Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa - Trang 2
Chương 30: Tập huấn quân sựu
Nếu bảo Kỷ Đinh đặt một từ quan trọng cho kỳ tập huấn quân sự này, thì chắc chắn sẽ là “giày vò”.
Sau khi bị tra tấn liên tục, trong nhóm lớp có bạn nói muốn mời các thầy ăn khuya, hỏi xem có ai tham gia không, Kỷ Đinh liền quả quyết gia nhập.
Để sau này có thể thoải mái hơn, cô quyết định đi để gia tăng tình cảm.
Cuối cùng có sáu bạn, và bốn thầy.
Mọi người mua xiên tê cay, vừa ăn vừa trò chuyện.
Kỷ Đinh nhận ra các thầy khi hết giờ dạy đều rất dễ chịu, hòa nhã, cô cũng trở nên to gan hơn, nói những lời chọc cười họ.
Mấy hôm sau, vẫn như cũ.
Ban ngày lúc tập đứng, thái độ của hàng trưởng rõ ràng đã thân thiện hơn, thậm chí còn giúp Kỷ Đinh chỉnh lại cổ áo.
Thầy vừa chỉnh vừa đùa: “Em mặc đồ có hơi vội đấy, tối qua làm gì vậy?”
Đối với lời đùa cợt có hàm ý khác, trong lòng Kỷ Đinh vốn không mấy dễ chịu, nhưng ngoài mặt cô không tỏ ý gì khác mà mỉm cười: “Không phải là cùng các thầy đi ăn khuya sao ạ? Lẽ nào thầy quên rồi?”
Hàng trưởng cười tủm tỉm, nhướng mày rồi tiếp tục đi vòng vòng.
Thời gian để các sinh viên học lên thạc sĩ vào học chậm hơn, Ôn Nghiên làm xong mọi thủ tục, cuối cùng cũng có thời gian hẹn Kỷ Đinh cùng đi ăn.
Để tiện cho cô, anh chọn địa điểm ở Tử Kinh Viên.
Nửa tháng không gặp, Kỷ Đinh nhìn thấy anh thì rất vui, vẫy tay gọi: “Anh A Nghiên!”
“Đinh Đinh.” Nhìn thấy cô mặc đồ quân sự, trong mắt Ôn Nghiên hiện lên nét cười.
Anh giúp cô tháo balo xuống đặt trên ghế: “Em đi lấy đồ ăn đi, anh trông giúp em cho.”
Kỳ tập huấn thực sự quá lao lực, Kỷ Đinh đói tới mức dạ dày kêu réo, không kiềm chế được lấy thêm vài món nữa.
Lúc về chỗ ngồi cô mới nhận ra, thế này hình như hơi mất hình tượng.
Cũng may người ấy chỉ cười nhìn cô, sau đó đứng lên đi lấy thức ăn.
Thế là Kỷ Đinh liền ngồi xuống, chống cằm chờ anh.
Lát sau có nam sinh bưng khay đi tới, hỏi: “Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
“Xin lỗi, đã có người rồi.”
Vốn tưởng đối phương sẽ đi ngay, ai ngờ cậu ta gãi đầu, chuyển đề tài: “Chị gái nhỏ, ban nãy tôi đã chú ý đến cậu rất lâu rồi, mạo muội hỏi một câu là cậu đã có bạn trai chưa?”
Lần đầu gặp cảnh bắt chuyện làm quen ở nhà ăn.
Kỷ Đinh chớp mắt.
Cậu ta nói: “Nếu không có thì tôi có thể thêm wechat của cậu không?”
“…” Kỷ Đinh cười cười, khéo léo nói, “Xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”
Lúc này Ôn Nghiên vừa quay lại, ngồi xuống cạnh cô, theo thói quen xoa đầu cô. Nhìn thấy nam sinh vẫn đứng như trời trồng, anh nghi hoặc hỏi: “Đinh Đinh, bạn này là?”
Tán tỉnh làm quen với bạn gái người ta ngay trước mắt người ta mà họ vẫn chưa phát hiện, không phải là chuyện tồi tệ nhất.
Tồi tệ hơn là, cậu ta phát hiện ra điều kiện mọi mặt của tình địch đều khiến cậu ta thấy xấu hổ.
