Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 69: Ái tử thi
“Bình Nhi, Bình Nhi của ta! ”
Từ trong hốc mắt của y khẽ rỉ ra hai dòng nước mắt mặn chát…
Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê trở về An Bình phủ, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp. Phương Hàn Lãnh đưa tay với lấy chiếc bút lông, vẽ lên giấy những đường nét đẹp đẽ, chẳng mấy chốc đã tạo thành hình ảnh một chùm hoa sen đẹp lộng lẫy.
Mạch Tiểu Khê vừa mài mực, vừa không ngừng trầm trồ trước tài năng của huynh ấy. Chàng vẽ, nàng mài mực, khung cảnh hết sức bình yên.
- Hàn Lãnh, sau khi tổ chức hôn lễ, chàng sẽ rời đi luôn chứ?
Phương Hàn Lãnh nghe Mạch Tiểu Khê hỏi, bàn tay đưa bút khẽ ngừng lại một chút. Một lát sau, huynh ấy nhẹ nhàng mỉm cười trả lời:
- Ta sẽ đưa nàng bình yên rời khỏi đây. Còn ta, hoàng huynh cũng rất cần sự trợ giúp của ta.
Nghe câu trả lời dịu dàng này, Mạch Tiểu Khê cũng hiểu ra phần nào ý muốn của Phương Hàn Lãnh, bèn không nói gì nữa.
Thật ra, thâm tâm Phương Hàn Lãnh thời gian này vẫn luôn luôn đấu tranh với nhau. Huynh ấy không dám thừa nhận rằng bản thân đã đem lòng yêu Mạch Tiểu Khê từ lúc nào. Yêu lắm, yêu đến say mê. Nhưng còn triều đình và hoàng huynh…
Thật sự rất khó nghĩ!
Lại nói về khu vực nhà xác, hiện tại đã chất đống ba thi thể bốc mùi, đang cùng nhau phân hủy mạnh.
Xác chết của Phương Trinh và Mật Lan cũng đã bắt đầu trương phình, tím tái, các lỗ hoen tử thi lan càng lúc càng rộng, đứng cách xa vài mét cũng đã ngửi thấy mùi thối rất ghê tởm. Nay lại nhập thêm vào thi thể thối rữa của Bình Nhi, quả thật vô cùng đáng sợ.
Những người gan mật lớn thì không nói làm gì, còn những ai nhút nhát thì sợ xanh mặt, không dám bén mảng lại gần…
Màn đêm lại bắt đầu buông xuống. Cứ đêm tới là lúc lòng người nổi tham lam, sân si rõ rệt nhất. Trong tối ngoài sáng, những kẻ lòng dạ hẹp hòi lại chỉ thích rúc vào trong màn đêm cô đặc mà tung hoành ngang dọc.
Bước chân của y mỗi lúc một gấp gáp hơn, nếu y không nhanh tìm đến nhà xác, chỉ e sáng ngày mai Bình Nhi đã mãi mãi chỉ còn là một đống tro tàn.
Y bất giác nhớ lại khoảnh khắc y va phải Bình Nhi ở trong ti Hoa, khiến Bình Nhi té ngã sõng soài trên mặt đất cùng với giỏ hoa mới hái về.
“Vị cô nương, cô không sao chứ?”
Y vừa đỡ Bình Nhi đứng dậy, vừa ngại ngùng hỏi thăm. Bình Nhi vì chỉ là phận nô tì nên rất lễ phép, vội vàng lắc đầu lia lịa đáp:
“Nô tì không sao, đa tạ chủ tử!”
Nhìn theo bóng hình nhỉ bé của Bình Nhi, tâm can y chợt xao xuyến mãnh liệt. Phải chăng đây cũng chính là thứ tình yêu sét đánh mà y thường mỉm cười khinh bỉ, cho rằng nó hết sức nhảm nhí đấy phải không?
Ký ức hạnh phúc vẫn ùa về trong đầu y ngay lúc này. Lòng y lại nhớ tới đêm hoan lạc cùng Bình Nhi khi ở trong nhà kho. Hai người họ đã bí mật hẹn nhau, đôi trai gái yêu nhau không cưỡng lại được sự cám dỗ muôn đời.
