Vậy Cùng Anh Về Nhà - Trang 3
Chương 9
Tri Miên không nghĩ tới Đoạn Chước vậy mà lại đưa cô đến xem pháo hoa.
Cô ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ, trong tim dấy lên gợn sóng, nhiều loại cảm xúc khác nhau trào dâng, nhất thời cuồn cuộn sục sôi.
Pháo hoa vô cùng rực rỡ.
Nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong một giây như vậy, không bao giờ sống lại lần nữa.
Cô nhớ hồi còn nhỏ cực kỳ thích bắn pháo hoa, mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ cùng cô bắn pháo hoa ở ngoài cửa nhà.
Lúc đó, cô cho rằng, họ sẽ mãi ở bên cạnh cô, tương lai sẽ luôn luôn vô lo vô nghĩ, không có buồn phiền.
Nhưng mà sau này bọn họ đều rời đi, chỉ để lại một mình cô.
Nhìn xung quanh, hàng ngàn ánh đèn của nhà nhà phát sáng, đoàn viên và ấm áp.
Ai có thể nói cho cô biết, đâu là bến đỗ mà cô có thể sống cả đời?
Trong lúc pháo hoa đang nổ sáng chói, Tri Miên quay đầu sang bên cạnh nhìn Đoạn Chước, không nhịn được gọi anh một tiếng: “Đoạn Chước——”
Người đàn ông cúi đầu: “Hửm?”
Đôi mắt mơ sáng của Tri Miên chăm chú nhìn anh, đáy lòng cùng với tiếng đập thình thịch bên tai, hàng trăm cảm xúc.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:
“Năm sau anh vẫn sẽ cùng em đón năm mới chứ?”
Đoạn Chước không nhận ra tâm trạng của cô, không để ý cười một cái “Không phải năm nào tôi cũng cùng em sao?”
Tri Miên nghe những lời này, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.
Anh trả lời chắc chắn tự tin như vậy, giống như có thể ở bên cô mãi mãi.
Nhưng ai có thể biết trước được năm mới chứ.
Ai biết được, anh còn có thể ở bên cạnh cô thêm bao nhiêu lâu chứ?
———
Xem xong pháo hoa, đi xuống đài quan sát, Đoạn Chước trực tiếp đi đặt một phòng thượng hạng.
Vừa vào cửa, Tri Miên liền bị ấn vào tường, nụ hôn của người đàn ông phủ xuống, làm rối loạn hơi thở của cô, đầu ngón tay người đàn ông cởi hết quần áo ra, khiến cho cô run rẩy, nhanh chóng và nóng nhiệt.
Tri Miên biết chuyện này sớm muộn cũng tới.
Mỗi khi làm chuyện này, Đoạn Chước luôn rất tràn đầy tinh lực, làm không biết mệt.
Căn bản anh luôn chiếm giữ vị trí chủ động, lúc tâm trạng tốt sẽ dịu dàng cưng chiều hơn chút, khiến cô chìm đắm vào đó.
Đệm mềm mại.
Ánh đèn sáng màu vàng cam đặt trên đầu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ở trong lòng bàn tay của anh, cô giống như một quả vải, trắng nõn và ngọt trong, giữa sự sáng tối mập mờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông ôm chặt lấy cô, mồ hôi trên mặt lăn dài theo đường quai hàm rồi rơi xuống, lông mày như bị mực vẩy lên sự ham muốn, cơ bắp căng ra.
Hơi thở triền miên.
Rối loạn mãnh liệt.
Cuối cùng Đoạn Chước đã thoả mãn, buông tha cô.
Sau khi được người đàn ông ôm ra khỏi phòng tắm, cô cuộn mình vào chiếc chăn bông ấm áp, liền bị tay dài của Đoạn Chước kéo lại, ôm cô vào trong lòng.
Đầu ngón tay anh vuốt ve xương bướm* của cô, bỗng nhiên nói: “Nói chuyện.”
“Hửm?”
“Để anh nghe xem còn nói được không.”
Mặt Tri Miên đỏ bừng “……Mới không có.”
Anh mở miệng, giữ vành tai cô, cắn nhẹ một cái, giọng trầm khàn mỉm cười nói: “Làm sao bây giờ.”
“Cái gì?”
“Vẫn chưa hết muốn em, thì em đã nói làm ông đây chịu không nổi rồi.”
“………….”
Tri Miên xấu hổ quay lưng lại với anh..
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Anh nhấc tay lên để ôm cô chặt hơn, lưng cô áp vào ngực anh. Một lúc lâu sau, Tri Miên nhẹ giọng nói: “Đoạn Chước———”
“Làm sao vậy.”
Trăn trở về lời nói trong miệng, cuối cùng chỉ còn bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”
Anh lười biếng đáp lại, sau đó nói: “Ngủ đi.”
Người đàn ông không có tâm sự, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Tri Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, không buồn ngủ.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời Lương Chi Ý đã nói tối nay “Nếu như năm đó cậu không về nhà với anh ấy, hiện tại sẽ như thế nào.”
