Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 16: Đừng cứ thấy con trai là nhìn chằm chằm
Bầu không khí ‘Giương cung bạt kiếm’*, mưa gió sắp tới.
(*Giương cung bạt kiếm (tạm dịch): câu gốc 剑拔弩张 (Kiếm bạt nỏ trương) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tình trạng căng thẳng, sẵn sàng xảy ra xung đột hoặc cuộc chiến. Thành ngữ này được dùng để miêu tả tình huống khi mối đe dọa hoặc xung đột gần như đã đến, và chỉ cần một cái búng tay là có thể xảy ra một cuộc xung đột lớn.)
“Làm gì vậy? Làm gì vậy?” Tạ Tam Tư vội vội vàng vàng xông tới, phía sau còn có Vương Nhất Phàm và Trương Kim Nguyên.
Ba người bọn họ đứng bên cạnh Giang Tùy, phe phái rõ ràng.
Trần Ngộ đưa mắt nhìn ba thiếu niên, Tạ Tam Tư thấp hơn, còn hai người không quen biết kia đều cao trên 1m8, tràn ngập cảm giác vận động, thoạt nhìn không yếu ớt. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tùy không biết suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, cúi người áp sát bên tai cô: “Tôi nói.”
“Rụt rè chút.”
Khi anh nói chuyện hơi thở ấm áp tỏa ra, như có như không mà lướt qua lông tơ trên tai cô: “Đừng cứ thấy con trai là nhìn chằm chằm.”
Trần Ngộ mím môi: “Thần kinh.”
Giang Tùy còn chưa rời khỏi cô, anh nghe rõ từng chữ một, lập tức xụ mặt: “Còn cãi nữa?”
Trần Ngộ đột ngột quay mặt về phía anh.
Giang Tùy đang khom lưng lập tức trở nên cứng đờ, mắt trừng to.
Chàng trai giống như bị trúng tà vậy, cả người không nhúc nhích, tròng mắt cũng không chuyển động, giống như người mất hồn.
Trần Ngộ mượn khoảng cách có thể nói nhỏ này, nhỏ giọng hỏi: “Cậu dự định làm thế nào?”
Chàng trai không phản ứng, cô ho một tiếng.
Dưới mí mắt của Giang Tùy, cô gái nhíu mày, đôi mắt nửa khép hờ, gương mặt sạch sẽ thanh tú lộ ra chút nghiêm túc. Anh nhìn một hồi mới di chuyển tầm mắt: “Cái gì?”
Trần Ngộ kiên nhẫn nói: “Những người đó sẽ không chỉ chào hỏi một tiếng là xong việc đâu.”
Giang Tùy đáp lại bằng giọng mũi thiếu tập trung: “Ừm.”
Trần Ngộ đè nén âm lượng: “Gọi cảnh sát không?”
Giang Tùy lại không tập trung, cà lơ phất phơ: “Hả?”
Trần Ngộ: “……”
Thôi, mình nói mấy thứ này với tên ngốc làm gì.
Trần Ngộ chuyển mạch suy nghĩ, hiện tại tình huống này rất dễ bị mất khống chế, cho nên chuyện nên nói vẫn phải nói. Cô điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt lần nữa, nhỏ giọng gọi: “Giang Tùy.”
Giang Tùy rũ mắt xuống, không chút để ý mà nhìn qua.
Cùng một cái tên, nhưng người gọi khác nhau thì cảm giác con mẹ nó còn không giống nhau.
Mỗi lần Bé Tóc Vàng gọi anh đều có thể khiến anh nâng cao tinh thần, như là bị cọng lông chim nhỏ lạnh lẽo trêu chọc một chút vậy.
Lạ lùng.
Trần Ngộ vuốt vuốt lọn tóc ngang vai, trong lòng đang sắp xếp lại từ ngữ.
Ngắn gọn chút, hiền hòa chút.
Ánh mắt của Giang Tùy nhẹ nhàng liếc qua, cũng không biết có phải Bé Tóc Vàng có tóc màu vàng làm nền hay không mà lỗ tai lộ ra của cô có vẻ vô cùng trắng.
Hả? Xỏ lỗ tai từ lúc nào?
Anh yên lặng mà tập trung nhìn vào, phát hiện không phải vậy.
Hình như là có cái mụn bị cô làm vỡ, kết vảy để lại một điểm nhỏ màu đen.
“……”
–
Trần Ngộ đã suy nghĩ kỹ rồi nên lập tức mở miệng, giọng điệu cố gắng bình tĩnh chậm rãi nhất, mang theo một chút vỗ về: “Có thể không động thủ thì đừng động thủ.”
Giang Tùy nhướng mắt lên: “Làm sao?”
Trần Ngộ bình tĩnh nói: “Bọn họ có thể thông qua Phan Lâm Lâm nghe ngóng về chúng ta.”
Giang Tùy cười nhạo, đầu lưỡi vô thức nhẹ nhàng liếm môi, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm lại kiêu ngạo và tùy ý: “Vậy thì thế nào?”
Xung quanh có rất nhiều người nhìn. Trần Ngộ nhắm mắt lại, bình tĩnh.
Việc nhỏ mà không nhẫn nhịn, thì……
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói tức giận của chàng trai: “Mấy túi đồ ăn vặt trên cái bàn kia cậu bỏ vào túi mang về đi.”
Thật đột ngột, câu sau không khớp với câu trước.
Trần Ngộ: “……” Ai quan tâm đồ ăn vặt.
Giang Tùy đã nhìn ra suy nghĩ từ trong ánh mắt của cô, anh dùng ánh mắt ép hỏi, có cất hay không?
Trần Ngộ nhìn ánh mắt của anh, giống như đang nhìn một đứa trẻ lì lợm la lối khóc lóc: “Tôi cất.”
“Nói xong rồi?”.
Ai ngờ chàng trai đột ngột khom lưng cúi đầu lại gần.
Trần Ngộ ngửa người ra phía sau, eo chạm vào ghế dựa, nhưng anh vẫn còn tiến về phía cô. Ngay lúc cô định vương tay đẩy ra thì thấy môi mỏng của anh hé mở, lười biếng mà phun ra hai chữ.
“Hơn nữa.”
Trần Ngộ nghe thấy tiếng vỡ nát của lý trí.
“Bình tĩnh chứ bạn Trần, có nhiều người nhìn vậy mà, đừng để mất mặt.” Giang Tùy cười vô cùng phúc hậu và vô hại.
Trần Ngộ nghiêng đầu qua một bên, dùng sức hít sâu một hơi.
–
Những người khác không nghe Trần Ngộ và Giang Tùy nói gì, chỉ thấy hành động của bọn họ thật mập mờ và cũng thật thân mật.
Đối với cảnh tượng này, bọn họ có những phản ứng khác nhau.
Tên kiểu tóc Perm cảm thấy bản thân bị coi thường, nhưng cậu ta đã thành một đại ca thì không thể dễ dàng dậm chân, cần phải bình tĩnh.
Các anh em không nuốt được cơn giận này, bắt đầu ồn ào mắng nhiếc.
Tạ Tam Tư có một chiêu vô cùng đê tiện, đó chính là nhại lại lời nói của người ta, cậu ta đã bắt đầu dùng chiêu này.
