Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 31: Đừng đi
Trần Ngộ đứng trước một căn biệt thự, tâm trạng có hơi phức tạp.
Sao lại hồ đồ, xốc nổi mà chạy đến đây rồi.
Lúc ấy cô đang nghĩ gì vậy?
Trần Ngộ cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn không hiểu rõ được, sau khi nghe được những lời cô bé nói trong điện thoại đầu óc cô liền trống rỗng.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô vội lấy một chút tiền lẻ ở trong ngăn tủ rồi bước ra cửa. Cô chỉ kịp nói to với bố mẹ trước khi chạy ra khỏi ngõ rằng cô đi ra ngoài có việc khi họ đi ra hỏi có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng không nhớ đến chuyện phải giải thích rõ ràng với họ.
Nhưng nếu thật sự muốn giải thích cô cũng không biết phải nói thế nào, bản thân cô cũng đang rất rối.
Trong ánh sáng màu cam nhàn nhạt, Trần Ngộ đứng ngược gió. Mái tóc buộc sơ bằng dây chun bị gió thổi bay, đuôi tóc thỉnh thoảng bay lên cổ, có hơi ngứa nên cô bắt lấy mấy sợi tóc vài lần.
Vốn sáng nay cô định cắt móng tay vì nó dài rồi, giờ chỗ bị móng tay chạm vào hơi đau một chút.
Chút đau đớn này khiến cô bình tĩnh lại.
Đây là nhà của người khác, cũng không phải là trung tâm mua sắm hay nhà hàng gì cả.
Không phù hợp.
Trần Ngộ liếc nhìn đôi dép lê cũ bằng vải mà cô quên thay trên chân, thật sự không hợp, cô nghĩ thầm.
“Chị ơi!”
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên từ phía trong cổng sắt, tâm tư ngổn ngang cửa Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói. Cô nhìn thấy cô bé phóng đến cạnh mình, đằng sau còn có một cụ già cẩn thận đi theo.
Cách rất gần rồi.
Một già một trẻ trông đều rất tiều tụy, đôi mắt cũng đã sưng đỏ hết cả rồi.
Cửa vừa mở ra, đứa nhỏ đã nhào ngay vào lòng cô, níu lấy chiếc áo sơ mi dài tay đơn bạc của cô mà khóc thút thít.
Trần Ngộ đỡ đứa nhỏ, gật đầu chào hỏi với cụ già.
–
Bác Chung nhanh chóng đánh giá vị khách hôm nay, là một cô gái trạc tuổi với cậu chủ, người gầy, dáng không quá cao, có vẻ là người tốt.
Cô chủ rất tin tưởng cô ấy, xem cô ấy như cọng rơm cứu mạng.
Xem ra, cô ấy rất thân quen với cậu chủ.
Bác Chung hy vọng cô thật sự có thể làm được gì đó có ích.
Vị cậu chủ ở lầu ba kia bình thường trông rất thản nhiên tùy hứng nhưng thật ra toàn thân đầy kiêu ngạo, là người ương bướng, không bị trói buộc, khi bà chủ còn sống thì còn có thể quản được anh.
Bà chủ vừa mất, không còn ai quản được cả.
Chưa kể hiện giờ cả thân xác lẫn trái tim của anh đều đang bị tổn thương nên tự nhốt mình ở trong phòng, không cho ai tới gần.
Bác Chung có chìa khóa dự phòng nhưng cũng không dám lấy ra.
Chàng trai mười tám, đang tuổi dậy thì cộng với thời kỳ phản nghịch, một khi bộc phát thì không thể kiểm soát được.
Ông chủ lại không có ở nhà, cô chủ còn quá nhỏ chưa biết gì. Còn bác đây, mặc dù là quản gia lâu năm của nhà họ Giang, nhưng đã bước một chân vào quan tài rồi, không gánh vác nổi nữa.
Bác Chung lại đánh giá cô gái nhỏ đang trấn an cô chủ, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Nhận ra ánh mắt của cụ già, Trần Ngộ bình tĩnh nghênh đón.
Bác Chung nghĩ, cô gái nhỏ này có đôi mắt tinh tường thật.
Bác nhìn nhìn đôi dép lê cũ bằng vải bên dưới, lòng dạ cô bé này có vẻ cũng tốt.
–
Trần Ngộ từ nhà chạy đến, vội vội vàng vàng, chẳng những không kịp đổi giày mà còn không mặc áo khoác, tay chân lạnh hết cả, đến khi đi vào phòng khách thì người cô mới ấm dần lên.
Đập vào mắt cô là một khung cảnh nguy nga tráng lệ.
Trần Ngộ hít vào một hơi, nhớ tới bãi cỏ rộng mà cô từng đi qua, cùng với hai gốc cây cổ thụ tưởng chừng chỉ có trong rừng rậm, cô lại hít một hơi nữa.
Giang Tùy đã khiêm tốn lắm rồi.
Thương hiệu trên người chỉ giới hạn ở Adidas và Nike.
Điện thoại cũng không dùng, hơn nữa trừ khi thời tiết xấu hoặc trong trường hợp đặc biệt mới có tài xế đưa đón, phần lớn thời gian anh đều đạp xe tới lui.
Đứa nhỏ trước mặt còn khiêm tốn hơn.
Cả người mặc đồ hello kitty màu hồng phấn, cũng chẳng phải thương hiệu cao cấp gì.
Trần Ngộ bóp bóp mi tâm.
Giang Thu Thu hít hít mũi: “Chị ơi, chị ăn sáng chưa ạ?”
Trần Ngộ chưa ăn, nói đúng hơn thì cô chỉ đánh răng, còn chưa kịp uống nước, trong miệng vẫn còn vị bạc hà.
