Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 62: Trích dẫn
Cả ngày chủ nhật, mọi người chỉ ở nhà.
Buổi chiều Kỷ Sâm đề nghị đến phòng giải trí xem phim, chọn ra hai bộ rồi bảo Kỷ Đinh chọn.
Cô nhìn diễn viên chính, phát hiện trong đó có một bộ do Thẩm Tấn Sơ đóng nên quả quyết chọn: “Bộ này đi.”
Ôn Nghiên ngồi cạnh, mỉm cười nhìn Kỷ Đinh: “Đây là thần tượng của em hả?”
Kỷ Sâm cười giễu: “Nó thích những người đẹp trai, thực ra cũng không quan tâm là ai đâu.”
Ôn Nghiên ngừng lại, mãi sau mới nói: “Ồ, thế à.”
Kỷ Đinh cứ thấy giọng điệu anh mát mẻ sao đó, cô ho khan một tiếng: “Chúng ta bắt đầu xem nhé.”
Đây là một bộ phim cảnh sát và tội phạm cách đây 3 năm, cuộc chiến súng đạn khá là k.ích thích, hai tiếng chớp mắt đã trôi qua.
Buổi tối ăn cơm xong Kỷ Đinh về phòng đọc sách.
Thực ra đây là ám hiệu giữa cô và Ôn Nghiên – chỉ cần cô về phòng thì có nghĩa là muốn ở riêng với anh.
Quả nhiên, không tới 5 phút sau, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.
Người đàn ông bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Poster trai đẹp của Kỷ Đinh đang lồ lộ ngay trước mặt, trước kia lúc thấy thì không nghĩ gì, bây giờ lần đầu Ôn Nghiên chú ý thấy – hình của Thẩm Tấn Sơ đang được dán ngay đầu tiên, cùng một nam ngôi sao khác.
Anh hơi nheo mắt, tiến lại gần.
Không khí yên tĩnh lạ thường, ánh mắt Kỷ Đinh cũng nhìn theo lên tường.
Toàn bộ là nam idol c.ởi trần.
“…”
Trước mặt bạn trai, ngắm cơ bụng của người khác, hình như đúng là hơi quá đáng.
Kỷ Đinh muốn nói gì đó nhưng lại sợ Ôn Nghiên bảo cô xé hết đống poster kia xuống.
Cô mím môi, e dè ngồi xuống bên cạnh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nhưng Ôn Nghiên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ, mặt không cảm xúc nhìn mấy tấm hình đó.
Vốn dĩ Kỷ Đinh đã quen với những hình ảnh này, lúc này bỗng dưng chợt thấy xấu hổ.
Tíc tắc, tíc tắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng kim đồng hồ nghe rõ mồn một.
Mãi sau người đàn ông cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng: “Còn nhớ, lần đầu khi em gặp anh, em đã nói gì không?”
“Gì ạ?”
“Em nói,” Ôn Nghiên chống tay lên lưng ghế, cơ thể hơi cúi xuống, giọng cũng cực kỳ trầm, “Cảm thấy anh đẹp trai, muốn dán hình của anh lên tường.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả ra như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Kỷ Đinh gồng mình lên nhìn anh, nuốt nước bọt: “Hình… hình như em có nói thế.”
“Được, vậy em nhớ nhé.”
Người đàn ông cười dịu dàng, chỉ lên vị trí nổi bật nhất: “Dán ở đó.”
Kỷ Đinh: “…”
Sắc đêm như nước.
Ánh trăng ngoài cửa bàng bạc chiếu vào, thi thoảng vang lên tiếng chim nỉ non, một mùa hạ tràn trề sức sống.
Ôn Nghiên bước tới trước kệ sách đủ mọi loại sách của cô bé, quan sát với vẻ hứng thú.
Cô thích đọc tác phẩm nổi tiếng và lý luận, cũng thích mảng sách tuyển tập văn học và ngôn tình, có thể nói là sở thích khá rộng.
Lại có cả bản tiếng Anh “Trăm năm cô đơn”.
Ngón tay thon dài của Ôn Nghiên lướt qua gáy sách, dừng ở một cuốn sổ có bìa đơn giản.
Kỷ Đinh lướt mắt nhìn rồi vội giải thích: “Đó là sổ ghi chép trích dẫn của em hồi cấp 2.”
Anh rất lịch sự hỏi: “Anh có thể xem không?”
Kỷ Đinh gật đầu: “Dạ dạ, đương nhiên.”
Ôn nghiên cười, lấy cuốn sổ khá dày nặng đó ra, lật xem.
Trang giấy hơi ngả vàng, nhưng mùi mực thì vẫn nồng.
Đập vào mắt là dòng chữ tròn trịa đáng yêu và phóng khoáng.
Trên mặt đất có sáu xu, nhưng anh lại nhìn lên và thấy mặt trăng. --- Somerset Maugham, "Mặt trăng và đồng sáu xu".
