Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 94: Thỉnh giáo
Trong không khí lan tỏa sự trầm mặc, Kỷ Sâm suýt thì tức quá bật cười: “Cậu có tật gì lạ vậy?”
Làm gì có ai thích người khác hung dữ với mình?
Hình Dư Di vẫn sống trong thế giới của mình, hí hửng gật đầu: “Cậu làm như vậy từ sớm là được rồi, tôi còn tưởng hồ không tên làm não cậu úng nước rồi chứ.”
“…” Kỷ Sâm thấy mi tâm giật giật, cắn răng nhả ra hai chữ, “Ăn, đi.”
Hai người vùi đầu vào ăn, không nói chuyện gì, ăn xong Kỷ Sâm hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại.”
Hình Dư Di nói: “Không cần, tớ mời cậu.”
“Tôi không có thói quen để con gái trả tiền.” Kỷ Sâm hất cằm, “Bao nhiêu?”
Hình Dư Di che mặt – sao lại có người nói những lời bá đạo cũ rích một cách tự nhiên như vậy chứ…
Cô không đấu lại nên nói số tiền.
Tít một tiếng, wechat nhanh chóng báo chuyển khoản.
Số tiền gấp đôi, tức là khao cả phần ăn của cô.
Kỷ Sâm nhìn giờ, cũng đã muộn rồi nên anh nói: “Giờ cậu về ký túc đi, nhớ chú ý an toàn.”
Hình Dư Di nhìn lớp băng quấn trên chân anh, lo âu: “Vậy còn cậu?”
“Ở đây hai ngày, ngày mốt gọi bạn cùng phòng đến đón tôi là được.” Anh lơ đãng nói, “Ban ngày thì vẫn phải đi học.”
Kỷ Sâm nói thế là Hình Dư Di lại thấy hơi áy náy, cô siết chặt dây đeo túi, khẽ đáp: “Ừ, được.”
“Cậu… sốt có thấy đau đầu không?” Cô lại hỏi.
“Cũng ổn. Dán miếng hạ sốt thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Hình Dư Di ngẫm nghĩ, vẫn đưa tay sờ thử trán anh.
Cách một lớp dán hạ sốt mà vẫn thấy nóng hừng hực, luồn thẳng từ đầu ngón tay đến tận trái tim. Xem ra không có tác dụng rồi, cô mím môi rồi lấy ra một miếng dán mới: “Thay cho cậu miếng khác.”
“Ừ, được.”
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ như thay miếng hạ sốt mà Hình Dư Di lại cảm thấy tim đập nhanh bất thường, giống như hai người đã có một mối liên hệ không biết tên nào đó trong bầu không khí thinh lặng này.
Kỷ Sâm không nhìn cô, nhưng khi chạm vào trán anh thì cô cảm nhận rõ, anh cũng có cảm giác gì đó trong tình cảnh này.
Giống như có một sự ngượng ngùng khó tả, Hình Dư Di rụt tay lại, hắng giọng: “Vậy ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”
Hình Dư Di đi rồi, Kỷ Đinh gọi điện: “Ông anh, sao rồi, giờ có cảm giác gì?”
“Chẳng thấy gì, chỉ thấy đau chân.”
Đối với sự việc hôm nay, Kỷ Đinh cũng không biết phải nói gì nên chuyển đề tài: “Ông anh, thực ra tái ông thất mã tri phi phúc, bây giờ anh thế này hoàn toàn có thể thử cách lợi dụng sự thương cảm mà.”
“Thương cảm?”
“Đúng thế! Chị Dư Di thấy anh thế này chắc chắn trong lòng cũng rất áy náy, chị ấy chưa nói sẽ bù đắp cho anh à?”
Kỷ Sâm: “Cô ấy nói mai tới thăm anh.”
Đang có chiều hướng ngôn tình kinh điển, Kỷ Đinh hưng phấn vỗ tay: “Tốt quá! Sau đó thì?”
“Cái gì mà sau đó?” Kỷ Sâm nghi hoặc, “Không có sau đó, anh từ chối rồi.”
“…”
Kỷ Đinh chậm chạp phát ra dấu hỏi tâm hồn: “?”