“Vẫn chưa.” Cô chọn nói thật.
Bởi vì bụng cô đang kêu.
“Em cũng chưa ăn.” Giang Thu Thu nói: “Chúng ta cùng ăn đi.”
Trần Ngộ đói bụng nhưng không muốn ăn cho lắm vì không có khẩu vị, nhưng cô phát hiện ra cô bé đang ngước cổ về phía phòng bếp thì đồng ý đáp: “Được thôi.”
–
Buổi sáng vì khuyên cô chủ ăn sáng mà bác Chung đã nói muốn khô cả miệng, nữ đầu bếp còn phải rơi vài giọt nước mắt nhưng cũng không có tác dụng gì.
Thế mà giờ lại chịu ăn rồi.
Bác Chung nhanh chóng bảo nữ đầu bếp mang bữa sáng lên.
Nhưng mà Trần Ngộ đã đánh giá thấp bản thân rồi, không phải cô không có khẩu vị, mà là rất không có khẩu vị.
Ăn mà không biết mùi vị gì.
Trần Ngộ khuấy bát cháo ngũ cốc được nấu đặc sệt: “Thu Thu à, anh của em bị thương ở đâu?”
Giang Thu Thu buông muỗng, đôi mắt cô bé bắt đầu ươn ướt.
“Lúc đó em đang ở bên ngoài phòng sách, chỉ nghe thấy tiếng động thôi, cửa mở em mới đi vào.” Cả người cô bé run run, sợ hãi nói: “Gậy golf bị vứt dưới đất, còn anh của em…”
“Lúc anh em đi ra thì anh ấy đi không được nhanh lắm, chắc bị đánh vào chân rồi.”
Tay cầm đũa của Trần Ngộ khẽ dừng lại, cô đẩy bát cháo ra, dựa người vào thành ghế.
“Vậy mà bố em xuống tay được.”
Giang Thu Thu khóc: “Ông ấy không tốt.”
Trần Ngộ híp mắt, lẩm bẩm: “Ở tuổi này cơ thể vẫn còn đang phát triển, chân bị đánh như thế rất dễ để lại di chứng.”
Giọng nói rất nhẹ, gần như thì thào.
Giang Thu Thu không nghe rõ, cô bé khóc rất to.
Bác Chung dỗ cũng không được, không còn cách nào chỉ có thể đứng bên cạnh thở dài.
Mấy người giúp việc ngày thường thân thiết với Giang Thu Thu đều đang lau nước mắt.
Trong thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt đến không ai thở được nổi.
Dạ dày Trần Ngộ hơi co thắt lại.
Giang Thu Thu đến ngồi cạnh bên, nắm lấy tay cô: “Chị ơi, hôm nay em không muốn đi học.”
“Vậy thì xin nghỉ thôi.” Trần Ngộ nói.
Tiếng khóc của Giang Thu Thu ngừng lại, đôi mắt đầy nước mở to, do dự hỏi: “Em, em có thể nghỉ thật ạ?”
Trần Ngộ: “…”
Hóa ra bạn nhỏ này không dám trốn học.
–
Giang Thu Thu cảm thấy cô bé thật khổ, hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô bé đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Người lớn kia lần này làm ra chuyện rất quá đáng, không thể tha thứ dễ dàng, phải xem sau này ông ấy hành xử thế nào.
Người nhỏ thì đau lòng thấu tâm can, thậm chí còn phớt lờ cô bé nữa.
Giang Thu Thu vẫn phải đến trường đi học, bởi vì nghỉ học sẽ làm chậm tiến độ của cô bé, khả năng người hạng hai vượt qua cô bé sẽ cao hơn.
Cô bé không muốn tên nhóc mập đó cướp hạng nhất của mình đâu.
Giang Thu Thu suy nghĩ một lúc, quyết định đi học muộn. Đợi chị Ngộ gặp được anh của cô bé, tình hình ổn định lại thì cô bé mới đến trường.
Bác Chung thấy ánh mắt nhắc nhở của đứa nhỏ, lập tức bảo người làm đưa một phần ăn sáng tới.
“Chị ơi, đây là của anh em.” Giang Thu Thu nói: “Chúng ta đi lên đi.”
Trần Ngộ không động đậy.
Giang Thu Thu hồi hộp trong lòng.
Chị hối hận khi đến đây rồi sao? Cảm thấy bản thân bốc đồng rồi? Muốn đi rồi sao?
Giang Thu Thu bị suy đoán của bản thân dọa sợ, gương mặt nhỏ trắng bệch. Đều tại anh trai cả, tới giờ vẫn chưa theo đuổi được chị, nếu không với tư cách bạn trai bạn gái, chị tới đây thì rất thích hợp.
Không giống hiện giờ, vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Khi Giang Thu Thu không kiềm được nước mắt, ánh mắt cô bé bỗng sáng bừng, thật ra bạn bè cũng có thể mà.
Bạn bè xảy ra chuyện, có thể quan tâm mà.
Trong sách nói, tình bạn giống với tình yêu, luận duyên phận, luận tam quan, đều đáng quý như nhau.
Huống hồ đến cũng đã đến rồi.
Giang Thu Thu chắp hai tay lại, nhỏ giọng gọi: “Chị ơi…”
Trần Ngộ thấy đứa nhỏ đang cầu xin, cô mím môi đứng lên nói: “Lầu mấy?”
Giang Thu Thu lập tức đáp: “Lầu ba ạ!”
–
Không bao lâu, Trần Ngộ đã đi theo Giang Thu Thu qua cầu thang gỗ, đi lên lầu ba rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Hành lang trải một tấm thảm xám nhạt, trên tường treo những bức tranh không biết tên, đèn nhỏ trên tường vô cùng tinh xảo.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Trần Ngộ không biết tại sao cô lại thấy hơi khó chịu, cảm thấy căn nhà này không chỉ lớn ở mức bình thường.
