Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc
Chương 13: Chó má như thế
Buổi trưa Tạ Tam Tư đến phòng vẽ tranh, theo thường lệ mà nhìn tranh của những người khác. Lúc nhìn thấy của Trần Ngộ, ánh mắt của cậu ta suýt nữa rơi xuống.
Đệch đệch đệch, anh Tùy vậy mà lại sửa tranh cho Trần Ngộ!!!
Thứ được sửa là bóng đổ.
Một cái liếc mắt đã rõ ràng.
Đường cong đại thần(*) xen lẫn trong bức tranh của tay mơ Trần Ngộ, cực kỳ không phù hợp.
(*Đại thần ý chỉ là những người cực giỏi, thuộc đẳng cấp như thần thánh.)
Tạ Tam Tư bẻ ngón tay đếm mấy hành vi hiếm thấy gần đây của anh Tùy, càng đếm càng giật mình. Cậu ta lấy mấy củ cải trắng nho nhỏ trong ba lô ra, kéo kéo chiếc lá ở gốc mà cắn “Răng rắc” một miếng, nhỏ giọng nói một câu.
“Anh Tùy, em thấy chắc là Phan Lâm Lâm sẽ không đến đâu, không thì anh ngồi sang đó đi?”
Giang Tùy đang ngồi xổm bên cạnh giá vẽ sắp xếp lại thùng dụng cụ, mắt cũng không thèm nâng: “Tôi ăn no rửng mỡ à?”
Tạ Tam Tư cũng ngồi xổm xuống, cười hì hì.
Giang Tùy ném dao rọc giấy vào thùng dụng cụ: “Cười mẹ cậu.”
Khi nói chuyện thì anh tùy ý liếc sang cô gái, thấy cô đang gãi chân.
Ống quần Jeans màu xám bị kéo lên một đoạn, mắt cá chân xinh xắn hiện ra, ở trên có mấy vết móng tay nhạt.
Ánh mắt Giang Tùy quét qua chỗ trống bên cạnh cô, quét qua quét lại, dừng lại một lúc rồi mới di chuyển tầm mắt đi.
–
Nhưng không ai ngờ, Phan Lâm Lâm xin nghỉ 1 tuần chiều nay đã đi học lại.
Lúc ấy Giang Tùy đang vừa nghe nhạc vừa ngủ gật.
Tạ Tam Tư đẩy đẩy cánh tay anh, ý bảo anh nhìn ra cửa.
Giang Tùy buồn ngủ không chịu nổi, mặt đầy ảm đạm: “Cái gì vậy?”
Tạ Tam Tư nói: “Phan Lâm Lâm.”
Giang Tùy nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sự mệt mỏi trong mắt đã biến mất trong nháy mắt.
Phan Lâm Lâm khựng lại ở cửa, bước chân cứng đờ, chậm chạp không dám bước tiếp do áp suất thấp kỳ quái trong phòng. Cô ta quay đầu, chạy đến phòng vẽ số một toàn là nữ sinh để hỏi thăm tình hình.
“Xin chào.”
Sáu nữ sinh đều đang vẽ tranh, không ai để ý cô ta.
Phan Lâm Lâm đến gần một nữ sinh: “Thái Tú, chỗ bên kia của tôi xảy ra chuyện gì à?”
Thái Tú nói không có gì.
Phan Lâm Lâm túm lấy cánh tay của cô ấy: “Thế sao lúc tôi về thì không khí cứ là lạ vậy.”
Cánh tay bị tóm lấy của Thái Tú run lên, tiếng gãy của ngòi bút trên giấy vẽ vang lên, một đường cong phá hỏng bóng đổ của hình cầu. Sắc mặt của cô ấy thay đổi trong chớp mắt, tức giận tránh khỏi tay Phan Lâm Lâm: “Cậu cũng nói là lúc cậu trở về mà.”
Người bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ, khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Phan Lâm Lâm cứ như nghe không hiểu, cợt nhả đẩy cô ấy một chút: “Cái gì thế.”
Thái Tú mặt đầy ghét bỏ ngồi về chỗ, lau bộ phận phản quang trên bức tranh.
“Ài, một tuần tôi không đến, các cậu học được nhiều như thế rồi cơ à.” Phan Lâm lâm thở dài: “Xem ra tôi phải nỗ lực đuổi kịp các cậu, phải thức mấy buổi tối mới được.”
Mấy người trong phòng đều xem như cô ta đang nói nhảm.
Không nói đến chuyện vẽ thì kém, thuộc kiểu người không có thiên phú, lại còn thiếu kiên nhẫn, đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, chỉ biết nói miệng thôi.
–
Phan Lâm Lâm khoác vai Thái Tú: “Lưu Kha, cậu vẽ đẹp thật đấy, không hổ là trụ cột của chúng ta, no.1, chính xác là sinh viên chuẩn chỉ. Sang năm chắc chắn sẽ được thoải mái chọn lựa những trường mỹ thuật lớn.”
Một cái liếc nhìn Lưu Kha cũng không thèm cho.
Phan Lâm lâm cũng không trông cậy vào việc nhận được câu trả lời. Cô ta không nói nữa, cười hì hì với Thái Tú: “Cho tôi mượn cây bút chì đi.”
Động tác xê dịch giá vẽ của Thái Tú khựng lại: “Không có.”
Phan Lâm Lâm vẫn cười như cũ: “Vậy cho tôi mượn ít gôm đất sét nào.”
Thái Tú nói: “Cũng không có.”
Phan Lâm Lâm tranh thủ lúc cô ấy không chú ý, nhanh chóng lục lọi thùng dụng cụ của cô ấy: “Không phải có đây sao.”
Nói xong thì cầm gôm đất sét và bút chì chạy mất.
Thái Tú còn chưa kịp phản ứng.
“Cái chưa gọt thì không lấy, lại đi lấy cái tớ đã gọt xong rồi.” Cô ấy nắm chặt bút chì trong tay, tức đến đỏ cả mắt: “Đấy là cái tớ gọt tốt nhất, ngay cả tớ còn tiếc không nỡ dùng.”
“Gôm cũng thế, một tảng lớn như thế cũng cầm đi hết.”
Những người khác cậu một câu tớ một câu đến an ủi cô ấy.
“Thôi, tức giận vì loại người đó không đáng, bỏ đi, bỏ đi.”
