Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 60: Hiểu lầm
Bộ phim kết thúc, khán giả xuýt xoa.
Tròng mắt Kỷ Đinh cũng thấy tê nhức, nhưng cũng không tới nỗi khóc.
Hít thở sâu vài lần, cô cười nói với Du Trác Lâm: “Kevin, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Anh cũng đứng lên, “Sao? Cảm thấy hay không?”
“Hay cực kỳ! Giữa chừng có những tình tiết mà em không ngờ tới, khá bất ngờ.”
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã ra tới cửa trung tâm.
Du Trác Lâm hỏi: “Chloe, em về cách nào?”
Kỷ Đinh sực nhớ ra: “Thực ra bố mẹ em cũng đang ở đây, chắc em đi về cùng họ…”
Cô mở wechat ra, phát hiện Tưởng Tịnh Nghi mười phút trước nhắn tin cho cô, nói có một bảng số liệu cần gấp, bảo cô buổi tối làm ngay.
Kỷ Đinh thở dài: “Chỗ em thực tập có việc gấp, em phải về ngay rồi.”
“Vất vả thế à.” Du Trác Lâm cảm thán rồi đề nghị, “Anh đưa em về nhé, anh lái xe tới đây.”
Quan hệ của họ cũng không quen thân tới mức đó, huống hồ nam nữ ở riêng cũng không ổn lắm, Kỷ Đinh từ chối khéo: “Không cần ạ, em gọi xe là được, không làm phiền anh nữa.”
Du Trác Lâm rất sảng khoái vẫy tay chào cô: “Được, vậy sau này rảnh rỗi lại hẹn.”
“Ừ, Kevin tạm biệt anh.”
“Bye.”
Khoảng mười giờ đúng lúc là quãng thời gian mà người ta đặt xe qua app khá nhiều, Kỷ Đinh vất vả lắm mới gọi được xe, đợi sắp mười phút cũng chưa thấy đâu.
Đang lúc cuống quýt gấp gáp thì bỗng một chiếc Audi xanh lam đậm dừng ngay trước mặt.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt tươi cười của Du Trác Lâm: “Có chắc không cần anh đưa về không?”
Thời gian quả thật đã muộn, Kỷ Đinh cũng muốn hoàn thành việc sớm nên ngần ngừ một lúc vẫn nhận lời: “Cảm ơn anh nhé!”
“Đừng khách sáo.” Anh nói.
Kỷ Đinh lên xe rồi đọc địa chỉ, Du Trác Lâm ngạc nhiên: “Nhà anh cũng ở gần đó.”
“Vậy sao?”
“Ừ, xem ra chúng ta đúng là có duyên thật.”
Đối với kiểu nói này, Kỷ Đinh chỉ cười mà không phản bác.
Hai từ “duyên phận” dường như bẩm sinh chỉ tạo ra để bắt chuyện – phàm chuyện gì mà có thêm hai chữ “duyên phận” thì cảm giác giống như ông trời đã sắp đặt vậy.
Tác phong của Du Trác Lâm rõ ràng mang bản sắc của Mỹ, cô không biết anh nói câu này có dụng ý gì khác hay không.
Có lẽ chỉ là nói vu vơ.
Kỷ Đinh nhắn tin cho bố mẹ: “Lúc con xem phim thì gặp Du Trác Lâm, vì bên thực tập có việc gấp nên nhờ anh ấy đưa con về, hai người không cần lo nhé~”
Nhân Lượng tổng: [OK, nhớ cảm ơn cậu ấy nhé.]
Kỷ Đinh: [Bố yên tâm, chắc chắn.]
Rạp Kim Dật cách nhà họ Kỷ không xa, lại thêm đường sá thoáng đãng nên chỉ hơn mười phút là tới.
Tiểu khu rất rộng, dựa núi gần nước, Du Trác Lâm kiên quyết đưa Kỷ Đinh về đến trước cửa biệt thự.
Xuống xe rồi, cô đi vòng qua bên ghế lái, gõ gõ cửa: “Kevin, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, còn phải đưa em về nhà nữa.”
“Không có gì, tiện đường mà, đừng khách sáo.”
Du Trác Lâm ngừng lại rồi hỏi: “Dạo này em thực tập gì vậy?”
“Ở bộ phận nghiên cứu một công ty chứng khoán đầu tư trong nước ạ.” Kỷ Đinh nói qua, sợ anh tiếp tục hỏi nữa, cô giả vờ xem điện thoại rồi cười bảo, “Sếp em vừa giục em nộp bài rồi, vậy… em lên trước nhé.”
Du Trác Lâm mỉm cười: “Đúng là người bận rộn, vậy anh cũng đi đây.”
