Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 107: Người phụ nữ đau khổ
Ngôi miếu hoang này có lẽ đã tồn tại được hơn hai mươi năm, hiện tại không có ai thờ cúng đã trở nên cũ kĩ, mạng nhện bám đầy cả vào mọi đồ vật còn sót lại bên trong này.
Mạch Tiểu Khê bỗng dưng cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn tựa vào thành cột lim dim đôi mắt, thiếp đi lúc nào không hay.
Chợt, nàng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ len lỏi vào trong cánh mũi, mùi thơm thịt nướng tức khắc khiến bụng nàng bắt đầu sôi òng ọc.
Mạch Tiểu Khê mở choàng mắt, trông thấy một thân ảnh cao lớn, hoàn mỹ đang chăm chú nướng trên đống củi lửa.
Phương Bành Hạc đã trở về, hơn nữa còn bắt được một con gà rừng làm thức ăn.
– Dậy rồi à?
Hắn cất giọng hỏi. Mạch Tiểu Khê liền gật đầu đồng ý, nhìn con gà nướng vàng ươm mà bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi ăn uống no nê cũng là lúc bầu trời đã tối. Thế nhưng, cơn mưa lạnh ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Phương Bành Hạc quay sang nàng, trần ngâm mà nói:
– Cô muốn rời khỏi hoàng cung, phải không?
Tâm nàng khẽ động, nhưng vẫn trả lời một cách chân thành nhất:
– Phải! Ta muốn trở về cuộc sống tự do như khi trước, quê nhà yên bình, có ca ca của ta nữa!
Nói đến đây, đôi mắt nàng chợt long lanh, đượm buồn.
Có một chút gì đó cô đơn đang không ngừng bủa vây lấy toàn bộ tâm trí của nàng lúc này.
Khóe miệng Phương Bành Hạc khẽ cười.
– Cô nôn nóng muốn gặp ca ca của mình đến như thế hay sao?
Nàng không biét phải trả lời hắn như thế nào, chỉ biết gật đầu mà xác nhận.
Chợt bầu không khí xung quanh hai người thay đổi hẳn, Phương Bành Hạc bất ngờ cười nhẹ:
– Mạch Cường Chân phải không? Chỉ e, không kịp nữa rồi!
Một dự cảm không lành đột nhiên ập tới khiến đôi môi Mạch Tiểu Khê run rẩy. Hắn nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ, ca ca của nàng đã rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc?
– Huynh, ý huynh là gì?
– À…
Phương Bành Hạc còn có ý trêu đùa nàng thêm một lúc nữa. Mãi khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đến mức quá đỗi hoang mang, tội nghiệp, hắn mới cười cười xấu xa mà đáp:
– Khi cô bị bắt đến Sơn Thạch Bàn thì ở hoàng cung cũng tổ chức thi tuyển quan cho triều đình. Ta nghe nói, người đạt điểm cao nhất có tên là Mạch Cường Chân. Hắn ta đã đỗ tú tài, chuẩn bị nhập cung làm quan!
Hả?!!!
Mạch Tiểu Khê mắt chõ O, miệng chữ A, ngạc nhiên đến cực điểm. Nàng không thể ngờ, chỉ qua mấy tháng vỏn vẹn không gặp mà ca ca của mình đã đỗ tú tài, hơn nữa còn chuẩn bị được làm quan dưới trướng Phương Bành Hạc.
Trên đầu nàng chẳng cần nói cũng tự động chảy hai vạch đen, đôi mắt long lanh, to tròn chớp chớp đến tội nghiệp.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau á khẩu không biết nên nói gì tiếp theo, thì ở bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Có người tới!
Phương Bành Hạc đưa chân giẫm tắt đống lửa sắp tàn, quay sang Mạch Tiểu Khê đánh mắt ra hiệu.
Nàng lập tức hiểu ý, cùng nhau chạy nhanh vào một góc khuất bên trong để trốn, tiện dễ bề theo dõi mọi động tĩnh xung quanh.
Đúng như hai người bọn họ dự đoán, kẻ vừa bước vào là một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, trên lưng bà đeo một chiếc gùi cũ nát, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi, trông giống như không còn một chút sức sống nào cả.
Mạch Tiểu Khê chợt cảm thấy người phụ nữ này quả thực có chút gì đó rất quen thuộc. Dường như nàng đã gặp bà ở đâu đó rồi, tuy nhiên nhất thời nàng chưa thể nhận ra.
