Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 69: Diễn đàn
Đúng vậy.
Tiếng hét cao quãng tám đó, không phải của nam chính.
Vào khoảnh khắc cửa sắp mở ra, Kỷ Đinh không kiềm chế được hét lên, lao vào lòng Ôn Nghiên.
Người đàn ông thậm chí không kịp phòng bị, bị cô đè xuống sofa.
Không rõ bị đập vào đâu mà anh khẽ “hự” một tiếng.
Trong màn hình tivi, bản lề cửa căn phòng cũ kỹ rỉ sét, phát ra tiếng “ken két”.
Ngoài cửa là bạn của nam chính đang cầm trái cây và rau củ tươi: “Tối nay chúng ta tự nấu hả?”
Trong không khí lan tỏa một sự im lặng ngượng ngùng.
Kỷ Đinh cười xấu hổ, ngồi dậy: “Xin lỗi, em phản ứng thái quá.”
Nhưng không tới năm phút sau, cô lại lặp lại hành động tương tự.
Ôn Nghiên trầm tư một lúc, cười khẽ: “Sợ đến thế à?”
Cô tựa vào người anh, cảm giác lồ.ng ngực anh đang rung lên nhè nhẹ như đang bị chọc cười, rất vui vẻ.
Nhưng nụ cười ấy Kỷ Đinh nghe như chế giễu vậy.
Cô bĩu môi: “Anh chê bai em hả?”
“Không hề.” Ôn Nghiên dừng lại, “Anh khá là thích em thế này…”
Anh tỏ ý tứ sâu xa: “Tự động dâng hiến cho anh.”
Kỷ Đinh sửng sốt, nhưng thực sự quá sợ nên chỉ có thể ôm chặt eo anh không buông, đầu cứng ngắc lén lút nhìn màn hình.
Dần dà, cô nhận ra, hình như, dường như, chỉ có, một mình cô xem phim ma.
Vì mỗi lần cô hét thất thanh thì Ôn Nghiên ngồi cạnh cười.
Mấy lần cô sợ run lẩy bẩy, ánh mắt bay sang chỗ anh thì thấy anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Lát sau Ôn Nghiên thương xót xoa mái tóc đen nhánh của cô, nói như than thở: “Sao em đáng yêu thế nhỉ?”
Kỷ Đinh trong thoáng chốc, bùng nổ.
Cô chăm chú đắm mình vào bộ phim, anh lại chỉ cười cô.
“Anh đáng ghét quá! Không được nói nữa!”
Kỷ Đinh ngẩng lên, đưa tay bịt miệng anh.
Thế nhưng tiếng cười khe khẽ vui tai vẫn lọt ra qua những kẽ ngón tay cô.
Trong lúc gấp gáp, Kỷ Đinh lật người cưỡi lên người Ôn Nghiên, hậm hực: “Đừng nói nữa!”
Như khởi động một công tác không tên nào đó, Kỷ Đinh cảm thấy màu mắt người ấy thẫm lại.
Cô sực nhận ra mình đang ngồi ở đâu, hoảng loạn muốn bò xuống. Nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt.
Tivi sau lưng bỗng vẳng ra tiếng gào thét, nhưng nụ hôn của anh nhanh hơn, ập tới như cơn lốc khiến Kỷ Đinh không quan tâm nổi đến những thứ khác.
Thoáng chốc cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, lưng lún xuống sofa mềm mại, bị nhốt trong cánh tay anh.
Nhưng cô vẫn nhớ đến bộ phim ma xem được một nửa kia: “Phim…”
“Kệ nó đi.”
Giọng nói khàn khàn vẳng ra, Ôn Nghiên đè Kỷ Đinh xuống dưới, hai đôi môi quấn lấy nhau.
Anh hôn rất mạnh mẽ, như muốn đoạt lấy mọi thứ.
Kỷ Đinh gần như không thở nổi, khóe mắt ươn ướt: “Anh A Nghiên…”
Tên gọi là liều thuốc k.ích thích tốt nhất.
Người đàn ông hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, m.út lấy cần cổ trắng như tuyết của cô. Động tác của anh đơn giản thẳng thắn nhưng mang một vẻ h.am muốn vô bờ, câu mất hồn phách của người khác.
Trong bóng tối, đôi mắt Ôn Nghiên như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Lát sau anh chống tay hơi thẳng người lên, nhìn cô từ trên cao, cứ như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Kỷ Đinh bỗng có ảo giác nguy hiểm như sắp bị anh xé nát nuốt vào bụng.
