Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 57: Bữa cơm
Kỷ Đinh gửi xong tin nhắn đó liền úp mặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt quay trở lại màn hình máy tính.
Nếu ai đó bị mắc kẹt trong một loạt các thuật ngữ như bên cung, bên cầu, tốc độ vận hành, mức sử dụng công suất, v.v…
Thì đó là vì người đó chưa từng thấy một chuỗi các công thức glyphosate, methylchlorosilanes cơ bản, chất bịt kín silicone và para-aminoanisole.
Cứu con với!!! ?
Ngày đầu tiên thực tập, cô đã cảm nhận được sự thử thách cực lớn.
Nhưng vì có nhiệm vụ nặng nề, Kỷ Đinh đành phải gia tăng tốc độ đọc xong sáu bản báo cáo.
Lúc đi tìm Tưởng Tịnh Nghi, cô ấy đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cô thì nói: “Đúng lúc đến giờ cơm, cùng đi ăn nhé, vừa ăn vừa nói.”
Hai người đi tới trung tâm mua sắm cạnh đó.
Tưởng Tịnh Nghi dẫn Kỷ Đinh đi vào phố ẩm thực dưới tầng ngầm, hỏi: “Em thích ăn đồ Nhật không?”
Kỷ Đinh cười đáp: “Dạ, em khá thích ạ.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta ăn sushi băng chuyền đi.”
Ngồi vào chỗ, Tưởng Tịnh Nghi không hỏi ngay về bản báo cáo mà lại trò chuyện vu vơ: “Học ở Thanh Hoa cảm giác thế nào?”
“Rất tốt ạ. Học được rất nhiều thứ, môi trường sống em cũng thích.”
Tưởng Tịnh Nghi: “Có tham gia hội nhóm nào không?”
Kỷ Đinh cười, gật đầu: “Em tham gia Hội sinh viên, hiệp hội tiền tệ, Câu lạc bộ Nghệ thuật và Nhảy đường phố.”
Nghe thế, Tưởng Tịnh Nghi cũng mỉm cười: “Xem ra cuộc sống ở trường của em cũng phong phú quá.”
Cô ấy bưng ly trà lên hớp một ngụm: “Hãy trân trọng quãng thời gian hiện tại, chị khá là nhớ những tháng ngày còn học ở trường đó.”
Có lẽ vì mới bước chân vào xã hội và nếm trải tình người ấm lạnh, mới nhận ra những mối quan hệ thật lòng và đơn thuần trong trường thật đáng quý biết bao.
Kỷ Đinh mím môi: “Dạ, chắc chắn rồi.”
Tưởng Tịnh Nghi lại cười, giọng ôn hòa: “Sáng nay đọc báo cáo cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng cũng hỏi!
Kỷ Đinh vội lấy quyển sổ ghi chép ra, nói một lượt.
Nghe xong Tưởng Tịnh Nghi gật gù vẻ tán đồng: “Tốt đó.”
Kỷ Đinh thật thà: “Chỉ là có chỗ em vẫn chưa hiểu, lát nữa về có thể sẽ phải hỏi chị Tịnh Nghi thêm ạ.”
Tưởng Tịnh Nghi: “Không sao. Em có bất cứ câu hỏi gì đều có thể tìm chị.” Rồi bổ sung, “Khó khăn lắm mới đến thực tập một lần, học hỏi nhiều mới là quan trọng nhất.”
Trong lòng Kỷ Đinh như có thứ gì chạm tới, để lộ nụ cười cảm kích: “Vâng ạ, cảm ơn chị Tịnh Nghi!”
Tính cách Tưởng Tịnh Nghi khá lạnh nhạt nhưng Kỷ Đinh vẫn cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói nên có phần cảm động.
Buổi trưa chỉ được nghỉ một tiếng đồng hồ, sau khi cô trở về công ty, cuối cùng cũng có thời gian trả lời tin nhắn wechat.
Trong nhóm gia đình, bố mẹ đều hỏi cảm nhận của cô, Kỷ Đinh nói: [Rất tốt ạ, mọi thứ đều suôn sẻ, bố mẹ yên tâm.]
Cô mở danh sách ra, tìm [Trái tim] của cô.
Ban nãy lén xem điện thoại mấy lần, thử xem Ôn nghiên có bị cô trêu ghẹo không, lần này Kỷ Đinh có thể nói là gấp gáp mở khung chat ra xem.
Quả nhìn nhìn thấy một tin nhắn mới của anh.
[Trái tim]: [Muazzz [đỏ mặt]]
Kỷ Đinh: “!!!”
Trời ơi!!!
Khó mà tưởng tượng anh A Nghiên vẻ mặt anh khi gõ những chữ này!
