm khó cô nữa. Anh nhắm mặt lại, thoáng thấy cô gái đang quỳ một chân trên ghế, cơ thể nghiêng về phía trước, níu lấy quần áo của anh, kéo anh xuống một chút.
Tóc trên đỉnh đầu được vén nhẹ sang, cục u bị đập lập tức bị lộ ra ngoài.
Giang Tùy mơ hồ, vẫn không động đậy.
Ngược lại Trần Ngộ thì hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới còn u to hơn cả tưởng tượng của cô, cô không dám đụng vào, chỉ dựa sát lại nhìn: “Đau không?”
Giang Tùy cảm giác được có một luồng hơi ấm thổi nhè nhè trên đỉnh đầu mình, khiến anh cảm thấy bị châm chít, còn có cảm giác nóng đến mức có thể đốt cháy cả máu trong cơ thể, giọng anh hơi khàn đi: “Cậu thấy sao?”
Trần Ngộ cảm giác câu hỏi của mình rất thừa, cô cũng từng bị đụng đầu, vừa đụng mắt đã nổ đom đóm, đau tới mức muốn ngất đi.
“Không rách da.”
Trần Ngộ bỏ cái chân đang quỳ xuống, lại ngồi xuống: “Đợi tí nữa đến nhà hàng, cậu bảo Vương Nhất Phàm lấy cho cậu một cái túi chườm đá để chườm lên.”
Giang Tùy dựa người lên ghế: “Choáng đầu.”
Trần Ngộ lập tức cau mày: “Chấn động não rồi?”
Giang Tùy nhìn cô: “Không biết nữa, khó chịu.”
Trần Ngộ càng cau mày chặt hơn: “Vậy còn đến nhà hàng làm gì nữa, cậu chờ trong xe đi, giờ tôi đi gọi bác Trương để bác ấy đưa cậu đi bệnh viện.”’
“Chắc không phải bị chấn động não đâu.” Giang Tùy níu cánh tay của cô lại: “Cậu cứ đợi đi, không cần làm gì khác đâu.”
Trần Ngộ liếc nhìn bàn tay trên tay mình.
Giang Tùy buông năm ngón tay ra, nói: “Tay gầy như tre rồi.”
Trần Ngộ kéo nhẹ chỗ tay áo bị anh làm nhăn.
Giang Tùy chống khuỷu tay lên thành ghế, dựa đầu nhìn cô gái: “Chuyện chưa nói xong, giờ nói đi?”
“Nói gì chứ.”
Trần Ngộ không hiểu tại sao Giang Tùy lại so đo chuyện này như vậy, cô thản nhiên nói: “Không phải là tôi không vui, mà là trong lòng có chuyện.”
Giang Tùy bên ngoài cười nhưng trong không cười: “À, cuộc thi chung, Vu Kỳ.”
Trần Ngộ mặt không cảm xúc: “Không nói nữa.”
Giang Tùy gác chân lên đá đá cô, đá nhẹ như đang chọc một con mèo nhỏ: “Nói, nói, nói.”
Trần Ngộ im lặng không nói.
Giang Tùy đến gần cô gái, đáy mắt sâu như bầu trời đêm, trong đó lóe lên một ngôi sao, chính là hình bóng của cô: “Nói đi, tôi nghe đây.”
Trần Ngộ bị anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, cô chỉnh lại tóc: “Hai ngày trước Vu Kỳ nhắc chuyện cuộc thi chung với tôi, buổi trưa trước khi tan học tôi đến văn phòng hỏi thầy Triệu.”
“Đúng như lời Vu Kỳ nói, cuộc thi chung này là tất cả phòng vẽ ở chỗ của tụi mình sẽ thi chung, vẽ phác họa và vẽ màu nước đều thi, mỗi thứ thi nửa ngày.”
Giang Tùy nghe xong, đã đoán được gần như đại khái.
“Cuối tuần bắt đầu học vẽ màu nước, tất cả mọi người đều đã mua bảng màu, màu sơn dầu, thùng nước, cọ màu nước các thứ rồi. Nhưng mà hiện giờ tôi chưa mua cái gì cả, không hào hứng nổi, tôi vẫn thích phác họa hơn.”
Vẻ mặt Trần Ngộ đầy sầu lo: “Vì vậy tôi sợ tôi không có nhiệt huyết như vẽ phác họa thì vẽ màu nước sẽ không được tốt.”
Những thứ dồn kín trong lòng Giang Tùy lập tức biến mất hết, thông suốt rồi, vẻ mặt anh trở nên dễ chịu hơn, còn có tâm trạng trêu ghẹo: “Tôi còn tưởng cậu lo bản thân không đủ tiền mua màu sơn dầu chứ.”
Trần Ngộ không tức giận, rất nghiêm túc cũng rất thành thật: “Màu sơn dầu trắng tôi định mua loại tốt, là của hãng Maries, ba tệ một hộp, dùng nhanh hết mà lại đắt, tôi thật sự có hơi lo lắng.”
Giang Tùy rất tự nhiên nói mấy chữ: “Vậy dùng của tôi đi.”
Trần Ngộ nghe không rõ: “Cái gì?”
“Tôi nói là.” Giang Tùy nhìn cô, cong môi: “Một đống màu sơn dầu trắng trong nhà của tôi, cho cậu hết.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...