Tay chân cô cứng đờ, căng thẳng chờ động tác tiếp theo của anh.
Nhưng khí thế của anh trong tích tắc lại biến mất.
Người đàn ông lại cúi người, dịu dàng hôn m.út vành tai nhỏ nhắn của cô, cứ như bị nghiện, hết lần này tới lần khác.
Những nụ hôn như mưa bão ập xuống, Kỷ Đinh như bị nhấn chìm trong dòng nước chảy xiết.
Cô bám lấy cổ anh, như mảng lục bình trên mặt nước dập dềnh theo từng cơn sóng.
Âm thanh tivi quá ồn ào, chỉ mỗi nghe tiếng đã biết là cảnh phim đáng sợ kíc.h thích rồi, tiếng bước chân nặng nề, tiếng nhạc âm u sởn tóc gáy và tiếng la hét đan xen vào nhau.
Bóng đen ma quái lướt qua trên màn hình trắng.
Nhưng Kỷ Đinh lại cảm thấy thính giác như mất đi – đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng thở của anh bị phóng to vô hạn, vô cùng gợi cảm.
Ôn Nghiên chiếm cứ mọi giác quan và cả tâm hồn cơ thể cô, khiến cô mê đắm đánh mất bản thân trong tiết tấu của anh.
Ngón tay Kỷ Đinh luồn sâu vào mái tóc đen của anh, bàn chân duỗi cứng, lên xuống theo cao trào.
Trời vào thu nên màn đêm buông sớm.
Bóng đêm buông xuống thì tòa nhà đối diện cũng bật sáng từng ngọn đèn – dù là lúc nào thì những tòa nhà của Bắc Kinh lúc nào cũng phồn hoa.
Tivi đã tự động chuyển qua chế độ chờ, nhưng không ai quan tâm tới nó.
Không biết bao lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, không một âm thanh.
Kỷ Đinh quá buồn ngủ, mệt tới mức mi mắt không nhấc lên nổi, ậm ừ đẩy người đàn ông đã no say: “Bế em đi tắm…”
Trên đỉnh đầu vẳng tới tiếng cười khẽ: “Tuân lệnh.”
Ôn Nghiên ngồi dậy, bế cô bé gần như ngất đi vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, sau đó lại bế cô ra giường lớn trong phòng ngủ chính, ôm nhau ngủ say.
…
Đối với Kỷ Đinh thì ngủ một mạch tới trưa nghiễm nhiên trở thành chuyện thường ngày.
Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên là…
Sau này không bao giờ xem phim ma nữa.
Ai ngờ…
Ai mà ngờ!!!
Tên b.iến thái này, lúc xem phim kinh dị lại cao hứng như thế chứ!!!
Hơn nữa tối qua, cô không hề nghi ngờ rằng – nếu không vì cô thực sự không chịu nổi nữa, anh vẫn có thể tiếp tục.
Kỷ Đinh xoa eo và chân đau nhức, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Giới hạn của con người rốt cuộc là ở đâu?
Vì hai lần trước đó đều vì dậy muộn mà bỏ lỡ nhiều tin nhắn nên Kỷ Đinh lần mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường, bắt đầu kiểm tra xem có việc gì gấp gáp không.
Đa phần là bạn bè nói chuyện phiếm với nhau, cô thở phào.
Về chuyện cô không về đêm, đám bạn bè cùng phòng đã không còn phản ứng thái quá, ba người lần lượt gửi tin nhắn “nhe răng” cho cô.
Thái Thụy Kỳ: [Lần sau Kỷ Đinh không về thì tớ sẽ lên BBS xem xem cậu ấy và Nghiên thần có phải lại hẹn hò không [nhe răng]]
Đinh Linh: [Dần dần tìm ra quy luật [nhe răng]]
Đinh Linh: [Uống bia.jpg]
Thư Văn: [[nhe răng] [nhe răng] [nhe răng]]
Kỷ Đinh và họ tám nhảm một lúc thì vô cùng hào hứng vào BBS của Thanh Hoa, phát hiện hôm qua cô và Ôn Nghiên ở tòa Thuấn Đức quả nhiên lại bị chụp hình rồi.
…
Lầu 6 [Cẩu tử]: Aaaaaaaaaaaaaaaaa tôi chết đây mẹ ơi a a a a a!!!