Cũng không phải vắng lặng ở mức bình thường.
Giang Thu Thu gõ cửa ‘cốc cốc’: “Anh ơi, chị Trần Ngộ tới thăm anh nè.”
Không có phản ứng gì.
Giang Thu Thu trực tiếp đè lên cửa, hét thật to: “Chị – Trần – Ngộ – đến – rồi – nè!”
Giọng của đứa nhỏ cũng khàn luôn rồi.
Trần Ngộ chỉnh lại chiếc cài tóc màu hồng nhạt có hơi lệch của cô bé: “Để chị.”
Giang Thu Thu đi sang một bên, trong mắt là vẻ mong chờ, tựa như đang chứng kiến một điều kỳ tích.
Thế nhưng kỳ tích quá ít.
Dù đổi thành Trần Ngộ, kết quả vẫn giống như thế, bên trong cửa vẫn im lặng như tờ.
Cứ như không có người bên trong.
Trên mặt Trần Ngộ không có chút thay đổi cảm xúc nào, nhìn không ra cô đang có tâm trạng gì.
Tình hình hiện tại nằm trong dự liệu của cô.
Em gái và quản gia lâu năm còn không làm được gì, một người mới ở chung chưa đến một tháng như cô thì có thể có ích gì chứ?
Chuyến đi lần này có hơi buồn cười rồi.
Khóe miệng Trần Ngộ khẽ cong xuống.
Tay cô bị nắm chặt, cô quay đầu lại nhìn cô bé: “Chị cũng không có cách rồi.”
“Thế… thế thì làm sao bây giờ…”
Giang Thu Thu mếu máo khóc hu hu: “Có thể là anh em ngủ mất rồi, hay là chị lại gọi thêm mấy lần nữa đi?”
Trần Ngộ im lặng không nói gì.
Giang Thu Thu hoảng hồn, liên tục xin bác Chung giúp đỡ, muốn nghĩ ra được một số biện pháp.
Phút chốc bác Chung cũng không nghĩ ra được cách, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ sốt ruột và lo lắng.
Cô gái nhỏ này cũng không có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc này, vậy tiếp theo họ nên tìm ai đây?
Nếu cứ để vết thương của cậu chủ tiếp tục như thế, thật sự không biết sẽ ra sao nữa.
Khi trong đầu bác Chung nảy ra suy nghĩ lấy chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo thì nghe thấy giọng nói của cô chủ: “Chị ơi, em có chìa khóa!”
Cô bé chạy lạch bạch về phía trước: “Bác Chung, chìa khóa, nhanh lên bác.”
Bác Chung lập tức bối rối, dùng ánh mắt hỏi: Sao cô chủ biết?
Giang Thu Thu nháy mắt: Đương nhiên cháu biết rồi, đây không phải điều hiển nhiên hay sao? Để phòng ngừa bất trắc.
Bác Chung: “…”
“Vậy sao cô chủ không tìm tôi để lấy?”
Giang Thu Thu chớp chớp mắt, anh của cháu không cho phép, có chìa khóa cháu cũng không dám dùng đâu. Cháu sợ anh ấy giận cháu rồi bỏ nhà đi như cháu, nhưng mà cháu chỉ nói thôi, còn anh ấy thì làm thật đó.
“Bác Chung, lúc đó không giống bây giờ.”
Bác Chung cạn lời.
–
Bác Chung cẩn thận lấy chìa khóa đến, Giang Thu Thu cẩn thận đưa lại cho chị gái.
Trần Ngộ cầm chặt chìa khóa, cắm vào trong ổ khóa, bẻ sang phải, cánh cửa mở ra phát ra tiếng động nặng nề.
Sau lưng lập tức có tiếng bước chân lộn xộn, một già một trẻ đều vội lùi đến góc rẽ phía hành lang, ngoài cửa chỉ còn mỗi cô.
Trần Ngộ: “…”
Bộ bên trong có thú dữ à? Chuồn nhanh quá vậy.
Trần Ngộ vốn đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa, nhưng lại bị cảnh tượng này lây nhiễm nổi khủng hoảng và lo lắng khiến cô không thể bình tĩnh lại được. Cô đè lên tay nắm cửa, dường như cả người đã mất hết sức lực, cả buổi cũng không động đậy một chút nào.
Có loại cung tên mà khi đã lên dây rồi thì không thể rút lại, nhưng nếu bắn ra rồi lại không biết sẽ gặp phải chuyện gì, tình hình có thể vượt khỏi tầm kiểm soát bất cứ lúc nào.
Vào lúc này đáng lẽ tôi đã ở phòng vẽ, điều chỉnh trạng thái ổn thoả và bắt đầu vẽ tranh rồi.
Vì sao tôi lại ở chỗ này, rồi tạo ra tình thế khó cả đôi đường cho bản thân mình vậy chứ?
Trần Ngộ phiền lòng đến phát cáu.
Ở góc rẽ, Giang Thu Thu lấy tay che miệng lại, đôi mắt lanh lợi chuyển động: “Bác Chung, cháu nói thế này nhé, nếu có người nhân lúc này dùng chìa khóa mở cửa vào mà không bị anh của cháu mắng, không bị anh ấy đuổi ra ngoài thì người đó chắc chắn là chị Trần Ngộ.”
Bác Chung có hơi nghi ngờ: “Thật không?”
“Bác đừng nói ra.” Giang Thu Thu cảnh cáo nói: “Đây là bí mật của chúng ta.”
Bác Chung lén giật giật gương mặt, còn bí mật nữa chứ.
