Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 22: Ha
Giang Tùy bỏ chỗ mứt đan bì còn lại vào miệng, kéo giấy gói trong suốt bên ngoài xuống.
“Sao vẫn chưa ra?”
Tạ Tam Tư thở dài, lão ca Tuỳ của em, một phút trước anh hỏi em rồi mà.
Nếu anh lo lắng như thế thì sao anh không vào cùng đi?
“Em đi xem thử.”
Tạ Tam Tư chạy đến đầu hẻm, tựa đầu lên tường, mơ hồ nghe được điều gì đó, biểu cảm trên mặt đầy màu sắc cực kỳ sống động, “Ồ” một tiếng rồi chạy lại báo tin.
Giang Tùy nghe xong hai mắt phát sáng lên, không có tâm trạng ăn mứt đan bì nữa, sải bước về phía con hẻm thì ngay lập tức đối diện với cô gái, anh bình tĩnh quét mắt một lượt.
Mắt không đỏ, trên mặt không có dấu vết cọ xát hay vết xước, tay không có vết cào, mọi thứ vẫn bình thường.
Trần Ngộ kỳ quái hỏi: “Cậu vào làm gì vậy?”
Giang Tùy không trả lời mà hỏi: “Có làm lớn chuyện không?”
Trần Ngộ giật mình, bĩu môi: “Cũng không có gì to tát đâu, phòng vẽ Nguyên Mộc chia thành phòng vẽ số một hai ba và bốn. Vị trí ngồi được điều chỉnh theo thành tích chẳng phải chỉ là để kích thích ý chí của mọi người thôi sao.”
“Cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực để nói chuyện là triết lý giảng dạy của thầy Triệu.”
Tạ Tam Tư đi tới nói: “Trương Phương Phương học vẽ đã lâu, từ lớp 11 rồi, những gì vẽ bây giờ cô ta đều đã được học, chỉ là dựa theo lời giảng của thầy Triệu để củng cố nền tảng thôi.”
Trần Ngộ còn chưa kịp nói gì thì Giang Tùy đã nổ súng: “Vu Mập còn là học sinh học lại đấy, thời gian còn lâu hơn nữa, cậu nhìn thử mấy cái họa tiết hình chim mà cậu ấy vẽ chưa?”
“Trương Phương Phương không giống vậy.” Tạ Tam Tư nói: “Những người từng ở phòng vẽ số một đều thực sự có bản lĩnh.”
Giang Tùy liếc nhìn cô gái đang im lặng bên cạnh, cau mày nhìn Tạ Tam Tư: “Vậy sao?”
Tạ Tam Tư vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm: “Đúng mà, em từng thấy cô ta vẽ, bố cục đường nét rất tốt nhưng tâm lý chưa ổn định, cảm thấy từ bố cục đường nét đến vẽ lập thể bản thân đều biết rồi nên không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, cứ luôn hỏi khi nào thì có thể vẽ chân dung và bột màu. Nếu cô ta nghiêm túc……”
Vẻ mặt Giang Tùy vô cảm: “Thì sao?”
Tạ Tam Tư cuối cùng cũng đã nhận ra, cậu ta rùng mình một cái, nhanh chóng làm động tác kéo khóa trên miệng rồi rút lui.
–
Giang Tùy tiến lên đứng trước mặt cô gái, hơi khom người nhìn cô, đầu ngón tay xoa xoa vài cái, giọng nói dịu dàng đến nỗi chính anh cũng không hề nhận ra: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Trần Ngộ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Giang Tùy bắt gặp ánh mắt kinh ngạc khác lạ của cô, cảm giác xấu hổ dâng trào, lục phủ ngũ tạng cuộn lên, có chút tức giận, nhếch miệng cười ngả ngớn: “Bạn Tiểu Trần, cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ giúp cậu bảo toàn vị trí ở phòng vẽ số một.”
Trần Ngộ không hề cảm kích, cô đi thẳng về phía phòng vẽ, nhàn nhạt nói: “Chờ đến khi cậu qua đó rồi hãy nói.”
Giang Tùy: “……”
“Ông đây không muốn đi.”
Giọng điệu của anh đầy vẻ ghét bỏ: “Chúng ta cùng đến phòng vẽ số một thì chẳng phải sẽ bị lão Triệu chú ý sao?”
Trần Ngộ không thích thái độ tiêu cực của chàng trai, cô biết anh thích hội họa, cũng đang kiên trì theo đuổi, chỉ là đang gặp khó khăn, vẽ không ra nên mới vờ ra vẻ thờ ơ, dửng dưng.
Nghĩ đến những bức tranh anh vẽ và nhìn vào trạng thái hiện tại của anh, lòng cô lại thấy không thoải mái.
Không biết là do luyến tiếc tài năng hay là vì lý do nào khác.
Trần Ngộ bước từng bước, được một lúc thì dừng lại, khoảng mười giây sau vẫn đứng tại chỗ.
Giang Tùy từ phía sau vỗ lên vai cô gái: “Đi thôi.”
Trần Ngộ quay lại, bất ngờ nói: “Khi tôi tới phòng vẽ số một, nhiều người đều thấy không phục, cảm thấy bản thân họ vẽ tốt hơn tôi, điểm số cũng không nên thấp hơn tôi, Trương Phương Phương chỉ là một trong số những người đó.”
“Vậy thì tôi nâng cao điểm số, đến mức mà những người đó không thể nghi ngờ được nữa, cứ ngồi vững ở phòng vẽ số một, lúc đó tự nhiên họ sẽ im lặng.”
