Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 81: Máu dẫn của trinh nữ
Nghe Mạch Tiểu Khê nói căn bệnh quái dị này có thể sẽ lây lan thành một trận đại dịch lớn, những người có mặt ở đây đều không che giấu nổi sự sợ hãi, hoang mang trong đáy mắt của mình.
Bỗng Mạch Tiểu Khê chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vội vàng lên tiếng:
– Nếu thấy cơ thể nổi lên những đốm đỏ nhỏ, tuyệt đối không được gãi ra. Huynh càng gãi, đốm mụn sẽ càng lan rất nhanh, nội tạng theo đó mà bị suy kiệt nghiêm trọng.
Phương Hàn Lãnh đứng bên cạnh nãy giờ vẫn luôn yên lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng:
– Bệnh này lây sang người khác như thế nào, nàng có biết không?
Mạch Tiểu Khê bước đi xung quanh thi thể Liễu Thanh để xem xét, trầm giọng nói:
– Lây qua tuyến nước bọt. Nếu Liễu Thanh tiếp xúc với nhiều người, ắt nước bọt của cô ấy sẽ tiếp xúc với đối phương. Thiếp chỉ e, người mà Liễu Thanh tiếp xúc không chỉ có một, hai người đâu…
Hai huynh muội Mạch Tiểu Khê và Mạch Cường Chân từ nhỏ đã được tiếp xúc với y thuật, không có một loại bệnh tật nào mà họ chưa từng nghe và thăm khám qua. Tuy nhiệm bệnh Đầu Đốm này mặc dù có cái tên rất dễ thương nhưng lại vô cùng khó chữa. Cha nàng được coi là một thầy y lão luyện, tài giỏi nổi tiếng trong thôn và các vùng lân cận xung quanh nhưng cũng chưa được tận tay chữa Đầu Đốm bao giờ.
Phần vì loại bệnh này hiếm, phần vì phương thuốc chính chế tạo ra nó phải có xuất xứ từ Tây vực.
Mọi người có mặt trong nhà xác đều lặng lẽ nhìn nhau, thâm tâm hết sức phức tạp. Nếu không ngăn chặn dịch bệnh này kịp thời, sợ rằng cả hoàng cung và Tịch Quốc đều sẽ lâm vào cảnh sống chết nay mai mất.
La Hải Triều vội vàng nói:
– Vương phi nương nương, hẳn là người cũng đã biết đến phương thuốc chữa bệnh này rồi phải không?
Nghe La Hải Triều hỏi, Mạch Tiểu Khê khẽ gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn rất hoang mang.
– Vì đây là loại bệnh hiếm, hơn nữa phương thuốc cứu chữa này lại vô cùng… vô cùng…
Thấy nàng ngập ngừng không nói, trong lòng Phương Hàn Lãnh có dự cảm không lành bèn đưa mắt nhìn nàng tỏ ý chờ đợi. Mạch Tiểu Khê hít sâu một hơi, khẽ nói:
– Ngoại trừ cần phải có nguồn dược liệu quý từ Tây vực ra thì thuốc này còn phải cần máu dẫn của trinh nữ.
Máu dẫn của trinh nữ?
Những người có mặt ở đây đều nhăn mày, há hốc miệng kinh ngạc. Họ thật không thể lường trước căn bệnh Đầu Đốm có cái tên tưởng chừng rất dễ thương này mà thực ra lại là một loại bệnh tàn nhẫn, quái ác đến như thế. Chẳng trách gì Mạch Tiểu Khê ngay khi phát hiện ra căn bệnh này lại thở dài đến như vậy.
Nhưng nếu họ không nhanh chóng chữa khỏi, chỉ e…
– Hoàng thượng giá đáo!!!
Ở phía sau lưng họ vang lên tiếng truyền lệnh của Triệu công công.
Biết Phương Bành Hạc đã đến, không ai bảo ai đều nhanh chóng đứng dạt sang hai bên mà hành lễ với hắn.
Từ sau đêm hôm trước xảy ra mâu thuẫn với phu thê Phương Hàn Lãnh, bầu không khí giữa ba người bọn họ đều trở nên khác thường. Phương Bành Hạc vẫn luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, uy lãnh mà vô cảm thường ngày. Còn Phương Hàn Lãnh thì luôn luôn suy nghĩ bởi khoảng cách giữa hai huynh đệ bọn họ đã dần trở nên xa cách. Mạch Tiểu Khê trông thấy khóe miệng Phương Bành Hạc vẫn còn hơi sưng, chắc là do cú đấm mạnh tay của Phương Hàn Lãnh khi trước. Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh bóng lưng cô đơn, trơ trọi của hắn trước khi khuất sau cánh cửa phòng tân hôn, thâm tâm đột nhiên nhói đau khó hiểu.