Sắc mặt nam sinh đỏ bừng, lên tiếng chào rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Khóe môi Kỷ Đinh thoáng cong lên.
Cho dù hiểu lầm, thì kiểu hiểu lầm này cũng khiến cô thấy ngọt ngào.
“Bạn hả?”
Ôn Nghiên vừa ăn vừa lơ đãng hỏi.
Kỷ Đinh ngẩng lên cười với anh: “Không quen ạ.”
Ôn Nghiên như hiểu ra gì đó, nhếch môi: “Xem ra Đinh Đinh của chúng ta có sức hấp dẫn thật.”
“Không bằng anh.” Đinh Đinh chớp mắt, “Trên tường tỏ tình ngày nào cũng có người gọi tên anh!”
“Vậy à?” Anh cười khẽ, “Bình thường anh không mấy chú ý những cái đó.”
Buổi tối vẫn phải tập quân sự nên ăn xong, Ôn Nghiên lái xe đưa Kỷ Đinh ra sân Đông. Trên đường đi, anh hỏi: “Tập quân sự vẫn suôn sẻ chứ?”
“Vẫn ổn ạ, chỉ là mệt quá.”
Gió ấm áp thổi tung lọn tóc, phía trước vẳng đến giọng nói ấm áp của anh: “Vất vả quá.”
Xe ngừng lại cạnh sân tập, dưới bóng cây, ánh trăng lười nhác xuyên qua chiếu xuống sân.
Người đàn ông cúi đầu chỉnh lại cổ áo giúp cô: “Đi đi.”
Anh cười: “Cuối tuần anh lại khao em ăn món ngon.”
“Vậy em chờ đó nhé!” Đôi mắt Kỷ Đinh cong lên, cô vẫy tay rồi tung tăng chạy đi.
Trên sân đã có một số bạn, cô lẻn vào hàng ngũ, rất nghiêm chỉnh khoanh chân ngồi xuống.
Đinh Linh len lén xán tới: “Đinh Đinh, ban nãy người đưa cậu tới là bạn trai cậu hả?”
Tuy cách rất xa, ánh đèn lại mờ tối nên không nhìn rõ ngoại hình, nhưng điều này hoàn toàn không gây trở ngại tới máu bà tám đang hừng hực cháy trong người.
Kỷ Đinh khựng lại: “Không phải, là đàn anh tớ quen thôi…”
Thấy bộ dạng ậm ừ của cô, Đinh Linh rất chu đáo không hỏi tiếp, nhưng vẫn phát ra một tiếng mờ ám “ồ chà…”
Tối nay dạy cách đeo mặt nạ chống độc, yêu cầu trong thời gian ngắn phải đeo chỉnh tề bằng động tác tiêu chuẩn nhất.
Mặt Kỷ Đinh nhỏ, đeo mặt nạ vào cứ cảm thấy hơi rộng, cứ phải chỉnh lại vị trí mãi.
Hàng trưởng từ phía sau bước lên, đứng trước mặt cô: “Đừng nhúc nhích.”
Kỷ Đinh không dám động đậy nữa, đứng thẳng băng như cây tùng, mắt nhìn thẳng phía trước.
Hàng trưởng như cười một tiếng, đưa tay giúp cô chỉnh lại độ dài của dây đeo.
Anh ta không nói, Kỷ Đinh cũng không dám thở mạnh, đến mấy chục giây trôi qua rồi anh ta mới nói: “Được rồi.”
Cảm giác kỳ quặc ấy lại tới.
Không nói rõ là gì, chỉ là thấy kỳ lạ.
Kỷ Đinh cười: “Cảm ơn thầy ạ.”
Kỳ quân sự đã qua hơn nửa, các bạn học cuối cùng đã nghênh đón sự kiện quan trọng – diễu hành quân sự.
12 giờ đêm xuất phát, đi bộ 20 cây số, nghe các đàn anh đàn chị nói phải đi tới bốn, năm tiếng đồng hồ, lúc về trường thì trời đã sắp sáng, đúng là ma quỷ!
Không chỉ thế, mỗi người phải vác quân trang rất nặng trên vai để trải nghiệm cảm giác hành quân.
Các bạn nửa đêm tập trung ở sân Đông, người nào người nấy đều chộn rộn. Các hàng bắt đầu xuất phát từ cổng trường, men theo con đường để đi.
