Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 18: Thật đúng là một tên ngốc



Trần Ngộ đạp xe đi qua dưới gốc cây: “Tôi cảm thấy rất ghê tởm.”
Giang Tùy sững người một lúc.
“Ừm, ghê tởm.” Anh cứ thong thả đạp xe theo sau, khuôn mặt đen tối của anh không còn nữa chỉ còn bầu trời trong xanh, chán ghét nói: “Khi nhìn thấy con trăn khổng lồ trên tay thằng đó, đến đánh nhau tôi cũng không muốn nữa.”
Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường được rồi.
Giang Tùy chuẩn xác nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô gái, khẽ nhướng mày, thật dễ an ủi.
“Lúc tên đó rời đi, anh ta đã hỏi tôi một câu. ” Anh đạp xe tiến tới, dừng lại bên cạnh cô: “Cậu đoán xem là gì?”
Trần Ngộ vỗ vỗ mu bàn tay: “Không muốn đoán.”
Giang Tùy nói như một học giả già: “Người trẻ mà, động não đi.”
Trần Ngộ tăng nhanh tốc độ, cẳng chân dùng sức đạp một hồi nhưng đến khi quay lại nhìn thì anh vẫn bên cạnh cô.
Đá không được.
Trần Ngộ thở hổn hển, trừng mắt một cái: “Về phương diện nào, chẳng có phạm vi nào thì làm sao đoán được?”
Giang Tùy thậm chí còn không thở gấp, thể lực đúng là khác biệt.
“Đoán đại đi. ” Anh mỉm cười hướng dẫn: “Phát huy trí tưởng tượng của cậu đi.”
Trần Ngộ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, lời nói ra mang đầy ý châm biếm: “Hỏi cậu sao lại độc miệng thế?”
Giang Tùy không hề tức giận, vẻ mặt cực kỳ hiền lành và thân thiện nói: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa.”
Trần Ngộ cười khẩy: “Tôi có thể từ chối không?”
Giang Tùy mỉm cười: “Cậu cần phải càng đánh càng hăng.”
Trần Ngộ nói: “Không cần.”
Giang Tùy nhìn cô thật sâu, thở dài như muốn nói, con gái à, con làm bố thất vọng quá.
Trần Ngộ muốn chửi tục rồi.
Gần đây thân thiết hơn, Giang Tuỳ cũng phần nào hiểu được tích cách của cô gái này, biết được trêu chọc thế này là đủ rồi, còn trêu nữa thì cô sẽ giận. Anh gọi một tiếng, lúc cô quay lại thì cho cô câu trả lời.
“Tên đó hỏi tôi rằng Nike có cọ vào chân không?”
Trần Ngộ: “……”
“Tôi nói là mới mua thì sẽ cọ.” Giang Tùy nói: “Tên đó lại nói, Nike cũng chỉ thế mà thôi.”
Trần Ngộ: “……”
Câu trả lời này thần kỳ đến mức Trần Ngộ không thể giải thích được: “Tên đó có tên là gì?”
Giang Tùy không hề báo trước mà bốc hỏa: “Chỉ là một vai phụ thôi, quan tâm tên của người ta làm cái gì?”
“Đi thôi, nhanh lên.”Anh khịt mũi, cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Hỏi hỏi hỏi, đâu ra mà lắm câu hỏi vậy.”
Trần Ngộ không nói nên lời.
Rốt cuộc là ai tìm cô nói chuyện vậy?

Con đường dù dài đến đâu cũng có điểm cuối, có một ngã tư.
Giang Tùy dừng xe, liếc nhìn cô gái: “Được rồi, đến đây thôi.”
Vừa dứt lời anh liền quay lại, rồi bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau.
“Giang Tùy, chờ đã.”
Bánh xe lăn qua cỏ khô, phát ra âm thanh giòn tan gãy gọn, Giang Tùy dừng lại, kéo kéo khóe môi, cô nhóc này đang… sợ sao? Không cứng miệng nữa?
Anh nhìn ra phía sau thì thấy thứ gì đó bị ném qua.
Cầm lên nhìn thử, là một tấm thẻ mỏng màu vàng kim, là thẻ internet.
“Cậu giúp tôi trả lại tấm thẻ.” Trần Ngộ nói.
Cơ mặt Giang Tùy khẽ giật giật, thế nào gọi là nghĩ nhiều, chính là lúc này đây, anh cầm cái thẻ internet, gập ngón tay búng một cái.
“Cậu bảo ông đây trả thì ông đây phải trả sao? Cậu là nữ vương hả.”
Trần Ngộ nhẹ nhàng nói: “Trên đường về chậm thôi.”
Giang Tùy dừng lại.
Chết tiệt, sao lại có cảm giác quái lạ như định mệnh đang bóp nghẹt anh vậy?