Lầu 7 [Chuyên gia bệnh tiểu đường]: Chậc chậc chẹp chẹp chà chà mất đi khả năng ngôn ngữ chỉ có thể rớt nước mắt vì tình yêu tuyệt mỹ!
Lầu 8 [CP của fan tôi đây là có thật]: Ôn Đường ngọt quá! Tôi cười không ngậm mồm được!!!
Lầu 9 [gkd]: Còn chờ gì nữa?! Mời hai người nhanh chóng tới Cục dân chính huhuhu! Thực sự không đi được thì tôi mang Cục dân chính tới cho hai người cũng được!!!
Lầu 10 [Cục dân chính]: Nghe nói có người cần tôi, tôi đã ngoan ngoãn tự động di dời tới đây!!!
Lầu 11 [Fan cp của Ôn Đường]: Chúc 99 nhé! (99 mang nghĩa lâu dài, thiên trường địa cửu)
Lầu 12 [A a a a]: 99999999999 + 1!
……
“Đường Đường đang xem gì vậy?”
Tai bỗng bị một hơi thở nóng ấm thổi vào, Kỷ Đinh rùng mình, nụ cười cứng đơ, vội tắt điện thoại như làm chuyện xấu: “Không có gì ạ.”
Cô đang nằm nghiêng quay mặt vào trong, vì thế không rõ anh có đọc được hay không.
Chắc là… không nhỉ?
Cô cảm thấy mình cũng khá là nhanh nhẹn đó chứ.
Thế nhưng giây sau, suy nghĩ này đã bất hạnh bị dập tắt.
Ôn Nghiên ngồi xuống mép giường, khom lưng, giọng trầm khàn như có nụ cười vụn vỡ trong đó: “Ôn Đường ngọt quá, hử?”
Khoảng cách quá gần, lúc nói chuyện đôi môi anh như lướt qua làn da gáy của cô, gợn lên cảm giác tê dại.
Kỷ Đinh: “…”
Vẫn bị nhìn thấy rồi. T__T
Không hiểu vì sao cứ thấy xấu hổ vô cùng – một mình lén lút xem những thứ này, mà lại còn tỏ vẻ rất thích chí nữa chứ.
Kỷ Đinh khô khan nói: “Em chỉ xem diễn đàn một chút thôi.”
Ôn Nghiên cười khẽ, ung dung đưa tay lên tai cô, nhẹ nhàng x.oa nắn.
“Anh còn không biết trên mạng còn có kiểu topic này đấy.” Anh như cười như không, “Họ nói bọn mình thế nào?”
- --A a a a a ngọt quá rồi!
- --Mời hai người kết hôn tại chỗ!
- --Nhanh cái tay lẹ cái chân lên!!!
Nhớ lại những câu đó, sắc mặt Kỷ Đinh trở nên mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Không nói gì cả, chỉ những câu anh xem thôi!”
Ôn Nghiên giả vờ không hiểu: “Anh xem cái gì?”
“Thì là câu ban nãy anh đọc đó.”
“Hử, là gì?”
Bộ dạng bắt cô đích thân nói ra, Kỷ Đinh sắp phát điên rồi.
Biết sớm là người này không ôn hòa dịu dàng như bề ngoài rồi, cứ thích trêu chọc cô.
Nhưng xưa nay cô không chịu thua, cố giữ vẻ bình thản, trừng mắt nhìn anh rồi nói từng chữ: “Nói hai chúng ta, xứng đôi.”
Vẻ mặt Ôn Nghiên khựng lại.
Ánh mắt anh như có nụ cười, chậm rãi lướt qua gò má đỏ hồng của cô, mãi mới thong thả nói: “Bình luận này khá công bằng.”
“…”
Xét độ mặt dày thì mãi mãi không so được với anh.
Không khí như ngừng lại, Kỷ Đinh lảng sang chuyện khác: “Em đói.”
Ôn Nghiên gật đầu: “Ừ, anh bế em đi đánh răng ăn sáng.”
Tuy nói vậy nhưng anh không hành động ngay. Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Đinh nghiêng đầu: “?”
Người đàn ông mỉm cười, ung dung nói: “Hôn anh một cái.”
Kỷ Đinh: “Gì cơ?”
Như tưởng cô nghe không rõ, Ôn Nghiên nhấn mạnh từng chữ: “Em hôn anh một cái.”
