Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 88: Tuần trăng mật (3)
Công viên Golden Gate của San Francisco là một nơi cực kỳ đặc sắc.
Tại đây có hàng loạt điểm check-in như bảo tàng de Young Museum hiện đại, vườn trà cổ Nhật Bản, vườn thực vật San Francisco thu nhỏ … khung cảnh dễ chịu và độc đáo.
Kỷ Đinh đề nghị đạp xe đạp đôi, đến nơi thuê xe thì chủ xe đã chỉ cho họ đường đi đẹp nhất.
Ban đầu cô vẫn chưa hiểu người ta dặn cô câu “Be careful” là ý gì, đến khi bàn đạp kêu cót két và bánh xe run rẩy theo từng vòng lăn, Kỷ Đinh mới hiểu sự vi diệu trong vẻ mặt của ông ta.
Ha, lâu rồi không sửa sang gì.
Kỷ Đinh dở khóc dở cười, thế nhưng đã tốn tiền thuê rồi mà nhanh chóng quay về thì không đáng, cô nói: “Chúng ta cứ đạp một vòng tượng trưng thôi vậy.”
Phải nói là bàn đạp này đúng là khó đạp, đặc biệt là khi lên dốc đúng là mất sức kinh khủng.
Kỷ Đinh chưa gì đã không đạp nổi, nhõng nhẽo dừng lại: “Mệt quá đi mất.”
Ôn Nghiên không nói gì thêm: “Một mình anh là được rồi.”
Đạp được một lúc, Kỷ Đinh nhìn thấy trán anh lấm tấm mồ hôi thì thương xót rút khăn giấy ra lau cho anh: “Thôi bỏ đi, chúng ta quay về thôi.”
“Không sao.”
Ánh mắt anh rất dịu dàng, Kỷ Đinh thoáng rung động, áp sát lại hôn anh.
“Khoan đã, em đừng…”
Ôn Nghiên chưa dứt câu thì chiếc xe đã tự do trôi tuột xuống dốc. Kỷ Đinh hoảng loạn luống cuống đạp lên bàn đạp, hai người rất vất vả mới giữ được chiếc xe thăng bằng.
Nhìn nhau giây lát, rồi bật cười thành tiếng.
Hai doanh nhân thê thảm.
Nếu để nhân viên biết chắc sẽ rớt cả hàm mất.
Kỷ Đinh tỏ ra hối lỗi, hai ngọn tay trỏ trắng nõn chắp trước ngực: “Xin lỗi anh, không nên phân tán sự chú ý của anh.”
Đối với kiểu cố ý tỏ vẻ dễ thương tội nghiệp của cô, Ôn Nghiên không định buông tha. Anh chậm rãi nghiêng người, chóp mũi chỉ cách cô một centimet.
Mắt anh nhìn xuống, ánh nhìn sâu thẳm khó đoán, rèm mi cong dài chớp chớp như trêu đùa, phớt qua gò má Kỷ Đinh.
Đầu tiên là đôi môi chỉ đơn thuần áp vào nhau, sau đó môi lưỡi quấn quýt, có thêm một vẻ h.am muốn khó nói.
Dù đã hôn nhau bao lần nhưng Kỷ Đinh bao giờ cũng bị trêu chọc đến mức tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.
Cô căng thẳng túm vạt áo, vẫn luống cuống và bị động như người mới bắt đầu yêu.
Ánh tịch dương rực rỡ không xa là cảnh nền đẹp nhất của họ, hơi thở quấn quýt, tình yêu ngưng kết thành vĩnh hằng.
Buổi tối đến resort suối nước nóng ở lân cận San Francisco.
Nước nóng là một cách tuyệt vời để chống lại cái lạnh, khiến mọi lỗ chân lông trên cơ thể bạn đều cảm thấy sảng khoái bội phần.
Hai người sau khi thay đồ ở phòng thì lần lượt bước vào phòng tắm riêng.
Vì là du lịch trăng mật nên quần áo Kỷ Đinh mang theo không quá bảo thủ, cũng chỉ mặc bikini trong hồ tắm nước nóng.