Hai giờ sau, bắt đầu thấm mệt.
Người lĩnh đội đi phía trước vốn khí thế bừng bừng giờ bắt đầu chậm lại, các bạn cũng bắt đầu xê dịch vị trí trong hàng, thậm chí không thể nhận ra là mấy hàng nữa.
Có bạn nam nghịch ngợm trong lớp bắt đầu hát: “Tôi muốn sống bùng cháy! Giống như cất cánh bay lên bầu trời bao la!”
Mọi người đều tưởng cậu ta sẽ bị thầy trách mắng, ai ngờ lại được ngầm đồng ý nên những tiếng hát bắt đầu cất lên, thêm màu sắc vui nhộn hoạt bát cho hành trình này.
Vai Kỷ Đinh bị dây đeo xiết tới đau nhức, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ trong tiếng hát phóng khoáng tự do kia.
Là thanh xuân đầy ý chí và nhiệt huyết.
Tự do, không bị bó buộc.
Họ có thể muốn hát thì hát, muốn nghịch thì nghịch. Mọi người đều ở bên nhau, tốt biết bao!
Đi được nửa đường thì ngừng tại chỗ nghỉ ngơi hai mươi phút, thầy huấn luyện hỏi có ai muốn hát một bài để vực dậy tinh thần hay không.
Một nam sinh có quan hệ khá tốt với Kỷ Đinh tích cực giơ tay, nói muốn tặng cả nhà bài hát “Thành phố”, mới đầu hát thì rất ổn, ai ngờ đến đoạn điệp khúc thì lạc tông lạc nhịp hết cả.
Mọi người cười xòa.
Sau đó thì quay về. Có lẽ đã quen với cường độ này nên tinh thần mọi người trở nên hào hứng hơn.
Trò chuyện, hát hò, nói cười lớn tiếng, mọi phiền não đều quẳng hết ra sau.
Đi bộ mấy tiếng liền khiến đôi chân Kỷ Đinh tê nhức, mồ hôi đã thấm ướt áo, vừa nhớp vừa bẩn rất khó chịu, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì.
Hàng trưởng lúc này xán lại gần, khoác vai cô, nói bằng giọng điệu thường ngày: “Có ổn không đó em?”
Vai Kỷ Đinh cứng đờ, lẳng lặng xích ra kéo dài khoảng cách, vừa th.ở dốc vừa cười gượng: “Vẫn ổn ạ.”
Hàng trưởng quan sát cô rồi cười với vẻ khó hiểu.
Kỷ Đinh cố đè nén cảm giác lạ lùng trong lòng, mím môi đi thẳng.
Lúc về trường thì đã năm giờ sáng, nhưng Kỷ Đinh lại không buồn ngủ chút nào. Trong nhóm, Giải Tích hẹn Điền Giai Tuệ và cô đi dạo trong trường, Kỷ Đinh ngẫm nghĩ rồi đáp “được”.
Quãng này ba người ít khi gặp nhau, vì thế vừa gặp đã than thở kể lể những chuyện đã xảy ra.
Điền Giai Tuệ hóng hớt: “Nghe nói bên học viện xây dựng có một bạn nữ đã hẹn hò với thầy quân sự đó, chuyện này các cậu có biết không?”
Kỷ Đinh: “Hả?”
Điền Giai Tuệ lại cười hí hửng: “Thầy bên hàng bọn tớ cũng đẹp trai lắm, tớ cũng muốn ra tay tiếc là chỉ dám nhìn, không dám làm.”
Nói đến việc này, Kỷ Đinh bất giác nghĩ đến thái độ kỳ quặc mấy hôm nay của hàng trưởng, thế là kể chuyện đó cho hai bạn nghe.
Điền Giai Tuệ hỏi: “Có phải thầy ấy có ý với cậu không?”
Giải Tích nhướng mày: “Nhìn từ góc độ con trai thì chắc chắn là có.”
Kỷ Đinh nhíu mày: “Nhưng tớ không thích như vậy, mờ ám quá, tớ lại không thể tránh né.”
Họ men theo con đường chính đi về phía Nam, ghé tiệm tạp hóa mua đá bào đậu xanh. Lúc trả tiền, Giải Tích chợt nói: “Tôi nghĩ ra một cách!”