Kỷ Đinh: “…”
Điều kiện gì thế?
Đây chính là lợi dụng cháy nhà để hôi của!!!
Cô giữ nụ cười, hít hơi thật sâu rồi ra hiệu: “Anh lại gần chút, em không với tới.”
Nghe thế, Ôn Nghiên chống hai tay xuống hai bên người cô, mỉm cười cúi đầu.
“Gần hơn nữa.”
“…”
“Gần hơn.”
Môi anh gần như áp sát cô, trong đôi mắt hoa đào thoáng một nụ cười gian xảo: “Thế này đủ với tới chưa?”
“… Ưm.”
Người đàn ông quả nhiên dừng lại, chừa một khoảng cách rất gần rất vi diệu, bình thản chờ đợi.
Kỷ Đinh bất giác nuốt nước bọt.
Gần như vậy, tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của nhau.
Trong đồng tử đen nhánh của anh như có sóng nước tuyệt đẹp, thậm chí còn phản chiếu bóng hình cô.
Rèm mi cô rung rung, ánh mắt có phần trốn tránh, nhìn vào đôi môi hơi cong lên của anh.
Đúng lúc Kỷ Đinh đang do dự không biết hôn anh thế nào thì Ôn Nghiên cụp mắt, khẽ hôn chụt lên môi cô.
Cô chớp mắt, anh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Như lời thì thầm thân mật giữa những người yêu nhau.
Sự dịu dàng đó khiến người ta dễ nghiện, Kỷ Đinh ôm cổ anh, nhắm mắt say mê đáp lại.
Mãi sau…
Ôn Nghiên kề sát tai cô, giọng trầm khàn dụ dỗ: “Có muốn…”
Kỷ Đinh lập tức tỉnh lại, từ chối theo phản xạ: “Không muốn!”
Cô tưởng mình sẽ nói kiểu đanh thép như đinh đóng cột, ai ngờ lại chỉ như muỗi kêu lí nhí, không chỉ chẳng có tí uy hiếp nào mà ngược lại còn có vẻ như nghiện mà còn ngại.
…
Thế là khi Kỷ Đinh được bế tới bàn ăn thì bữa sáng đã nguội ngắt. Ẩn bớt
Tiếng hét cao quãng tám đó, không phải của nam chính.
Vào khoảnh khắc cửa sắp mở ra, Kỷ Đinh không kiềm chế được hét lên, lao vào lòng Ôn Nghiên.
Người đàn ông thậm chí không kịp phòng bị, bị cô đè xuống sofa.
Không rõ bị đập vào đâu mà anh khẽ “hự” một tiếng.
Trong màn hình tivi, bản lề cửa căn phòng cũ kỹ rỉ sét, phát ra tiếng “ken két”.
Ngoài cửa là bạn của nam chính đang cầm trái cây và rau củ tươi: “Tối nay chúng ta tự nấu hả?”
Trong không khí lan tỏa một sự im lặng ngượng ngùng.
Kỷ Đinh cười xấu hổ, ngồi dậy: “Xin lỗi, em phản ứng thái quá.”
Nhưng không tới năm phút sau, cô lại lặp lại hành động tương tự.
Ôn Nghiên trầm tư một lúc, cười khẽ: “Sợ đến thế à?”
Cô tựa vào người anh, cảm giác lồ.ng ngực anh đang rung lên nhè nhẹ như đang bị chọc cười, rất vui vẻ.
Nhưng nụ cười ấy Kỷ Đinh nghe như chế giễu vậy.
Cô bĩu môi: “Anh chê bai em hả?”
“Không hề.” Ôn Nghiên dừng lại, “Anh khá là thích em thế này…”
Anh tỏ ý tứ sâu xa: “Tự động dâng hiến cho anh.”
Kỷ Đinh sửng sốt, nhưng thực sự quá sợ nên chỉ có thể ôm chặt eo anh không buông, đầu cứng ngắc lén lút nhìn màn hình.
Dần dà, cô nhận ra, hình như, dường như, chỉ có, một mình cô xem phim ma.
Vì mỗi lần cô hét thất thanh thì Ôn Nghiên ngồi cạnh cười.
Mấy lần cô sợ run lẩy bẩy, ánh mắt bay sang chỗ anh thì thấy anh đang nhìn cô không chớp mắt.
Lát sau Ôn Nghiên thương xót xoa mái tóc đen nhánh của cô, nói như than thở: “Sao em đáng yêu thế nhỉ?”