“Dạ, cảm ơn anh nhé!”
Kỷ Đinh lại cảm ơn lần nữa rồi bất giác quay đầu sang nhìn, khựng lại.
Cô đứng im hai giây mới sực tỉnh, khung cảnh trước mặt không phải giấc mơ.
“Anh A Nghiên?!”
Dưới bóng cây rậm rạp, gió ấm thổi qua, người đàn ông một tay kéo valy bằng da màu đen, lặng lẽ đứng cách đó không xa.
Mày mắt anh vừa đậm nét vừa đẹp, bóng lưng thẳng, giống một bức tượng bằng đá mài thanh lịch và tinh tế trong bảo tàng Lourve.
Du Trác Lâm vốn định nổ máy rời đi, lúc này nghe tiếng gọi của Kỷ Đinh thì bất chợt dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ hứng thú nhìn người đàn ông kia.
Dù cùng giới nhưng anh cũng phải thầm cảm thán một câu, ngoại hình người này thực sự là quá xuất chúng.
Ôn Nghiên kéo valy, thong thả bước tới chỗ Kỷ Đinh, khóe môi vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Kỷ Đinh không kịp phân tích nụ cười đó, chỉ thấy mừng rỡ quá sức tưởng tượng: “Sao anh đến đây?!”
“Anh xong việc bên kia rồi nên đến thăm em.”
Giọng anh trầm ấm bình thản, Du Trác Lâm vô thức hỏi: “Chloe, vị này là?”
Ôn Nghiên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô bé, giao quyền lựa chọn cho cô.
Trong lúc mừng rỡ, Kỷ Đinh chợt nhớ ra – Du Trác Lâm là con trai của người bạn thân từ nhỏ của bố, nếu nói anh biết thì không chừng bố cũng sẽ biết.
Do dự một lúc, cô khoác tay Ôn Nghiên, cười đáp: “Đây là anh trai em.”
Ánh mắt người đàn ông tối xuống, hàng mi cong cong phủ một lớp bóng mờ bên dưới, vẫn không nói gì.
Du Trác Lâm “ồ” một tiếng.
Anh nhớ hôm đó không gặp người này trong bữa ăn, liền hỏi: “Cusin?”
Kỷ Đinh cũng không nói nhiều, ậm ừ qua loa: “Cũng gần giống vậy.”
Cô siết chặt cánh tay Ôn Nghiên, rồi nói tiếp: “Kevin, vậy em và anh ấy lên trước nhé, bye bye!”
Câu này Kỷ Đinh đã nói ba lần, rõ ràng là muốn đuổi khéo, nếu còn không đi thì đúng là mù rồi, Du Trác Lâm gật đầu: “Ừ, tạm biệt.”
Xe khởi động rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Ánh mắt Kỷ Đinh lại quay về Ôn nghiên, nũng nịu nói: “Anh A Nghiên, anh đến mà cũng không báo em một tiếng.”
“Nói em biết làm gì?” Đáy mắt người đàn ông thoáng một nụ cười, cực kỳ dịu dàng, “Để tiện cho em tránh anh lúc hẹn hò với người khác hả?”
“Hả?”
Kỷ Đinh ngẩn người, lơ mờ nhận ra anh đang ghen!!!
Cô giải thích: “Hôm nay là vì em muốn về làm gấp một bảng số liệu, sau đó không bắt được xe nên mới nhờ anh ấy đưa về.”
Giọng Ôn Nghiên lạnh nhạt: “Hai người sao lại ở cạnh nhau?”
Lúc mặt anh không cảm xúc trông vô cùng lãnh đạm, lại thêm trời tối, ánh sáng lờ mờ, đáy mắt người đàn ông nhuốm một vẻ u tối khó hiểu.
Rèm mi Kỷ Đinh rung rung: “Thì là, lúc em đi xem phim thì đúng lúc gặp anh ấy.”
Ôn Nghiên khẽ cười: “Đi xem phim một mình?”
Giọng điệu này Kỷ Đinh chưa từng nghe bao giờ.
Anh chưa từng nói với cô bằng giọng điệu kiểu này.
Khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, như có gì đó sau lưng.
Kỷ Đinh lúng túng nói: “Xin lỗi anh, thực sự chỉ là trùng hợp, vốn là bố mẹ định đưa em đi xem, chỉ có điều em đi muộn quá, lại mua sai xuất phim.”
Ôn Nghiên trầm tư, cụp mắt xuống, rồi dần dần gỡ tay cô ra khỏi cánh tay mình.
Anh lại cười, lần này vẫn là dáng vẻ ôn hòa như cũ: “Ừ, lên lầu đi.”