Sóng gợn lăn tăn sau lưng, làn da sau lưng nhanh chóng gợi lên cảm giác tiếp xúc với cơ bắp chắc nịch của đàn ông.
Kỷ Đinh quay lại, ôm lấy anh.
Trong làn hơi nóng, Ôn Nghiên ngồi xuống rồi lại đỡ cô ngồi xuống đùi anh.
Căn kế bên không xa đó vang đến âm thanh sóng vỗ rất nhịp nhàng, Kỷ Đinh cau mày hỏi: “Đó là âm thanh gì thế nhỉ?”
Ôn Nghiên lặng lẽ ôm eo cô: “Không có gì.”
Kỷ Đinh liền yên tâm tựa vào lòng anh, đôi mắt nheo lại, lười biếng ngắm nhìn màn đêm lấp lánh ánh sao.
Cơ thể chìm trong làn nước ấm áp, ngay cả tư duy đang xao động cũng bình tĩnh lại, một sự thả lỏng cực độ.
Cô sực nhớ ra gì đó, gò má dụi dụi vào hõm vai người đàn ông: “Anh có còn nhớ hồi em học năm nhất, chúng ta cũng đi tắm suối nước nóng không?”
“Ừ.”
Kỷ Đinh cười khúc khích, có phần xấu xa: “Lúc đó em, bất cẩn ngã vào người anh, anh có cảm giác gì?”
“…”
Thấy anh có vẻ không muốn nói, cô càng tỏ ra hứng thú, tự nói một mình: “Chắc chắn anh cũng có cảm giác đúng không, nếu không sau đó cũng không tới nỗi phớt lờ em.”
“…”
Ôn Nghiên vẫn im lặng, Kỷ Đinh bắt đầu giở trò làm nũng, ôm cổ anh hôn anh: “Nói đi mà, người ta muốn biết mà…”
Ôn Nghiên không kháng cự được, khẽ hít một hơi: “Anh…”
Mắt anh sẫm lại, khàn giọng: “Cứng rồi.”
Kỷ Đinh: “…”
Vốn dĩ cô chỉ định chọc ghẹo anh một chút, nghe anh nói những lời tim đập chân run như thế, không ngờ người này lại! Thành! Thật! Đến! Vậy!
Cô lắp bắp: “Không… không tới nỗi chứ, lúc đó em còn cạ vào người anh…”
“Tới nỗi chứ sao.” Ôn Nghiên đưa ngón tay lên v.uốt ve huyệt thái dương của Kỷ Đinh, lát sau lại kéo tay cô chìm xuống nước, khẽ cười lười nhác, “See, nó lại đang…”
Kỷ Đinh: “!!!”
Anh nhẹ nhàng thổi vào tai Kỷ Đinh, giọng vô cùng gợi cảm, “Vợ yêu, thực ra anh còn khá tò mò trong nước thì… có cảm giác gì…”
Kỷ Đinh thấy lạnh sống lưng, có cảm giác nguy cơ chực chờ.
Hơi nóng bốc lên, mảnh vải bikini đáng thương dập dềnh trôi theo sóng nước, cô dần dần hiểu ra âm thanh ban nãy nghe thấy là tiếng gì.
Sau đó, toàn thân Kỷ Đinh tê nhức, cho dù ngâm nước nóng rất lâu cũng không khá hơn.
Cô nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà bằng gỗ, một ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn Ôn Nghiên: “Anh sang đây cho em.”
Người đàn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh giường, ôn hòa hỏi: “Vợ à, có chuyện gì?”
Kỷ Đinh: “Bóp chân cho em.”
“Ừ, tuân lệnh.”
Ôn Nghiên phục vụ vô cùng tận tình chu đáo, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, Kỷ Đinh cảm giác dễ chịu hơn nhưng vẫn muốn đá anh.
Nhưng bàn chân thon thả chưa kịp tung cước đã bị anh nắm gọn trong tay. Ngón tay thon dài của anh ma sát mu bàn chân cô, cười khẽ: “Sao vậy vợ?”