Giang Tùy hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh của cô gái, yết hầu anh giật giật, cười khẽ một tiếng: “Bạn Tiểu Trần, cậu đỉnh thế.”
“Đó là thái độ.”
Trần Ngộ trầm mặc một lát, sau đó gọi: “Giang Tùy.”
Giang Tùy uể oải lên tiếng: “Hả?”
Trần Ngộ nhìn cậu, đầu lưỡi lăn lộn một trăm tám mươi lần, cuối cùng mới bật được ra khỏi kẽ răng.
“Đến phòng vẽ số một đi, chúng ta sẽ cùng nhau vẽ.”
–
Chủ đề này kết thúc bằng câu nói nhát gừng “Không đi” của Giang Tùy.
Sau đó Trần Ngộ không nhắc lại chuyện này nữa, cô đã nói ra suy nghĩ và đề nghị của mình trên cương vị là một người bạn, còn lại thì phải xem bản thân anh.
Trương Phương Phương nói đúng, đãi ngộ của phòng vẽ số một rất khác.
Bị thầy Triệu giám sát chặt chẽ, nghiêm túc, bị người khác đuổi theo, theo dõi, dù có muốn cũng không thể lười biếng được.
Không như những phòng vẽ khác, hoàn toàn dựa vào tự giác, không có người giám sát, không khí thoải mái, cậu quậy thì tôi cũng quậy.
Đêm đó Giang Tùy mất ngủ, ở trên giường lật qua lật lại hơn nửa tiếng rồi bực bội ngồi dậy, đi chân trần đến phòng vẽ bên cạnh.
Mùi sơn và vụn bút chì bay đầy trong không khí.
Giang Tùy bật đèn, ngồi trước giá vẽ, trải giấy, cầm bút, nhưng mãi một lúc lâu sau mới bắt đầu vẽ.
Đang vẽ được nửa chừng thì tay cầm bút đột nhiên ngừng lại.
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào cô gái anh đang vẽ trên giấy, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cực kỳ xấu xí.
Đêm hôm không ngủ mà chạy đến đây vẽ cái gì chứ.
Đã vậy còn vẽ Bé Tóc Vàng.
Giang Tùy giật tờ giấy vẽ xuống, động tác như muốn vứt nó vào thùng rác nhưng lại dừng lại.
Bản phác thảo chưa hoàn thiện đã bị ném vào đống tranh vụn.
–
Sau khi kết thúc bài kiểm tra phối cảnh sáng tối thì sẽ có một môn học mới.
Triệu Thành Phong xé từng trang sách tham khảo hình lập thể, dùng dây chun niêm phong lại và xếp thành một chồng trong phòng làm việc, học sinh muốn vẽ mô phỏng thì có thể lấy một tờ.
Vẽ mô phỏng một ngày, tối tan học thì nộp.
Bức tranh của Trần Ngộ không khó, cô vẽ rất thuận lợi.
Ngày hôm sau là vẽ vật thực.
Vẽ vật thực không giống như vẽ mô phỏng, không vẽ ở phòng vẽ nhỏ mà phải đến sảnh lớn.
Một chiếc khăn trải bàn, một vài hình khối thạch cao xếp chồng lên nhau, tất cả các học sinh tụm lại vẽ.
Đây là lần đầu tiên Trần Ngộ vẽ vật thực, trong lòng không nén được sự phấn khích và lo lắng, cô ngồi cạnh Lưu Kha, xung quanh đều là người của phòng vẽ số một.
Dù tất cả mọi người đều đã đến sảnh để vẽ, nhưng người trong một phòng vẽ sẽ ngồi cùng nhau.
Những người khác không thân mấy.
Hai, ba mươi học sinh ngồi trong sảnh, không khí khắp nơi đều ngập tràn hơi thở sôi nổi của tuổi trẻ, tiếng bút chì cọ xát vào giấy vẽ xào xạc, hình ảnh phác họa ra vừa trẻ trung vừa tích cực.
Sau khi lớp hướng dẫn phác thảo chính thức bắt đầu, Triệu Thành Phong rõ ràng đã trở nên nghiêm túc hơn, trong khi học sinh đang vẽ thì thầy ấy đứng phía sau vừa kiểm tra vừa nhắc nhở.
“Nhớ kỹ, khi vẽ tổng thể, phía trước phải rõ nét và sau thì mờ đi.”
Bộ hình khối mà Trần Ngộ muốn vẽ không phức tạp, chỉ bao gồm một khối lập phương, một hình khối chữ nhật và một khối hình cầu, cô di chuyển chiếc ghế của mình, đầu tiên là chia khung bố cục thô và vẽ cấu trúc phối cảnh bằng các đường thẳng.
Ở bên trái, Lưu Kha vẫn đang vẽ khung tranh, cô ấy vẽ rất tỉ mỉ, nét vẽ nhẹ nhàng, vừa mềm mại vừa đẹp mắt.
Không giống như Trần Ngộ, phong cách tối tăm, vô cùng thô.
Lý Kỳ bên cạnh Lưu Kha đã bắt đầu vẽ sáng tối, Trần Ngộ vươn đầu nhìn thử: “Cậu vẽ nhanh thật đấy.”
“Tôi là kiểu người tốc độ.”
Lý Kỳ cười cười, cô ấy muốn vẽ ba khối hình học nên phải vẽ từng cái một, đầu tiên là hình khối lập phương, sau đó là hình khối chữ nhật và cuối cùng là hình cầu.
Điều này cũng không khác gì khi chúng ta vẽ bình thường, vẽ đầu trước, sau đó đến thân và cuối cùng là chân, dường như không có gì sai sót cả.