“Lát nữa tớ tìm cô ta đòi lại giúp cậu.”
“Lần sau cô ta tới thì phải chú ý chút, đừng để cô ta đạt được ý đồ xấu nữa.”
An ủi một lúc, mấy nữ sinh cũng cảm thấy đồng cảm với nhau.
“Nói thật, tìm cô ta đòi lại đồ là một việc cực kỳ đau khổ, muốn chết luôn.”
“Đồng ý cả hai tay.”
“Cô ta lúc nào cũng cứ treo cái bản mặt tươi cười đó lên nhưng đồ thì lại không trả, có làm gì đi nữa cũng không trả. Không ai đánh người đang cười nên chúng ta không thể phát cáu được. Chờ đến lúc kiên nhẫn của chúng ta cạn sạch rồi, thật sự phát cáu lên thì cô ta mới trả, lần sau vẫn đến y như vậy, đúng là một lời khó nói hết.”
“Có đôi khi cô ta còn không phải mượn ngay mặt mà là trộm lấy. Thùng dụng cụ ở trong phòng vẽ tranh của ai mà không thường xuyên bị cô ta lục lọi.”
“Loại giống như cô ta đúng là khó tả, có một không hai trên đời.”
“Nếu để tớ nói thì không cần kiêng dè việc cô ta là nữ sinh, cứ trực tiếp gọi cô ta là đồ không biết xấu hổ, gọi mặt dày thì căn bản không tác dụng gì, cô ta còn dửng dưng như không, còn cợt nhả lại.”
“Đúng vậy. Có lần tớ ăn bánh mì, cô ta muốn xin một miếng, tớ không cho thì cô ta nói với người khác tớ là quỷ keo kiệt. Thật là, bữa tối của tớ chỉ có mỗi tí bánh mì đó thôi.”
“……”
Mấy người nói một lúc cũng tự làm chính mình bực thêm.
Lưu Kha từ nãy tới giờ không nói chuyện đột nhiên nói một câu: “Sao cô ta không giở trò ở chỗ tớ nhỉ?”
Mọi người nhất thời nói không nên lời.
Trong lòng nói, bởi vì cậu độc miệng đó, cậu không biết sao?
Không ai trong số mọi người nói ra lời trong lòng, chỉ im lặng bóc phốt.
Lưu Kha này xếp thứ nhất ở phòng vẽ tranh, rất được thầy Triệu yêu quý. Cô ấy thường là người cuối cùng ra về, người đầu tiên đến lớp. Thế giới của cô ấy trừ vẽ tranh ra thì những thứ khác chỉ là mây bay.
À, mây bay ở đây không bao gồm Trần Ngộ.
Toàn bộ phòng vẽ tranh này chỉ có cô được Lưu Kha cho thể diện.
–
Lưu Kha liếc nhìn mấy người một cái, nhìn đến mức họ cảm thấy chột dạ như thể mình bóc phốt bị cô ấy nghe thấy.
Không chờ bọn họ nói gì để làm bầu không khí lắng xuống đã nghe thấy Lưu Kha trào phúng: “Bản thân là bánh bao thì cũng đừng trách chó nghĩ đến.”
Thái Tú cảm thấy lúng túng, cô ấy cắn cắn môi: “Tớ có chỗ nào giống bánh bao.”
Những người khác cũng không muốn thừa nhận bản thân là bánh bao, cảm thấy bị nhục nhã, ồn ào giải thích.
“Cái này căn bản không phải nằm ở chỗ có phải là bánh bao hay không, Phan Lâm Lâm không có lòng tự trọng, nói cũng nói rồi, mắng cũng mắng rồi, vô dụng cả.”
“Đúng vậy. Mặc kệ nói cái gì thì cô ta cũng đều cười, có thể làm gì đây?”
“Lời khó nghe cực kỳ tớ cũng nói rồi, cô ta cứ như bị mất trí nhớ.”
“Có thể khó nghe đến nỗi nào?”
Cách nói chuyện của Lưu Kha cực kỳ thẳng thắn và sắc bén: “Các cậu thầm lên án Phan Lâm Lâm, người nào cũng không muốn là người đầu tiên trở mặt với cô ta, sợ bị mất mặt, sợ mất thể diện, sợ bị nhóm nam sinh nói. Cho nên các cậu muốn để người khác trở mặt với cô ta, khiến cô ta không thể tiếp tục ở phòng vẽ nữa chứ không muốn tự mình ra tay làm chuyện đó.”
Mấy người bị nói cho đỏ cả mặt, không thể cãi lại.
“Không chỉ là mấy người các cậu, mấy người khác trong phòng vẽ tranh cũng nghĩ giống y như nhau. Phan Lâm Lâm đã nhìn ra được tâm lý hư vinh của các cậu.”
Lưu Kha ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoặc là bỏ thể diện, hoặc là chịu đựng.”
Nói xong thì không mở miệng nữa.
–
Phan Lâm Lâm đi ngang qua phòng vẽ số hai, lấy được một quả quýt và mấy cái kẹo hạnh nhân.
“Ồ, da mặt dày đến rồi.”
Phan Lâm Lâm cười hì hì, hai bím tóc tết thành bánh quai chèo theo động tác nhảy của cô ta mà vung vẩy. Cô ta lại sang phòng vẽ số bốn đi một vòng mới ôm theo một túi đầy về phòng vẽ của mình.
“Trần Ngộ.”
Phan Lâm Lâm móc ra toàn bộ đồ ăn đồ dùng trong túi: “Bản vẽ của tôi sao lại bị để ngược vậy?”
Trần Ngộ nheo mắt.
Giữa trưa Giang Tùy dùng bàn vẽ kia để vẽ bánh tart trứng, lúc cô đặt lại thì không chú ý.
Phan Lâm Lâm không chịu bỏ qua, giọng nói the thé: “Đang nói chuyện với cậu đấy, có phải là cậu……”
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi làm đấy.”
Phan Lâm Lâm lập tức tắt tiếng, hỏi cũng không dám hỏi.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào.
“Đệch! Là xe cưới!”
Không biết là ai hô lên, mấy cánh cửa phòng vẽ đồng loạt mở ra, tất cả mọi người chạy hết ra ngoài.
Trần Ngộ nắn nắn gôm đất sét, xát lần lượt từng cái lên chỗ vết chì xung quanh hình trụ trên giấy.