Bên dưới còn một dòng chú thích: Sau khi đọc cuốn sách này, mình cảm nhận sâu sắc rằng Strickland nỗ lực thoát khỏi lý trí cứng nhắc và sử dụng sức sống nguyên thủy và man rợ nhất của mình để tác động đến trật tự xã hội, cuối cùng ông đã đạt được sự cân bằng giữa lý trí và phi lý trí, đồng thời tìm ra ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống, khiến người ta thấy rất chấn động.
Ánh mắt anh tiếp tục lướt xuống dưới.
Ngay khi một người gia nhập vào tập thể, chỉ số IQ của anh ta sẽ giảm đi nghiêm trọng, để được công nhận, các cá nhân sẵn sàng từ bỏ đúng sai và dùng chỉ số IQ của mình để đổi lấy cảm giác thân thuộc khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn. ---Gustave Le Pen, "Tâm lý học đám đông".
Ghi chú: Chẳng trách mỗi lần mình đi học bị gọi tên đều không trả lời câu hỏi được.
Bên cạnh còn vẻ một gương mặt “vỡ lẽ”.
Ôn Nghiên bất giác cười khẽ, dùng ngón tay v.uốt ve hình vẽ sinh động kia.
Anh bắt đầu tưởng tượng – cô bé của anh hồi cấp 2, hoặc có thể sớm hơn nữa, cũng chắc chắn là một cô bé nghịch ngợm, ỷ mình thông minh mà không nghiêm túc nghe giảng, thích đùa giỡn với bạn bè, đối đầu với thầy cô.
Cô có tuổi thơ rất vui vẻ, trưởng thành trong tình yêu và bảo vệ, cuối cùng trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Dáng vẻ anh yêu.
Chữ viết của cô lúc đó khá non nớt, nhưng lại khiến anh yêu mến không rời tay.
Bất cứ vận mệnh nào, dù dài đằng đẵng phức tạp thế nào, trên thực tế cũng chỉ phản ánh trong một khoảnh khắc: chính là khoảnh khắc người ta hoàn toàn hiểu ra bản thân rốt cuộc là ai - " Tiểu sử Tadeo Isidoro Cruz" của Borges.
Ghi chú: Đối với Kỷ Sâm, khoảnh khắc ấy chính là, anh ấy ý thức được mình chính là bố anh ấy.
Ôn Nghiên càng lướt đọc xuống phía dưới thì đường cong nơi khóe môi càng rộng.
Cuốn sổ này ban đầu là ghi chép thời cấp 2, về sau biến thành tùy bút, thi thoảng chen vào những câu danh ngôn.
- --Hôm nay mình đi mua đồ ăn vặt, không ngờ ông chủ nhìn mình như một đứa bé, tưởng mình không hiểu gì mà muốn lừa mình một mớ tiền. Mình trả giá với ông ấy, ông ấy còn mặt dày đòi tiền, buồn cười quá. Lúc đó, mình phải vận dụng một câu danh ngôn của Mộc Tâm.
- -- Thật là không trung thực khi quá bi quan hoặc quá lạc quan về cuộc sống và con người. Nhìn rõ sự phi lý của thế giới là trình độ cơ bản của người khôn ngoan.
- --Được thôi, mình là kẻ ngôn ngoan.?
Từng dòng từng chữ để thể hiện sự linh hoạt đáng yêu của cô bé.
Ôn Nghiên luôn tủm tỉm cười.
Anh lật xem phía sau, lúc sắp đóng cuốn sổ thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Hình như là nhật ký, dường như bất cẩn bị thấm nước nên mực nhòe thành những đóa hoa nho nhỏ.
Tờ giấy cũng hơi nhăn, giống như bị chủ nhân của nó sờ đi sờ lại nhiều lần.
- --Hôm nay mình quen một người anh rất đẹp. Mắt anh ấy rất đẹp, lúc nào cũng như đang cười, lấp lánh như một viên ngọc thạch.
Kỷ Sâm nói với mình anh ấy tên Ôn Nghiên.
Ban đầu mình tưởng là chữ “Diễm”, trong lòng còn nghĩ sao mà nữ tính quá, về sau mới phát hiện ra là “Nghiên” trong bút nghiên.
Mình thích cái chữ này, vừa êm tai vừa đẹp, mang lại cảm giác quý ông đúng mực.
Anh cũng đúng là như vậy, luôn rất lịch thiệp, rất ga-lăng, cũng rất chín chắn.
Từ cái nhìn đầu tiên, mình đã rất thích anh ấy rồi.
{PS: Chỉ là thích gương mặt anh ấy thôi.}
Thời tiết thì mình lười viết quá."
Anh A nghiên lúc đó là top 10 thi đại học của tỉnh, thi vào Học viện Quản lý Kinh tế Thanh Hoa, mình sùng bái anh ấy quá.