Giang Tùy nhét cái thẻ internet vào túi: “Ngày mai đưa cậu tiền cọc.”
Trần Ngộ thấy anh vẫn chưa đi liền hỏi: “Không về à?”
Giang Tùy dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô, cho cô một phút cân nhắc, cân nhắc xem có muốn anh đưa cô đi hết chặng đường còn lại hay không.
Trần Ngộ không nhận được tín hiệu mà cũng không phát tín hiệu: “Còn có việc gì sao?”
Giang Tùy đập “Lạch cạch lạch cạch” vào tay vịn xe đạp, cho cô thêm một phút cân nhắc.
“Vậy cậu ở lại đi, tôi đi đây.”
Trần Ngộ nói xong không chút do dự mà phóng đi, một khắc cũng không trì hoãn, đó gọi là người phong độ lão luyện.
Vẫy vẫy tay áo, không có lấy một mảnh mây mù.
“.……”
Giang Tùy nghẹn một cục máu đông ở cổ họng, huyệt thái dương nhảy liên hồi.
Mẹ nó, chuyện này không trách anh được, anh đã cho đến tận hai cơ hội rồi.
Giang Tùy đạp xe trở về, tìm tìm giai điệu và bắt đầu ngâm nga một cách uể oải: “Em luôn mềm lòng, mềm lòng, một mình cô đơn rơi lệ cho tới tận bình minh, em yêu người đó mà không oán không giận……”
Ca từ kiểu gì vậy?
Giang Tùy không hát được nữa, anh duỗi căng các cơ bắp ở chân, nhẹ nhàng điều khiển xe, vừa đạp xe lên một ngọn đồi nhỏ, vừa xắn tay áo lên nhìn đồng hồ.
Còn mười phút nữa là mười hai giờ đêm rồi.
Đệch, muộn quá rồi.
Đêm khuya, cô nhóc kia vẫn còn cô đơn một mình.
Hai điều này là điều kiện thường thấy để một loạt các sự kiện nhất định xảy ra.
Hình ảnh cũng xuất hiện rồi.
Giang Tùy vén tóc hai lần, cáu kỉnh chửi “Đệch” một tiếng rồi quay đầu xe, lao vút xuống dốc rồi phóng xe dọc theo con đường cô gái vừa rời đi.
Rất nhanh anh đã bắt kịp cô.
Đường lớn thì không đi, còn cái đèn đường kia nữa, không hỏng thì cũng vàng khè rồi, đang đóng phim ma hả?
Phố cổ còn có thể cũ hơn nữa không?
Giang Tùy vừa phàn nàn vừa giảm tốc độ, chạy cách một khoảng ở phía sau.
Cô gái rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Giang Tùy không đi theo vào lối rẽ, anh tựa xe vào tường, hai tay đút túi quần đi đến đầu hẻm, nhìn thấy cô đỗ xe dưới cửa rồi sột sà sột soạt mở cửa đi vào.
Cánh cửa cọt kẹt đóng lại, con hẻm lại chìm vào im lặng.
Giang Tùy liếc nhìn ánh đèn trong sân, hít một ngụm không khí mười hai giờ đêm, ngâm nga một giai điệu ngắn quay lại đường cũ.

Trần Ngộ không hề biết rằng có một hiệp sĩ gà mờ cọc cằn đưa cô về nhà, cô lấy đồ trong balo ra, bới ra rồi lật lại.
Cả quyển sổ lẫn cây bút đều không thấy đâu, bỏ quên ở tiệm net rồi.
Sáng hôm sau, Trần Ngộ cảm thấy đã sắp đến giờ nên gọi điện cho Giang Thu Thu.
Người nhận điện thoại là Giang Tùy.
Không đợi cô gái hỏi gì, Giang Tùy đã mở miệng: “Là tôi.”
Giọng nói trầm khàn chưa tỉnh ngủ, âm mũi rất nặng, không hề có tí hung hăng hay ngang ngược nào.
Giống như đang thì thầm một cách đầy thân mật vậy.
Hơi thở của Trần Ngộ ngừng nửa nhịp, mất tự nhiên gãi gãi tai, cũng không hỏi tại sao anh lại nghe điện thoại: “Quyển sổ của tôi rơi ở tiệm net rồi.”
Giang Tùy nhắm mắt lại: “Ở chỗ tôi.”
Không đợi Trần Ngộ hỏi gì, anh đã chủ động nói với cô: “Tối qua lúc tôi quay lại tiệm net thì Tam Tư đưa nó cho tôi, lát nữa tôi sẽ mang đến phòng vẽ.”
“Ồ.” Trần Ngộ nói: “Vậy cúp máy nhé.”