Khóe môi cô không kiềm chế được mà cong lên, ngọt ngào lan tỏa trong tim, cảm giác tê dại.
A tôi chết mất!
Người đàn ông này.
Quá! Đáng! Yêu!
Kỷ Đinh mím môi trả lời: [[Một cái muazzzz siêu to.jpg]]
Sau khi gửi emo đó, cô chưa kịp gõ câu sau mà bên kia đã trả lời ngay: [Em ăn cơm chưa? [hôn hôn]]
Kỷ Đinh như bắn pháo: [Dạ ăn rồi, còn anh? [hôn hôn]]
[Trái tim]: “Anh mới ăn xong [hôn hôn]]
[Trái tim]: [Buổi trưa em có thể ngủ nửa tiếng [hôn hôn]]
Nhìn một chuỗi [hôn hôn], Kỷ Đinh ôm điện thoại thầm la hét trong lòng – anh A Nghiên hôm nay ngọt ngào quá!!!
Kỷ Đinh: [gật đầu như gà mổ thóc.jpg]
Cô vội bổ sung: [Hôm nay lại nhớ anh rồi, em muốn một tấm hình selfie của anh, nhìn hình nhớ người [mắc cỡ]]
Một phút sau.
[Trái tim]: [[hình ảnh]]
Một tấm hình tự sướng mà ống kính chĩa thẳng vào mặt, nhưng vẫn đẹp trai 360 độ không có góc chết.
Kỷ Đinh: [Muốn đánh đu trên rèm mi cong của anh, muốn trượt cầu trượt trên sống mũi của anh]
Kỷ Đinh: [Yêu anh chết được, sao anh lại đẹp đến thế [đỏ mặt]]
Từ khi khởi động mô thức trêu ghẹo anh, cô nhận ra mình càng lúc càng thích trò này, lúc nào cũng muốn chọc anh.
Bên kia.
Trong phòng họp x-b, mấy người đều nhìn thấy Ôn Nghiên cầm điện thoại không ngừng gõ chữ, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Khóe môi anh luôn cong cong, trong mắt cũng không che giấu nụ cười.
Hồ Dục Kỳ thu dọn hộp cơm, đang định bò ra chợp mắt một chút thì quay sang nhìn thấy vẻ mặt Ôn Nghiên, không nhịn được xuýt xoa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ôn Nghiên ngước lên nhìn anh ta, khóe mắt vẫn còn nét xuân đang lăn tăn.
Hồ Dục Kỳ run rẩy: “Cậu có thể bớt quyến rũ người khác đi không?”
Ôn Nghiên như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục trò chuyện, cổ họng thi thoảng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Hồ Dục Kỳ: “…”
Oh Shit, bỗng cảm thấy lạnh lẽo tựa Bắc Cực.
Buổi chiều Tưởng Tịnh Nghi lại đưa thêm vài bản báo cáo, cô tập trung tinh thần đọc xong thì đã gần năm rưỡi.
Tưởng Tịnh Nghi xách túi đi ngang bàn cô, hỏi: “Về được rồi đó, sao em không về?”
Kỷ Đinh nói: “Bố mẹ em tan làm sẽ đến đón em ạ.”
“Họ đã tới chưa?”
“Chắc phải một lúc nữa.”
Tưởng Tịnh Nghi gật gù rồi khẽ cười: “Vậy chị đi trước, nếu em có vấn đề gì thì cứ liên lạc với chị nhé.”
Kỷ Đinh: “Dạ, cảm ơn chị Tịnh Nghi!”
Mười phút sau, tài xế nhắn tin bảo cô xuống lầu.
Kỷ Đinh lên xe rồi hỏi: “Chú Lưu, sao hôm nay chú đến đón cháu vậy?”
Chú Lưu cười hiền hòa: “Gần đây công ty sếp Kỷ hơi bận, quãng này chắc là chú sẽ đến đón cháu.”
Cô nghe thế cũng không hỏi nhiều: “Dạ, làm phiền chú quá.”
“Không sao, nên làm mà.”
Trên đường về hơi kẹt xe, Kỷ Đinh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi cầm điện thoại lên xem wechat.
Kỷ Đinh: [Anh A Nghiên, anh đang bận ạ?]
Bên kia nhanh chóng gọi video tới, cô đeo tai nghe, bấm máy.
Người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái, dựa vào ghế văn phòng, nhìn màn hình: “Đường Đường tan sở rồi à?”
“Dạ.” Cuối cùng đã thoát khỏi môi trường làm việc căng thẳng kia, Kỷ Đinh bắt đầu kể lể, “Hôm nay em cứ phải đọc báo cáo nghiên cứu suốt, mắt hoa cả rồi.”