Cô chủ gọi người tới đây, tất cả người giúp việc đều thấy rồi, chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài.
Truyền không tới mười phiên bản thì cũng có tám phiên bản.
“Bác truyền lời xuống, bảo bọn họ im miệng lại hết, không ai được bàn tán gì, lén nói cũng không được.” Giang Thu Thu nói: “Nếu để anh của cháu biết được thì, hừ hừ.”
Bác Chung nhìn thấy gì đó, đứng thẳng người.
Giang Thu Thu nhìn theo, một giây sau lập tức che miệng kêu lên.
Chị đi vào rồi!
Chị ấy vào phòng của anh cô bé rồi!
“Một, hai, ba, bốn, năm.”
Giang Thu Thu thấp giọng đếm đến năm, cửa phòng anh trai cô bé còn hé mở, bên trong không vang lên tiếng quát giận dữ, càng không có tiếng đập đồ đạc. Cô bé đắc ý nghênh cằm lên liếc nhìn bác Chung, nhìn đi, cháu nói có đúng không nào.
Bác Chung bị sốc.
Cậu chủ thật sự trưởng thành rồi…
–
Ánh sáng trước mắt Trần Ngộ rất mờ, bức màn dày sẫm màu che kín, chặn hết tất cả ánh sáng bên ngoài.
Cô đặt bữa sáng lên trên bàn sách trống rỗng, mượn chút ánh sáng từ cửa chiếu vào để nhìn xung quanh, đúng là kiểu phòng của con trai, tràn đầy sức sống tuổi trẻ đang sục sôi, chỉ là diện tích lớn quá.
Gần như bằng với diện tích cả lầu hai của nhà cô.
Được rồi, không so được.
Hai nơi khác biệt như đất với trời.
Trần Ngộ miễn cưỡng tỉnh táo lại, phát hiện ra trên đất có rất nhiều sách, đống này, chồng nọ đều là tiểu thuyết, có võ hiệp, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn,… Có rất nhiều loại, còn có rất nhiều manga.
Mỗi quyển đều có dấu vết được ‘sủng hạnh’ thường xuyên.
Trần Ngộ giật giật khóe miệng, không biết chàng trai này lấy đâu ra thời gian để xem, buổi tối về nhà đều đã trễ vậy rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, trong chuyến đi này, chàng trai đã cho cô biết trong im lặng rằng, thời gian thật sự là nước trong đại dương, đảm bảo là thật, chỉ cần vắt là sẽ có.
Trần Ngộ nhìn sơ qua căn phòng, ấn tượng đầu tiên là trong loạn có trật tự.
Không khí trong phòng nhuốm mùi hương trên người của chủ nhân nó, hoàn toàn không có mùi bụi bặm.
Trần Ngộ tiện tay cầm chiếc chăn màu tro nằm ở bên giường lên, ánh mắt lướt qua bức tường phía bên kia giường, tất cả đều là mô hình nhân vật*.
(*Mô hình nhân vật: “Figure” (mô hình nhân vật) là những mô hình nhỏ được làm chi tiết, thường là mô phỏng các nhân vật trong phim, truyện, game, hoặc các bộ sưu tập. Những figure này thường được làm bằng nhựa, kim loại hoặc các chất liệu khác và được các fan sưu tầm để trang trí hoặc để thể hiện sự yêu thích đối với nhân vật hoặc bộ phim.)
Chúng không được sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, mà được đặt theo series.
Nhìn rất đồ sộ.
Trong phòng không có dụng cụ vẽ tranh, chắc là có một phòng riêng để đặt những thứ đó.
Trần Ngộ ném chăn lên giường, băng qua đuôi giường và tìm được chàng trai nằm trên sàn nhà phía bên trong giường.
Anh còn đang mặc trên người bộ quần áo ngày hôm qua, áo khoác cũng chưa cởi ra, cứ thế mà cuộn người lại, mặt đối diện với bức màn phủ ở cửa sổ sát đất.
Trần Ngộ bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng ở trên bàn.”
Chàng trai không trả lời.
Trần Ngộ biết rõ anh nghe được, bởi vì trước khi cô tiến vào có nói hai câu, một là “Tôi vào đấy”, một câu khác là “Cậu không nói câu nào thì tôi xem như cậu đồng ý”.
Sau hai câu đó, cô lại đợi thêm một hai phút rồi mới mở cửa phòng đi vào.
Trần Ngộ ngồi xổm sau lưng chàng trai: “Ăn chút gì đó trước đi.”
Chàng trai vẫn không nói lời nào.
Ngay khi Trần Ngộ chuẩn bị vươn tay chạm vào vai của anh, anh đã mở miệng nói: “Đóng cửa lại.”
Âm lượng rất nhỏ, như kẹt lại trong cổ họng.
Trần Ngộ không nghe rõ, cô nghiêng người về phía trước, lại gần tấm lưng dày rộng của chàng trai hơn một chút: “Giang Tùy, cậu nói gì đấy? Nói lại lần nữa đi.”
Vừa dứt lời, cô đã nghe anh nói hai chữ: “Đóng cửa.”
Lúc này Trần Ngộ đã nghe rõ, cô lập tức ngớ ra, mi tâm khẽ nhăn lại, đứng lên rời đi.
Tôi không nên đến đây, là tại tôi bị điên.
Bỗng nhiên ống quần bị giữ chặt, bị ép phải dừng lại cô quay đầu lại.
Chàng trai vẫn quay lưng về phía cô, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy một ít vải trên quần của cô, xương ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Anh cứ nắm lấy như thế hồi lâu, nói thêm một câu, giọng nói khàn đục, khàn không chịu nổi.