Kỷ Đinh: “Cách gì?”
“Lần sau lúc mọi người đi ăn khuya cứ bảo tôi giả làm bạn trai cậu, như vậy có lẽ thầy ấy sẽ không có suy nghĩ gì với cậu nữa.”
Kỷ Đinh ngần ngại: “Cách này hình như cũng được…”
Giải Tích ngẩng cao đầu, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh lúc đó: “Tôi phải nói thẳng với thầy ấy, ‘đừng có động tay động chân với bạn gái em, có bản lĩnh thì nhắm vào em này!’”
Kỷ Đinh: “Stop stop!”
Quả nhiên không thể tin cậu chàng ngây thơ này được.
Nếu thật là vậy thì họ có thể sống sót bước ra khỏi quán ăn hay không thì còn chưa biết. ?
Cô đỡ trán: “Thôi, tớ vẫn nên nhịn vậy, dù sao cũng sắp kết thúc rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng đề nghị của Giải Tích cũng đã cho Kỷ Đinh một con đường – cô không nhờ tên ngốc này giả là bạn trai, nhưng có thể tìm người khác!
Kiểu biết diễn kịch, đáng tin, là được!
Kỷ Đinh nhẩm tính mà thấy trong lòng bắt đầu xao động – cô muốn nhờ anh A Nghiên đến giúp mình.
Nhưng cô lại hơi do dự, mãi không quyết được.
Đối với quan hệ của họ, yêu cầu này có chút vi diệu khó nói, một khi nói ra có thể sẽ đẩy sự việc theo một chiều hướng không kiểm soát được.
Anh tỉnh táo như vậy, không chừng có thể nhận ra suy nghĩ thật sự của cô.
Kỷ Đinh cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thận trọng chọn không nói.
Tối hôm sau lại có bạn hẹn cô cùng đi ăn đêm với thầy.
Đi ăn chung nhiều lần rồi nên đã phát triển tình bạn cách mạng, Kỷ Đinh không tiện từ chối, đành phải nhận lời.
Lần này là buổi tụ tập quy mô nhỏ.
Bốn bạn và hai thầy, trong đó lại có hàng trưởng của Kỷ Đinh.
Kỷ Đinh cứ cảm giác thầy chỉ toàn nhìn mình, thế là lặng lẽ cúi đầu ăn, không dám nói nhiều một câu.
Mọi người đang hào hứng thì hàng trưởng bỗng cười nói: “Mềm Mại của chúng ta sao hôm nay ít nói vậy? Không giống em mọi ngày.”
Đũa trong tay cô run lên, sực nhớ ra - ồ, họ còn đặt biệt danh này cho cô.
Thư Văn có lần vô tình nghe thấy mấy thầy giáo trêu chọc Kỷ Đinh, nói rằng trông cô có vẻ yếu ớt dễ bị đẩy ngã, chi bằng đặt nickname là Mềm Mại.
Ban đầu khi biết chuyện này thì có cảm giác bị xúc phạm, bây giờ anh ta còn nói ra trước mặt mọi người, thật là…
Không biết tôn trọng người khác.
Kỷ Đinh cố giữ sắc mặt vui vẻ: “Hôm nay không khỏe ạ.”
Ông thầy kia lên tiếng chọc: “Lão Tam, có phải ban ngày cậu bắt tập nặng quá rồi không?
“Làm gì có?” Hàng trưởng liếc nhìn cô, thong thả giơ tay lên véo má Kỷ Đinh, nói như đùa: “Em nói xem, bình thường có phải thầy cưng em nhất không?”
Kỷ Đinh không ngờ giữa chốn công cộng mà anh ta cũng dám làm vậy, trong tích tắc suýt thì bùng nổ, đứng bật dậy.
Cả bàn đều nhìn cô, Kỷ Đinh gắng nở nụ cười: “Đúng thế, hàng trưởng là tốt nhất, thầy muốn ăn gì để em đi mua thêm ạ?”
Hàng trưởng nhướng mày, định nói gì thì bỗng nghe một giọng đàn ông vang lên: “Đinh Đinh, em ở đây hả.”
Hàng mi Kỷ Đinh run run, gần như đờ người.