Họ lao vào nhau như thiêu thân, cùng nhau triền miên, hoan hỉ. Thân thể mềm mại, nõn nà, chặt chẽ củ Bình Nhi làm y say mê điên đảo, gầm hét mà sung sướng trong ái tình đê mê.
Ngay cả đứa con bé bỏng, tội nghiệp của y và Bình Nhi cũng chưa kịp thành hình.
Thế mà…
Nghĩ đến đây, lửa hận trong lòng y càng tăng thêm gấp bội. Y phải giết, phải giết tất cả những kẻ nào đã hại chết mẹ con Bình Nhi, hại chết niềm hạnh phúc nhỏ bé của y…
Cánh cửa nhà xác được đẩy ra, y run rẩy bước vào.
Xác chết của Bình Nhi được phủ vải trắng, mùi thối vẫn không tan, nhưng với y điều đó chẳng khiến y cảm thấy sợ hãi.
Những ngón tay của y lướt dọc trên gương mặt đã phân hủy của Bình Nhi, dường như y đang cảm thấy người con gái mình yêu đang nở nụ cười rạng rỡ với chính bản thân mình.
Nhìn mấy con dòi lúc nhúc trên cơ thể Bình Nhi, y thấy vô cùng ngứa mắt, bèn dùng con dao nhọn vẫn đem theo người đâm xuống g,iết chết chúng, đoạn thỏa mãn cười tươi:
- Bình Nhi à, nàng nhìn xem này, nàng vẫn xinh đẹp như lúc trước. Nàng làm ta say mê không ngừng…
Nói tới đây, y tự cảm thấy mình lại không thể chịu đựng được nữa. Dù cố giấu thế nào, y cũng không phủ nhận được rằng mình thực sự đang thèm muốn cỗ thi thể này.
Tâm lý vặn vẹo, biế.n thái của y thật sự vô cùng ghê tởm.
Mặc cho mùi thối không ngừng xộc thẳng vào mũi, y vẫn nhẹ nhàng mà tách hai chân của thi thể ra. Liền sau đó là một cảnh tượng hãi hùng xảy ra trước mắt.
Người đàn ông này liên tục thực hiện động tác vào ra trên chính cỗ thi thể thối rữa của Bình Nhi, cảm giác y hết sức thỏa mãn. Thỏa mãn tới nỗi y phải r/ên rỉ trong sung sướng, hoan lạc.
Phải, đây chính là hành động ái tử thi.
Tâm lý của y quả thực đã vặn vẹo không thể nào cứu chữa.
Rầm…
Cánh cửa nhà kho bị người bên ngoài đạp tung, kêu răng rắc mấy tiếng rồi đổ ầm xuống đất.
La Hải Triều dẫn đầu đội cấm vệ quân bước vào, đau lòng nhìn kẻ đang đứng trước mắt kia.
- Tiến Hoàng Long, đã đến lúc nên dừng lại tất cả.
Tiến Hoàng Long cũng đã biết mình bị sập bẫy, nhưng vẫn không chịu buông thi thể của Bình Nhi ra. Y vẫn ung dung quan hệ với xác chết ngay trước mặt bao người, khiến những người lính mặc dù đã được rèn giũa, huấn luyện kĩ lưỡng trong đội cấm vệ quân mà vẫn không thể chịu đựng được, bá vai nhau mà nôn thốc nôn tháo.
“Thật là ghê tởm quá đi! ”
Mạch Tiểu Khê toan bước vào nhưng đã bị Phương Hàn Lãnh đưa tay lên che mắt, không dám cho nàng nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mặt.
Một lúc sau, Tiến Hoàng Long mới chịu buông xác chết của Bình Nhi ra, kéo lại cạp quần, ung dung ngồi xuống bên cạnh xác chết.
- Các người đã phát hiện ra ta từ bao giờ?
Y lạnh nhạt hỏi.