- --Mình thường tìm anh ấy để hỏi bài, chỉ là muốn ở cạnh anh ấy nhiều hơn. Trước đây còn nói với Điền Giai Tuệ là mình tuyệt đối không đi hỏi những bài mà mình biết làm, quá giả tạo, kết quả là vì muốn bắt chuyện với anh ấy, mình vẫn không nhịn được mà giả tạo một phen.
Haizzz, thơm thật.
Được thôi, mình không chỉ thích gương mặt của anh.
Mình chính là, rất thích con người anh ấy.
Mình thích nghe anh ấy gọi tên mình.
Giọng anh ấy rất rất hay.
Ôi chao, ngôn ngữ của mình bị khiếm khuyết rồi.
Ôn Nghiên nhìn đoạn viết bằng chữ tròn trịa này, khóe môi muốn nhướng lên mà lại phải cố kiềm chế.
Anh nhanh chóng liếc nhìn Kỷ Đinh, cô bé đang ngồi trước bàn đọc cuốn sách khác, hoàn toàn không biết gì.
Anh liền an lòng mà tiếp tục đọc.
- --Anh A Nghiên xoa đầu mình thật dịu dàng.
Mình thích anh ấy làm thế, thậm chí còn muốn anh ấy xoa thêm nữa.
Nhưng mình lại cảm thấy bộ dạng này cực giống Bé Mập.
Chậc.
Mình cảm thấy mình có chút không hiểu được anh ấy.
Bây giờ tâm trạng hơi rối.
Ban nãy hình như nhìn thấy một mặt khác của anh A Nghiên.
Nửa đêm mình bò dậy đi uống nước, lúc đi ngang phòng anh thì phát hiện anh đang gọi điện.
Một người dịu dàng như anh ấy, sao lại nói bằng một giọng lạnh nhạt như vậy?
Có lẽ, đây mới thật sự là anh ấy chăng.
Dáng vẻ bình thường chỉ là giả tạo thôi.
Nhưng mà, mình vẫn thích anh ấy lắm.
Mỗi người đều có bí mật riêng, hy vọng mình có thể hiểu anh ấy hơn một chút.
Ôn Nghiên rũ mắt, im lặng nhớ lại cảnh hôm đó…
Một giờ sáng, anh sực tỉnh khỏi giấc mơ, di động vẫn đang rung, hiển thị cuộc gọi từ “Lisa”.
Bà chưa bao giờ suy xét đến việc lệch giờ 12 tiếng, lúc nào cũng gọi điện vào nửa đêm.
Anh nghe máy: “Alo?”
“Andrew, mẹ và bố con ly hôn rồi.”
Phải, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn.
Ôn Nghiên không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy – cũng may bây giờ chỉ có một mình anh, không cần cưỡng ép bản thân mỉm cười trước ai khác.
Không biết bao lâu sau, anh mới trả lời: “Ừm, biết rồi.”
Sau đó người phụ nữ còn nói gì đó, anh nghe mà có phần lơ đãng.
Khó khăn lắm mới cúp máy, Ôn Nghiên đứng lên, khép chặt cửa lại.
Hóa ra tối đó, cô đã nhìn thấy hết?
Ôn Nghiên mím môi, đọc xuống dưới.
- --Hôm nay đã xem “Kỳ nghỉ ở Rome”.
Anh A Nghiên nói với mình, thế gian này không có ai rời xa ai thì sẽ không sống nổi.
Thái độ của anh ấy đối với tình yêu hình như là rất bi quan.
Mình không biết anh ấy từng xảy ra chuyện gì, cảm giác có hơi buồn, mà cũng thương anh ấy.
Muốn hiểu anh ấy nhiều hơn.
Anh A Nghiên hát hay quá.
Mình lừa anh ấy hát cho mình nghe bài “Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng” của Trần Dịch Tấn.
Mình còn thu âm lại, xem như anh ấy chỉ hát cho mình nghe.
Anh ấy còn nói, hy vọng mình đến Thanh Hoa nữa!
Vui quá.
Đồ lừa đảo.
Ôn Nghiên ngẩn ngơ nhìn ba chữ đó.
Mực ở đó cũng bị thấm một khoảng nhỏ, chữ viết mờ nhòa nhìn không rõ.
Anh thấy tim thắt lại, bỗng ý thức được – là cô khóc.
- --Đừng nhớ đến anh ấy nữa.
Làm sao đây, mình thực sự nhớ anh ấy quá.
Ngón tay Ôn Nghiên run rẩy lật trang giấy.
Đằng sau không còn ngày tháng, là từng đoạn từng đoạn viết.
Tất cả đều liên quan đến anh.
- --Hôm nay anh ấy chúc mình sinh nhật vui vẻ, vui quá.
- --Sắp đến Thanh Hoa rồi, kích động quá, trên xe mình không ngủ nổi.