Kỷ Đinh trong thoáng chốc, bùng nổ.
Cô chăm chú đắm mình vào bộ phim, anh lại chỉ cười cô.
“Anh đáng ghét quá! Không được nói nữa!”
Kỷ Đinh ngẩng lên, đưa tay bịt miệng anh.
Thế nhưng tiếng cười khe khẽ vui tai vẫn lọt ra qua những kẽ ngón tay cô.
Trong lúc gấp gáp, Kỷ Đinh lật người cưỡi lên người Ôn Nghiên, hậm hực: “Đừng nói nữa!”
Như khởi động một công tác không tên nào đó, Kỷ Đinh cảm thấy màu mắt người ấy thẫm lại.
Cô sực nhận ra mình đang ngồi ở đâu, hoảng loạn muốn bò xuống. Nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt.
Tivi sau lưng bỗng vẳng ra tiếng gào thét, nhưng nụ hôn của anh nhanh hơn, ập tới như cơn lốc khiến Kỷ Đinh không quan tâm nổi đến những thứ khác.
Thoáng chốc cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, lưng lún xuống sofa mềm mại, bị nhốt trong cánh tay anh.
Nhưng cô vẫn nhớ đến bộ phim ma xem được một nửa kia: “Phim…”
“Kệ nó đi.”
Giọng nói khàn khàn vẳng ra, Ôn Nghiên đè Kỷ Đinh xuống dưới, hai đôi môi quấn lấy nhau.
Anh hôn rất mạnh mẽ, như muốn đoạt lấy mọi thứ.
Kỷ Đinh gần như không thở nổi, khóe mắt ươn ướt: “Anh A Nghiên…”
Tên gọi là liều thuốc k.ích thích tốt nhất.
Người đàn ông hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, m.út lấy cần cổ trắng như tuyết của cô. Động tác của anh đơn giản thẳng thắn nhưng mang một vẻ h.am muốn vô bờ, câu mất hồn phách của người khác.
Trong bóng tối, đôi mắt Ôn Nghiên như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Lát sau anh chống tay hơi thẳng người lên, nhìn cô từ trên cao, cứ như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Kỷ Đinh bỗng có ảo giác nguy hiểm như sắp bị anh xé nát nuốt vào bụng.
Tay chân cô cứng đờ, căng thẳng chờ động tác tiếp theo của anh.
Nhưng khí thế của anh trong tích tắc lại biến mất.
Người đàn ông lại cúi người, dịu dàng hôn m.út vành tai nhỏ nhắn của cô, cứ như bị nghiện, hết lần này tới lần khác.
Những nụ hôn như mưa bão ập xuống, Kỷ Đinh như bị nhấn chìm trong dòng nước chảy xiết.
Cô bám lấy cổ anh, như mảng lục bình trên mặt nước dập dềnh theo từng cơn sóng.
Âm thanh tivi quá ồn ào, chỉ mỗi nghe tiếng đã biết là cảnh phim đáng sợ kíc.h thích rồi, tiếng bước chân nặng nề, tiếng nhạc âm u sởn tóc gáy và tiếng la hét đan xen vào nhau.
Bóng đen ma quái lướt qua trên màn hình trắng.
Nhưng Kỷ Đinh lại cảm thấy thính giác như mất đi – đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng thở của anh bị phóng to vô hạn, vô cùng gợi cảm.
Ôn Nghiên chiếm cứ mọi giác quan và cả tâm hồn cơ thể cô, khiến cô mê đắm đánh mất bản thân trong tiết tấu của anh.
Ngón tay Kỷ Đinh luồn sâu vào mái tóc đen của anh, bàn chân duỗi cứng, lên xuống theo cao trào.
Trời vào thu nên màn đêm buông sớm.
Bóng đêm buông xuống thì tòa nhà đối diện cũng bật sáng từng ngọn đèn – dù là lúc nào thì những tòa nhà của Bắc Kinh lúc nào cũng phồn hoa.
Tivi đã tự động chuyển qua chế độ chờ, nhưng không ai quan tâm tới nó.
Không biết bao lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, không một âm thanh.
Kỷ Đinh quá buồn ngủ, mệt tới mức mi mắt không nhấc lên nổi, ậm ừ đẩy người đàn ông đã no say: “Bế em đi tắm…”
Trên đỉnh đầu vẳng tới tiếng cười khẽ: “Tuân lệnh.”