Hai người họ ngày càng thêm căm hận, xa cách nhau, khó lòng quay lại.
Phương Bành Hạc lướt qua đám đông, đến trước cỗ thi thể của Liễu Thanh mà tỉ mẩn quan sát. Hắn vươn tay ra toan kéo tấm vải lụa trắng che thi thể xuống thì Mạch Tiểu Khê ở phía sau đã vội lên tiếng nhắc nhở:
– Hoàng thượng hãy sử dụng tấm vải cuốn tay để phòng lây nhiễm!
Một lời này thốt ra của nàng khiến động tác tay của Phương Bành Hạc chợt dừng lại giữa không trung. Hắn hơi nghiêng đầu lắng nghe, đoạn khóe môi khẽ cong lên lạnh nhạt.
Về phần Mạch Tiểu Khê, nàng cũng tự cảm thấy bản thân mình khó hiểu, bởi nàng không thể kiểm soát được lời nói của mình khi đứng trước con người lãnh khốc như hắn.
Khóe mắt Phương Hàn Lãnh chợt thoáng chút buồn thương.
Phương Bành Hạc vẫn mặc kệ những lời Mạch Tiểu Khê nói, đưa tay kéo mạnh tấm vải lụa của thi thể xuống.
Hừ…
Trước cảnh tượng thê thảm của xác chết, hắn liền lập tức nhăn mũi mà hừ lạnh. Thời gian gần đây, hoàng cung không ngừng xảy ra nhiều chuyện chẳng may. Nếu hắn không nhanh chóng dẹp loạn trong nội cung, chắc chắn tiếng tăm của hắn ắt sẽ bị lung lay, lũ phản động sẽ thừa nước đục thả câu mà kêu gọi lòng dân phản quốc.
– Đầu Đốm?
Phương Bành Hạc chợt cất giọng mà nói. Câu trả lời này hắn đã biết từ trước, chỉ là muốn khẳng định thêm chắc chắn.
Phương Hàn Lãnh đứng đằng sau cũng lên tiếng đáp:
– Hoàng huynh cũng biết đến loại bệnh này hay sao? Vương phi cũng vừa phán đoán đây là dấu hiệu của căn bệnh Đầu Đốm.
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng gật đầu. Căn bệnh này hắn đã nghe qua, thật không ngờ cô gái nhỏ kia cũng đã biết.
Quả là càng ngày càng thú vị!…
Bỗng Mạch Tiểu Khê chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vội vàng lên tiếng:
– Nếu thấy cơ thể nổi lên những đốm đỏ nhỏ, tuyệt đối không được gãi ra. Huynh càng gãi, đốm mụn sẽ càng lan rất nhanh, nội tạng theo đó mà bị suy kiệt nghiêm trọng.
Phương Hàn Lãnh đứng bên cạnh nãy giờ vẫn luôn yên lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng:
– Bệnh này lây sang người khác như thế nào, nàng có biết không?
Mạch Tiểu Khê bước đi xung quanh thi thể Liễu Thanh để xem xét, trầm giọng nói:
– Lây qua tuyến nước bọt. Nếu Liễu Thanh tiếp xúc với nhiều người, ắt nước bọt của cô ấy sẽ tiếp xúc với đối phương. Thiếp chỉ e, người mà Liễu Thanh tiếp xúc không chỉ có một, hai người đâu…
Hai huynh muội Mạch Tiểu Khê và Mạch Cường Chân từ nhỏ đã được tiếp xúc với y thuật, không có một loại bệnh tật nào mà họ chưa từng nghe và thăm khám qua. Tuy nhiệm bệnh Đầu Đốm này mặc dù có cái tên rất dễ thương nhưng lại vô cùng khó chữa. Cha nàng được coi là một thầy y lão luyện, tài giỏi nổi tiếng trong thôn và các vùng lân cận xung quanh nhưng cũng chưa được tận tay chữa Đầu Đốm bao giờ.
Phần vì loại bệnh này hiếm, phần vì phương thuốc chính chế tạo ra nó phải có xuất xứ từ Tây vực.
Mọi người có mặt trong nhà xác đều lặng lẽ nhìn nhau, thâm tâm hết sức phức tạp. Nếu không ngăn chặn dịch bệnh này kịp thời, sợ rằng cả hoàng cung và Tịch Quốc đều sẽ lâm vào cảnh sống chết nay mai mất.
La Hải Triều vội vàng nói:
– Vương phi nương nương, hẳn là người cũng đã biết đến phương thuốc chữa bệnh này rồi phải không?