Cô hít sâu một hơi: “Có thể nói em biết anh nghĩ như thế nào không?”
“Cô ấy là con gái, đến bệnh viện phiền toái lắm. Hơn nữa mọi người đều đi học rất bận, anh cũng là tiết kiệm thời gian cho cô ấy.” Kỷ Sâm có vẻ đắc ý, “Sao? Có phải anh cực kỳ chu đáo cực kỳ tinh tế?”
Kỷ Đinh bên kia tay cầm điện thoại mà muốn nôn ra máu.
Ừ, logic hết thuốc chữa!
Cô nhả ra một câu: “Hà hà, đúng là… chu đáo tinh tế lại biết nghĩ cho người khác.”
Ai có mạng người nấy, đến lúc suy nghĩ xem nhà dưỡng lão nào thích hợp với anh rồi.
Kỷ Sâm nằm trên giường bệnh chán quá mới nhớ ra câu hỏi đăng trên zhihu, thế là mở app ra xem.
Bên dưới là hằng hà những câu trả lời, nhưng vẫn là câu trả lời của Vòng ngọt ngào Bắc Đại là nổi bật nhất.
Bình luận gần như liên tục, Kỷ Sâm gõ chữ: [Sau đó… chính là lúc hai đứa tôi nói chuyện, cô ấy vô tình đẩy tôi một cái, rồi tôi bị trẹo chân, giờ đang ở bệnh viện… Có điều trông cô ấy rất áy náy, cứ xin lỗi tôi mãi, chúng tôi lại như quay về ngày trước, mọi người không ai nhắc tới chuyện cưỡng hôn.”
Sau khi đăng bài, rất nhiều gương mặt thân quen đều reply.
[Nước đi này tại hạ không ngờ tới hờ hờ hờ]
[Đỉnh quá chủ topic, sao có thể làm tới mức đó???]
[Nói chuyện mà vào cả bệnh viện luôn??? Hahahahaha đỉnh quá, xin lỗi tôi lỡ cười, tôi sẽ vào địa ngục]
[Tôi thầm thở phào đó, còn tưởng chủ topic nghe lời Vòng Ngọt Ngào Bắc Đại chứ.]
[Người anh em nhân cơ hội này mà tiến lên đi, tranh thủ tình cảm liền! Cô ấy không ghét bỏ cậu là được, tặng quà tỏ tình gì đó làm gì làm nhanh đi!]
Thế là người được mọi người nhắc tới lại phân tích tỉ mỉ: [Tốt thôi, người anhem lần này cũng coi như là trong họa có phúc. Tôi cho là bây giờ chủ yếu nhất là phải tranh thủ tăng tình cảm. Đừng vội tỏ tình vì quá dễ có được thì sẽ không biết trân trọng. Cậu có thể thường xuyên nhắn tin cho cô ấy, hỏi ‘đang làm gì’, ‘ăn cơm chưa’, mà khoan, giọng điệu đừng quá nhiệt tình mà hãy lạnh lùng, để giữ cảm giác bí ẩn.
Nếu cô ấy nói “đang thấy không khỏe”, thì cậu quan tâm cô ấy “uống nhiều nước ấm”; nếu cô ấy băn khoăn “không biết chọn cái nào”, thì cậu trả lời “đều ổn cả”; nếu cô ấy nói luôn là “muốn đi ngủ” thì cậu khen cô ấy “biết cách dưỡng sinh”; nếu thực sự sợ sai sót thì cậu cứ nhắn “ồ”, “ừ”, “được”, tỏ ra nghiêm túc đàng hoàng, lại diễn đạt cảm giác lắng nghe “cậu nói đi, ông đang nghe đây”.]
Thiên ngoại phi tinh: [Hahahahaha, Vòng Ngọt Ngào mẹ nó cậu đúng là thiên tài!!!]
Tôi là Ultraman: [Kíc.h thích ghê hahaha, lại mong chờ tập tiếp theo!!!]