- --Tối hôm biểu diễn văn nghệ, mình lại gặp anh ấy, thật sự không dám tin. Mình biết thực ra anh ấy không quan tâm mình đến hay không, nhưng nhìn thấy anh ấy mình vẫn rất vui.
Bọn mình trò chuyện ở sân tập, anh ấy ngủ thiếp cạnh mình, mình muốn hôn anh ấy nhưng đã nhịn.
Anh ấy ném hết những lá thư tỏ tình của bạn nam viết cho mình, mình muốn nói anh ấy nghĩ nhiều rồi, mình chỉ thích một mình anh ấy thôi.
- --26 tháng 10, sinh nhật anh ấy, mình sẽ ghi nhớ thật kỹ.
- --Làm sao đây không làm xong đề tổng hợp, mình muốn thi vào Thanh Hoa mà, haizzz…
- --Anh ấy hiểu lầm mình yêu sớm, mình buồn quá.
- --Kết thúc kỳ thi đại học rồi!!! Cuối cùng đã như ý muốn!!! A a a a a vui quá!!!
- --Đi Iceland chơi cùng anh, nghe anh kể những chuyện trước đây, thương anh quá.
Thấy Cực Quang rồi! Có phải nghĩa là, mình và anh ấy sẽ luôn ở bên nhau không? Hai ya~ mình đang nói gì vậy…
- --Anh ấy thừa nhận là bạn trai mình trước mặt thầy quân sự và các bạn, tuy là giả nhưng mình vẫn… huhuhu mong là thật quá đi mất, haizzz…
- --Hôm nay chiến tranh lạnh với anh ấy. Đau lòng quá, anh ấy bảo mình đi hẹn hò với người ta, còn nói muốn mình yêu đương nữa.
Có phải anh, luôn chỉ coi mình là em gái không.
- --Tuyết rơi rồi, suýt thì không tới buổi diễn tập Hội sinh viên, may mà có anh.
Anh cõng mình đi trong tuyết, mình rất muốn trận tuyết này không bao giờ ngừng rơi.
Như thế có thể ở cạnh anh ấy lâu hơn.
Mình nhận ra, hóa ra bản thân đã tham lam hơi ấm của anh ấy đến thế.
- --Cuộc thi hát ở trường anh ấy chẳng nói gì mình, tuy anh ấy hát vẫn rất hay, nhưng! Mà!
Hừ, chẳng hề quan tâm gì tới mình.
Thôi, có phải mình không biết tính anh ấy đâu, đừng mong chờ nhiều như thế.
- --Hội thao anh ấy đưa mình đến bệnh viện trường, y tá tưởng bọn mình là người yêu, anh ấy không phủ nhận.
Kết quả mình phát hiện ra là anh ấy chỉ không nghe thấy.
Haizzz, dù sao mình cũng đã quen rồi.
- --Anh ấy tặng mình Hán phục của Minh Hoa Đường!!!
Thật quá tinh tế chu đáo, anh ấy tốt thật, mình cảm động khóc luôn.
…
- --Mình ngỡ trong mắt anh ấy, mình là người khác biệt.
Nhưng hóa ra, bấy lâu nay vẫn là tự lừa mình dối người.
Người thông minh như mình cũng có thể bị che mắt, có thể là do quá thích anh ấy rồi chăng.
- --Sau này chắc sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.
Hóa ra thời gian cũng không thể thay đổi được gì.
Mình thực sự đã cố hết sức rồi.
Cuối cùng của cuối cùng, là một câu trích dẫn.
Trên thế gian này không có số phận nào là chia ly và già cỗi, chỉ có trái tim sẵn sàng yêu và không chịu yêu. – Tịch Mộ Dung “Độc thoại”
Kỷ Đinh đang đọc sách, sực nhớ ra – những đoạn nhật ký nhỏ cô viết lúc trước hình như cũng nằm trong cuốn sổ trích dẫn hồi cấp 2 kia!!!
Lúc đó không nhìn kỹ bìa, cứ tiện tay ghi lại, coi như dốc hết tâm sự!
Hồi nghỉ hè lúc chuẩn bị về nhà lại tiện tay mang về, bị dì giúp việc dọn dẹp cất lên tủ sách.
Toi rồi.
Lần này tiêu rồi.
Cô vô thức quay lại, phát hiện người đàn ông đúng lúc ấy cũng ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Trong mắt anh như có vệt mực không tan ra, nhìn kỹ lại giống ngấn nước mắt, khóe mắt cũng đang ửng đỏ.
Như chực trào.
Anh A Nghiên hình như có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Kỷ Đinh cũng như bị điểm huyệt, há miệng ra nhưng không nói nổi.
Cô mở to mắt nhìn anh đi từng bước lại gần.
Sau đó, cúi xuống, ôm chặt lấy cô.