Bàn tay trống trải, chóp mũi Kỷ Đinh bỗng cay cay.
Cô đứng sau lưng anh, giậm mạnh chân: “Ôn Nghiên!”
“Sao vậy?” Người đàn ông quay đầu lại ngay, nụ cười trên khóe môi không biết đã đi đâu mất.
Anh đứng từ trên cao nhìn cô ngạo nghễ như thế, khoảng cách vô cùng xa xôi.
Kỷ Đinh nhíu hàng lông mày thanh tú, như sắp khóc tới nơi, “Anh đang, hiểu lầm em đó hả?”
Nghe thế, ánh mắt Ôn Nghiên thoáng thay đổi, nhưng trông vẫn như một mặt nước hồ lặng sóng.
Mãi sau anh mới từ từ nhướng khóe môi: “Không, anh tin tưởng từng câu em nói.”
Kỷ Đinh đứng tại chỗ, cảm thấy hoang mang.
Cô như nhìn thấy mặt nạ của anh bị xé rách, sau đó lại đeo vào, lặp đi lặp lại như vậy, cũng không biết là đang giày vò ai.
Thấy cô tỏ vẻ bất an, Ôn Nghiên lại cười, đưa tay ra với cô: “Lại đây, lên đi.”
Kỷ Đinh mấp máy môi, cuối cùng vẫn đặt tay cô vào lòng bàn tay ấm áp của Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên một tay kéo valy, tay kia nắm chặt tay cô.
Là sức mạnh khiến người ta an lòng.
Nhưng không khí thì rất sai.
Thái độ của Ôn Nghiên vẫn ôn hòa như thường, nhưng Kỷ Đinh cứ cảm thấy anh đang che đậy gì đó.
Trước đó Kỷ Đinh đã báo là sẽ về trong nhóm gia đình, lúc này Kỷ Nhân Lượng gọi tới: “Về tới nhà chưa?”
“Dạ rồi.”
“Vậy thì được.” Bên kia ngừng một lát, “Tiểu Nghiên sắp tới nhà chúng ta ở một tuần, có thể chút nữa sẽ tới nơi.”
Kỷ Đinh nhìn góc mặt trầm tư lạnh lùng của người ấy, mím môi: “Đã tới rồi ạ.”
Kỷ Nhân Lượng: “Ừ, vậy con chăm sóc anh đi nhé, bố mẹ còn nửa tiếng nữa mới về tới.”
Lúc vào nhà, Ôn Nghiên lặng lẽ buông tay Kỷ Đinh, cúi xuống lấy dép lê.
Vốn dĩ là một việc rất tự nhiên nhưng lúc này nó lại bị phóng to cực hạn, khiến cô cảm thấy thấp thỏm bất an.
Kỷ Đinh co ngón tay lại, đi sát sau anh, đến thẳng phòng cho khách cho lầu 2.
Ôn Nghiên quay lại, phát hiện cô như một con thú nhỏ đang mở to đôi mắt tròn, sợ hãi e dè nhìn anh.
Anh bất giác cười đầy vẻ bất lực: “Đường Đường.”
Kỷ Đinh cúi đầu như không biết phải làm sao, ngón tay đan vào nhau, không nói một lời.
Cô biết, chuyện hôm nay đúng là trùng hợp khiến người ta phải nghi ngại. Đối với bất kỳ một cặp đôi nào thì cũng là một khởi đầu không hề vui vẻ.
Nhưng điều khiến cô thật sự lo lắng là thái độ của anh.
Hoàn toàn giấu trong lòng, rõ ràng là không muốn cho cô biết suy nghĩ của anh.
Anh từ chối trao đổi với cô, lại lần nữa khóa kín bản thân vào một lãnh địa không ai bước vào được.
Kỷ Đinh đóng cửa, trong mắt như có ánh sáng trong veo: “Em tưởng là, chúng ta hẳn là không có gì không nói được với nhau.”
Yết hầu Ôn Nghiên chuyển động, đi từng bước lại gần cô.
Anh đưa tay nâng mặt cô bé lên, trong đôi mắt loáng thoáng có thứ gì đó đang lóe lên.
Kỷ Đinh bất chợt nhón chân lên hôn anh, do quán tính mà cả hai đều ngã lăn xuống chiếc giường mềm mại.
Cô không muốn chậm trễ một giây nào, tự tìm lấy đôi môi của Ôn Nghiên.
Cô bé hôn hết sức lực, như muốn xác nhận con thú bông mình yêu thích vẫn nằm trong vòng tay mình trước khi thiếp ngủ vậy.
Người đàn ông nhẫn nhịn nằm trên giường phối hợp với cô, trong tích tắc anh đổi từ khách sang làm chủ, lật người đè cô xuống, gần như hung hãn chiếm đoạt cô.