Phương Bành Hạc trông thấy nàng thoáng chút ngơ ngẩn, liền quay sang cất giọng hỏi:
– Sao vậy, cô quen bà ấy ư?
Trước câu hỏi của hắn, nàng im lặng không đáp, chỉ chăm chú nhìn về phía trước
Từ phía gần đó, họ trông thấy người phụ nữ khẽ thở dài, đoạn bà ấy bắt đầu cất giọng, ôm mặt nức nở mà khóc.
Dường như bà ấy đã gặp phải một chuyện gì đó rất đau khổ.
Mạch Tiểu Khê nhìn bóng lưng của bà mà bỗng dưng lại nhớ đến mẹ của mình, khóe mắt nàng khẽ cay cay.
Nhận định người phụ nữ này không gây chút nguy hiểm gì với mình, cho nên Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê đã quyết định bước lra bên ngoài, tiến đến cạnh bà để hỏi chuyện.
Nghe tiếng bước chân vàng lên từ phía sau, người đàn bà vội vàng quay lại, trông thấy hai người mà gương mặt thoáng chút hoảng hốt pha lẫn sợ hãi.
Bà đưa đôi tay khẳng khiu mà quệt vội nước mắt, vơ lấy đống đồ cũ kỹ, toan chạy đi.
– Đại nương à, hãy khoan, chúng ta không hề có ý định xấu.
Phương Bành Hạc thay Mạch Tiểu Khê lên tiếng ngăn cản.
Người đàn bà hơi khựng lại, đoạn lắc lắc đầu mà lắp bắp nói:
– Ta, ta chỉ vào đây trú mưa, ta không có gì cả. Xin các người đừng làm hại ta.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng nở nụ cười dịu dàng, bước đến nắm lấy bàn tay bà, chân thành mà hỏi han:
– Đại nương, chúng con cũng đến đây là để tá túc một đêm, xin người đừng sợ.
Nghe nàng nói vậy, người đàn bà cũng có chút yên tâm phần nào. Bà thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đặt đống đồ xuống, đoạn ngồi bên cạnh Mạch Tiểu Khê, cùng nhau sửa lửa.
Hỏi ra nàng mới biết, bà cũng vì đi tìm con gái mà lạc đến đây!
Mạch Tiểu Khê bỗng dưng cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn tựa vào thành cột lim dim đôi mắt, thiếp đi lúc nào không hay.
Chợt, nàng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ len lỏi vào trong cánh mũi, mùi thơm thịt nướng tức khắc khiến bụng nàng bắt đầu sôi òng ọc.
Mạch Tiểu Khê mở choàng mắt, trông thấy một thân ảnh cao lớn, hoàn mỹ đang chăm chú nướng trên đống củi lửa.
Phương Bành Hạc đã trở về, hơn nữa còn bắt được một con gà rừng làm thức ăn.
– Dậy rồi à?
Hắn cất giọng hỏi. Mạch Tiểu Khê liền gật đầu đồng ý, nhìn con gà nướng vàng ươm mà bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi ăn uống no nê cũng là lúc bầu trời đã tối. Thế nhưng, cơn mưa lạnh ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Phương Bành Hạc quay sang nàng, trần ngâm mà nói:
– Cô muốn rời khỏi hoàng cung, phải không?
Tâm nàng khẽ động, nhưng vẫn trả lời một cách chân thành nhất:
– Phải! Ta muốn trở về cuộc sống tự do như khi trước, quê nhà yên bình, có ca ca của ta nữa!
Nói đến đây, đôi mắt nàng chợt long lanh, đượm buồn.
Có một chút gì đó cô đơn đang không ngừng bủa vây lấy toàn bộ tâm trí của nàng lúc này.
Khóe miệng Phương Bành Hạc khẽ cười.
– Cô nôn nóng muốn gặp ca ca của mình đến như thế hay sao?
Nàng không biét phải trả lời hắn như thế nào, chỉ biết gật đầu mà xác nhận.
Chợt bầu không khí xung quanh hai người thay đổi hẳn, Phương Bành Hạc bất ngờ cười nhẹ:
– Mạch Cường Chân phải không? Chỉ e, không kịp nữa rồi!