“Đóng cửa, cậu ở lại.” Anh nói: “Cậu đừng đi.”
Sao lại hồ đồ, xốc nổi mà chạy đến đây rồi.
Lúc ấy cô đang nghĩ gì vậy?
Trần Ngộ cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn không hiểu rõ được, sau khi nghe được những lời cô bé nói trong điện thoại đầu óc cô liền trống rỗng.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô vội lấy một chút tiền lẻ ở trong ngăn tủ rồi bước ra cửa. Cô chỉ kịp nói to với bố mẹ trước khi chạy ra khỏi ngõ rằng cô đi ra ngoài có việc khi họ đi ra hỏi có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng không nhớ đến chuyện phải giải thích rõ ràng với họ.
Nhưng nếu thật sự muốn giải thích cô cũng không biết phải nói thế nào, bản thân cô cũng đang rất rối.
Trong ánh sáng màu cam nhàn nhạt, Trần Ngộ đứng ngược gió. Mái tóc buộc sơ bằng dây chun bị gió thổi bay, đuôi tóc thỉnh thoảng bay lên cổ, có hơi ngứa nên cô bắt lấy mấy sợi tóc vài lần.
Vốn sáng nay cô định cắt móng tay vì nó dài rồi, giờ chỗ bị móng tay chạm vào hơi đau một chút.
Chút đau đớn này khiến cô bình tĩnh lại.
Đây là nhà của người khác, cũng không phải là trung tâm mua sắm hay nhà hàng gì cả.
Không phù hợp.
Trần Ngộ liếc nhìn đôi dép lê cũ bằng vải mà cô quên thay trên chân, thật sự không hợp, cô nghĩ thầm.
“Chị ơi!”
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên từ phía trong cổng sắt, tâm tư ngổn ngang cửa Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói. Cô nhìn thấy cô bé phóng đến cạnh mình, đằng sau còn có một cụ già cẩn thận đi theo.
Cách rất gần rồi.
Một già một trẻ trông đều rất tiều tụy, đôi mắt cũng đã sưng đỏ hết cả rồi.
Cửa vừa mở ra, đứa nhỏ đã nhào ngay vào lòng cô, níu lấy chiếc áo sơ mi dài tay đơn bạc của cô mà khóc thút thít.
Trần Ngộ đỡ đứa nhỏ, gật đầu chào hỏi với cụ già.
–
Bác Chung nhanh chóng đánh giá vị khách hôm nay, là một cô gái trạc tuổi với cậu chủ, người gầy, dáng không quá cao, có vẻ là người tốt.
Cô chủ rất tin tưởng cô ấy, xem cô ấy như cọng rơm cứu mạng.
Xem ra, cô ấy rất thân quen với cậu chủ.
Bác Chung hy vọng cô thật sự có thể làm được gì đó có ích.
Vị cậu chủ ở lầu ba kia bình thường trông rất thản nhiên tùy hứng nhưng thật ra toàn thân đầy kiêu ngạo, là người ương bướng, không bị trói buộc, khi bà chủ còn sống thì còn có thể quản được anh.
Bà chủ vừa mất, không còn ai quản được cả.
Chưa kể hiện giờ cả thân xác lẫn trái tim của anh đều đang bị tổn thương nên tự nhốt mình ở trong phòng, không cho ai tới gần.
Bác Chung có chìa khóa dự phòng nhưng cũng không dám lấy ra.
Chàng trai mười tám, đang tuổi dậy thì cộng với thời kỳ phản nghịch, một khi bộc phát thì không thể kiểm soát được.
Ông chủ lại không có ở nhà, cô chủ còn quá nhỏ chưa biết gì. Còn bác đây, mặc dù là quản gia lâu năm của nhà họ Giang, nhưng đã bước một chân vào quan tài rồi, không gánh vác nổi nữa.
Bác Chung lại đánh giá cô gái nhỏ đang trấn an cô chủ, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Nhận ra ánh mắt của cụ già, Trần Ngộ bình tĩnh nghênh đón.
Bác Chung nghĩ, cô gái nhỏ này có đôi mắt tinh tường thật.
Bác nhìn nhìn đôi dép lê cũ bằng vải bên dưới, lòng dạ cô bé này có vẻ cũng tốt.
–
Trần Ngộ từ nhà chạy đến, vội vội vàng vàng, chẳng những không kịp đổi giày mà còn không mặc áo khoác, tay chân lạnh hết cả, đến khi đi vào phòng khách thì người cô mới ấm dần lên.
Đập vào mắt cô là một khung cảnh nguy nga tráng lệ.
Trần Ngộ hít vào một hơi, nhớ tới bãi cỏ rộng mà cô từng đi qua, cùng với hai gốc cây cổ thụ tưởng chừng chỉ có trong rừng rậm, cô lại hít một hơi nữa.
Giang Tùy đã khiêm tốn lắm rồi.
Thương hiệu trên người chỉ giới hạn ở Adidas và Nike.
Điện thoại cũng không dùng, hơn nữa trừ khi thời tiết xấu hoặc trong trường hợp đặc biệt mới có tài xế đưa đón, phần lớn thời gian anh đều đạp xe tới lui.
Đứa nhỏ trước mặt còn khiêm tốn hơn.
Cả người mặc đồ hello kitty màu hồng phấn, cũng chẳng phải thương hiệu cao cấp gì.
Trần Ngộ bóp bóp mi tâm.
Giang Thu Thu hít hít mũi: “Chị ơi, chị ăn sáng chưa ạ?”
Trần Ngộ chưa ăn, nói đúng hơn thì cô chỉ đánh răng, còn chưa kịp uống nước, trong miệng vẫn còn vị bạc hà.
“Vẫn chưa.” Cô chọn nói thật.