Ký ức của Tri Miên quay về bảy năm trước———
Sau lần đầu tiên gặp được Đoạn Chước, cô dựa vào số tiền anh đã cho cô để vượt qua những ngày khó khăn nhất. Về sau, trong tâm trí cô lúc nào cũng xuất hiện khuôn mặt của người thiếu niên, như một sợi dây lôi kéo suy nghĩ của cô.
Một ý tưởng nảy ra, cô muốn lén nhìn anh một cái.
Vì vậy cô bắt đầu đến quán ăn đó hàng đêm. Nhưng mà đã rất nhiều ngày cô không nhìn thấy anh, cô cảm thấy không có nhiều hy vọng.
Buổi tối một tuần sau, cô lại lần nữa đi đến phố chợ đêm, lúc tới quán ăn đó, cô vô thức nhìn về chiếc bàn mà Đoạn Chước đã từng ngồi, nhưng không ngờ, cô không nhìn thấy Đoạn Chước, mà thay vào đó lại nhìn thấy một người rất quen mắt———
Là con trai của gia đình họ hàng thứ hai đã từng nhận cô.
Nhỏ hơn cô hai tuổi, tên là Diệp Lỗi.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Diệp Lỗi từ nhỏ tới lớn đều rất bướng bỉnh, được nhận nhiều sự cưng chiều, lúc Tri Miên ở nhà cậu ta, cậu ta thường xuyên trêu chọc cô, hoặc là làm điều xấu rồi lại nói dối để Tri Miên mềm yếu chịu trách nhiệm.
Ba mẹ nhà Diệp vốn dĩ không thích Tri Miên, vì vậy cô đã nhận rất nhiều lời mắng mỏ và thiên vị.
Tri Miên không muốn nhìn thấy cậu ta, quay người muốn đi, ai ngờ được đôi mắt của đối phương rất nhanh chú ý thấy cô: “Ê, Tri Miên! Vậy mà mày lại ở đây!”
Diệp Lỗi đuổi đến trước mặt cô, chỉ cao bằng cô.
Cậu ta khoanh tay giống như người lớn rồi đánh giá cô: “Mẹ tao nói mày chạy trốn từ nhà bác gái ra ngoài, gan mày thật to nha.”
Tri Miên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Có liên quan tới em sao?”
“Tao thấy là không còn ai cần mày rồi, bố mày chết rồi, mẹ mày tự sát, mẹ tao nói mày chính là một cái gánh nặng, nên mới đưa mày tới nhà bác gái.”
Tri Miên nắm chặt tay, quay đầu muốn đi, thì bị Diệp Lỗi với mấy người bạn của cậu ta cười đùa ngăn lại.
Cô quay người về sau rồi chạy đi, nhưng đột nhiên lại bổ nhào vào một người.
Đầu mũi cô bị đau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, hoảng sợ lùi lại một bước, ngẩng đầu, ánh mắt không kịp đề phòng đập vào khuôn mặt quen thuộc ấy.
Tiếng người bên tai ầm ĩ, cụng nhau chén rượu.
Người thiếu niên mặc áo phông trắng, lẳng lặng nhìn xuống, nhưng lại làm gián đoạn nhịp tim của cô.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô không ngờ lúc này sẽ gặp lại anh lần thứ hai theo cách như vậy.
Tri Miên bị ngốc, ngay sau đó đỉnh đầu bị giữ lại, giọng của thiếu niên phát ra:
“Bé con, chạy cái gì.”
Cô vẫn chưa mở miệng, thì đám người Diệp Lỗi đã chạy lên trước: “Tri Miên! Tao vẫn chưa nói xong mà mày đã dám chạy! Cái đồ không có giáo dưỡng nhà mày!”
“Tao muốn nói cho mẹ tao là tao đã gặp mày ở đây, tao sẽ bảo mẹ bắt mày quay về lại để đánh, cái thứ rác rưởi mày……..”
Tim Tri Miên đập thình thịch, trên đầu bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lười biếng của người đàn ông: “Câm miệng.”
Cô bỗng chốc ngẩng đầu.
Diệp Lỗi nhìn về phía người con trai trước mặt Tri Miên, chống hông rồi trừng mắt nhìn qua: “Tôi nói chuyện với Tri Miên, anh có thân phận gì, mà dám chen vào nói?”
Cậu ta vừa dứt lời, tay Đoạn Chước đặt trên bả vai cậu ta, Tri Miên nhìn các nét trên mặt của Diệp Lỗi dần dần “Biến hình.”
“A a a a đau………….”
Đầu lưỡi Đoạn Chước chạm vào vòm miệng trên, coi thường nhìn cậu ta rồi cười:
“Tao là bố mày, mày nói xem tao là ai?”
Diệp Lỗi gào thét xin tha.
Đoạn Chước buông tay “Cút sang một bên chơi.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Mấy người sợ hãi bỏ chạy.
Tri Miên ngơ ngác chưa phản ứng lại, sau đó Đoạn Chước cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, cười: “Bé con, làm sao em lại bị người khác bắt nạt vậy?”
Lại…….
Anh ấy vẫn nhớ cô?
Cô được anh dẫn tới bàn bên cạnh, Tri Miên mới biết hoá ra tối nay anh cũng ở đây, chỉ là ánh sáng chỗ họ không tốt, nên vừa nãy cô không có chú ý tới.