Sâm Sâm Điệp: [Ngày nào cũng chờ hai người một hỏi một đáp hahahahaha]
Lưu quang: [Còn nữa, nếu cô ấy hỏi ‘hôm nay tớ có đẹp không’, thì cậu có thể trả lời ‘kỹ thuật make up khá đấy’, giọng phải chân thành và tâng bốc, có nghĩa là cậu không phải trai thẳng mà có mắt thẩm mỹ cực tốt, vô cùng tinh tế, có thể thêm điểm mạnh]
Bắc Đại tiểu khả ai: [Hahahahaha xin chủ topic hãy cập nhật liên tục nhé hahahahaha]
Thích ăn snack: [Chủ topic cố lên, tôi ủng hộ!!!]
Kỷ Sâm lặng lẽ ghi nhớ, khắc ghi thật sâu những câu trả lời này vào đầu.
Hôm nay đã tạo ra đủ cảm giác tồn tại rồi, ngày mai bắt đầu cũng được.
*
11 giờ trưa hôm sau, Kỷ Sâm định bắt đầu sự nghiệp tăng cảm giác tồn tại của mình.
Anh mở khung chat với Hình Dư Di ra: [Đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?]
Mấy phút sau, bên kia trả lời: [Ăn rồi.]
Hình Dư Di vừa đạp xe từ căng tin về ký túc, chưa được mấy bước đã nhận được một chữ “ừ”.
Cô vừa leo cầu thang vừa nhìn điện thoại, gõ chữ: [Cậu đã ăn chưa?]
Kỷ Sâm: [Ừ rồi.]
“…”
Quả nhiên là vô cùng ngắn gọn, vô cùng lạnh lùng.
Hình Dư Di nghĩ kỹ, cảm thấy có thâm ý nào đó – đây có phải là đang khéo léo nhắc cô nên mời anh đi ăn?
Dù sao cũng hại anh thành ra như vậy, khụ, thực sự là có lỗi.
Nhưng chỉ mời một bữa cơm thì hình như không đủ thành ý, chi bằng tặng anh một món quà để đền tội?
Hình Dư Di biết Kỷ Sâm thích chơi game, thế là lên mạng xem thử, cuối cùng chọn một cái bàn phím cực ngầu và một tay cầm chơi game.
Cô nhắn cho Kỷ Sâm: [Đúng rồi, tớ có người bạn sắp sinh nhật, không biết nên chọn cái nào, cậu có thể cho tớ ý kiến không?]
Thêm hình ảnh bàn phím và tay cầm.
Kỷ Sâm: [Đều được cả.]
Hình Dư Di kông ngờ kẻ mê game phát cuồng như anh lại không kén chọn mấy thứ phụ kiện này, bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tư duy đang xoay vòng trong đầu thì Hình Dư Di sực nhớ - chắc không phải là anh đoán ra mình sắp tặng cho anh, không muốn làm cô mất hứng, cho nên nói là đều được?
Chậc, không ngờ cũng khá tinh tế đó chứ.
Hình Dư Di chớp mắt, thầm nghĩ thôi thì chọn đại một cái là được, cô lại hỏi: [Đúng rồi, chân cậu còn đau không?]
Kỷ Sâm: [Không đau mấy nữa.]
Hình Dư Di: [Ồ ồ, vậy thì tốt.]
Hình Dư Di: [Tớ ngủ trưa đã nhé.]
Kỷ Sâm: [Ồ ồ.jpg]
Kỷ Sâm: [Dưỡng sinh quá! [vỗ tay vỗ tay vỗ tay]]
Ngón tay cô khựng lại, vẻ mặt trở nên khó tả - đây là đang ám chỉ ngay cả ngủ trưa mà anh cũng không ngủ được đó à? Nên vẫn còn đau??? Lời trước đó nói chỉ là để an ủi cô???
Cô bỗng cảm thấy áy náy.
Hình Dư Di: [Kỷ Sâm, cậu thấy chỗ nào khó chịu thì phải nói tớ biết nhé.]
Hình Dư Di: [Còn nữa, mai tớ đi thăm cậu, mua cơm cho cậu.]
Hình Dư Di: [Không được từ chối, nếu không tớ sẽ ăn ngủ không yên!!!]
Bên này Kỷ Sâm liếc nhìn điện thoại rồi lập tức ngồi thẳng lên – a a a a a a a, cô ấy lại chủ động nói mua cơm cho anh!