Ôn Nghiên cười nói: “Bình thường mà, lúc đầu đều thế, em phải gắng nhớ những logic đó rồi sau đó chuyển thành quan điểm của riêng mình.”
Anh hỏi: “Làm việc cả ngày cảm giác thế nào? Quan hệ với chị Tịnh Nghi ra sao?”
Kỷ Đinh trầm tư: “Môi trường công ty cũng khá tốt, chị Tịnh Nghi cũng rất tốt, chỉ là…”
Nhìn ra sự ngập ngừng của cô nên Ôn Nghiên hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Đinh nói nhỏ: “Chỉ là… vẫn chưa quen xã giao với những người khác, cảm giác họ mạnh mẽ quá, khiến em có chút thiếu tự nhiên…”
Ôn Nghiên khẽ cười vẻ yêu chiều.
“Đường Đường, không sao đâu, ai cũng cần một quá trình từ từ thích nghi mà.”
“Dạ…”
Kỷ Đinh ngần ngại rồi hỏi: “Anh à, trước kia anh cũng thế sao?”
Trong mắt cô, anh gần như vạn năng, vì thế thực sự khó mà tưởng tượng rằng anh cũng có lúc quẫn bách như vậy.
Ai ngờ Ôn Nghiên thẳng thắn đáp: “Ừ.”
Tuy không biết có phải anh muốn dỗ dành xoa dịu mình hay không, nhưng trong lòng Kỷ Đinh vẫn thấy được an ủi khá nhiều.
“MD (tổng giám đốc điều hành, gần như là chức vụ cao nhất trong ngân hàng) lúc đó của anh tính cách khá nóng nảy, hễ cấp dưới có chút sai sót nào là sẽ lớn tiếng mắng chửi ngay. Lúc ở cạnh ông ta anh lúc nào cũng thấp thỏm sợ hãi, chỉ sợ làm không đúng ý ông ta.”
Anh như nhớ ra gì đó, cười lắc đầu: “Lần đầu làm thuyết trình, đối mặt với ông ấy, anh khó tránh khỏi căng thẳng, nói một nửa còn quên lời.”
Kỷ Đinh chớp mắt: “Hả? Vậy phải làm sao?”
“Không làm sao cả.” Ôn Nghiên nói nhẹ bẫng, “Dù sao ông ta cũng không biết anh vốn định nói gì, nếu sau đó anh đã bịa ra một khúc.”
“…”
Phụt hahahaha, được!
Ôn Nghiên nói: “Lần đó anh đã được ông ta khen ngợi, kinh thiên động địa thật!”
Kỷ Đinh bỗng hiểu ra dụng ý của anh.
Mấy đồng nghiệp kia đã trải đời hơn cô những hai, ba năm, đối diện với họ cảm thấy e ngại cũng là điều quá sức bình thường.
Nhưng dù trong lòng sợ hãi đến mấy thì cũng không thể để lộ ra ngoài.
Mà bao giờ cũng phải thể hiện mặt tự tin, đáng tự hào nhất của bản thân.
Người đàn ông dịu dàng nói: “Đường Đường này, thực ra mọi người đều bắt đầu từ con số 0, cứ từ từ, rồi em sẽ trưởng thành.”
“Dạ,” Kỷ Đinh cười, đáy mắt như có ánh sáng lấp lánh, “Cảm ơn anh.”
Cô bỗng cảm thấy một góc mềm mại trong tim đang lún xuống…
Người đàn ông này thực sự đã diễn rất nhiều vai trong cuộc đời cô.
Là người yêu, mà cũng như anh trai, người cha.
Giống như trong đường hầm u tối, anh đi phía trước, cô theo sau, từng bước chậm rãi.
Không cần lo sẽ vấp ngã, vì anh sẽ luôn mở đường cho cô.
Nhưng cô vẫn sẽ sợ hãi bóng đen dài dằng dặc.
Chỉ có thể nhìn theo bóng anh, trò chuyện để quên đi.
Thế nhưng một khoảnh khắc nào đó.
Người đàn ông lại quay người bước tới, ôm cô vào lòng.
Như chú Lưu từng nói, bố mẹ sẽ rất bận vào quãng thời gian này. Hình như vì nghiệp vụ công ty sẽ mở rộng nên đang bàn việc đầu tư.
Liên tục hai tuần, Kỷ Đinh cũng không mấy gặp được họ trong bữa cơm tối. Ngược lại là Kỷ Sâm ngày ngày nhàn rỗi nằm trên sofa chơi game.
“Sao anh có bạn gái rồi mà vẫn cái tính nết này nhỉ?” Cô sỉ vả, “Anh cứ thế này thì chị Dư Di sẽ chia tay anh cho mà xem.”