Ôn Nghiên tới trước mặt cô, yêu chiều xoa đầu cô, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Sau khi bị tra tấn liên tục, trong nhóm lớp có bạn nói muốn mời các thầy ăn khuya, hỏi xem có ai tham gia không, Kỷ Đinh liền quả quyết gia nhập.
Để sau này có thể thoải mái hơn, cô quyết định đi để gia tăng tình cảm.
Cuối cùng có sáu bạn, và bốn thầy.
Mọi người mua xiên tê cay, vừa ăn vừa trò chuyện.
Kỷ Đinh nhận ra các thầy khi hết giờ dạy đều rất dễ chịu, hòa nhã, cô cũng trở nên to gan hơn, nói những lời chọc cười họ.
Mấy hôm sau, vẫn như cũ.
Ban ngày lúc tập đứng, thái độ của hàng trưởng rõ ràng đã thân thiện hơn, thậm chí còn giúp Kỷ Đinh chỉnh lại cổ áo.
Thầy vừa chỉnh vừa đùa: “Em mặc đồ có hơi vội đấy, tối qua làm gì vậy?”
Đối với lời đùa cợt có hàm ý khác, trong lòng Kỷ Đinh vốn không mấy dễ chịu, nhưng ngoài mặt cô không tỏ ý gì khác mà mỉm cười: “Không phải là cùng các thầy đi ăn khuya sao ạ? Lẽ nào thầy quên rồi?”
Hàng trưởng cười tủm tỉm, nhướng mày rồi tiếp tục đi vòng vòng.
Thời gian để các sinh viên học lên thạc sĩ vào học chậm hơn, Ôn Nghiên làm xong mọi thủ tục, cuối cùng cũng có thời gian hẹn Kỷ Đinh cùng đi ăn.
Để tiện cho cô, anh chọn địa điểm ở Tử Kinh Viên.
Nửa tháng không gặp, Kỷ Đinh nhìn thấy anh thì rất vui, vẫy tay gọi: “Anh A Nghiên!”
“Đinh Đinh.” Nhìn thấy cô mặc đồ quân sự, trong mắt Ôn Nghiên hiện lên nét cười.
Anh giúp cô tháo balo xuống đặt trên ghế: “Em đi lấy đồ ăn đi, anh trông giúp em cho.”
Kỳ tập huấn thực sự quá lao lực, Kỷ Đinh đói tới mức dạ dày kêu réo, không kiềm chế được lấy thêm vài món nữa.
Lúc về chỗ ngồi cô mới nhận ra, thế này hình như hơi mất hình tượng.
Cũng may người ấy chỉ cười nhìn cô, sau đó đứng lên đi lấy thức ăn.
Thế là Kỷ Đinh liền ngồi xuống, chống cằm chờ anh.
Lát sau có nam sinh bưng khay đi tới, hỏi: “Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
“Xin lỗi, đã có người rồi.”
Vốn tưởng đối phương sẽ đi ngay, ai ngờ cậu ta gãi đầu, chuyển đề tài: “Chị gái nhỏ, ban nãy tôi đã chú ý đến cậu rất lâu rồi, mạo muội hỏi một câu là cậu đã có bạn trai chưa?”
Lần đầu gặp cảnh bắt chuyện làm quen ở nhà ăn.
Kỷ Đinh chớp mắt.
Cậu ta nói: “Nếu không có thì tôi có thể thêm wechat của cậu không?”
“…” Kỷ Đinh cười cười, khéo léo nói, “Xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”
Lúc này Ôn Nghiên vừa quay lại, ngồi xuống cạnh cô, theo thói quen xoa đầu cô. Nhìn thấy nam sinh vẫn đứng như trời trồng, anh nghi hoặc hỏi: “Đinh Đinh, bạn này là?”
Tán tỉnh làm quen với bạn gái người ta ngay trước mắt người ta mà họ vẫn chưa phát hiện, không phải là chuyện tồi tệ nhất.
Tồi tệ hơn là, cậu ta phát hiện ra điều kiện mọi mặt của tình địch đều khiến cậu ta thấy xấu hổ.
Sắc mặt nam sinh đỏ bừng, lên tiếng chào rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Khóe môi Kỷ Đinh thoáng cong lên.