Tri Miên bị bảo ngồi xuống, nhìn thấy người cùng bàn vẫn là hai chàng trai lần trước, nhưng lần này bọn họ nghe thấy toàn bộ câu chuyện, mới biết Tri Miên không phải là lừa đảo.
Tri Miên được nhiệt tình quan tâm vài câu, cuối cùng cô ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn các anh trai, em phải về nhà rồi……”
Đoạn Chước hỏi cô ở đâu, cô nói địa điểm ra.
“Xa như vậy?”
“Ừm.” Bình thường cô phải đi một tiếng mới đến đây.
Đoạn Chước nói vài câu với hai người con trai, lấy chìa khoá xe ở trên bàn lên, nói với cô: “Tôi đưa em về.”
Đoạn Chước ngồi lên chiếc xe mô tô đậu ở ven đường, đưa cho cô mũ bảo hiểm.
Cô cứ ngây ngốc như vậy mà lên xe của anh.
Cuối cùng về tới phòng ở mà cô thuê, ở lối vào của khu nhà có vài người trung niên đang ngồi uống rượu, Đoạn Chước thấy cô sợ hãi, liền đưa cô đến cửa phòng cô ở.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô mở cửa ra, anh nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, nền xi măng tường xi măng, cực kỳ tồi tàn, còn toả ra một mùi mốc.
Tri Miên nói cảm ơn với anh, Đoạn Chước khẽ cau mày “Một mình em ở đây?”
“Ừm……”
“Những người họ hàng đó đều không cần em nữa?”
Cô cúi đầu “Là em không muốn ở với họ nữa.”
Thiếu niên không nói tiếp, cô đang định đi vào, thì nghe thấy tiếng anh kêu cô lại “Bé con———”
Cô quay đầu.
Một tay anh đút túi, nhìn vào đôi mắt đen của cô, lười biếng nói: “Nếu không, em cùng tôi quay về đi.”
Tri Miên choáng váng.
“Một cô gái như em một mình sống ở nơi như này quá nguy hiểm rồi, có thể sống ở nhà tôi một thời gian trước.” Đoạn Chước vỗ vỗ đầu cô, cúi mặt xuống nhìn, đôi môi khiêu khích “Thế nào, suy nghĩ một chút, có muốn về nhà cùng anh trai không?”
………
Về sau, Tri Miên được anh nuôi đến bây giờ, từ em gái trở thành bạn gái. Vì vậy trong tim cô, anh không đơn giản chỉ là bạn trai, là thần tượng, mà còn là ân nhân.
Nhưng cũng giống như mặt trăng ở phía chân trời đó.
Dường như vĩnh viễn không thể với tới.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
———
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Nguyên Đán, Tri Miên ở nhà vẽ bản thảo.
Buổi chiều, sau khi làm xong bản thảo, Tri Miên gửi bản thảo cho Du Du, thuận tiện nói một câu chúc mừng năm mới.
Du Du đúng lúc đang rảnh, rất nhanh trả lời lại, sau khi nói chuyện với cô vài câu xong thì hỏi: [Em đến phòng làm việc cũng gần một năm rồi, một năm này cảm thấy như thế nào?]
Tri Miên nghĩ một chút, nói: [Học được rất nhiều, cô với cả thầy VK đã giúp đỡ em rất nhiều.]
Du Du cảm thấy Tri Miên học mọi thứ nhanh hơn so với người khác, hơn nữa ở phương diện này cũng có rất nhiều thiên phú [Tại sao em không học đại học ngành mỹ thuật?]
Tại sao không học?
Thật ra cô rất muốn đi học, nhưng học mỹ thuất rất đốt tiền, đường đi cũng rất hẹp.
Từ lúc học cấp hai đến khi học đại học, học phí của cô chủ yếu đều là Đoạn Chước chi, lúc đó cô thực sự xấu hổ để bảo anh chi tiền cho cô học vẽ.
Vì vậy cô nghĩ trước tiên có thể đọc sách, hết giờ học thì vẽ. Với lại lúc đó vẫn còn đang do dự, cũng không biết bản thân có hợp với con đường này không.
Du Du nghe cô nói xong, hỏi: [Vậy em không có suy nghĩ đến việc mình trở thành chủ bút* sao?]
Tri Miên nhìn thấy lời này, trong lòng giật mình.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Du Du nói, trang web truyện tranh lớn nhất trong nước, Truyện tranh Lạc Hoạ hiện đang tổ chức tham gia sự kiện quảng bá các họa sĩ mới và tác phẩm mới, nếu như tác phẩm được chọn, có thể được đăng nhiều kỳ trên trang web chính thức của họ, mức độ phổ biến cao còn có thể được xuất bản thành sách.
Du Du: [Cô vẽ truyện tranh sắp gần mười năm rồi, cũng đã dẫn dắt rất nhiều người, nếu em tiếp tục làm trợ lý của cô, cô sẽ đặc biệt yên tâm, nhưng cô nghĩ việc trở thành trợ lý nhỏ bé này sẽ chôn vùi em, thực lực của em không chỉ có như vậy, em suy nghĩ cho kỹ.]