Kỷ Sâm uể oải nhướng mắt: “Vậy chí ít bây giờ anh mày cũng có bạn gái, còn mày chả có đối tượng nào, làm gì có mặt mũi hoa chân múa tay với anh chứ.”
Kỷ Đinh: “…”
Cảm giác không thể phản bác này.
Đúng là tức chết mà.
Gần 11 giờ, Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung một trước một sau mệt mỏi về nhà, trên người phảng phất mùi rượu.
Kỷ Đinh là cô con gái cưng nên vội đi tới hỏi han.
Nhưng hôm nay Kỷ Nhân Lượng có vẻ tâm trạng khá tốt, gương mặt vui vẻ, cô hỏi: “Bố già, hôm nay gặp chuyện tốt gì ạ?”
Tô Duyệt Dung vừa cởi giày vừa nói: “Hôm nay ăn cơm với đối tác lại gặp được bạn từ nhỏ của bố con.”
Kỷ Nhân Lượng rót một ly nước, ngồi xuống sofa, nói như cảm thán: “Mấy năm nay bố và chú ấy liên lạc cũng ít, ai ngờ lại gặp được nhau, đúng là duyên phận.”
Ông quay sang nhìn Kỷ Đinh: “Chú này họ Du, con trai chú ấy đại học ở Viện MIT, bây giờ đã tốt nghiệp cử nhân rồi, đang định tiếp tục học lên tới tiến sĩ.”
Kỷ Đinh phụ họa: “Giỏi thật đó.”
Tô Duyệt Dung cười: “Bố con à, thấy bạn cũ là kích động, còn hẹn hai nhà chúng ta tối cuối tuần cùng ăn cơm nữa.”
Kỷ Nhân Lượng: “Đến lúc đó con hãy học tập người anh đó nhiều nhiều vào.”
Kỷ Đinh: “Ồ.”
Con trai chú Du Thành tên Du Trác Lâm, ngũ quan chín chắn, là một chàng trai khá sạch sẽ, ưa nhìn.
Lần đầu gặp nhau, anh tỏ ra khá chu đáo, còn mang theo quà cho hai an hem Kỷ Sâm Kỷ Đinh, là bookmark đặc biệt của viện MIT.
Kỷ Đinh quả thực không nghĩ tới chuyện này, chỉ có thể vận dụng kỹ năng mồm mép, ra sức nịnh nọt vợ chồng Du Thành khiến họ rất hài lòng, phấn khởi.
Trong bữa ăn, Du Trác Lâm ngồi cạnh Kỷ Đinh, trò chuyện vu vơ với cô.
Có lẽ do sống ở Mỹ nên tính cách của anh khá hướng ngoại, thích cười, cũng rất g-lăng, phong độ.
Kỷ Đinh: “Nói ra thì em cũng chưa từng tới MIT đó, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đi thử cho biết.”
Du Trác Lâm nói ngay: “Nếu lần sau em tới Boston thì phải nói anh biết, anh sẽ làm hướng dẫn viên cho.”
Anh bổ sung: “Anh cũng có thể dẫn em đi chơi bên Harvard, đúng lúc bên đó anh cũng có nhiều bạn, có thể cùng ăn cơm với nhau.”
Kỷ Đinh đương nhiên không từ chối việc mở rộng quan hệ nên cười tít mắt: “Được ạ, vậy phải cảm ơn anh Trác Lâm rồi.”
“Đừng khách sáo.” Du Trác Lâm cười, “Còn nữa, chúng ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, em gọi anh bằng tên là được, Trác Lâm hoặc Kevin.”
“Được, em biết rồi.” Kỷ Đinh nhanh nhảu, “Kevin.”
Du Trác Lâm cười nói: “Vậy ta add wechat chứ?”
Kỷ Đinh: “Được được.”
Du Thành thấy hai người họ thì than thở với Kỷ Nhân Lượng: “Hai đứa trẻ này ở cạnh nhau vui vẻ quá.”
Câu này trùng hợp bị Kỷ Sâm nghe thấy, khẽ hừ một tiếng.
Chắc anh đã cảm nhận được ý muốn mai mối của hai nhà rồi.
Kỷ Đinh và Du Trác Lâm trò chuyện rôm rả, không hề phát giác ra. Cha mẹ hai bên bắt đầu nhớ lại chuyện thời xưa, một mình Kỷ Sâm ngồi giữa, chán nản nghịch điện thoại.
Lát sau.
Anh giơ máy lên, lén chụp Kỷ Đinh và Du Trác Lâm rồi nhắn vào nhóm chat 3 người bạn.
Kỷ Sâm: [Mau lại xem em gái tôi và bạn trai tương lai của nó! Nghiên, Trạch Vũ.]
Lời tác giả: Ôn Nghiên:???