Có lẽ là ban nãy quá mạnh mẽ nên bây giờ anh làm gì cũng khiến cô cảm thấy có một hơi hướm mờ ám, lầm bầm: “Sao anh hạ lưu như vậy…”
Ôn Nghiên nhướng mắt, từ từ lặp lại: “Hạ lưu?”
Kỷ Đinh thấy anh mặt không biến sắc, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, thầm nghĩ có phải mình nói hơi quá rồi không, nhưng lại không tiện sửa lại nên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Babe, nếu đây đã gọi là hạ lưu thì anh nghĩ em chưa hiểu rõ anh rồi.”
Mu bàn chân truyền tới cảm giác mềm mại, Kỷ Đinh quay phắt lại đúng lúc nhìn thấy Ôn Nghiên hôn xuống rồi ngước mắt lên, trong đôi mắt lấp lánh nụ cười tỉnh bơ.
Anh đè người xuống, cắn vành tai Kỷ Đinh như khiêu khích: “Tối nay hiểu hơn về anh nhé, được không?”
Không rõ bao lâu sau, người đàn ông vẫn giữ tư thế ôm chặt cô trong lòng, thở hổn hển, từng giọt mồ hôi rơi xuống bên gối.
Kỷ Đinh mệt mỏi đẩy anh ra, Ôn Nghiên lại trầm giọng hỏi: “Có thích không, hử?”
“…”
Cô không nói nổi, anh liền kề sát tai cô, khàn giọng lặp lại như dụ dỗ: “Bé ngoan, nói em thích đi.”
Đèn chùm trên cao lắc lư, ý thức Kỷ Đinh gần như tán loạn, giọng như nghẹn lại, trả lời vẻ đáng thương: “Thích… em thích…”
Ôn Nghiên cười khẽ: “Ừ, anh cũng… rất thích.”
Hôm sau Kỷ Đinh đau khổ nghĩ, quyết định sau này không tìm đường chết nữa.
Chuyến du lịch trăng mật 15 ngày không dài cũng chẳng ngắn, nhưng vô cùng đủ đầy hạnh phúc, kết thúc hoàn hảo với chuyến tham quan bằng trực thăng qua Las Vegas Grand Canyon.
Giờ quay về với công việc, cả hai đều cảm thấy tràn đầy động lực.
Lãnh thổ của Khởi Yến đã dần được mở rộng và hiện liên quan đến đầu tư IP, bao gồm các sản phẩm phát sinh của nội dung trực tuyến ngược dòng, trong đó quan trọng nhất là phần phim và truyền hình.
Đối với ngành phim ảnh, hiện giờ rõ ràng là thời đại tệ nhất, cũng là thời đại tốt nhất.
Chính sách quản lý ngày càng chặt chẽ, phim nội địa mạnh lên, khán giả chú trọng đến nội dung, tính cạnh tranh khốc liệt ngày càng rõ ràng.
Kỷ Đinh gần đây đang phụ trách một dự án phim khoa học viễn tưởng được chuyển thể từ IP, thỉnh thoảng đến trường quay để giám sát công việc.
Đạo diễn không dám lơ là với bên đầu tư, lần nào cũng dựng sẵn dù che nắng, rót sẵn trà, cung kính cúi người mời Kỷ Đinh ngồi.
Đi khoảng hai ba lần, Kỷ Đinh cảm thấy chất lượng bộ phim cũng ổn, nam nữ chính đều có diễn xuất, cốt truyện bộ phim mạch lạc, không kéo dài.
Lúc nghỉ giữa giờ, đạo diễn bận rộn diễn giải về cảnh quay, Kỷ Đinh sực nảy ra một ý, hỏi: “Xin hỏi tôi có thể đóng cảnh này không?”
“… Kỷ tổng, đương nhiên là được.” Đạo diễn toát mồ hôi, “Nhưng diễn part… part này thì sẽ hơi vất vả, đúng cảnh sau vụ nổ, có thể mặt mũi sẽ dính đầy tro bụi…”
Ông ta đề nghị: “Nếu cô thật sự muốn đóng, tôi sẽ tìm một part ổn hơn.”