Giang Tùy xoa xoa gối, mơ hồ đáp: “Ừm…… Khi nào nhà cậu làm bánh bao súp thì cho tôi một ít…… Đêm qua nằm mơ mơ thấy……”
Không có âm thanh nào nữa, chắc là ngủ rồi.
Tiếng thở kéo dài của chàng trai truyền vào tai Trần Ngộ từ trong điện thoại khiến cô sửng sốt một lát rồi mới cúp máy.

Một buổi sáng bình yên ở phòng vẽ.
Phan Lâm Lâm vẫn như thường lệ, vẫn là dáng vẻ đó, vui tươi hay cười, nói nhiều nhưng lại không nghiêm túc vẽ tranh.
Xem ra đúng như lời đã hứa, đêm qua cô ta không đến tiệm net nên không biết gì cả.
Nếu Phan Lâm Lâm không nhắc tới, Trần Ngộ cũng sẽ không hỏi.
Vốn cũng chẳng có gì cả, nhưng nếu cứ tiếp tục giữ lấy không buông thì nó sẽ dần trở thành một thứ gì đó khác.
Kỳ thi sắp đến rồi.
Không khí ở phòng vẽ có chút căng thẳng.
Việc xếp hạng và phân phòng vẽ đều liên quan đến thể diện và lòng tự trọng.
Người nhàn rỗi tám chuyện cũng ít đi.
Chỉ có năm ba người vẫn cứng đầu, miệt mài toả sáng trong khu vực của bản thân như thường lệ.
Ví dụ như anh Tùy.
Anh đại nghe nhạc một tiếng đồng hồ mới động bút vẽ mấy nét trên giấy, vẫn đang thiết kế tên của chính mình.
Tổng cộng có ba mẫu, mẫu nào cũng đứng đầu.
Tạ Tam Tư nhìn qua: “Anh Tùy, chữ này anh viết, em còn không nhận ra là tên anh.”
“Nếu không sao lại gọi là thiết kế chứ.”
Giang Tùy tự cảm thấy rất đẹp, vươn một tay ra sau lưng, bắt lấy sợi tóc vàng trên vai cô gái rồi giật giật.
Dùng lực không mạnh.
Trần Ngộ đang xoá phần hình khối màu xám sáng đã vẽ lại vài lần rồi, cực kỳ khó chịu nên không muốn quan tâm.
Người phía sau cũng chẳng phải người bình thường, cứ không ngừng làm phiền cô.
Cô đặt cục gôm xuống rồi quay người lại.
Giang Tùy ra hiệu cho cô xem mấy chữ ký: “Cậu thấy sao?”
Trân Ngộ đưa mắt nhìn lên.
Chữ Giang không giống chữ Giang, chữ Tùy không giống chữ Tùy, đều rất trừu tượng, nhưng nét chữ lại rất mượt mà, trôi chảy như mây như nước, chắc là viết liền một nét.
Tổng thể tự do thoải mái, rất phù hợp với tác phong tùy tiện của anh.
“Cũng được nhỉ.” Giang Tùy nói: “Tôi thiết kế cho cậu một cái.”
Trần Ngộ kiên quyết từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Nói gì thế không biết, ”
Giang Tùy mỉm cười thân thiện: “Lát nữa thiết kế xong tôi gọi cậu.”
“Hắt xì.”
Trần Ngộ hắt hơi vào mặt anh.
Giang Tùy lập tức né sang bên trái để tránh mặt bị tổn thương, lúc ngồi lại thì nói: “Tôi nói này……”
Trần Ngộ lại hắt hơi cái nữa.
Đôi khi cuộc sống là một cái gì đó thật tuyệt vời……
Cái con khỉ ý.
Lần này anh Tùy không phản ứng nên đã bị đánh trúng, anh nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ có hơi bối rối.
Trần Ngộ cũng sững sờ, căn bản không ngờ được, cô còn đang hơi mở miệng, vẻ mặt ngây thơ.
“Sao vừa nãy cậu không tránh đi.”
“Hỏi hay lắm.”
Hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
Trần Ngộ chớp chớp mắt, tỉnh táo lại, cô với tay lấy túi vải rồi lôi một gói khăn giấy ra, lấy một tờ ném vào tay Giang Tùy.
Hương trà nhàn nhạt.
Giang Tùy ngước mắt lên, đập vào mắt là chiếc cổ thon dài ửng một tầng màu hồng tươi mới, anh sửng sốt, yết hầu trượt lên xuống.
Lạ ghê, Bé Tóc Vàng mà cũng có lúc xấu hổ.
Giang Tùy cho Tạ Tam Tư một ánh mắt.
Tạ Tam Tư nhổ vỏ hạt dưa ra, nheo mắt như bị chuột rút: Anh Tùy, em có thể nói chuyện chưa?
Giang Tùy nheo mắt lại.