Giang Tùy ngồi trên ghế xoay người, hai chân chụm vào đá đá thùng dụng cụ của cô, cực kỳ hứng thú nói: “Vừa rồi nếu tôi không lên tiếng thì cậu định nói thế nào?”
Trần Ngộ gãi mặt: “Không có nếu.”
Giang Tùy cảm thấy chán mà “Chậc” một tiếng, lời lên đến miệng nhưng tầm mắt lại dừng ở trên mặt cô: “Quay sang đây.”
“Cái gì cơ?”
Trần Ngộ mới vừa quay sang, má phải đã bị hai ngón tay giữ chặt.
“Bẩn rồi.” Đầu ngón tay của Giang Tùy khẽ lau rồi rút tay lại trước khi cô gái phản kháng. Anh đứng dậy ra khỏi phòng, dừng chân lại xoay người đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, cúi đầu nhìn ngón cái và ngón trỏ của mình.
Mẹ nó chắc anh bị tâm thần rồi.
Không thì sao lại có ảo giác nắm được lúm đồng tiền của cô trong tay.
Hơn nữa còn đi cùng tay cùng chân ra ngoài.
Giang Tùy đút cái tay đó vào trong túi, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ qua lại một lúc.
–
Cửa sổ cạnh sảnh lớn toàn là đầu người, tất cả đều đang túm tụm vào xem cô dâu chú rể.
Các nữ sinh cứ không ngừng wow.
“Cô dâu đâu? Tớ chưa thấy cô dâu.”
“Chắc là xe chưa tới.”
“Các cậu nhìn phù rể kìa, trông thì cũng thường thường nhưng thân hình rất đẹp, bóng lưng như sát thủ.”
Phan Lâm Lâm xé vỏ quýt: “Hai ngày trước tôi quen một anh, là người ngoài xã hội, thân hình còn đẹp hơn anh ta, toàn là cơ bắp.”
Có nữ sinh để ý đến cô ta: “Con trai mà có nhiều cơ bắp quá thì tôi không thích.”
Phan Lâm Lâm cầm bím tóc bánh quai chèo: “Kiểu cơ bắp vừa đủ thì cực kỳ có mùi vị đàn ông.”
Nữ sinh khác chen vào: “Vậy cậu đưa anh ta đến phòng vẽ tranh xem nào.”
Phan Lâm Lâm cười ha ha: “Tôi mà để anh ta đến đây thì các cậu sẽ không ăn mất anh ta à.”
“Xì, chỉ biết là cậu đang nói linh tinh.”
Ánh mắt Phan Lâm Lâm đảo đảo: “Phép khích tướng, tôi không mắc lừa đâu.”
Một nam sinh bên cạnh gào lên: “Đến rồi đến rồi, xe đến rồi!”
Tiếp theo lại là một tiếng: “Đệch! Rải kẹo ——”
Tiếng pháo trúc bùm bùm, mọi người ùn ùn xuống như ong vỡ tổ.
Chân Tạ Tam Tư bị dẫm vài cái, cậu ta dựa vào ven tường, hai tay ôm ngực, làm động tác sợ hãi: “Chưa ăn kẹo bao giờ à, một đám ngốc.”
Trần Ngộ bị Lưu Kha kéo ra cửa liếc cậu ta một cái.
“Cậu đi không?”
Tạ Tam Tư được thương mà sợ, cười thành hoa loa kèn: “Đi đi. ”
Đám ngốc, thêm tôi nữa, tôi tới đây.
–
Giang Tùy đi ra từ trong toilet, sảnh lớn chỉ còn lại một đống vết tích cùng với Triệu Thành Phong ngồi đó đã lâu, giọng nói hết hơi.
“Đều xuống hết rồi?”
Giang Tùy vuốt vuốt sợi tóc trên trán: “Chắc vậy.”
Triệu Thành Phong cũng không nổi giận với hành động của nhóm học sinh, coi như là thả lỏng sau khi tan học: “Em không đi à?”
“Có gì hay đâu mà đi.”
Giang Tùy trở về phòng vẽ số ba, phát hiện bên trong không có một bóng người. Bé Tóc Vàng ngày thường nhiệt tình với vẽ tranh, không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không ở đây.
Mấy ngón tay đặt trên then cửa của anh hơi gập lại, gõ gõ từng cái một lúc rồi đóng cửa xuống lầu.
Triệu Thành Phong thổi bụi trên thạch cao, ngẩng đầu nói: “Không phải nói là không có gì hay à?”
“Em đi gọi họ quay về.” Giang Tùy lười biếng đáp.
–
Dưới lầu rất nhiều người tụ lại, cực kỳ náo nhiệt.
Nhà trai ra tay rất hào phóng, xách theo từng túi từng túi to, có kẹo mừng, có cả thuốc lá.
Còn có chocolate hãng Dove’s.
Tầm nhìn của Giang Tùy tùy ý xuyên qua đám người rồi rơi xuống ở một chỗ. Nơi đó có hình bóng nhỏ nhỏ gầy gầy, cơn gió thổi qua làm loạn mái tóc vàng của cô, cô cũng mặc kệ không thèm để ý hình tượng, cứ đứng ở trên mặt đất đầy xác pháo trúc mà đếm kẹo.
Dáng vẻ nghiêm túc như chồng lên bóng dáng hôm đó đếm tiền xu trước quán nướng.
Rất ngốc.
Chung quanh vui cười ồn ào, Trần Ngộ không thấy được Giang Tùy, cô đếm xong kẹo thì đưa kẹo ngô mềm cho Lưu Kha.
“Tớ có khỉ lông vàng.” Lưu Kha lấy ra mấy viên khỉ lông vàng trong túi: “Nè.”
Trần Ngộ nhận lấy: “Rất nhiều loại kẹo.”
“Con có loại không rẻ đâu.” Lưu Kha nắm lấy đuôi ngựa vừa dài vừa dày, vừa vuốt vừa nói: “Nhà này điều kiện rất tốt, rải nhiều.”
Chủ đề thay đổi, cô ấy cảm khái: “A Ngộ, cậu nghĩ tới kết hôn bao giờ chưa?”
Trần Ngộ bày ra vẻ mặt “Không muốn nói chuyện này”, vẻ mặt kháng cự: “…… Còn sớm lắm.”
“Tớ cảm thấy không có gì thú vị.”