Kỷ Đinh trầm tư: “Không cần đâu, cái này đi.”
Điều thực sự khiến cô cảm động là nội dung cốt lõi của chuyện tình cảm không hề sợ hãi này.
Thế là hôm đó Kỷ Đinh đã được thỏa mãn cơn nghiện đóng phim. Rất bất ngờ là sau khi quay xong, đạo diễn mắt sáng rực: “Kỷ tổng, cô diễn hay lắm!”
Kỷ Đinh cười: “Vậy sao? Khiến ông chê cười rồi.”
Đạo diễn chỉ vào cảnh quay lại: “Cô xem, tôi đã chụp cận cảnh cho cô, ánh mắt diễn đạt quá đỉnh!”
Kỷ Đinh cũng thấy hiệu quả đúng là rất tốt, thầm nghĩ sau này không chừng có thể thử đi theo hướng này.
Cô cười nói: “Anh vất vả rồi.”
“Đâu có đâu có.” Đạo diễn vội bày tỏ nhiệt tình.
Xong việc, Kỷ Đinh vừa lên xe vừa gọi video call cho Ôn Nghiên để báo cáo công việc, ai ngờ bên kia vừa nghe máy đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người đàn ông: “Đường Đường, sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Kỷ Đinh ngẩn ra mới sực nhớ tro bụi còn dính trên mặt mình, phì cười kể lại đầu đuôi câu chuyện ban nãy.
“Anh giật mình hả?” Cô tinh nghịch chớp mắt.
“Ừ.” Ôn Nghiên lúc này mới yên lòng, bất lực thở dài, “Làm cái đó để làm gì chứ.”
“Chỉ muốn thử một chút thôi mà, đạo diễn Uông khen em diễn hay nữa đó!” Kỷ Đinh tự hào ưỡn ngực như một con công kiêu ngạo, “Nói em diễn đạt tình cảm rất trọn vẹn, còn chuẩn bị một cảnh riêng cho em, đến lúc đó phim chiếu anh sẽ có thể nhìn thấy em trên màn ảnh rộng!”
Ôn Nghiên cười, vẻ mặt yêu chiều: “Biết em bé nhà anh dù làm gì cũng đều tuyệt vời mà.”
Giọng anh dịu dàng: “Lát nữa có việc gì? Đón em đi ăn cơm nhé?”
“Xin lỗi, trưa nay em không đi được.” Kỷ Đinh cười tít mắt, “Sắp xếp cho anh Dục Kỳ của chúng ta bữa cơm xem mắt, đã hẹn thiên kim Tiết Hiệu của tập đoàn Trấn Hải rồi.”
Từ khi họ nghỉ tuần trăng mật về, Hồ Dục Kỳ ngày nào cũng đòi gặp những cô gái xinh đẹp, bộ dạng không đạt mục đích sẽ không chịu thôi.
Để bày tỏ thành ý lớn nhất với người hợp tác, Kỷ Đinh lập tức sắp xếp rõ ràng cho anh, cũng xem như là phần thưởng cho sự vất vả mười mấy ngày qua của anh.
Ôn Nghiên ồ một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ đáng thương: “Vậy anh ăn cơm hộp trong văn phòng vậy, em không ở đây, anh cũng không muốn ăn.”
Dù biết anh cũng có phần “diễn” nhưng Kỷ Đinh vẫn khó mà không mềm lòng, đầu hàng tại trận: “Vậy để anh Kỳ và cô gái đó đi ăn riêng vậy, em không can dự nữa, buổi trưa đi với anh.”
Ôn Nghiên lập tức tươi tỉnh trở lại, cười vô cùng rạng rỡ: “Vợ tốt quá~ vậy chúng ta đi ăn ở đâu? Bách Hương Cư? Thắng Ký? Quán nhỏ Lĩnh Nam? Thúy viên? Lợi Uyển?”