Tâm trạng thoắt nhiên phơi phới, hỏa tốc đăng nhập zhihu để chia sẻ tình hình.
Người dùng ẩn danh trả lời Vòng ngọt ngào của Bắc Đại: [Người anhem, tôi đã thử cách cậu nói! Quả nhiên rất hữu ích! Mới đó mà nữ thần đã nói ngày mai tới bệnh viện thăm tôi rồi!!!]
Mười mấy phút sau.
Tôi là vòng ngọt ngào Bắc Đại: [?]
Tôi là vòng ngọt ngào Bắc Đại: [Chúc mừng!]
Thiên ngoại phi tinh: [Phụt hahahaha? Nước đi này càng lúc càng khó hiểu???]
Tôi là Ultraman: [Shit, vị huynh đài này thật… thú vị ha]
Thích ăn snack: [Làm ông đây hoang mang luôn hahaha!!! Vòng Ngọt Ngào mau lên nói xem thao tác này là sao???]
Bắc Đại tiểu khả ái: [Tò tò hỏi một câu… chủ topic cậu có đẹp trai không???]
Đẹp trai không?
Kỷ Sâm khóa màn hình điện thoại, mượn màn hình phản quang xem kỹ nhan sắc của mình - ừ đúng thật, đẹp trai đến mức vô nhân đạo.
Anh kìm nén khóe môi đang tự đắc nhếch lên, bình tĩnh trả lời: [Cũng thường thôi.]
Bắc Đại tiểu khả ai: [Nên là cậu hoàn toàn may mắn???]
Thiên ngoại phi tinh: [Cùng ý.]
Tôi là Ultraman: [+1]
Kỷ Sâm: “???”
May mắn? Coi thường anh quá rồi!
Haizzz, đây chính là nhân tính! Lúc anh vất vả khởi đầu thì họ còn cổ vũ khích lệ, đến khi đạt được thành công nho nhỏ rồi thì bắt đầu nói xa nói gần.
Hừ, mấy người ghen tỵ mấy cũng vô dụng, tôi chính là có tố chất cưa gái đấy!
Làm gì có ai thích người khác hung dữ với mình?
Hình Dư Di vẫn sống trong thế giới của mình, hí hửng gật đầu: “Cậu làm như vậy từ sớm là được rồi, tôi còn tưởng hồ không tên làm não cậu úng nước rồi chứ.”
“…” Kỷ Sâm thấy mi tâm giật giật, cắn răng nhả ra hai chữ, “Ăn, đi.”
Hai người vùi đầu vào ăn, không nói chuyện gì, ăn xong Kỷ Sâm hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại.”
Hình Dư Di nói: “Không cần, tớ mời cậu.”
“Tôi không có thói quen để con gái trả tiền.” Kỷ Sâm hất cằm, “Bao nhiêu?”
Hình Dư Di che mặt – sao lại có người nói những lời bá đạo cũ rích một cách tự nhiên như vậy chứ…
Cô không đấu lại nên nói số tiền.
Tít một tiếng, wechat nhanh chóng báo chuyển khoản.
Số tiền gấp đôi, tức là khao cả phần ăn của cô.
Kỷ Sâm nhìn giờ, cũng đã muộn rồi nên anh nói: “Giờ cậu về ký túc đi, nhớ chú ý an toàn.”
Hình Dư Di nhìn lớp băng quấn trên chân anh, lo âu: “Vậy còn cậu?”
“Ở đây hai ngày, ngày mốt gọi bạn cùng phòng đến đón tôi là được.” Anh lơ đãng nói, “Ban ngày thì vẫn phải đi học.”
Kỷ Sâm nói thế là Hình Dư Di lại thấy hơi áy náy, cô siết chặt dây đeo túi, khẽ đáp: “Ừ, được.”
“Cậu… sốt có thấy đau đầu không?” Cô lại hỏi.
“Cũng ổn. Dán miếng hạ sốt thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Hình Dư Di ngẫm nghĩ, vẫn đưa tay sờ thử trán anh.