Cho dù hiểu lầm, thì kiểu hiểu lầm này cũng khiến cô thấy ngọt ngào.
“Bạn hả?”
Ôn Nghiên vừa ăn vừa lơ đãng hỏi.
Kỷ Đinh ngẩng lên cười với anh: “Không quen ạ.”
Ôn Nghiên như hiểu ra gì đó, nhếch môi: “Xem ra Đinh Đinh của chúng ta có sức hấp dẫn thật.”
“Không bằng anh.” Đinh Đinh chớp mắt, “Trên tường tỏ tình ngày nào cũng có người gọi tên anh!”
“Vậy à?” Anh cười khẽ, “Bình thường anh không mấy chú ý những cái đó.”
Buổi tối vẫn phải tập quân sự nên ăn xong, Ôn Nghiên lái xe đưa Kỷ Đinh ra sân Đông. Trên đường đi, anh hỏi: “Tập quân sự vẫn suôn sẻ chứ?”
“Vẫn ổn ạ, chỉ là mệt quá.”
Gió ấm áp thổi tung lọn tóc, phía trước vẳng đến giọng nói ấm áp của anh: “Vất vả quá.”
Xe ngừng lại cạnh sân tập, dưới bóng cây, ánh trăng lười nhác xuyên qua chiếu xuống sân.
Người đàn ông cúi đầu chỉnh lại cổ áo giúp cô: “Đi đi.”
Anh cười: “Cuối tuần anh lại khao em ăn món ngon.”
“Vậy em chờ đó nhé!” Đôi mắt Kỷ Đinh cong lên, cô vẫy tay rồi tung tăng chạy đi.
Trên sân đã có một số bạn, cô lẻn vào hàng ngũ, rất nghiêm chỉnh khoanh chân ngồi xuống.
Đinh Linh len lén xán tới: “Đinh Đinh, ban nãy người đưa cậu tới là bạn trai cậu hả?”
Tuy cách rất xa, ánh đèn lại mờ tối nên không nhìn rõ ngoại hình, nhưng điều này hoàn toàn không gây trở ngại tới máu bà tám đang hừng hực cháy trong người.
Kỷ Đinh khựng lại: “Không phải, là đàn anh tớ quen thôi…”
Thấy bộ dạng ậm ừ của cô, Đinh Linh rất chu đáo không hỏi tiếp, nhưng vẫn phát ra một tiếng mờ ám “ồ chà…”
Tối nay dạy cách đeo mặt nạ chống độc, yêu cầu trong thời gian ngắn phải đeo chỉnh tề bằng động tác tiêu chuẩn nhất.
Mặt Kỷ Đinh nhỏ, đeo mặt nạ vào cứ cảm thấy hơi rộng, cứ phải chỉnh lại vị trí mãi.
Hàng trưởng từ phía sau bước lên, đứng trước mặt cô: “Đừng nhúc nhích.”
Kỷ Đinh không dám động đậy nữa, đứng thẳng băng như cây tùng, mắt nhìn thẳng phía trước.
Hàng trưởng như cười một tiếng, đưa tay giúp cô chỉnh lại độ dài của dây đeo.
Anh ta không nói, Kỷ Đinh cũng không dám thở mạnh, đến mấy chục giây trôi qua rồi anh ta mới nói: “Được rồi.”
Cảm giác kỳ quặc ấy lại tới.
Không nói rõ là gì, chỉ là thấy kỳ lạ.
Kỷ Đinh cười: “Cảm ơn thầy ạ.”
Kỳ quân sự đã qua hơn nửa, các bạn học cuối cùng đã nghênh đón sự kiện quan trọng – diễu hành quân sự.
12 giờ đêm xuất phát, đi bộ 20 cây số, nghe các đàn anh đàn chị nói phải đi tới bốn, năm tiếng đồng hồ, lúc về trường thì trời đã sắp sáng, đúng là ma quỷ!
Không chỉ thế, mỗi người phải vác quân trang rất nặng trên vai để trải nghiệm cảm giác hành quân.
Các bạn nửa đêm tập trung ở sân Đông, người nào người nấy đều chộn rộn. Các hàng bắt đầu xuất phát từ cổng trường, men theo con đường để đi.
Hai giờ sau, bắt đầu thấm mệt.