Kỷ Đinh: “…”
Tại đây có hàng loạt điểm check-in như bảo tàng de Young Museum hiện đại, vườn trà cổ Nhật Bản, vườn thực vật San Francisco thu nhỏ … khung cảnh dễ chịu và độc đáo.
Kỷ Đinh đề nghị đạp xe đạp đôi, đến nơi thuê xe thì chủ xe đã chỉ cho họ đường đi đẹp nhất.
Ban đầu cô vẫn chưa hiểu người ta dặn cô câu “Be careful” là ý gì, đến khi bàn đạp kêu cót két và bánh xe run rẩy theo từng vòng lăn, Kỷ Đinh mới hiểu sự vi diệu trong vẻ mặt của ông ta.
Ha, lâu rồi không sửa sang gì.
Kỷ Đinh dở khóc dở cười, thế nhưng đã tốn tiền thuê rồi mà nhanh chóng quay về thì không đáng, cô nói: “Chúng ta cứ đạp một vòng tượng trưng thôi vậy.”
Phải nói là bàn đạp này đúng là khó đạp, đặc biệt là khi lên dốc đúng là mất sức kinh khủng.
Kỷ Đinh chưa gì đã không đạp nổi, nhõng nhẽo dừng lại: “Mệt quá đi mất.”
Ôn Nghiên không nói gì thêm: “Một mình anh là được rồi.”
Đạp được một lúc, Kỷ Đinh nhìn thấy trán anh lấm tấm mồ hôi thì thương xót rút khăn giấy ra lau cho anh: “Thôi bỏ đi, chúng ta quay về thôi.”
“Không sao.”
Ánh mắt anh rất dịu dàng, Kỷ Đinh thoáng rung động, áp sát lại hôn anh.
“Khoan đã, em đừng…”
Ôn Nghiên chưa dứt câu thì chiếc xe đã tự do trôi tuột xuống dốc. Kỷ Đinh hoảng loạn luống cuống đạp lên bàn đạp, hai người rất vất vả mới giữ được chiếc xe thăng bằng.
Nhìn nhau giây lát, rồi bật cười thành tiếng.
Hai doanh nhân thê thảm.
Nếu để nhân viên biết chắc sẽ rớt cả hàm mất.
Kỷ Đinh tỏ ra hối lỗi, hai ngọn tay trỏ trắng nõn chắp trước ngực: “Xin lỗi anh, không nên phân tán sự chú ý của anh.”
Đối với kiểu cố ý tỏ vẻ dễ thương tội nghiệp của cô, Ôn Nghiên không định buông tha. Anh chậm rãi nghiêng người, chóp mũi chỉ cách cô một centimet.
Mắt anh nhìn xuống, ánh nhìn sâu thẳm khó đoán, rèm mi cong dài chớp chớp như trêu đùa, phớt qua gò má Kỷ Đinh.
Đầu tiên là đôi môi chỉ đơn thuần áp vào nhau, sau đó môi lưỡi quấn quýt, có thêm một vẻ h.am muốn khó nói.
Dù đã hôn nhau bao lần nhưng Kỷ Đinh bao giờ cũng bị trêu chọc đến mức tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp.
Cô căng thẳng túm vạt áo, vẫn luống cuống và bị động như người mới bắt đầu yêu.
Ánh tịch dương rực rỡ không xa là cảnh nền đẹp nhất của họ, hơi thở quấn quýt, tình yêu ngưng kết thành vĩnh hằng.
Buổi tối đến resort suối nước nóng ở lân cận San Francisco.
Nước nóng là một cách tuyệt vời để chống lại cái lạnh, khiến mọi lỗ chân lông trên cơ thể bạn đều cảm thấy sảng khoái bội phần.
Hai người sau khi thay đồ ở phòng thì lần lượt bước vào phòng tắm riêng.
Vì là du lịch trăng mật nên quần áo Kỷ Đinh mang theo không quá bảo thủ, cũng chỉ mặc bikini trong hồ tắm nước nóng.