Khi Lý Kỳ đang vẽ thì có một nắm đấm từ phía sau đột nhiên vươn ra, dùng lực rất mạnh gõ vào bảng vẽ của cô ấy.
“Bùm bùm bùm!”
Sảnh lớn không một tiếng động, chỉ có tiếng Triệu Thành Phong đang mắng Lý Kỳ: “Thầy đã nói bao nhiêu lần rồi, vẽ tổng thể, vẽ tổng thể.”
Lý Kỳ cảm thấy thầy giáo quá vô lý, lớn tiếng đáp lại: “Có tổng thể đến đâu thì em vẫn muốn vẽ từng thứ một.”
Cô ấy cảm thấy, nếu làm theo yêu cầu của thầy thì sẽ không có chỗ để vẽ, vừa hạ bút là sẽ sai.
Những người khác thổn thức không thôi.
Nhìn thấy chưa, người của phòng vẽ số một dám tranh luận với thầy Triệu.
–
Sau một hồi trầm ngâm, Triệu Thành Phong chỉ ra một số vấn đề trong bức tranh của Lý Kỳ, vẻ mặt nghiêm nghị rời đi.
Lý Kỳ cắn môi ngồi một lát rồi lấy bảng vẽ xuống, xé đi bức tranh trên đó.
Người của phòng vẽ số một thấy cô ấy như vậy cũng không có vẻ ngạc nhiên, khi Lý Kỳ vui vẻ thì cái gì cũng có thể cho mượn, có thể trêu chọc, nhưng cô ấy có lòng tự trọng rất cao, rất mạnh mẽ.
Bất cứ khi nào lão Triệu nói rằng tranh của cô ấy có gì đó không ổn, cô ấy sẽ xé nó xuống và đặt lên một tờ giấy khác.
Những người ở phòng vẽ khác đều đã nghe nói đến nhưng chưa từng được nhìn thấy, lần này may mắn được nhìn thấy cô ấy xé bản phác thảo, nên biểu cảm rất đa dạng.
Một chàng trai đùa rằng: “Người đẹp ơi, cậu xé cái gì thế, đưa cho tôi để tôi khỏi phải vẽ nữa.”
“Đúng đấy, lần sau đừng xé nữa, chúng tôi cần.”
Giữa âm thanh la ó, có một bạn nữ phàn nàn: “Giấy vẽ cũng là tiền, tẩy đi vẽ lại là được, sao phải xé, giận dỗi gì chứ.”
Lý Kỳ đỏ mặt đặt bảng vẽ xuống rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thái Tú kề tai nói nhỏ với Lưu Kha rằng nếu cô ấy là Lý Kỳ thì cô ấy sẽ chết vì xấu hổ mất.
Lưu Kha: “Vẽ xong rồi à?”
Thái Tú: “Chưa.”
Lưu Kha: “Vậy cậu còn không vẽ đi, đến nói với tớ chuyện này làm gì?”
Thái Tú lúng túng quay về chỗ ngồi.
Tiếng ồn trong sảnh lớn lại vang lên.
Vẻ mặt Lưu Kha không tốt: “A Ngộ, tớ không thích ra ngoài vẽ vật thực, quá nhiều chuyện, chút động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể bị đẩy lên cao trào.”
Trần Ngộ không trả lời.
Lưu Kha dùng cùi chỏ chạm vào cô: “Sao cậu ngây ra thế?”
Trần Ngộ tự nhủ: “Tớ đang suy nghĩ việc vẽ tổng thể, thế nào là tổng thể.”
Lưu Kha ngẫm nghĩ: “Cùng vẽ đi đã.”
Trần Ngộ và Lưu Kha thảo luận một hồi, cô đi đến góc phía Tây của tượng thạch cao, đứng phía sau chàng trai.
Giang Tùy đang gọt bút chì, tai đeo tai nghe, âm lượng còn bật rất lớn.
Tạ Tam Tư liếc nhìn Trần Ngộ, rồi lại liếc liếc những người xung quanh đang hóng chuyện, không nhịn được mà khâm phục.
Chị tôi thật tuyệt vời.
Dưới tình thế các tin đồn nhảm được lan truyền một cách dễ dàng thế này mà chị vẫn có thể bình tĩnh như thế, không sợ hãi không trốn tránh.
Đúng là người làm chuyện lớn.
Giang Tùy bị bài hát thu hút đến mức vẫn không hề nhận ra.
Tạ Tam Tư mạnh dạn tháo một bên tai nghe của anh ra: “Anh Tùy.”
Ra hiệu cho anh nhìn về phía sau rồi cậu ta cũng ôm bảng vẽ đi chỗ khác.
Giang Tùy có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn thấy Bé Tóc Vàng liền giật mình: “Cậu ở đây làm gì vậy?”
Trần Ngộ không để ý tới những ánh mắt xung quanh: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Giang Tùy thu lại lưỡi dao lam nói: “Hỏi đi.”
–
Trần Ngộ hỏi về kỹ thuật vẽ tổng thể, hi vọng được nghe từ Giang Tùy một lời giải thích khác với Lưu Kha.
“Ví dụ nhé, có một ngày cậu mô phỏng một bức tranh, vẽ rất tốt, mặc dù còn chưa vẽ xong toàn bộ nhưng cảm giác tổng thể đã xuất hiện.”
Giang Tùy chầm chậm nói: “Tại sao?”
Trần Ngộ chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt trong veo mà nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu nói đi.”
Giang Tùy bỗng cảm thấy cô gái như vậy lại có chút ngoan ngoãn, cũng không phải là giả vờ, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Bởi vì một bức tranh tổng thể thì dù có dừng bút lúc nào nó cũng đều là một bức tranh hoàn chỉnh.”