Trạch Vũ: Hahahahahaha tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!
Nếu ai đó bị mắc kẹt trong một loạt các thuật ngữ như bên cung, bên cầu, tốc độ vận hành, mức sử dụng công suất, v.v…
Thì đó là vì người đó chưa từng thấy một chuỗi các công thức glyphosate, methylchlorosilanes cơ bản, chất bịt kín silicone và para-aminoanisole.
Cứu con với!!! ?
Ngày đầu tiên thực tập, cô đã cảm nhận được sự thử thách cực lớn.
Nhưng vì có nhiệm vụ nặng nề, Kỷ Đinh đành phải gia tăng tốc độ đọc xong sáu bản báo cáo.
Lúc đi tìm Tưởng Tịnh Nghi, cô ấy đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cô thì nói: “Đúng lúc đến giờ cơm, cùng đi ăn nhé, vừa ăn vừa nói.”
Hai người đi tới trung tâm mua sắm cạnh đó.
Tưởng Tịnh Nghi dẫn Kỷ Đinh đi vào phố ẩm thực dưới tầng ngầm, hỏi: “Em thích ăn đồ Nhật không?”
Kỷ Đinh cười đáp: “Dạ, em khá thích ạ.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta ăn sushi băng chuyền đi.”
Ngồi vào chỗ, Tưởng Tịnh Nghi không hỏi ngay về bản báo cáo mà lại trò chuyện vu vơ: “Học ở Thanh Hoa cảm giác thế nào?”
“Rất tốt ạ. Học được rất nhiều thứ, môi trường sống em cũng thích.”
Tưởng Tịnh Nghi: “Có tham gia hội nhóm nào không?”
Kỷ Đinh cười, gật đầu: “Em tham gia Hội sinh viên, hiệp hội tiền tệ, Câu lạc bộ Nghệ thuật và Nhảy đường phố.”
Nghe thế, Tưởng Tịnh Nghi cũng mỉm cười: “Xem ra cuộc sống ở trường của em cũng phong phú quá.”
Cô ấy bưng ly trà lên hớp một ngụm: “Hãy trân trọng quãng thời gian hiện tại, chị khá là nhớ những tháng ngày còn học ở trường đó.”
Có lẽ vì mới bước chân vào xã hội và nếm trải tình người ấm lạnh, mới nhận ra những mối quan hệ thật lòng và đơn thuần trong trường thật đáng quý biết bao.
Kỷ Đinh mím môi: “Dạ, chắc chắn rồi.”
Tưởng Tịnh Nghi lại cười, giọng ôn hòa: “Sáng nay đọc báo cáo cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng cũng hỏi!
Kỷ Đinh vội lấy quyển sổ ghi chép ra, nói một lượt.
Nghe xong Tưởng Tịnh Nghi gật gù vẻ tán đồng: “Tốt đó.”
Kỷ Đinh thật thà: “Chỉ là có chỗ em vẫn chưa hiểu, lát nữa về có thể sẽ phải hỏi chị Tịnh Nghi thêm ạ.”
Tưởng Tịnh Nghi: “Không sao. Em có bất cứ câu hỏi gì đều có thể tìm chị.” Rồi bổ sung, “Khó khăn lắm mới đến thực tập một lần, học hỏi nhiều mới là quan trọng nhất.”
Trong lòng Kỷ Đinh như có thứ gì chạm tới, để lộ nụ cười cảm kích: “Vâng ạ, cảm ơn chị Tịnh Nghi!”
Tính cách Tưởng Tịnh Nghi khá lạnh nhạt nhưng Kỷ Đinh vẫn cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói nên có phần cảm động.
Buổi trưa chỉ được nghỉ một tiếng đồng hồ, sau khi cô trở về công ty, cuối cùng cũng có thời gian trả lời tin nhắn wechat.
Trong nhóm gia đình, bố mẹ đều hỏi cảm nhận của cô, Kỷ Đinh nói: [Rất tốt ạ, mọi thứ đều suôn sẻ, bố mẹ yên tâm.]
Cô mở danh sách ra, tìm [Trái tim] của cô.
Ban nãy lén xem điện thoại mấy lần, thử xem Ôn nghiên có bị cô trêu ghẹo không, lần này Kỷ Đinh có thể nói là gấp gáp mở khung chat ra xem.
Quả nhìn nhìn thấy một tin nhắn mới của anh.
[Trái tim]: [Muazzz [đỏ mặt]]
Kỷ Đinh: “!!!”
Trời ơi!!!
Khó mà tưởng tượng anh A Nghiên vẻ mặt anh khi gõ những chữ này!
Khóe môi cô không kiềm chế được mà cong lên, ngọt ngào lan tỏa trong tim, cảm giác tê dại.
