Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vậy Cùng Anh Về Nhà - Trang 3

Chương 90



Sau khi Đoạn Chước đăng bài Weibo này, khu bình luận bên dưới bùng nổ, không ngờ Fire lại dùng tài khoản Weibo của mình để xin nghỉ phép cho Tri Miên ——
[Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, dưỡng thai?!! Sắp có em bé sao!!! A a a chúc mừng!]
[Chúc mừng Fire đã được làm cha!!! Tôi nghi ngờ là anh đang khoe tình cảm nha [cười xấu xa].]
[Hai ngày trước, anh trai mới vô địch DVF, giờ vợ lại mang thai, tình duyên sự nghiệp đều cùng nhau ập tới (* ^.^ *). Hai người đúng là quá hạnh phúc mà.]
[Thảo nào hai ngày trước Fire lại vội vàng về nhà! Thì ra là cục cưng nhỏ, đứa bé do gen di truyền của hai người này sinh ra hẳn là rất xinh đẹp!]
[[Chanh] [Chanh] [Chanh] [Chanh] Tôi chúc mừng đến phát mệt luôn rồi, xin mọi người nghỉ phép còn phải khoe tình cảm.]
[Tác giả Tri Thu!!! Phê chuẩn nha ~ Fire nhớ phải chăm sóc tốt cho cô Tri Thu nha (* n_n *)]
[Mang thai rất vất vả, phải thật cẩn thận, đừng quá mệt mỏi, nếu có thể đăng vlog ngọt ngào thì chúng tôi cũng không ngại [mỉm cười].]
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 
[Yêu bọn họ nhiều quá, ta thực sự ăn kẹo của bọn họ quá nhiều!!!]
Tri Miên nhìn Weibo, hai má ửng hồng vì xấu hổ, Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh cô, ôm nửa người cô vào lòng, nhướng mày: "Thế nào, xin nghỉ phép thế này được không?"
Tri Miên đập nhẹ tay một chút, khẽ cáu: "Em muốn dùng điện thoại của mình để đăng Weibo, ai kêu anh đăng hộ em..."
"Không phải anh muốn giúp em tiết kiệm chút thời gian sao?"
"Rõ ràng là anh có mục đích không đơn giản..."
Đoạn Chước cúi người, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má cô, cười nhìn cô: "Mục đích của anh là gì?"
"Em vốn không định nói chuyện này cho bọn họ biết đâu."
"Không sao cả, sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết thôi."
Tri Miên nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo thun của anh, nâng cằm lên: "Anh vốn là người tình trong mộng của bọn họ đấy, nhưng bây giờ lại kết hôn sinh con, tương lai sẽ làm cha người ta, sức hấp dẫn lập tức giảm đi."
Người đàn ông mỉm cười, nhìn cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng hỏi: "Vậy sức hấp dẫn của anh trong lòng em thì sao?"
Tri Miên nhìn lông mày đậm, sống mũi cao của người đàn ông, mất đi sự trẻ trung của thiếu niên, nhưng lại thêm phần trưởng thành của đàn ông. Cô chủ động hôn anh, ánh mắt lấp lánh. "Trong lòng em, anh càng ngày càng hấp dẫn."
Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nở nụ cười. "Có chút tội lỗi, cảm giác như một fan nhỏ như em đã chiếm Fire làm của riêng."
Ai dà, cảm giác hơi kiêu ngạo này là thế nào.
Đoạn Chước nhéo nhéo mặt cô, nhỏ giọng nói: "Fangirl nhỏ của anh, hửm?"
"Gì..."
Anh cúi người, ôm cô vào lòng, cắn nhẹ vào vành tai cô: "Vậy không phải anh rất xấu xa sao? Ngủ với fangirl của mình, lại còn làm người ta mang thai nữa."
Tri Miên nóng bừng mặt, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cảm nhận được sự l ỗ mãng của anh, liền đẩy anh ra: "Anh muốn làm gì..."
Cô sợ tới mức lấy chăn bông che mặt, trốn vào trong. "Em buồn ngủ, em muốn nghỉ ngơi."