Lưu Kha thổn thức: “Cậu xem đám cưới này này. Người vui mừng nhất là họ hàng thân thích, còn cả mấy người ăn kẹo mừng chúng mình nữa, cô dâu chú rể cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó ấy.”
Trần Ngộ không chú ý, cô nhìn sang từng gương mặt tươi cười, cuối cùng đáp lại bạn tốt: “Trước tiên không cần nhọc lòng nghĩ đến kết hôn đâu, bạn trai còn không có.”
Lưu Kha: “……”
“Cậu có à?”
Trần Ngộ nhún vai: “Không có.”
Chiều cao của Lưu Kha chính xác là 1m7, cao hơn cô 10 centimet, tay nâng lên rồi nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Bạn học à, cậu cũng có khác tớ bao nhiêu đâu.”
Khóe miệng Trần Vũ giật giật.
Lưu Kha nói ra một câu không đầu không đuôi: “A Ngộ, cậu nghĩ tình cảm được xây dựng từ thời cấp ba có thể bền chặt được bao lâu?”
Trần Ngộ không để ý, vô thức cắn vào đầu lưỡi, đau đến mức cô suỵt suỵt hút khí.
“Lúc thì kết hôn, lúc thì yêu đương.” Trong miệng cô có vị rỉ sắt, hàm hồ nói mấy chữ: “Cậu làm sao vậy?”
Lưu Kha nói không có gì.
Trần Ngộ nhìn cô ấy đầy nghi ngờ.
“Tớ đi sang chỗ Thái Tú xem xem.” Lưu Kha đi thẳng đến chỗ mấy nữ sinh của phòng vẽ tranh đang tụ tập.
Trần Ngộ như là đang suy nghĩ điều gì, cô nhớ rõ là bố mẹ của bạn tốt đều là người ưu tú, thanh niên trí thức, người có văn hóa, hai người đã cùng nhau đi từ cấp ba đến tận ngày hôm nay.
Thời đại đó quá gian khổ, để bảo vệ cho một thứ thì thật sự là không dễ dàng gì.
Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Trần Ngộ xoa xoa ấn đường, chỉ hy vọng là bản thân nghĩ nhiều.
–
Trong đám người phía sau, Giang Tùy như hạc trong bầy gà đứng ở cạnh bồn hoa, ghi nhận từng cử động một của Bé Tóc Vàng trong mắt của mình.
Biểu cảm nhỏ cũng rất phong phú.
Tạ Tam Tư ôm một đống kẹo đi sang, vui như được lợi gì lớn lắm: “Này, anh Tùy nhìn em này……”
Nói được một nửa, người đã lướt qua cậu ta đi mất rồi.
Giang Tùy sải bước vào hành lang, gọi cô gái đang chuẩn bị lên lầu lại: “Kẹo đâu, cho tôi một viên.”
Trần Ngộ nhìn cái tay đang duỗi đến trước mặt mình.
Giang Tùy ám chỉ ngoắc ngoắc tay.
Trần Ngộ không nhúc nhích: “Cậu không có à?”
Giang Tùy liếc cô: “Hỏi thừa.”
Trần Ngộ: “Vậy cậu tự mình đi ra trước mà lấy.”
Giang Tùy: “Quá mất mặt, không đi.”
Trần Ngộ: “Không đi thì đừng ăn.”
Giang Tùy: “……”
Vốn dĩ anh chỉ muốn đùa cô chơi một chút chứ không muốn ăn, bây giờ thì bằng mọi cách phải ăn.
Giang Tùy nâng một chân lên gác trên cầu thang một cách ngang tàng, bày ra tư thế “Nếu muốn đi ngang qua thì để lại phí qua đường” của thổ phỉ.
“Bạn Trần, hai ta tính sổ chút nào, cuối tuần trước tôi giúp cậu đánh đuổi bọn côn đồ. Nếu không phải nhờ có tôi, cậu sẽ phải kêu rách cổ họng trong hẻm nhỏ.”
Trần Ngộ không chút hoang mang nói: “Đêm đó, lúc con chó đó xông tới, tôi để cậu núp sau lưng tôi, còn chỉ cho cậu cách dẫn chó rời đi.”
Giang Tùy lại xuất chiêu: “Tôi cho cậu mượn tranh mang về để cậu vẽ phỏng theo.”
Trần Ngộ tiếp tục từ từ phản kích: “Bốn cái bánh bao súp, hôm qua cậu một phát ăn hết luôn.”
Giang Tùy cụp mắt, cười một tiếng: “Vẫn là cuối tuần trước, mưa to quá không thể đạp xe, tôi đưa cậu về nhà.”
Trần Ngộ thua.
Giang Tùy nâng tay: “Hửm?”
Trần Ngộ cạn lời, đưa cho anh một viên kẹo đậu phộng.
Giang Tùy gõ gõ vào giày thể thao của mình nói: “Trưa hôm nay tôi sửa tranh cho cậu, còn dạy cậu vẽ tranh.”
Trần Ngộ lại lấy kẹo ra.
Giang Tùy giơ hai ngón tay lên, lắc lư trước mặt cô: “Hai viên.”
Trần Ngộ ghét bỏ lườm anh một cái: “Sao cậu cứ như đứa trẻ con thế?”
“Ai cần cậu lo.”
Giang Tùy không nhận cái kẹo được bọc trong giấy đỏ đầy không khí hân hoan mà cô đưa, trông quê mùa muốn chết. Anh được voi đòi tiên: “Tôi muốn khỉ lông vàng.”
Trần Ngộ nhíu mày: “Chỉ có cái này thôi.”
Giang Tùy từ trên cao nhìn xuống mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô: “Cho tôi một viên khỉ lông vàng, những cái khác tôi không cần.”
Trần Ngộ giống một người lớn nghiêm khắc không chiều theo đứa trẻ nghịch ngợm, không đồng tình hành vi nuông chiều. Cô lạnh lùng nói: “Không được.”
Giang Tùy nổi giận: “Đệch, ông đây đã nói chỉ cần một cái, cậu đừng có quá đáng.”
Trần Ngộ bước qua chân của anh, đi lên lầu.
Giang Tùy theo bản năng mà đi đằng sau cô.
“Cho tôi một cái.”
“Không cho.”
“Cho tôi một cái.”
“Không cho.”
“……”
Trên hành lang, Tạ Tam Tư nhìn từ hướng cửa cầu thang lên phía trên, gương mặt em bé nhăn lại, một lời khó nói hết.