Người ta mắng cái gì, cậu ta nhại lại đáp trả, đáp trả toàn bộ.
Tên kiểu tóc Perm và các anh em đã tung hoành khắp ngõ nhỏ phố lớn được một thời gian rất dài rồi, gặp qua nhiều việc đời, nhưng cả đám vẫn bị chọc cho tức đến muốn hộc máu.
Chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy.
Tiếng ồn ào dần lớn hơn, mang theo lửa giận của thanh niên. Người hóng chuyện xung quanh lầu một đều nhìn sang đây, ai cũng không chuồn đi, bọn họ đều rất bình tĩnh, biết hai đám người phát sinh xung đột không có khả năng động tay ở tiệm nét.
Ở đây đều là máy tính, diện tích cũng không lớn, không có cách nào phát huy.
Vài giây sau suy nghĩ của bọn họ cũng được chứng minh.
Giang Tùy hươ lên: “Đi ra ngoài nói.”
Dứt lời anh cầm lấy hộp nhựa trên bàn, lắc lắc vài cái, quay qua rút lấy một cái bánh quy rồi bỏ vào miệng, đi được vài bước lướt qua mặt đám người, gật đầu với đám người còn choáng váng đứng yên tại chỗ.
“Đi thôi.”
–
Hai đám người rời đi, tiệm net ồn ào một chút lại khôi phục như bình thường.
Trần Ngộ nhanh chóng tắt máy tính, cất đồ ăn vặt rồi xách balo đi ra bên ngoài.
Cô làm lơ những ánh mắt vô nghĩa kia.
“Này, Trần Ngộ, Trần Ngộ, bây giờ cậu phải về ngay à, không đợi……”
Phan Lâm Lâm đuổi theo, phát hiện Trần Ngộ không đi mà đứng ở dưới bóng cây bên trái cánh cửa. Bước chân của cô ta chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.
Trần Ngộ và Giang Tùy thế mà lại là một đôi.
Việc này chắc hẳn Lưu Kha cũng không biết.
Phan Lâm Lâm vô cùng kinh ngạc, phòng vẽ tranh đa số đều là nữ, mà đề tài luôn liên quan đến Giang Tùy, có rất nhiều người có ý với anh, nhưng lại không mấy ai làm ra hành động gì.
Bởi vì theo đuổi không được.
Anh vừa cao vừa đẹp trai, lại giàu có, chàng trai có điều kiện tốt như vậy, không có tự tin thì căn bản không dám theo đuổi.
Phan Lâm Lâm có tâm trạng phức tạp. Thường ngày Giang Tùy không cười đùa với con gái, cảm giác xa cách rất mạnh mẽ, không thể lại gần được.
Không ngờ Trần Ngộ có thể theo đuổi được Giang Tùy, thật lợi hại.
Cũng không biết cô ấy làm thế nào mà theo đuổi được.
Trong bóng tối chợt truyền đến câu hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Lúc Phan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở một nụ cười: “Không, không có, không nghĩ gì cả.”
Ánh mắt của Trần Ngộ xuyên thủng ánh sáng âm u, như biến thành thực chất mà ghim Phan Lâm Lâm.
Cùng trường, lại cùng phòng vẽ tranh, chỗ ngồi gần nhau.
Giờ phút này, bầu không khí chợt tỏa ra sự lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có.
Nụ cười của Phan Lâm Lâm cứng đờ trên gương mặt, cô ta cố gắng cười rộ thêm lần nữa: “Trần Ngộ, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác đâu, sẽ không nói cho ai biết cả.”
“Không phải.”
Phan Lâm Lâm vội vàng sửa lời: “Tối hôm nay tôi không đến Bạch Mã.”
Trần Ngộ không nói chuyện.
–
“Tôi thật sự sẽ không nói ra, Trần Ngộ, cậu nghĩ xem, bạn trai cậu là Giang Tùy đó, tôi dám nói chuyện của anh ấy sao? Có cho tôi mượn lá gan thì tôi cũng không dám, tôi chưa chán sống đâu?”
Phan Lâm Lâm run rẩy nói, vô cùng lo lắng hoảng sợ.
Trần Ngộ nhíu chặt lông mày: “Tôi và Giang Tùy không phải đang yêu đương.”
Phan Lâm Lâm gượng cười vài tiếng: “Trần Ngộ, đến lúc này rồi mà cậu còn nói như vậy, xem người khác đều là kẻ ngốc à.”
Gương mặt Trần Ngộ không có chút cảm xúc nào.
Phan Lâm Lâm nhìn cô một hồi lâu, đi qua đi lại một chút: “Anh ba nói cậu là vợ của Giang Tùy.”
Trần Ngộ nói vài ba câu kể về chuyện ngày hôm đó.
Phan Lâm Lâm buột miệng thốt ra: “Anh Ba không phải người như vậy.”
“Trọng điểm của cậu sai rồi.” Trần Ngộ nói.
Sắc mặt của Phan Lâm Lâm chợt thay đổi, giọng điệu có chút cứng ngắc hỏi: “Tôi không bao đêm nữa.”
“Tôi đi trước đây, cậu làm gì thì làm đi.”
Dáng vẻ ‘Người không chung đường không thể hợp tác’.
Trần Ngộ im lặng.
Phan Lâm Lâm chạy xuống bậc thang, không quay đầu lại mà nói một câu: “Người như Giang Tùy chỉ tuỳ tiện chơi đùa chút thôi, cậu, tự cậu cẩn thận một chút.”
Cô ta hoàn toàn không tin lời nói của Trần Ngộ, thật thật giả giả quan tâm một câu.
Trần Ngộ cảm thấy buồn cười, thì ra vừa rồi cô giải thích chẳng có tác dụng gì cả.
Ở ven đường cách đó không xa, Phan Lâm Lâm ôm chặt cánh tay hắt xì một tiếng, váy dài trong cơn gió lạnh phất phơ thành vòng cung lạnh lẽo.
Ánh mắt của Trần Ngộ không dừng lại.
–
Tiệm net sáng đèn, khói bụi mờ mịt.
Ngọn đèn bên ngoài u tối, không khí mát lạnh, tựa như hai thế giới.
Trần Ngộ lấy một túi đồ ăn vặt từ trong balo ra, vừa ăn vừa nhìn dòng người và xe đi lại trên đường.
Con người tồn tại luôn phát sinh rất nhiều chuyện, sẽ gặp rất nhiều tình huống bất ngờ.
Tựa như cô lúc này vậy.
Đồ ăn vặt là bánh quy nhỏ có nhân màu sắc sặc sỡ, hình dạng đá quý, ăn không dừng lại được.
Chờ đến khi ăn sạch túi mới cảm thấy ngán.
Trần Ngộ liếm vị ngọt ngào trên môi, tìm thùng rác, chân giẫm mở thùng rác rồi ném túi rỗng vào bên trong. Cô nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt cô chợt dừng lại ở chiếc xe đạp, di chuyển một vòng rồi thu lại.
Chờ một chút.
Chờ bọn họ trở về thì cô sẽ đi ngay.