Đôi mắt Trần Ngộ hơi trừng lên, dường như đang suy nghĩ.
“Nhóm các cậu đều là vẽ hình khối lập phương trước rồi mới đến hình khối chữ nhật, nếu như dừng lại ở giữa thì bức vẽ vẫn chưa hoàn chỉnh, nên cách vẽ đó không có tính tổng thể.”
Giang Tùy phủi phủi bụi bút chì dính trên quần: “Chỉ có dựa vào cảm giác tổng thể để xuống tay, vẽ tổng thể trước rồi chăm chút vào từng đồ vật mới có thể gọi là vẽ tổng thể.”
Trần Ngộ suy nghĩ một lúc rồi quay người rời đi.
Giang Tùy giơ một chân, ngăn cô lại: “Dùng xong thì bỏ à?”
Trần Ngộ vừa định nói chuyện thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Phan Lâm Lâm đang chán nản cùng mọi người tám chuyện liền chạy ra mở cửa.
Là anh chàng răng khểnh điển trai ở quán net tối hôm đó.
Phan Lâm Lâm nặn ra một nụ cười chào hỏi rồi quay đầu lại tiếp tục tám chuyện để giết thời gian.
Trương Kim Nguyên đẩy cánh cửa đang hé mở vào tường, bước vào rồi vẫy vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ: “Hi.”
Các chàng trai không quan tâm, còn các cô gái thì đều nhìn qua.
Trương Kim Nguyên quét mắt qua cả sảnh lớn đông đúc, nhìn thấy gì đó nên hai mắt liền phát sáng lên, nhanh chóng bước về phía mục tiêu của mình.
“Bạn học, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Xin chào.” Trần Ngộ nói xong liền quay lại tiếp tục vẽ.
Trương Kim Nguyên vô cùng thất vọng, cậu ta liền tìm một cái ghế trống chen vào cạnh anh Tùy, lảm nhảm như một cô vợ đang giận dỗi: “Sao lại chỉ có một câu hai chữ, quá lạnh lùng.”
Giang Tùy liếc cậu ta một cái: “Chẳng phải cậu nói bắt đầu từ tuần này, học sinh ngoại trú cũng phải học hai tiết tự học buổi tối à?”
“Trải qua một buổi tối, cả cơ thể và tinh thần mong manh của em đều khó chịu vô cùng, sếp cho phép em ở nhà ôn tập, chỉ cần duy trì top ba toàn khóa là được.”
Trương Kim Nguyên nghiêm túc nói: “Đêm tối dài đằng đẵng không có việc gì làm nên em chạy tới xem anh vẽ, hun đúc chút cảm giác nghệ thuật.”
Giang Tùy: “…….”
Ha.
Ánh mắt Trương Kim Nguyên dán chặt vào bóng dáng mảnh khảnh ở góc đối diện sảnh: “Anh Tùy, em có thể qua đó được không?”
Giang Tùy chậm rãi nói: “Đi đi.”
Trương Kim Nguyên vừa nhấc mông lên khỏi ghế thì lại nghe anh nói tiếp: “Đi để bị cọc nước đá chọc đầy mặt.”
Giang Tùy nhướn mi nói: “Cô nhóc kia lúc đang vẽ thì ghét nhất là có người khác ở bên cạnh.”
“Không phải chứ” Trương Kim Nguyên nói: “Tam Tư nói có người không thích người khác đứng bên cạnh lúc đang vẽ tranh, cảm thấy không thể vẽ tiếp được, còn Trần Ngộ thì không có vấn đề gì, người khác nói chuyện với cô ấy cũng không sao.”
Tạ Tam Tư đang ôm bảng vẽ quay người lại: “……”
Đệch cái thằng Trương Kim Nguyên, mẹ nhà cậu dám bán đứng tôi!
Chẳng phải đã đồng ý là sẽ không khai ra tôi à? Hừ.
Không ngoài dự đoán Tạ Tam Tư đã nhận được một ánh mắt lạnh lẽo từ anh Tùy, da đầu cậu ta tê dại, biến đúng không, em hiểu mà.
–
Trương Kim Nguyên không để ý đến Tạ Tam Tư, chỉ nhìn thấy người đẹp đang nói chuyện với cô gái tóc dài, trên mặt đều là nét cười, lúm đồng tiền tình cờ hướng về phía cậu ta, cậu ta liền oa lên một tiếng như thể lần đầu tiên nhìn thấy thế giới, hạ giọng hỏi: “Anh Tùy, rốt cuộc là anh có theo đuổi không đấy?”
Sắc mặt Giang Tùy tối sầm: “Theo đuổi mẹ cậu.”
“Anh Tùy đừng ngại, người trưởng thành cả rồi, cứ thoải mái nói ra thôi.”
Trương Kim Nguyên duỗi ngón trỏ gãi cằm: “Trên đời này gái thì nhiều, nhưng gái ngoan thì không nhiều đâu, anh không theo đuổi thì để em theo đuổi.”
Cậu ta dậm dậm chân, không biết sống chết mà cười: “Tùy Ngộ Nhi An đúng là có duyên phận, cũng lãng mạn. Nhưng mà á, em có răng khểnh, cô ấy có lúm đồng tiền, bọn em cũng là một cặp trời sinh.”
Giang Tùy đang gọt bút chì, sức lực bỗng nhiên tăng lên, chỉ với một nhát dao mà phần lớn ruột chì đã bị cắt đứt.
【Tác giả có lời muốn nói】
Anh Tùy: Người đâu, mang kìm lại đây để tôi nhổ răng khểnh cho Tiểu Trương.