Bởi vì bụng cô đang kêu.
“Em cũng chưa ăn.” Giang Thu Thu nói: “Chúng ta cùng ăn đi.”
Trần Ngộ đói bụng nhưng không muốn ăn cho lắm vì không có khẩu vị, nhưng cô phát hiện ra cô bé đang ngước cổ về phía phòng bếp thì đồng ý đáp: “Được thôi.”
–
Buổi sáng vì khuyên cô chủ ăn sáng mà bác Chung đã nói muốn khô cả miệng, nữ đầu bếp còn phải rơi vài giọt nước mắt nhưng cũng không có tác dụng gì.
Thế mà giờ lại chịu ăn rồi.
Bác Chung nhanh chóng bảo nữ đầu bếp mang bữa sáng lên.
Nhưng mà Trần Ngộ đã đánh giá thấp bản thân rồi, không phải cô không có khẩu vị, mà là rất không có khẩu vị.
Ăn mà không biết mùi vị gì.
Trần Ngộ khuấy bát cháo ngũ cốc được nấu đặc sệt: “Thu Thu à, anh của em bị thương ở đâu?”
Giang Thu Thu buông muỗng, đôi mắt cô bé bắt đầu ươn ướt.
“Lúc đó em đang ở bên ngoài phòng sách, chỉ nghe thấy tiếng động thôi, cửa mở em mới đi vào.” Cả người cô bé run run, sợ hãi nói: “Gậy golf bị vứt dưới đất, còn anh của em…”
“Lúc anh em đi ra thì anh ấy đi không được nhanh lắm, chắc bị đánh vào chân rồi.”
Tay cầm đũa của Trần Ngộ khẽ dừng lại, cô đẩy bát cháo ra, dựa người vào thành ghế.
“Vậy mà bố em xuống tay được.”
Giang Thu Thu khóc: “Ông ấy không tốt.”
Trần Ngộ híp mắt, lẩm bẩm: “Ở tuổi này cơ thể vẫn còn đang phát triển, chân bị đánh như thế rất dễ để lại di chứng.”
Giọng nói rất nhẹ, gần như thì thào.
Giang Thu Thu không nghe rõ, cô bé khóc rất to.
Bác Chung dỗ cũng không được, không còn cách nào chỉ có thể đứng bên cạnh thở dài.
Mấy người giúp việc ngày thường thân thiết với Giang Thu Thu đều đang lau nước mắt.
Trong thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt đến không ai thở được nổi.
Dạ dày Trần Ngộ hơi co thắt lại.
Giang Thu Thu đến ngồi cạnh bên, nắm lấy tay cô: “Chị ơi, hôm nay em không muốn đi học.”
“Vậy thì xin nghỉ thôi.” Trần Ngộ nói.
Tiếng khóc của Giang Thu Thu ngừng lại, đôi mắt đầy nước mở to, do dự hỏi: “Em, em có thể nghỉ thật ạ?”
Trần Ngộ: “…”
Hóa ra bạn nhỏ này không dám trốn học.
–
Giang Thu Thu cảm thấy cô bé thật khổ, hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô bé đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Người lớn kia lần này làm ra chuyện rất quá đáng, không thể tha thứ dễ dàng, phải xem sau này ông ấy hành xử thế nào.
Người nhỏ thì đau lòng thấu tâm can, thậm chí còn phớt lờ cô bé nữa.
Giang Thu Thu vẫn phải đến trường đi học, bởi vì nghỉ học sẽ làm chậm tiến độ của cô bé, khả năng người hạng hai vượt qua cô bé sẽ cao hơn.
Cô bé không muốn tên nhóc mập đó cướp hạng nhất của mình đâu.
Giang Thu Thu suy nghĩ một lúc, quyết định đi học muộn. Đợi chị Ngộ gặp được anh của cô bé, tình hình ổn định lại thì cô bé mới đến trường.
Bác Chung thấy ánh mắt nhắc nhở của đứa nhỏ, lập tức bảo người làm đưa một phần ăn sáng tới.
“Chị ơi, đây là của anh em.” Giang Thu Thu nói: “Chúng ta đi lên đi.”
Trần Ngộ không động đậy.
Giang Thu Thu hồi hộp trong lòng.
Chị hối hận khi đến đây rồi sao? Cảm thấy bản thân bốc đồng rồi? Muốn đi rồi sao?
Giang Thu Thu bị suy đoán của bản thân dọa sợ, gương mặt nhỏ trắng bệch. Đều tại anh trai cả, tới giờ vẫn chưa theo đuổi được chị, nếu không với tư cách bạn trai bạn gái, chị tới đây thì rất thích hợp.
Không giống hiện giờ, vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Khi Giang Thu Thu không kiềm được nước mắt, ánh mắt cô bé bỗng sáng bừng, thật ra bạn bè cũng có thể mà.
Bạn bè xảy ra chuyện, có thể quan tâm mà.
Trong sách nói, tình bạn giống với tình yêu, luận duyên phận, luận tam quan, đều đáng quý như nhau.
Huống hồ đến cũng đã đến rồi.
Giang Thu Thu chắp hai tay lại, nhỏ giọng gọi: “Chị ơi…”
Trần Ngộ thấy đứa nhỏ đang cầu xin, cô mím môi đứng lên nói: “Lầu mấy?”
Giang Thu Thu lập tức đáp: “Lầu ba ạ!”
–
Không bao lâu, Trần Ngộ đã đi theo Giang Thu Thu qua cầu thang gỗ, đi lên lầu ba rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Hành lang trải một tấm thảm xám nhạt, trên tường treo những bức tranh không biết tên, đèn nhỏ trên tường vô cùng tinh xảo.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Trần Ngộ không biết tại sao cô lại thấy hơi khó chịu, cảm thấy căn nhà này không chỉ lớn ở mức bình thường.