Bản thân làm chủ bút……..
Có nghĩa là bản thân cô sẽ có truyện tranh của riêng mình.
Tri Miên trước đây có nghĩ qua, nhưng cũng chỉ là nghĩ, cảm thấy bản thân rời khỏi một bước này sẽ vẫn còn một khoảng cách rất lớn nữa, vậy mà bây giờ lại có người nói với cô, có thể tự mình bước ra thử xem.
Những lời này giống như một viên đá ném vào lòng hồ của Tri Miên, khuấy động cả một làn nước.
Trong lòng cô nóng lên, cảm giác như có một nơi đang bùng cháy, lốp bốp bốp bốp ma sát ra tia lửa.
Cả một buổi chiều, Tri Miên đều nghĩ về vẫn đề này, lúc gần tối, cô nghe thấy âm thanh trong gara.
Có lẽ là Đoạn Chước từ bên ngoài làm việc xong trở về.
Quả nhiên, cửa phòng trà bị mở ra.
Người đàn ông mang theo hơi lạnh gió bụi tiến vào, ánh mắt rơi vào thân hình bé nhỏ cô, hơi hé miệng “Vừa đúng lúc ở đây sao.”
Đoạn Chước đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống, Tri Miên chú ý thấy anh đang cầm một cái hộp: “Đây là cái gì?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Cho em đấy.”
Anh ném vào trong lòng cô.
Cô nghi ngờ mở hộp, nhìn thấy bên trong là một gói trà.
“Đây là trà gì vậy?”
“Em ngâm ra một chút không phải là sẽ biết rồi sao?”
Tri Miên lập tức đứng dậy.
Phòng trà này được là vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, bên trong được trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, toàn bộ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đều có thể di chuyển được, rừng trúc đằng sau nhà vẫn được giữ xanh um tùm, Tri Miên ngồi xếp bằng dưới bàn trà, lấy dụng cụ trà ra rửa sạch.
Người đàn ông lười biếng ngồi rồi nhìn cô cười “Thích uống trà như vậy sao?”
Tri Miên nghe vậy, mỉm cười: “Trước đây mẹ em là thầy chuyên nếm thử trà, em thường đi theo mẹ uống trà, tự nhiên cũng thích uống.”
Tri Miên ngâm một tách, lúc ngửi thấy mùi thơm đặc thù của trà, đôi mắt sáng lên:
“Đây là Ngọc Tĩnh Lưu Hương?”
“Hửm?”
Ngọc Tĩnh Lưu Hương là một loại trà Vũ Di Nham, tuy rằng không phải là một loại cao cấp hiếm, nhưng loại trà Tri Miên thích nhất cũng là loại trà mà mẹ cô thích nhất, lúc còn bé cô rất hay uống. Cậu của Đoạn Chước cũng rất thích uống trà, trước đây Đoạn Chước có đưa cô tới phòng trà của cậu anh ấy, bên trong có rất nhiều loại trà quý, nhưng duy nhất không có Ngọc Tĩnh Lưu Hương.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Loại trà này không khó mua ở ngoài chợ, nhưng nếu muốn mua một loại tốt, cũng phải phí tâm tư.
Tri Miên vui vẻ ngâm tiếp một tách, ngồi đến bên cạnh Đoạn Chước.
“Anh thử xem?”
Đoạn Chước không thích trà, uống xong một hớp liền bỏ xuống, anh nhìn gò má trắng nõn của cô gái, sau
đó kéo cô gần lại rồi ôm.
“Làm sao đột nhiên anh lại mua cái này?” Cô hỏi.
Anh xoa gáy cô “Em thích uống thì tốt, coi như là tối qua anh không có ở cùng em nên giờ bồi thường cho em.”
Cô hơi sững sờ.
Mỗi lần anh thất hẹn, hay không có thời gian ở cùng cô, anh đều sẽ luôn mua cho cô chút quà, dùng nó để an ủi tâm trạng của cô.
Không biết cuối cùng là do có tâm, hay là lười ứng phó.
Nhìn Tri Miên uống hết tách trà, Đoạn Chước đứng dậy lên tầng tắm rửa, sau khi anh đi, cô đang định ngâm tách thứ hai, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô quay đầu thấy là điện thoại của Đoạn Chước đặt trên sofa.
Phía trên hiển thị “Bác sĩ Thư”———
Đây là cái người gặp lần trước ở tiệc chúc mừng Thư Minh sao?
Cô cầm điện thoại, lên tầng, quay về phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước truyền ra từ nhà vệ sinh.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô gõ gõ “Đoạn Chước, có điện thoại.”
“Ai vậy?”
Cô đọc xong tên, anh nói: “Em nghe đi, hỏi có chuyện gì.”
Sau đó Tri Miên nghe máy, vẫn chưa mở miệng, đầu bên kia đã truyền tới một giọng nữ nhẹ nhàng và quyến rũ: “Đoạn Chước, hôm nay mấy giờ anh mới đến câu lạc bộ vậy? Tối qua anh đi nhanh như thế, em vẫn còn chưa đưa quà năm mới cho anh nữa.”