–
“Bạn gì ơi.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên ở phía sau lưng Trần Ngộ. Bất chợt nghe được có người khác, cô quay đầu nhìn lại, là một gương mặt xa lạ. Lúc này người nọ đang đứng trên bậc thang, mặc bộ váy trắng, tóc dài tung bay.
Trần Ngộ bước lên bậc thang, dừng ở dưới cô ấy hai bậc, đứng ở một khoảng cách an toàn và thích hợp đối với một người xa lạ, ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô gái tóc dài lúng túng nắm tay, do dự nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết……không”
“Nói cho tôi biết…… Nói cho tôi biết……”
Cô gái tóc dài ấp úng nửa ngày trời vẫn không nói rõ được, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Trần Ngộ đi ngang qua cô ấy.
Quần áo bị giữ chặt, cô lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang bên. Cô gái tóc dài lập tức buông tay ra, mặt cô ấy đỏ bừng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không tìm bạn trai của cậu, là, là chàng trai mặc áo khoác màu đỏ kia.”
Nửa câu sau nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Trần Ngộ lật lại ký ức, có một người phù hợp, hình như cậu ấy tên là Vương Nhất Phàm.
“Tôi không phải người xấu, tôi là bạn cùng lớp với cậu ấy.”
Giọng nói của cô gái tóc dài nhỏ hơn rất nhiều, cầu xin nói: “Cậu có thể cho tôi xin số điện thoại của cậu ấy không?”
Trần Ngộ: “Xin lỗi.”
Đôi mắt của cô gái tóc dài lập tức đỏ bừng lên, vô cùng hèn mọn nói: “Tôi sẽ không tìm cậu ấy, sẽ không gọi điện thoại cho cậu ấy, một lần cũng không. Tôi chỉ muốn viết số điện thoại vào sổ nhật ký thôi, cầu xin cậu.”
Trần Ngộ nhíu mày, sao lại làm như cô bắt nạt người khác vậy. Cô im lặng một hai giây, giọng điệu hơi dịu dàng hơn một chút: “Tối hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, trước kia chưa từng gặp, không hề thân.”
Cô gái tóc dài trừng lớn đôi mắt rưng rưng nước, đôi môi run rẩy, sắc mặt u tối, như là sinh mệnh đang nhanh chóng bị cạn kiệt.
Giống như một đóa hoa héo.
Trần Ngộ chưa từng gặp loại cảm giác này, cũng không thể lý giải được, không hiểu nỗi. Cô khó hiểu hỏi: “Vì sao cậu không tự mình tìm cậu ấy hỏi xin?”
Cô gái tóc dài lau nước mắt, khóc lóc cười nói: “Tôi yêu thầm cậu ấy.”
Trần Ngộ ngẩn ngơ.
“Bạn ơi, cầu xin cậu đừng nói cho cậu ấy biết chuyện của tôi.” Cô gái tóc dài nói xong thì lập tức rời đi.
Trần Ngộ vén sợi tóc bị gió thổi đến trước mặt ra sau tai, trong mắt là hình bóng gầy gò lạc lõng cô đơn.
Yêu thầm đau khổ như vậy sao?
Trần Ngộ thầm nghĩ, một ngày nào đó nếu cô thích một ai, cô sẽ nghĩ cách xác định tình cảm của mình.
Xác định xong cô sẽ trực tiếp nói thẳng ra.
–
Không biết là đợi bao lâu, Trần Ngộ đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, lại đổi từ chân phải sang chân trai, chờ đến lúc hai chân đều nhức mỏi thì mấy người Giang Tùy mới trở về.
Vương Nhất Phàm huýt sáo: “Lúm Đồng Tiền Nhỏ vẫn còn ở đây à, ngoan thật đấy.”
Giang Tùy cho cậu ấy một ánh mắt hình viên đạn: “Mẹ nó đừng gọi Lúm Đồng Tiền Nhỏ Lúm Đồng Tiền Nhỏ nữa, người ta có tên.”
“Tùy Ngộ Nhi An à, Tam Tư nói với em rồi.”
Vương Nhất Phàm nhéo giọng nói chuyện, ỏn à ỏn ẻn nói: “Thật xứng đôi đó.”
Giang Tùy thấy ghê tởm sởn gai ốc: “Đệch, nói chuyện đàng hoàng thì chết à? Cậu còn ỏn ẻn nữa xem, bang hội chết tiệt kia của cậu ông đây mặc kệ.”
Vương Nhất Phàm nói thu thì thu ngay, chỉ một giây đã biến thành nghiêm túc, trong đôi mắt hồ ly xuất hiện ánh sáng.
“Chuyện ngày hôm nay váy xếp ly sẽ không nói bậy chứ?”
Sắc mặt của Giang Tùy chợt cứng đờ, anh lau mặt thật mạnh, không cẩn thận đụng phải vết thương bên khóe miệng, đau đến “Hít’ một hơi, theo bản năng cắn chặt lời nói thô tục ở trong miệng.
Trần Ngộ phía trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn lên. Khóe miệng trầy da một chút, những nơi khác trên mặt thì không có vết thương gì.
Đi đường cũng rất tự nhiên, tay chân đều lành lặng.
“Chị, bọn em không đánh.” Tạ Tam Tư cười nói: “Chỉ tâm sự cuộc đời, nói chút về ước mơ và tương lai thôi.”
“Đúng không Phong Thuận, Kim Nguyên, các cậu nói đi.”
Vương Nhất Phàm: “Ừm.”
Trương Kim Nguyên: “Nếu đánh thật thì lúc này chưa xong đâu, vẫn còn đánh tiếp.”
Giang Tùy phát hiện ánh mắt nghi ngờ của cô gái, anh ‘Chậc’ một tiếng: “Xã hội pháp trị, đánh chết người thì phải bóc lịch.”
Tạ Tam Tư bông đùa nói một câu: “Anh Tùy sợ làm người ta nửa sống nửa chết sau đó họ lại đến phòng vẽ tranh chặn đường chị, cho nên chỉ cảnh cáo thôi.”
Giang Tùy đá cậu ta một cái: “Mẹ nó câm miệng lại đi.”
Sau đó anh nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh: “Đừng tin lời nói bậy bạ của cậu ta, ông đây là vì chính mình.”
“Trong lúc tập huấn tôi không muốn gây chuyện, phiền.”
Có xe chạy ngang qua, một tia sáng chiếu vào giữa hai người Trần Ngộ và Giang Tùy, khiến hai người bọn họ có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt của nhau.
Người trước thì nhìn khóe môi của người sau, không biết đang suy nghĩ gì.
Người sau thì giữa mày đều là vẻ ngượng nghịu.
Ánh sáng kia nhanh chóng lướt qua, bọn họ lại lần nữa chìm vào bóng tối.
–
Tạ Tam Tư nhận ra chút gì đó từ trong tầm mắt của Trần Ngộ, phân biệt tới lui, cảm thấy mùi vị rất kỳ diệu, cậu ta cười nói: “Chị, chị đừng lo lắng, anh Tùy chỉ bị một đòn thôi, hơn nữa còn là do mất tập trung thôi.”