Một dự cảm không lành đột nhiên ập tới khiến đôi môi Mạch Tiểu Khê run rẩy. Hắn nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ, ca ca của nàng đã rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc?
– Huynh, ý huynh là gì?
– À…
Phương Bành Hạc còn có ý trêu đùa nàng thêm một lúc nữa. Mãi khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đến mức quá đỗi hoang mang, tội nghiệp, hắn mới cười cười xấu xa mà đáp:
– Khi cô bị bắt đến Sơn Thạch Bàn thì ở hoàng cung cũng tổ chức thi tuyển quan cho triều đình. Ta nghe nói, người đạt điểm cao nhất có tên là Mạch Cường Chân. Hắn ta đã đỗ tú tài, chuẩn bị nhập cung làm quan!
Hả?!!!
Mạch Tiểu Khê mắt chõ O, miệng chữ A, ngạc nhiên đến cực điểm. Nàng không thể ngờ, chỉ qua mấy tháng vỏn vẹn không gặp mà ca ca của mình đã đỗ tú tài, hơn nữa còn chuẩn bị được làm quan dưới trướng Phương Bành Hạc.
Trên đầu nàng chẳng cần nói cũng tự động chảy hai vạch đen, đôi mắt long lanh, to tròn chớp chớp đến tội nghiệp.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau á khẩu không biết nên nói gì tiếp theo, thì ở bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Có người tới!
Phương Bành Hạc đưa chân giẫm tắt đống lửa sắp tàn, quay sang Mạch Tiểu Khê đánh mắt ra hiệu.
Nàng lập tức hiểu ý, cùng nhau chạy nhanh vào một góc khuất bên trong để trốn, tiện dễ bề theo dõi mọi động tĩnh xung quanh.
Đúng như hai người bọn họ dự đoán, kẻ vừa bước vào là một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, trên lưng bà đeo một chiếc gùi cũ nát, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi, trông giống như không còn một chút sức sống nào cả.
Mạch Tiểu Khê chợt cảm thấy người phụ nữ này quả thực có chút gì đó rất quen thuộc. Dường như nàng đã gặp bà ở đâu đó rồi, tuy nhiên nhất thời nàng chưa thể nhận ra.
Phương Bành Hạc trông thấy nàng thoáng chút ngơ ngẩn, liền quay sang cất giọng hỏi:
– Sao vậy, cô quen bà ấy ư?
Trước câu hỏi của hắn, nàng im lặng không đáp, chỉ chăm chú nhìn về phía trước
Từ phía gần đó, họ trông thấy người phụ nữ khẽ thở dài, đoạn bà ấy bắt đầu cất giọng, ôm mặt nức nở mà khóc.
Dường như bà ấy đã gặp phải một chuyện gì đó rất đau khổ.
Mạch Tiểu Khê nhìn bóng lưng của bà mà bỗng dưng lại nhớ đến mẹ của mình, khóe mắt nàng khẽ cay cay.
Nhận định người phụ nữ này không gây chút nguy hiểm gì với mình, cho nên Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê đã quyết định bước lra bên ngoài, tiến đến cạnh bà để hỏi chuyện.
Nghe tiếng bước chân vàng lên từ phía sau, người đàn bà vội vàng quay lại, trông thấy hai người mà gương mặt thoáng chút hoảng hốt pha lẫn sợ hãi.
Bà đưa đôi tay khẳng khiu mà quệt vội nước mắt, vơ lấy đống đồ cũ kỹ, toan chạy đi.
– Đại nương à, hãy khoan, chúng ta không hề có ý định xấu.
Phương Bành Hạc thay Mạch Tiểu Khê lên tiếng ngăn cản.
Người đàn bà hơi khựng lại, đoạn lắc lắc đầu mà lắp bắp nói:
– Ta, ta chỉ vào đây trú mưa, ta không có gì cả. Xin các người đừng làm hại ta.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng nở nụ cười dịu dàng, bước đến nắm lấy bàn tay bà, chân thành mà hỏi han:
– Đại nương, chúng con cũng đến đây là để tá túc một đêm, xin người đừng sợ.
Nghe nàng nói vậy, người đàn bà cũng có chút yên tâm phần nào. Bà thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đặt đống đồ xuống, đoạn ngồi bên cạnh Mạch Tiểu Khê, cùng nhau sửa lửa.
Hỏi ra nàng mới biết, bà cũng vì đi tìm con gái mà lạc đến đây!