Sao anh Tùy lại chó má như thế?
Đệch đệch đệch, anh Tùy vậy mà lại sửa tranh cho Trần Ngộ!!!
Thứ được sửa là bóng đổ.
Một cái liếc mắt đã rõ ràng.
Đường cong đại thần(*) xen lẫn trong bức tranh của tay mơ Trần Ngộ, cực kỳ không phù hợp.
(*Đại thần ý chỉ là những người cực giỏi, thuộc đẳng cấp như thần thánh.)
Tạ Tam Tư bẻ ngón tay đếm mấy hành vi hiếm thấy gần đây của anh Tùy, càng đếm càng giật mình. Cậu ta lấy mấy củ cải trắng nho nhỏ trong ba lô ra, kéo kéo chiếc lá ở gốc mà cắn “Răng rắc” một miếng, nhỏ giọng nói một câu.
“Anh Tùy, em thấy chắc là Phan Lâm Lâm sẽ không đến đâu, không thì anh ngồi sang đó đi?”
Giang Tùy đang ngồi xổm bên cạnh giá vẽ sắp xếp lại thùng dụng cụ, mắt cũng không thèm nâng: “Tôi ăn no rửng mỡ à?”
Tạ Tam Tư cũng ngồi xổm xuống, cười hì hì.
Giang Tùy ném dao rọc giấy vào thùng dụng cụ: “Cười mẹ cậu.”
Khi nói chuyện thì anh tùy ý liếc sang cô gái, thấy cô đang gãi chân.
Ống quần Jeans màu xám bị kéo lên một đoạn, mắt cá chân xinh xắn hiện ra, ở trên có mấy vết móng tay nhạt.
Ánh mắt Giang Tùy quét qua chỗ trống bên cạnh cô, quét qua quét lại, dừng lại một lúc rồi mới di chuyển tầm mắt đi.
–
Nhưng không ai ngờ, Phan Lâm Lâm xin nghỉ 1 tuần chiều nay đã đi học lại.
Lúc ấy Giang Tùy đang vừa nghe nhạc vừa ngủ gật.
Tạ Tam Tư đẩy đẩy cánh tay anh, ý bảo anh nhìn ra cửa.
Giang Tùy buồn ngủ không chịu nổi, mặt đầy ảm đạm: “Cái gì vậy?”
Tạ Tam Tư nói: “Phan Lâm Lâm.”
Giang Tùy nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sự mệt mỏi trong mắt đã biến mất trong nháy mắt.
Phan Lâm Lâm khựng lại ở cửa, bước chân cứng đờ, chậm chạp không dám bước tiếp do áp suất thấp kỳ quái trong phòng. Cô ta quay đầu, chạy đến phòng vẽ số một toàn là nữ sinh để hỏi thăm tình hình.
“Xin chào.”
Sáu nữ sinh đều đang vẽ tranh, không ai để ý cô ta.
Phan Lâm Lâm đến gần một nữ sinh: “Thái Tú, chỗ bên kia của tôi xảy ra chuyện gì à?”
Thái Tú nói không có gì.
Phan Lâm Lâm túm lấy cánh tay của cô ấy: “Thế sao lúc tôi về thì không khí cứ là lạ vậy.”
Cánh tay bị tóm lấy của Thái Tú run lên, tiếng gãy của ngòi bút trên giấy vẽ vang lên, một đường cong phá hỏng bóng đổ của hình cầu. Sắc mặt của cô ấy thay đổi trong chớp mắt, tức giận tránh khỏi tay Phan Lâm Lâm: “Cậu cũng nói là lúc cậu trở về mà.”
Người bình thường sẽ cảm thấy xấu hổ, khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Phan Lâm Lâm cứ như nghe không hiểu, cợt nhả đẩy cô ấy một chút: “Cái gì thế.”
Thái Tú mặt đầy ghét bỏ ngồi về chỗ, lau bộ phận phản quang trên bức tranh.
“Ài, một tuần tôi không đến, các cậu học được nhiều như thế rồi cơ à.” Phan Lâm lâm thở dài: “Xem ra tôi phải nỗ lực đuổi kịp các cậu, phải thức mấy buổi tối mới được.”
Mấy người trong phòng đều xem như cô ta đang nói nhảm.
Không nói đến chuyện vẽ thì kém, thuộc kiểu người không có thiên phú, lại còn thiếu kiên nhẫn, đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, chỉ biết nói miệng thôi.
–
Phan Lâm Lâm khoác vai Thái Tú: “Lưu Kha, cậu vẽ đẹp thật đấy, không hổ là trụ cột của chúng ta, no.1, chính xác là sinh viên chuẩn chỉ. Sang năm chắc chắn sẽ được thoải mái chọn lựa những trường mỹ thuật lớn.”
Một cái liếc nhìn Lưu Kha cũng không thèm cho.
Phan Lâm lâm cũng không trông cậy vào việc nhận được câu trả lời. Cô ta không nói nữa, cười hì hì với Thái Tú: “Cho tôi mượn cây bút chì đi.”
Động tác xê dịch giá vẽ của Thái Tú khựng lại: “Không có.”
Phan Lâm Lâm vẫn cười như cũ: “Vậy cho tôi mượn ít gôm đất sét nào.”
Thái Tú nói: “Cũng không có.”
Phan Lâm Lâm tranh thủ lúc cô ấy không chú ý, nhanh chóng lục lọi thùng dụng cụ của cô ấy: “Không phải có đây sao.”
Nói xong thì cầm gôm đất sét và bút chì chạy mất.
Thái Tú còn chưa kịp phản ứng.
“Cái chưa gọt thì không lấy, lại đi lấy cái tớ đã gọt xong rồi.” Cô ấy nắm chặt bút chì trong tay, tức đến đỏ cả mắt: “Đấy là cái tớ gọt tốt nhất, ngay cả tớ còn tiếc không nỡ dùng.”
“Gôm cũng thế, một tảng lớn như thế cũng cầm đi hết.”
Những người khác cậu một câu tớ một câu đến an ủi cô ấy.
“Thôi, tức giận vì loại người đó không đáng, bỏ đi, bỏ đi.”
“Lát nữa tớ tìm cô ta đòi lại giúp cậu.”
“Lần sau cô ta tới thì phải chú ý chút, đừng để cô ta đạt được ý đồ xấu nữa.”