Ôn Nghiên ngồi dậy, bế cô bé gần như ngất đi vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, sau đó lại bế cô ra giường lớn trong phòng ngủ chính, ôm nhau ngủ say.
…
Đối với Kỷ Đinh thì ngủ một mạch tới trưa nghiễm nhiên trở thành chuyện thường ngày.
Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên là…
Sau này không bao giờ xem phim ma nữa.
Ai ngờ…
Ai mà ngờ!!!
Tên b.iến thái này, lúc xem phim kinh dị lại cao hứng như thế chứ!!!
Hơn nữa tối qua, cô không hề nghi ngờ rằng – nếu không vì cô thực sự không chịu nổi nữa, anh vẫn có thể tiếp tục.
Kỷ Đinh xoa eo và chân đau nhức, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Giới hạn của con người rốt cuộc là ở đâu?
Vì hai lần trước đó đều vì dậy muộn mà bỏ lỡ nhiều tin nhắn nên Kỷ Đinh lần mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường, bắt đầu kiểm tra xem có việc gì gấp gáp không.
Đa phần là bạn bè nói chuyện phiếm với nhau, cô thở phào.
Về chuyện cô không về đêm, đám bạn bè cùng phòng đã không còn phản ứng thái quá, ba người lần lượt gửi tin nhắn “nhe răng” cho cô.
Thái Thụy Kỳ: [Lần sau Kỷ Đinh không về thì tớ sẽ lên BBS xem xem cậu ấy và Nghiên thần có phải lại hẹn hò không [nhe răng]]
Đinh Linh: [Dần dần tìm ra quy luật [nhe răng]]
Đinh Linh: [Uống bia.jpg]
Thư Văn: [[nhe răng] [nhe răng] [nhe răng]]
Kỷ Đinh và họ tám nhảm một lúc thì vô cùng hào hứng vào BBS của Thanh Hoa, phát hiện hôm qua cô và Ôn Nghiên ở tòa Thuấn Đức quả nhiên lại bị chụp hình rồi.
…
Lầu 6 [Cẩu tử]: Aaaaaaaaaaaaaaaaa tôi chết đây mẹ ơi a a a a a!!!
Lầu 7 [Chuyên gia bệnh tiểu đường]: Chậc chậc chẹp chẹp chà chà mất đi khả năng ngôn ngữ chỉ có thể rớt nước mắt vì tình yêu tuyệt mỹ!
Lầu 8 [CP của fan tôi đây là có thật]: Ôn Đường ngọt quá! Tôi cười không ngậm mồm được!!!
Lầu 9 [gkd]: Còn chờ gì nữa?! Mời hai người nhanh chóng tới Cục dân chính huhuhu! Thực sự không đi được thì tôi mang Cục dân chính tới cho hai người cũng được!!!
Lầu 10 [Cục dân chính]: Nghe nói có người cần tôi, tôi đã ngoan ngoãn tự động di dời tới đây!!!
Lầu 11 [Fan cp của Ôn Đường]: Chúc 99 nhé! (99 mang nghĩa lâu dài, thiên trường địa cửu)
Lầu 12 [A a a a]: 99999999999 + 1!
……
“Đường Đường đang xem gì vậy?”
Tai bỗng bị một hơi thở nóng ấm thổi vào, Kỷ Đinh rùng mình, nụ cười cứng đơ, vội tắt điện thoại như làm chuyện xấu: “Không có gì ạ.”
Cô đang nằm nghiêng quay mặt vào trong, vì thế không rõ anh có đọc được hay không.
Chắc là… không nhỉ?
Cô cảm thấy mình cũng khá là nhanh nhẹn đó chứ.
Thế nhưng giây sau, suy nghĩ này đã bất hạnh bị dập tắt.
Ôn Nghiên ngồi xuống mép giường, khom lưng, giọng trầm khàn như có nụ cười vụn vỡ trong đó: “Ôn Đường ngọt quá, hử?”
Khoảng cách quá gần, lúc nói chuyện đôi môi anh như lướt qua làn da gáy của cô, gợn lên cảm giác tê dại.
Kỷ Đinh: “…”
Vẫn bị nhìn thấy rồi. T__T
Không hiểu vì sao cứ thấy xấu hổ vô cùng – một mình lén lút xem những thứ này, mà lại còn tỏ vẻ rất thích chí nữa chứ.