Cách một lớp dán hạ sốt mà vẫn thấy nóng hừng hực, luồn thẳng từ đầu ngón tay đến tận trái tim. Xem ra không có tác dụng rồi, cô mím môi rồi lấy ra một miếng dán mới: “Thay cho cậu miếng khác.”
“Ừ, được.”
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ như thay miếng hạ sốt mà Hình Dư Di lại cảm thấy tim đập nhanh bất thường, giống như hai người đã có một mối liên hệ không biết tên nào đó trong bầu không khí thinh lặng này.
Kỷ Sâm không nhìn cô, nhưng khi chạm vào trán anh thì cô cảm nhận rõ, anh cũng có cảm giác gì đó trong tình cảnh này.
Giống như có một sự ngượng ngùng khó tả, Hình Dư Di rụt tay lại, hắng giọng: “Vậy ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”
Hình Dư Di đi rồi, Kỷ Đinh gọi điện: “Ông anh, sao rồi, giờ có cảm giác gì?”
“Chẳng thấy gì, chỉ thấy đau chân.”
Đối với sự việc hôm nay, Kỷ Đinh cũng không biết phải nói gì nên chuyển đề tài: “Ông anh, thực ra tái ông thất mã tri phi phúc, bây giờ anh thế này hoàn toàn có thể thử cách lợi dụng sự thương cảm mà.”
“Thương cảm?”
“Đúng thế! Chị Dư Di thấy anh thế này chắc chắn trong lòng cũng rất áy náy, chị ấy chưa nói sẽ bù đắp cho anh à?”
Kỷ Sâm: “Cô ấy nói mai tới thăm anh.”
Đang có chiều hướng ngôn tình kinh điển, Kỷ Đinh hưng phấn vỗ tay: “Tốt quá! Sau đó thì?”
“Cái gì mà sau đó?” Kỷ Sâm nghi hoặc, “Không có sau đó, anh từ chối rồi.”
“…”
Kỷ Đinh chậm chạp phát ra dấu hỏi tâm hồn: “?”
Cô hít sâu một hơi: “Có thể nói em biết anh nghĩ như thế nào không?”
“Cô ấy là con gái, đến bệnh viện phiền toái lắm. Hơn nữa mọi người đều đi học rất bận, anh cũng là tiết kiệm thời gian cho cô ấy.” Kỷ Sâm có vẻ đắc ý, “Sao? Có phải anh cực kỳ chu đáo cực kỳ tinh tế?”
Kỷ Đinh bên kia tay cầm điện thoại mà muốn nôn ra máu.
Ừ, logic hết thuốc chữa!
Cô nhả ra một câu: “Hà hà, đúng là… chu đáo tinh tế lại biết nghĩ cho người khác.”
Ai có mạng người nấy, đến lúc suy nghĩ xem nhà dưỡng lão nào thích hợp với anh rồi.
Kỷ Sâm nằm trên giường bệnh chán quá mới nhớ ra câu hỏi đăng trên zhihu, thế là mở app ra xem.
Bên dưới là hằng hà những câu trả lời, nhưng vẫn là câu trả lời của Vòng ngọt ngào Bắc Đại là nổi bật nhất.
Bình luận gần như liên tục, Kỷ Sâm gõ chữ: [Sau đó… chính là lúc hai đứa tôi nói chuyện, cô ấy vô tình đẩy tôi một cái, rồi tôi bị trẹo chân, giờ đang ở bệnh viện… Có điều trông cô ấy rất áy náy, cứ xin lỗi tôi mãi, chúng tôi lại như quay về ngày trước, mọi người không ai nhắc tới chuyện cưỡng hôn.”
Sau khi đăng bài, rất nhiều gương mặt thân quen đều reply.
[Nước đi này tại hạ không ngờ tới hờ hờ hờ]
[Đỉnh quá chủ topic, sao có thể làm tới mức đó???]
[Nói chuyện mà vào cả bệnh viện luôn??? Hahahahaha đỉnh quá, xin lỗi tôi lỡ cười, tôi sẽ vào địa ngục]
[Tôi thầm thở phào đó, còn tưởng chủ topic nghe lời Vòng Ngọt Ngào Bắc Đại chứ.]