Sóng gợn lăn tăn sau lưng, làn da sau lưng nhanh chóng gợi lên cảm giác tiếp xúc với cơ bắp chắc nịch của đàn ông.
Kỷ Đinh quay lại, ôm lấy anh.
Trong làn hơi nóng, Ôn Nghiên ngồi xuống rồi lại đỡ cô ngồi xuống đùi anh.
Căn kế bên không xa đó vang đến âm thanh sóng vỗ rất nhịp nhàng, Kỷ Đinh cau mày hỏi: “Đó là âm thanh gì thế nhỉ?”
Ôn Nghiên lặng lẽ ôm eo cô: “Không có gì.”
Kỷ Đinh liền yên tâm tựa vào lòng anh, đôi mắt nheo lại, lười biếng ngắm nhìn màn đêm lấp lánh ánh sao.
Cơ thể chìm trong làn nước ấm áp, ngay cả tư duy đang xao động cũng bình tĩnh lại, một sự thả lỏng cực độ.
Cô sực nhớ ra gì đó, gò má dụi dụi vào hõm vai người đàn ông: “Anh có còn nhớ hồi em học năm nhất, chúng ta cũng đi tắm suối nước nóng không?”
“Ừ.”
Kỷ Đinh cười khúc khích, có phần xấu xa: “Lúc đó em, bất cẩn ngã vào người anh, anh có cảm giác gì?”
“…”
Thấy anh có vẻ không muốn nói, cô càng tỏ ra hứng thú, tự nói một mình: “Chắc chắn anh cũng có cảm giác đúng không, nếu không sau đó cũng không tới nỗi phớt lờ em.”
“…”
Ôn Nghiên vẫn im lặng, Kỷ Đinh bắt đầu giở trò làm nũng, ôm cổ anh hôn anh: “Nói đi mà, người ta muốn biết mà…”
Ôn Nghiên không kháng cự được, khẽ hít một hơi: “Anh…”
Mắt anh sẫm lại, khàn giọng: “Cứng rồi.”
Kỷ Đinh: “…”
Vốn dĩ cô chỉ định chọc ghẹo anh một chút, nghe anh nói những lời tim đập chân run như thế, không ngờ người này lại! Thành! Thật! Đến! Vậy!
Cô lắp bắp: “Không… không tới nỗi chứ, lúc đó em còn cạ vào người anh…”
“Tới nỗi chứ sao.” Ôn Nghiên đưa ngón tay lên v.uốt ve huyệt thái dương của Kỷ Đinh, lát sau lại kéo tay cô chìm xuống nước, khẽ cười lười nhác, “See, nó lại đang…”
Kỷ Đinh: “!!!”
Anh nhẹ nhàng thổi vào tai Kỷ Đinh, giọng vô cùng gợi cảm, “Vợ yêu, thực ra anh còn khá tò mò trong nước thì… có cảm giác gì…”
Kỷ Đinh thấy lạnh sống lưng, có cảm giác nguy cơ chực chờ.
Hơi nóng bốc lên, mảnh vải bikini đáng thương dập dềnh trôi theo sóng nước, cô dần dần hiểu ra âm thanh ban nãy nghe thấy là tiếng gì.
Sau đó, toàn thân Kỷ Đinh tê nhức, cho dù ngâm nước nóng rất lâu cũng không khá hơn.
Cô nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà bằng gỗ, một ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn Ôn Nghiên: “Anh sang đây cho em.”
Người đàn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh giường, ôn hòa hỏi: “Vợ à, có chuyện gì?”
Kỷ Đinh: “Bóp chân cho em.”
“Ừ, tuân lệnh.”
Ôn Nghiên phục vụ vô cùng tận tình chu đáo, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, Kỷ Đinh cảm giác dễ chịu hơn nhưng vẫn muốn đá anh.
Nhưng bàn chân thon thả chưa kịp tung cước đã bị anh nắm gọn trong tay. Ngón tay thon dài của anh ma sát mu bàn chân cô, cười khẽ: “Sao vậy vợ?”