Cũng không phải vắng lặng ở mức bình thường.
Giang Thu Thu gõ cửa ‘cốc cốc’: “Anh ơi, chị Trần Ngộ tới thăm anh nè.”
Không có phản ứng gì.
Giang Thu Thu trực tiếp đè lên cửa, hét thật to: “Chị – Trần – Ngộ – đến – rồi – nè!”
Giọng của đứa nhỏ cũng khàn luôn rồi.
Trần Ngộ chỉnh lại chiếc cài tóc màu hồng nhạt có hơi lệch của cô bé: “Để chị.”
Giang Thu Thu đi sang một bên, trong mắt là vẻ mong chờ, tựa như đang chứng kiến một điều kỳ tích.
Thế nhưng kỳ tích quá ít.
Dù đổi thành Trần Ngộ, kết quả vẫn giống như thế, bên trong cửa vẫn im lặng như tờ.
Cứ như không có người bên trong.
Trên mặt Trần Ngộ không có chút thay đổi cảm xúc nào, nhìn không ra cô đang có tâm trạng gì.
Tình hình hiện tại nằm trong dự liệu của cô.
Em gái và quản gia lâu năm còn không làm được gì, một người mới ở chung chưa đến một tháng như cô thì có thể có ích gì chứ?
Chuyến đi lần này có hơi buồn cười rồi.
Khóe miệng Trần Ngộ khẽ cong xuống.
Tay cô bị nắm chặt, cô quay đầu lại nhìn cô bé: “Chị cũng không có cách rồi.”
“Thế… thế thì làm sao bây giờ…”
Giang Thu Thu mếu máo khóc hu hu: “Có thể là anh em ngủ mất rồi, hay là chị lại gọi thêm mấy lần nữa đi?”
Trần Ngộ im lặng không nói gì.
Giang Thu Thu hoảng hồn, liên tục xin bác Chung giúp đỡ, muốn nghĩ ra được một số biện pháp.
Phút chốc bác Chung cũng không nghĩ ra được cách, trên gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ sốt ruột và lo lắng.
Cô gái nhỏ này cũng không có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc này, vậy tiếp theo họ nên tìm ai đây?
Nếu cứ để vết thương của cậu chủ tiếp tục như thế, thật sự không biết sẽ ra sao nữa.
Khi trong đầu bác Chung nảy ra suy nghĩ lấy chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo thì nghe thấy giọng nói của cô chủ: “Chị ơi, em có chìa khóa!”
Cô bé chạy lạch bạch về phía trước: “Bác Chung, chìa khóa, nhanh lên bác.”
Bác Chung lập tức bối rối, dùng ánh mắt hỏi: Sao cô chủ biết?
Giang Thu Thu nháy mắt: Đương nhiên cháu biết rồi, đây không phải điều hiển nhiên hay sao? Để phòng ngừa bất trắc.
Bác Chung: “…”
“Vậy sao cô chủ không tìm tôi để lấy?”
Giang Thu Thu chớp chớp mắt, anh của cháu không cho phép, có chìa khóa cháu cũng không dám dùng đâu. Cháu sợ anh ấy giận cháu rồi bỏ nhà đi như cháu, nhưng mà cháu chỉ nói thôi, còn anh ấy thì làm thật đó.
“Bác Chung, lúc đó không giống bây giờ.”
Bác Chung cạn lời.
–
Bác Chung cẩn thận lấy chìa khóa đến, Giang Thu Thu cẩn thận đưa lại cho chị gái.
Trần Ngộ cầm chặt chìa khóa, cắm vào trong ổ khóa, bẻ sang phải, cánh cửa mở ra phát ra tiếng động nặng nề.
Sau lưng lập tức có tiếng bước chân lộn xộn, một già một trẻ đều vội lùi đến góc rẽ phía hành lang, ngoài cửa chỉ còn mỗi cô.
Trần Ngộ: “…”
Bộ bên trong có thú dữ à? Chuồn nhanh quá vậy.
Trần Ngộ vốn đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa, nhưng lại bị cảnh tượng này lây nhiễm nổi khủng hoảng và lo lắng khiến cô không thể bình tĩnh lại được. Cô đè lên tay nắm cửa, dường như cả người đã mất hết sức lực, cả buổi cũng không động đậy một chút nào.
Có loại cung tên mà khi đã lên dây rồi thì không thể rút lại, nhưng nếu bắn ra rồi lại không biết sẽ gặp phải chuyện gì, tình hình có thể vượt khỏi tầm kiểm soát bất cứ lúc nào.
Vào lúc này đáng lẽ tôi đã ở phòng vẽ, điều chỉnh trạng thái ổn thoả và bắt đầu vẽ tranh rồi.
Vì sao tôi lại ở chỗ này, rồi tạo ra tình thế khó cả đôi đường cho bản thân mình vậy chứ?
Trần Ngộ phiền lòng đến phát cáu.
Ở góc rẽ, Giang Thu Thu lấy tay che miệng lại, đôi mắt lanh lợi chuyển động: “Bác Chung, cháu nói thế này nhé, nếu có người nhân lúc này dùng chìa khóa mở cửa vào mà không bị anh của cháu mắng, không bị anh ấy đuổi ra ngoài thì người đó chắc chắn là chị Trần Ngộ.”
Bác Chung có hơi nghi ngờ: “Thật không?”
“Bác đừng nói ra.” Giang Thu Thu cảnh cáo nói: “Đây là bí mật của chúng ta.”
Bác Chung lén giật giật gương mặt, còn bí mật nữa chứ.