Tri Miên sững người.
Cô ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ, trong tim dấy lên gợn sóng, nhiều loại cảm xúc khác nhau trào dâng, nhất thời cuồn cuộn sục sôi.
Pháo hoa vô cùng rực rỡ.
Nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong một giây như vậy, không bao giờ sống lại lần nữa.
Cô nhớ hồi còn nhỏ cực kỳ thích bắn pháo hoa, mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ cùng cô bắn pháo hoa ở ngoài cửa nhà.
Lúc đó, cô cho rằng, họ sẽ mãi ở bên cạnh cô, tương lai sẽ luôn luôn vô lo vô nghĩ, không có buồn phiền.
Nhưng mà sau này bọn họ đều rời đi, chỉ để lại một mình cô.
Nhìn xung quanh, hàng ngàn ánh đèn của nhà nhà phát sáng, đoàn viên và ấm áp.
Ai có thể nói cho cô biết, đâu là bến đỗ mà cô có thể sống cả đời?
Trong lúc pháo hoa đang nổ sáng chói, Tri Miên quay đầu sang bên cạnh nhìn Đoạn Chước, không nhịn được gọi anh một tiếng: “Đoạn Chước——”
Người đàn ông cúi đầu: “Hửm?”
Đôi mắt mơ sáng của Tri Miên chăm chú nhìn anh, đáy lòng cùng với tiếng đập thình thịch bên tai, hàng trăm cảm xúc.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:
“Năm sau anh vẫn sẽ cùng em đón năm mới chứ?”
Đoạn Chước không nhận ra tâm trạng của cô, không để ý cười một cái “Không phải năm nào tôi cũng cùng em sao?”
Tri Miên nghe những lời này, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.
Anh trả lời chắc chắn tự tin như vậy, giống như có thể ở bên cô mãi mãi.
Nhưng ai có thể biết trước được năm mới chứ.
Ai biết được, anh còn có thể ở bên cạnh cô thêm bao nhiêu lâu chứ?
———
Xem xong pháo hoa, đi xuống đài quan sát, Đoạn Chước trực tiếp đi đặt một phòng thượng hạng.
Vừa vào cửa, Tri Miên liền bị ấn vào tường, nụ hôn của người đàn ông phủ xuống, làm rối loạn hơi thở của cô, đầu ngón tay người đàn ông cởi hết quần áo ra, khiến cho cô run rẩy, nhanh chóng và nóng nhiệt.
Tri Miên biết chuyện này sớm muộn cũng tới.
Mỗi khi làm chuyện này, Đoạn Chước luôn rất tràn đầy tinh lực, làm không biết mệt.
Căn bản anh luôn chiếm giữ vị trí chủ động, lúc tâm trạng tốt sẽ dịu dàng cưng chiều hơn chút, khiến cô chìm đắm vào đó.
Đệm mềm mại.
Ánh đèn sáng màu vàng cam đặt trên đầu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ở trong lòng bàn tay của anh, cô giống như một quả vải, trắng nõn và ngọt trong, giữa sự sáng tối mập mờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông ôm chặt lấy cô, mồ hôi trên mặt lăn dài theo đường quai hàm rồi rơi xuống, lông mày như bị mực vẩy lên sự ham muốn, cơ bắp căng ra.
Hơi thở triền miên.
Rối loạn mãnh liệt.
Cuối cùng Đoạn Chước đã thoả mãn, buông tha cô.
Sau khi được người đàn ông ôm ra khỏi phòng tắm, cô cuộn mình vào chiếc chăn bông ấm áp, liền bị tay dài của Đoạn Chước kéo lại, ôm cô vào trong lòng.
Đầu ngón tay anh vuốt ve xương bướm* của cô, bỗng nhiên nói: “Nói chuyện.”
“Hửm?”
“Để anh nghe xem còn nói được không.”
Mặt Tri Miên đỏ bừng “……Mới không có.”
Anh mở miệng, giữ vành tai cô, cắn nhẹ một cái, giọng trầm khàn mỉm cười nói: “Làm sao bây giờ.”
“Cái gì?”
“Vẫn chưa hết muốn em, thì em đã nói làm ông đây chịu không nổi rồi.”
“………….”
Tri Miên xấu hổ quay lưng lại với anh..
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Anh nhấc tay lên để ôm cô chặt hơn, lưng cô áp vào ngực anh. Một lúc lâu sau, Tri Miên nhẹ giọng nói: “Đoạn Chước———”
“Làm sao vậy.”
Trăn trở về lời nói trong miệng, cuối cùng chỉ còn bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”
Anh lười biếng đáp lại, sau đó nói: “Ngủ đi.”
Người đàn ông không có tâm sự, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Tri Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, không buồn ngủ.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời Lương Chi Ý đã nói tối nay “Nếu như năm đó cậu không về nhà với anh ấy, hiện tại sẽ như thế nào.”
Ký ức của Tri Miên quay về bảy năm trước———
Sau lần đầu tiên gặp được Đoạn Chước, cô dựa vào số tiền anh đã cho cô để vượt qua những ngày khó khăn nhất. Về sau, trong tâm trí cô lúc nào cũng xuất hiện khuôn mặt của người thiếu niên, như một sợi dây lôi kéo suy nghĩ của cô.