Có lẽ là ban nãy quá mạnh mẽ nên bây giờ anh làm gì cũng khiến cô cảm thấy có một hơi hướm mờ ám, lầm bầm: “Sao anh hạ lưu như vậy…”
Ôn Nghiên nhướng mắt, từ từ lặp lại: “Hạ lưu?”
Kỷ Đinh thấy anh mặt không biến sắc, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, thầm nghĩ có phải mình nói hơi quá rồi không, nhưng lại không tiện sửa lại nên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Babe, nếu đây đã gọi là hạ lưu thì anh nghĩ em chưa hiểu rõ anh rồi.”
Mu bàn chân truyền tới cảm giác mềm mại, Kỷ Đinh quay phắt lại đúng lúc nhìn thấy Ôn Nghiên hôn xuống rồi ngước mắt lên, trong đôi mắt lấp lánh nụ cười tỉnh bơ.
Anh đè người xuống, cắn vành tai Kỷ Đinh như khiêu khích: “Tối nay hiểu hơn về anh nhé, được không?”
Không rõ bao lâu sau, người đàn ông vẫn giữ tư thế ôm chặt cô trong lòng, thở hổn hển, từng giọt mồ hôi rơi xuống bên gối.
Kỷ Đinh mệt mỏi đẩy anh ra, Ôn Nghiên lại trầm giọng hỏi: “Có thích không, hử?”
“…”
Cô không nói nổi, anh liền kề sát tai cô, khàn giọng lặp lại như dụ dỗ: “Bé ngoan, nói em thích đi.”
Đèn chùm trên cao lắc lư, ý thức Kỷ Đinh gần như tán loạn, giọng như nghẹn lại, trả lời vẻ đáng thương: “Thích… em thích…”
Ôn Nghiên cười khẽ: “Ừ, anh cũng… rất thích.”
Hôm sau Kỷ Đinh đau khổ nghĩ, quyết định sau này không tìm đường chết nữa.
Chuyến du lịch trăng mật 15 ngày không dài cũng chẳng ngắn, nhưng vô cùng đủ đầy hạnh phúc, kết thúc hoàn hảo với chuyến tham quan bằng trực thăng qua Las Vegas Grand Canyon.
Giờ quay về với công việc, cả hai đều cảm thấy tràn đầy động lực.
Lãnh thổ của Khởi Yến đã dần được mở rộng và hiện liên quan đến đầu tư IP, bao gồm các sản phẩm phát sinh của nội dung trực tuyến ngược dòng, trong đó quan trọng nhất là phần phim và truyền hình.
Đối với ngành phim ảnh, hiện giờ rõ ràng là thời đại tệ nhất, cũng là thời đại tốt nhất.
Chính sách quản lý ngày càng chặt chẽ, phim nội địa mạnh lên, khán giả chú trọng đến nội dung, tính cạnh tranh khốc liệt ngày càng rõ ràng.
Kỷ Đinh gần đây đang phụ trách một dự án phim khoa học viễn tưởng được chuyển thể từ IP, thỉnh thoảng đến trường quay để giám sát công việc.
Đạo diễn không dám lơ là với bên đầu tư, lần nào cũng dựng sẵn dù che nắng, rót sẵn trà, cung kính cúi người mời Kỷ Đinh ngồi.
Đi khoảng hai ba lần, Kỷ Đinh cảm thấy chất lượng bộ phim cũng ổn, nam nữ chính đều có diễn xuất, cốt truyện bộ phim mạch lạc, không kéo dài.
Lúc nghỉ giữa giờ, đạo diễn bận rộn diễn giải về cảnh quay, Kỷ Đinh sực nảy ra một ý, hỏi: “Xin hỏi tôi có thể đóng cảnh này không?”
“… Kỷ tổng, đương nhiên là được.” Đạo diễn toát mồ hôi, “Nhưng diễn part… part này thì sẽ hơi vất vả, đúng cảnh sau vụ nổ, có thể mặt mũi sẽ dính đầy tro bụi…”
Ông ta đề nghị: “Nếu cô thật sự muốn đóng, tôi sẽ tìm một part ổn hơn.”