[Người anh em nhân cơ hội này mà tiến lên đi, tranh thủ tình cảm liền! Cô ấy không ghét bỏ cậu là được, tặng quà tỏ tình gì đó làm gì làm nhanh đi!]
Thế là người được mọi người nhắc tới lại phân tích tỉ mỉ: [Tốt thôi, người anhem lần này cũng coi như là trong họa có phúc. Tôi cho là bây giờ chủ yếu nhất là phải tranh thủ tăng tình cảm. Đừng vội tỏ tình vì quá dễ có được thì sẽ không biết trân trọng. Cậu có thể thường xuyên nhắn tin cho cô ấy, hỏi ‘đang làm gì’, ‘ăn cơm chưa’, mà khoan, giọng điệu đừng quá nhiệt tình mà hãy lạnh lùng, để giữ cảm giác bí ẩn.
Nếu cô ấy nói “đang thấy không khỏe”, thì cậu quan tâm cô ấy “uống nhiều nước ấm”; nếu cô ấy băn khoăn “không biết chọn cái nào”, thì cậu trả lời “đều ổn cả”; nếu cô ấy nói luôn là “muốn đi ngủ” thì cậu khen cô ấy “biết cách dưỡng sinh”; nếu thực sự sợ sai sót thì cậu cứ nhắn “ồ”, “ừ”, “được”, tỏ ra nghiêm túc đàng hoàng, lại diễn đạt cảm giác lắng nghe “cậu nói đi, ông đang nghe đây”.]
Thiên ngoại phi tinh: [Hahahahaha, Vòng Ngọt Ngào mẹ nó cậu đúng là thiên tài!!!]
Tôi là Ultraman: [Kíc.h thích ghê hahaha, lại mong chờ tập tiếp theo!!!]
Sâm Sâm Điệp: [Ngày nào cũng chờ hai người một hỏi một đáp hahahahaha]
Lưu quang: [Còn nữa, nếu cô ấy hỏi ‘hôm nay tớ có đẹp không’, thì cậu có thể trả lời ‘kỹ thuật make up khá đấy’, giọng phải chân thành và tâng bốc, có nghĩa là cậu không phải trai thẳng mà có mắt thẩm mỹ cực tốt, vô cùng tinh tế, có thể thêm điểm mạnh]
Bắc Đại tiểu khả ai: [Hahahahaha xin chủ topic hãy cập nhật liên tục nhé hahahahaha]
Thích ăn snack: [Chủ topic cố lên, tôi ủng hộ!!!]
Kỷ Sâm lặng lẽ ghi nhớ, khắc ghi thật sâu những câu trả lời này vào đầu.
Hôm nay đã tạo ra đủ cảm giác tồn tại rồi, ngày mai bắt đầu cũng được.
*
11 giờ trưa hôm sau, Kỷ Sâm định bắt đầu sự nghiệp tăng cảm giác tồn tại của mình.
Anh mở khung chat với Hình Dư Di ra: [Đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?]
Mấy phút sau, bên kia trả lời: [Ăn rồi.]
Hình Dư Di vừa đạp xe từ căng tin về ký túc, chưa được mấy bước đã nhận được một chữ “ừ”.
Cô vừa leo cầu thang vừa nhìn điện thoại, gõ chữ: [Cậu đã ăn chưa?]
Kỷ Sâm: [Ừ rồi.]
“…”
Quả nhiên là vô cùng ngắn gọn, vô cùng lạnh lùng.
Hình Dư Di nghĩ kỹ, cảm thấy có thâm ý nào đó – đây có phải là đang khéo léo nhắc cô nên mời anh đi ăn?
Dù sao cũng hại anh thành ra như vậy, khụ, thực sự là có lỗi.
Nhưng chỉ mời một bữa cơm thì hình như không đủ thành ý, chi bằng tặng anh một món quà để đền tội?
Hình Dư Di biết Kỷ Sâm thích chơi game, thế là lên mạng xem thử, cuối cùng chọn một cái bàn phím cực ngầu và một tay cầm chơi game.
