Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 39: 39: Cái Tát Trời Giáng Của Phương Bành Hạc
Con rắn hổ mang thở phì phì, vì nó đã sống quá nhiều năm nên hai bên mang bành ra rất to, chậm chạp bò ra khỏi gầm giường.
Hai mắt nó đã dần đục, nếu chẳng may để nó cắn thì chắc chắn người bị cắn phải sẽ chết ngay lập tức mà không kịp ngáp lấy một tiếng.
Con rắn này do Dạ Lan đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Nàng ta nghe ngóng được tin tức rao bán rắn của một thương lái, sau đó sẵn sàng bỏ ra tám lạng bạc để mua nó đem về.
Trước khi đem rắn về phủ, gã thương lái vẫn không quên gọi với theo căn dặn Dạ Lan:
- Nhớ phải đốt thạch phiến lên nhé.
Nếu cô quên không đốt thạch phiến là rắn sẽ không định hình được đâu mới là mục tiêu của nó đâu!
Mạch Tiểu Khê vẫn say sưa ngủ mà không hề biết nguy hiểm đang tới dần với mình.
Con rắn bò khắp xung quanh phòng nàng một lượt, sau đó lè lưỡi đánh hơi thấy mùi thạch phiến tập trung nhiều nhất ở phía trên giường của Mạch Tiểu Khê, do vậy lại nhanh chóng trườn tới bên cạnh nàng.
Dường như đã ngầm xác định được mục tiêu phải nhả độc, con rắn hổ mang chúa bắt đầu ngóc đầu dậy, bành hai mang thật to, lưỡi thè ra phì phì.
Từng lớp vảy trên cơ thể nó không ngừng chuyển động theo, trông cảnh tượng vô cùng quái dị.
Mạch Tiểu Khê đang say giấc, bỗng càng lúc càng trở nên bất an, cơ thể giẫy giụa không ngừng.
Ngay sau đó, nàng vì gặp ác mộng mà choàng tỉnh, nhưng chưa kịp lấy lại tỉnh táo thì đã trông thấy một cảnh tượng chết khiếp:
Ở ngay đầu giường có một con rắn chúa to gớm ghiếc đang ngóc cổ, phùng mang, thè lưỡi hướng về phía nàng mà toan bổ nhào tới mổ.
Rất may Mạch Tiểu Khê phản ứng nhanh nhẹn, thu người né sang một bên, tạm thời tránh được cú mổ đầu tiên của nó.
– Chết tiệt!
Mạch Tiểu Khê hoảng hốt, vội vàng lật tìm xung quanh xem có thấy đồ vật nào có thể giúp nàng đánh đuổi con rắn đi không?
Nhưng trên giường hầu như không có gì ngoài mền và gối mềm.
Con rắn hổ mang chúa vẫn chưa chịu dừng lại.
Dường như sau cú mổ trượt khi nãy, nó càng trở lên hung hăng hơn, tốc độ mổ xuống càng lúc càng nhanh.
Phì …phì…
Mạch Tiểu Khê vốn rất sợ rắn, nay phải một mình chống lại con rắn hổ mang chúa kia khiến lục phủ ngũ tạng của nàng mỗi lúc một trở lên sôi sục, không ngừng kêu gào trong sợ hãi.
Con rắn không ở dưới đất mà ngóc cổ lên mổ nữa, lần này nó trườn hẳn lên trên giường nhằm rút ngắn dần khỏang cách với Mạch Tiểu Khê.
Nàng hoảng hốt lùi ra phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nó, tìm thời cơ thích hợp mà nhảy xuống khỏi giường.
Thế nhưng Mạch Tiểu Khê bất chợt nhận ra một điều, con rắn này không phải rắn dại bình thường như bao loài khác, mà thực chất nó đã được huấn luyện rất kỹ để trở thành công cụ giết người của khổ chủ.
Mục tiêu lần này của nó chính là nàng.
Bởi thế nó nhất định phải tìm mọi cách giết bằng được Mạch Tiểu Khê.
Con rắn hổ mang chúa không thể chờ được nữa, nó ngóc cổ lên càng lúc càng cao hơn, sau đó phình mang to hết cỡ, đem đầu bổ thẳng xuống người nàng.
– Khốn khiếp!!!
Cửa phòng bất ngờ bị đạp tung, Phương Bành Hạc từ bên ngoài lao tới, một chiêu cơ bản đã kịp thời đưa tay nắm thật chặt vào cổ con rắn, vừa vặn ngăn chặn cú mổ trời giáng của nó.
Mạch Tiểu Khê lúc này cũng đã nhanh chóng nhảy xuống được dưới đất, gương mặt vẫn còn lộ rõ nét hoảng hốt cực điểm.
– Phương Bành Hạc, con rắn chúa này đã được huấn luyện để giúp chủ nhân của nó giết người.
Mạch Tiểu Khê vừa thở hổn hển, vừa chỉ tay vào con rắn, mệt nhọc mà nói.
Phương Bành Hạc vẫn nắm chặt đầu của con rắn chúa, cái lưỡi dài rẽ sang hai bên không ngừng thè ra, thở phì phò, cả cơ thể sần sùi của nó cong lên, cuốn chặt lấy cánh tay của Phương Bành Hạc.
– Đi theo ta!
Hắn không tỏ ra một chút nào sợ sệt con rắn, lạnh lùng đáp.
Mạch Tiểu Khê chỉnh lại y phục xong, vội vàng rảo bước theo sau hắn.