La Hải Triều trong lòng hết sức buồn thương, bởi đối bới huynh ấy Tiến Hoàng Long thân thiết giống như một người huynh đệ của mình vậy.
- Chúng ta đã biết là đệ làm từ trong vụ án thứ hai nhưng khi đó vẫn chưa hiểu động cơ của đệ là gì.
Nghe câu trả lời này, Tiến Hoàng Long bật cười chua chát. Thì ra, y đã bị dắt mũi từ lâu mà không hay. Nhưng thôi không sao, dù y có phải khoanh tay chịu xử trảm thì cũng là cái giá y phải trả cho tội ác của chính mình.
- Hải Triều huynh, ta phải giết hết lũ đàn bà độc ác đó. Chúng đã hại chết người con gái ta yêu thương nhất trên đời.
Nói đến đây, Tiến Hoàng Long ôm mặt khóc rưng rức.
Y mồi côi cha mẹ từ nhỏ, không có lấy một người bạn thân thích, không dám mơ có cả người nào đó yêu mình. Chỉ đến khi Bình Nhi xuất hiện, y mới cảm thấy cuộc đời như đã rẽ sang một hướng khác.
Y yêu nàng điên cuồng, yêu đến say đắm, yếu đến vặn vẹo tâm hồn. Vậy mà hạnh phúc chỉ dừng lại ở vài tháng ngắn ngủi.
Bình Nhi sau khi được ma ma sắp xếp cho làm trong ti Hoa, nhiệm vụ hằng ngày là cắt và tỉa hoa trong vườn, rồi đem cắm vào lọ, bày lên bàn các phủ trong hoàng cung.
Một đêm nọ, Bình Nhi và Tiến Hoàng Long lại lén lút hẹn nhau ra phía nhà kho như thường ngày. Sau một trận hoan lạc mê đắm, Bình Nhi sực nhớ ra một việc mà cô ấy đã nghe trộm được trong buổi tối ngày hôm nay.
Đó cũng chính là lý do khiến Bình Nhi bị giết hại.
Tiến Hoàng Long nhắm chặt đôi mắt, chậm rãi kể lại…
Từ trong hốc mắt của y khẽ rỉ ra hai dòng nước mắt mặn chát…
Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê trở về An Bình phủ, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp. Phương Hàn Lãnh đưa tay với lấy chiếc bút lông, vẽ lên giấy những đường nét đẹp đẽ, chẳng mấy chốc đã tạo thành hình ảnh một chùm hoa sen đẹp lộng lẫy.
Mạch Tiểu Khê vừa mài mực, vừa không ngừng trầm trồ trước tài năng của huynh ấy. Chàng vẽ, nàng mài mực, khung cảnh hết sức bình yên.
- Hàn Lãnh, sau khi tổ chức hôn lễ, chàng sẽ rời đi luôn chứ?
Phương Hàn Lãnh nghe Mạch Tiểu Khê hỏi, bàn tay đưa bút khẽ ngừng lại một chút. Một lát sau, huynh ấy nhẹ nhàng mỉm cười trả lời:
- Ta sẽ đưa nàng bình yên rời khỏi đây. Còn ta, hoàng huynh cũng rất cần sự trợ giúp của ta.
Nghe câu trả lời dịu dàng này, Mạch Tiểu Khê cũng hiểu ra phần nào ý muốn của Phương Hàn Lãnh, bèn không nói gì nữa.
Thật ra, thâm tâm Phương Hàn Lãnh thời gian này vẫn luôn luôn đấu tranh với nhau. Huynh ấy không dám thừa nhận rằng bản thân đã đem lòng yêu Mạch Tiểu Khê từ lúc nào. Yêu lắm, yêu đến say mê. Nhưng còn triều đình và hoàng huynh…
Thật sự rất khó nghĩ!
Lại nói về khu vực nhà xác, hiện tại đã chất đống ba thi thể bốc mùi, đang cùng nhau phân hủy mạnh.