A tôi chết mất!
Người đàn ông này.
Quá! Đáng! Yêu!
Kỷ Đinh mím môi trả lời: [[Một cái muazzzz siêu to.jpg]]
Sau khi gửi emo đó, cô chưa kịp gõ câu sau mà bên kia đã trả lời ngay: [Em ăn cơm chưa? [hôn hôn]]
Kỷ Đinh như bắn pháo: [Dạ ăn rồi, còn anh? [hôn hôn]]
[Trái tim]: “Anh mới ăn xong [hôn hôn]]
[Trái tim]: [Buổi trưa em có thể ngủ nửa tiếng [hôn hôn]]
Nhìn một chuỗi [hôn hôn], Kỷ Đinh ôm điện thoại thầm la hét trong lòng – anh A Nghiên hôm nay ngọt ngào quá!!!
Kỷ Đinh: [gật đầu như gà mổ thóc.jpg]
Cô vội bổ sung: [Hôm nay lại nhớ anh rồi, em muốn một tấm hình selfie của anh, nhìn hình nhớ người [mắc cỡ]]
Một phút sau.
[Trái tim]: [[hình ảnh]]
Một tấm hình tự sướng mà ống kính chĩa thẳng vào mặt, nhưng vẫn đẹp trai 360 độ không có góc chết.
Kỷ Đinh: [Muốn đánh đu trên rèm mi cong của anh, muốn trượt cầu trượt trên sống mũi của anh]
Kỷ Đinh: [Yêu anh chết được, sao anh lại đẹp đến thế [đỏ mặt]]
Từ khi khởi động mô thức trêu ghẹo anh, cô nhận ra mình càng lúc càng thích trò này, lúc nào cũng muốn chọc anh.
Bên kia.
Trong phòng họp x-b, mấy người đều nhìn thấy Ôn Nghiên cầm điện thoại không ngừng gõ chữ, dường như đang nói chuyện với ai đó.
Khóe môi anh luôn cong cong, trong mắt cũng không che giấu nụ cười.
Hồ Dục Kỳ thu dọn hộp cơm, đang định bò ra chợp mắt một chút thì quay sang nhìn thấy vẻ mặt Ôn Nghiên, không nhịn được xuýt xoa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ôn Nghiên ngước lên nhìn anh ta, khóe mắt vẫn còn nét xuân đang lăn tăn.
Hồ Dục Kỳ run rẩy: “Cậu có thể bớt quyến rũ người khác đi không?”
Ôn Nghiên như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục trò chuyện, cổ họng thi thoảng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Hồ Dục Kỳ: “…”
Oh Shit, bỗng cảm thấy lạnh lẽo tựa Bắc Cực.
Buổi chiều Tưởng Tịnh Nghi lại đưa thêm vài bản báo cáo, cô tập trung tinh thần đọc xong thì đã gần năm rưỡi.
Tưởng Tịnh Nghi xách túi đi ngang bàn cô, hỏi: “Về được rồi đó, sao em không về?”
Kỷ Đinh nói: “Bố mẹ em tan làm sẽ đến đón em ạ.”
“Họ đã tới chưa?”
“Chắc phải một lúc nữa.”
Tưởng Tịnh Nghi gật gù rồi khẽ cười: “Vậy chị đi trước, nếu em có vấn đề gì thì cứ liên lạc với chị nhé.”
Kỷ Đinh: “Dạ, cảm ơn chị Tịnh Nghi!”
Mười phút sau, tài xế nhắn tin bảo cô xuống lầu.
Kỷ Đinh lên xe rồi hỏi: “Chú Lưu, sao hôm nay chú đến đón cháu vậy?”
Chú Lưu cười hiền hòa: “Gần đây công ty sếp Kỷ hơi bận, quãng này chắc là chú sẽ đến đón cháu.”
Cô nghe thế cũng không hỏi nhiều: “Dạ, làm phiền chú quá.”
“Không sao, nên làm mà.”
Trên đường về hơi kẹt xe, Kỷ Đinh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi cầm điện thoại lên xem wechat.
Kỷ Đinh: [Anh A Nghiên, anh đang bận ạ?]
Bên kia nhanh chóng gọi video tới, cô đeo tai nghe, bấm máy.
Người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái, dựa vào ghế văn phòng, nhìn màn hình: “Đường Đường tan sở rồi à?”
“Dạ.” Cuối cùng đã thoát khỏi môi trường làm việc căng thẳng kia, Kỷ Đinh bắt đầu kể lể, “Hôm nay em cứ phải đọc báo cáo nghiên cứu suốt, mắt hoa cả rồi.”
Ôn Nghiên cười nói: “Bình thường mà, lúc đầu đều thế, em phải gắng nhớ những logic đó rồi sau đó chuyển thành quan điểm của riêng mình.”
