Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 9: 9: Cơn Cuồng Nộ Của Phương Bành Hạc
Vụ án kết thúc, Cường Chân được giải oan, chúng tôi định bụng lên đường về thôn ngay, nhưng Vương Sùng Ngân còn níu kéo ở lại thăm thú thêm vài bữa nữa.
Tôi đồng ý gật đầu cái rụp.
Phần vì cảm thấy chuỗi sự việc vừa rồi khiến tôi quá đỗi mệt mỏi, phần vì tính ham chơi, muốn được ngắm nhiều nơi chốn kinh thành lại trỗi dậy nên tôi hào hứng vô cùng.
Vương Sùng Ngân cùng Cường Chân vừa gặp đã như thân quen, lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau đàm đạo võ công, văn thơ.
Cường Chân thủa nhỏ được phụ thân tôi dạy chữ nên cũng biết chút ít, còn võ công huynh ấy đã biết vài chiêu tự bảo vệ bản thân.
Thời gian ở lại phủ Vương huyện lệnh đủ khiến hai huynh muội tôi quên đi những phiền não thường.
ngày.
Nhưng kể cũng kỳ lạ, trong suốt quãng thời gian ở đây, tôi chưa từng trông thấy Vương huyện lệnh- phụ thân của Sùng Ngân.
Thỉnh thoảng tôi có gặng hỏi huynh ấy, nhưng mỗi lần nhắc tới phụ thân, Sùng Ngân đều nở nụ cười khó coi, rồi lại quay đi, thở dài một hơi thật sâu.
Mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ khó để nói ra với ai khác.
Tôi cũng không gặng hỏi gì thêm nữa, vui vẻ dành thời gian ngắm cảnh, xem múa rối qua ngày.
~ Tiểu Khê lại đây, hai chúng ta đang muốn dẫn đệ đi xem hát này!
Vương Sùng Ngân hồ hởi, bá vai Cường Chân ung dung đi tới cạnh tôi.
Huynh ấy vẫn ngây thơ chưa hề biết tôi là một nữ nhi cải trang thành nam.
Kể ra, tài cải trang của tôi cũng không kém cạnh mấy cô nương múa xiếc trong kinh thành đâu nhỉ? Ba người chúng tôi quyết định cùng nhau đi bộ, vừa tiện để ngắm cảnh, lại vừa có thể dành thời gian truyện trò với nhau nhiều hơn.
Dù sao thì, tôi và Cường Chân đã ở đây độ bảy ngày rồi, sáng sớm mai hai huynh muội tôi sẽ từ biệt Sùng Ngân để trở về thôn.
Kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt, vồn vã, từng người từng người trên vai gánh những mẻ hàng lớn, rảo bước nhanh đem bày ra hai bên vệ đường để bán.
Thỉnh thoảng còn có một vài thiên kim tiểu thư hào môn, xiêm y diễm lệ, gương mặt khả ái, e thẹn ngồi kiệu đi sắm sửa.
Bên cạnh họ ước chừng có hai đến ba nữ hầu cùng các lính gác phủ dáng vẻ ngông nghênh đi theo để bảo vệ.
Quán hát nơi Sùng Ngân dẫn chúng tôi tới xem nằm ở phía Tây kinh thành.
Tôi ngước mắt lên nhìn biển hiệu: " Dã tình quán" mà khẽ nhíu mày.
Cái tên nghe quả có chút lạ lãm, còn mang chút vẻ bi ai, sầu muộn.
Nhưng trái với tên gọi của nó, Dã tình quán lại tấp nập lữ khách từ khắp chốn kinh thành về xem.
Người người chen chúc, xô đẩy nhau, dường như ai cũng lo sợ nếu chậm chân ät sẽ không thể nào xem được buổi ca hát ở đây nữa.
Vương Sùng Ngân trông thấy cảnh chen lấn nhau mà lắc đầu ngao ngán:
~ Có lẽ ta không nên dẫn hai huynh tới đây mới phải.