Đoạn Chước thấy cô nhát gan như vậy, không nhịn được cười, nhàn nhạt hỏi: "Anh chỉ hôn em thôi, em nghĩ cái gì vậy?"
"..."
Anh thì thầm vào tai cô. “Về sau em sẽ phải xin anh thôi.”
"..."
Tri Miên tức giận trừng mắt nhìn anh, thấy anh đứng dậy, lấy chăn đắp cho cô, rồi xoa đầu cô. "Được rồi, ngủ đi."
Tri Miên từ từ nhắm mắt lại, Đoạn Chước nhìn cô vài giây rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
—-----
Ngày hôm sau, Tri Miên bắt đầu phác thảo, cô đăng Weibo để tự mình xin nghỉ phép, giải thích tình hình cụ thể, độc giả bên dưới bày tỏ sự thấu hiểu.
Có độc giả còn ồn ào bảo Tri Miên chụp những hình ảnh cuộc sống hàng ngày ngọt ngào để bù đắp cho độc giả, thậm chí, fans của Đoạn Chước còn chạy đến Weibo của cô, bảo cô khoe sinh hoạt hàng ngày với người đàn ông, hoặc đăng ảnh selfie nhiều một chút.
Vì vậy, Tri Miên khảo sát tình hình một phen, định chiều theo ý fans một chút.
Buổi sáng, Đoạn Chước bận việc trong phòng sách, sau khi Tri Miên ăn sáng xong, liền mang notebook và máy tính bảng đến phòng sách của anh.
Đi vào, Đoạn Chước ngẩng đầu nhìn cô: "Muốn vẽ tranh sao?"
"Ừm." Cô lẩm bẩm. "Em muốn ở cùng anh..."
Đoạn Chước cong môi, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, cầm lấy đồ trong tay cô, đặt ở trên bàn trà, rồi lại trải đệm lông lên, để cô có chỗ ngồi.
Cô được đỡ ngồi xuống, sau đó sờ sờ bụng, cười với anh: "Đoạn Chước, em cảm thấy bụng mình phồng lên rõ ràng hơn một chút rồi."
Đoạn Chước cười cười, giơ tay sờ sờ: "Ừm, sáng nay cũng mới phát hiện ra."
Buổi sáng, anh thường thức dậy sớm hơn cô, sau khi thức dậy sẽ sờ bụng của cô gái nhỏ, như thể cảm nhận được sinh mệnh đang lớn dần lên trong bụng cô.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác này, thật kỳ diệu.
Tri Miên đặt máy tính vào chỗ, nói với anh: "Anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ không làm phiền anh nữa."
Người đàn ông ừ một tiếng, hôn cô rồi trở lại bàn làm việc.
Hai người mỗi người một chỗ, làm việc riêng của mình, không quấy rầy lẫn nhau, hiệu suất cũng rất cao.
Hôm nay trạng thái của Tri Miên không tồi, tập trung vẽ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, gửi bản thảo cho Lý Niệm Niệm, bảo cô ấy đi phác họa.
Buổi sáng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tri Miên nghĩ đến việc đã đồng ý yêu cầu đăng ảnh của độc giả, nên lấy điện thoại ra, quay camera về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế văn phòng trước cửa sổ kính sát đất, rồi nhấn nút chụp.
Người đàn ông ngồi ngược sáng, hai mắt nhìn vào máy tính, tư thế lười biếng thoải mái, trên người mặc chiếc áo phông đen, hai chân vắt chéo, không hề có khí chất tổng giám đốc, mà giống một cậu chủ nhà giàu phong lưu, cả người lộ ra khí chất ngầu lòi, đẹp trai.
Góc này rất đẹp, Tri Miên vui vẻ chụp vài tấm, đột nhiên, người đàn ông nghiêng mắt, ánh mắt nhìn về phía cô, thấy cô cầm điện thoại, anh sững sờ một lúc, rồi mỉm cười. "Chụp cái gì thế?"