Hôm nay anh khác hẳn ngày thường, không chút dịu dàng, mỗi một động tác đều có thể gọi là cắn gặm mạnh mẽ.
Kỷ Đinh bị đau, vừa bị động chịu đựng, vừa rê.n rỉ đẩy anh ra: “Ôi…”
Người đàn ông dừng lại, chống nửa người lên, mái tóc đen rủ xuống che lấp vầng sáng trên đầu, gương mặt tuấn tú trông có vẻ không chân thực lắm.
“Thực ra anh rất để bụng.” Anh khàn giọng, nói, “Nhưng anh biết không phải là lỗi của em, thế nên cũng không muốn làm một người gây sự vô cớ.”
Trong lúc váng vất, Kỷ Đinh chớp chớp mắt, đôi tay ôm lấy cổ Ôn Nghiên, kéo anh xuống.
Giống như kéo thiên thần xuống khỏi tầng mây.
Ánh sáng trắng như tuyết lại chiếu vào mắt cô, Kỷ Đinh nhắm mắt, chỉ dựa vào cảm giác mà hôn anh.
Làn môi chạm nhau, là tình cảm quyến luyến giữa các cặp tình nhân.
Nụ hôn chấm dứt, giọng nói mềm mại yếu ớt của cô bé vang lên bên tai anh: “Nhưng mà, anh có tư cách đó mà.”
Cô ngẩng đôi mắt hạnh rất đẹp lên: “So với việc không nói gì thì em càng mong muốn biết được suy nghĩ thật sự của anh hơn.”
Ôn Nghiên ngẩn người, nghe cô nói: “Trước mặt em, anh có thể là chính mình chân thực nhất.”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, giọng rất trầm: “Thật không?”
Là chính mình, một mặt không hoàn hảo như vậy, cũng có thể không kiêng dè gì mà thể hiện trước mặt cô hay sao?
Anh đang do dự thì nghe Kỷ Đinh lên tiếng: “Thật.”
Cô cười ngọt ngào, như một viên kẹo mềm vừa vào miệng đã tan chảy, “Chúng ta là người thân cận nhất của nhau, không phải sao?”
Người thân cận.
Ôn Nghiên rất thích cách nói này.
Anh nhướng đôi mắt hoa đào rất đẹp lên, trong mắt là những gợn sóng lăn tăn, đẹp đến vô thực.
“Ừ.” Anh gật đầu, “Chúng ta là người thân cận của nhau.”
Em là người thân thiết nhất của anh. Anh nghĩ.
Kỷ Đinh thấy anh cười thì trong lòng cũng vui theo, cô đưa tay sờ lên ngực Ôn Nghiên, dịu dàng nói: “Còn có gì muốn nói thì đều có thể nói em biết.”
Ôn Nghiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như nổi sóng, mãi mới nói nhỏ: “Anh ghen.”
Giọng anh cực kỳ tủi thân: “Đừng gần gũi với anh ta quá, được không?”
Kỷ Đinh bỗng thấy anh đáng yêu cực kỳ, muốn cười lại phải nhịn, cô giơ tay lên xoa mái tóc đen của anh: “Dạ.”
Ôn Nghiên nhìn cô, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Kỷ Đinh còn tưởng thế nào, lại nghe anh nói tiếp: “Em dỗ dành anh đi mà, được không.”
Lần này Kỷ Đinh thật sự không nhịn nổi cười nữa, cô trở mình đè lên người anh, đôi mắt cong cong, hôn anh lia lịa: “Bạn trai ơi, em chỉ thích mình anh thôiu, cũng chỉ yêu một mình anh. Người khác hả, em không nhìn thấy ai hết.”
Khóe môi Ôn Nghiên nhúc nhích rồi lại cứng đơ, tiếp tục nhìn cô bằng vẻ nghiêm túc: “Còn không?”
“Còn nữa, bạn trai em là người tốt nhất thế gian, vừa đẹp trai lại vừa giỏi giang, vừa ân cần vừa tinh tế, ai nhìn cũng sẽ thích anh ấy.” Kỷ Đinh vùi đầu vào lòng anh, dụi vào cổ anh, “Nhưng trong tất cả những người thích anh ấy, em thích anh ấy nhất.”
Cuối cùng Ôn Nghiên không che đậy nữa, trong cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Anh xoa đầu cô, động tác cực kỳ yêu thương.
Tác giả: Anh Nghiên: nói những lời tàn nhẫn nhất, bằng giọng điệu dịu dàng nhất.
“Đừng gần gũi anh ta quá!”