An ủi một lúc, mấy nữ sinh cũng cảm thấy đồng cảm với nhau.
“Nói thật, tìm cô ta đòi lại đồ là một việc cực kỳ đau khổ, muốn chết luôn.”
“Đồng ý cả hai tay.”
“Cô ta lúc nào cũng cứ treo cái bản mặt tươi cười đó lên nhưng đồ thì lại không trả, có làm gì đi nữa cũng không trả. Không ai đánh người đang cười nên chúng ta không thể phát cáu được. Chờ đến lúc kiên nhẫn của chúng ta cạn sạch rồi, thật sự phát cáu lên thì cô ta mới trả, lần sau vẫn đến y như vậy, đúng là một lời khó nói hết.”
“Có đôi khi cô ta còn không phải mượn ngay mặt mà là trộm lấy. Thùng dụng cụ ở trong phòng vẽ tranh của ai mà không thường xuyên bị cô ta lục lọi.”
“Loại giống như cô ta đúng là khó tả, có một không hai trên đời.”
“Nếu để tớ nói thì không cần kiêng dè việc cô ta là nữ sinh, cứ trực tiếp gọi cô ta là đồ không biết xấu hổ, gọi mặt dày thì căn bản không tác dụng gì, cô ta còn dửng dưng như không, còn cợt nhả lại.”
“Đúng vậy. Có lần tớ ăn bánh mì, cô ta muốn xin một miếng, tớ không cho thì cô ta nói với người khác tớ là quỷ keo kiệt. Thật là, bữa tối của tớ chỉ có mỗi tí bánh mì đó thôi.”
“……”
Mấy người nói một lúc cũng tự làm chính mình bực thêm.
Lưu Kha từ nãy tới giờ không nói chuyện đột nhiên nói một câu: “Sao cô ta không giở trò ở chỗ tớ nhỉ?”
Mọi người nhất thời nói không nên lời.
Trong lòng nói, bởi vì cậu độc miệng đó, cậu không biết sao?
Không ai trong số mọi người nói ra lời trong lòng, chỉ im lặng bóc phốt.
Lưu Kha này xếp thứ nhất ở phòng vẽ tranh, rất được thầy Triệu yêu quý. Cô ấy thường là người cuối cùng ra về, người đầu tiên đến lớp. Thế giới của cô ấy trừ vẽ tranh ra thì những thứ khác chỉ là mây bay.
À, mây bay ở đây không bao gồm Trần Ngộ.
Toàn bộ phòng vẽ tranh này chỉ có cô được Lưu Kha cho thể diện.
–
Lưu Kha liếc nhìn mấy người một cái, nhìn đến mức họ cảm thấy chột dạ như thể mình bóc phốt bị cô ấy nghe thấy.
Không chờ bọn họ nói gì để làm bầu không khí lắng xuống đã nghe thấy Lưu Kha trào phúng: “Bản thân là bánh bao thì cũng đừng trách chó nghĩ đến.”
Thái Tú cảm thấy lúng túng, cô ấy cắn cắn môi: “Tớ có chỗ nào giống bánh bao.”
Những người khác cũng không muốn thừa nhận bản thân là bánh bao, cảm thấy bị nhục nhã, ồn ào giải thích.
“Cái này căn bản không phải nằm ở chỗ có phải là bánh bao hay không, Phan Lâm Lâm không có lòng tự trọng, nói cũng nói rồi, mắng cũng mắng rồi, vô dụng cả.”
“Đúng vậy. Mặc kệ nói cái gì thì cô ta cũng đều cười, có thể làm gì đây?”
“Lời khó nghe cực kỳ tớ cũng nói rồi, cô ta cứ như bị mất trí nhớ.”
“Có thể khó nghe đến nỗi nào?”
Cách nói chuyện của Lưu Kha cực kỳ thẳng thắn và sắc bén: “Các cậu thầm lên án Phan Lâm Lâm, người nào cũng không muốn là người đầu tiên trở mặt với cô ta, sợ bị mất mặt, sợ mất thể diện, sợ bị nhóm nam sinh nói. Cho nên các cậu muốn để người khác trở mặt với cô ta, khiến cô ta không thể tiếp tục ở phòng vẽ nữa chứ không muốn tự mình ra tay làm chuyện đó.”
Mấy người bị nói cho đỏ cả mặt, không thể cãi lại.
“Không chỉ là mấy người các cậu, mấy người khác trong phòng vẽ tranh cũng nghĩ giống y như nhau. Phan Lâm Lâm đã nhìn ra được tâm lý hư vinh của các cậu.”
Lưu Kha ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoặc là bỏ thể diện, hoặc là chịu đựng.”
Nói xong thì không mở miệng nữa.
–
Phan Lâm Lâm đi ngang qua phòng vẽ số hai, lấy được một quả quýt và mấy cái kẹo hạnh nhân.
“Ồ, da mặt dày đến rồi.”
Phan Lâm Lâm cười hì hì, hai bím tóc tết thành bánh quai chèo theo động tác nhảy của cô ta mà vung vẩy. Cô ta lại sang phòng vẽ số bốn đi một vòng mới ôm theo một túi đầy về phòng vẽ của mình.
“Trần Ngộ.”
Phan Lâm Lâm móc ra toàn bộ đồ ăn đồ dùng trong túi: “Bản vẽ của tôi sao lại bị để ngược vậy?”
Trần Ngộ nheo mắt.
Giữa trưa Giang Tùy dùng bàn vẽ kia để vẽ bánh tart trứng, lúc cô đặt lại thì không chú ý.
Phan Lâm Lâm không chịu bỏ qua, giọng nói the thé: “Đang nói chuyện với cậu đấy, có phải là cậu……”
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi làm đấy.”
Phan Lâm Lâm lập tức tắt tiếng, hỏi cũng không dám hỏi.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào.
“Đệch! Là xe cưới!”
Không biết là ai hô lên, mấy cánh cửa phòng vẽ đồng loạt mở ra, tất cả mọi người chạy hết ra ngoài.
Trần Ngộ nắn nắn gôm đất sét, xát lần lượt từng cái lên chỗ vết chì xung quanh hình trụ trên giấy.
Giang Tùy ngồi trên ghế xoay người, hai chân chụm vào đá đá thùng dụng cụ của cô, cực kỳ hứng thú nói: “Vừa rồi nếu tôi không lên tiếng thì cậu định nói thế nào?”