Nhưng đang ôm cả thế giới của anh.
Buổi chiều Kỷ Sâm đề nghị đến phòng giải trí xem phim, chọn ra hai bộ rồi bảo Kỷ Đinh chọn.
Cô nhìn diễn viên chính, phát hiện trong đó có một bộ do Thẩm Tấn Sơ đóng nên quả quyết chọn: “Bộ này đi.”
Ôn Nghiên ngồi cạnh, mỉm cười nhìn Kỷ Đinh: “Đây là thần tượng của em hả?”
Kỷ Sâm cười giễu: “Nó thích những người đẹp trai, thực ra cũng không quan tâm là ai đâu.”
Ôn Nghiên ngừng lại, mãi sau mới nói: “Ồ, thế à.”
Kỷ Đinh cứ thấy giọng điệu anh mát mẻ sao đó, cô ho khan một tiếng: “Chúng ta bắt đầu xem nhé.”
Đây là một bộ phim cảnh sát và tội phạm cách đây 3 năm, cuộc chiến súng đạn khá là k.ích thích, hai tiếng chớp mắt đã trôi qua.
Buổi tối ăn cơm xong Kỷ Đinh về phòng đọc sách.
Thực ra đây là ám hiệu giữa cô và Ôn Nghiên – chỉ cần cô về phòng thì có nghĩa là muốn ở riêng với anh.
Quả nhiên, không tới 5 phút sau, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.
Người đàn ông bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Poster trai đẹp của Kỷ Đinh đang lồ lộ ngay trước mặt, trước kia lúc thấy thì không nghĩ gì, bây giờ lần đầu Ôn Nghiên chú ý thấy – hình của Thẩm Tấn Sơ đang được dán ngay đầu tiên, cùng một nam ngôi sao khác.
Anh hơi nheo mắt, tiến lại gần.
Không khí yên tĩnh lạ thường, ánh mắt Kỷ Đinh cũng nhìn theo lên tường.
Toàn bộ là nam idol c.ởi trần.
“…”
Trước mặt bạn trai, ngắm cơ bụng của người khác, hình như đúng là hơi quá đáng.
Kỷ Đinh muốn nói gì đó nhưng lại sợ Ôn Nghiên bảo cô xé hết đống poster kia xuống.
Cô mím môi, e dè ngồi xuống bên cạnh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nhưng Ôn Nghiên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ, mặt không cảm xúc nhìn mấy tấm hình đó.
Vốn dĩ Kỷ Đinh đã quen với những hình ảnh này, lúc này bỗng dưng chợt thấy xấu hổ.
Tíc tắc, tíc tắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng kim đồng hồ nghe rõ mồn một.
Mãi sau người đàn ông cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng: “Còn nhớ, lần đầu khi em gặp anh, em đã nói gì không?”
“Gì ạ?”
“Em nói,” Ôn Nghiên chống tay lên lưng ghế, cơ thể hơi cúi xuống, giọng cũng cực kỳ trầm, “Cảm thấy anh đẹp trai, muốn dán hình của anh lên tường.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả ra như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Kỷ Đinh gồng mình lên nhìn anh, nuốt nước bọt: “Hình… hình như em có nói thế.”
“Được, vậy em nhớ nhé.”
Người đàn ông cười dịu dàng, chỉ lên vị trí nổi bật nhất: “Dán ở đó.”
Kỷ Đinh: “…”
Sắc đêm như nước.
Ánh trăng ngoài cửa bàng bạc chiếu vào, thi thoảng vang lên tiếng chim nỉ non, một mùa hạ tràn trề sức sống.
Ôn Nghiên bước tới trước kệ sách đủ mọi loại sách của cô bé, quan sát với vẻ hứng thú.
Cô thích đọc tác phẩm nổi tiếng và lý luận, cũng thích mảng sách tuyển tập văn học và ngôn tình, có thể nói là sở thích khá rộng.
Lại có cả bản tiếng Anh “Trăm năm cô đơn”.
Ngón tay thon dài của Ôn Nghiên lướt qua gáy sách, dừng ở một cuốn sổ có bìa đơn giản.
Kỷ Đinh lướt mắt nhìn rồi vội giải thích: “Đó là sổ ghi chép trích dẫn của em hồi cấp 2.”
Anh rất lịch sự hỏi: “Anh có thể xem không?”
Kỷ Đinh gật đầu: “Dạ dạ, đương nhiên.”
Ôn nghiên cười, lấy cuốn sổ khá dày nặng đó ra, lật xem.
Trang giấy hơi ngả vàng, nhưng mùi mực thì vẫn nồng.
Đập vào mắt là dòng chữ tròn trịa đáng yêu và phóng khoáng.
Trên mặt đất có sáu xu, nhưng anh lại nhìn lên và thấy mặt trăng. --- Somerset Maugham, "Mặt trăng và đồng sáu xu".