"..."
Tri Miên lập tức nghe ra sự tự luyến trong lời nói của anh.
"Sao, chồng em đẹp trai quá à?"
Tri Miên trợn trắng mắt, lập tức đặt điện thoại xuống. "Không phải chụp anh đâu."
"Em chụp anh thì có gì mà phải xấu hổ?"
Anh đứng dậy, đi đến sofa sau lưng cô ngồi xuống, hai chân tùy ý mở ra, nhìn cô, Tri Miên quay đầu lại, đối diện ánh mắt của anh, giải thích là không muốn cố muốn chụp ảnh, mà muốn đăng ảnh của anh cho người đọc xem.
"Sau đó em đăng Weibo sao?" Anh hỏi.
"Đúng rồi."
Đoạn Chước nghe vậy, khóe miệng cong lên cười, Tri Miên biết anh đang cười cái gì, bởi vì cô rất ít khi thể hiện tình cảm, mà anh lại thích cách khoe khoang như vậy.
Đoạn Chước nói: "Đừng chụp một mình anh, chúng ta cùng chụp chung đi."
"Chụp chung sao?"
"Như vậy không tốt hơn sao?"
Tri Miên nghĩ vậy cũng ổn, nên lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ chụp ảnh selfie, rồi đặt trước mặt mình.
Cô đang ngồi trên thảm, còn anh ngồi trên sofa phía sau, từ góc độ chụp của cô, có thể chụp được cả hai người.
Cô chụp vài tấm, chọn một tấm trong số đó, cô nháy mắt dễ thương, còn Đoạn Chước thì thì nhìn cô, đáy mắt đầy ý cười cưng chiều.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã có thể nhận thấy tình yêu ẩn chứa trong đó.
Lúc trước, mơ ước lớn nhất của cô, chính là Đoạn Chước có thể nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cô đăng bức ảnh lên Weibo, cuối cùng nhìn người đàn ông trong ảnh, mỉm cười.
Cô cảm thấy, chắc chắn rằng, tất cả những điều đẹp trên thế giới này, đều không thể bằng một mình anh.
—----
Ngày qua ngày, mặt trời mọc đằng Đông rồi lại lặn đằng Tây, đã đến tháng 8 - tháng nóng nhất ở thành phố Lâm.
Lúc này, Tri Miên đã mang thai được hơn ba tháng, bụng cô đã phồng lên rõ ràng.
Vượt qua giai đoạn ốm nghén khó chịu nhất, cơ thể của cô đã được hồi phục lại, tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt tròn trịa hơn khôngk ít, cả người cũng rạng rỡ hơn.
Mỗi ngày, Đoạn Chước đều cho cô ăn một ít kem, cô bắt đầu hơi chủ quan, tưởng rằng thân thể của mình hiện tại đã chuẩn cmnr. Ai biết, có một ngày, cô tập yoga trong phòng gym ở nhà, sau đó trở về phòng máy lạnh, bật máy lạnh quá lạnh, dẫn tới đổ mồ hôi lạnh, rồi phát sốt.
Sau khi Đoạn Chước phát hiện, thì nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gặp bác sĩ.
Anh đặc biệt lo lắng cho sức khỏe của cô, mấy ngày nay đều ở nhà với cô, chế độ ăn của Tri Miên một lần nữa bị kiểm soát, không chỉ kem, mà đồ chiên rán cũng không được ăn. Mỗi ngày, cô cũng chỉ có thể ăn cháo trắng rau xào.
Mà đau khổ nhất là, cô không được nằm điều hòa nữa, buổi tối chỉ có thể bật quạt khi ngủ.
Tri Miên phàn nàn không ngớt, thành phố Lâm nóng như đổ lửa, không có máy lạnh thì đúng là như nằm trên giàn hỏa thiêu.
Mà Đoạn Chước cũng ở cùng cô, cùng cô chịu đựng nhiệt độ nóng bức vào ban đêm.