Trần Ngộ gãi mặt: “Không có nếu.”
Giang Tùy cảm thấy chán mà “Chậc” một tiếng, lời lên đến miệng nhưng tầm mắt lại dừng ở trên mặt cô: “Quay sang đây.”
“Cái gì cơ?”
Trần Ngộ mới vừa quay sang, má phải đã bị hai ngón tay giữ chặt.
“Bẩn rồi.” Đầu ngón tay của Giang Tùy khẽ lau rồi rút tay lại trước khi cô gái phản kháng. Anh đứng dậy ra khỏi phòng, dừng chân lại xoay người đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, cúi đầu nhìn ngón cái và ngón trỏ của mình.
Mẹ nó chắc anh bị tâm thần rồi.
Không thì sao lại có ảo giác nắm được lúm đồng tiền của cô trong tay.
Hơn nữa còn đi cùng tay cùng chân ra ngoài.
Giang Tùy đút cái tay đó vào trong túi, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ qua lại một lúc.
–
Cửa sổ cạnh sảnh lớn toàn là đầu người, tất cả đều đang túm tụm vào xem cô dâu chú rể.
Các nữ sinh cứ không ngừng wow.
“Cô dâu đâu? Tớ chưa thấy cô dâu.”
“Chắc là xe chưa tới.”
“Các cậu nhìn phù rể kìa, trông thì cũng thường thường nhưng thân hình rất đẹp, bóng lưng như sát thủ.”
Phan Lâm Lâm xé vỏ quýt: “Hai ngày trước tôi quen một anh, là người ngoài xã hội, thân hình còn đẹp hơn anh ta, toàn là cơ bắp.”
Có nữ sinh để ý đến cô ta: “Con trai mà có nhiều cơ bắp quá thì tôi không thích.”
Phan Lâm Lâm cầm bím tóc bánh quai chèo: “Kiểu cơ bắp vừa đủ thì cực kỳ có mùi vị đàn ông.”
Nữ sinh khác chen vào: “Vậy cậu đưa anh ta đến phòng vẽ tranh xem nào.”
Phan Lâm Lâm cười ha ha: “Tôi mà để anh ta đến đây thì các cậu sẽ không ăn mất anh ta à.”
“Xì, chỉ biết là cậu đang nói linh tinh.”
Ánh mắt Phan Lâm Lâm đảo đảo: “Phép khích tướng, tôi không mắc lừa đâu.”
Một nam sinh bên cạnh gào lên: “Đến rồi đến rồi, xe đến rồi!”
Tiếp theo lại là một tiếng: “Đệch! Rải kẹo ——”
Tiếng pháo trúc bùm bùm, mọi người ùn ùn xuống như ong vỡ tổ.
Chân Tạ Tam Tư bị dẫm vài cái, cậu ta dựa vào ven tường, hai tay ôm ngực, làm động tác sợ hãi: “Chưa ăn kẹo bao giờ à, một đám ngốc.”
Trần Ngộ bị Lưu Kha kéo ra cửa liếc cậu ta một cái.
“Cậu đi không?”
Tạ Tam Tư được thương mà sợ, cười thành hoa loa kèn: “Đi đi. ”
Đám ngốc, thêm tôi nữa, tôi tới đây.
–
Giang Tùy đi ra từ trong toilet, sảnh lớn chỉ còn lại một đống vết tích cùng với Triệu Thành Phong ngồi đó đã lâu, giọng nói hết hơi.
“Đều xuống hết rồi?”
Giang Tùy vuốt vuốt sợi tóc trên trán: “Chắc vậy.”
Triệu Thành Phong cũng không nổi giận với hành động của nhóm học sinh, coi như là thả lỏng sau khi tan học: “Em không đi à?”
“Có gì hay đâu mà đi.”
Giang Tùy trở về phòng vẽ số ba, phát hiện bên trong không có một bóng người. Bé Tóc Vàng ngày thường nhiệt tình với vẽ tranh, không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không ở đây.
Mấy ngón tay đặt trên then cửa của anh hơi gập lại, gõ gõ từng cái một lúc rồi đóng cửa xuống lầu.
Triệu Thành Phong thổi bụi trên thạch cao, ngẩng đầu nói: “Không phải nói là không có gì hay à?”
“Em đi gọi họ quay về.” Giang Tùy lười biếng đáp.
–
Dưới lầu rất nhiều người tụ lại, cực kỳ náo nhiệt.
Nhà trai ra tay rất hào phóng, xách theo từng túi từng túi to, có kẹo mừng, có cả thuốc lá.
Còn có chocolate hãng Dove’s.
Tầm nhìn của Giang Tùy tùy ý xuyên qua đám người rồi rơi xuống ở một chỗ. Nơi đó có hình bóng nhỏ nhỏ gầy gầy, cơn gió thổi qua làm loạn mái tóc vàng của cô, cô cũng mặc kệ không thèm để ý hình tượng, cứ đứng ở trên mặt đất đầy xác pháo trúc mà đếm kẹo.
Dáng vẻ nghiêm túc như chồng lên bóng dáng hôm đó đếm tiền xu trước quán nướng.
Rất ngốc.
Chung quanh vui cười ồn ào, Trần Ngộ không thấy được Giang Tùy, cô đếm xong kẹo thì đưa kẹo ngô mềm cho Lưu Kha.
“Tớ có khỉ lông vàng.” Lưu Kha lấy ra mấy viên khỉ lông vàng trong túi: “Nè.”
Trần Ngộ nhận lấy: “Rất nhiều loại kẹo.”
“Con có loại không rẻ đâu.” Lưu Kha nắm lấy đuôi ngựa vừa dài vừa dày, vừa vuốt vừa nói: “Nhà này điều kiện rất tốt, rải nhiều.”
Chủ đề thay đổi, cô ấy cảm khái: “A Ngộ, cậu nghĩ tới kết hôn bao giờ chưa?”
Trần Ngộ bày ra vẻ mặt “Không muốn nói chuyện này”, vẻ mặt kháng cự: “…… Còn sớm lắm.”
“Tớ cảm thấy không có gì thú vị.”
Lưu Kha thổn thức: “Cậu xem đám cưới này này. Người vui mừng nhất là họ hàng thân thích, còn cả mấy người ăn kẹo mừng chúng mình nữa, cô dâu chú rể cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó ấy.”