Còn vì sao lại mất tập trung, trừ người trong cuộc ra thì không ai biết.
Nhưng mà người đó, anh Tùy của chúng ta có chết cũng không nói ra lúc đó anh mất tập trung là bởi vì suy nghĩ Bé Tóc Vàng có ở tiệm net chờ anh hay không.
Cho nên Giang Tùy lựa chọn giữ im lặng.
Trần Ngộ biết có hỏi thì anh cũng không nói ra, nên đã hỏi Tạ Tam Tư có đầu óc đơn giản: “Không phải nói không đánh hay sao?”
“Đúng là không đánh, nhưng chuyện này cũng phải giải quyết mà.” Tạ Tam Tư một năm một mười trả lời: “Tên kia cũng là đàn ông, cậu ta nói muốn đấu một chọi một với anh Tùy, những người khác đều không lên.”
“Kết quả đương nhiên là anh Tùy thắng, không có chút hồi hộp gì cả.”
Làm người của bên nhà trai, Vương Nhất Phàm đúng lúc nhấn mạnh: “Đúng vậy.”
Trương Kim Nguyên cũng nói: “Anh Tùy chỉ bị trầy bên miệng thôi, tên kia thì ít nhất cũng phải nằm ở nhà nửa tháng mới có thể ra ngoài gặp người được, thật là thảm.”
Trần Ngộ nhìn về phía Giang Tùy, cuối cùng xác nhận lại lần nữa: “Chuyện đã xong chưa?”
Giang Tùy liếm vết thương bên khóe môi: “Xong rồi.”
Nhớ đến gì đó, anh nhỏ giọng hỏi: “Đồ ăn vặt đâu?”
Trần Ngộ không trả lời.
Giang Tùy nắm lấy dây đeo balo của cô.
Trần Ngộ tránh né không được, lạnh mặt: “Buông tay.”
Giang Tùy chẳng những không buông ra mà còn chạm vào khóa kéo, làm bộ muốn mở balo của cô ra kiểm tra một trận, xác định đồ ăn vặt đã đi đâu.
“Bỏ vào rồi.” Giọng điệu của Trần Ngộ không được tốt lắm.
Giang Tùy nhận được kết quả vừa lòng, lười biếng vỗ nhẹ lên balo của cô: “Không nói sớm.”
Ba người bên cạnh diễn lại vẻ mặt ngẩn ngơ.
Dáng vẻ như học sinh tiểu học này của anh Tùy thật sự không dám nhìn.
–
Đêm đã khuya, Trần Ngộ không thể ở lại thêm nữa, cô đẩy xe đạp của mình, nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của cô gái tóc dài nên liếc mắt nhìn qua Vương Nhất Phàm.
Trong ánh mắt có chút gì đó kỳ lạ.
Vương Nhất Phàm vuốt cằm, nhướng mày cười gian xảo: “Anh Tùy, anh mau quản Tùy Ngộ Nhi An của anh đi, cô ấy nhìn em như vậy làm em ngại quá.”
Giang Tùy làm lơ người anh em đang giả vờ giả vịt, anh đi về phía cô gái, khom lưng nói nhỏ với cô: “Nhìn gì đó?”
Trần Ngộ nhỏ giọng nói: “Nhìn vu vơ thôi.”
“Con gái không việc gì thì đừng nhìn chằm chằm vào con trai như vậy, rất dễ làm người ta hiểu nhầm.”
Giang Tùy tận tình khuyên bảo như người mẹ già: “Nên nghĩ nhiều đến danh tiếng của mình đi, đừng chỉ mọc mỗi tóc, nên biết suy nghĩ chút.”
Trần Ngộ xụ mặt xuống.
Giang Tùy muốn nắm lấy lỗ tai cô: “Có nghe thấy không?”
Trần Ngộ liếc anh: “Lo chuyện bao đồng.”
“Cái này gọi là lương thiện.” Giang Tùy nghiêm túc nói: “Không phải ai cũng có lòng tốt giống ông đây.”
Trần Ngộ không muốn tranh cãi với anh nữa: “Tôi đi về đây.”
“Đợi đã.” Giang Tùy nhìn ba người anh em ngốc đang xem kịch kia và nói: “Tôi đưa cô ấy về.”
Vừa chào tạm biệt xong đã bị cô gái từ chối: “Không cần.”
Giang Tùy: “……”
Anh nhìn cô mở khóa, đá chân chống, đẩy xe rồi ngồi lên đạp đi, biến mất ở góc đường cũng không quay đầu nhìn lại.
Ngẩn ngơ.
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng.
Tạ Tam Tư đã nhịn cười đến mức đỏ mặt tía tai, cậu ta ho khan vài tiếng: “Anh Tùy, con gái đều thích nói ngược, không cần chính là cần đó.”
Vương Nhất Phàm đốt điếu thuốc, khí thế công tử phong lưu lan tỏa ra: “Là một người lão luyện trên tình trường, em nghĩ giờ phút này em là người có quyền lên tiếng nhất. Căn cứ theo kinh nghiệm của em, trong tình huống bình thường suy đoán như vậy là không sai.”
“Cho dù có sai cũng không phải chuyện gì to tát, tóm lại chính là người đàn ông chủ động thì sẽ có kẹo để ăn.”
Giang Tùy vỗ trán.
“Tình trường của Phong Thuận có nói ba ngày ba đêm cũng không xong, cậu ta thành hàng khô rồi.” Tạ Tam Tư đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp: “Anh Tùy đi nhanh lên.”
“Đã trễ thế này con gái đi một mình rất không an toàn.”
Vương Nhất Phàm bổ sung: “Đặc biệt là cô gái xinh đẹp.”
Tạ Tam Tư và Vương Nhất Phàm từng người nói một câu như là đang diễn kịch nói vậy.
Trương Kim Nguyên ở bên cạnh không nói gì, cậu ta đang chìm đắm trong vũ trụ nhỏ của mình, không suy nghĩ gì mà thở dài cảm thán: “Tùy Ngộ Nhi An, hay cho……Tùy Ngộ Nhi An……”
Nửa câu sau thay đổi phong cách, rõ ràng là giọng điệu kinh kịch.
Giang Tùy: “…..”
Đều suy nghĩ cái gì vậy.
Giang Tùy đen mặt tức giận mắng: “Cút hết đi.”
Tạ Tam Tư muốn kéo Trương Kim Nguyên, không nhờ tên kia lại nói một câu khiến mọi người giật mình: “Dứt khoát để em đi đưa đi.”
“……”
Tạ Tam Tư nhanh chóng thu tay lại, rời xa chốn thị phi này.
Trong đám người này, cậu ta là nhỏ yếu nhất.
Mẹ nói con trai đi ra ngoài phải biết tự bảo vệ bản thân.
Vương Nhất Phàm định nói gì đó, nhưng vừa há miệng đã bị một ngụm khối làm sặc. Cậu ấy vừa ho khan vừa xua tay với Trương Kim Nguyên, ho đến mức chảy nước mắt.
“Xin khăn giấy thì tìm Tam Tư.”
Trương Kim Nguyên để lộ chiếc răng khểnh: “Anh Tùy, em đi nhé.”