“Được không mà~”
Bỗng dưng nhõng nhẽo như vậy là chí mạng nhất hahahaha…
Tròng mắt Kỷ Đinh cũng thấy tê nhức, nhưng cũng không tới nỗi khóc.
Hít thở sâu vài lần, cô cười nói với Du Trác Lâm: “Kevin, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Anh cũng đứng lên, “Sao? Cảm thấy hay không?”
“Hay cực kỳ! Giữa chừng có những tình tiết mà em không ngờ tới, khá bất ngờ.”
Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã ra tới cửa trung tâm.
Du Trác Lâm hỏi: “Chloe, em về cách nào?”
Kỷ Đinh sực nhớ ra: “Thực ra bố mẹ em cũng đang ở đây, chắc em đi về cùng họ…”
Cô mở wechat ra, phát hiện Tưởng Tịnh Nghi mười phút trước nhắn tin cho cô, nói có một bảng số liệu cần gấp, bảo cô buổi tối làm ngay.
Kỷ Đinh thở dài: “Chỗ em thực tập có việc gấp, em phải về ngay rồi.”
“Vất vả thế à.” Du Trác Lâm cảm thán rồi đề nghị, “Anh đưa em về nhé, anh lái xe tới đây.”
Quan hệ của họ cũng không quen thân tới mức đó, huống hồ nam nữ ở riêng cũng không ổn lắm, Kỷ Đinh từ chối khéo: “Không cần ạ, em gọi xe là được, không làm phiền anh nữa.”
Du Trác Lâm rất sảng khoái vẫy tay chào cô: “Được, vậy sau này rảnh rỗi lại hẹn.”
“Ừ, Kevin tạm biệt anh.”
“Bye.”
Khoảng mười giờ đúng lúc là quãng thời gian mà người ta đặt xe qua app khá nhiều, Kỷ Đinh vất vả lắm mới gọi được xe, đợi sắp mười phút cũng chưa thấy đâu.
Đang lúc cuống quýt gấp gáp thì bỗng một chiếc Audi xanh lam đậm dừng ngay trước mặt.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt tươi cười của Du Trác Lâm: “Có chắc không cần anh đưa về không?”
Thời gian quả thật đã muộn, Kỷ Đinh cũng muốn hoàn thành việc sớm nên ngần ngừ một lúc vẫn nhận lời: “Cảm ơn anh nhé!”
“Đừng khách sáo.” Anh nói.
Kỷ Đinh lên xe rồi đọc địa chỉ, Du Trác Lâm ngạc nhiên: “Nhà anh cũng ở gần đó.”
“Vậy sao?”
“Ừ, xem ra chúng ta đúng là có duyên thật.”
Đối với kiểu nói này, Kỷ Đinh chỉ cười mà không phản bác.
Hai từ “duyên phận” dường như bẩm sinh chỉ tạo ra để bắt chuyện – phàm chuyện gì mà có thêm hai chữ “duyên phận” thì cảm giác giống như ông trời đã sắp đặt vậy.
Tác phong của Du Trác Lâm rõ ràng mang bản sắc của Mỹ, cô không biết anh nói câu này có dụng ý gì khác hay không.
Có lẽ chỉ là nói vu vơ.
Kỷ Đinh nhắn tin cho bố mẹ: “Lúc con xem phim thì gặp Du Trác Lâm, vì bên thực tập có việc gấp nên nhờ anh ấy đưa con về, hai người không cần lo nhé~”
Nhân Lượng tổng: [OK, nhớ cảm ơn cậu ấy nhé.]
Kỷ Đinh: [Bố yên tâm, chắc chắn.]
Rạp Kim Dật cách nhà họ Kỷ không xa, lại thêm đường sá thoáng đãng nên chỉ hơn mười phút là tới.
Tiểu khu rất rộng, dựa núi gần nước, Du Trác Lâm kiên quyết đưa Kỷ Đinh về đến trước cửa biệt thự.
Xuống xe rồi, cô đi vòng qua bên ghế lái, gõ gõ cửa: “Kevin, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, còn phải đưa em về nhà nữa.”
“Không có gì, tiện đường mà, đừng khách sáo.”
Du Trác Lâm ngừng lại rồi hỏi: “Dạo này em thực tập gì vậy?”
“Ở bộ phận nghiên cứu một công ty chứng khoán đầu tư trong nước ạ.” Kỷ Đinh nói qua, sợ anh tiếp tục hỏi nữa, cô giả vờ xem điện thoại rồi cười bảo, “Sếp em vừa giục em nộp bài rồi, vậy… em lên trước nhé.”
Du Trác Lâm mỉm cười: “Đúng là người bận rộn, vậy anh cũng đi đây.”
“Dạ, cảm ơn anh nhé!”