“Sao vẫn chưa ra?”
Tạ Tam Tư thở dài, lão ca Tuỳ của em, một phút trước anh hỏi em rồi mà.
Nếu anh lo lắng như thế thì sao anh không vào cùng đi?
“Em đi xem thử.”
Tạ Tam Tư chạy đến đầu hẻm, tựa đầu lên tường, mơ hồ nghe được điều gì đó, biểu cảm trên mặt đầy màu sắc cực kỳ sống động, “Ồ” một tiếng rồi chạy lại báo tin.
Giang Tùy nghe xong hai mắt phát sáng lên, không có tâm trạng ăn mứt đan bì nữa, sải bước về phía con hẻm thì ngay lập tức đối diện với cô gái, anh bình tĩnh quét mắt một lượt.
Mắt không đỏ, trên mặt không có dấu vết cọ xát hay vết xước, tay không có vết cào, mọi thứ vẫn bình thường.
Trần Ngộ kỳ quái hỏi: “Cậu vào làm gì vậy?”
Giang Tùy không trả lời mà hỏi: “Có làm lớn chuyện không?”
Trần Ngộ giật mình, bĩu môi: “Cũng không có gì to tát đâu, phòng vẽ Nguyên Mộc chia thành phòng vẽ số một hai ba và bốn. Vị trí ngồi được điều chỉnh theo thành tích chẳng phải chỉ là để kích thích ý chí của mọi người thôi sao.”
“Cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực để nói chuyện là triết lý giảng dạy của thầy Triệu.”
Tạ Tam Tư đi tới nói: “Trương Phương Phương học vẽ đã lâu, từ lớp 11 rồi, những gì vẽ bây giờ cô ta đều đã được học, chỉ là dựa theo lời giảng của thầy Triệu để củng cố nền tảng thôi.”
Trần Ngộ còn chưa kịp nói gì thì Giang Tùy đã nổ súng: “Vu Mập còn là học sinh học lại đấy, thời gian còn lâu hơn nữa, cậu nhìn thử mấy cái họa tiết hình chim mà cậu ấy vẽ chưa?”
“Trương Phương Phương không giống vậy.” Tạ Tam Tư nói: “Những người từng ở phòng vẽ số một đều thực sự có bản lĩnh.”
Giang Tùy liếc nhìn cô gái đang im lặng bên cạnh, cau mày nhìn Tạ Tam Tư: “Vậy sao?”
Tạ Tam Tư vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm: “Đúng mà, em từng thấy cô ta vẽ, bố cục đường nét rất tốt nhưng tâm lý chưa ổn định, cảm thấy từ bố cục đường nét đến vẽ lập thể bản thân đều biết rồi nên không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, cứ luôn hỏi khi nào thì có thể vẽ chân dung và bột màu. Nếu cô ta nghiêm túc……”
Vẻ mặt Giang Tùy vô cảm: “Thì sao?”
Tạ Tam Tư cuối cùng cũng đã nhận ra, cậu ta rùng mình một cái, nhanh chóng làm động tác kéo khóa trên miệng rồi rút lui.
–
Giang Tùy tiến lên đứng trước mặt cô gái, hơi khom người nhìn cô, đầu ngón tay xoa xoa vài cái, giọng nói dịu dàng đến nỗi chính anh cũng không hề nhận ra: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Trần Ngộ ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Giang Tùy bắt gặp ánh mắt kinh ngạc khác lạ của cô, cảm giác xấu hổ dâng trào, lục phủ ngũ tạng cuộn lên, có chút tức giận, nhếch miệng cười ngả ngớn: “Bạn Tiểu Trần, cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ giúp cậu bảo toàn vị trí ở phòng vẽ số một.”
Trần Ngộ không hề cảm kích, cô đi thẳng về phía phòng vẽ, nhàn nhạt nói: “Chờ đến khi cậu qua đó rồi hãy nói.”
Giang Tùy: “……”
“Ông đây không muốn đi.”
Giọng điệu của anh đầy vẻ ghét bỏ: “Chúng ta cùng đến phòng vẽ số một thì chẳng phải sẽ bị lão Triệu chú ý sao?”
Trần Ngộ không thích thái độ tiêu cực của chàng trai, cô biết anh thích hội họa, cũng đang kiên trì theo đuổi, chỉ là đang gặp khó khăn, vẽ không ra nên mới vờ ra vẻ thờ ơ, dửng dưng.
Nghĩ đến những bức tranh anh vẽ và nhìn vào trạng thái hiện tại của anh, lòng cô lại thấy không thoải mái.
Không biết là do luyến tiếc tài năng hay là vì lý do nào khác.
Trần Ngộ bước từng bước, được một lúc thì dừng lại, khoảng mười giây sau vẫn đứng tại chỗ.
Giang Tùy từ phía sau vỗ lên vai cô gái: “Đi thôi.”
Trần Ngộ quay lại, bất ngờ nói: “Khi tôi tới phòng vẽ số một, nhiều người đều thấy không phục, cảm thấy bản thân họ vẽ tốt hơn tôi, điểm số cũng không nên thấp hơn tôi, Trương Phương Phương chỉ là một trong số những người đó.”
“Vậy thì tôi nâng cao điểm số, đến mức mà những người đó không thể nghi ngờ được nữa, cứ ngồi vững ở phòng vẽ số một, lúc đó tự nhiên họ sẽ im lặng.”
Giang Tùy hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh của cô gái, yết hầu anh giật giật, cười khẽ một tiếng: “Bạn Tiểu Trần, cậu đỉnh thế.”