Bên dưới còn một dòng chú thích: Sau khi đọc cuốn sách này, mình cảm nhận sâu sắc rằng Strickland nỗ lực thoát khỏi lý trí cứng nhắc và sử dụng sức sống nguyên thủy và man rợ nhất của mình để tác động đến trật tự xã hội, cuối cùng ông đã đạt được sự cân bằng giữa lý trí và phi lý trí, đồng thời tìm ra ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống, khiến người ta thấy rất chấn động.
Ánh mắt anh tiếp tục lướt xuống dưới.
Ngay khi một người gia nhập vào tập thể, chỉ số IQ của anh ta sẽ giảm đi nghiêm trọng, để được công nhận, các cá nhân sẵn sàng từ bỏ đúng sai và dùng chỉ số IQ của mình để đổi lấy cảm giác thân thuộc khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn. ---Gustave Le Pen, "Tâm lý học đám đông".
Ghi chú: Chẳng trách mỗi lần mình đi học bị gọi tên đều không trả lời câu hỏi được.
Bên cạnh còn vẻ một gương mặt “vỡ lẽ”.
Ôn Nghiên bất giác cười khẽ, dùng ngón tay v.uốt ve hình vẽ sinh động kia.
Anh bắt đầu tưởng tượng – cô bé của anh hồi cấp 2, hoặc có thể sớm hơn nữa, cũng chắc chắn là một cô bé nghịch ngợm, ỷ mình thông minh mà không nghiêm túc nghe giảng, thích đùa giỡn với bạn bè, đối đầu với thầy cô.
Cô có tuổi thơ rất vui vẻ, trưởng thành trong tình yêu và bảo vệ, cuối cùng trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Dáng vẻ anh yêu.
Chữ viết của cô lúc đó khá non nớt, nhưng lại khiến anh yêu mến không rời tay.
Bất cứ vận mệnh nào, dù dài đằng đẵng phức tạp thế nào, trên thực tế cũng chỉ phản ánh trong một khoảnh khắc: chính là khoảnh khắc người ta hoàn toàn hiểu ra bản thân rốt cuộc là ai - " Tiểu sử Tadeo Isidoro Cruz" của Borges.
Ghi chú: Đối với Kỷ Sâm, khoảnh khắc ấy chính là, anh ấy ý thức được mình chính là bố anh ấy.
Ôn Nghiên càng lướt đọc xuống phía dưới thì đường cong nơi khóe môi càng rộng.
Cuốn sổ này ban đầu là ghi chép thời cấp 2, về sau biến thành tùy bút, thi thoảng chen vào những câu danh ngôn.
- --Hôm nay mình đi mua đồ ăn vặt, không ngờ ông chủ nhìn mình như một đứa bé, tưởng mình không hiểu gì mà muốn lừa mình một mớ tiền. Mình trả giá với ông ấy, ông ấy còn mặt dày đòi tiền, buồn cười quá. Lúc đó, mình phải vận dụng một câu danh ngôn của Mộc Tâm.
- -- Thật là không trung thực khi quá bi quan hoặc quá lạc quan về cuộc sống và con người. Nhìn rõ sự phi lý của thế giới là trình độ cơ bản của người khôn ngoan.
- --Được thôi, mình là kẻ ngôn ngoan.?
Từng dòng từng chữ để thể hiện sự linh hoạt đáng yêu của cô bé.
Ôn Nghiên luôn tủm tỉm cười.
Anh lật xem phía sau, lúc sắp đóng cuốn sổ thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Hình như là nhật ký, dường như bất cẩn bị thấm nước nên mực nhòe thành những đóa hoa nho nhỏ.
Tờ giấy cũng hơi nhăn, giống như bị chủ nhân của nó sờ đi sờ lại nhiều lần.
- --Hôm nay mình quen một người anh rất đẹp. Mắt anh ấy rất đẹp, lúc nào cũng như đang cười, lấp lánh như một viên ngọc thạch.
Kỷ Sâm nói với mình anh ấy tên Ôn Nghiên.
Ban đầu mình tưởng là chữ “Diễm”, trong lòng còn nghĩ sao mà nữ tính quá, về sau mới phát hiện ra là “Nghiên” trong bút nghiên.
Mình thích cái chữ này, vừa êm tai vừa đẹp, mang lại cảm giác quý ông đúng mực.
Anh cũng đúng là như vậy, luôn rất lịch thiệp, rất ga-lăng, cũng rất chín chắn.
Từ cái nhìn đầu tiên, mình đã rất thích anh ấy rồi.
{PS: Chỉ là thích gương mặt anh ấy thôi.}
Thời tiết thì mình lười viết quá."
Anh A nghiên lúc đó là top 10 thi đại học của tỉnh, thi vào Học viện Quản lý Kinh tế Thanh Hoa, mình sùng bái anh ấy quá.