Nhưng Vương Sùng Ngân là ai chứ! Huynh ấy chỉ cần ho khan một tiếng, nô gia của quán hát đã vội vàng sắp xếp chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho chúng tôi, cũng không quên chạy vào trong bẩm báo chủ quán ra tiếp đón.
Độ thời gian ngắn sau, ông chủ quán hát bước ra, hai tay chắp lấy từ xa, cúi đầu bái kiến Vương Sùng Ngân.
Trò chuyện một hồi, tôi được biết chủ quán vốn tên Siêu Bình Phàm, là một người gốc Mông Gổ, lưu lạc đến đây sống đã được hơn ba mươi năm.
Do vậy, Siêu Bình Phàm đã trở nên quá đỗi quen thuộc với cái ăn, cái ở của nơi đây rồi.
"Dã tình quán" được Siêu Bình Phàm dựng lên đã lâu.
Lúc đầu chỉ có vài người thưa thớt ghé xem, nhưng dần dần Siêu Bình Phàm mời được các nàng đào hát hay múa dẻo về, quán càng lúc càng trở nên đông đúc và dẫn đến cảnh chen lấn như ngày hôm nay.
Cùng trò truyện xong, Siêu Bình Phàm bèn chào.
chúng tôi để lui vào trong chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Cường Chân vui vẻ ghé tai tôi trêu ghẹo:
~ Tiểu muội ta mà cất giọng hát thì có khi cả quán hát này đều phải say mê, thơ thẩn nhỉ?
Tôi đưa tay đánh vào vai huynh ấy một cái, rồi dọa dẫm hãy nghiêm túc ngồi mà tận hưởng các giai điệu thâm trầm của điệu nhạc đi.
Vương Sùng Ngân ngồi bên cạnh đưa tay phe phẩy chiếc.
quạt, nở nụ cười vui vẻ, thoải mái.
Một nữ nhỉ dáng người nhỏ.
nhắn, chỉ chừng trạc tuổi đôi mươi, xinh đẹp rạng rỡ ôm chiếc.
đàn tì bà bước ra giữa thềm quán.
Cả quán hát chợt trở nên náo nhiệt, nhiều người bèn bật ghế nhỏm dậy cốt để chiêm ngưỡng gần hơn vẻ đẹp của nàng.
~ Phương Mãn xinh đẹp quá!
Trước hàng trăm con mắt đang không ngừng đổ dồn về mình, Phương Mẫn khẽ mỉm cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng ôm chiếc đàn tì bà lên, nhắm mắt say sưa gảy.
Khúc nhạc tương tư từ từ vang lên khắp quán hát, len lỏi cả vào trong từng suy nghĩ của mỗi con người.
Tiếng đàn say đắm mà lại có chút gì đó rất đỗi ma mị, Phương Mẫn quả thực rất có tài.
Tôi cùng hai vị lão huynh kia cùng nhảm mắt tập trung thưởng thức, bỗng dưng thật muốn khoảng thời gian thảnh thơi này có thể dừng lại lâu hơn một chút nữa quá!
khiến chúng tôi giật mình mở choàng mắt.
Mọi người cùng không hẹn mà gặp, quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt, cố gắng tìm kiếm nơi âm thanh phát ra khi nãy.
Giữa dòng người đông đúc, một kẻ trên mình khoác áo choàng đen, bịt khăn kín mặt chỉ để lộ đôi mắt sắc xảo lạnh lùng tiến vào.
Những vị khách ngồi xem không ai bảo ai, vội vàng ngả hết người ra, dè dặt nhường lại lối đi cho hẳn.
Bất giác lồ/ng ngực tôi trở lên đập liên hồi, cơn hoảng loạn đang dần xâm chiếm lấy cơ thể tôi.
Nốt rưồi son chính giữa trán kia làm sao tôi có thể quên được chứ.
Hản chẳng phải chính là vị ân nhân bí ẩn mà lần trước đã cứu mạng tôi hay sao?! Nhưng quả thực khi đối diện trực tiếp với hẳn, tôi lúc nào cũng mang trong mình một sự sợ hãi len lỏi.
Vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ này, hay có lẽ chính bởi khí thế bức người của hắn đã khiến những kẻ khác mỗi khi chạm mặt đều phải tự động thu nhỏ ngay lập tức bản lĩnh của mình lại.
Chưa để tôi kịp suy nghĩ thêm nhiều, đột nhiên hẳn rảo bước nhanh hơn về phía tôi, rồi hung hăng đạp vỡ tung đám bàn ghế xung quanh, lao đến nằm chặt lấy hông tôi, kéo tôi đang ngơ ngác đi thẳng ra khỏi quán hát.
Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng " vị của gió xen lẫn cùng tiếng gọi hoảng hốt của Cường Chân đọng dần lại ở phía sau.
Hăn ghì chặt tôi vào trong lòng, lướt nhanh như gió thoảng, khinh công của hẳn phải nói thực lợi hại hơn người.
Hai tay tôi bị ghìm chặt dưới sức mạnh của hắn, tôi khế cựa quậy thử nhưng tuyệt nhiên đều chống lại vô ích.
- Huynh là ai? Tại sao lại bắt ta đi chứ? Ta với huynh không thù không oán, có hiểu lầm gì chúng ta nên từ từ giải thích, có được không?
Nhưng đáp lại một loạt câu hỏi của tôi, hẳn chỉ im lặng không hé răng nửa lời.
Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể hắn khiến tôi khẽ khịt mũi mấy lần, cố gắng thử đoán xem đây là hương thơm gì mà lại dịu nhẹ, phảng phất đến thế.
Chắc chắn có hiểu lầm! Chắc chắn! Lạy trời lạy đất hắn đừng nhận ra tôi chính là kẻ lần trước đã tình cờ trông thấy bí mật của hắn ở trong rừng.
Hản đưa tôi đến một góc hẻo lánh, ném phịch tôi xuống đất.
Cả người tôi vì cú ném thẳng tay của hắn mà đau đớn ê ẩm, tứ chi như muốn gãy ra làm đôi.
Tôi nén đau cố sức đứng dậy, ôm người nhìn thẳng vào hẳn:
- Rốt cuộc huynh muốn điều gì ở ta? Lần trước huynh cứu †a một mạng, giờ đây huynh hãy nói rõ yêu cầu của mình đi.
Nếu trong khả năng của ta thì ta sẵn sàng chấp nhận để trả ơn huynh.
Hẳn vẫn tuyệt nhiên giữ vẻ mặt lạnh lùng, u ám như trước, giơ tay vào trong áo, rút đao từ từ tiến đến gần tôi, găn giọng hỏi:
- Tấm bản đồ da người ngươi đem giấu ở đâu? Thành thật nói ra nếu không ta sẽ bóp ch/ết ngươi ngay tại chỗ!
Tấm bản đồ da người? Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nó.
Từ thủa bé đến giờ nào tôi đã biết một chiếc bản đồ trông hình dáng như thế nào đâu, hơn nữa lại còn được làm từ da người chết.
Nghĩ đến thôi tay chân tôi đã run lẩy bẩy.
Hắn bắt tôi vì cho rẵng tôi chính là kẻ đã lấy trộm tấm bản đồ của hẳn ư?
- Ta quả thực không biết tấm bản đồ da người mà huynh đang nói đến.
Ta chưa hề nhìn thấy hay động chạm vào nó một lần nào cả.
Huynh thực hiểu lầm rồi.
Thế nhưng bỏ ngoài tai tất cả lời tôi nói, hắn vẫn ngoan cố hừ lạnh không tha:
- Ngay sau lúc ta bắt gặp ngươi cũng lũ người Hoành Thống, tấm bản đồ ta đeo bên người đột nhiên biến mất.
Ngươi thử nói xem, thật tình cờ hay có kẻ nhanh tay nhanh mắt đã cố ý cướp đi đây?
Đến lúc này tôi thực sự bị hắn chọc cho giận điên người.
Cảm giác sợ hãi hẳn tạm thời không còn nữa, mà thay vào đó tôi bực bội hết sức, lên giọng mắng thẳng vào hắn:
~ Ta nói vị huynh đài này, huynh có thấy mình quả thực rất nực cười không? Ta và huynh không quen biết nhau, ta vô cớ lấy trộm tấm bản đồ của huynh làm gì chứ? Chả lế ta đem về để làm giá phơi lá thuốc hả?