“Đó là thái độ.”
Trần Ngộ trầm mặc một lát, sau đó gọi: “Giang Tùy.”
Giang Tùy uể oải lên tiếng: “Hả?”
Trần Ngộ nhìn cậu, đầu lưỡi lăn lộn một trăm tám mươi lần, cuối cùng mới bật được ra khỏi kẽ răng.
“Đến phòng vẽ số một đi, chúng ta sẽ cùng nhau vẽ.”
–
Chủ đề này kết thúc bằng câu nói nhát gừng “Không đi” của Giang Tùy.
Sau đó Trần Ngộ không nhắc lại chuyện này nữa, cô đã nói ra suy nghĩ và đề nghị của mình trên cương vị là một người bạn, còn lại thì phải xem bản thân anh.
Trương Phương Phương nói đúng, đãi ngộ của phòng vẽ số một rất khác.
Bị thầy Triệu giám sát chặt chẽ, nghiêm túc, bị người khác đuổi theo, theo dõi, dù có muốn cũng không thể lười biếng được.
Không như những phòng vẽ khác, hoàn toàn dựa vào tự giác, không có người giám sát, không khí thoải mái, cậu quậy thì tôi cũng quậy.
Đêm đó Giang Tùy mất ngủ, ở trên giường lật qua lật lại hơn nửa tiếng rồi bực bội ngồi dậy, đi chân trần đến phòng vẽ bên cạnh.
Mùi sơn và vụn bút chì bay đầy trong không khí.
Giang Tùy bật đèn, ngồi trước giá vẽ, trải giấy, cầm bút, nhưng mãi một lúc lâu sau mới bắt đầu vẽ.
Đang vẽ được nửa chừng thì tay cầm bút đột nhiên ngừng lại.
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào cô gái anh đang vẽ trên giấy, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cực kỳ xấu xí.
Đêm hôm không ngủ mà chạy đến đây vẽ cái gì chứ.
Đã vậy còn vẽ Bé Tóc Vàng.
Giang Tùy giật tờ giấy vẽ xuống, động tác như muốn vứt nó vào thùng rác nhưng lại dừng lại.
Bản phác thảo chưa hoàn thiện đã bị ném vào đống tranh vụn.
–
Sau khi kết thúc bài kiểm tra phối cảnh sáng tối thì sẽ có một môn học mới.
Triệu Thành Phong xé từng trang sách tham khảo hình lập thể, dùng dây chun niêm phong lại và xếp thành một chồng trong phòng làm việc, học sinh muốn vẽ mô phỏng thì có thể lấy một tờ.
Vẽ mô phỏng một ngày, tối tan học thì nộp.
Bức tranh của Trần Ngộ không khó, cô vẽ rất thuận lợi.
Ngày hôm sau là vẽ vật thực.
Vẽ vật thực không giống như vẽ mô phỏng, không vẽ ở phòng vẽ nhỏ mà phải đến sảnh lớn.
Một chiếc khăn trải bàn, một vài hình khối thạch cao xếp chồng lên nhau, tất cả các học sinh tụm lại vẽ.
Đây là lần đầu tiên Trần Ngộ vẽ vật thực, trong lòng không nén được sự phấn khích và lo lắng, cô ngồi cạnh Lưu Kha, xung quanh đều là người của phòng vẽ số một.
Dù tất cả mọi người đều đã đến sảnh để vẽ, nhưng người trong một phòng vẽ sẽ ngồi cùng nhau.
Những người khác không thân mấy.
Hai, ba mươi học sinh ngồi trong sảnh, không khí khắp nơi đều ngập tràn hơi thở sôi nổi của tuổi trẻ, tiếng bút chì cọ xát vào giấy vẽ xào xạc, hình ảnh phác họa ra vừa trẻ trung vừa tích cực.
Sau khi lớp hướng dẫn phác thảo chính thức bắt đầu, Triệu Thành Phong rõ ràng đã trở nên nghiêm túc hơn, trong khi học sinh đang vẽ thì thầy ấy đứng phía sau vừa kiểm tra vừa nhắc nhở.
“Nhớ kỹ, khi vẽ tổng thể, phía trước phải rõ nét và sau thì mờ đi.”
Bộ hình khối mà Trần Ngộ muốn vẽ không phức tạp, chỉ bao gồm một khối lập phương, một hình khối chữ nhật và một khối hình cầu, cô di chuyển chiếc ghế của mình, đầu tiên là chia khung bố cục thô và vẽ cấu trúc phối cảnh bằng các đường thẳng.
Ở bên trái, Lưu Kha vẫn đang vẽ khung tranh, cô ấy vẽ rất tỉ mỉ, nét vẽ nhẹ nhàng, vừa mềm mại vừa đẹp mắt.
Không giống như Trần Ngộ, phong cách tối tăm, vô cùng thô.
Lý Kỳ bên cạnh Lưu Kha đã bắt đầu vẽ sáng tối, Trần Ngộ vươn đầu nhìn thử: “Cậu vẽ nhanh thật đấy.”
“Tôi là kiểu người tốc độ.”
Lý Kỳ cười cười, cô ấy muốn vẽ ba khối hình học nên phải vẽ từng cái một, đầu tiên là hình khối lập phương, sau đó là hình khối chữ nhật và cuối cùng là hình cầu.
Điều này cũng không khác gì khi chúng ta vẽ bình thường, vẽ đầu trước, sau đó đến thân và cuối cùng là chân, dường như không có gì sai sót cả.
Khi Lý Kỳ đang vẽ thì có một nắm đấm từ phía sau đột nhiên vươn ra, dùng lực rất mạnh gõ vào bảng vẽ của cô ấy.