Giang Tùy vuốt cổ áo khoác, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu muốn đi đâu?”
(*Giương cung bạt kiếm (tạm dịch): câu gốc 剑拔弩张 (Kiếm bạt nỏ trương) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tình trạng căng thẳng, sẵn sàng xảy ra xung đột hoặc cuộc chiến. Thành ngữ này được dùng để miêu tả tình huống khi mối đe dọa hoặc xung đột gần như đã đến, và chỉ cần một cái búng tay là có thể xảy ra một cuộc xung đột lớn.)
“Làm gì vậy? Làm gì vậy?” Tạ Tam Tư vội vội vàng vàng xông tới, phía sau còn có Vương Nhất Phàm và Trương Kim Nguyên.
Ba người bọn họ đứng bên cạnh Giang Tùy, phe phái rõ ràng.
Trần Ngộ đưa mắt nhìn ba thiếu niên, Tạ Tam Tư thấp hơn, còn hai người không quen biết kia đều cao trên 1m8, tràn ngập cảm giác vận động, thoạt nhìn không yếu ớt. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tùy không biết suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, cúi người áp sát bên tai cô: “Tôi nói.”
“Rụt rè chút.”
Khi anh nói chuyện hơi thở ấm áp tỏa ra, như có như không mà lướt qua lông tơ trên tai cô: “Đừng cứ thấy con trai là nhìn chằm chằm.”
Trần Ngộ mím môi: “Thần kinh.”
Giang Tùy còn chưa rời khỏi cô, anh nghe rõ từng chữ một, lập tức xụ mặt: “Còn cãi nữa?”
Trần Ngộ đột ngột quay mặt về phía anh.
Giang Tùy đang khom lưng lập tức trở nên cứng đờ, mắt trừng to.
Chàng trai giống như bị trúng tà vậy, cả người không nhúc nhích, tròng mắt cũng không chuyển động, giống như người mất hồn.
Trần Ngộ mượn khoảng cách có thể nói nhỏ này, nhỏ giọng hỏi: “Cậu dự định làm thế nào?”
Chàng trai không phản ứng, cô ho một tiếng.
Dưới mí mắt của Giang Tùy, cô gái nhíu mày, đôi mắt nửa khép hờ, gương mặt sạch sẽ thanh tú lộ ra chút nghiêm túc. Anh nhìn một hồi mới di chuyển tầm mắt: “Cái gì?”
Trần Ngộ kiên nhẫn nói: “Những người đó sẽ không chỉ chào hỏi một tiếng là xong việc đâu.”
Giang Tùy đáp lại bằng giọng mũi thiếu tập trung: “Ừm.”
Trần Ngộ đè nén âm lượng: “Gọi cảnh sát không?”
Giang Tùy lại không tập trung, cà lơ phất phơ: “Hả?”
Trần Ngộ: “……”
Thôi, mình nói mấy thứ này với tên ngốc làm gì.
Trần Ngộ chuyển mạch suy nghĩ, hiện tại tình huống này rất dễ bị mất khống chế, cho nên chuyện nên nói vẫn phải nói. Cô điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt lần nữa, nhỏ giọng gọi: “Giang Tùy.”
Giang Tùy rũ mắt xuống, không chút để ý mà nhìn qua.
Cùng một cái tên, nhưng người gọi khác nhau thì cảm giác con mẹ nó còn không giống nhau.
Mỗi lần Bé Tóc Vàng gọi anh đều có thể khiến anh nâng cao tinh thần, như là bị cọng lông chim nhỏ lạnh lẽo trêu chọc một chút vậy.
Lạ lùng.
Trần Ngộ vuốt vuốt lọn tóc ngang vai, trong lòng đang sắp xếp lại từ ngữ.
Ngắn gọn chút, hiền hòa chút.
Ánh mắt của Giang Tùy nhẹ nhàng liếc qua, cũng không biết có phải Bé Tóc Vàng có tóc màu vàng làm nền hay không mà lỗ tai lộ ra của cô có vẻ vô cùng trắng.
Hả? Xỏ lỗ tai từ lúc nào?
Anh yên lặng mà tập trung nhìn vào, phát hiện không phải vậy.
Hình như là có cái mụn bị cô làm vỡ, kết vảy để lại một điểm nhỏ màu đen.
“……”
–
Trần Ngộ đã suy nghĩ kỹ rồi nên lập tức mở miệng, giọng điệu cố gắng bình tĩnh chậm rãi nhất, mang theo một chút vỗ về: “Có thể không động thủ thì đừng động thủ.”
Giang Tùy nhướng mắt lên: “Làm sao?”
Trần Ngộ bình tĩnh nói: “Bọn họ có thể thông qua Phan Lâm Lâm nghe ngóng về chúng ta.”
Giang Tùy cười nhạo, đầu lưỡi vô thức nhẹ nhàng liếm môi, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm lại kiêu ngạo và tùy ý: “Vậy thì thế nào?”
Xung quanh có rất nhiều người nhìn. Trần Ngộ nhắm mắt lại, bình tĩnh.
Việc nhỏ mà không nhẫn nhịn, thì……
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói tức giận của chàng trai: “Mấy túi đồ ăn vặt trên cái bàn kia cậu bỏ vào túi mang về đi.”
Thật đột ngột, câu sau không khớp với câu trước.
Trần Ngộ: “……” Ai quan tâm đồ ăn vặt.
Giang Tùy đã nhìn ra suy nghĩ từ trong ánh mắt của cô, anh dùng ánh mắt ép hỏi, có cất hay không?
Trần Ngộ nhìn ánh mắt của anh, giống như đang nhìn một đứa trẻ lì lợm la lối khóc lóc: “Tôi cất.”
“Nói xong rồi?”.
Ai ngờ chàng trai đột ngột khom lưng cúi đầu lại gần.
Trần Ngộ ngửa người ra phía sau, eo chạm vào ghế dựa, nhưng anh vẫn còn tiến về phía cô. Ngay lúc cô định vương tay đẩy ra thì thấy môi mỏng của anh hé mở, lười biếng mà phun ra hai chữ.
“Hơn nữa.”
Trần Ngộ nghe thấy tiếng vỡ nát của lý trí.
“Bình tĩnh chứ bạn Trần, có nhiều người nhìn vậy mà, đừng để mất mặt.” Giang Tùy cười vô cùng phúc hậu và vô hại.
Trần Ngộ nghiêng đầu qua một bên, dùng sức hít sâu một hơi.
–
Những người khác không nghe Trần Ngộ và Giang Tùy nói gì, chỉ thấy hành động của bọn họ thật mập mờ và cũng thật thân mật.
Đối với cảnh tượng này, bọn họ có những phản ứng khác nhau.
Tên kiểu tóc Perm cảm thấy bản thân bị coi thường, nhưng cậu ta đã thành một đại ca thì không thể dễ dàng dậm chân, cần phải bình tĩnh.
Các anh em không nuốt được cơn giận này, bắt đầu ồn ào mắng nhiếc.
Tạ Tam Tư có một chiêu vô cùng đê tiện, đó chính là nhại lại lời nói của người ta, cậu ta đã bắt đầu dùng chiêu này.