Tạ Tam Tư lập tức gọi Trần Ngộ: “Chị ơi, nghe nói hắt hơi hai cái liền tức là có người đang nhớ mình. Ai nhớ chị thế?
Giang Tùy cầm khăn giấy lên, không lau mặt mà chỉ đưa lên mũi ngửi một cái, khá là thơm.
Đều là tinh dầu.
Giang Tùy miết miết khăn giấy, đặt nó lên bảng vẽ và kẹp chung với giấy vẽ, mùi hương tràn ngập xung quanh giá vẽ.
Ánh mắt anh liếc nhìn tấm lưng thon thả của cô gái, nghe cô nói: “Chắc là bố mẹ tôi.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh: “Trần Ngộ, mẹ cậu tới tìm.”
Vẻ mặt Trần Ngộ ngây ra: “Mẹ tôi?”
Người mở cửa là Thái Tú ở phòng vẽ số một, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, ở sảnh ấy, thầy Triệu đang nói chuyện với bà ấy, cậu mau đi đi.”
Trần Ngộ vội vàng đứng dậy rời đi.
Buổi sáng trước khi ra ngoài cũng không có việc gì, tại sao mẹ lại đến phòng vẽ?
Trần Ngộ bước ra ngoài, đầu óc quay cuồng.
Có lẽ là do sắp thi nên không yên tâm, muốn đến nhìn thử xem, hỏi thăm thầy giáo về tình hình?
Hay là trong phòng cô có gì đó khiến bố mẹ cô nghĩ lung tung, nghi ngờ cô yêu sớm hay gì đó?
Không đến mức đó chứ.
Trần Ngộ chạy đến cổng.
Cửa còn chưa đóng chặt, trong sảnh truyền ra tiếng động, giọng nói không rõ ràng lắm.
Giang Tùy cụp mắt quấn dây tai nghe, chậm rãi quấn quanh chiếc máy nghe nhạc Mp3.
“Ôi đệch, người nhà Trần Ngộ tới rồi.”
Tạ Tam Tư đã chuẩn bị tinh thần, hưng phấn cười nói: “Không biết Trần Ngộ có giống mẹ hay không, anh Tùy, chúng ta ra ngoài xem thử đi?
Giang Tùy nhét nút tai nghe vào cáp tai nghe.
Tạ Tam Tư thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng lại có chút lo lắng, hận rèn sắt không thành thép, anh Tuỳ sao lại cùi bắp thế, thiệt là tình.
“Anh Tùy, anh không ra ngoài à? Vậy thì em……”
Giang Tùy ngắt lời cậu ta, đột ngột hỏi: “Cậu có băng cá nhân không?”
Tạ Tam Tư ngơ ngác: “Hả? Băng cá nhân?”
“Không bị thương ai lại mang theo làm gì, ủa, anh Tùy, anh cần băng cá nhân làm gì? Bị thương ở đâu hả?”
Giang Tùy đá một cước.
Tạ Tam Tư và cái ghế bị đá lùi ra sau hơn mười cm, suýt chút nữa là ngã vào người anh em bên cạnh, cậu ta không dám chọc vào thiếu niên thời tiền mãn kinh nữa nên vội vàng đi hỏi người khác.
“Có ai mang theo băng cá nhân không?”
“Không mang.”
“Tớ cũng không.”
Phan Lâm Lâm lắc đầu, tiếp tục cầm cái điện thoại nóng hổi chơi game.
“Anh Tùy, mọi người đều……”
Tạ Tam Tư còn chưa nói xong, Giang Tùy đã mang vẻ mặt áp suất thất rời khỏi phòng.
Không lâu sau, Giang Tùy đứng trước gương trong phòng vệ sinh, nhìn kỹ vết thương trên khóe miệng, nhìn trái nhìn phải.
Có xấu không? Không đến nổi.
Trông cậu có giống badboy không? Không đến nổi.
Giang Tùy lấy băng cá nhân anh kiếm được ở một phòng vẽ khác ra, chuẩn bị dán vào vết thương.
Sau đó lại dừng tay, cảm thấy mình điên quá, anh ném băng cá nhân lên bồn rửa rồi quay người rời đi.
Vài giây sau, Giang Tùy quay lại, không nói một lời nhặt miếng băng lên, cau mày nhìn rồi xé ra dán vào vết thương.
Vuốt mái tóc ngắn mấy lần rồi lại vuốt thẳng quần áo, mỉm cười.
Hở răng hay không hở răng đều thử một lượt.
“Đồ ngốc.”
Giang Tùy nhìn mình trong gương, đút hai tay vào túi quần, thả lỏng quai hàm đang nghiến chặt, quay lại dáng vẻ uể oải thường ngày rồi chậm rãi bước về sảnh lớn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Anh Tùy: Tôi không căng thẳng, tôi chỉ sợ người lạ thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...