Trần Ngộ không chú ý, cô nhìn sang từng gương mặt tươi cười, cuối cùng đáp lại bạn tốt: “Trước tiên không cần nhọc lòng nghĩ đến kết hôn đâu, bạn trai còn không có.”
Lưu Kha: “……”
“Cậu có à?”
Trần Ngộ nhún vai: “Không có.”
Chiều cao của Lưu Kha chính xác là 1m7, cao hơn cô 10 centimet, tay nâng lên rồi nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Bạn học à, cậu cũng có khác tớ bao nhiêu đâu.”
Khóe miệng Trần Vũ giật giật.
Lưu Kha nói ra một câu không đầu không đuôi: “A Ngộ, cậu nghĩ tình cảm được xây dựng từ thời cấp ba có thể bền chặt được bao lâu?”
Trần Ngộ không để ý, vô thức cắn vào đầu lưỡi, đau đến mức cô suỵt suỵt hút khí.
“Lúc thì kết hôn, lúc thì yêu đương.” Trong miệng cô có vị rỉ sắt, hàm hồ nói mấy chữ: “Cậu làm sao vậy?”
Lưu Kha nói không có gì.
Trần Ngộ nhìn cô ấy đầy nghi ngờ.
“Tớ đi sang chỗ Thái Tú xem xem.” Lưu Kha đi thẳng đến chỗ mấy nữ sinh của phòng vẽ tranh đang tụ tập.
Trần Ngộ như là đang suy nghĩ điều gì, cô nhớ rõ là bố mẹ của bạn tốt đều là người ưu tú, thanh niên trí thức, người có văn hóa, hai người đã cùng nhau đi từ cấp ba đến tận ngày hôm nay.
Thời đại đó quá gian khổ, để bảo vệ cho một thứ thì thật sự là không dễ dàng gì.
Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Trần Ngộ xoa xoa ấn đường, chỉ hy vọng là bản thân nghĩ nhiều.
–
Trong đám người phía sau, Giang Tùy như hạc trong bầy gà đứng ở cạnh bồn hoa, ghi nhận từng cử động một của Bé Tóc Vàng trong mắt của mình.
Biểu cảm nhỏ cũng rất phong phú.
Tạ Tam Tư ôm một đống kẹo đi sang, vui như được lợi gì lớn lắm: “Này, anh Tùy nhìn em này……”
Nói được một nửa, người đã lướt qua cậu ta đi mất rồi.
Giang Tùy sải bước vào hành lang, gọi cô gái đang chuẩn bị lên lầu lại: “Kẹo đâu, cho tôi một viên.”
Trần Ngộ nhìn cái tay đang duỗi đến trước mặt mình.
Giang Tùy ám chỉ ngoắc ngoắc tay.
Trần Ngộ không nhúc nhích: “Cậu không có à?”
Giang Tùy liếc cô: “Hỏi thừa.”
Trần Ngộ: “Vậy cậu tự mình đi ra trước mà lấy.”
Giang Tùy: “Quá mất mặt, không đi.”
Trần Ngộ: “Không đi thì đừng ăn.”
Giang Tùy: “……”
Vốn dĩ anh chỉ muốn đùa cô chơi một chút chứ không muốn ăn, bây giờ thì bằng mọi cách phải ăn.
Giang Tùy nâng một chân lên gác trên cầu thang một cách ngang tàng, bày ra tư thế “Nếu muốn đi ngang qua thì để lại phí qua đường” của thổ phỉ.
“Bạn Trần, hai ta tính sổ chút nào, cuối tuần trước tôi giúp cậu đánh đuổi bọn côn đồ. Nếu không phải nhờ có tôi, cậu sẽ phải kêu rách cổ họng trong hẻm nhỏ.”
Trần Ngộ không chút hoang mang nói: “Đêm đó, lúc con chó đó xông tới, tôi để cậu núp sau lưng tôi, còn chỉ cho cậu cách dẫn chó rời đi.”
Giang Tùy lại xuất chiêu: “Tôi cho cậu mượn tranh mang về để cậu vẽ phỏng theo.”
Trần Ngộ tiếp tục từ từ phản kích: “Bốn cái bánh bao súp, hôm qua cậu một phát ăn hết luôn.”
Giang Tùy cụp mắt, cười một tiếng: “Vẫn là cuối tuần trước, mưa to quá không thể đạp xe, tôi đưa cậu về nhà.”
Trần Ngộ thua.
Giang Tùy nâng tay: “Hửm?”
Trần Ngộ cạn lời, đưa cho anh một viên kẹo đậu phộng.
Giang Tùy gõ gõ vào giày thể thao của mình nói: “Trưa hôm nay tôi sửa tranh cho cậu, còn dạy cậu vẽ tranh.”
Trần Ngộ lại lấy kẹo ra.
Giang Tùy giơ hai ngón tay lên, lắc lư trước mặt cô: “Hai viên.”
Trần Ngộ ghét bỏ lườm anh một cái: “Sao cậu cứ như đứa trẻ con thế?”
“Ai cần cậu lo.”
Giang Tùy không nhận cái kẹo được bọc trong giấy đỏ đầy không khí hân hoan mà cô đưa, trông quê mùa muốn chết. Anh được voi đòi tiên: “Tôi muốn khỉ lông vàng.”
Trần Ngộ nhíu mày: “Chỉ có cái này thôi.”
Giang Tùy từ trên cao nhìn xuống mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô: “Cho tôi một viên khỉ lông vàng, những cái khác tôi không cần.”
Trần Ngộ giống một người lớn nghiêm khắc không chiều theo đứa trẻ nghịch ngợm, không đồng tình hành vi nuông chiều. Cô lạnh lùng nói: “Không được.”
Giang Tùy nổi giận: “Đệch, ông đây đã nói chỉ cần một cái, cậu đừng có quá đáng.”
Trần Ngộ bước qua chân của anh, đi lên lầu.
Giang Tùy theo bản năng mà đi đằng sau cô.
“Cho tôi một cái.”
“Không cho.”
“Cho tôi một cái.”
“Không cho.”
“……”
Trên hành lang, Tạ Tam Tư nhìn từ hướng cửa cầu thang lên phía trên, gương mặt em bé nhăn lại, một lời khó nói hết.
Sao anh Tùy lại chó má như thế?