Nghe La Hải Triều hỏi, Mạch Tiểu Khê khẽ gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn rất hoang mang.
– Vì đây là loại bệnh hiếm, hơn nữa phương thuốc cứu chữa này lại vô cùng… vô cùng…
Thấy nàng ngập ngừng không nói, trong lòng Phương Hàn Lãnh có dự cảm không lành bèn đưa mắt nhìn nàng tỏ ý chờ đợi. Mạch Tiểu Khê hít sâu một hơi, khẽ nói:
– Ngoại trừ cần phải có nguồn dược liệu quý từ Tây vực ra thì thuốc này còn phải cần máu dẫn của trinh nữ.
Máu dẫn của trinh nữ?
Những người có mặt ở đây đều nhăn mày, há hốc miệng kinh ngạc. Họ thật không thể lường trước căn bệnh Đầu Đốm có cái tên tưởng chừng rất dễ thương này mà thực ra lại là một loại bệnh tàn nhẫn, quái ác đến như thế. Chẳng trách gì Mạch Tiểu Khê ngay khi phát hiện ra căn bệnh này lại thở dài đến như vậy.
Nhưng nếu họ không nhanh chóng chữa khỏi, chỉ e…
– Hoàng thượng giá đáo!!!
Ở phía sau lưng họ vang lên tiếng truyền lệnh của Triệu công công.
Biết Phương Bành Hạc đã đến, không ai bảo ai đều nhanh chóng đứng dạt sang hai bên mà hành lễ với hắn.
Từ sau đêm hôm trước xảy ra mâu thuẫn với phu thê Phương Hàn Lãnh, bầu không khí giữa ba người bọn họ đều trở nên khác thường. Phương Bành Hạc vẫn luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, uy lãnh mà vô cảm thường ngày. Còn Phương Hàn Lãnh thì luôn luôn suy nghĩ bởi khoảng cách giữa hai huynh đệ bọn họ đã dần trở nên xa cách. Mạch Tiểu Khê trông thấy khóe miệng Phương Bành Hạc vẫn còn hơi sưng, chắc là do cú đấm mạnh tay của Phương Hàn Lãnh khi trước. Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh bóng lưng cô đơn, trơ trọi của hắn trước khi khuất sau cánh cửa phòng tân hôn, thâm tâm đột nhiên nhói đau khó hiểu.
Hai người họ ngày càng thêm căm hận, xa cách nhau, khó lòng quay lại.
Phương Bành Hạc lướt qua đám đông, đến trước cỗ thi thể của Liễu Thanh mà tỉ mẩn quan sát. Hắn vươn tay ra toan kéo tấm vải lụa trắng che thi thể xuống thì Mạch Tiểu Khê ở phía sau đã vội lên tiếng nhắc nhở:
– Hoàng thượng hãy sử dụng tấm vải cuốn tay để phòng lây nhiễm!
Một lời này thốt ra của nàng khiến động tác tay của Phương Bành Hạc chợt dừng lại giữa không trung. Hắn hơi nghiêng đầu lắng nghe, đoạn khóe môi khẽ cong lên lạnh nhạt.
Về phần Mạch Tiểu Khê, nàng cũng tự cảm thấy bản thân mình khó hiểu, bởi nàng không thể kiểm soát được lời nói của mình khi đứng trước con người lãnh khốc như hắn.
Khóe mắt Phương Hàn Lãnh chợt thoáng chút buồn thương.
Phương Bành Hạc vẫn mặc kệ những lời Mạch Tiểu Khê nói, đưa tay kéo mạnh tấm vải lụa của thi thể xuống.
Hừ…
Trước cảnh tượng thê thảm của xác chết, hắn liền lập tức nhăn mũi mà hừ lạnh. Thời gian gần đây, hoàng cung không ngừng xảy ra nhiều chuyện chẳng may. Nếu hắn không nhanh chóng dẹp loạn trong nội cung, chắc chắn tiếng tăm của hắn ắt sẽ bị lung lay, lũ phản động sẽ thừa nước đục thả câu mà kêu gọi lòng dân phản quốc.
– Đầu Đốm?
Phương Bành Hạc chợt cất giọng mà nói. Câu trả lời này hắn đã biết từ trước, chỉ là muốn khẳng định thêm chắc chắn.
Phương Hàn Lãnh đứng đằng sau cũng lên tiếng đáp:
– Hoàng huynh cũng biết đến loại bệnh này hay sao? Vương phi cũng vừa phán đoán đây là dấu hiệu của căn bệnh Đầu Đốm.
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng gật đầu. Căn bệnh này hắn đã nghe qua, thật không ngờ cô gái nhỏ kia cũng đã biết.
Quả là càng ngày càng thú vị!…