Một ý tưởng nảy ra, cô muốn lén nhìn anh một cái.
Vì vậy cô bắt đầu đến quán ăn đó hàng đêm. Nhưng mà đã rất nhiều ngày cô không nhìn thấy anh, cô cảm thấy không có nhiều hy vọng.
Buổi tối một tuần sau, cô lại lần nữa đi đến phố chợ đêm, lúc tới quán ăn đó, cô vô thức nhìn về chiếc bàn mà Đoạn Chước đã từng ngồi, nhưng không ngờ, cô không nhìn thấy Đoạn Chước, mà thay vào đó lại nhìn thấy một người rất quen mắt———
Là con trai của gia đình họ hàng thứ hai đã từng nhận cô.
Nhỏ hơn cô hai tuổi, tên là Diệp Lỗi.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Diệp Lỗi từ nhỏ tới lớn đều rất bướng bỉnh, được nhận nhiều sự cưng chiều, lúc Tri Miên ở nhà cậu ta, cậu ta thường xuyên trêu chọc cô, hoặc là làm điều xấu rồi lại nói dối để Tri Miên mềm yếu chịu trách nhiệm.
Ba mẹ nhà Diệp vốn dĩ không thích Tri Miên, vì vậy cô đã nhận rất nhiều lời mắng mỏ và thiên vị.
Tri Miên không muốn nhìn thấy cậu ta, quay người muốn đi, ai ngờ được đôi mắt của đối phương rất nhanh chú ý thấy cô: “Ê, Tri Miên! Vậy mà mày lại ở đây!”
Diệp Lỗi đuổi đến trước mặt cô, chỉ cao bằng cô.
Cậu ta khoanh tay giống như người lớn rồi đánh giá cô: “Mẹ tao nói mày chạy trốn từ nhà bác gái ra ngoài, gan mày thật to nha.”
Tri Miên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Có liên quan tới em sao?”
“Tao thấy là không còn ai cần mày rồi, bố mày chết rồi, mẹ mày tự sát, mẹ tao nói mày chính là một cái gánh nặng, nên mới đưa mày tới nhà bác gái.”
Tri Miên nắm chặt tay, quay đầu muốn đi, thì bị Diệp Lỗi với mấy người bạn của cậu ta cười đùa ngăn lại.
Cô quay người về sau rồi chạy đi, nhưng đột nhiên lại bổ nhào vào một người.
Đầu mũi cô bị đau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, hoảng sợ lùi lại một bước, ngẩng đầu, ánh mắt không kịp đề phòng đập vào khuôn mặt quen thuộc ấy.
Tiếng người bên tai ầm ĩ, cụng nhau chén rượu.
Người thiếu niên mặc áo phông trắng, lẳng lặng nhìn xuống, nhưng lại làm gián đoạn nhịp tim của cô.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô không ngờ lúc này sẽ gặp lại anh lần thứ hai theo cách như vậy.
Tri Miên bị ngốc, ngay sau đó đỉnh đầu bị giữ lại, giọng của thiếu niên phát ra:
“Bé con, chạy cái gì.”
Cô vẫn chưa mở miệng, thì đám người Diệp Lỗi đã chạy lên trước: “Tri Miên! Tao vẫn chưa nói xong mà mày đã dám chạy! Cái đồ không có giáo dưỡng nhà mày!”
“Tao muốn nói cho mẹ tao là tao đã gặp mày ở đây, tao sẽ bảo mẹ bắt mày quay về lại để đánh, cái thứ rác rưởi mày……..”
Tim Tri Miên đập thình thịch, trên đầu bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lười biếng của người đàn ông: “Câm miệng.”
Cô bỗng chốc ngẩng đầu.
Diệp Lỗi nhìn về phía người con trai trước mặt Tri Miên, chống hông rồi trừng mắt nhìn qua: “Tôi nói chuyện với Tri Miên, anh có thân phận gì, mà dám chen vào nói?”
Cậu ta vừa dứt lời, tay Đoạn Chước đặt trên bả vai cậu ta, Tri Miên nhìn các nét trên mặt của Diệp Lỗi dần dần “Biến hình.”
“A a a a đau………….”
Đầu lưỡi Đoạn Chước chạm vào vòm miệng trên, coi thường nhìn cậu ta rồi cười:
“Tao là bố mày, mày nói xem tao là ai?”
Diệp Lỗi gào thét xin tha.
Đoạn Chước buông tay “Cút sang một bên chơi.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Mấy người sợ hãi bỏ chạy.
Tri Miên ngơ ngác chưa phản ứng lại, sau đó Đoạn Chước cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, cười: “Bé con, làm sao em lại bị người khác bắt nạt vậy?”
Lại…….
Anh ấy vẫn nhớ cô?
Cô được anh dẫn tới bàn bên cạnh, Tri Miên mới biết hoá ra tối nay anh cũng ở đây, chỉ là ánh sáng chỗ họ không tốt, nên vừa nãy cô không có chú ý tới.