Người ta mắng cái gì, cậu ta nhại lại đáp trả, đáp trả toàn bộ.
Tên kiểu tóc Perm và các anh em đã tung hoành khắp ngõ nhỏ phố lớn được một thời gian rất dài rồi, gặp qua nhiều việc đời, nhưng cả đám vẫn bị chọc cho tức đến muốn hộc máu.
Chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy.
Tiếng ồn ào dần lớn hơn, mang theo lửa giận của thanh niên. Người hóng chuyện xung quanh lầu một đều nhìn sang đây, ai cũng không chuồn đi, bọn họ đều rất bình tĩnh, biết hai đám người phát sinh xung đột không có khả năng động tay ở tiệm nét.
Ở đây đều là máy tính, diện tích cũng không lớn, không có cách nào phát huy.
Vài giây sau suy nghĩ của bọn họ cũng được chứng minh.
Giang Tùy hươ lên: “Đi ra ngoài nói.”
Dứt lời anh cầm lấy hộp nhựa trên bàn, lắc lắc vài cái, quay qua rút lấy một cái bánh quy rồi bỏ vào miệng, đi được vài bước lướt qua mặt đám người, gật đầu với đám người còn choáng váng đứng yên tại chỗ.
“Đi thôi.”
–
Hai đám người rời đi, tiệm net ồn ào một chút lại khôi phục như bình thường.
Trần Ngộ nhanh chóng tắt máy tính, cất đồ ăn vặt rồi xách balo đi ra bên ngoài.
Cô làm lơ những ánh mắt vô nghĩa kia.
“Này, Trần Ngộ, Trần Ngộ, bây giờ cậu phải về ngay à, không đợi……”
Phan Lâm Lâm đuổi theo, phát hiện Trần Ngộ không đi mà đứng ở dưới bóng cây bên trái cánh cửa. Bước chân của cô ta chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.
Trần Ngộ và Giang Tùy thế mà lại là một đôi.
Việc này chắc hẳn Lưu Kha cũng không biết.
Phan Lâm Lâm vô cùng kinh ngạc, phòng vẽ tranh đa số đều là nữ, mà đề tài luôn liên quan đến Giang Tùy, có rất nhiều người có ý với anh, nhưng lại không mấy ai làm ra hành động gì.
Bởi vì theo đuổi không được.
Anh vừa cao vừa đẹp trai, lại giàu có, chàng trai có điều kiện tốt như vậy, không có tự tin thì căn bản không dám theo đuổi.
Phan Lâm Lâm có tâm trạng phức tạp. Thường ngày Giang Tùy không cười đùa với con gái, cảm giác xa cách rất mạnh mẽ, không thể lại gần được.
Không ngờ Trần Ngộ có thể theo đuổi được Giang Tùy, thật lợi hại.
Cũng không biết cô ấy làm thế nào mà theo đuổi được.
Trong bóng tối chợt truyền đến câu hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Lúc Phan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở một nụ cười: “Không, không có, không nghĩ gì cả.”
Ánh mắt của Trần Ngộ xuyên thủng ánh sáng âm u, như biến thành thực chất mà ghim Phan Lâm Lâm.
Cùng trường, lại cùng phòng vẽ tranh, chỗ ngồi gần nhau.
Giờ phút này, bầu không khí chợt tỏa ra sự lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có.
Nụ cười của Phan Lâm Lâm cứng đờ trên gương mặt, cô ta cố gắng cười rộ thêm lần nữa: “Trần Ngộ, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác đâu, sẽ không nói cho ai biết cả.”
“Không phải.”
Phan Lâm Lâm vội vàng sửa lời: “Tối hôm nay tôi không đến Bạch Mã.”
Trần Ngộ không nói chuyện.
–
“Tôi thật sự sẽ không nói ra, Trần Ngộ, cậu nghĩ xem, bạn trai cậu là Giang Tùy đó, tôi dám nói chuyện của anh ấy sao? Có cho tôi mượn lá gan thì tôi cũng không dám, tôi chưa chán sống đâu?”
Phan Lâm Lâm run rẩy nói, vô cùng lo lắng hoảng sợ.
Trần Ngộ nhíu chặt lông mày: “Tôi và Giang Tùy không phải đang yêu đương.”
Phan Lâm Lâm gượng cười vài tiếng: “Trần Ngộ, đến lúc này rồi mà cậu còn nói như vậy, xem người khác đều là kẻ ngốc à.”
Gương mặt Trần Ngộ không có chút cảm xúc nào.
Phan Lâm Lâm nhìn cô một hồi lâu, đi qua đi lại một chút: “Anh ba nói cậu là vợ của Giang Tùy.”
Trần Ngộ nói vài ba câu kể về chuyện ngày hôm đó.
Phan Lâm Lâm buột miệng thốt ra: “Anh Ba không phải người như vậy.”
“Trọng điểm của cậu sai rồi.” Trần Ngộ nói.
Sắc mặt của Phan Lâm Lâm chợt thay đổi, giọng điệu có chút cứng ngắc hỏi: “Tôi không bao đêm nữa.”
“Tôi đi trước đây, cậu làm gì thì làm đi.”
Dáng vẻ ‘Người không chung đường không thể hợp tác’.
Trần Ngộ im lặng.
Phan Lâm Lâm chạy xuống bậc thang, không quay đầu lại mà nói một câu: “Người như Giang Tùy chỉ tuỳ tiện chơi đùa chút thôi, cậu, tự cậu cẩn thận một chút.”
Cô ta hoàn toàn không tin lời nói của Trần Ngộ, thật thật giả giả quan tâm một câu.
Trần Ngộ cảm thấy buồn cười, thì ra vừa rồi cô giải thích chẳng có tác dụng gì cả.
Ở ven đường cách đó không xa, Phan Lâm Lâm ôm chặt cánh tay hắt xì một tiếng, váy dài trong cơn gió lạnh phất phơ thành vòng cung lạnh lẽo.
Ánh mắt của Trần Ngộ không dừng lại.
–
Tiệm net sáng đèn, khói bụi mờ mịt.
Ngọn đèn bên ngoài u tối, không khí mát lạnh, tựa như hai thế giới.
Trần Ngộ lấy một túi đồ ăn vặt từ trong balo ra, vừa ăn vừa nhìn dòng người và xe đi lại trên đường.
Con người tồn tại luôn phát sinh rất nhiều chuyện, sẽ gặp rất nhiều tình huống bất ngờ.
Tựa như cô lúc này vậy.
Đồ ăn vặt là bánh quy nhỏ có nhân màu sắc sặc sỡ, hình dạng đá quý, ăn không dừng lại được.
Chờ đến khi ăn sạch túi mới cảm thấy ngán.
Trần Ngộ liếm vị ngọt ngào trên môi, tìm thùng rác, chân giẫm mở thùng rác rồi ném túi rỗng vào bên trong. Cô nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt cô chợt dừng lại ở chiếc xe đạp, di chuyển một vòng rồi thu lại.
Chờ một chút.
Chờ bọn họ trở về thì cô sẽ đi ngay.