Kỷ Đinh lại cảm ơn lần nữa rồi bất giác quay đầu sang nhìn, khựng lại.
Cô đứng im hai giây mới sực tỉnh, khung cảnh trước mặt không phải giấc mơ.
“Anh A Nghiên?!”
Dưới bóng cây rậm rạp, gió ấm thổi qua, người đàn ông một tay kéo valy bằng da màu đen, lặng lẽ đứng cách đó không xa.
Mày mắt anh vừa đậm nét vừa đẹp, bóng lưng thẳng, giống một bức tượng bằng đá mài thanh lịch và tinh tế trong bảo tàng Lourve.
Du Trác Lâm vốn định nổ máy rời đi, lúc này nghe tiếng gọi của Kỷ Đinh thì bất chợt dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ hứng thú nhìn người đàn ông kia.
Dù cùng giới nhưng anh cũng phải thầm cảm thán một câu, ngoại hình người này thực sự là quá xuất chúng.
Ôn Nghiên kéo valy, thong thả bước tới chỗ Kỷ Đinh, khóe môi vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Kỷ Đinh không kịp phân tích nụ cười đó, chỉ thấy mừng rỡ quá sức tưởng tượng: “Sao anh đến đây?!”
“Anh xong việc bên kia rồi nên đến thăm em.”
Giọng anh trầm ấm bình thản, Du Trác Lâm vô thức hỏi: “Chloe, vị này là?”
Ôn Nghiên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô bé, giao quyền lựa chọn cho cô.
Trong lúc mừng rỡ, Kỷ Đinh chợt nhớ ra – Du Trác Lâm là con trai của người bạn thân từ nhỏ của bố, nếu nói anh biết thì không chừng bố cũng sẽ biết.
Do dự một lúc, cô khoác tay Ôn Nghiên, cười đáp: “Đây là anh trai em.”
Ánh mắt người đàn ông tối xuống, hàng mi cong cong phủ một lớp bóng mờ bên dưới, vẫn không nói gì.
Du Trác Lâm “ồ” một tiếng.
Anh nhớ hôm đó không gặp người này trong bữa ăn, liền hỏi: “Cusin?”
Kỷ Đinh cũng không nói nhiều, ậm ừ qua loa: “Cũng gần giống vậy.”
Cô siết chặt cánh tay Ôn Nghiên, rồi nói tiếp: “Kevin, vậy em và anh ấy lên trước nhé, bye bye!”
Câu này Kỷ Đinh đã nói ba lần, rõ ràng là muốn đuổi khéo, nếu còn không đi thì đúng là mù rồi, Du Trác Lâm gật đầu: “Ừ, tạm biệt.”
Xe khởi động rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Ánh mắt Kỷ Đinh lại quay về Ôn nghiên, nũng nịu nói: “Anh A Nghiên, anh đến mà cũng không báo em một tiếng.”
“Nói em biết làm gì?” Đáy mắt người đàn ông thoáng một nụ cười, cực kỳ dịu dàng, “Để tiện cho em tránh anh lúc hẹn hò với người khác hả?”
“Hả?”
Kỷ Đinh ngẩn người, lơ mờ nhận ra anh đang ghen!!!
Cô giải thích: “Hôm nay là vì em muốn về làm gấp một bảng số liệu, sau đó không bắt được xe nên mới nhờ anh ấy đưa về.”
Giọng Ôn Nghiên lạnh nhạt: “Hai người sao lại ở cạnh nhau?”
Lúc mặt anh không cảm xúc trông vô cùng lãnh đạm, lại thêm trời tối, ánh sáng lờ mờ, đáy mắt người đàn ông nhuốm một vẻ u tối khó hiểu.
Rèm mi Kỷ Đinh rung rung: “Thì là, lúc em đi xem phim thì đúng lúc gặp anh ấy.”
Ôn Nghiên khẽ cười: “Đi xem phim một mình?”
Giọng điệu này Kỷ Đinh chưa từng nghe bao giờ.
Anh chưa từng nói với cô bằng giọng điệu kiểu này.
Khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, như có gì đó sau lưng.
Kỷ Đinh lúng túng nói: “Xin lỗi anh, thực sự chỉ là trùng hợp, vốn là bố mẹ định đưa em đi xem, chỉ có điều em đi muộn quá, lại mua sai xuất phim.”
Ôn Nghiên trầm tư, cụp mắt xuống, rồi dần dần gỡ tay cô ra khỏi cánh tay mình.
Anh lại cười, lần này vẫn là dáng vẻ ôn hòa như cũ: “Ừ, lên lầu đi.”
Bàn tay trống trải, chóp mũi Kỷ Đinh bỗng cay cay.