- --Mình thường tìm anh ấy để hỏi bài, chỉ là muốn ở cạnh anh ấy nhiều hơn. Trước đây còn nói với Điền Giai Tuệ là mình tuyệt đối không đi hỏi những bài mà mình biết làm, quá giả tạo, kết quả là vì muốn bắt chuyện với anh ấy, mình vẫn không nhịn được mà giả tạo một phen.
Haizzz, thơm thật.
Được thôi, mình không chỉ thích gương mặt của anh.
Mình chính là, rất thích con người anh ấy.
Mình thích nghe anh ấy gọi tên mình.
Giọng anh ấy rất rất hay.
Ôi chao, ngôn ngữ của mình bị khiếm khuyết rồi.
Ôn Nghiên nhìn đoạn viết bằng chữ tròn trịa này, khóe môi muốn nhướng lên mà lại phải cố kiềm chế.
Anh nhanh chóng liếc nhìn Kỷ Đinh, cô bé đang ngồi trước bàn đọc cuốn sách khác, hoàn toàn không biết gì.
Anh liền an lòng mà tiếp tục đọc.
- --Anh A Nghiên xoa đầu mình thật dịu dàng.
Mình thích anh ấy làm thế, thậm chí còn muốn anh ấy xoa thêm nữa.
Nhưng mình lại cảm thấy bộ dạng này cực giống Bé Mập.
Chậc.
Mình cảm thấy mình có chút không hiểu được anh ấy.
Bây giờ tâm trạng hơi rối.
Ban nãy hình như nhìn thấy một mặt khác của anh A Nghiên.
Nửa đêm mình bò dậy đi uống nước, lúc đi ngang phòng anh thì phát hiện anh đang gọi điện.
Một người dịu dàng như anh ấy, sao lại nói bằng một giọng lạnh nhạt như vậy?
Có lẽ, đây mới thật sự là anh ấy chăng.
Dáng vẻ bình thường chỉ là giả tạo thôi.
Nhưng mà, mình vẫn thích anh ấy lắm.
Mỗi người đều có bí mật riêng, hy vọng mình có thể hiểu anh ấy hơn một chút.
Ôn Nghiên rũ mắt, im lặng nhớ lại cảnh hôm đó…
Một giờ sáng, anh sực tỉnh khỏi giấc mơ, di động vẫn đang rung, hiển thị cuộc gọi từ “Lisa”.
Bà chưa bao giờ suy xét đến việc lệch giờ 12 tiếng, lúc nào cũng gọi điện vào nửa đêm.
Anh nghe máy: “Alo?”
“Andrew, mẹ và bố con ly hôn rồi.”
Phải, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn.
Ôn Nghiên không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy – cũng may bây giờ chỉ có một mình anh, không cần cưỡng ép bản thân mỉm cười trước ai khác.
Không biết bao lâu sau, anh mới trả lời: “Ừm, biết rồi.”
Sau đó người phụ nữ còn nói gì đó, anh nghe mà có phần lơ đãng.
Khó khăn lắm mới cúp máy, Ôn Nghiên đứng lên, khép chặt cửa lại.
Hóa ra tối đó, cô đã nhìn thấy hết?
Ôn Nghiên mím môi, đọc xuống dưới.
- --Hôm nay đã xem “Kỳ nghỉ ở Rome”.
Anh A Nghiên nói với mình, thế gian này không có ai rời xa ai thì sẽ không sống nổi.
Thái độ của anh ấy đối với tình yêu hình như là rất bi quan.
Mình không biết anh ấy từng xảy ra chuyện gì, cảm giác có hơi buồn, mà cũng thương anh ấy.
Muốn hiểu anh ấy nhiều hơn.
Anh A Nghiên hát hay quá.
Mình lừa anh ấy hát cho mình nghe bài “Cùng em trải qua năm tháng dài đằng đẵng” của Trần Dịch Tấn.
Mình còn thu âm lại, xem như anh ấy chỉ hát cho mình nghe.
Anh ấy còn nói, hy vọng mình đến Thanh Hoa nữa!
Vui quá.
Đồ lừa đảo.
Ôn Nghiên ngẩn ngơ nhìn ba chữ đó.
Mực ở đó cũng bị thấm một khoảng nhỏ, chữ viết mờ nhòa nhìn không rõ.
Anh thấy tim thắt lại, bỗng ý thức được – là cô khóc.
- --Đừng nhớ đến anh ấy nữa.
Làm sao đây, mình thực sự nhớ anh ấy quá.
Ngón tay Ôn Nghiên run rẩy lật trang giấy.
Đằng sau không còn ngày tháng, là từng đoạn từng đoạn viết.
Tất cả đều liên quan đến anh.
- --Hôm nay anh ấy chúc mình sinh nhật vui vẻ, vui quá.
- --Sắp đến Thanh Hoa rồi, kích động quá, trên xe mình không ngủ nổi.