–
“Bạn gì ơi.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên ở phía sau lưng Trần Ngộ. Bất chợt nghe được có người khác, cô quay đầu nhìn lại, là một gương mặt xa lạ. Lúc này người nọ đang đứng trên bậc thang, mặc bộ váy trắng, tóc dài tung bay.
Trần Ngộ bước lên bậc thang, dừng ở dưới cô ấy hai bậc, đứng ở một khoảng cách an toàn và thích hợp đối với một người xa lạ, ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô gái tóc dài lúng túng nắm tay, do dự nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết……không”
“Nói cho tôi biết…… Nói cho tôi biết……”
Cô gái tóc dài ấp úng nửa ngày trời vẫn không nói rõ được, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Trần Ngộ đi ngang qua cô ấy.
Quần áo bị giữ chặt, cô lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang bên. Cô gái tóc dài lập tức buông tay ra, mặt cô ấy đỏ bừng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không tìm bạn trai của cậu, là, là chàng trai mặc áo khoác màu đỏ kia.”
Nửa câu sau nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Trần Ngộ lật lại ký ức, có một người phù hợp, hình như cậu ấy tên là Vương Nhất Phàm.
“Tôi không phải người xấu, tôi là bạn cùng lớp với cậu ấy.”
Giọng nói của cô gái tóc dài nhỏ hơn rất nhiều, cầu xin nói: “Cậu có thể cho tôi xin số điện thoại của cậu ấy không?”
Trần Ngộ: “Xin lỗi.”
Đôi mắt của cô gái tóc dài lập tức đỏ bừng lên, vô cùng hèn mọn nói: “Tôi sẽ không tìm cậu ấy, sẽ không gọi điện thoại cho cậu ấy, một lần cũng không. Tôi chỉ muốn viết số điện thoại vào sổ nhật ký thôi, cầu xin cậu.”
Trần Ngộ nhíu mày, sao lại làm như cô bắt nạt người khác vậy. Cô im lặng một hai giây, giọng điệu hơi dịu dàng hơn một chút: “Tối hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, trước kia chưa từng gặp, không hề thân.”
Cô gái tóc dài trừng lớn đôi mắt rưng rưng nước, đôi môi run rẩy, sắc mặt u tối, như là sinh mệnh đang nhanh chóng bị cạn kiệt.
Giống như một đóa hoa héo.
Trần Ngộ chưa từng gặp loại cảm giác này, cũng không thể lý giải được, không hiểu nỗi. Cô khó hiểu hỏi: “Vì sao cậu không tự mình tìm cậu ấy hỏi xin?”
Cô gái tóc dài lau nước mắt, khóc lóc cười nói: “Tôi yêu thầm cậu ấy.”
Trần Ngộ ngẩn ngơ.
“Bạn ơi, cầu xin cậu đừng nói cho cậu ấy biết chuyện của tôi.” Cô gái tóc dài nói xong thì lập tức rời đi.
Trần Ngộ vén sợi tóc bị gió thổi đến trước mặt ra sau tai, trong mắt là hình bóng gầy gò lạc lõng cô đơn.
Yêu thầm đau khổ như vậy sao?
Trần Ngộ thầm nghĩ, một ngày nào đó nếu cô thích một ai, cô sẽ nghĩ cách xác định tình cảm của mình.
Xác định xong cô sẽ trực tiếp nói thẳng ra.
–
Không biết là đợi bao lâu, Trần Ngộ đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, lại đổi từ chân phải sang chân trai, chờ đến lúc hai chân đều nhức mỏi thì mấy người Giang Tùy mới trở về.
Vương Nhất Phàm huýt sáo: “Lúm Đồng Tiền Nhỏ vẫn còn ở đây à, ngoan thật đấy.”
Giang Tùy cho cậu ấy một ánh mắt hình viên đạn: “Mẹ nó đừng gọi Lúm Đồng Tiền Nhỏ Lúm Đồng Tiền Nhỏ nữa, người ta có tên.”
“Tùy Ngộ Nhi An à, Tam Tư nói với em rồi.”
Vương Nhất Phàm nhéo giọng nói chuyện, ỏn à ỏn ẻn nói: “Thật xứng đôi đó.”
Giang Tùy thấy ghê tởm sởn gai ốc: “Đệch, nói chuyện đàng hoàng thì chết à? Cậu còn ỏn ẻn nữa xem, bang hội chết tiệt kia của cậu ông đây mặc kệ.”
Vương Nhất Phàm nói thu thì thu ngay, chỉ một giây đã biến thành nghiêm túc, trong đôi mắt hồ ly xuất hiện ánh sáng.
“Chuyện ngày hôm nay váy xếp ly sẽ không nói bậy chứ?”
Sắc mặt của Giang Tùy chợt cứng đờ, anh lau mặt thật mạnh, không cẩn thận đụng phải vết thương bên khóe miệng, đau đến “Hít’ một hơi, theo bản năng cắn chặt lời nói thô tục ở trong miệng.
Trần Ngộ phía trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn lên. Khóe miệng trầy da một chút, những nơi khác trên mặt thì không có vết thương gì.
Đi đường cũng rất tự nhiên, tay chân đều lành lặng.
“Chị, bọn em không đánh.” Tạ Tam Tư cười nói: “Chỉ tâm sự cuộc đời, nói chút về ước mơ và tương lai thôi.”
“Đúng không Phong Thuận, Kim Nguyên, các cậu nói đi.”
Vương Nhất Phàm: “Ừm.”
Trương Kim Nguyên: “Nếu đánh thật thì lúc này chưa xong đâu, vẫn còn đánh tiếp.”
Giang Tùy phát hiện ánh mắt nghi ngờ của cô gái, anh ‘Chậc’ một tiếng: “Xã hội pháp trị, đánh chết người thì phải bóc lịch.”
Tạ Tam Tư bông đùa nói một câu: “Anh Tùy sợ làm người ta nửa sống nửa chết sau đó họ lại đến phòng vẽ tranh chặn đường chị, cho nên chỉ cảnh cáo thôi.”
Giang Tùy đá cậu ta một cái: “Mẹ nó câm miệng lại đi.”
Sau đó anh nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh: “Đừng tin lời nói bậy bạ của cậu ta, ông đây là vì chính mình.”
“Trong lúc tập huấn tôi không muốn gây chuyện, phiền.”
Có xe chạy ngang qua, một tia sáng chiếu vào giữa hai người Trần Ngộ và Giang Tùy, khiến hai người bọn họ có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt của nhau.
Người trước thì nhìn khóe môi của người sau, không biết đang suy nghĩ gì.
Người sau thì giữa mày đều là vẻ ngượng nghịu.
Ánh sáng kia nhanh chóng lướt qua, bọn họ lại lần nữa chìm vào bóng tối.
–
Tạ Tam Tư nhận ra chút gì đó từ trong tầm mắt của Trần Ngộ, phân biệt tới lui, cảm thấy mùi vị rất kỳ diệu, cậu ta cười nói: “Chị, chị đừng lo lắng, anh Tùy chỉ bị một đòn thôi, hơn nữa còn là do mất tập trung thôi.”
Còn vì sao lại mất tập trung, trừ người trong cuộc ra thì không ai biết.