Kỷ Đinh trầm tư: “Không cần đâu, cái này đi.”
Điều thực sự khiến cô cảm động là nội dung cốt lõi của chuyện tình cảm không hề sợ hãi này.
Thế là hôm đó Kỷ Đinh đã được thỏa mãn cơn nghiện đóng phim. Rất bất ngờ là sau khi quay xong, đạo diễn mắt sáng rực: “Kỷ tổng, cô diễn hay lắm!”
Kỷ Đinh cười: “Vậy sao? Khiến ông chê cười rồi.”
Đạo diễn chỉ vào cảnh quay lại: “Cô xem, tôi đã chụp cận cảnh cho cô, ánh mắt diễn đạt quá đỉnh!”
Kỷ Đinh cũng thấy hiệu quả đúng là rất tốt, thầm nghĩ sau này không chừng có thể thử đi theo hướng này.
Cô cười nói: “Anh vất vả rồi.”
“Đâu có đâu có.” Đạo diễn vội bày tỏ nhiệt tình.
Xong việc, Kỷ Đinh vừa lên xe vừa gọi video call cho Ôn Nghiên để báo cáo công việc, ai ngờ bên kia vừa nghe máy đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người đàn ông: “Đường Đường, sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Kỷ Đinh ngẩn ra mới sực nhớ tro bụi còn dính trên mặt mình, phì cười kể lại đầu đuôi câu chuyện ban nãy.
“Anh giật mình hả?” Cô tinh nghịch chớp mắt.
“Ừ.” Ôn Nghiên lúc này mới yên lòng, bất lực thở dài, “Làm cái đó để làm gì chứ.”
“Chỉ muốn thử một chút thôi mà, đạo diễn Uông khen em diễn hay nữa đó!” Kỷ Đinh tự hào ưỡn ngực như một con công kiêu ngạo, “Nói em diễn đạt tình cảm rất trọn vẹn, còn chuẩn bị một cảnh riêng cho em, đến lúc đó phim chiếu anh sẽ có thể nhìn thấy em trên màn ảnh rộng!”
Ôn Nghiên cười, vẻ mặt yêu chiều: “Biết em bé nhà anh dù làm gì cũng đều tuyệt vời mà.”
Giọng anh dịu dàng: “Lát nữa có việc gì? Đón em đi ăn cơm nhé?”
“Xin lỗi, trưa nay em không đi được.” Kỷ Đinh cười tít mắt, “Sắp xếp cho anh Dục Kỳ của chúng ta bữa cơm xem mắt, đã hẹn thiên kim Tiết Hiệu của tập đoàn Trấn Hải rồi.”
Từ khi họ nghỉ tuần trăng mật về, Hồ Dục Kỳ ngày nào cũng đòi gặp những cô gái xinh đẹp, bộ dạng không đạt mục đích sẽ không chịu thôi.
Để bày tỏ thành ý lớn nhất với người hợp tác, Kỷ Đinh lập tức sắp xếp rõ ràng cho anh, cũng xem như là phần thưởng cho sự vất vả mười mấy ngày qua của anh.
Ôn Nghiên ồ một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ đáng thương: “Vậy anh ăn cơm hộp trong văn phòng vậy, em không ở đây, anh cũng không muốn ăn.”
Dù biết anh cũng có phần “diễn” nhưng Kỷ Đinh vẫn khó mà không mềm lòng, đầu hàng tại trận: “Vậy để anh Kỳ và cô gái đó đi ăn riêng vậy, em không can dự nữa, buổi trưa đi với anh.”
Ôn Nghiên lập tức tươi tỉnh trở lại, cười vô cùng rạng rỡ: “Vợ tốt quá~ vậy chúng ta đi ăn ở đâu? Bách Hương Cư? Thắng Ký? Quán nhỏ Lĩnh Nam? Thúy viên? Lợi Uyển?”
Kỷ Đinh: “…”