Xác chết của Phương Trinh và Mật Lan cũng đã bắt đầu trương phình, tím tái, các lỗ hoen tử thi lan càng lúc càng rộng, đứng cách xa vài mét cũng đã ngửi thấy mùi thối rất ghê tởm. Nay lại nhập thêm vào thi thể thối rữa của Bình Nhi, quả thật vô cùng đáng sợ.
Những người gan mật lớn thì không nói làm gì, còn những ai nhút nhát thì sợ xanh mặt, không dám bén mảng lại gần…
Màn đêm lại bắt đầu buông xuống. Cứ đêm tới là lúc lòng người nổi tham lam, sân si rõ rệt nhất. Trong tối ngoài sáng, những kẻ lòng dạ hẹp hòi lại chỉ thích rúc vào trong màn đêm cô đặc mà tung hoành ngang dọc.
Bước chân của y mỗi lúc một gấp gáp hơn, nếu y không nhanh tìm đến nhà xác, chỉ e sáng ngày mai Bình Nhi đã mãi mãi chỉ còn là một đống tro tàn.
Y bất giác nhớ lại khoảnh khắc y va phải Bình Nhi ở trong ti Hoa, khiến Bình Nhi té ngã sõng soài trên mặt đất cùng với giỏ hoa mới hái về.
“Vị cô nương, cô không sao chứ?”
Y vừa đỡ Bình Nhi đứng dậy, vừa ngại ngùng hỏi thăm. Bình Nhi vì chỉ là phận nô tì nên rất lễ phép, vội vàng lắc đầu lia lịa đáp:
“Nô tì không sao, đa tạ chủ tử!”
Nhìn theo bóng hình nhỉ bé của Bình Nhi, tâm can y chợt xao xuyến mãnh liệt. Phải chăng đây cũng chính là thứ tình yêu sét đánh mà y thường mỉm cười khinh bỉ, cho rằng nó hết sức nhảm nhí đấy phải không?
Ký ức hạnh phúc vẫn ùa về trong đầu y ngay lúc này. Lòng y lại nhớ tới đêm hoan lạc cùng Bình Nhi khi ở trong nhà kho. Hai người họ đã bí mật hẹn nhau, đôi trai gái yêu nhau không cưỡng lại được sự cám dỗ muôn đời.
Họ lao vào nhau như thiêu thân, cùng nhau triền miên, hoan hỉ. Thân thể mềm mại, nõn nà, chặt chẽ củ Bình Nhi làm y say mê điên đảo, gầm hét mà sung sướng trong ái tình đê mê.
Ngay cả đứa con bé bỏng, tội nghiệp của y và Bình Nhi cũng chưa kịp thành hình.
Thế mà…
Nghĩ đến đây, lửa hận trong lòng y càng tăng thêm gấp bội. Y phải giết, phải giết tất cả những kẻ nào đã hại chết mẹ con Bình Nhi, hại chết niềm hạnh phúc nhỏ bé của y…
Cánh cửa nhà xác được đẩy ra, y run rẩy bước vào.
Xác chết của Bình Nhi được phủ vải trắng, mùi thối vẫn không tan, nhưng với y điều đó chẳng khiến y cảm thấy sợ hãi.
Những ngón tay của y lướt dọc trên gương mặt đã phân hủy của Bình Nhi, dường như y đang cảm thấy người con gái mình yêu đang nở nụ cười rạng rỡ với chính bản thân mình.
Nhìn mấy con dòi lúc nhúc trên cơ thể Bình Nhi, y thấy vô cùng ngứa mắt, bèn dùng con dao nhọn vẫn đem theo người đâm xuống g,iết chết chúng, đoạn thỏa mãn cười tươi:
- Bình Nhi à, nàng nhìn xem này, nàng vẫn xinh đẹp như lúc trước. Nàng làm ta say mê không ngừng…
Nói tới đây, y tự cảm thấy mình lại không thể chịu đựng được nữa. Dù cố giấu thế nào, y cũng không phủ nhận được rằng mình thực sự đang thèm muốn cỗ thi thể này.
Tâm lý vặn vẹo, biế.n thái của y thật sự vô cùng ghê tởm.