Người lĩnh đội đi phía trước vốn khí thế bừng bừng giờ bắt đầu chậm lại, các bạn cũng bắt đầu xê dịch vị trí trong hàng, thậm chí không thể nhận ra là mấy hàng nữa.
Có bạn nam nghịch ngợm trong lớp bắt đầu hát: “Tôi muốn sống bùng cháy! Giống như cất cánh bay lên bầu trời bao la!”
Mọi người đều tưởng cậu ta sẽ bị thầy trách mắng, ai ngờ lại được ngầm đồng ý nên những tiếng hát bắt đầu cất lên, thêm màu sắc vui nhộn hoạt bát cho hành trình này.
Vai Kỷ Đinh bị dây đeo xiết tới đau nhức, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ trong tiếng hát phóng khoáng tự do kia.
Là thanh xuân đầy ý chí và nhiệt huyết.
Tự do, không bị bó buộc.
Họ có thể muốn hát thì hát, muốn nghịch thì nghịch. Mọi người đều ở bên nhau, tốt biết bao!
Đi được nửa đường thì ngừng tại chỗ nghỉ ngơi hai mươi phút, thầy huấn luyện hỏi có ai muốn hát một bài để vực dậy tinh thần hay không.
Một nam sinh có quan hệ khá tốt với Kỷ Đinh tích cực giơ tay, nói muốn tặng cả nhà bài hát “Thành phố”, mới đầu hát thì rất ổn, ai ngờ đến đoạn điệp khúc thì lạc tông lạc nhịp hết cả.
Mọi người cười xòa.
Sau đó thì quay về. Có lẽ đã quen với cường độ này nên tinh thần mọi người trở nên hào hứng hơn.
Trò chuyện, hát hò, nói cười lớn tiếng, mọi phiền não đều quẳng hết ra sau.
Đi bộ mấy tiếng liền khiến đôi chân Kỷ Đinh tê nhức, mồ hôi đã thấm ướt áo, vừa nhớp vừa bẩn rất khó chịu, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì.
Hàng trưởng lúc này xán lại gần, khoác vai cô, nói bằng giọng điệu thường ngày: “Có ổn không đó em?”
Vai Kỷ Đinh cứng đờ, lẳng lặng xích ra kéo dài khoảng cách, vừa th.ở dốc vừa cười gượng: “Vẫn ổn ạ.”
Hàng trưởng quan sát cô rồi cười với vẻ khó hiểu.
Kỷ Đinh cố đè nén cảm giác lạ lùng trong lòng, mím môi đi thẳng.
Lúc về trường thì đã năm giờ sáng, nhưng Kỷ Đinh lại không buồn ngủ chút nào. Trong nhóm, Giải Tích hẹn Điền Giai Tuệ và cô đi dạo trong trường, Kỷ Đinh ngẫm nghĩ rồi đáp “được”.
Quãng này ba người ít khi gặp nhau, vì thế vừa gặp đã than thở kể lể những chuyện đã xảy ra.
Điền Giai Tuệ hóng hớt: “Nghe nói bên học viện xây dựng có một bạn nữ đã hẹn hò với thầy quân sự đó, chuyện này các cậu có biết không?”
Kỷ Đinh: “Hả?”
Điền Giai Tuệ lại cười hí hửng: “Thầy bên hàng bọn tớ cũng đẹp trai lắm, tớ cũng muốn ra tay tiếc là chỉ dám nhìn, không dám làm.”
Nói đến việc này, Kỷ Đinh bất giác nghĩ đến thái độ kỳ quặc mấy hôm nay của hàng trưởng, thế là kể chuyện đó cho hai bạn nghe.
Điền Giai Tuệ hỏi: “Có phải thầy ấy có ý với cậu không?”
Giải Tích nhướng mày: “Nhìn từ góc độ con trai thì chắc chắn là có.”
Kỷ Đinh nhíu mày: “Nhưng tớ không thích như vậy, mờ ám quá, tớ lại không thể tránh né.”
Họ men theo con đường chính đi về phía Nam, ghé tiệm tạp hóa mua đá bào đậu xanh. Lúc trả tiền, Giải Tích chợt nói: “Tôi nghĩ ra một cách!”
Kỷ Đinh: “Cách gì?”