Cô chủ gọi người tới đây, tất cả người giúp việc đều thấy rồi, chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài.
Truyền không tới mười phiên bản thì cũng có tám phiên bản.
“Bác truyền lời xuống, bảo bọn họ im miệng lại hết, không ai được bàn tán gì, lén nói cũng không được.” Giang Thu Thu nói: “Nếu để anh của cháu biết được thì, hừ hừ.”
Bác Chung nhìn thấy gì đó, đứng thẳng người.
Giang Thu Thu nhìn theo, một giây sau lập tức che miệng kêu lên.
Chị đi vào rồi!
Chị ấy vào phòng của anh cô bé rồi!
“Một, hai, ba, bốn, năm.”
Giang Thu Thu thấp giọng đếm đến năm, cửa phòng anh trai cô bé còn hé mở, bên trong không vang lên tiếng quát giận dữ, càng không có tiếng đập đồ đạc. Cô bé đắc ý nghênh cằm lên liếc nhìn bác Chung, nhìn đi, cháu nói có đúng không nào.
Bác Chung bị sốc.
Cậu chủ thật sự trưởng thành rồi…
–
Ánh sáng trước mắt Trần Ngộ rất mờ, bức màn dày sẫm màu che kín, chặn hết tất cả ánh sáng bên ngoài.
Cô đặt bữa sáng lên trên bàn sách trống rỗng, mượn chút ánh sáng từ cửa chiếu vào để nhìn xung quanh, đúng là kiểu phòng của con trai, tràn đầy sức sống tuổi trẻ đang sục sôi, chỉ là diện tích lớn quá.
Gần như bằng với diện tích cả lầu hai của nhà cô.
Được rồi, không so được.
Hai nơi khác biệt như đất với trời.
Trần Ngộ miễn cưỡng tỉnh táo lại, phát hiện ra trên đất có rất nhiều sách, đống này, chồng nọ đều là tiểu thuyết, có võ hiệp, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn,… Có rất nhiều loại, còn có rất nhiều manga.
Mỗi quyển đều có dấu vết được ‘sủng hạnh’ thường xuyên.
Trần Ngộ giật giật khóe miệng, không biết chàng trai này lấy đâu ra thời gian để xem, buổi tối về nhà đều đã trễ vậy rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, trong chuyến đi này, chàng trai đã cho cô biết trong im lặng rằng, thời gian thật sự là nước trong đại dương, đảm bảo là thật, chỉ cần vắt là sẽ có.
Trần Ngộ nhìn sơ qua căn phòng, ấn tượng đầu tiên là trong loạn có trật tự.
Không khí trong phòng nhuốm mùi hương trên người của chủ nhân nó, hoàn toàn không có mùi bụi bặm.
Trần Ngộ tiện tay cầm chiếc chăn màu tro nằm ở bên giường lên, ánh mắt lướt qua bức tường phía bên kia giường, tất cả đều là mô hình nhân vật*.
(*Mô hình nhân vật: “Figure” (mô hình nhân vật) là những mô hình nhỏ được làm chi tiết, thường là mô phỏng các nhân vật trong phim, truyện, game, hoặc các bộ sưu tập. Những figure này thường được làm bằng nhựa, kim loại hoặc các chất liệu khác và được các fan sưu tầm để trang trí hoặc để thể hiện sự yêu thích đối với nhân vật hoặc bộ phim.)
Chúng không được sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, mà được đặt theo series.
Nhìn rất đồ sộ.
Trong phòng không có dụng cụ vẽ tranh, chắc là có một phòng riêng để đặt những thứ đó.
Trần Ngộ ném chăn lên giường, băng qua đuôi giường và tìm được chàng trai nằm trên sàn nhà phía bên trong giường.
Anh còn đang mặc trên người bộ quần áo ngày hôm qua, áo khoác cũng chưa cởi ra, cứ thế mà cuộn người lại, mặt đối diện với bức màn phủ ở cửa sổ sát đất.
Trần Ngộ bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng ở trên bàn.”
Chàng trai không trả lời.
Trần Ngộ biết rõ anh nghe được, bởi vì trước khi cô tiến vào có nói hai câu, một là “Tôi vào đấy”, một câu khác là “Cậu không nói câu nào thì tôi xem như cậu đồng ý”.
Sau hai câu đó, cô lại đợi thêm một hai phút rồi mới mở cửa phòng đi vào.
Trần Ngộ ngồi xổm sau lưng chàng trai: “Ăn chút gì đó trước đi.”
Chàng trai vẫn không nói lời nào.
Ngay khi Trần Ngộ chuẩn bị vươn tay chạm vào vai của anh, anh đã mở miệng nói: “Đóng cửa lại.”
Âm lượng rất nhỏ, như kẹt lại trong cổ họng.
Trần Ngộ không nghe rõ, cô nghiêng người về phía trước, lại gần tấm lưng dày rộng của chàng trai hơn một chút: “Giang Tùy, cậu nói gì đấy? Nói lại lần nữa đi.”
Vừa dứt lời, cô đã nghe anh nói hai chữ: “Đóng cửa.”
Lúc này Trần Ngộ đã nghe rõ, cô lập tức ngớ ra, mi tâm khẽ nhăn lại, đứng lên rời đi.
Tôi không nên đến đây, là tại tôi bị điên.
Bỗng nhiên ống quần bị giữ chặt, bị ép phải dừng lại cô quay đầu lại.
Chàng trai vẫn quay lưng về phía cô, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy một ít vải trên quần của cô, xương ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Anh cứ nắm lấy như thế hồi lâu, nói thêm một câu, giọng nói khàn đục, khàn không chịu nổi.
“Đóng cửa, cậu ở lại.” Anh nói: “Cậu đừng đi.”