Tri Miên bị bảo ngồi xuống, nhìn thấy người cùng bàn vẫn là hai chàng trai lần trước, nhưng lần này bọn họ nghe thấy toàn bộ câu chuyện, mới biết Tri Miên không phải là lừa đảo.
Tri Miên được nhiệt tình quan tâm vài câu, cuối cùng cô ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn các anh trai, em phải về nhà rồi……”
Đoạn Chước hỏi cô ở đâu, cô nói địa điểm ra.
“Xa như vậy?”
“Ừm.” Bình thường cô phải đi một tiếng mới đến đây.
Đoạn Chước nói vài câu với hai người con trai, lấy chìa khoá xe ở trên bàn lên, nói với cô: “Tôi đưa em về.”
Đoạn Chước ngồi lên chiếc xe mô tô đậu ở ven đường, đưa cho cô mũ bảo hiểm.
Cô cứ ngây ngốc như vậy mà lên xe của anh.
Cuối cùng về tới phòng ở mà cô thuê, ở lối vào của khu nhà có vài người trung niên đang ngồi uống rượu, Đoạn Chước thấy cô sợ hãi, liền đưa cô đến cửa phòng cô ở.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô mở cửa ra, anh nhìn trong phòng chỉ có một cái giường, nền xi măng tường xi măng, cực kỳ tồi tàn, còn toả ra một mùi mốc.
Tri Miên nói cảm ơn với anh, Đoạn Chước khẽ cau mày “Một mình em ở đây?”
“Ừm……”
“Những người họ hàng đó đều không cần em nữa?”
Cô cúi đầu “Là em không muốn ở với họ nữa.”
Thiếu niên không nói tiếp, cô đang định đi vào, thì nghe thấy tiếng anh kêu cô lại “Bé con———”
Cô quay đầu.
Một tay anh đút túi, nhìn vào đôi mắt đen của cô, lười biếng nói: “Nếu không, em cùng tôi quay về đi.”
Tri Miên choáng váng.
“Một cô gái như em một mình sống ở nơi như này quá nguy hiểm rồi, có thể sống ở nhà tôi một thời gian trước.” Đoạn Chước vỗ vỗ đầu cô, cúi mặt xuống nhìn, đôi môi khiêu khích “Thế nào, suy nghĩ một chút, có muốn về nhà cùng anh trai không?”
………
Về sau, Tri Miên được anh nuôi đến bây giờ, từ em gái trở thành bạn gái. Vì vậy trong tim cô, anh không đơn giản chỉ là bạn trai, là thần tượng, mà còn là ân nhân.
Nhưng cũng giống như mặt trăng ở phía chân trời đó.
Dường như vĩnh viễn không thể với tới.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
———
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Nguyên Đán, Tri Miên ở nhà vẽ bản thảo.
Buổi chiều, sau khi làm xong bản thảo, Tri Miên gửi bản thảo cho Du Du, thuận tiện nói một câu chúc mừng năm mới.
Du Du đúng lúc đang rảnh, rất nhanh trả lời lại, sau khi nói chuyện với cô vài câu xong thì hỏi: [Em đến phòng làm việc cũng gần một năm rồi, một năm này cảm thấy như thế nào?]
Tri Miên nghĩ một chút, nói: [Học được rất nhiều, cô với cả thầy VK đã giúp đỡ em rất nhiều.]
Du Du cảm thấy Tri Miên học mọi thứ nhanh hơn so với người khác, hơn nữa ở phương diện này cũng có rất nhiều thiên phú [Tại sao em không học đại học ngành mỹ thuật?]
Tại sao không học?
Thật ra cô rất muốn đi học, nhưng học mỹ thuất rất đốt tiền, đường đi cũng rất hẹp.
Từ lúc học cấp hai đến khi học đại học, học phí của cô chủ yếu đều là Đoạn Chước chi, lúc đó cô thực sự xấu hổ để bảo anh chi tiền cho cô học vẽ.
Vì vậy cô nghĩ trước tiên có thể đọc sách, hết giờ học thì vẽ. Với lại lúc đó vẫn còn đang do dự, cũng không biết bản thân có hợp với con đường này không.
Du Du nghe cô nói xong, hỏi: [Vậy em không có suy nghĩ đến việc mình trở thành chủ bút* sao?]
Tri Miên nhìn thấy lời này, trong lòng giật mình.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Du Du nói, trang web truyện tranh lớn nhất trong nước, Truyện tranh Lạc Hoạ hiện đang tổ chức tham gia sự kiện quảng bá các họa sĩ mới và tác phẩm mới, nếu như tác phẩm được chọn, có thể được đăng nhiều kỳ trên trang web chính thức của họ, mức độ phổ biến cao còn có thể được xuất bản thành sách.
Du Du: [Cô vẽ truyện tranh sắp gần mười năm rồi, cũng đã dẫn dắt rất nhiều người, nếu em tiếp tục làm trợ lý của cô, cô sẽ đặc biệt yên tâm, nhưng cô nghĩ việc trở thành trợ lý nhỏ bé này sẽ chôn vùi em, thực lực của em không chỉ có như vậy, em suy nghĩ cho kỹ.]