Nhưng mà người đó, anh Tùy của chúng ta có chết cũng không nói ra lúc đó anh mất tập trung là bởi vì suy nghĩ Bé Tóc Vàng có ở tiệm net chờ anh hay không.
Cho nên Giang Tùy lựa chọn giữ im lặng.
Trần Ngộ biết có hỏi thì anh cũng không nói ra, nên đã hỏi Tạ Tam Tư có đầu óc đơn giản: “Không phải nói không đánh hay sao?”
“Đúng là không đánh, nhưng chuyện này cũng phải giải quyết mà.” Tạ Tam Tư một năm một mười trả lời: “Tên kia cũng là đàn ông, cậu ta nói muốn đấu một chọi một với anh Tùy, những người khác đều không lên.”
“Kết quả đương nhiên là anh Tùy thắng, không có chút hồi hộp gì cả.”
Làm người của bên nhà trai, Vương Nhất Phàm đúng lúc nhấn mạnh: “Đúng vậy.”
Trương Kim Nguyên cũng nói: “Anh Tùy chỉ bị trầy bên miệng thôi, tên kia thì ít nhất cũng phải nằm ở nhà nửa tháng mới có thể ra ngoài gặp người được, thật là thảm.”
Trần Ngộ nhìn về phía Giang Tùy, cuối cùng xác nhận lại lần nữa: “Chuyện đã xong chưa?”
Giang Tùy liếm vết thương bên khóe môi: “Xong rồi.”
Nhớ đến gì đó, anh nhỏ giọng hỏi: “Đồ ăn vặt đâu?”
Trần Ngộ không trả lời.
Giang Tùy nắm lấy dây đeo balo của cô.
Trần Ngộ tránh né không được, lạnh mặt: “Buông tay.”
Giang Tùy chẳng những không buông ra mà còn chạm vào khóa kéo, làm bộ muốn mở balo của cô ra kiểm tra một trận, xác định đồ ăn vặt đã đi đâu.
“Bỏ vào rồi.” Giọng điệu của Trần Ngộ không được tốt lắm.
Giang Tùy nhận được kết quả vừa lòng, lười biếng vỗ nhẹ lên balo của cô: “Không nói sớm.”
Ba người bên cạnh diễn lại vẻ mặt ngẩn ngơ.
Dáng vẻ như học sinh tiểu học này của anh Tùy thật sự không dám nhìn.
–
Đêm đã khuya, Trần Ngộ không thể ở lại thêm nữa, cô đẩy xe đạp của mình, nhớ đến gương mặt đầy nước mắt của cô gái tóc dài nên liếc mắt nhìn qua Vương Nhất Phàm.
Trong ánh mắt có chút gì đó kỳ lạ.
Vương Nhất Phàm vuốt cằm, nhướng mày cười gian xảo: “Anh Tùy, anh mau quản Tùy Ngộ Nhi An của anh đi, cô ấy nhìn em như vậy làm em ngại quá.”
Giang Tùy làm lơ người anh em đang giả vờ giả vịt, anh đi về phía cô gái, khom lưng nói nhỏ với cô: “Nhìn gì đó?”
Trần Ngộ nhỏ giọng nói: “Nhìn vu vơ thôi.”
“Con gái không việc gì thì đừng nhìn chằm chằm vào con trai như vậy, rất dễ làm người ta hiểu nhầm.”
Giang Tùy tận tình khuyên bảo như người mẹ già: “Nên nghĩ nhiều đến danh tiếng của mình đi, đừng chỉ mọc mỗi tóc, nên biết suy nghĩ chút.”
Trần Ngộ xụ mặt xuống.
Giang Tùy muốn nắm lấy lỗ tai cô: “Có nghe thấy không?”
Trần Ngộ liếc anh: “Lo chuyện bao đồng.”
“Cái này gọi là lương thiện.” Giang Tùy nghiêm túc nói: “Không phải ai cũng có lòng tốt giống ông đây.”
Trần Ngộ không muốn tranh cãi với anh nữa: “Tôi đi về đây.”
“Đợi đã.” Giang Tùy nhìn ba người anh em ngốc đang xem kịch kia và nói: “Tôi đưa cô ấy về.”
Vừa chào tạm biệt xong đã bị cô gái từ chối: “Không cần.”
Giang Tùy: “……”
Anh nhìn cô mở khóa, đá chân chống, đẩy xe rồi ngồi lên đạp đi, biến mất ở góc đường cũng không quay đầu nhìn lại.
Ngẩn ngơ.
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng.
Tạ Tam Tư đã nhịn cười đến mức đỏ mặt tía tai, cậu ta ho khan vài tiếng: “Anh Tùy, con gái đều thích nói ngược, không cần chính là cần đó.”
Vương Nhất Phàm đốt điếu thuốc, khí thế công tử phong lưu lan tỏa ra: “Là một người lão luyện trên tình trường, em nghĩ giờ phút này em là người có quyền lên tiếng nhất. Căn cứ theo kinh nghiệm của em, trong tình huống bình thường suy đoán như vậy là không sai.”
“Cho dù có sai cũng không phải chuyện gì to tát, tóm lại chính là người đàn ông chủ động thì sẽ có kẹo để ăn.”
Giang Tùy vỗ trán.
“Tình trường của Phong Thuận có nói ba ngày ba đêm cũng không xong, cậu ta thành hàng khô rồi.” Tạ Tam Tư đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp: “Anh Tùy đi nhanh lên.”
“Đã trễ thế này con gái đi một mình rất không an toàn.”
Vương Nhất Phàm bổ sung: “Đặc biệt là cô gái xinh đẹp.”
Tạ Tam Tư và Vương Nhất Phàm từng người nói một câu như là đang diễn kịch nói vậy.
Trương Kim Nguyên ở bên cạnh không nói gì, cậu ta đang chìm đắm trong vũ trụ nhỏ của mình, không suy nghĩ gì mà thở dài cảm thán: “Tùy Ngộ Nhi An, hay cho……Tùy Ngộ Nhi An……”
Nửa câu sau thay đổi phong cách, rõ ràng là giọng điệu kinh kịch.
Giang Tùy: “…..”
Đều suy nghĩ cái gì vậy.
Giang Tùy đen mặt tức giận mắng: “Cút hết đi.”
Tạ Tam Tư muốn kéo Trương Kim Nguyên, không nhờ tên kia lại nói một câu khiến mọi người giật mình: “Dứt khoát để em đi đưa đi.”
“……”
Tạ Tam Tư nhanh chóng thu tay lại, rời xa chốn thị phi này.
Trong đám người này, cậu ta là nhỏ yếu nhất.
Mẹ nói con trai đi ra ngoài phải biết tự bảo vệ bản thân.
Vương Nhất Phàm định nói gì đó, nhưng vừa há miệng đã bị một ngụm khối làm sặc. Cậu ấy vừa ho khan vừa xua tay với Trương Kim Nguyên, ho đến mức chảy nước mắt.
“Xin khăn giấy thì tìm Tam Tư.”
Trương Kim Nguyên để lộ chiếc răng khểnh: “Anh Tùy, em đi nhé.”
Giang Tùy vuốt cổ áo khoác, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu muốn đi đâu?”