“Bùm bùm bùm!”
Sảnh lớn không một tiếng động, chỉ có tiếng Triệu Thành Phong đang mắng Lý Kỳ: “Thầy đã nói bao nhiêu lần rồi, vẽ tổng thể, vẽ tổng thể.”
Lý Kỳ cảm thấy thầy giáo quá vô lý, lớn tiếng đáp lại: “Có tổng thể đến đâu thì em vẫn muốn vẽ từng thứ một.”
Cô ấy cảm thấy, nếu làm theo yêu cầu của thầy thì sẽ không có chỗ để vẽ, vừa hạ bút là sẽ sai.
Những người khác thổn thức không thôi.
Nhìn thấy chưa, người của phòng vẽ số một dám tranh luận với thầy Triệu.
–
Sau một hồi trầm ngâm, Triệu Thành Phong chỉ ra một số vấn đề trong bức tranh của Lý Kỳ, vẻ mặt nghiêm nghị rời đi.
Lý Kỳ cắn môi ngồi một lát rồi lấy bảng vẽ xuống, xé đi bức tranh trên đó.
Người của phòng vẽ số một thấy cô ấy như vậy cũng không có vẻ ngạc nhiên, khi Lý Kỳ vui vẻ thì cái gì cũng có thể cho mượn, có thể trêu chọc, nhưng cô ấy có lòng tự trọng rất cao, rất mạnh mẽ.
Bất cứ khi nào lão Triệu nói rằng tranh của cô ấy có gì đó không ổn, cô ấy sẽ xé nó xuống và đặt lên một tờ giấy khác.
Những người ở phòng vẽ khác đều đã nghe nói đến nhưng chưa từng được nhìn thấy, lần này may mắn được nhìn thấy cô ấy xé bản phác thảo, nên biểu cảm rất đa dạng.
Một chàng trai đùa rằng: “Người đẹp ơi, cậu xé cái gì thế, đưa cho tôi để tôi khỏi phải vẽ nữa.”
“Đúng đấy, lần sau đừng xé nữa, chúng tôi cần.”
Giữa âm thanh la ó, có một bạn nữ phàn nàn: “Giấy vẽ cũng là tiền, tẩy đi vẽ lại là được, sao phải xé, giận dỗi gì chứ.”
Lý Kỳ đỏ mặt đặt bảng vẽ xuống rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thái Tú kề tai nói nhỏ với Lưu Kha rằng nếu cô ấy là Lý Kỳ thì cô ấy sẽ chết vì xấu hổ mất.
Lưu Kha: “Vẽ xong rồi à?”
Thái Tú: “Chưa.”
Lưu Kha: “Vậy cậu còn không vẽ đi, đến nói với tớ chuyện này làm gì?”
Thái Tú lúng túng quay về chỗ ngồi.
Tiếng ồn trong sảnh lớn lại vang lên.
Vẻ mặt Lưu Kha không tốt: “A Ngộ, tớ không thích ra ngoài vẽ vật thực, quá nhiều chuyện, chút động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể bị đẩy lên cao trào.”
Trần Ngộ không trả lời.
Lưu Kha dùng cùi chỏ chạm vào cô: “Sao cậu ngây ra thế?”
Trần Ngộ tự nhủ: “Tớ đang suy nghĩ việc vẽ tổng thể, thế nào là tổng thể.”
Lưu Kha ngẫm nghĩ: “Cùng vẽ đi đã.”
Trần Ngộ và Lưu Kha thảo luận một hồi, cô đi đến góc phía Tây của tượng thạch cao, đứng phía sau chàng trai.
Giang Tùy đang gọt bút chì, tai đeo tai nghe, âm lượng còn bật rất lớn.
Tạ Tam Tư liếc nhìn Trần Ngộ, rồi lại liếc liếc những người xung quanh đang hóng chuyện, không nhịn được mà khâm phục.
Chị tôi thật tuyệt vời.
Dưới tình thế các tin đồn nhảm được lan truyền một cách dễ dàng thế này mà chị vẫn có thể bình tĩnh như thế, không sợ hãi không trốn tránh.
Đúng là người làm chuyện lớn.
Giang Tùy bị bài hát thu hút đến mức vẫn không hề nhận ra.
Tạ Tam Tư mạnh dạn tháo một bên tai nghe của anh ra: “Anh Tùy.”
Ra hiệu cho anh nhìn về phía sau rồi cậu ta cũng ôm bảng vẽ đi chỗ khác.
Giang Tùy có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn thấy Bé Tóc Vàng liền giật mình: “Cậu ở đây làm gì vậy?”
Trần Ngộ không để ý tới những ánh mắt xung quanh: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Giang Tùy thu lại lưỡi dao lam nói: “Hỏi đi.”
–
Trần Ngộ hỏi về kỹ thuật vẽ tổng thể, hi vọng được nghe từ Giang Tùy một lời giải thích khác với Lưu Kha.
“Ví dụ nhé, có một ngày cậu mô phỏng một bức tranh, vẽ rất tốt, mặc dù còn chưa vẽ xong toàn bộ nhưng cảm giác tổng thể đã xuất hiện.”
Giang Tùy chầm chậm nói: “Tại sao?”
Trần Ngộ chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt trong veo mà nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu nói đi.”
Giang Tùy bỗng cảm thấy cô gái như vậy lại có chút ngoan ngoãn, cũng không phải là giả vờ, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Bởi vì một bức tranh tổng thể thì dù có dừng bút lúc nào nó cũng đều là một bức tranh hoàn chỉnh.”