Bản thân làm chủ bút……..
Có nghĩa là bản thân cô sẽ có truyện tranh của riêng mình.
Tri Miên trước đây có nghĩ qua, nhưng cũng chỉ là nghĩ, cảm thấy bản thân rời khỏi một bước này sẽ vẫn còn một khoảng cách rất lớn nữa, vậy mà bây giờ lại có người nói với cô, có thể tự mình bước ra thử xem.
Những lời này giống như một viên đá ném vào lòng hồ của Tri Miên, khuấy động cả một làn nước.
Trong lòng cô nóng lên, cảm giác như có một nơi đang bùng cháy, lốp bốp bốp bốp ma sát ra tia lửa.
Cả một buổi chiều, Tri Miên đều nghĩ về vẫn đề này, lúc gần tối, cô nghe thấy âm thanh trong gara.
Có lẽ là Đoạn Chước từ bên ngoài làm việc xong trở về.
Quả nhiên, cửa phòng trà bị mở ra.
Người đàn ông mang theo hơi lạnh gió bụi tiến vào, ánh mắt rơi vào thân hình bé nhỏ cô, hơi hé miệng “Vừa đúng lúc ở đây sao.”
Đoạn Chước đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống, Tri Miên chú ý thấy anh đang cầm một cái hộp: “Đây là cái gì?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Cho em đấy.”
Anh ném vào trong lòng cô.
Cô nghi ngờ mở hộp, nhìn thấy bên trong là một gói trà.
“Đây là trà gì vậy?”
“Em ngâm ra một chút không phải là sẽ biết rồi sao?”
Tri Miên lập tức đứng dậy.
Phòng trà này được là vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, bên trong được trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, toàn bộ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đều có thể di chuyển được, rừng trúc đằng sau nhà vẫn được giữ xanh um tùm, Tri Miên ngồi xếp bằng dưới bàn trà, lấy dụng cụ trà ra rửa sạch.
Người đàn ông lười biếng ngồi rồi nhìn cô cười “Thích uống trà như vậy sao?”
Tri Miên nghe vậy, mỉm cười: “Trước đây mẹ em là thầy chuyên nếm thử trà, em thường đi theo mẹ uống trà, tự nhiên cũng thích uống.”
Tri Miên ngâm một tách, lúc ngửi thấy mùi thơm đặc thù của trà, đôi mắt sáng lên:
“Đây là Ngọc Tĩnh Lưu Hương?”
“Hửm?”
Ngọc Tĩnh Lưu Hương là một loại trà Vũ Di Nham, tuy rằng không phải là một loại cao cấp hiếm, nhưng loại trà Tri Miên thích nhất cũng là loại trà mà mẹ cô thích nhất, lúc còn bé cô rất hay uống. Cậu của Đoạn Chước cũng rất thích uống trà, trước đây Đoạn Chước có đưa cô tới phòng trà của cậu anh ấy, bên trong có rất nhiều loại trà quý, nhưng duy nhất không có Ngọc Tĩnh Lưu Hương.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Loại trà này không khó mua ở ngoài chợ, nhưng nếu muốn mua một loại tốt, cũng phải phí tâm tư.
Tri Miên vui vẻ ngâm tiếp một tách, ngồi đến bên cạnh Đoạn Chước.
“Anh thử xem?”
Đoạn Chước không thích trà, uống xong một hớp liền bỏ xuống, anh nhìn gò má trắng nõn của cô gái, sau
đó kéo cô gần lại rồi ôm.
“Làm sao đột nhiên anh lại mua cái này?” Cô hỏi.
Anh xoa gáy cô “Em thích uống thì tốt, coi như là tối qua anh không có ở cùng em nên giờ bồi thường cho em.”
Cô hơi sững sờ.
Mỗi lần anh thất hẹn, hay không có thời gian ở cùng cô, anh đều sẽ luôn mua cho cô chút quà, dùng nó để an ủi tâm trạng của cô.
Không biết cuối cùng là do có tâm, hay là lười ứng phó.
Nhìn Tri Miên uống hết tách trà, Đoạn Chước đứng dậy lên tầng tắm rửa, sau khi anh đi, cô đang định ngâm tách thứ hai, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô quay đầu thấy là điện thoại của Đoạn Chước đặt trên sofa.
Phía trên hiển thị “Bác sĩ Thư”———
Đây là cái người gặp lần trước ở tiệc chúc mừng Thư Minh sao?
Cô cầm điện thoại, lên tầng, quay về phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước truyền ra từ nhà vệ sinh.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô gõ gõ “Đoạn Chước, có điện thoại.”
“Ai vậy?”
Cô đọc xong tên, anh nói: “Em nghe đi, hỏi có chuyện gì.”
Sau đó Tri Miên nghe máy, vẫn chưa mở miệng, đầu bên kia đã truyền tới một giọng nữ nhẹ nhàng và quyến rũ: “Đoạn Chước, hôm nay mấy giờ anh mới đến câu lạc bộ vậy? Tối qua anh đi nhanh như thế, em vẫn còn chưa đưa quà năm mới cho anh nữa.”
Tri Miên sững người.