Cô đứng sau lưng anh, giậm mạnh chân: “Ôn Nghiên!”
“Sao vậy?” Người đàn ông quay đầu lại ngay, nụ cười trên khóe môi không biết đã đi đâu mất.
Anh đứng từ trên cao nhìn cô ngạo nghễ như thế, khoảng cách vô cùng xa xôi.
Kỷ Đinh nhíu hàng lông mày thanh tú, như sắp khóc tới nơi, “Anh đang, hiểu lầm em đó hả?”
Nghe thế, ánh mắt Ôn Nghiên thoáng thay đổi, nhưng trông vẫn như một mặt nước hồ lặng sóng.
Mãi sau anh mới từ từ nhướng khóe môi: “Không, anh tin tưởng từng câu em nói.”
Kỷ Đinh đứng tại chỗ, cảm thấy hoang mang.
Cô như nhìn thấy mặt nạ của anh bị xé rách, sau đó lại đeo vào, lặp đi lặp lại như vậy, cũng không biết là đang giày vò ai.
Thấy cô tỏ vẻ bất an, Ôn Nghiên lại cười, đưa tay ra với cô: “Lại đây, lên đi.”
Kỷ Đinh mấp máy môi, cuối cùng vẫn đặt tay cô vào lòng bàn tay ấm áp của Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên một tay kéo valy, tay kia nắm chặt tay cô.
Là sức mạnh khiến người ta an lòng.
Nhưng không khí thì rất sai.
Thái độ của Ôn Nghiên vẫn ôn hòa như thường, nhưng Kỷ Đinh cứ cảm thấy anh đang che đậy gì đó.
Trước đó Kỷ Đinh đã báo là sẽ về trong nhóm gia đình, lúc này Kỷ Nhân Lượng gọi tới: “Về tới nhà chưa?”
“Dạ rồi.”
“Vậy thì được.” Bên kia ngừng một lát, “Tiểu Nghiên sắp tới nhà chúng ta ở một tuần, có thể chút nữa sẽ tới nơi.”
Kỷ Đinh nhìn góc mặt trầm tư lạnh lùng của người ấy, mím môi: “Đã tới rồi ạ.”
Kỷ Nhân Lượng: “Ừ, vậy con chăm sóc anh đi nhé, bố mẹ còn nửa tiếng nữa mới về tới.”
Lúc vào nhà, Ôn Nghiên lặng lẽ buông tay Kỷ Đinh, cúi xuống lấy dép lê.
Vốn dĩ là một việc rất tự nhiên nhưng lúc này nó lại bị phóng to cực hạn, khiến cô cảm thấy thấp thỏm bất an.
Kỷ Đinh co ngón tay lại, đi sát sau anh, đến thẳng phòng cho khách cho lầu 2.
Ôn Nghiên quay lại, phát hiện cô như một con thú nhỏ đang mở to đôi mắt tròn, sợ hãi e dè nhìn anh.
Anh bất giác cười đầy vẻ bất lực: “Đường Đường.”
Kỷ Đinh cúi đầu như không biết phải làm sao, ngón tay đan vào nhau, không nói một lời.
Cô biết, chuyện hôm nay đúng là trùng hợp khiến người ta phải nghi ngại. Đối với bất kỳ một cặp đôi nào thì cũng là một khởi đầu không hề vui vẻ.
Nhưng điều khiến cô thật sự lo lắng là thái độ của anh.
Hoàn toàn giấu trong lòng, rõ ràng là không muốn cho cô biết suy nghĩ của anh.
Anh từ chối trao đổi với cô, lại lần nữa khóa kín bản thân vào một lãnh địa không ai bước vào được.
Kỷ Đinh đóng cửa, trong mắt như có ánh sáng trong veo: “Em tưởng là, chúng ta hẳn là không có gì không nói được với nhau.”
Yết hầu Ôn Nghiên chuyển động, đi từng bước lại gần cô.
Anh đưa tay nâng mặt cô bé lên, trong đôi mắt loáng thoáng có thứ gì đó đang lóe lên.
Kỷ Đinh bất chợt nhón chân lên hôn anh, do quán tính mà cả hai đều ngã lăn xuống chiếc giường mềm mại.
Cô không muốn chậm trễ một giây nào, tự tìm lấy đôi môi của Ôn Nghiên.
Cô bé hôn hết sức lực, như muốn xác nhận con thú bông mình yêu thích vẫn nằm trong vòng tay mình trước khi thiếp ngủ vậy.
Người đàn ông nhẫn nhịn nằm trên giường phối hợp với cô, trong tích tắc anh đổi từ khách sang làm chủ, lật người đè cô xuống, gần như hung hãn chiếm đoạt cô.