- --Tối hôm biểu diễn văn nghệ, mình lại gặp anh ấy, thật sự không dám tin. Mình biết thực ra anh ấy không quan tâm mình đến hay không, nhưng nhìn thấy anh ấy mình vẫn rất vui.
Bọn mình trò chuyện ở sân tập, anh ấy ngủ thiếp cạnh mình, mình muốn hôn anh ấy nhưng đã nhịn.
Anh ấy ném hết những lá thư tỏ tình của bạn nam viết cho mình, mình muốn nói anh ấy nghĩ nhiều rồi, mình chỉ thích một mình anh ấy thôi.
- --26 tháng 10, sinh nhật anh ấy, mình sẽ ghi nhớ thật kỹ.
- --Làm sao đây không làm xong đề tổng hợp, mình muốn thi vào Thanh Hoa mà, haizzz…
- --Anh ấy hiểu lầm mình yêu sớm, mình buồn quá.
- --Kết thúc kỳ thi đại học rồi!!! Cuối cùng đã như ý muốn!!! A a a a a vui quá!!!
- --Đi Iceland chơi cùng anh, nghe anh kể những chuyện trước đây, thương anh quá.
Thấy Cực Quang rồi! Có phải nghĩa là, mình và anh ấy sẽ luôn ở bên nhau không? Hai ya~ mình đang nói gì vậy…
- --Anh ấy thừa nhận là bạn trai mình trước mặt thầy quân sự và các bạn, tuy là giả nhưng mình vẫn… huhuhu mong là thật quá đi mất, haizzz…
- --Hôm nay chiến tranh lạnh với anh ấy. Đau lòng quá, anh ấy bảo mình đi hẹn hò với người ta, còn nói muốn mình yêu đương nữa.
Có phải anh, luôn chỉ coi mình là em gái không.
- --Tuyết rơi rồi, suýt thì không tới buổi diễn tập Hội sinh viên, may mà có anh.
Anh cõng mình đi trong tuyết, mình rất muốn trận tuyết này không bao giờ ngừng rơi.
Như thế có thể ở cạnh anh ấy lâu hơn.
Mình nhận ra, hóa ra bản thân đã tham lam hơi ấm của anh ấy đến thế.
- --Cuộc thi hát ở trường anh ấy chẳng nói gì mình, tuy anh ấy hát vẫn rất hay, nhưng! Mà!
Hừ, chẳng hề quan tâm gì tới mình.
Thôi, có phải mình không biết tính anh ấy đâu, đừng mong chờ nhiều như thế.
- --Hội thao anh ấy đưa mình đến bệnh viện trường, y tá tưởng bọn mình là người yêu, anh ấy không phủ nhận.
Kết quả mình phát hiện ra là anh ấy chỉ không nghe thấy.
Haizzz, dù sao mình cũng đã quen rồi.
- --Anh ấy tặng mình Hán phục của Minh Hoa Đường!!!
Thật quá tinh tế chu đáo, anh ấy tốt thật, mình cảm động khóc luôn.
…
- --Mình ngỡ trong mắt anh ấy, mình là người khác biệt.
Nhưng hóa ra, bấy lâu nay vẫn là tự lừa mình dối người.
Người thông minh như mình cũng có thể bị che mắt, có thể là do quá thích anh ấy rồi chăng.
- --Sau này chắc sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.
Hóa ra thời gian cũng không thể thay đổi được gì.
Mình thực sự đã cố hết sức rồi.
Cuối cùng của cuối cùng, là một câu trích dẫn.
Trên thế gian này không có số phận nào là chia ly và già cỗi, chỉ có trái tim sẵn sàng yêu và không chịu yêu. – Tịch Mộ Dung “Độc thoại”
Kỷ Đinh đang đọc sách, sực nhớ ra – những đoạn nhật ký nhỏ cô viết lúc trước hình như cũng nằm trong cuốn sổ trích dẫn hồi cấp 2 kia!!!
Lúc đó không nhìn kỹ bìa, cứ tiện tay ghi lại, coi như dốc hết tâm sự!
Hồi nghỉ hè lúc chuẩn bị về nhà lại tiện tay mang về, bị dì giúp việc dọn dẹp cất lên tủ sách.
Toi rồi.
Lần này tiêu rồi.
Cô vô thức quay lại, phát hiện người đàn ông đúng lúc ấy cũng ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Trong mắt anh như có vệt mực không tan ra, nhìn kỹ lại giống ngấn nước mắt, khóe mắt cũng đang ửng đỏ.
Như chực trào.
Anh A Nghiên hình như có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Kỷ Đinh cũng như bị điểm huyệt, há miệng ra nhưng không nói nổi.
Cô mở to mắt nhìn anh đi từng bước lại gần.
Sau đó, cúi xuống, ôm chặt lấy cô.
Nhưng đang ôm cả thế giới của anh.