Cô nhắn cho Kỷ Sâm: [Đúng rồi, tớ có người bạn sắp sinh nhật, không biết nên chọn cái nào, cậu có thể cho tớ ý kiến không?]
Thêm hình ảnh bàn phím và tay cầm.
Kỷ Sâm: [Đều được cả.]
Hình Dư Di kông ngờ kẻ mê game phát cuồng như anh lại không kén chọn mấy thứ phụ kiện này, bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tư duy đang xoay vòng trong đầu thì Hình Dư Di sực nhớ - chắc không phải là anh đoán ra mình sắp tặng cho anh, không muốn làm cô mất hứng, cho nên nói là đều được?
Chậc, không ngờ cũng khá tinh tế đó chứ.
Hình Dư Di chớp mắt, thầm nghĩ thôi thì chọn đại một cái là được, cô lại hỏi: [Đúng rồi, chân cậu còn đau không?]
Kỷ Sâm: [Không đau mấy nữa.]
Hình Dư Di: [Ồ ồ, vậy thì tốt.]
Hình Dư Di: [Tớ ngủ trưa đã nhé.]
Kỷ Sâm: [Ồ ồ.jpg]
Kỷ Sâm: [Dưỡng sinh quá! [vỗ tay vỗ tay vỗ tay]]
Ngón tay cô khựng lại, vẻ mặt trở nên khó tả - đây là đang ám chỉ ngay cả ngủ trưa mà anh cũng không ngủ được đó à? Nên vẫn còn đau??? Lời trước đó nói chỉ là để an ủi cô???
Cô bỗng cảm thấy áy náy.
Hình Dư Di: [Kỷ Sâm, cậu thấy chỗ nào khó chịu thì phải nói tớ biết nhé.]
Hình Dư Di: [Còn nữa, mai tớ đi thăm cậu, mua cơm cho cậu.]
Hình Dư Di: [Không được từ chối, nếu không tớ sẽ ăn ngủ không yên!!!]
Bên này Kỷ Sâm liếc nhìn điện thoại rồi lập tức ngồi thẳng lên – a a a a a a a, cô ấy lại chủ động nói mua cơm cho anh!
Tâm trạng thoắt nhiên phơi phới, hỏa tốc đăng nhập zhihu để chia sẻ tình hình.
Người dùng ẩn danh trả lời Vòng ngọt ngào của Bắc Đại: [Người anhem, tôi đã thử cách cậu nói! Quả nhiên rất hữu ích! Mới đó mà nữ thần đã nói ngày mai tới bệnh viện thăm tôi rồi!!!]
Mười mấy phút sau.
Tôi là vòng ngọt ngào Bắc Đại: [?]
Tôi là vòng ngọt ngào Bắc Đại: [Chúc mừng!]
Thiên ngoại phi tinh: [Phụt hahahaha? Nước đi này càng lúc càng khó hiểu???]
Tôi là Ultraman: [Shit, vị huynh đài này thật… thú vị ha]
Thích ăn snack: [Làm ông đây hoang mang luôn hahaha!!! Vòng Ngọt Ngào mau lên nói xem thao tác này là sao???]
Bắc Đại tiểu khả ái: [Tò tò hỏi một câu… chủ topic cậu có đẹp trai không???]
Đẹp trai không?
Kỷ Sâm khóa màn hình điện thoại, mượn màn hình phản quang xem kỹ nhan sắc của mình - ừ đúng thật, đẹp trai đến mức vô nhân đạo.
Anh kìm nén khóe môi đang tự đắc nhếch lên, bình tĩnh trả lời: [Cũng thường thôi.]
Bắc Đại tiểu khả ai: [Nên là cậu hoàn toàn may mắn???]
Thiên ngoại phi tinh: [Cùng ý.]
Tôi là Ultraman: [+1]
Kỷ Sâm: “???”
May mắn? Coi thường anh quá rồi!
Haizzz, đây chính là nhân tính! Lúc anh vất vả khởi đầu thì họ còn cổ vũ khích lệ, đến khi đạt được thành công nho nhỏ rồi thì bắt đầu nói xa nói gần.
Hừ, mấy người ghen tỵ mấy cũng vô dụng, tôi chính là có tố chất cưa gái đấy!