Nàng chỉ nghĩ đơn thuần là Phương Bành Hạc gọi nàng đi cùng mục đích để đem gi.ết chết con rắn cực độc kia.
Rốt cuộc kẻ nào lại có thể nhẫn tâm đến mức thả rắn vào trong phòng nàng nhằm giế.t chết nàng như thế?!
Nhìn theo tấm lưng cứng rắn của Phương Bành Hạc ở phía trước, Mạch Tiểu Khê không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Chưa một lần nào nàng gặp nguy hiểm mà hắn không có mặt kịp thời cả.
Trái với suy nghĩ của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc đi thẳng một mạch tới một căn phòng xa lạ, cửa phòng đóng im lặng, bên trong tối om, người ở đó có lẽ đã ngủ từ lâu.
Không một giây chần chừ, Phương Bành Hạc đưa chân đá mạnh vào cánh cửa, cửa phòng không chống đỡ lại được sức mạnh của hắn mà rung lắc vài tiếng rồi mở tung.
Dạ Lan đang nằm trên giường, đắc ý nghĩ mình đã thành công hại chết Mạch Tiểu Khê, chắc chắn bây giờ nàng ta đang nằm vật trên giường, khuôn mặt tái mét, miệng sùi bọt mà chết một cách đau đớn.
Thế nhưng, Dạ Lan chưa kịp vui vẻ bao lâu, bởi bị tiếng động mạnh mà choàng tỉnh, ngồi bật dậy ra khỏi giường.
– Ai, kẻ nào đang ở đây?
Tiếng nói vừa dứt, Phương Bành Hạc đã đứng lặng lẽ ở trước mặt nàng ta từ lúc nào, đôi mắt hắn đang không ngừng mà vằn lên những tia máu đỏ tươi.
Dạ Lan chưa bao giờ trông thấy khuôn mặt đáng sợ, dữ tợn này của hắn, thâm tâm không ngừng cả kinh.
Mọi lần bắt gặp Phương Bành Hạc, Dạ Lan chỉ thấy hắn là một thanh niên ưu tư, nho nhã, ánh mắt lúc nào cũng điềm đạm.
Bởi vậy, trước cảnh tượng này quả thực không khỏi khiến Dạ Lan bị dọa sợ, cơ thể đột nhiên run lên.
– Tên khốn này! Ai cho phép ngươi tùy tiện xông vào phòng của ta?
Phương Bành Hạc cười lạnh, chán ghét đưa mắt nhìn Dạ Lan, đưa tay giơ con rắn hổ mang chúa lúc này đã bị hắn bóp chết ở trên đường, ném thẳng vào người nàng ta.
Dạ Lan sợ hãi hét lên thảm thiết, khó nhọc mà ngã lăn xuống đất, cơ thể run lên không ngừng.
Nghe tiếng hét ồn ào, cả phủ họ Tuyết đều bị đánh thức.
Tuyết Ngưng cùng Tuyết Phàm phát hiện ra âm thanh chói tai kia vọng lại từ phía phòng của Dạ Lan, vội vàng vơ lấy chiếc áo choàng, rảo bước tới xem đã xảy ra chuyện gì.
Trông thấy cảnh tượng Dạ Lan đang ngồi co ro dưới đất, cả người run rẩy sợ sệt, bên cạnh còn là xác của một con rắn hổ mang chúa to, Tuyết Ngưng đã hiểu ra được vấn đề.
Gương mặt nàng ta vẫn tỏ ra lạnh tanh, gằn giọng mà cất tiếng hỏi:
– Phương Bành Hạc, ngươi ngang nhiên tới phòng của Dạ Lan để làm gì?
Dạ Lan nghe tiếng của chủ nhân, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa mắt khẽ liếc nhìn Tuyết Ngưng bằng ánh mắt van xin cứu mạng.
– Thật là ngông cuồng!
Tuyết Phàm khó chịu mắng.
– Ngươi đường đường là một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất mà dám bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm vào lúc nửa đêm ư?
Trước mọi ánh mắt đổ dồn đang nhìn chòng chọc về phía mình, Phương Bành Hạc vẫn rất điềm tĩnh.
Hắn chậm rãi nói từng câu, từng chữ:
– Ồ, chuyện này ta phải hỏi cô mới đúng, Tuyết Ngưng tiểu thư?
Tuyết Ngưng bị hắn hỏi lại bất ngờ, trong lòng đã có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất mà vặn lại:
– Chuyện ngươi lẻn vào phòng tì nữ của ta để giở trò với chuyện ta tới đây bắt quả tang ngươi vô lễ vô phép cũng được xem là giống nhau sao?
Người trong Tuyết Phủ kéo tới xem mỗi lúc một đông, chỉ trỏ mắng nhiếc Phương Bành Hạc không biết lễ độ mà nửa đêm lẻn tới phòng nữ nhi bắt nạt.
Mạch Tiểu Khê toan mở lời nói với Phương Bành Hạc, nhưng chưa kịp mở miệng thì Phương Bành Hạc đã đưa tay kéo mạnh Dạ Lan đứng gần về phía mình.
Ngay sau đó, hẳn thẳng tay tát một phát thật mạnh về phía Dạ Lan.
Cái tát như trời giáng của hắn khiến nàng ta đau đớn mà loạng choạng ngã vật ra đất, khóe miệng rỉ ra dòng máu tươi.
– Hãm hại người của ta, ngươi muốn chết rồi ư?
Hắn cong môi, lạnh lùng đáp!.