Nói rồi, tôi tức mình định xoay người bỏ đi.
Mặc kệ hẳn, người đâu vô lý, từ đâu ập tới bắt người ta, lại còn đổ t dọa đòi gi/ết chết.
Kinh thành quả thực phiền phức.
Tôi và Cường Chân phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nhưng chưa để tôi kịp thời bỏ đi, hắn bèn đưa tay kéo thật mạnh tay áo tôi lại.
- Ngươi định bỏ trốn dễ dàng như vậy ư?
Hành động vừa rồi của hắn dùng sức quá lớn khiến tay áo tôi chỉ kịp kêu " xoạc.." một tiếng rồi đứt rời ra, rơi ngay xuống đất.
Tôi hoảng hốt vội xoay người lại, dùng hết sức bình sinh của mình chạy đi.
Nếu cứ như vậy thân phận nữ nhỉ của tôi ắt sẽ bị bại lộ.
Nhưng đời nào hẳn chịu để tôi dễ dàng trốn đi như vậy nữa.
Tôi mới chạy được mấy bước đã bị hắn lao tới bóp chặt cổ, nghiến răng mắng nhiếc:
- Khốn khiếp, ngươi còn định ngoan cố đến mức nào nữa? Ta bóp ch/ết ngươi xem ngươi có chịu nói ra hay không?
Hắn dùng một tay bóp mạnh cổ họng tôi khiến tôi ngạt nhở không nói lên lời, chỉ ú ớ kêu nhỏ vài tiếng thảm thiết.
Nương theo sức mạnh kinh người của hắn, cả cơ thể tôi dần dần bị nhấc bổng lên cao, tôi khổ sở há miệng, cố gắng hít lấy chút không khí ít ỏi để thở, tay chân vẫn không quên khua loạn xạ trên cao, ra sức đập vào người hắn nhưng mảy may hẳn chẳng hề gì.
Ngay lúc tôi nghĩ mình chết chắc đến nói thì hắn đột ngột thả tôi xuống đất.
Tôi ôm ngực ho sặc sụa, chật vật cố gắng lấy lại chút sức lực cỏn con.
Hắn khoanh tay đứng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, nhếch miệng cười đầy ma mị;:
~ Thế nào, ngươi đã chịu khai ra chưa? Nói, tấm bản đồ da người đang ở đâu?
~ Ta nói, ta nói...!- Tôi hời hợt đáp, thừa lúc đánh lạc hướng hẳn, tay phải tôi nhẹ nhàng luồn ra sau lưng, bốc một nắm sỏi cát, nhanh tay ném thẳng vào mắt hắn.
Bụi mù bay tung tóe khắp nơi, hắn vì bất ngờ mà đưa tay che mắt.
Tôi chỉ chờ có thế, nhanh chân đứng dậy lao thẳng về phía cuối con hẻm, ra sức hét lớn kêu cứu.
Ấy vậy mà, sức yếu vẫn không thể đấu lại với hắn, hắn đuổi theo ngay sau lưng tôi, giơ đao nhằm một đường chém mạnh xuống.
Tôi có thể cảm nhận rõ tiếng đao säc nhọn sượt qua gáy lạnh buốt.
Một mùi tanh nồng của máu sộc lên cánh mũi tôi, nhỏ róc rách xuống lưng áo.
Một nhát đao vừa rồi của hẳn khiến sau sưng tôi bị chém rách một vết thương dài, máu tươi không ngừng rỉ ra.
Chiếc khăn cuốn tóc tôi cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Mái tóc dài của tôi khế bung ra trong gió.
Cơ thể tôi trở lên đau đớn, vô lực, hai mắt tôi mờ đi nhanh chóng.
Một khắc trước lúc tôi ngã vào lòng Phương Bành Hạc, gương mặt tàn nhẫn không che khăn của hản bỗng hiện lên mờ ảo ngay trước mắt!.