Hôm nay anh khác hẳn ngày thường, không chút dịu dàng, mỗi một động tác đều có thể gọi là cắn gặm mạnh mẽ.
Kỷ Đinh bị đau, vừa bị động chịu đựng, vừa rê.n rỉ đẩy anh ra: “Ôi…”
Người đàn ông dừng lại, chống nửa người lên, mái tóc đen rủ xuống che lấp vầng sáng trên đầu, gương mặt tuấn tú trông có vẻ không chân thực lắm.
“Thực ra anh rất để bụng.” Anh khàn giọng, nói, “Nhưng anh biết không phải là lỗi của em, thế nên cũng không muốn làm một người gây sự vô cớ.”
Trong lúc váng vất, Kỷ Đinh chớp chớp mắt, đôi tay ôm lấy cổ Ôn Nghiên, kéo anh xuống.
Giống như kéo thiên thần xuống khỏi tầng mây.
Ánh sáng trắng như tuyết lại chiếu vào mắt cô, Kỷ Đinh nhắm mắt, chỉ dựa vào cảm giác mà hôn anh.
Làn môi chạm nhau, là tình cảm quyến luyến giữa các cặp tình nhân.
Nụ hôn chấm dứt, giọng nói mềm mại yếu ớt của cô bé vang lên bên tai anh: “Nhưng mà, anh có tư cách đó mà.”
Cô ngẩng đôi mắt hạnh rất đẹp lên: “So với việc không nói gì thì em càng mong muốn biết được suy nghĩ thật sự của anh hơn.”
Ôn Nghiên ngẩn người, nghe cô nói: “Trước mặt em, anh có thể là chính mình chân thực nhất.”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, giọng rất trầm: “Thật không?”
Là chính mình, một mặt không hoàn hảo như vậy, cũng có thể không kiêng dè gì mà thể hiện trước mặt cô hay sao?
Anh đang do dự thì nghe Kỷ Đinh lên tiếng: “Thật.”
Cô cười ngọt ngào, như một viên kẹo mềm vừa vào miệng đã tan chảy, “Chúng ta là người thân cận nhất của nhau, không phải sao?”
Người thân cận.
Ôn Nghiên rất thích cách nói này.
Anh nhướng đôi mắt hoa đào rất đẹp lên, trong mắt là những gợn sóng lăn tăn, đẹp đến vô thực.
“Ừ.” Anh gật đầu, “Chúng ta là người thân cận của nhau.”
Em là người thân thiết nhất của anh. Anh nghĩ.
Kỷ Đinh thấy anh cười thì trong lòng cũng vui theo, cô đưa tay sờ lên ngực Ôn Nghiên, dịu dàng nói: “Còn có gì muốn nói thì đều có thể nói em biết.”
Ôn Nghiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như nổi sóng, mãi mới nói nhỏ: “Anh ghen.”
Giọng anh cực kỳ tủi thân: “Đừng gần gũi với anh ta quá, được không?”
Kỷ Đinh bỗng thấy anh đáng yêu cực kỳ, muốn cười lại phải nhịn, cô giơ tay lên xoa mái tóc đen của anh: “Dạ.”
Ôn Nghiên nhìn cô, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Kỷ Đinh còn tưởng thế nào, lại nghe anh nói tiếp: “Em dỗ dành anh đi mà, được không.”
Lần này Kỷ Đinh thật sự không nhịn nổi cười nữa, cô trở mình đè lên người anh, đôi mắt cong cong, hôn anh lia lịa: “Bạn trai ơi, em chỉ thích mình anh thôiu, cũng chỉ yêu một mình anh. Người khác hả, em không nhìn thấy ai hết.”
Khóe môi Ôn Nghiên nhúc nhích rồi lại cứng đơ, tiếp tục nhìn cô bằng vẻ nghiêm túc: “Còn không?”
“Còn nữa, bạn trai em là người tốt nhất thế gian, vừa đẹp trai lại vừa giỏi giang, vừa ân cần vừa tinh tế, ai nhìn cũng sẽ thích anh ấy.” Kỷ Đinh vùi đầu vào lòng anh, dụi vào cổ anh, “Nhưng trong tất cả những người thích anh ấy, em thích anh ấy nhất.”
Cuối cùng Ôn Nghiên không che đậy nữa, trong cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Anh xoa đầu cô, động tác cực kỳ yêu thương.
Tác giả: Anh Nghiên: nói những lời tàn nhẫn nhất, bằng giọng điệu dịu dàng nhất.
“Đừng gần gũi anh ta quá!”
“Được không mà~”
Bỗng dưng nhõng nhẽo như vậy là chí mạng nhất hahahaha…