Kỷ Đinh khô khan nói: “Em chỉ xem diễn đàn một chút thôi.”
Ôn Nghiên cười khẽ, ung dung đưa tay lên tai cô, nhẹ nhàng x.oa nắn.
“Anh còn không biết trên mạng còn có kiểu topic này đấy.” Anh như cười như không, “Họ nói bọn mình thế nào?”
- --A a a a a ngọt quá rồi!
- --Mời hai người kết hôn tại chỗ!
- --Nhanh cái tay lẹ cái chân lên!!!
Nhớ lại những câu đó, sắc mặt Kỷ Đinh trở nên mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Không nói gì cả, chỉ những câu anh xem thôi!”
Ôn Nghiên giả vờ không hiểu: “Anh xem cái gì?”
“Thì là câu ban nãy anh đọc đó.”
“Hử, là gì?”
Bộ dạng bắt cô đích thân nói ra, Kỷ Đinh sắp phát điên rồi.
Biết sớm là người này không ôn hòa dịu dàng như bề ngoài rồi, cứ thích trêu chọc cô.
Nhưng xưa nay cô không chịu thua, cố giữ vẻ bình thản, trừng mắt nhìn anh rồi nói từng chữ: “Nói hai chúng ta, xứng đôi.”
Vẻ mặt Ôn Nghiên khựng lại.
Ánh mắt anh như có nụ cười, chậm rãi lướt qua gò má đỏ hồng của cô, mãi mới thong thả nói: “Bình luận này khá công bằng.”
“…”
Xét độ mặt dày thì mãi mãi không so được với anh.
Không khí như ngừng lại, Kỷ Đinh lảng sang chuyện khác: “Em đói.”
Ôn Nghiên gật đầu: “Ừ, anh bế em đi đánh răng ăn sáng.”
Tuy nói vậy nhưng anh không hành động ngay. Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Đinh nghiêng đầu: “?”
Người đàn ông mỉm cười, ung dung nói: “Hôn anh một cái.”
Kỷ Đinh: “Gì cơ?”
Như tưởng cô nghe không rõ, Ôn Nghiên nhấn mạnh từng chữ: “Em hôn anh một cái.”
Kỷ Đinh: “…”
Điều kiện gì thế?
Đây chính là lợi dụng cháy nhà để hôi của!!!
Cô giữ nụ cười, hít hơi thật sâu rồi ra hiệu: “Anh lại gần chút, em không với tới.”
Nghe thế, Ôn Nghiên chống hai tay xuống hai bên người cô, mỉm cười cúi đầu.
“Gần hơn nữa.”
“…”
“Gần hơn.”
Môi anh gần như áp sát cô, trong đôi mắt hoa đào thoáng một nụ cười gian xảo: “Thế này đủ với tới chưa?”
“… Ưm.”
Người đàn ông quả nhiên dừng lại, chừa một khoảng cách rất gần rất vi diệu, bình thản chờ đợi.
Kỷ Đinh bất giác nuốt nước bọt.
Gần như vậy, tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của nhau.
Trong đồng tử đen nhánh của anh như có sóng nước tuyệt đẹp, thậm chí còn phản chiếu bóng hình cô.
Rèm mi cô rung rung, ánh mắt có phần trốn tránh, nhìn vào đôi môi hơi cong lên của anh.
Đúng lúc Kỷ Đinh đang do dự không biết hôn anh thế nào thì Ôn Nghiên cụp mắt, khẽ hôn chụt lên môi cô.
Cô chớp mắt, anh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Như lời thì thầm thân mật giữa những người yêu nhau.
Sự dịu dàng đó khiến người ta dễ nghiện, Kỷ Đinh ôm cổ anh, nhắm mắt say mê đáp lại.
Mãi sau…
Ôn Nghiên kề sát tai cô, giọng trầm khàn dụ dỗ: “Có muốn…”
Kỷ Đinh lập tức tỉnh lại, từ chối theo phản xạ: “Không muốn!”
Cô tưởng mình sẽ nói kiểu đanh thép như đinh đóng cột, ai ngờ lại chỉ như muỗi kêu lí nhí, không chỉ chẳng có tí uy hiếp nào mà ngược lại còn có vẻ như nghiện mà còn ngại.
…
Thế là khi Kỷ Đinh được bế tới bàn ăn thì bữa sáng đã nguội ngắt. Ẩn bớt