Anh hỏi: “Làm việc cả ngày cảm giác thế nào? Quan hệ với chị Tịnh Nghi ra sao?”
Kỷ Đinh trầm tư: “Môi trường công ty cũng khá tốt, chị Tịnh Nghi cũng rất tốt, chỉ là…”
Nhìn ra sự ngập ngừng của cô nên Ôn Nghiên hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Đinh nói nhỏ: “Chỉ là… vẫn chưa quen xã giao với những người khác, cảm giác họ mạnh mẽ quá, khiến em có chút thiếu tự nhiên…”
Ôn Nghiên khẽ cười vẻ yêu chiều.
“Đường Đường, không sao đâu, ai cũng cần một quá trình từ từ thích nghi mà.”
“Dạ…”
Kỷ Đinh ngần ngại rồi hỏi: “Anh à, trước kia anh cũng thế sao?”
Trong mắt cô, anh gần như vạn năng, vì thế thực sự khó mà tưởng tượng rằng anh cũng có lúc quẫn bách như vậy.
Ai ngờ Ôn Nghiên thẳng thắn đáp: “Ừ.”
Tuy không biết có phải anh muốn dỗ dành xoa dịu mình hay không, nhưng trong lòng Kỷ Đinh vẫn thấy được an ủi khá nhiều.
“MD (tổng giám đốc điều hành, gần như là chức vụ cao nhất trong ngân hàng) lúc đó của anh tính cách khá nóng nảy, hễ cấp dưới có chút sai sót nào là sẽ lớn tiếng mắng chửi ngay. Lúc ở cạnh ông ta anh lúc nào cũng thấp thỏm sợ hãi, chỉ sợ làm không đúng ý ông ta.”
Anh như nhớ ra gì đó, cười lắc đầu: “Lần đầu làm thuyết trình, đối mặt với ông ấy, anh khó tránh khỏi căng thẳng, nói một nửa còn quên lời.”
Kỷ Đinh chớp mắt: “Hả? Vậy phải làm sao?”
“Không làm sao cả.” Ôn Nghiên nói nhẹ bẫng, “Dù sao ông ta cũng không biết anh vốn định nói gì, nếu sau đó anh đã bịa ra một khúc.”
“…”
Phụt hahahaha, được!
Ôn Nghiên nói: “Lần đó anh đã được ông ta khen ngợi, kinh thiên động địa thật!”
Kỷ Đinh bỗng hiểu ra dụng ý của anh.
Mấy đồng nghiệp kia đã trải đời hơn cô những hai, ba năm, đối diện với họ cảm thấy e ngại cũng là điều quá sức bình thường.
Nhưng dù trong lòng sợ hãi đến mấy thì cũng không thể để lộ ra ngoài.
Mà bao giờ cũng phải thể hiện mặt tự tin, đáng tự hào nhất của bản thân.
Người đàn ông dịu dàng nói: “Đường Đường này, thực ra mọi người đều bắt đầu từ con số 0, cứ từ từ, rồi em sẽ trưởng thành.”
“Dạ,” Kỷ Đinh cười, đáy mắt như có ánh sáng lấp lánh, “Cảm ơn anh.”
Cô bỗng cảm thấy một góc mềm mại trong tim đang lún xuống…
Người đàn ông này thực sự đã diễn rất nhiều vai trong cuộc đời cô.
Là người yêu, mà cũng như anh trai, người cha.
Giống như trong đường hầm u tối, anh đi phía trước, cô theo sau, từng bước chậm rãi.
Không cần lo sẽ vấp ngã, vì anh sẽ luôn mở đường cho cô.
Nhưng cô vẫn sẽ sợ hãi bóng đen dài dằng dặc.
Chỉ có thể nhìn theo bóng anh, trò chuyện để quên đi.
Thế nhưng một khoảnh khắc nào đó.
Người đàn ông lại quay người bước tới, ôm cô vào lòng.
Như chú Lưu từng nói, bố mẹ sẽ rất bận vào quãng thời gian này. Hình như vì nghiệp vụ công ty sẽ mở rộng nên đang bàn việc đầu tư.
Liên tục hai tuần, Kỷ Đinh cũng không mấy gặp được họ trong bữa cơm tối. Ngược lại là Kỷ Sâm ngày ngày nhàn rỗi nằm trên sofa chơi game.
“Sao anh có bạn gái rồi mà vẫn cái tính nết này nhỉ?” Cô sỉ vả, “Anh cứ thế này thì chị Dư Di sẽ chia tay anh cho mà xem.”