Ngày thứ ba sau khi bị bệnh, cơn sốt của Tri Miên đã giảm bớt, nhưng vẫn phải cẩn thận để không bị tái phát. Cô cầu xin Đoạn Chước bật điều hòa, ai biết người đàn ông vẫn nói không được, bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, phải chờ hai ngày nữa.
Ban đêm, ngoài cửa sổ, sang trời sáng ngời.
Thỉnh thoảng, ve sầu lại kêu vang ngoài cửa sổ, làn gió giữa hè thi thoảng thổi bay tấm rèm vải trắng.
Tri Miên nằm trên giường, trằn trọc.
Gió quạt hoàn toàn không làm giảm nhiệt độ trong phòng.
Hai ngày nay, Đoạn Chước đều đợi cô ngủ say mới dám đi ngủ, anh nghiêng người nhìn cô, thấy cô gái nhỏ nhích tới nhích lui, cười hỏi: "Còn chưa ngủ được sao?"
Tri Miên nhìn anh đầy đau khổ: "Ông xã, em nóng quá..."
Đoạn Chước đứng dậy, Tri Miên mừng rỡ, tưởng là anh đi bật điều hòa, ai biết anh lại cầm quạt đến, nằm xuống bên cạnh cô. "Anh quạt cho em nha?"
Tri Miên khóc trong lòng nhiều chút, nhìn thấy trán anh sũng mồ hôi, đau lòng nói: "Bật điều hòa lên một chút đi, anh cũng rất nóng mà, em không nỡ để anh chịu nóng với em."
Người đàn ông cười. "Em không cần lo lắng cho anh, em mau ngủ đi."
"Em đã thực sự khỏi hẳn bệnh rồi! Anh xem, bây giờ em không đau đầu, không đau họng, toàn thân đều không cảm thấy khó chịu nữa. Em thực sự không có vấn đề gì cả." Tri Miên làm nũng với anh. "Ông xã, chỉ mở một tiếng thoi cũng được, hu hu hu, xin anh mà..."
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, biết cô thực sự khó chịu, cuối cùng đành chịu thua, đứng dậy bật điều hòa.
26 độ.
Đây là điểm mấu chốt của anh.
Tri Miên vui vẻ ra mặt, cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đang hạ xuống, cả người như sống lại.
“Đắp chăn lên.” Đoạn Chước dém chăn cho cô, Tri Miên lại trở mình, chui vào lòng anh.
Cô gái dính vào anh, trên người mang theo hương hoa hồng ngọt ngào, mặc chiếc váy ngủ ren trắng, mái tóc đen xõa tung trên bờ vai nõn nà. Anh nhìn xuống, dưới cổ áo hơi hở ra, có thể nhìn rõ thân thể lả lướt hơn sau khi mang thai.
Trong âm thầm, cực kỳ mê hoặc.
Lập tức, trong lòng anh trở nên khô nóng.
Anh đã lâu không chạm vào cô, mà bây giờ, ba tháng đầu tiên đã trôi qua.
Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại, đột nhiên suy xét đến thân thể của cô, chỉ có thể lại nhịn xuống, nhưng cô gái nhỏ lại như cố ý, hơi thở từ đôi môi đỏ mọng cứ phả lên cổ anh.
Vài giây sau, anh đột nhiên cảm thấy hầu kết mình bị cắn.
Đáy mắt anh xẹt qua một cảm xúc.
Anh nắm lấy cổ tay cô, hơi kéo cô ra, đối diện đôi mắt mờ sương của cô gái, ánh mắt anh hơi chìm xuống: "Làm gì vậy?"
Tri Miên khẽ cắn môi, nhìn anh.
“Còn muốn ngủ không?” Anh khàn giọng hỏi.
Hai má Tri Miên hơi đỏ lên, nhìn thẳng vào anh, giọng điệu ẩn chứa ý cười, nói: "Không muốn."
Anh lập tức hiểu ý cô.
Vài giây sau, người đàn ông nhìn cô cười, trở mình, kéo cô vào lòng:
"Được, là em nói đó."
Chương trước Chương tiếp
Loading...