“Lần sau lúc mọi người đi ăn khuya cứ bảo tôi giả làm bạn trai cậu, như vậy có lẽ thầy ấy sẽ không có suy nghĩ gì với cậu nữa.”
Kỷ Đinh ngần ngại: “Cách này hình như cũng được…”
Giải Tích ngẩng cao đầu, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh lúc đó: “Tôi phải nói thẳng với thầy ấy, ‘đừng có động tay động chân với bạn gái em, có bản lĩnh thì nhắm vào em này!’”
Kỷ Đinh: “Stop stop!”
Quả nhiên không thể tin cậu chàng ngây thơ này được.
Nếu thật là vậy thì họ có thể sống sót bước ra khỏi quán ăn hay không thì còn chưa biết. ?
Cô đỡ trán: “Thôi, tớ vẫn nên nhịn vậy, dù sao cũng sắp kết thúc rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng đề nghị của Giải Tích cũng đã cho Kỷ Đinh một con đường – cô không nhờ tên ngốc này giả là bạn trai, nhưng có thể tìm người khác!
Kiểu biết diễn kịch, đáng tin, là được!
Kỷ Đinh nhẩm tính mà thấy trong lòng bắt đầu xao động – cô muốn nhờ anh A Nghiên đến giúp mình.
Nhưng cô lại hơi do dự, mãi không quyết được.
Đối với quan hệ của họ, yêu cầu này có chút vi diệu khó nói, một khi nói ra có thể sẽ đẩy sự việc theo một chiều hướng không kiểm soát được.
Anh tỉnh táo như vậy, không chừng có thể nhận ra suy nghĩ thật sự của cô.
Kỷ Đinh cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thận trọng chọn không nói.
Tối hôm sau lại có bạn hẹn cô cùng đi ăn đêm với thầy.
Đi ăn chung nhiều lần rồi nên đã phát triển tình bạn cách mạng, Kỷ Đinh không tiện từ chối, đành phải nhận lời.
Lần này là buổi tụ tập quy mô nhỏ.
Bốn bạn và hai thầy, trong đó lại có hàng trưởng của Kỷ Đinh.
Kỷ Đinh cứ cảm giác thầy chỉ toàn nhìn mình, thế là lặng lẽ cúi đầu ăn, không dám nói nhiều một câu.
Mọi người đang hào hứng thì hàng trưởng bỗng cười nói: “Mềm Mại của chúng ta sao hôm nay ít nói vậy? Không giống em mọi ngày.”
Đũa trong tay cô run lên, sực nhớ ra - ồ, họ còn đặt biệt danh này cho cô.
Thư Văn có lần vô tình nghe thấy mấy thầy giáo trêu chọc Kỷ Đinh, nói rằng trông cô có vẻ yếu ớt dễ bị đẩy ngã, chi bằng đặt nickname là Mềm Mại.
Ban đầu khi biết chuyện này thì có cảm giác bị xúc phạm, bây giờ anh ta còn nói ra trước mặt mọi người, thật là…
Không biết tôn trọng người khác.
Kỷ Đinh cố giữ sắc mặt vui vẻ: “Hôm nay không khỏe ạ.”
Ông thầy kia lên tiếng chọc: “Lão Tam, có phải ban ngày cậu bắt tập nặng quá rồi không?
“Làm gì có?” Hàng trưởng liếc nhìn cô, thong thả giơ tay lên véo má Kỷ Đinh, nói như đùa: “Em nói xem, bình thường có phải thầy cưng em nhất không?”
Kỷ Đinh không ngờ giữa chốn công cộng mà anh ta cũng dám làm vậy, trong tích tắc suýt thì bùng nổ, đứng bật dậy.
Cả bàn đều nhìn cô, Kỷ Đinh gắng nở nụ cười: “Đúng thế, hàng trưởng là tốt nhất, thầy muốn ăn gì để em đi mua thêm ạ?”
Hàng trưởng nhướng mày, định nói gì thì bỗng nghe một giọng đàn ông vang lên: “Đinh Đinh, em ở đây hả.”
Hàng mi Kỷ Đinh run run, gần như đờ người.
Ôn Nghiên tới trước mặt cô, yêu chiều xoa đầu cô, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Sao không nghe điện thoại của anh?”