Kỷ Sâm uể oải nhướng mắt: “Vậy chí ít bây giờ anh mày cũng có bạn gái, còn mày chả có đối tượng nào, làm gì có mặt mũi hoa chân múa tay với anh chứ.”
Kỷ Đinh: “…”
Cảm giác không thể phản bác này.
Đúng là tức chết mà.
Gần 11 giờ, Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung một trước một sau mệt mỏi về nhà, trên người phảng phất mùi rượu.
Kỷ Đinh là cô con gái cưng nên vội đi tới hỏi han.
Nhưng hôm nay Kỷ Nhân Lượng có vẻ tâm trạng khá tốt, gương mặt vui vẻ, cô hỏi: “Bố già, hôm nay gặp chuyện tốt gì ạ?”
Tô Duyệt Dung vừa cởi giày vừa nói: “Hôm nay ăn cơm với đối tác lại gặp được bạn từ nhỏ của bố con.”
Kỷ Nhân Lượng rót một ly nước, ngồi xuống sofa, nói như cảm thán: “Mấy năm nay bố và chú ấy liên lạc cũng ít, ai ngờ lại gặp được nhau, đúng là duyên phận.”
Ông quay sang nhìn Kỷ Đinh: “Chú này họ Du, con trai chú ấy đại học ở Viện MIT, bây giờ đã tốt nghiệp cử nhân rồi, đang định tiếp tục học lên tới tiến sĩ.”
Kỷ Đinh phụ họa: “Giỏi thật đó.”
Tô Duyệt Dung cười: “Bố con à, thấy bạn cũ là kích động, còn hẹn hai nhà chúng ta tối cuối tuần cùng ăn cơm nữa.”
Kỷ Nhân Lượng: “Đến lúc đó con hãy học tập người anh đó nhiều nhiều vào.”
Kỷ Đinh: “Ồ.”
Con trai chú Du Thành tên Du Trác Lâm, ngũ quan chín chắn, là một chàng trai khá sạch sẽ, ưa nhìn.
Lần đầu gặp nhau, anh tỏ ra khá chu đáo, còn mang theo quà cho hai an hem Kỷ Sâm Kỷ Đinh, là bookmark đặc biệt của viện MIT.
Kỷ Đinh quả thực không nghĩ tới chuyện này, chỉ có thể vận dụng kỹ năng mồm mép, ra sức nịnh nọt vợ chồng Du Thành khiến họ rất hài lòng, phấn khởi.
Trong bữa ăn, Du Trác Lâm ngồi cạnh Kỷ Đinh, trò chuyện vu vơ với cô.
Có lẽ do sống ở Mỹ nên tính cách của anh khá hướng ngoại, thích cười, cũng rất g-lăng, phong độ.
Kỷ Đinh: “Nói ra thì em cũng chưa từng tới MIT đó, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đi thử cho biết.”
Du Trác Lâm nói ngay: “Nếu lần sau em tới Boston thì phải nói anh biết, anh sẽ làm hướng dẫn viên cho.”
Anh bổ sung: “Anh cũng có thể dẫn em đi chơi bên Harvard, đúng lúc bên đó anh cũng có nhiều bạn, có thể cùng ăn cơm với nhau.”
Kỷ Đinh đương nhiên không từ chối việc mở rộng quan hệ nên cười tít mắt: “Được ạ, vậy phải cảm ơn anh Trác Lâm rồi.”
“Đừng khách sáo.” Du Trác Lâm cười, “Còn nữa, chúng ta tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, em gọi anh bằng tên là được, Trác Lâm hoặc Kevin.”
“Được, em biết rồi.” Kỷ Đinh nhanh nhảu, “Kevin.”
Du Trác Lâm cười nói: “Vậy ta add wechat chứ?”
Kỷ Đinh: “Được được.”
Du Thành thấy hai người họ thì than thở với Kỷ Nhân Lượng: “Hai đứa trẻ này ở cạnh nhau vui vẻ quá.”
Câu này trùng hợp bị Kỷ Sâm nghe thấy, khẽ hừ một tiếng.
Chắc anh đã cảm nhận được ý muốn mai mối của hai nhà rồi.
Kỷ Đinh và Du Trác Lâm trò chuyện rôm rả, không hề phát giác ra. Cha mẹ hai bên bắt đầu nhớ lại chuyện thời xưa, một mình Kỷ Sâm ngồi giữa, chán nản nghịch điện thoại.
Lát sau.
Anh giơ máy lên, lén chụp Kỷ Đinh và Du Trác Lâm rồi nhắn vào nhóm chat 3 người bạn.
Kỷ Sâm: [Mau lại xem em gái tôi và bạn trai tương lai của nó! Nghiên, Trạch Vũ.]
Lời tác giả: Ôn Nghiên:???
Trạch Vũ: Hahahahahaha tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!