Mặc cho mùi thối không ngừng xộc thẳng vào mũi, y vẫn nhẹ nhàng mà tách hai chân của thi thể ra. Liền sau đó là một cảnh tượng hãi hùng xảy ra trước mắt.
Người đàn ông này liên tục thực hiện động tác vào ra trên chính cỗ thi thể thối rữa của Bình Nhi, cảm giác y hết sức thỏa mãn. Thỏa mãn tới nỗi y phải r/ên rỉ trong sung sướng, hoan lạc.
Phải, đây chính là hành động ái tử thi.
Tâm lý của y quả thực đã vặn vẹo không thể nào cứu chữa.
Rầm…
Cánh cửa nhà kho bị người bên ngoài đạp tung, kêu răng rắc mấy tiếng rồi đổ ầm xuống đất.
La Hải Triều dẫn đầu đội cấm vệ quân bước vào, đau lòng nhìn kẻ đang đứng trước mắt kia.
- Tiến Hoàng Long, đã đến lúc nên dừng lại tất cả.
Tiến Hoàng Long cũng đã biết mình bị sập bẫy, nhưng vẫn không chịu buông thi thể của Bình Nhi ra. Y vẫn ung dung quan hệ với xác chết ngay trước mặt bao người, khiến những người lính mặc dù đã được rèn giũa, huấn luyện kĩ lưỡng trong đội cấm vệ quân mà vẫn không thể chịu đựng được, bá vai nhau mà nôn thốc nôn tháo.
“Thật là ghê tởm quá đi! ”
Mạch Tiểu Khê toan bước vào nhưng đã bị Phương Hàn Lãnh đưa tay lên che mắt, không dám cho nàng nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mặt.
Một lúc sau, Tiến Hoàng Long mới chịu buông xác chết của Bình Nhi ra, kéo lại cạp quần, ung dung ngồi xuống bên cạnh xác chết.
- Các người đã phát hiện ra ta từ bao giờ?
Y lạnh nhạt hỏi.
La Hải Triều trong lòng hết sức buồn thương, bởi đối bới huynh ấy Tiến Hoàng Long thân thiết giống như một người huynh đệ của mình vậy.
- Chúng ta đã biết là đệ làm từ trong vụ án thứ hai nhưng khi đó vẫn chưa hiểu động cơ của đệ là gì.
Nghe câu trả lời này, Tiến Hoàng Long bật cười chua chát. Thì ra, y đã bị dắt mũi từ lâu mà không hay. Nhưng thôi không sao, dù y có phải khoanh tay chịu xử trảm thì cũng là cái giá y phải trả cho tội ác của chính mình.
- Hải Triều huynh, ta phải giết hết lũ đàn bà độc ác đó. Chúng đã hại chết người con gái ta yêu thương nhất trên đời.
Nói đến đây, Tiến Hoàng Long ôm mặt khóc rưng rức.
Y mồi côi cha mẹ từ nhỏ, không có lấy một người bạn thân thích, không dám mơ có cả người nào đó yêu mình. Chỉ đến khi Bình Nhi xuất hiện, y mới cảm thấy cuộc đời như đã rẽ sang một hướng khác.
Y yêu nàng điên cuồng, yêu đến say đắm, yếu đến vặn vẹo tâm hồn. Vậy mà hạnh phúc chỉ dừng lại ở vài tháng ngắn ngủi.
Bình Nhi sau khi được ma ma sắp xếp cho làm trong ti Hoa, nhiệm vụ hằng ngày là cắt và tỉa hoa trong vườn, rồi đem cắm vào lọ, bày lên bàn các phủ trong hoàng cung.
Một đêm nọ, Bình Nhi và Tiến Hoàng Long lại lén lút hẹn nhau ra phía nhà kho như thường ngày. Sau một trận hoan lạc mê đắm, Bình Nhi sực nhớ ra một việc mà cô ấy đã nghe trộm được trong buổi tối ngày hôm nay.
Đó cũng chính là lý do khiến Bình Nhi bị giết hại.
Tiến Hoàng Long nhắm chặt đôi mắt, chậm rãi kể lại…