Đôi mắt Trần Ngộ hơi trừng lên, dường như đang suy nghĩ.
“Nhóm các cậu đều là vẽ hình khối lập phương trước rồi mới đến hình khối chữ nhật, nếu như dừng lại ở giữa thì bức vẽ vẫn chưa hoàn chỉnh, nên cách vẽ đó không có tính tổng thể.”
Giang Tùy phủi phủi bụi bút chì dính trên quần: “Chỉ có dựa vào cảm giác tổng thể để xuống tay, vẽ tổng thể trước rồi chăm chút vào từng đồ vật mới có thể gọi là vẽ tổng thể.”
Trần Ngộ suy nghĩ một lúc rồi quay người rời đi.
Giang Tùy giơ một chân, ngăn cô lại: “Dùng xong thì bỏ à?”
Trần Ngộ vừa định nói chuyện thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Phan Lâm Lâm đang chán nản cùng mọi người tám chuyện liền chạy ra mở cửa.
Là anh chàng răng khểnh điển trai ở quán net tối hôm đó.
Phan Lâm Lâm nặn ra một nụ cười chào hỏi rồi quay đầu lại tiếp tục tám chuyện để giết thời gian.
Trương Kim Nguyên đẩy cánh cửa đang hé mở vào tường, bước vào rồi vẫy vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ: “Hi.”
Các chàng trai không quan tâm, còn các cô gái thì đều nhìn qua.
Trương Kim Nguyên quét mắt qua cả sảnh lớn đông đúc, nhìn thấy gì đó nên hai mắt liền phát sáng lên, nhanh chóng bước về phía mục tiêu của mình.
“Bạn học, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Xin chào.” Trần Ngộ nói xong liền quay lại tiếp tục vẽ.
Trương Kim Nguyên vô cùng thất vọng, cậu ta liền tìm một cái ghế trống chen vào cạnh anh Tùy, lảm nhảm như một cô vợ đang giận dỗi: “Sao lại chỉ có một câu hai chữ, quá lạnh lùng.”
Giang Tùy liếc cậu ta một cái: “Chẳng phải cậu nói bắt đầu từ tuần này, học sinh ngoại trú cũng phải học hai tiết tự học buổi tối à?”
“Trải qua một buổi tối, cả cơ thể và tinh thần mong manh của em đều khó chịu vô cùng, sếp cho phép em ở nhà ôn tập, chỉ cần duy trì top ba toàn khóa là được.”
Trương Kim Nguyên nghiêm túc nói: “Đêm tối dài đằng đẵng không có việc gì làm nên em chạy tới xem anh vẽ, hun đúc chút cảm giác nghệ thuật.”
Giang Tùy: “…….”
Ha.
Ánh mắt Trương Kim Nguyên dán chặt vào bóng dáng mảnh khảnh ở góc đối diện sảnh: “Anh Tùy, em có thể qua đó được không?”
Giang Tùy chậm rãi nói: “Đi đi.”
Trương Kim Nguyên vừa nhấc mông lên khỏi ghế thì lại nghe anh nói tiếp: “Đi để bị cọc nước đá chọc đầy mặt.”
Giang Tùy nhướn mi nói: “Cô nhóc kia lúc đang vẽ thì ghét nhất là có người khác ở bên cạnh.”
“Không phải chứ” Trương Kim Nguyên nói: “Tam Tư nói có người không thích người khác đứng bên cạnh lúc đang vẽ tranh, cảm thấy không thể vẽ tiếp được, còn Trần Ngộ thì không có vấn đề gì, người khác nói chuyện với cô ấy cũng không sao.”
Tạ Tam Tư đang ôm bảng vẽ quay người lại: “……”
Đệch cái thằng Trương Kim Nguyên, mẹ nhà cậu dám bán đứng tôi!
Chẳng phải đã đồng ý là sẽ không khai ra tôi à? Hừ.
Không ngoài dự đoán Tạ Tam Tư đã nhận được một ánh mắt lạnh lẽo từ anh Tùy, da đầu cậu ta tê dại, biến đúng không, em hiểu mà.
–
Trương Kim Nguyên không để ý đến Tạ Tam Tư, chỉ nhìn thấy người đẹp đang nói chuyện với cô gái tóc dài, trên mặt đều là nét cười, lúm đồng tiền tình cờ hướng về phía cậu ta, cậu ta liền oa lên một tiếng như thể lần đầu tiên nhìn thấy thế giới, hạ giọng hỏi: “Anh Tùy, rốt cuộc là anh có theo đuổi không đấy?”
Sắc mặt Giang Tùy tối sầm: “Theo đuổi mẹ cậu.”
“Anh Tùy đừng ngại, người trưởng thành cả rồi, cứ thoải mái nói ra thôi.”
Trương Kim Nguyên duỗi ngón trỏ gãi cằm: “Trên đời này gái thì nhiều, nhưng gái ngoan thì không nhiều đâu, anh không theo đuổi thì để em theo đuổi.”
Cậu ta dậm dậm chân, không biết sống chết mà cười: “Tùy Ngộ Nhi An đúng là có duyên phận, cũng lãng mạn. Nhưng mà á, em có răng khểnh, cô ấy có lúm đồng tiền, bọn em cũng là một cặp trời sinh.”
Giang Tùy đang gọt bút chì, sức lực bỗng nhiên tăng lên, chỉ với một nhát dao mà phần lớn ruột chì đã bị cắt đứt.
【Tác giả có lời muốn nói】
Anh Tùy: Người đâu, mang kìm lại đây để tôi nhổ răng khểnh cho Tiểu Trương.